intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh sao băng P3

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

91
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Buổi tối, Sao Khuê rời vũ trường New Star trở về nhà. Đêm nay cô lại gặp Nhật Tân. Nhưng vì công việc của Sao Khuê nên hai người không có thời gian nói chuyện với nhau nhiều được. Sao Khuê mở nhẹ cửa bước vào phòng. Cô cố bước thật nhẹ để không phá giấc ngủ của mọi người. Nhưng cô vô tình vấp chiếc ghế cạnh giường Mỹ Trân làm cô nàng thức giấc. Mỹ Trân mở tròn mắt ra: - Mi mới về tới hả Khuê? - Ừ, mi chưa ngủ hả? - Ngủ rồi nhưng nghe...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh sao băng P3

  1. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 3 B uổi tối, Sao Khuê rời vũ trường New Star trở về nhà. Đêm nay cô lại gặp Nhật Tân. Nhưng vì công việc của Sao Khuê nên hai người không có thời gian nói chuyện với nhau nhiều được. Sao Khuê mở nhẹ cửa bước vào phòng. Cô cố bước thật nhẹ để không phá giấc ngủ của mọi người. Nhưng cô vô tình vấp chiếc ghế cạnh giường Mỹ Trân làm cô nàng thức giấc. Mỹ Trân mở tròn mắt ra: - Mi mới về tới hả Khuê? - Ừ, mi chưa ngủ hả? - Ngủ rồi nhưng nghe tiếng động nên ta mới thức. - Vậy hả? Tại ta vấp ghế đấy. Thôi ngủ đi để sáng đi học nữa nhỏ ạ. Mỹ Trân nhìn nhỏ bạn rồi nói như yêu cầu: - Mi cũng tranh thủ ngủ sớm đi Khuê à. - Ừ. Ta biết rồi mà. Sao Khuê đặt chiếc giỏ lên bàn. Cô vào phòng thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm cạnh Mỹ Trân. Thời gian trôi dần về khuya, không hiểu sao đêm nay Sao Khuê lại khó dỗ giấc đến như vậy. Cô nghiêng người qua một bên thì lại vô tình chạm vào người Mỹ Trân. Cô nàng liền lên tiếng: - Bộ mi chưa ngủ hả Khuê? - Ừ. Mỹ Trân liền hỏi với vẻ quan tâm: - Có chuyện gì không mà mi thức khuya dữ vậy? Lặng yên một lúc rồi Sao Khuê nói một cách thật lòng: - Không có chuyện gì cả nhưng không hiểu sao ta lại không dỗ giấc được. - Sao kỳ vậy? www.vuilen.com 31
  2. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê hít một hơi thật sâu rồi thở dài một cái: - Ta cũng không biết nữa hình như ta cảm thấy hơi nhớ nhà thì phải. - Vậy à? Cả hai đều lặng thinh không nói gì. Một lúc thật lâu sau Mỹ Trân nghiêng người nhìn qua Sao Khuê rồi nói như yêu cầu: - Mi kể cho ta nghe về gia đình mi đi Khuê. Sao Khuê cười gượng một cái: - Sao bữa nay mi nảy sinh một yêu cầu kỳ lạ vậy hả? Mỹ Trân trầm ngâm nghĩ một lát rồi nói như giải thích: - Bạn bè ở chung nhau mấy năm trời rồi mà ta không biết gì về gia đình của mi cả. Bây giờ ta muốn tò mò một chút vậy mà. Hình như cách nói đó của Mỹ Trân làm Sao Khuê thấy cô gì đó lạ thường. Cô khẽ cười một tiếng: - Tự nhiên bữa nay mi lại tò mò chuyện riêng của người khác dữ vậy. Mỹ Trân nói như đính chính: - Không phải là ta tò mò. Là bạn bè của nhau nên ta muốn tìm hiểu về gia đình mị thôi. Nói chung là ta thích mi nên mới quan tâm đến mi như vậy. Sao Khuê pha trò: - Mi cũng biết thích ta nữa hả nhỏ? Mỹ Trân lườm cô bạn một cái: - Hứ! Không thích mi thì làm gì ta ở chung được với mi mấy năm nay. Sao Khuê bĩu môi: - Ở đây là ký túc xá mà mi không ở chung với ta thì mi ở đâu hả? - Nếu ta ghét mi thì xin chuyển sang phòng khác cũng được vậy. Sao Khuê tròn mắt nhìn Mỹ Trân rồi cô nói với giọng trêu trọc: - Ta biết, mi xa ta thì làm sao mà chịu nổi phải vậy không nhỏ? www.vuilen.com 32
