intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh sao băng P5

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

96
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mười ngày sau bệnh tình của ông Tư Hải thuyên giảm rất nhiều. Điều đó càng làm cho ông và Sao Khuê quí trọng sự quan tâm chân thành của Nhật Tân. Buổi sáng Sao Khuê đang loay hoay pha cho ông Tư Hải ly sữa thì có một cô ý tá bước đến: - Xin hỏi ai là người nhà của ông Nguyễn Hải. Sao Khuê vội vàng lên tiếng: - Dạ em đây, có chi không vậy chị? Cô y tá nói như yêu cầu: - Chị mang toa thuốc của ông Nguyễn Hải lên phòng khoa ngay...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh sao băng P5

  1. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG PHẦN 5 M ười ngày sau bệnh tình của ông Tư Hải thuyên giảm rất nhiều. Điều đó càng làm cho ông và Sao Khuê quí trọng sự quan tâm chân thành của Nhật Tân. Buổi sáng Sao Khuê đang loay hoay pha cho ông Tư Hải ly sữa thì có một cô ý tá bước đến: - Xin hỏi ai là người nhà của ông Nguyễn Hải. Sao Khuê vội vàng lên tiếng: - Dạ em đây, có chi không vậy chị? Cô y tá nói như yêu cầu: - Chị mang toa thuốc của ông Nguyễn Hải lên phòng khoa ngay nha. - Dạ. Nói xong chị ta liền bước đi. Sao Khuê quay lại rồi nhỏ nhẹ nói: - Sữa em khuấy xong rồi đấy, anh Tân cho ngoại uống giùm em nha. - Ừ, em lên phòng khoa hả? - Dạ. Nhật Tân liền bước đến giường đỡ ông Tư Hải ngồi dậy: - Ông Tư ngồi dậy uống chút sữa nha. - Ừ, để cho nó nguội chút đi Tân. - Dạ vừa uống rồi ông à. Nhật Tân bưng ly sữa lên. Anh vừa khuấy vừa thổi một lúc rồi đưa cho ông Tư: - Ông Tư uống đi cho khỏe. Ông Tư Hải bưng lấy ly sữa. Cử chỉ ân cần của Nhật Tân làm ông thấy cảm động thật sự. Ông nói một cách thật lòng: - Con tốt với ông với Sao Khuê quá. Không biết lúc nào gia đình ông mới trả ơn cho con được. www.vuilen.com 62
  2. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nhật Tân mỉm cười nhìn ông: - Ông Tư đừng nói vậy con ngại lắm. Con thương ông Tư như ruột thịt của con vậy thôi. Ông Tư Hải khẽ gật gù: - Nếu được như vậy thì ông mừng lắm. Ông Tư Hải uống một chút sữa, rồi lại chậm rãi nói: - Ông mừng cho Sao Khuê có một người bạn như con. Có được một người bạn tốt bụng là quí lắm. Nhật Tân xua tay: - Ông Tư quá đề cao con rồi đó. Ông Tư Hải liền nói như giải thích: - Ông nói không đúng sao? Tiền viện phí mà con lo cho ông là rất tốn kém. Suốt thời gian điều trị vừa qua con luôn ở bên cạnh Sao Khuê chăm sóc ông. Dừng lại một lát rồi ông Tư Hải nói thêm: - Ông nghỉ Sao Khuê khó mà tìm được người bạn khác tốt bụng như con vậy. Nhật Tân chưa kịp phản ứng gì thì Sao Khuê về đến. Cô hỏi một cách quan tâm: - Ông ngoại uống hết sữa chưa vậy? - Còn một chút nữa con à. Ngoại ráng uống hết cho mau khỏe nha. - Ừ. Sao Khuê không nói thêm gì. Nhật Tân nhìn cô một lúc rồi tò mò hỏi: - Người ta gọi lên phòng khoa chi vậy Khuê? Sao Khuê nói nhanh: - Dạ lên nhận thuốc cho ngoại với... www.vuilen.com 63
