intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Anh sẽ đợi và mãi yêu em

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:7

65
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

" Lần đầu tiên nghe câu nói ấy, tôi đã phá lên cười-cười nghiêng ngả, cười đâu cả bụng, cười tới mức nước mắt chảy ra, cười cho tới mức không tài nào cười nổi nữa, cười mà không cần quan tâm dến thái độ của mọi người xung quanh đối với mình.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Anh sẽ đợi và mãi yêu em

  1. Anh sẽ đợi và mãi yêu em CHƯƠNG 1: KIS LÀ GÌ? "Kiss là gì?" Kis là nụ hôn. Đó là một câu hỏi quá đổi đơn giản mà đến đứa trẻ 6 tuổi cũng trả lời được. Vậy mà có một người không cho là như vậy. Người con gái ấy nói rằng:"Kiss là cái kết hạnh phúc của tình yêu." Lần đầu tiên nghe câu nói ấy, tôi đã phá lên cười-cười nghiêng ngả, cười đâu cả bụng, cười tới mức nước mắt chảy ra, cười cho tới mức không tài nào cười nổi nữa, cười mà không cần quan tâm dến thái độ của mọi người xung quanh đối với mình. Họ nhìn tôi-nhìn chằm chằm. Họ cũng cười, nhưng vì một tâm hồn lãng mạn, còn tôi cười theo cách chế nhạo. Thực tình, tôi không có ý như vậy. Tôi cười vì không thể nhịn được cười, vì lí do riêng của tôi. Tôi đoán nếu biết lí do đó, chắc chắn những người vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho người người ngoài hành tinh kia sẽ hiểu cho tôi và coi hành động của tôi là quá bình thường. Tôi là con trai độc nhất của một gia đình giàu có với gia sản kếch sù, đẹp trai, hơi lạnh lùng và rất ít nói. Từ bé, tôi đã quen sống trong ngôi nhà lạnh lẽo, chứng kiến cảnh bố mẹ vắng nhà liên tục. Tôi coi đó là bình thường và tất cả chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Tôi sống nội tâm, thích bộc lộ tình cảm của mình qua những truyện ngắn hay tiểu thuyết do tự tay tôi viết. Đó là lí do khiến tôi tham gia bữa tiệc nho nhỏ dành cho những người có niềm đam mê sáng tác này. Có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh tôi, muốn chiếm lấy trái tim tôi. Thỉnh thoảng, tôi cũng động lòng với một cô bé điên rồ nào đó sẵn sàng đứng dười mưa đợi tôi, kiên nhẫn mang bữa sáng đến cho tôi, hay có khi trử thành nạn nhân của kẻ bắt cóc khi hắn không bắt được tôi. Nhưng tất cả đều chỉ diễn ra trong ba ngày rồi kết thúc, không hơn không kém. Không biết là trùng hợp hay số phận cố tình sắp đặt nhưng, tôi luôn đặt dấu chấm hết cho những cuộc tình ngắn ngủi đó bằng một nụ hôn. "Kiss là cái kết lãng mạn cho tình yêu" và "kiss là cái kết cho một tình yêu dơn phương đầy lợi dụng", ông trời thật khéo đùa khi tạo ra những tình huống bi hài trong cuộc sống. Lần đầu tiên tôi nhớ lại tất cả những chuyện đó là vào một ngày đẹp trời, khi đang ngồi viết tiểu thuyết. Tôi không tài nào quên được cái bộ dạng dở khóc dở cười của mình khi nhìn thấy cô gái ấy mĩm cười thân thiện với tôi. Làm sao cô