  3. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Hình như câu nói đó làm Mỹ Trân hơi giận. Cô nói với vẻ phụng phịu: - Mi tưởng mi là cái gì vậy hả? Thấy vẻ mặt hờn giận của Mỹ Trân mà Sao Khuê thấy tức cười vô cùng. Cô lại tiếp tục trêu trọc nhỏ bạn: - Ta cũng không biết nữa. Nhưng mỗi lần vắng ta thì hình như mi nhớ không chịu nổi phải không? Mỹ Trân nói với giọng hăm dọa: - Không có chuyện đó đâu. Nếu mi không nói cho ta nghe về gia đình của mi thì ngày mai ta xin cô quản lý chuyển sang phòng khác. Sao Khuên tròn mắt nhìn Mỹ Trân: - Mi có dám không hả? Mỹ Trân lại nói với vẻ phụng phịu: - Không những ta chuyển sang phòng khác mà mai mốt gặp mi ta cũng không thèm nói chuyện nữa. Hình như Sao Khuê nhận ra Mỹ Trân bắt đâu nổi giận. Cô liền nói với giọng nài nỉ: - Thôi, ta nói đùa một chút thôi nhỏ à. Bộ mi giận ta thật hả? - Đâu có gì đâu mà giận mi. - Bây giờ mi muốn tìm hiểu gì về gia đình ta vậy Trân? Tự nhiên Mỹ Trân thấy không còn bực bội chút nào. Cô tròn mắt nhìn Sao Khuê rồi hỏi với vẻ tò mò: - Mi nói cho ta nghe tại sao mi lại ở một mình với ông ngoại vậy? Sao Khuê cười buồn một cái: - Thì cha mẹ ta đã mất nên ta ở với ngoại. Câu nói đó làm Mỹ Trân thấy sửng sết vô cùng, từ đó giờ cô chưa từng nghe. Sao Khuê nói về điều này. Mỹ Trân gặng hỏi: - Hai bác đã mất hết rồi hả Khuê? www.vuilen.com 33
  4. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê khẽ gật đầu tay cho câu trả lời. Cô lặng yên một lúc mà không nói gì. Hình như cô không muốn nhắc lại chuyện đâu đớn của đời mình. Như không hiểu được tâm trạng của Sao Khuê, Mỹ Trân lại tò mò hỏi: - Sao hai bác lại mất vậy Khuê? Sao Khuê thấy không thể giấu giếm được trước sự tò mò của nhỏ bạn. Cô đành nói ra sự thật: - Mẹ ta mất do bệnh lúc ta chưa tròn một tháng tuổi. Mỹ Trân sửng sốt hỏi: - Cái gì? Lúc mi chưa đầy một tháng tuổi hả? Sao Khuê khẽ gật đầu: - Đúng vậy. - Còn cha mi? Tự nhiên sao Khuê cảm thấy xúc động vô cùng. Cô hít một hơi thật sâu như cố trấn tĩnh. Một lát sau cô mới trả lời được câu hỏi của Mỹ Trân: - Cha đã thay mẹ nuôi ta lớn lên. Khi ta được bảy tuổi lại mồ côi cha. Cơn bão biển hung tợn đã cướp đi sinh mạng của ông ấy. Hình như Mỹ Trân cũng thực sự thương cảm cho hoàn cảnh của nhỏ bạn. Cô lặng yên một lúc rồi nói một cách thật lòng: - Ta thật sự xúc động vì hoàn cảnh của mi đó Khuê à. Không hiểu sao cuộc đời này lại có người bất hạnh đến như vậy. Sao Khuê không thể nói thêm gì. Cô lặng yên như cố nén nỗi đau vào lòng. Hình như Mỹ Trân cũng không muốn nhắc đến chuyện buồn của Sao Khuê nữa nên cô cũng nín lặng. Một lúc thật lâu sau SaoKhuê lại nói thêm: - Từ đó đến giờ ông ngoại là người nuôi lớn ta. Vài năm gần đây đôi chân ngoại bị teo cơ nên đi lại rất yếu ớt. - Vậy hả? Dừng lại một lát rồi Mỹ Trân hỏi thêm: - Ông ngoại lớn tuổi chưa vậy Khuê? www.vuilen.com 34
