intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Âm thanh lặng lẽ P4

Chia sẻ: Dao Huong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

123
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngày hôm sau, Mẫn Thanh vào công ty thật sớm. Chưa kịp bước vào văn phòng thì đã nghe tiếng hát từ tung vọng ra: '' Yêu nhau cởi áo cho nhau. Về nhà, về nhà mẹ hỏi, qua cầu, qua cầu gió bay.. Mẫn Thanh đưa tay gõ cửa phòng. Ánh Nguyệt giật mình im ngay: - Cô dời quán karokê về đầy khi nào vậy? - Le lưỡi Ánh Nguyệt cười tủm tỉm: Tôi đang vui nên mới hát vậy mà. Nhìn xoáy vào mặt cô, Mẫn Thanh tò mò. Cô đang vui nhưng mà...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Âm thanh lặng lẽ P4

  1. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ PHẦN 4 N gày hôm sau, Mẫn Thanh vào công ty thật sớm. Chưa kịp bước vào văn phòng thì đã nghe tiếng hát từ tung vọng ra: '' Yêu nhau cởi áo cho nhau. Về nhà, về nhà mẹ hỏi, qua cầu, qua cầu gió bay.. Mẫn Thanh đưa tay gõ cửa phòng. Ánh Nguyệt giật mình im ngay: - Cô dời quán karokê về đầy khi nào vậy? - Le lưỡi Ánh Nguyệt cười tủm tỉm: Tôi đang vui nên mới hát vậy mà. Nhìn xoáy vào mặt cô, Mẫn Thanh tò mò. Cô đang vui nhưng mà vui về việc gì mới được nâng lương hay lả trúng số độc đắc. Chu môi, Ánh Nguyệt xua tay: Nếu mà trúng sế tôi cũng không vui như vậy đâu. - Vậy chứ là chuyện gì? - Thì do anh cho tôi đó. - Tôi cho cô. - Đúng vậy! - Cho cái gì? và hồi nào? - Cười hì hì Ánh Nguyệt nhắc nhở chuyện hôm đi câu cá. - Sao? Chuyện mới hôm qua mà anh quên rồi. - Nhưng là chuyện gì? Chuyện anh Hữu Nhân đó, không có anh thì làm sao tôi có được anh ấy chứ. Thở phào, Mẫn Thanh lắc đầu và cũng phì cười trước thái độ trẻ con của cô: - Trời đất, chuyện ấy mà làm cô vui vậy sao? www.vuilen.com 64
  2. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Làm ra vẻ như quan trọng, Ánh Nguyệt khoe: Từ nhó tới giờ chắng có ai trêu ghẹo hay đặt vấn đề tình cảm với tôi cả. Xoay một vòng cho Mẫn Thanh xem Ánh Nguyệt hỏi: - Anh thấy tôi có ,tệ lắm không Mẫn Thanh nhận xét: - Cũng tạm được, chưa đến nỗi xấu như Thị Nở đâu. Nhăn mặt, Ảnh Nguyệt nói như rên rỉ: - Tôi xấu vậy sao anh? Thấy cô buồn Mẫn Thanh cũng không nỡ đùa nữa: Cô cũng xinh đẹp lắm nên Hữu Nhân nó mới mê mệt đấy. Nhắc đến Hữu Nhân, Ánh Nguyệt đỏ mặt vì mắc cỡ: - Chiều nay anh cho tôi về sớm một chút nghe. - Về sớm! Chi vậy? Ánh Nguyệt uốn éo, bẻ tay mắc cỡ: - Tôi... tôi... Hẹn hò phải không? Mỉm cười, Ánh Nguyệt nói nhỏ: - Biết rồi mà còn hỏi. Tôi vâ Hữu Nhân hẹn đi chơi. Mẫn Thanh bật cười reo lên: Trời đất, hai người làm nhanh vậy sao? Ngoái lại nhìn anh, Ánh Nguyệt có lời khuyên: Tình yêu là phải "tốc độ'' anh ạ. Chứ lừng khừng như anh thì bị người ta phỗng tay trên mất. Nhìn thấy Ánh Nguyệt vui vẻ yêu đời mà anh cảm thấy chua xót cho mình. Phải chi anh và Thlệu Vy được như Hữu Nhân và Ánh Nguyệt thì vuí vẻ biết bao nhiêu. Thấy anh im lặng Ánh Nguyệt lên tiếng: www.vuilen.com 65