ta có thể làm thế? Làm sao cô ta có thể cười trong khi tôi đang gần như nhạo báng cô ta? Chẳng lẽ cô ta giàu lòng vị tha đến vậy sao? Và cuối cùng là tại sao tôi luôn có cảm giác nụ cười ấy giả tạo? Không phải giả tạo để che đi tức giận, cũng không phải giả tạo như kiểu xa giao. Là vì tôi quá nhạy cảm hay vì trái tim người con gái ấy đang che giấu điều gì? Tôi chống cằm suy nghĩ rất lâu những kết quả vẫn là không biết, không hiểu, không tìm ra. Một lần, nhận được cú điện thoại của mẹ, nhắc tôi giữ gìn sức khỏe khi cái lạnh đầu đông đã bắt đầu len lỏi trong từng ngóc ngách nhỏ của Hà Nội, tôi chợt nhớ tới mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý và vô cùng thành đạt. Đáng buồn là khi nghĩ về mẹ, tôi không hề mảy may để tâm đến những mặt tốt đó, mà chỉ nhớ tới đôi mắt mẹ. Đôi mắt ấy lúc nào cũng thật..thật...khoan đã..đúng rồi...không phải nụ cười mà là đôi mắt...Cô gái đó có nụ cười rất tươi, rất đẹp, lúc nào cũng tỏ ra yêu đời nhưng ánh mắt lại giống mẹ tôi, chứa đựng một nỗi buồn sâu thăm thẳm. chắc có lẽ cô ta và mẹ tôi là những con người động cảnh ngộ: Luôn vui vẻ hạnh phúc tới mức khiến người ta ghen tị nhưng tận sâu trong tâm hồn có một vết thương lòng rất sâu đậm.
  2. Tôi thở dài, không muốn suy nghĩ thêm điều gì nữa. Số phận đã sắp đặt tôi và cô ta là hai con người trái ngược quan điểm gặp nhau, đã để tôi biết được bí mật chôn kín trong lóng cô ta, thì chắc chắn không dễ dàng gì để tôi dừng lại. Qủa thế, nó đã đặt sẵn giữa chúng tôi một thứ gọi là duyên số... CHƯƠNG 2: Tôi ngồi thư thái sau khi đã hoàn thành xong chương đầu tiên của tiểu thuyết mới, tay di di con chuột và vô tình nháy đúp vào một mục nào đó. Tôi đã định tắt nó đi nếu như cụm từ ấy không đập vào mắt tôi-"Nếu có thể, mong kiss là cái kết hạnh phúc của tình yêu"-Rose. Tôi nhớ đã từng nghe thấy nó, ở bữa tiệc, một cô gái đã nhắc đến khi nói chuyện với cô ta và cô ta vui vẻ gật đầu. Tôi tò mò kéo thanh cuốn dọc xuống. Những từ ngữ đầu tiên dần hiện lên trước mắt tôi, dẫn tôi tới một câu chuyện đầy lãng mạn nhưng cũng đầy đau đớn...cũng mở đầu cho một cuộc tình băng giá khác... Có một cô gái sống rất yên bình, cho tới khi một chàng trai lạ hoắc lạ huơ xuất hiện, làm đảo lộn cuộc sống của cô với những trò đùa quái ác: Xì lốp xe của cô khiến muộn học hơn nửa tiếng, dán chữ sau lưng cô làm cô bị cả trường trêu chọc, bỏ mắc cô giữa con đường vắng lúc nửa đêm mặc dù biết cô rất sợ ma, tự nhận là bạn trai cô khiến cô gánh đủ mùi ganh ghét,...vv và vv....