  5. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Ngoại ta đã sáu mươi tuổi rồi. Lặng thinh một lúc rồi Sao Khuê nói một cách lo lắng: - Tự nhiên ta thấy nhớ ngoại lắm, không biết có chuyện gì không nữa. Mỹ Trân liền nói như trấn an: - Không có gì đâu, có lẽ lâu quá mi chưa về quê nên thấy nhớ ngoại thôi mà. Cách nói của Mỹ Trân làm cho Sao Khuê thấy yên tâm hơn đôi chút. Cô thở dài một cái rồi chậm rãi nói: - Ta cũng hi vọng là không có chuyện gì. Cả hai đều lặng thinh như không muốn nói thêm gì. Bây giờ Sao Khuê lại cảm thấy nhớ nhà, nhớ ngoại không chịu nổi. Thời gian cứ chậm chậm trôi, rồi Sao Khuê cũng chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng, Sao Khuê vẫn còn đang ngủ say thì Mỹ Trân gọi giật cô dậy: - Sao Khuê! Dậy ngay đi. Sao Khuê cười một cái: - Gì vậy Trân? Để ta ngủ chút nữa đi mà. Mỹ Trân nói như thông báo: - Có điện thoại kìa. Mi nghe điện thoại đi rồi trở về ngủ tiếp. Tự nhiên Sao Khuê lại sực tỉnh hẳn ra, cô dụi mắt một cái rồi nhảy nhanh xuống giường và đi như chạy về phía phòng quản lý ký túc xá. Một lúc sau Sao Khuê trở về phòng với vẻ mặt rất lo âu. Thấy vậy Mỹ Trân liền hỏi với vẻ rất quan tâm: - Chuyện gì vậy Sao Khuê? - Sao Khuê nói với vẻ buồn rầu: - Ông ngoại ta bị bệnh cũ hoành hành Trân à. Hình như Mỹ Trân thấy sửng sốt vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn Sao Khuê: - Cái gì? Ông ngoại lại tái bệnh hả? www.vuilen.com 35
  6. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê không nói gì cô chỉ gật gù thay cho câu trả lời. Cô bước đến ngồi xuống giường rồi mắt nhìn đăm đăm về một phía. Mỹ Trân nhìn nhỏ bạn một lát rồi hỏi như thăm dò: - Rồi mi dự định như thế nào vậy Khuê? - Ta phải nghỉ học vài ngày để trở về Phú Quốc xem bệnh trạng của ngoại như thế nào - Mi định chừng nào về vậy hả? - Bây giờ ta chuẩn bị thu xếp về ngay Trân à. Mỹ Trân liền khẽ lắc đầu như phản đối: - Sao mi gấp gáp dữ vậy? Không được đâu Khuê. Sao Khuê ngạc nhiên vô cùng vì câu nói đó. Cô cau mày nhìn Mỹ Trân: - Sao mi lại nói vậy? - Mi không thuể tự ý bỏ học như vầy được. Sáng nay mi phải đến trường để xin ý kiến của ban giám hiệu, đến trưa rồi mi về cũng còn kịp mà. Sao Khuê đã cảm nhận được những gì Mỹ Trân nói là đúng.Vì quá lo lắng cho ông ngoại nên cô không còn sáng suốt suy nghĩ gì nữa. Rồi cô quyết định nghe ý kiến của Mỹ Trân. Buổi trưa, Sao Khuê và Mỹ Trân từ giảng đường trở về nhà. Cô đã được ban giám hiệu cho phép nghỉ học một thời gian để trở về quê. Hai người đang xếp mấy bộ quần áo của Sao Khuê vào giỏ thì Điền Trung đến. Vừa vào cửa, anh gọi lớn: - Sao Khuê ơi! Sao Khuê vừa quay lại thì Điền Trung đã đứng cạnh cô. Sao Khuê tròn mắt nhìn anh: - Có gì không vậy anh Trung? Điền Trung nói một cách thật lòng: - Anh đến xem em chuẩn bị xong chưa để đưa em đi mua vé tàu. Mỹ Trân khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình: www.vuilen.com 36