  3. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Anh đang nghĩ gì vậy? - À không. Ánh Nguyệt góp ý chần thành: - Anh nghe tôi đi. Ngày mai cứ hãy mua đóa hoa tặng chị ấy đi. Anh sẽ biết kết quả ngay. - Lại tặng hoa ư? Tại sao các cô vẫn thích hoa nhỉ? - Câu chuyện bị gián đonn khi Thiệu Vy xuất hiện. Trên miệng cô là một nụ cười tươi tắn: - Xin chào! Ánh Nguyệt kêu lên khi phát hiện hôm nay Thiệu Vy mặt áo mới: - Ôi, hôm nay mi đẹp ghê nha! Có hẹn người ta phải không? Thiệu Vy thẹn đỏ mặt: - Áo cũ rồi mà! - Nhưng ta mới thấy lần đầu. Mi phải khao ta đó nhé. Liếc nhìn Mẫn Thanh, Thiệu Vy cảm thấy ngại khi anh đang nhìn mình, cô quay mặt đi. Nhưng Ánh Nguyêt kiếm chuyện lẩn tránh: - À, em phải ra ngoài một chút. Lát vào liền nghe anh Thanh. Vừa đi Ánh Nguyệt vừa nheo mắt ra hiện với Mẫn Thanh. Khi còn lại hai người Mẫn Thanh hỏi: Hôm qua đi chơi vui không Thiệu Vy. Nghe nhắc dến chuyện đi chơi hôm qua Thiệu Vy cảm thắy khó chịu: - Tôi xin lỗi về thái độ của Minh Huy hôm qua. Mẫn Thanh cười dễ dãi: - Không sao, đẫu sao thì anh ấy cũng tỏ ro được tình yêu của anh ấy dành cho cô, cô nên vui mới phải chứ. Thiệu Vy lên tiếng: www.vuilen.com 66
  4. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Anh thật là người tốt. - Sao cô nói vậy? Thiệu Vy mỉm cười nhìn anh: Anh lúc nào cũng nghĩ cho người khác. - Thật ra tôi không tốt như cô nghĩ đâu. Cả hai cùng cười. Mẫn Thanh quan tâm: - Anh ấy chắc tốt với cô lắm há? Nhìn anh Thiệu Vy lại hỏi: - Sao anh hỏi vậy? - À vì tôi quan tâm đến bạn bê thôi mà. - Chỉ có vậy thôi sao? Bối rối trước cău hỏi của cô, Mẫn Thanh nói tránh: - Thôi ta làm việc đi nhé! Bước vào phòng máy Thiệu Vy như có linh cảm anh đang nhìn theo mình. Ánh Nguyệt bướe vào đưa cho anh xấp hồ sơ rồi nói: - Anh xem kĩ lại giúp em để em trình lên giám đốc. Gật đầu, Mẫn Thanh bảo: Cô để đó khi nào ra khép cửa lại giúp tôi. Lúc làm việc anh nghiêm túc, Ánh Nguyệt chẳng dám đùa tí nào cả. Cô lẳng lặng bước ra ngoài, mặc dù cô đang có rất nhiều việc muốn nói với anh. Nói với anh không được thì tới Thiệu Vy. Nghĩ là làm, cô liễn bước sang phòng của Thiệu Vy: - Cộc… cộc… cộc… - Vào đi cửa không khóa! Hé cửa, ló đầu vào, Ánh Nguyệt lên tiếng: - Mình vào được không? www.vuilen.com 67
  5. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Thắy Ánh nguyệt, Thiậu Vy vui vẻ cô nguýt bạn: - Làm gì mà lấp ló hoài vậy? Vào đi, có việc gì không? - Ánh Nguyệt bước vào thì miệng đã nói: Ta sợ mi đang tiếp khách. Vào thì sợ giật mình. Lừ mắt nhìn cô, Thiệu Vy trách: Khách gì mà tiếp bí mật dữ thế? Mi khéo ăn nói thôi. Nào cô gì thì nói đi. Cười hì hì Ánh Nguyệt bước đến ngồi đối diện với bạn, rồi mới hỏi: - Trưa nay cớ hẹn với ai chưa? Lắc đầu Thiệu Vy thành