  3. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Tự nhiên Sao Khuê lại bỏ lửng câu nói. Điều đó làm Nhật Tân càng thêm thắc mắc: - Sao em không nói nữa? Ông Tư Hải cũng chen vào: - Người ta gọi lên chi vậy con? Hình như Sao khuê không thể giấu giếm được nữa. cô đành nói một cách e dè: - Người ta yêu cầu mình thanh toán tiền phòng tuần rồi. - Rồi con tính chưa. Sao Khuê thấy lúng túng vô cùng. Cô chưa kịp phản ứng gì thì Nhật Tân giật lấy biên lai trên tay cô: - Đưa đây anh xem. Nhật Tân lướt nhìn rồi quay qua Sao Khuê: - Có gì đâu mà sao em không nói với anh. Sao Khuê rụt rè nói: - Em làm phiền anh nhiều quá rồi. Hình như Nhật Tân thấy khó chịu vô cùng mỗi khi Sao Khuê nói ra câu nói đó. Anh nhíu mày nhìn cô: - Em làm ơn bỏ suy nghĩ đó giùm anh đi. Nói vừa dút câu Nhật Tân lấy ra một số tiền và đặt vào tay Sao Khuê: - Em lấy sế tiền này lên thanh toán cho họ đi. Sao Khuê liền quay mặt sang chỗ khác. Tự nhiên cô cảm thấy kỳ kỳ mỗi khi nhận tiền của Nhật Tân. Cô nói như từ chối: - Thôi đi anh Tân à. Nhật Tân nói như yêu cầu: - Em cứ đi thanh toán tiền phòng giùm anh đi. Ông Tư Hải cũng dè dặt nói: www.vuilen.com 64
  4. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Ông và Sao Khuê đã nhận của con quá nhiều tiền rồi Tân à, ông thật sự ngại lắm. - Ông Tư đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ xem con như người trong nhà. Ông Tư Hải quay qua Sao Khuê rồi nói như yêu cầu: - Con cứ nhận mà đi thanh toán cho thằng Tân nó vui. - Dạ. Nói xong Sao Khuê đành miễn cưỡng bước đi. Lại một lần nữa cô phải đón nhận sự quan tâm của anh. Từ đó giờ, hầu như chưa lúc nào cô từ chối lòng tốt của anh được. Buổi sáng hôm sau Nhật Tân trở về nhà anh để nghỉ ngơi còn Sao Khuê qua trường, ông Tư Hải ngồi trên giường một lúc thì Điền Trung đến: - Con chào ông Tư. - Ừ, con mới đến hả Trung? - Dạ con mới đến. Ông Tư đã khỏe nhiều chưa. Ông Tư Hải mỉm cười thật vui vẻ: - Nhờ vào Sài gòn chữa trị nên ông khỏe nhiều lắm rồi Trung à. Điền Trung khẽ gật gù: - Vậy à? Vậy thì tốt quá rồi. Điền Trưng dừng lại, anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi hỏi một cách tò mò: - Sao Khuê đâu rồi mà con không thấy vậy ông Tư? - Nó vừa đi qua trường lúc nãy đấy con à. Điền Trung liền hỏi một cách sốt ruột: - Chừng nào Sao Khuê mới trở về? - Nó trở về ngay thôi. Nó không bỏ ông Tư một mình ở đây lâu đâu. Ông Tư Hải dừng lại rồi thắc mắc: - Con định tìm Sao Khuê có chuyện gì không vậy Điền Trung? www.vuilen.com 65
  5. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Tự nhiên Điền Trung thấy lúng túng vô cùng vì câu hỏi đó, anh nói bừa: - Dạ không, con không thấy mặt Sao Khuê ở đây nên hỏi thăm thôi mà. Ông Tư Hải khẽ gật gù: - Vậy à? Ông Tư Hải không hỏi thêm gì. Một lát sau Điền Trung loay hoay lấy hộp nước yến và mấy hộp sữa. Anh mang đến đặt lên bàn: - Ông nội con gửi ông Tư mấy lon nước Yến. Ông Tư uống cho mau khỏe nha. Ông Tư Hải ngạc