  7. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Đúng rồi đó anh Trung à. Sao Khuê mang quần áo về rất nhiều. Lúc này nó cần sự giúp đỡ của anh đấy. Không như mọi ngày Sao Khuê đón nhận lòng tốt của Điền Trung mà không hề có một lời từ chối. Cô nói một cách nhỏ nhẹ: - Anh Trung đợi em một chút nha. Điền Trung khẽ gật đầu: - Em cứ thu xếp anh đợi được mà: Sao Khuê không nói thêm gì, cô luýnh quýnh thu xếp cho xong mấy bộ đồ rồi cho vào va ly. Cả Điền Trung và Mỹ Trân cũng yên lặng nhìn theo từng cử chỉ của cô. Một lúc sau, mọi thứ cũng đã thu xếp xong. Điền Trung xácg giúp cô chiếc va li ra xe trước còn cô thì đến nắm tay Mỹ Trân: - Ta về nha nhỏ. Mỹ Trân nói với giọng hơi buồn: - Mi về quê mạnh khỏe nha. Cho ta gửi lời chúc sức khỏe tới ông ngoại nha. - Ừ, ta về nha. Nói vừa dứt câu, Sao Khuê mang chiếc chiếc giỏ lên vai rồi vội vã bước theo Điền Trung. Điền Trung đưa Sao khuê đến bến tàu, anh tranh thủ mua cho cô một tấm vé tàu siêu tốc để về Phú Quốc. Rồi hai người đứng cạnh nhau bên bờ kè để chờ giờ lên tàu. Chỉ còn vài phút nữa là chuyến tàu xuất hành. Điền Trung đặt vào tay Sao Khuê một bì thư rồi anh nhỏ nhẹ nói: - Cho anh gửi cái này nha Sao Khuê. Sao Khuê hỏi với vẻ sửng sốt: - Cái gì vậy anh Trung? Điền Trung thành thật nói: - Đây là số tiền anh quyên góp bạn bè để gửi cho Khuê. Em hãy nhận để lo thuốc cho ông ngoại. www.vuilen.com 37
  8. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Sao Khuê vội lắc đầu liên tục: - Không đâu. Em không dám nhận số tiền này đâu anh Trung à. - Em đừng mặc cảm như vậy. Em cứ nhận để lo chữa trị cho ông ngoại. Sao Khuê nhìn Điền Trung rồi nói một cách thật lòng: - Bạn bè nghĩ đến em như thế này là em mừng lắm. Dừng lại một lúc rồi cô nói thêm: - Em nhất định không nhận số tiền này đâu. Anh Trung gửi lại mọi người giúp em đi. Điền Trung lại tìm cách thuyết phục cô: - Đây là lòng chân thành của các bạn. Em làm như vậy không sợ các bạn giận sao. Hình như cách nói đó của Điền Trung đã bắt đầu có tác dụng. Sao Khuê bắt đầu lặng yên mà không phản ứng gì: Điền Trung nhìn xem biểu hiện của cô một lát rồi anh nhỏ nhẹ nói: - Em nhận đi nha Sao Khuê. Sao Khuê cảm thấy không thể quyết định khác hơn được. Số tiền này là cả những tấm lòng chân thành của bạn bè mà đặc biệt của Điền Trung. Rồi cô cũng đành chấp nhận theo yêu cầu của anh: Sao Khuê giữ bì thư trong tay và nói một cách thật lòng: - Cho em gửi lời cám ơn các bạn nha. Em cảm ơn lòng tốt của anh Trung nhiều lắm nha. Quyết định của Sao Khuê làm Điền Trung thấy mừng vô cùng anh mỉm cười nhìn cô: - Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà Khuê. Những lúc gặp khó khăn như thế này thì sự giúp đỡ đó là nguồn an ủi rất lớn. Cả hai đều lặng yên không nói thêm gì. Một lát sau, Điền Trung nói nhanh như sực nhớ: - À, chút xíu nữa là anh quên rồi Khuê ơi. Sao khuê tròn mắt như rất ngạc nhiên: www.vuilen.com 38
  9. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Gì nữa vậy anh Trung? Điền Trung loay hoay lấy ra số thuốc tây mà anh đã mua sẵn cho Sao Khuê. Cô nhìn vài loại thuốc rồi thắc mắc: - Thuốc gì vậy anh Trung? - Cho anh gửi số thuốc này cho ông ngoại: Sao Khuê nhíu mày: - Nhưng mà thuốc gì vậy? - Đây là loại thuốc chuyên trị teo cơ. Em cho ông ngoại uống nếu có tiến triển thì gọi điện cho anh nha: Sao Khuê ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt nói: - Anh mua làm gì cho tốn tiền, dữ vậy? Điền Trung khoát tay: - Em đừng khách sáo như vậy nữa. Cứ nhận đi cho anh vui. Sao Khuê nhìn Điền Trung một lúc rồi nói một cách thật lòng: - Em cảm ơn lòng tốt của anh Trung nha. - Em đừng khách sao với anh như vậy nữa Khuê à. Dừng lại một lát rồi Điền Trung nói như căn dặn: - Số thuốc này nếu như uống có tác dụng tốt thì em gọi điện cho anh nha. Sao Khuê liền thắc mắc: - Chi vậy anh Trung? - Để anh mua thêm gửi xuống cho ông ngoại. Sao Khuê khẽ gật đầu và nói một cách dè dặt: - Dạ, nếu bệnh của ngoại gỉam thì em sẽ gọi điện cho anh. Cả hai đều không nói thêm gì. Một lát sau thì đến lúc hành khách phải lên tàu. Tự nhiên Điền Trung lại nắm chặt tay của Sao Khuê. Anh nói một cách thật lòng: www.vuilen.com 39
  10. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Em đi đường cẩn thận nha Sao Khuê. Sao Khuê không thể nói được câu nào. Cô thấy ngượng không thể tả. Cô cố gượng chặt để lấy tay ra và miệng nói lí nhí: - Đừng làm vậy kỳ lắm anh Trung à. Hình như Điền Trung sực tỉnh vì cử chỉ vượt quá giới hạn của mình, anh vội buông tay Sao Khuê ra: - Anh xin lỗi nha Khuê. Sao Khuê cúi mặt xuống rồi miệng nói thì thầm: - Không có gì đâu anh à? Nói vừa dứt câu Sao Khuê xách chiếc va li rồi đi như chạy lên tàu. Điền Trung chỉ biết ngỡ ngàng nhìn theo mà không nói thêm được câu gì.    S uốt tuần qua, Nhật Tân liên tục đến quán bar New Star mà không hề gặp Sao Khuê. Anh không hiểu sao cô lại biến mất đột ngột đến như vậy. Tự nhiên anh cảm thấy lo lắng cho cô không chịu nổi. Buổi tối, Nhật Tân lại tìm đến quán bar New Star. Anh chọn một cái bàn trống rồi gọi người phục vụ: - Anh bồi ơi. - Xin hỏi anh dùng gì vậy? - Cho tôi một chai Hennesi. - Dạ có ngay. Nhật Tân lại lặng lẽ thưởng thức hương vị rượu Hennesi một mình. Anh vừa nhâm nhi vừa đưa mắt nhìn khắp quán bar nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Sao Khuê. Khi nhận thấy bà Ánh Hồng đang có mặt ở quầy pha chế rượu thì Nhật Tân liền gọi người phục vụ: www.vuilen.com 40
  11. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh bồi ơi. - Anh có gọi thêm gì không ạ? Nhật Tân liền nói một cách lịch sự: - Xin anh vui lòng gọi bà chủ giùm tôi. Người phục vụ nhìn Nhật Tân rồi thắc mắc: - Gọi giúp anh thì được nhưng tôi phải nói với bà chủ như thế nào đây ạ. Nhật Tân nói như yêu cầu: - Anh cứ nói với bà chủ là có Nhật Tân cần gặp chị Hồng. - Anh vui lòng ngồi đợi một lát. Tôi sẽ vào quầy nói với bà chủ ngay đây. Nói xong người phục vụ liền vội vàng bước đi. Nhật Tân rót thêm một ly rượu nữa. Anh thưởng thức chưa hết ly thì bà Ánh Hồng đã đến. - Em đến lâu chưa vậy Nhật Tân. - Dạ cũng lâu rồi chị Hồng à. Không do dự gì, bà Ánh Hồng liền nói như đã hiểu được mục đích của Nhật Tân: - Em gọi chị để thắc mắc về sự vắng mặt đột ngột của Sao Khuê phải không? Cách nói của bà làm Nhật Tân rất ngạc nhiên. Anh tròn mắt nhìn bà Ánh Hồng: - Ua sao chị biết điều đó vậy. Bà Ánh Hồng khẽ cười một cái rồi nói như khẳng định. - Không phải lý do đó thì không còn lí do nào khác đâu. Dừng lại rồi bà tròn mắt nhìn anh: - Chị nói như vậy có đúng không Nhật Tân? Nhật Tân đốt một điếu thuốc. Anh hít một hơi rồi nói như thú nhận: - Em đến đây liên tục nhiều đêm rồi mà không thấy Sao Khuê. Em định gặp chị để thắc mắc về sự vắng mặt của cô ấy. www.vuilen.com 41