thật nói: Anh Minh Huy đi Cần Thơ rồi có lẽ mình sẽ về nhà thôi. Mau mắn, Ánh Nguyệt lần nảy ra ý định, nói thăm dò: - Vậy mình rủ bạn có đi không? - Mi rủ ta? Mà đi đâu mới được? - Thì đi ăn trưa, thời gian còn lại mình đi hát karaokê luôn. Nhìn bạn nghi ngờ, ThiệuVy thắc mắc hỏi: - Sao hả? Bộ trúng mánh gì sao mà khao đây. Lướm bạn Ánh Nguyệt cằn nhằn một cách rất đễ thương. - Bộ đợi trúng mánh:rồi mới mới dùng cơm được sao? Mi biết rồi thôi. - Thấy lạ nên hỏi vậy thôi. Ánh Nguyệt nóng vội: - Rốt cuộc có đi không thì nói. Đừng dài dòng nữa. Nhìn bạn chăm chăm, Thiệu Vy trả lời ngay: - Đi chứ, lâu lầu mới được bạn rủ đâu thể, bỏ lòng bạn được. Ánh Nguyệt vui ra mặt: www.vuilen.com 68
  6. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Mi hứa rồi đó nha! Thôi bây giờ mình làm việe kẻo giám đốc quở đến thì ngay: - Ơ hay, bộ đến hốm nay mi mới ngán giám đốc à. Xua tay, Ánh Nguyệt chối bay: - Ôi không đâu, ta sợ ông ấy từ lâu lắm rồi. Thiệu Vy mỉm cười nhìn theo, cô lắc đầu, chào thua cô bạn nhí nhảnh của mình. Buổi trưa, Thiệu Vy đến Ánh Nguyệt đi đến quán ăn. Thiệu Vy ngạc nhiên nhìn thức ăn rồi nhìn bạn: Nầy, chĩ ăn trưa thôi mà, đâu cần nhiều món thế nầy đâu. Ánh Nguyệt xua tay: - Thì cứ ăn đi mà. Nè, đũa của mi. Hữu Nhân xuết hiện anh lên tiếng: - Sao, trùng hợp vậy? Thiệu Vy cười xã giao: - Anh Hữu Nhân cũng đi đùng cơm sao? - Phải! Ánh Nguyệt nhìn anh ngạc nhiên: Anh đi có một mình à, hay vào ngồi luôn với tụi em cho vui. Hữu Nhân mỉm cười nhìn Thiệu Vy: Anh chỉ sợ Thiệu Vy không cho phép đâu vì anh có người bạn nữa. Ánh Nguyệt xen vào: - Vậy thì càng vui chứ sao? Bạn anh đâu. - Là ai vậy? Nhìn một lượt hai người Hữu Nhân bảo: - Người bạn của anh cũng là bạn của hai cô đó. Ánh Nguyệt ngạc nhiên: www.vuilen.com 69
  7. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Là ai vậy? Hất mặt vễ phía Mẫn Thanh. Hữu Nhần nói: - Nó đến rồi kìa! Ánh Nguyệt kêu lên: - Là Mẫn Thanh! Thấy hai cô điều ngạc nhiên Hữu Nhân nhìn hai người: Không hoan nghênh bạn anh à? Nếu vậy tụi anh sang bàn khác vậy? Thiệu Vy ngăn lại: - Ý, đừng làm vậy mất vui. Có gì đâu Mẫn Thanh cũng là bạn tụi nầy mà. Ánh Nguyệt cằn nhằn: - Sao lựa lức nầy mà tới chứ? Mần Thanh vừa buớc vào nghe Ánh Nguyệt nói vậy anh liền lên tiếng: Nếu không muốn sự có mặt của tôi thì thôi vậy. Tôi có thể ngồi mình mà ăn trưa thôi mà. - Ánh Nguyệt biết mình đã sai nên cô vội phân bua: - Tôi không phầi nói anh đâu. Vào đây đi anh! Thiệu Vy cũng lên tiếng: Nhiều người bữa cơm càng thêm ngon miệng chứ có sao đâu? Mẫn Thanh cười cười: - Vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé! Mọi người cười nói vui về. Đang dùng được nửa bữa thì Minh Huy từ đâu chạy xộc vào, miệng gắt lên: - Thiệu Vy? Em ra đây! Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau. Thiệu Vy cảm thấy mất mặt với mọi người. www.vuilen.com 70