nhiên hỏi: - Con về quê lúc nào mà anh Hai gởi cho ông vậy? - Dạ hôm kia. Ông Tư Hải hỏi một cách quan tâm: - Anh Hai vẫn khỏe hả con? Điền Trung khẽ gật đầu: - Dạ khỏe. - Sao, bà con mình ở dưới thế nào? Vẫn khỏe hết hả Trung? - Dạ. Dừng lại một lát rồi Điền Trung nhỏ nhẹ nói: - À, ông nội con gửi lời thăm ông Tư. Nội con chúc ông Tư mau bình phục. Ông Tư Hải khẽ gật đầu rồi nói một cách thật lòng: - Ừ, khi nào con có về Phú Quốc cho ông ông Tư gửi lời cám ơn ông nội nha. Ông Tư chúc ông nội mạnh khỏe nha. - Dạ. Trầm ngâm một lúc rồi ông Tư Hải bộc bạch: - Thời gian qua chữa trị bệnh ở đây ông nhớ bà con xóm giềng quá. Nhất là nhớ nội con, chiều nào ông và nội con cũng ngồi uống trà nói chuyện hết. www.vuilen.com 66
  6. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Điền Trung nhìn ông rồi thành thật nói: - Nội con cũng vậy. Ông ấy lo cho sức khỏe ông Tư nhiều lắm. Ông nội con muốn thăm ông Tư nhưng không thể đi được. Ông Tư Hải khẽ gật gù: Lớn tuổi rồi. Đi máy bay từ bên đó qua đây làm sao mà chịu nổi. - Dạ, bởi vậy nội con không thể sang thăm ông Tư được. Cả hai không nói thêm gì. Ông Tư Hải trầm ngâm một lúc rồi nói như kể lại: - Có một lần ông và nội con nhậu chung và hứa sau này sẽ tái hợp cho tụi con. Lúc ấy tụi con còn rất nhỏ. - Dạ, con cũng có nghe nội con nói rồi ạ. Ông Tư Hải nhìn Điền Trung rồi hỏi như thăm dò: - Ý con như thế nào vậy Trung? - Ông Tư muốn hỏi con gì ạ? Ông Tư Hải nói như giải thích: - Ông muốn hỏi là con thấy Sao Khuê thế nào? Con có thích bản tính của nó không hả? Hình như Điền Trung thấy hơi ngượng vì câu hỏi thẳng thừng đó. Anh cứ ấp úng mãi mà không nói được nên lời. Ông Tư Hải nhìn anh một lát rồi gằn giọng: - Ý con thế nào thì cứ nói đại ra đi. Điền Trung hít một hơi thật sâu như cố lấy bình tĩnh, rồi anh nói như thú nhận: - Con thương Sao Khuê nhiều lắm. Hình như ông Tư Hải rất vui mừng vì câu nói đó. Ông mỉm cười nhìn Điền Trung một lát rồi nói một cách thật lòng: - Được như vậy thì ông mừng lắm. Dừng lại một lúc rồi ông Tư Hải nói thêm: www.vuilen.com 67
  7. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Đợi tụi con ra trường rồi ông và anh Hai sẽ tác hợp cho tụi con. Điền Trung trầm ngâm một lát rồi nói một cách dè dặt: - Nhưng Sao Khuê chỉ xem con là bạn thôi ông Tư à? - Điều đó không quan trọng. Sau khi cưới nhau thì tụi con sẽ nảy sinh tình cảm mà. Điền Trung nói nhanh: - Con sợ Sao Khuê sẽ không chấp nhận. Ông Tư Hải nói như khẳng định: - Con cứ yên tâm đi Sao Khuê rất nghe lời ông chuyện này ông có thể quyết định được mà. Ông Tư Hải vừa nói dứt câu thì Sao Khuê về đến. Thấy cô, Điền Trung liền đứng bật dậy: - Sao Khuê! Sao Khuê chỉ mỉm cười một câu rồi cô bước lại gần ông Tư Hải, cô hỏi một cách quan tâm: - Ông ngoại thấy khỏe không vậy? - Khỏe. Con mới về tới hả? - Ông ngoại uống thuốc chưa vậy? - Ông uống rồi. Sao Khuê dừng lại một chút rồi nói nhanh như sực nhớ: - À, con quên mất rồi. Để con trở xuống căn tin mua cháo cho ngoại nha. Ông Tư Hải xua tay như phản đối: - Không cần đâu con à. Chừng nào đói thì ông nói con đi mua. Điền Trung chen vào: - Hay để anh đi cho Sao Khuê. Sao Khuê chưa kịp phản ứng gì thì ông Tư Hải đã lên tiếng: www.vuilen.com 68