  12. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Bà Ánh Hồng khẽ cười một tiếng: - Như vậy suy đoán của chị là chính xác hả? - Nhật Tân không nói gì. Anh nâng ly uống một ngụn rượu rồi thắc mắc: - Tại sao Sao Khuê không làm ở quán chị nữa vậy chị Hồng? Bà Ánh Hồng nói một cách thành thật: - Chị cũng không biết tại sao nó lại đột nhiên vắng mặt nữa. Nhật Tân nói nhanh như rất sốt ruột: - Sao kỳ lạ vậy? Sao Khuê là nhân viên của chị mà chẳng lẽ chị không biết lý do gì mà cô ta lại nghỉ làm sao. Bà Ánh Hồng nói như khẳng định: - Chị không hề biết chị nói thật đấy Nhật Tân à. Nhật Tân nói với vẻ bực bội: - Như vậy là chị không hề quan tâm đến gì đến nhân viên của mình à. Bà Ánh Hồng nói như chống chế: - Không phải vậy đâu Tân à. Sao Khuê là nhân viên mới, chị còn không biết nó ở đâu nữa mà: Bà Ánh Hồng vừa nói dứt câu thì chuông nhạc điện thoại reo lên: - A lô, Mỹ Lan hả: - A lô chị Hồng khỏe không vậy? Bà Ánh Hồng nói với vẻ hấp tấp: - Khỏe, mấy ngày nay chị dự định tìm em đấy Mỹ Lan à. - Chị muốn thắc mắc sự vắng mặt của Sao Khuê đúng không? - Đúng vậy. Sao nó lại đột ngột nghỉ làm vậy Lan? Mỹ Lan nói như thông báo: - Ngoại của Sao Khuê tái bệnh chị Hồng à. - Vậy à? www.vuilen.com 42
  13. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Dừng lại một lát rồi bà Ánh Hồng thắc mắc: - Ông ấy bị bệnh gì vậy. Có nặng lắm không Mỹ Lan? - Em nghe nói chân ông ấy bị teo cơ. - Vậy à? Ngẫm nghĩ một lúc rồi bà lại thắc mắc: - Em có nghe nói Sao Khuê dự định chừng nào làm lại không? - Dạ, em cũng không biết nữa. Nhưng có thể là hơi lâu. Nó phải ở lại Phú Quốc để chăm sóc ngoại. - Vậy à? Thôi, chị cám ơn em nha. - Dạ. Nói xong bà Ánh Hồng tắt máy rồi quay qua Nhật Tân và nói như thông báo: - Sao Khuê trở về Phú Quốc rối Tân à. Hình như Nhật Tân hơi ngạc nhiên vì câu nói đó. Anh tròn mắt nhìn bà Ánh Hồng: - Chị nói gì? Sao Khuê trở về quê ở Phú Quốc hả? Bà Ánh Hồng chỉ gật đầu để thay câu trả lời Nhật Tân hít một hơi thuốc rồi hấp tấp hỏi: - Sao tự nhiên cô ta nghỉ học để về quê vậy? - Ông ngoại nó đang bệnh, nó phải trở về quê đề chăm sóc ông ấy. Nhật Tân trầm ngâm một lúc thật lâu. Rồi anh khẽ gật đầu như thông cảm cho hoàn cảnh của Sao Khuê: - Thì ra là vậy à. Nhật Tân lại lặng im không nói gì. Thỉnh thoảng anh hít một hơi thuốc và nhâm nhi một ngụm rượu. Hình như vẻ mặt của anh có gì đó như thể hiện sự sốt ruột thật sự. Bà Ánh Hồng cũng không nói thêm gì. Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Nhật Tân nên bà cũng chẳng có ngẫu hứng ngồi lại với anh: - Thôi, em cứ ngồi chơi tự nhiên nha Nhật Tân. www.vuilen.com 43
  14. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Dạ. - Chị vào trong nha. - Dạ. Đợi bà Ánh Hồng bước vào trong, Nhật Tân lấy điện thoại ra. Anh hấp tấp tìm số máy của Hùng An rồi phone cho anh ta: - Alô! - Alô. Có gì mà gọi cho tao tối dữ vậy Tân? Nhật Tân hỏi như thăm dò: - Mày rảnh không hả? - Rảnh, có gì không vậy? Nhật Tân nói như yêu cầu: - Tao đang nhâm nhi một mình ở New star. Mày đến chơi với tao ngay nha An. Không chút do dự gì Hùng liền gật đầu đồng ý: - Ừ. Nhật Tân nói với giọng hối thúc: - Nhanh lên nha An. Đừng để ta đợi lâu nha. - Ư, tao tới ngay mà. Nói xong Nhật Tân cúp máy, anh gọi thêm chai Hennesi nữa rồi nhâm nhi một mình chờ Hùng An, một lát sau thì anh ta cũng tới. Nhật Tân kéo chiếc ghế ra rồi nói một cách lịch sự: - Xin mời. Hùng An liền vỗ vai Nhật Tân một cái: - Bữa nay làm gì mà khách sáo dữ vậy ta? Nhật Tân nói như yêu cầu: - Mày ngồi xuống đây đi. www.vuilen.com 44