  8. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Nhưng cô vẫn trầm tĩnh ngồi yên tại chỗ, cô cười nhạt: - Em đây, anh tìm em có việe gì không? Trong người đă có chất men say, Minh Huy nạt ngang: - Em giỏi lắm đó Thiệu Vy. Năm lần bảy lượt em từ chối đi ăn cơm với anh. Thì ra lại hẹn nhau du hí ở đây. Giận anh đến đỏ cả mặt Thiệu Vy đứng phắt lên: - Anh vừa nói gì thế? Anh có quyền gì mà nói tôi như vậy? Ảnh Nguyệt cũng không vừa, cô cũng cảm thấy bất bình lên tiếng: - Xem ra mi chọn đối tượng không tốt rồi Thiệu Vy ạ. Người gì đâu nhìn cũng đẹp trai thế mà chẳng lịch sự chút nào cả. Minh Huy như chắng thèm nghe những lời ấy, anh xông tới nắm tay Thiệu Vy lôi đi: - Em ra đây với anh! Chẳng những không đi, Thiệu Vy còn hét to: - Anh buông tay em ra và đi khỏi đây đi! - Em… Nên nhớ, em chẳng là gì của anh đâu. Em vẫn còn được tự do mà, phải không? Như sực tỉnh, Minh Huy nhìn thẳng vào mặt Thiệu Vy: - Đừng đùa như vậy mà Thiệu Vy. Theo anh về nghe em! Thiệu Vy ném cho anh ta cái nhìn không có thiện cảm: - Em bận, nên không thể theo anh về được. Minh Huy giận đến tím cả mặt, anh nói như gắt vào mặt Thiệu Vy: - Không, anh buộc em phải về với anh. Đi mau! Vung mạnh tay, Thiệu Vy cũng tức giận không kém gì anh, cô cũng gắt lên: - Anh không có quyền gì để mâ buộe em như vậy. www.vuilen.com 71
  9. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Tình yêu của anh bấy lầu nay dành cho em chưa đủ sao? Thiệu Vy mím môi, cố nén xúc động: - Cám ơn anh đã cho em thấy sđm bộ mặt hung bạo của anh. Tình cảm của chúng ta nên dừng lại ở đây. Nói rồi Thiệu Vy đùng đùng bỏ đi. Mọi người nhìn nhau sửng sốt. Ảnh Nguyệt giục Mẫn Thanh: - Anh chạy theo xem chừng Thiệu Vy đi! Mẫn Thanh chạy theo Thiệu Vy. Gặp được cô, anh an ủi: - Chắc là sự hiểu lầm thôi Thiệu Vy đừng nên giận làm gì. Như vẫn còn tức tửi, Thiệu Vy nói giọng gay gắt: - Anh mà cũng nói thế sao? Giữa thanh thiên bạch nhựt như vậy mă anh ấy nói như thế anh chẳng thấy quá đáng hay sao? Mẫn Thanh đùa đùa giọng: - Đó chẳng qua là vì anh ấy quá yêu cô mà thôi. Anh ấy yêu tôi mà có thái độ nhứ vậy sao? Mẫn Thanh lại nói: - Tôi nói không phải làm cho cô giận hả? - Cho xin lỗi. Lắc đầu Thiệu Vy chống chế: - Không đâu, tại sao tôi có thể giận anh được chứ! Ánh Nguyệt cùng Hữu Nhân đi tới. Ánh Nguyệt làm cho bầu không khí vui vẻ: - Đừng thêm buồn nữa, Thiệụ Vy. Chia tay anh ta là vừa. Hữu Nhân nhăn mặt: - Kìa Nguyệt! Sao em lại nói vậy? Chứ anh báo em phải nói sao kia chứ! www.vuilen.com 72