  8. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Thôi đi Trung. Sao Khuê không nói thêm gì. Ông Tư Hải nhìn cô rồi nói như yêu cầu: - Con nói chuyện với Điền Trung đi. Nó đợi con nãy giờ đó. Sao Khuê dạ thầm một tiếng mà không phản ứng gì. Nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng với Điền Trung. Thấy vậy ông Tư Hải nói như lặp lại: - Tụi con cứ ra ngoài nói chuyện đi, để ông nằm nghỉ một chút. Nói xong, ông Tư Hải ngã lưng một chút. Rồi nhìn Điền Trung quay qua Sao Khuê rồi nhỏ nhẹ nói: - Mình đi ra ngoài nói chuyện nha Khuê. Sao Khuê miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Rồi cô đứng dậy bước theo Điền Trung, hai người cùng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá cạnh một gốc cây rất lớn. Tử nãy giờ Điền Trung vẫn lặng thinh không nói gì. Hình như anh luôn tỏ ra yếu đuối trước Sao Khuê. Chính vì điều đó làm cô không ấn tượng về anh cho lắm. Một lúc thật lâu sau Sao Khuê mới bắt chuyện: - Anh Trung đến lâu chưa vậy? - Cũng lâu lắm rồi. Anh ngồi nói chuyện với ông Tư một lúc thì em về tới. Dừng lại một lát rồi Điền Trung tò mò hỏi: - Lúc nãy em qua trường chi vậy? - Nghỉ học một thời gian khá dài rồi, em định qua xem có thông báo gì mới không. Điền Trung khẽ gật đầu: - Vậy à? Vừa nói dứt câu anh loay hoay lấy ra số tài liệu đã photo sẵn. Anh đặt vào tay Sao Khuê: - Em giữ đi để học bài. Sao Khuê thấy ngạc nhiên vô cùng. Cô tròn mắt nhìn Điền Trung: www.vuilen.com 69
  9. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Gì vậy anh Trung? - Tài liệu. Sao Khuê lại ngạc nhiên hỏi: - Ủa, tài liệu gì mà anh đưa cho em vậy? - Những ngày qua em nghỉ học nên anh photo sẵn tài liệu cho em. Cử chỉ lo lắng không làm cho Sao Khuê vui mừng mà ngược lại nó làm cô thấy ngại vô cùng. Cô không hiểu sao lúc nào Điền Trung cũng lo lắng cho cô như vậy. Sao Khuê nhỏ nhẹ nói: - Em cám ơn anh Trung nha. Điền Trung nhíu mày nhìn cô: - Em làm gì mà khách sáo với anh dữ vậy? Trầm ngâm một lát rồi Sao Khuê chậm rãi nói: - Cái đó không phải là khách sáo. Đó là lịch sự tối thiểu mà mọi người phải có mà anh Trung.    H ình như Điền Trung bắt đầu thấy bực bội mỗi khi Sao Khuê tỏ ra nghiêm nghị như vậy. Anh nghiêm giọng: - Anh không muốn nghe hai tiếng cám ơn của em nữa. - Sao anh Trung lại nói kỳ lạ vậy? Điền Trung vẫn lặng yên chưa phản ứng gì thì Sao Khuê nói thêm: - Anh là người giúp đỡ em thì em phải có thái độ trân trọng điều đó chứ. Điền Trung nói một cách khó chịu: - Anh biết, nhưng cách nói của em như vậy là tỏ ra rất khách sáo với anh. Sao Khuê nhíu mày nhìn anh một cái rồi thắc mắc: www.vuilen.com 70