  15. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Hùng An liền làm theo yêu cầu của Nhật Tân. Anh nhìn những chai Hennesi trên bàn rồi nói với sự sững sốt: - Mày làm gì mà uống tới ba chai vậy Tân? - Tao uống chưa hết một chai mà. Còn hai chai này ta mới gọi để nhâm nhi với mày. Hùng An tròn mắt nhìn Nhật Tân: - Cha! Bộ lúc này tửu lượng mày dữ lắm hả? Nhật Tân nhếch miệng cười một cái: - Tới đâu hay tới đó mà. Nói xong Nhật Tân rót một ly rượu rồi đưa về phía Hùng An, anh nói như yêu cầu: - Cùng nâng ly với tao nha An. Cả hai bắt đầu nâng ly. Cụng ly với nhau một cái rồi hô lên: - Dzô! Hùng Anh nhìn Nhật Tân một lúc rồi thắc mắc: - Muốn tới đây nhâm nhi sao không gọi cho tao sớm mà tới giờ mới gọi vậy? Nhật Tân thành thật nói: - Tao dự định đến đây uống rượu một mình thôi. Nhưng bây giờ thấy cần mày nên tao mới gọi mày đến. Hình như câu nói đó làm cho Hùng An thấy sửng sốt. Anh tròn mắt nhìn Nhật Tân: - Có chuyện gì mà mày cần tao vậy Tân? Nhật Tân xua tay: - Cứ nhâm nhi tiếp tục đi. Còn cần mày chuyện gì chút nữa tao sẽ nói. Nhật Tân vừa nói dứt câu thì Hùng An liền bật cười ra tiếng: - Mày cần tao làm bạn nhậu phải không? Nhật Tân khẽ gật đầu: www.vuilen.com 45
  16. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Chỉ đúng một phần thôi. Hùng An nhíu mày nhìn Nhật Tân rồi thắc mắc: - Còn phần hai là gì vậy? - Cứ nhậu một chút nữa đi rồi tao sẽ nói mà. Cách nói của anh làm cho Hùng An thấy càng sốt ruột. Anh liền nói nhanh như phản đối: - Không được mày phải ói ra ngay. Nếu không tao sẽ không nhậu nữa. Nhật Tân lặng yên một lúc như đang suy nghĩ. Anh tự nâng ly uống một mình rồi nói như thú nhận: - Tao định nhờ mày giúp tao một việc An à. Hùng An nói một cách mạnh dạn: - Có chuyện gì thì mày cứ nói đại ra đi. Bạn bè với nhau mà mày ngại gì. Nhật Tân nói một cách chậm rãi: - Tao định nhờ mày mua giùm tao một vé máy bay đi gấp ra Phú Quốc. Tao biết mày làm ở sân bay Tân Sơn Nhất nên sẽ giúp tao được chuyện này. Hùng An mạnh dạn nói: - Tưởng chuyện gì chữ chuyện đó có khó gì đâu. Tự nhiên Nhật Tân thấy nhẹ nhõm vô cùng vì câu nói đó, anh chồm người qua nắm lấy tay Hùng An: - Mày hứa giúp tao rồi nha An. Hùng An nói như khẳng định: - Được rồi. Tao hứa với mày mà. Hùng An vừa nói dứt câu thì cả hai cùng nâng ly. Một lát sau, anh lại tò mò hỏi: - Mày cần đi Phú Quốc gấp để làm gì vậy? Hình như Nhật Tân không cần gì phải giấu giếm Hùng An, anh trầm ngâm một lát rồi thành thật nói: www.vuilen.com 46