  10. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Mẫn Thanh nói với Hữu Nhân: - Tao với mày về trước. Lát sau Thiệu Vy cùng Anh Nguyệt sẽ về. Hai người đi rồi. Nguyệt nói với Thiệu Vy: - Tính sao đây Vy? - Ta giận anh ấy không thể tả. - Chẳng lẽ chuyện vậy mi định chia tay với anh ấy sao? Nhớ lại những câu nói của anh Thiệu Vy cảm thấy buồn một cách sâu sắc: - Vậy theo mi ta phải làm sao chứ: - Hãy cho anh ắy một cơ hội. Cười buồn, Thiệu Vy cay đắng nói: - Mi chắng nghe ông bà ta thường nói đó sao ''giang sơn dễ đổi, nhưng bản tính khó dời" đó hay sao? Nhưng ta thấy, nếu mi thẳng tay như vậy sẽ tội cho anh ta. - Hừ, tội cho anh ta rồi ai tội cho ta đày chứ! Ánh Nguyệt lại đưa ra ý kiến: - Có lẽ vì quá yêu mi mà anh ấy mới có thái độ như vậy. Vì yêu quá hóa cuồng cũng nên. Anh ấy sợ cũng đúng thôi. Vì Mẫn Thanh cũng đã yêu đơn phương mi rồi đó. Thiệu Vy tròn mắt nhìn Ánh Nguyệt: - Mi nói gì vậy hả? - Ta nói thật thôi! Anh ấy yêu mi thầm lặng đó. Thiệu Vy cảm thấy bối rối. Cô tin rằng Ánh Nguyệt nói thật. Nhưng vẫn lắc đầu: - Đừng nói gì cả. Ta mệt lắm rồi. - Vậy ta về thôi! Uể oải, Thiệu Vy đứng lên, Cô đầu ngờ lại có chuyện phiền muộn thế nầy. Hai người về đến công ty chẳng ai nói một lời nào. www.vuilen.com 73
  11. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ    M ột tuần sau, vào ngày chủ nhật Minh Huy đến tìm ThiệuVy. Nhưng cô cố tình chẳng chịu gặp. Thiệu Vy căn đặn chị Nga: Nếu thấy Minh Huy đến thì cứ bảo là cô không cô nhà. Thấy co có hơi buồn và Minh Huy cũng thưa đến thăm bà cũng đã đoán được rằng hai đứa đang giặn nhau. Thấy con từ trên lầu đi xuống bà liền hôi: - Thiệu Vy! Con có chuyện gì buồn giấu mẹ phải không? Thiệu vy nhìn mẹ mỉm cười: - Sao mẹ lại hỏi vậy? Con vẫn bình thường mà. Bà Ngọc lắc đầu, tỏ ý không hài lòng: - Con không eô giấu mẹ vì mẹ là mẹ của con mà. Có phải hai đứa lại cãi nhau rồi phải không? Biết không thể giấu đượe mẹ nên Thiệu Vy ấm ức kể: - Anh ấy quá đáng lắm mẹ ạ. Anh ấy xem con chẳng ra gì cả. Rồi cô kể chơ mẹ nghe tất cả cầu chuyện. Nghe xong , bà thở dài: Xét cho eũng thì cũng là vì nó thương con quá đó thôi. Nhăn nhó mặt mày, Thiệu Vy lắc đầu, cô nói như sắp khóc: - Mẹ, sao mà mẹ cứ tin anh ắy mà chẳng chịu nghe em. Thấy con có vẻ khổ sở bà Ngọc thôi không nói nữa: - Vậy thì tùy con, mẹ không có ý kiến gì nữa. Thiệu Vy cảm thấy giận anh không thể tưởng tượng được. Quá chán nản, cô ngồi phịch xuống ghế. Lấy điện thoại ,gọi cho Anh Đào: www.vuilen.com 74
  12. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Alô! Đao nghe đây. - Ta nè! - Thiệu Vy! - Rất mừng là mi còn nhớ đến ta. Anh Đào lại nói: Ta cũng vừa định gọi đến mi đây. - Có gì không? - Đào lại hỏi: -Mi hãy cho ta biết là mi đang vui hay buồn. Buồn hay vui có liên quan gì đến chuyện mi nói với ta sao? - Đào thở dài: - Tất nhiên là có rồi. - Là chuyện buồn phải không? Đào phân vân: Liệu mi có thể chịu nổi hay không. Trời sắp sập hả? - Nếu trời sập thiên hạ chết hết có phải sợ. Sốt ruột, Thiệu Vy gắt lên: - Vậy chuyện gì nói mau lên! Đừng úp mở nữa được không? - Đào chợt hỏi: - Mấy hôm nay mi có gặp anh Minh Huy không? - Đang buồn chất đi được đây nè. - Ai làm mi bưồn? Thái độ của bạn hôm nay lại, Thiệu Vy chợt gắt lên: - Chuyện gì thì nói đại đi. Thú thật là ta đang chán nản lắm đấy. - Nè, mi phải bình tĩnh đó nha! - Mi biết tính của ta rồi mâ. Bất chấp tất cả. www.vuilen.com 75