  10. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Chứ anh muốn em thể hiện điều đó bằng cách nào? Điền Trung nói nhanh: - Chỉ cần em biết anh luôn quan tâm đến em là đủ rồi. Sao Khuê hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: - Em biết từ lâu anh Trung luôn quan tâm lo lắng cho em. Nói chung anh Trung là người rất tốt bụng. Tự nhiên, Điền Trung thấy vui mừng không thể tả vì câu nói đó. Anh nhìn Sao Khuê rồi nói một cách thật lòng: - Em đã cảm nhận được điều đó làm anh thật sự vui mừng. Anh cảm thấy hạnh phúc lắm. Sao Khuê lặng im không nói thêm gì. Một lúc sau, cô quay qua nhìn Điền Trung rồi dè dặt hỏi: - Em cũng không hiểu sao anh Trung lại tốt bụng với em như vậy? Dừng lại một lát rồi cô nói thêm: - Em có cảm giác anh Trung quan tâm em quá giới hạn của tình bạn bè. Điều đó làm em cảm thấy ngượng lắm. Điền Trung lại trầm ngâm. Anh hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh rồi nói như thố lộ: - Anh thương em. Anh thương em nhiều lắm nên mới quan tâm đến em như vậy. Tự nhiên Sao Khuê thấy ngượng không thể tả vì câu nói đó. Cô không thể ngờ rằng Điền Trung lại thố lộ tình cảm với cô một cách đường đột, thẳng thừng đến như vậy. Sao Khuê quay mặt sang hướng khác rồi nói như phản đối: - Anh Trung đừng nói kỳ lạ như vậy. Điền Trung cau mày: - Em nói cái gì. Anh thương em thì anh có quyền bộc bạch tình cảm của mình mà. Sao Khuê lặng thinh không nói gì. Rồi Điền Trung lại bạo dạn nói thêm: www.vuilen.com 71
  11. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Anh đã yêu em từ lâu rồi. Hôm nay anh thố lộ điều này hy vọng em sẽ đón nhận tình cảm của anh. Sao Khuê như ngượng điến cả người. Cô cố giữ bình tĩnh một lúc rồi nói một cách dứt khoát: Về mặt tình cảm, anh Trung được quyền thương ai hay yêu ai tùy anh. Nhưng với em, em chỉ xem anh như một người anh, một người bạn mà thôi. Tự nhiên Điền Trung bị sốc ghê gớm. Anh cúi mặt mà không thể nói thêm gì. Một lát sau, Sao Khuê lại nói thêm: - Em rất trân trọng và rất quí lòng tốt của anh. Nhưng để đáp lại bằng một tình cảm thì em không thể làm được. Sao Khuê vừa nói dứt câu thì Điền Trung liền đứng bật dậy: - Anh rất cám ơn em vì đã thẳng thừng với anh. Sao Khuê thấy hơi bất ngờ vì phản ứng đó của Điền Trung. Cô tròn mắt nhìn anh mà không nói gì. Rồi Điền Trung lại nói với vẻ bực bội: - Thôi, anh về. - Dạ. Nói xong, Điền Trung liền vội vã bỏ ra về. Sao Khuê vẫn nhìn theo anh. Từ đó giờ cô chưa từng chứng kiến anh phản ứng kỳ lạ như vậy. Điều đó càng làm Sao Khuê thất vọng về anh.    B uổi sáng, bà Nhật Lệ đang ngồi ở trong phòng khách thì Yến Nga chạy đến. Cô bước lại gần bà rồi nói cười với giọng điệu đàng: - Dạ, chào bác con mới đến ạ. Bà Nhật Lệ mỉm cuời một cái rồi nói với giọng thật ngọt ngào: - À, con mới tới hả Yến Nga? - Dạ. www.vuilen.com 72