Đáng nói là dù cô gái ghét cay ghét đắng chàng trai nhưng không thể làm gì chàng trai, vì đó là con trai bạn thân của mẹ cô, và bố cô rất quý hắn vì tái năng tin học xuất chúng của hắn. Cô gái hiền lành đành ngậm đắng nuốt cay, sống cuộc sống lo lắng thấp thỏm vì đang có một tử thần trong nhà. Rất rất nhiều lúc, cô gái bị chọc cho phát khóc. Thật may mắn, những lúc như thế, tử thần cũng biết động lòng tha cho mục tiêu yếu đuối trước mặt . Có khi còn đầy lòng nhân hậu, nhẹ nhàng dỗ dành cô gái. Đó là những lúc cô gái thực sự tức giận. Lúc ấy, cô giá cảm thấy trong lòng lâng lâng một cảm giác hạnh phúc. Chàng trai gần như là khắc tinh cúa cô gái, chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là cô không giây phút nào yên ổn. Đã vậy, dù trong trường hợp nào cô cũng là người bị hại nhưng những người xung quanh cô đều bênh vực hắn, giống như lẽ phải đem ra trước mặt hắn đều đáng bỏ vào sọt rác( hơi quá một chút). Hắn thì có gì đâu chứ? Chỉ là hắn đẹp trai, hắn hansome, hắn tài giỏi, hắn giàu có, hắn ga lăng thôi mà! Những mặt tốt đó đem so với bản chất đen tối xấu xa của hắn chìm lỉm xuống đáy. Mà đáy của sự xấu xa trong hắn chắc là vô bờ vô bến rồi. Nói hắn như vậy quả thật không sai chút nào, bởi vì với hắn, biến cô gái hồn nhiên vô tư có phần ngốc nghếch( này, người ta dù gì cũng đứng nhất nhì lớp chọn đấy nha) kia trở thành con búp bê trên tay, lúc độc ác lúc mềm mỏng, lúc đâm người ta sau lưng lúc ầm thầm quan tâm lo lắng là một điều vô cùng thú vị. Đặc biệt là những lúc cười trộm khi nhìn thấy cô gái nhăn nhó mặt mày hay bất thình lình bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai của hắn. Mọi thứ cứ thế trôi đi, dữ dội ma thật êm đềm, cho đến một ngày , một trong hai người bỗng chốc nhận ra một điều... -Đồ ngốc, anh yêu em! Siết chặt cánh tay ôm cô gái thật chặt, chàng trai nói, ngữ điệu có chút trách móc nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Rõ là đồ ngốc, ngốc như heo, nói giữa anh và em có người yêu thầm người còn lại, không phải em yêu anh thì là anh yêu em, sao em cứ phải nghĩ anh đang trêu chọc em, phải tức tối lao đầu ra đường như vậy hả? Em có biết rằng khi chiếc ôtô đó lao thẳng về phía em anh đã sợ hãi thế nào không? Chàng trai chỉ biết rủa thầm trong lòng. Còn cô gái? Cô bị cái tên tử thần kia trêu chọc ngay trước mặt bạn bè, tức mà không thể
  3. làm gì, vừa khóc vừa chạy đi, vẫn còn kinh hoàng vì suýt chút nữa bị chiếc xe kia nghiền nát thì lại ngỡ ngàng khi một chàng trai xông thẳng tới ôm chặt cô, che chắn cho cô. Một tiếng kittt..ing tai nhức óc vang lên, cô mở mắt sợ hãi ngước lên nhìn, là hắn.. -Em chán sống rồi hả? Em có biết là chút nữa xảy ra chuyện rồi không? Chàng trai quát lớn, thực sự chưa bao giờ cô thấy hắn tức giận đến vậy. Nhưng cô không để ý, cái mà cô quan tâm là tại sao hắn cứu cô -Tại sao anh lại cứu tôi? Chẳng phải anh ghét tôi lắm sao? Hay anh sợ tôi chết rồi sẽ không còn ai để anh đùa giỡn? -Đồ ngốc! Anh yêu em-Câu nói ấy khiến cô sửng sốt. Cô ngơ ngác, mở to mắt nhìn hắn như không tin nổi vào những gì mình nghe thấy. Hắn đấy sao? Kẻ luôn trêu chọc cô đấy sao. Cô thoát khỏi vòng tay hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc và chân thành đó. Hắn thực sự không đùa