  17. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Tao ra Phú Quốc để tìm một người bạn. Cô ấy tên là Sao Khuê. Hùng An liền hấp tấp nói: - Người yêu của mày hả Tân? Nhật Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói một cách thật lòng: - Nói là người yêu thì hơi sớm. Nhưng thú thật tao rất thích cô ấy. Một cô gái xinh đẹp hiền lành. Nói chung cô ấy xứng đáng là thần tượng của tao. - Vậy à? Dừng lại một lúc rồi Hùng An lại tò mò hỏi: - Nhưng tại sao mày lại tỏ ra gấp gáp dữ vậy? - Cô ấy trở ra Phú Quốc khá lâu rồi nên tao không gặp. Tự nhiên tao thấy sốt ruột lắm. Hùng An liền khẽ cười một tiếng: - Thì ra là vậy? Nhật Tân lặng thinh không nói gì. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh Hùng An nói như trêu chọc: - Mày gấp gáp theo sự thôi thúc của con tim phải không? Bộ mày yêu cô gái ấy rồi hả? Hùng An vừa nói dứt câu thì chuông nhạc điện thoại của Nhật Tân reo lên. Hình như anh không thể biết được đó là cuộc gọi của ai vì số sim rất lạ Nhật Tân mở máy: - Alô. - Alô. Anh Tân hả? Nhật Tân cảm nhận được tiếng nói rất quen nhưng anh không thể xác định rõ là ai. Nhật Tân liền gặng hỏi: - Ai vậy? - Em nè, Yến Nga nè. - Ủa, em đang ở đâu vậy? - Em vừa về về đến Việt nam hồi chiều này đó. www.vuilen.com 47
  18. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Vậy à? Yến Nga nói với giọng ỏng ẹo: - Bây giờ anh rãnh không hả? Anh đến đón em đi chơi nha. Tự nhiên Nhật Tân thấy lúng túng. Anh vẫn ấp úng chưa kịp nói gì hết thì Yến Nga lại nũng nịu nói: - Sao anh không trả lời em hả? - Anh xin lỗi, có lẽ anh không đến được. - Sao vậy hả? Bộ anh không muốn đi chơi với em hả? Không còn cách nào khác, Nhật Tân liền tìm cách nói dối cô nàng: - Anh đang bận. Anh đang nghiên cứu thị trường ở tận Tây nguyên. Sự từ chối của Nhật Tân làm Yến Nga tức giận không thể tưởng cô phụng phịu nói: - Anh không muốn đến chơi với em thì thôi. Mai mốt mình đừng liên lạc với nhau nữa. Nói vừa dứt câu cô liền tắt máy, Nhật Tân đặt mạnh chiếc điện thoại rồi uống rượu liên tục. Như nhận thấy biểu hiện kỳ lạ đó, Hùng An liền ngăn lại: - Chuyện gì vậy Tân? Nhật Tân tìm cách gạt tay Hùng An ra rồi tự rót tiếp lượt cho mình nhưng Hùng An lại cố giữ chặt lấy tay anh: - Mày làm gì kỳ lạ vậy Tân? - Mặc kệ tao, mày để cho tao uống chút nữa đi. Hùng An cau mày nhìn Nhật Tân rồi nói một cách khó chịu: - Mày còn biết mày đang làm gì không? Mày uống gần hết mấy chai rượu rồi. Nhật Tân thở dài một cái rồi bất mãn nói: - Tao thấy chán chường quá An à. - Mày nói gì kỳ lạ vậy. www.vuilen.com 48
  19. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Dừng lại một lát rồi Hùng An lại thắc mắc: - Và lúc nãy ai đã gọi điện cho mày vậy Tân? - Yến Nga. - Cô ta nói với mày cái gì mà mày tỏ ra căng thẳng dữ vậy? Nhật Tân lại thở dài một cái: - Lần này tao trở về Việt Nam là để lánh mặt cô ta. Nhưng hình như cô ấy không buông tha tao. - Yến Nga đã về Việt Nam hả? Nhật Tân không nói gì. Anh cố gồng mình để giật lấy chai rượu: - Mày để cho tao uống. Chỉ có say thật tao mói thấy mình được giải thoát. - Mày đã say thật rồi Tân à. Bây giờ tao đưa mày về. Nhật Tân vừa cố nhoài người vừa phản đối: - Tao không về. Mày để tao uống thêm chút nữa. - Không được. Bốn giờ sáng là mày phải ra sân bay rồi. Mày không được uống thêm nữa. Hình như câu nói đó đã có tác dụng. Nhật Tân lặng yên như không phản ứng gì. Rồi Hùng An dìu anh ra xe hơi và đưa về đến tận nhà. www.vuilen.com 49
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2