  12. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Bà Nhật Lệ nắm lấy tay cô và nói như yêu cầu: - Ngồi xuống đây đi Nga. - Dạ, con cám ơn bác ạ. Nói vừa dứt câu, cô bèn ngồi xuống cạnh bà Nhật Lệ. Cô liếc mắt nhìn chung quanh nhưng không thấy Nhật Tân. Cô định hỏi thăm bà nhưng thấy kỳ kỳ nên cô đành nín lặng. Bà Nhật Lệ hỏi với vẻ tò mò: - Mấy ngày nay con có điện thoại thăm gia đình không vậy Nga? - Dạ có! Bà lại hỏi thêm với vẻ quan tâm: - Anh chị ở bên đó vẫn khỏe hả con? - Ba mẹ con vẫn khỏe bác à. Dừng lại một lát rồi Yến Nga hỏi với vẻ quan tâm: - Mấy ngày nay con không qua thăm bác được, bác cũng khỏe hả? Bà Nhật Lệ thấy thương cô vô cùng vì câu nói đó. Bà nhìn cô rồi nở một nụ cười thật trìu mến: - Bác cảm ơn con đã quan tâm. Bác cũng khỏe mà. Yến Nga không nói thêm gì, một lát sau bà Nhật Lệ hỏi nhanh như chợt nhớ: - Mấy ngày nay sao không thấy con qua chơi vậy Nga? Câu hỏi đó làm Yến Nga hơi lúng túng. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đành nói bừa: - Dạ... dạ con bận rộn lắm bác à. Bà Nhật Lệ khẽ gật gù: - Vậy à? Trầm ngâm một lúc rồi bà hỏi như thăm dò: - Con có dự định chừng nào trở về Canada không vậy? www.vuilen.com 73
  13. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Yến Nga thành thật nói: - Dạ con đang dự định xem nhập quốc tịch Việt Nam. Con muốn định cư luôn ở đây bác ạ. - Con tính vậy cũng được. Nói xong bà Nhật Lệ im lặng không nói gì thêm. Yến Nga lại đưa mắt nhìn xung quanh để tìm Nhật Tân, không thấy anh hình như cô bắt đầu tỏ ra sốt ruột. Một lát sau, Yến Nga không thể dằn được nữa. Cô sốt ruột hỏi: - Anh Tân đâu rồi mà con không thấy vậy bác? Bà Nhật Lệ trả lời một cách thành thật: - Nó vừa đi đâu lúc nãy bác cũng không biết nữa nó cũng về thôi mà. Bà Nhật Lệ chưa nói dứt câu thì Yến Nga đã bắt đầu bực bội. Cô phụng phịu nói: - Lại không có nhà nữa rồi. Như đã nhận thấy biểu hiện đó của cô, bà Nhật Lệ mỉm cười an ủi: - Con cứ ngồi chơi với bác đi, chút nữa thằng Tân cũng về thôi. Nó không có đi lâu đâu. Hình như câu nó đó của bà không có tác dụng gì. Càng lúc Yến Nga càng trở nên tức giận. Cô nói như rất bực bội: - Không có lúc nào con đến đây mà gặp được ảnh. Con có cảm giác như ảnh đang lánh mặt con thì phải. Bà Nhật Lệ thấy sửng sốt vô cùng. Bà nhíu mày nhìn Yến Nga đáp: - Con nói gì kỳ vậy Yến Nga? Cô vung mạnh hai tay như thể hiện sự giận dữ của mình: - Bác thấy không, chưa bao giờ con đến đây mà gặp được ảnh. - Sao con không gọi điện cho nó? - Con gọi hoài mà có liên lạc được đâu. - Sao kỳ lạ vậy? www.vuilen.com 74
  14. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Quá tức giận, Yến Nga liền tuông một hơi: - Tìm thì không gặp, gọi điện thì không liên lạc được. Ảnh không còn thương con nữa nên mới tránh con như vậy, chắc ảnh bị con nào hớp hồn rồi nên mới phụ con. Bà Nhật Lệ nói như xoa dịu: - Tính thằng Tân bác biết mà, nó không đa tình phóng khoáng như vậy đâu. Yến Nga nói nhanh: - Vậy thì lý do gì ảnh tìm cách né tránh con hoài vậy? - Tại con đa nghi thôi chứ không có gì đâu. Yến Nga gân cổ lên nói: - Bác không biết đâu, mấy lần trước con gặp ảnh tỏ ra lạnh nhạc nghê lắm. Ảnh không còn yêu