  13. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Nè, hôm qua ta gặp Minh Huy cặp tayvới một cô gái xinh đẹp bước vào vũ trường. - Rồi sao nữa? - Dường như họ rất tình tứ với nhau. Hơi chau mày, Thiệu Vy hỏi một câu không ăn nhập vào đâu: - Họ làm gì vậy? Đào nói to: - Có trời mà biết! Thiệu Vy lại rất bình tĩnh: Chuyện ấy xưa lắm rồi. - Mi không thấy giặn anh ta thật à? Bật cười Thiệu Vy nói to: - Mi buồn cười thật chuyện ấy đâu cớ liên quan gì đến ta. Ngạc nhiên Trúc Đào hỏi: - Sao hả? Giữa hai đã có vấn đề à? - Chia tay rồi, còn vấn đề gì nữa. - Thật sao? - Chẳng lẽ là sai được. Mi có vẻ ngạc nhiên vậy? Đào kêu lên: - Ê, nhỏ nầy có được bình thướng không đó? - Sao hỏi vậy? - Người yêu đi với người khác mà mi cho là bình thường được hay sao? Thiệu Vy nói một câu khiến cho Đào phải giật mình: Giữa ta và anh ấy bầy giờ là bạn, bạn bình thường thôi. - Đào chặt lười: www.vuilen.com 76
  14. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Các người làm cái trò gì vậy? Yêu nhau đó rồi bạn đó, thế giới này chắc loạn mất rồi. Xem đồng hồ, Thiệu Vy ngắt lời bạn: - Thôi nha, điện thoại của mi không hết tiền, thì của ta cũng hết pin rồi. - Cười hì hì Đào nói như trêu: - Stop nghe! Hẹn gặp lại. Thấy Thiệu Vy eúp máy, bà Minn Ngọc liến lên tiếng: - Con định chia tay với nó thật sao? Mẹ không nghe Đào nói đó sao, mới chia tay con lúc sáng, chiều đã cặp tay với cô gần khác rồi, Mẹ thấy có tội cho anh ta nữa không? Thở dài bà Minh Ngọc lắc đầu, bà lo cho đứa con yêu của mình: - Vậy còn con thì sao Thiệu Vy? Gượng cuơi để trần an mẹ Thiệu Vy đứng lên: - Con vẫn làm việc bình thường. Bà khuyên con: - Nếu thấy buồn thì hãy nghỉ việc đi con. - Sao con phải nghỉ hả mẹ? con vẫn tiếp tụ làm việc. Không có anh ấy con vẫn sống được mà mẹ. Nhìn con, bà lo lắng: - Con không sao thật chứ? Ôm cánh tạy mẹ, Thiệu Vy nũng nịu: Con gái của mẹ cứng rắn lắm, không gì quật ngã đâu mẹ đừng lo. Nghe con nói vậy bà có an lòng đôi chút: Làm mẹ như bà ai chẳng hiểu được tính của con. Bề ngoài cứng rắn lòng thì lại mềm yêu... www.vuilen.com 77
  15. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ    S uốt một tuần lễ Thiệu Vy đi làm đều tránh mặt Minh Huy. Dù có buồn nhưng cũng phải cắn răng mà chịu. Rồi sẽ quên đi. Thiệu Vy! Nhận ra Minh Huy, cô kẽu lên trong bụng. Trời ơi! Vậy là phải chạm mặt rồi! - Là anh đó à? Lời của Minh Huy như van xin: - Cho anh gặp em vài phút được không? Để làm gì? Giữa chúng ta đâu còn gì nữa đâu mà nói. Minh Huy nhăn mày: - Chẳng lẽ chúng ta không còn gì để nói nữa sao em? Nhướng mày, Thiệu Vy trả lời một cách thẳng thừng: - Đúng vậy. Anh nên sống với thực tại của mình đi đừng làm kẻ thứ ba thêm đau khổ. - Em nói vậy là sao hâ Thiệu Vy! Cười nhạt, Thiệu Vy báo: - Chuyện ấy từ anh hiểu lấy! Chào anh? Nhưng Minh Huy đã nhanh tay chụp lấy cánh tay của cô: www.vuilen.com 78