rồi. Chàng trai cười đểu trước bộ dạng ngơ ngác hoang mang của người đối diện, cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Cô tròn mắt kinh ngạc, muì vị của nụ hôn đầu ngọt đến mê người hoà lẫn trong cái cảm giác âm ấm toả ra từ khuôn mặt hắn. Hắn đang đỏ mặt-cô biết, và mặt cô cũng đang đỏ lên. Nắng chiều đậm vàng phủ lấy hắn và cô, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Trong cảnh chiều tuyệt đẹp ấy, hắn ôm lấy eo cô, hôn cô, hai trái tim không hẹn cùng loạn nhịp, bóng hai người in xuống mặt đường... Hắn nhìn cô, ánh mắt hạnh phúc ẩn chứa sự thẹn thùng xấu hổ.Cô cúi thấp mặt, khẽ ngẩng lên nhìn hắn một cái rồi bỏ chạy . Chàng trai chỉ đứng đó, nhìn theo.. Đuổi theo người ta biết nói gì? Kể từ ngày hắn nhận ra hắn thích cô bé kia tới tận hôm nay, kể từ ngày hắn biết trong lòng cô bé ấy thật ra cũng có hắn tới ngày hôm nay, thật ra chênh nhau chẳng là mấy. Biết rõ tình cảm hai người dành cho nhau, hắn chỉ còn duy nhất một việc là chờ đợi, chợ đợi người con gái ấy nhận ra tình cảm thật của mình, chờ đợi một tình yêu trọn vẹn sẽ đến với hai người, một kết cục đẹp như trong truyện cổ tích... Trên đời này có ba điều hạnh phúc nhất: Một là ai đó yêu bạn, hai là bạn yêu một ai đó, ba là cả hai điều này xảy ra cùng một lúc. Câu nói ấy quả không sai. Lúc mà chàng trai nói ra ba từ "anh yêu em" cũng là lúc mà cô gái nhận ra mình đã dành một tình cảm đặc biệt cho chàng trai. Cô nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh nhìn cô. Và cô cảm thấy trong lòng trào lên một niềm hạnh phúc khôn cùng. Chỉ là cô còn chưa tin tưởng vào thứ tình cảm đó, cô sợ nó sẽ mong manh dễ vỡ, chỉ thoáng qua như một con gió nhẹ, sợ rằng nếu đặt quá nhiều hi vọng vào đó trái tim cô sẽ bị làm cho tổn thương. Nhưng cô đâu hay biết rằng, có một người biết tất cả nhưng điều đó, và anh chắc chắn rằng, cô rồi sẽ là của anh. -Thử làm bạn gái anh nhé? Chàng trai trìu mến nhìn cô gái đang cúi mặt, hai má ửng hồng. -Có thích không? Chàng trai lại tiếp tục hỏi như đang nói với một đứa trẻ con, rồi bật cười ôm cô gái vào lòng. -Không nói, cũng không kháng cự tức là thích rồi. Vừa nói, anh vừa cười đầy hạnh phúc. Cô gái tựa đầu vào vai chàng trai, cảm nhận sự ấm áp và an toàn trên bờ vai ấy, nhưng không dám nhận đó là của mình, cũng như không dám hết lòng hết dạ yêu anh. Anh là một chàng trai phong lưu
  4. đa tình, dễ động lòng nhưng cũng dễ thay đổi. Ai dám chắc rằng anh sẽ không nói với những người con gái khác những lời như vậy? Cô còn phải suy nghĩ rất nhiều. Ở bên anh, gần cạnh anh sẽ giúp cô xác định được tình cảm cô dành cho anh cũng như tình cảm anh dành cho cô. Vậy là cô gái đó đã chịu làm bạn gái của anh rồi. Dẫu biết rằng cô vẫn chưa đặt trọn tình cảm vào anh nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc. Sẽ không còn bao lâu nữa đâu, ngày đó đã đến rất gần, khiến cô chịu ở bên anh