con như trước nữa. Dừng lại một lát rồi cô nói như khẳng định: - Con chắc chắn là ảnh có người yêu khác. Trầm ngâm một lúc rồi bà Nhật Lệ nói như động viên: - Con cứ yên tâm đi, để bác nói lại chuyện này với nó. Tự nhiên Yến Nga dúi đầu vào ngực bà Nhật Lê rồi nũng nịu nói: - Bác hãy la anh Tân giúp con chuyện này. Ảnh mà bỏ con chắc con chết mất. - Được rồi, con cứ yên tâm đi mà. Bà Nhật Lệ vừa nói dứt câu thì chợt điện thoại của Yến Nga có tin nhắn. Cô liền đứng bật đậy và vẻ mặt tươi tỉnh hẳn ra. - Con về nha bác! Biểu hiện của cô làm bà Nhật Lệ ngạc nhiên vô cùng. Bà cau mày nhìn Yến Nga: - Sao vậy con? - Con về? www.vuilen.com 75
  15. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Sao con không đợi thằng Tân về? Yến Nga bèn nói một cách dứt khoát: - Dạ thôi. Con phải về ngay vì có mấy đứa bạn đang chờ con đi chơi. - Vậy à? Lúc nào rảnh con tới chơi nghe Yến Nga? Không đợi bà Nhật Lệ nói hết câu. Yến Nga mang chiếc giỏ xác vào vội vàng bước ra khỏi cửa. Suốt ngày nay, bà Nhật Lệ trông chờ Nhật Tân trở về. Bà muốn hỏi cho ra lẽ về chuyện tình cảm của anh và Yến Nga. Nhưng không hiểu vì sao đến tối mà anh vẫn biệt tích. Buổi trưa hôm sau, Nhật Tân trở về thì thấy bà Nhật Lệ đang đọc tạp chí ở phòng khách. Anh gọi lớn: - Mẹ! Bà Nhật Lệ gặn hỏi: - Con mới về đó hả? - Dạ. Bà Nhật Lệ kéo kính xuống, bà lướt nhìn anh từ đầu đến chân rồi gặn hỏi: - Từ hôm qua nay con đi đâu vậy? Nhật Tân trả lời một cách thành thật: - Con ở nhà của Hùng An. Bà Nhật Lệ lại thắc mắc: - Sao tới bữa nay con mới về? Nhật Tân nói như chống chế: - Con cũng muốn về nhà với mẹ lắm nhưng có mấy anh của thằng An ở Hà Nội mới về. Họ kềm con ở lại nên không từ chối được. Hình như cách giải thích đó của anh làm bà Nhật Lệ hài lòng. Tự nhiên bà dịu giọng hẳn lại: - Bây giờ con rảnh không? www.vuilen.com 76
  16. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nhật Tân thấy ngạc nhiên vô cùng vì câu hỏi đó. Anh tròn mắt: - Chi vậy mẹ? - Mà con rảnh chưa? - Dạ rảnh. Bà Nhật Lệ nói một cách nghiêm nghị: - Từ hôm qua nay mẹ đợi con về, mẹ đang có chuyện muốn nói với con. Nhật Tân thấy ngạc nhiên vô cùng vì câu nói đó. Anh gặn hỏi: - Chuyện gì vậy mẹ? Bà Nhật Lệ nhìn anh rồi nói như yêu cầu: - Bây giờ con trở về phòng tắm rửa cho thật khỏe đi rồi trở xuống đây nói chuyện với mẹ. Nhật Tân cảm thấy sốt ruột vô cùng, anh rất muốn biết ngay xem đó là chuyện gì mà mẹ anh lại tỏ ra nghiêm nghị đến như vậy. Nhưng rồi anh miễn cưỡng làm theo yêu cầu của bà. Một lát sau, Nhật Tân vội vàng trở xuống phòng khách. Anh bước đến ngồi đối diện với mẹ sốt ruột hỏi: - Thật ra có chuyện gì mà mẹ tỏ ra nghiêm nghị vậy mẹ? Bà Nhật Tân trầm ngâm một lúc rồi bắt chuyện: - Chuyện tình cảm của con và Yến Nga dạo này thế nào rồi? Nhật Tân sửng sốt vô cùng vì câu hỏi đó. Anh không hiểu sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này. Anh tròn mắt nhìn bà: - Sao hôm nay mẹ lại quan tâm đến chuyện riêng của con vậy hả? Bà Nhật Lệ khoát tay: - Con chưa trả lời câu hỏi của mẹ mà. Nhật Tân đã chủ động tìm cách cắt đứng tình cảm. với Yến Nga từ lâu. Nhưng anh hiểu rằng mẹ anh vẫn còn quan tâm đến cô ấy nên anh đành nói bừa: - Cũng bình thường thôi mẹ à. www.vuilen.com 77