  16. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Anh hứa sẽ sửa đổi, hãy cho anh cơ hội đi Vy! Thiệu Vy ấm ức cô không dằn được tức giận: - Anh là người độc đoán ấu trĩ, còn nữa người lòng dạ hẹp hòi, chưa chi anh đã cặp người khác rồi. Anh nên xem lại mình đi. Minh Huy không ngờ Thiệu Vy có phản ứng mạnh như vậy. Tức giận anh cũng hét lên: - Cô có hiểu mình vừa nói gì không? Cô thấy như thế là mình quá đáng không? Cô lầm rồi Thiệu Vy ạ! Bật cười Thiệu vy mai mỉa: - Tôi lầm! Anh nói đi với bồ khác đi và vũ trường. Vậy là anh đúng hay sai? Anh nói đi! Biết mình và một phút giận hờn mà làm điều cấm kỵ. Minh Huy ỉu xìu như quả bóng xì hơi: - Anh... anh xin lỗi. Đó là vì anh quá giận em thôi. Nhìn anh như trân trối Thíệu Vy mím môi nén giận: - Tôi làm gì anh phải giận. Tôi có lỗi gì với anh, anh nói đi! Minh Huy đuối lí trước những câu hôi của Thiệu Vy anh van xin: Chỉ vì anh quá yêu em mà thôi. - Cười nhạt, Thiệu Vy lắc đầu: Tôi chợt nhận thấy anh chưa hề yêu tôi, mà anh chỉ yêu cái tôi của mình mà thôi. - Xin lỗi, anh sai rồi! Muộn mất rồi anh. Từ nay xem như đường ai nấy đi. Tôi và anh chấm dứt tại đây. Nói xong Thiệu Vy lên xe nổ máy, mặc cho Minh Huy đứng nhìn theo. Minh Huy lẩm bẩm một mình, có lẽ do thằng ấy. Được, tôi không để yên cho các người tự toại đâu. Vào đến công ty, Thiệu Vy gặp lại Ánh Nguyệt: - Nè, sao đi trễ vậy? Đang còn bực. www.vuilen.com 79
  17. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ Thiệu Vy đáp gay gắt: - Trễ rồi sao? - Hả? Hôm nay dỡ chứng vậy ta!Ê, bộ gặp “quỉ sa tăng” hả? Nghe câu hỏi eủa bạn, Thiệu Vy dù không muốn cũng phì cười: - Nói vớ vẩn gì vậy? - Có phải mi vừa gặp Minh Huy không? - Hỏi chi vậy? Ánh Nguyệt cằn nhằn: - Nếu dứt khoát được thì dứt khoát, còn không thì thôi. Anh ta cứ điện gọi mi liên tục. - Vậy thì mi cứ bầo rằng Thiệu Vy không còn làm ở đây nữa. Vậy là mi không còn bị quấy rầy nữa. Ánh Nguyệt sáng mắt, kêu lên: - A, như vậy mà ta cũng không nghĩ ra. Thiệu Vy véo mũi bạn: - Vậy mà cũng xưng là người thông minh nhất. Ánh Nguyệt chợt nói: - Nầy, mi hôm nay trực luôn phần của ông phó đấy nhé! - Anh ấy đi đâu? Lắc đầu, Ánh Nguyệt bảo: - Ta cũng không biết, anh ấy chỉ điện vễ báo là bận chuyện đột xuất. Thiệu Vy nói đùa: - Đi xem mắt vợ chứ còn gì? Lắc đầu, cười hì hì Ánh Nguyệt nhìn bạn chăm chăm: - Hỏng cé đầu. ta biết anh ấy đang yêu một người. Thấy bạn có vẻ bí mật Thiệu Vy ghê mắt vào hỏi thật nhỏ: www.vuilen.com 80