  17. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Bà Nhật Lệ gằn giọng: - Con có nói thật không hả? Nhật Tân nói với giọng ỉu xìu: - Dạ con nói thật! Hình như bà Nhật Lệ đã nhận ra cử chỉ. Bà liền nói một cách khó chịu: - Con đừng qua mặt mẹ. Bộ con tưởng con nói như va6y là mẹ tin hả? Nhật Tân lại nói bừa: - Con nói thật đó. Bộ mẹ không tin con à? Bà Nhật Lệ nói một cách dứt khoát: - Dĩ nhiên rồi! - Sao mẹ lại nói vậy? Bà nhìn Nhật Tân rồi nói như thông báo: - Ngày hôm qua Yến Nga đến đây và đã nói với mẹ tất cả rồi. Nhật Tân hấp tấp hỏi: - Cô ta nói với mẹ cái gì vậy? Bà Nhật Tân nói một cách khó chịu: - Theo con thì nó nói cái gì? Nhật Tân cúi mặt xuống như không nói được gì. Rồi bà Nhật Lệ lại nói thêm: - Nó nói lúc này con rất lạnh nhạt với nó. Hình như con tìm cách lảng tránh nó thì phải. Nhật Tân thấy không thể giấu giếm bà thêm được nữa. Anh nói như thú nhận: - Con cảm thấy con không thích tính tình của Yến Nga mẹ à. Bà Nhật Lệ cau mày nhìn anh: - Con nói gì kỳ lạ vậy Tân? www.vuilen.com 78
  18. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG - Con nói thật đấy! Dừng lại một lát rồi Nhật Tân nói như giải thích: - Từ lúc cô ấy trở thành người mẫu thì bắt đầu đua đòi, bay bướm. Con đã bắt đầu tìm cách cắt đứt quan hệ với cô ấy. Cách nói của anh làm bà Nhật Lệ tức điên người. Bà nói lớn như phản đối: - Con không được làm như vậy? Nhật Tân nói một cách mạnh dạn: - Chuyện tình cảm riêng tư của con, con được phép quyết định chuyện đó mà. Tự nhiên bà Nhật Lệ dịu giọng nài nỉ: - Không được đâu Tân à. Mẹ đã hứa kết thông gia với Yến Nga rồi. Nhật Tân khẽ lắc đầu: - Con không thể nào chịu nổi tính tình của cô ấy đâu. Bà Nhật Lệ vẫn nói như thuyết phục Nhật Tân: - Tính yến Nga hiền lành, nói chuyện ngọt ngào lắm Tân à? - Đó là cái bề ngoài của cô ấy. Mẹ không hiểu bản chất cô ấy bằng con đâu. Dừng lại một lát rồi Nhật Tân nói thêm: - Cô ta không xứng đáng là dâu của mẹ. Bà Nhật Lệ nói một cách dứt khoát: - Đâu mẹ phải là Yến Nga. Con không được cãi lời. Nhật Tân trầm ngâm rồi bạo dạn nói: - Chuyện riêng tư của con để con tự quyết định. Mẹ đừng làm con phải khó xử. Bà Nhật Lệ thấy tức giận vô cùng. Hình như không thể dằn được nữa. Bà quát lớn: - Con dám cãi lời mẹ hả Tân? www.vuilen.com 79
  19. Tác Giả: Dung Dung ÁNH SAO BĂNG Nhật Tân nói một cách khó chịu: - Mẹ đừng làm con phải khó xử. Con xin mẹ từ đây về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa. Bà Nhật Lệ nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ: - Con nói cái gì hả? Nhật Tân không nói thêm gì. Anh đứng bật dậy rồi lặng lẽ trở về phòng. www.vuilen.com 80
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2