  18. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Ê, ai vậy nhỏ? Ai mà may mắn dữ thế. - Mi không biết thật hả? - Thật. - Mi có muốn biết không? Gật nhẹ đầu, Thiậu Vy bảo: - Mi nói đi. - Là... - Là ai? - Mi làm gì mà sốt ruột vậy hả? - Thì ta cũng chỉ muốn biết ai mà lọt được ''mắt xanh" của anh ấy. Cười hì hì, Anh Nguyệt nhìn bạn: - Cô ấy gần đây thôi. - Chung công ty mình à? - Chắng những vậy mà còn... mà còn... - Còn làm sao? Chung phòng nữa, người ấy chính là mi đó. Thiệu Vy né tránh cái vuốt mũi của bạn, cô kêu lên: - Ê, đừng giỡn vậy dễ mất lòng lắm đấy! Ánh Nguyệt thôi không cười nữa. Mà nói một cách nghiêm túc: - Đây là chuyệa nghiêm túc. Ta đâu thể đùa. - Nhưng mà ta... - Đưa tay ngăn, Ánh Nguyệt phân bua: - Anh ấy biết mình yêu đơn phương, nên chấp nhận chịu khổ một mình. - Nhưng tại sao anh ấy phải làm vậy? Ngẫm nghĩ Ánh Nguyệt nói theo sự hiểu biết của mình: www.vuilen.com 81
  19. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Không phải anh, mà do con tim của anh điều khiển. - Coi bộ mi rành tâm lí dữ nha! Ánh Nguyệt hí hửng nói: Bởi vậy ta mới được anh Hữu Nhân để ý. - Chẳng dễ ghét chưa. Điên thoại lại reo, Ánh Nguyệt hất hàm: - Lại tìm mi đó. Nghe đi! Lắc đầu từ chối, Thiệu Vy đẩy cho bạn: - Mi nghe đi. Nhưng Ánh Nguyệt lờ đi: - Hôm nay mi trực chứ chẳng phải ta. Ta làm việc mình đây. Buộc lòng, Thiệu Vy phải nhấc máy: - Alô! Công ty... Cho tôi gặp Ánh nguyệt! Quay nhìn Ánh Nguyệt, Thiệu Vy nói to: Anh muốn gặp Ánh Nguyệt hả? Nó... Nghe nói đến tên mình biết là của Hữu Nhân, cô giành máy: - Alô! Ánh Nguyệt đây! - Trưa em có rảnh không? - Mời em đi dùng bữa trưa hả? - Đúng vậy. Ánh Nguyệt nhìn Thiệu Vy nheo nheo mắt, rồi nói: Cho em đăng ký thêm một suất được không? Hữu Nhân cười: www.vuilen.com 82
  20. Tác giả: Ngọc Trân ÂM THANH LẶNG LẼ - Được chứ, nhưng không phải là đối thủ của anh là được rồi. - Chắc chắn là không rồi. - Vậy thì được! Thôi nghe! Hẹn gặp lại. Thiệu Vy lắc đầu: - Tình tứ ghê nhỉ! Đặt ống nghe xuống, Ánh Nguyệt rủ: - Trưa mi đi dùng cơm với ta nhé! Lắc đầu từ chối, Thiệu Vy nói đùa: - Ta chẳng muốn làm kỳ đà đâu. - Mi đừng có nói xàm nữa ta mời mi là có thiện chí đàng hoàng. Nhưng thiệu Vy câm thấy ngại nên nói: - Được rồi, mi và anh ấy dùng bữa tự nhiên, ta đi một mình được rồi. - Ai mà nỡ em bô bạn một mlnh, ta đâu có ích kỷ vậy. Nhưng Anh Nguyệt đâu dễ dàng bỏ qua cho Thiệu Vy Cô kéo bạn đi cho bằng được. - Không đành lòng để bạn lôi kéo mình mãi nên Thiệu Vy gật đầu: Nhỏ nầy ghê thật nha, dai như kẹo bạch nha vậy. Ánh Nguyệt biết mình có thể rủ được bạn nên cười hì hì: - Nói gì thì nói, miễn mi chịu đi cùng ta là được rồi. Thiệu Vy lại dọa: - Nói trước nha ta ăn dữ lắm đấy. Coi chừng túi của anh lại bị sách đấy. Cong môi lại cãi, Ánh Nguyệt khoát tay: - Cho mi ăn thỏa thích luôn. Mẫn Thanh xuất hiện, anh nhìn hai người ngạc nhiên: - Ủa, hai cô định đi đâu mà coi bộ vui vậy? Nhìn đồng hồ, Ánh Nguyệt nhăn nhó: www.vuilen.com 83
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2