chứng tỏ cho cô thấy tình cảm của anh dễ dàng hơn rất nhiều. Rồi anh sẽ làm cô hạnh phúc. Rồi thời gian trôi qua, khoảng cách giữa anh và cô cứ dần thu hẹp, sự nghi kị cũng không biết đã biến mất từ bao giờ. Và cô gái chợt nhận ra, những ngày tháng được ở bên chàng trai, cho dù là bị anh chọc ghẹo hay được anh cưng chiều đều là những tháng ngày đẹp đẽ nhất đời cô, và cô không thể thiếu anh. Nhưng, lúc mà cô đã đưa ra quyết định thì...anh lại sánh bước đi chung với một người con gái khác...tỏ ra vô cùng thân mật với người con gái đó..không phải một mà là nhiều lần. Cô trẻ con giận hờn anh, tự ái khi nghĩ tới việc anh không hề muốn giải thích, cũng không chịu xin lỗi cô dù chỉ một tiếng, nhớ tới những lần anh bắt gặp ánh mặt lạnh lùng của cô, muốn nói gì đó nhưng mãi không thành lời, cô tức giận bỏ đi, bỏ mặc anh đau đớn nhìn theo với vẻ mặt buồn bã. Rồi, cô lại vô tình bắt gặp anh đi với người con gái đó, cười nói vui vẻ. Cô nhìn họ đầy uất hận, quay lưng bỏ chạy, anh đuổi theo cô. Từ đó trở đi, cô coi như anh không hề tồn tại trong nhà cô, không nhìn mặt, nghe điện thoại, nhận tin nhắn của anh, không chịu nghe anh giải thích một lời.Lúc anh phải trở về Sài Gòn gấp, cô cũng không thèm mở cửa phòng nhìn anh lần nữa. Anh gõ cửa ba tiếng, không thấy tiếng trả lời, buồn bã ra đi. Trước sân bay, anh vẫn chờ cô tới giây phút cuối cùng, cô không đến dù lòng day dứt khôn nguôi...cô nghĩ rằng vẫn còn cơ hội, vẫn còn thời gian để cô chấp nhận nghe anh giải thích, để anh và cô gặp lại nhau. Lúc mà với cô sĩ diện đã không còn quan trọng, sự tức giận đã nguôi đi rất nhiều, cô định cầm điện thoại gọi điện cho anh thì một cuộc điện thoại gọi tới, nói với cô rằng anh đang cấp cứu trong bệnh viện, chắc không qua khỏi. Cô ném điện thoại xuống đất, lao thẳng ra ngoài, cô không dám mong sẽ có kì tích xảy ra, chỉ mong có thể nhìn thấy anh lần cuối, có thể nói với anh ba từ mà bấy lâu nay chưa kịp nói: "Em yêu anh". Nhưng, cô đâu hay biết rằng, khi cô vừa bước ra khỏi cửa, người cô yêu thương đã vĩnh viễn không còn.... Trên thế gian này, đau khổ nhất không phải yêu một người không yêu mình, mà là hai người yêu nhau chưa kịp nói với nhau một tiếng yêu thì đã âm dương cách biệt, mãi mãi xa nhau. Cô gái ân hận và tiếc nuối vô cùng, cô tự trách bản thân chỉ vì cố chấp trẻ con mà đa đánh mất anh, đánh mất một mối tình vừa mới chớm nở nhưng vô cùng sâu đậm. Cô tự dằn vặt mình giữa những mảnh kí ức vỡ vụn, ước mong sao thời gian có thể quay trở lại, trở lại cái buổi chiều hôm ấy và mãi mãi dừng lại ở đó, để cô được nói rằng cô yêu anh, để "kis là cái kết hạnh phúc của tình yêu" giữa cô và anh, để không còn những đau khổ, những tiếc nuối sau này, để cô không phải đối diện với sự thật phũ phàng: Anh đã nhẫn tâm bỏ cô lại mà đi..Ba tiếng "em yêu anh" từ đây vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra, vĩnh viễn trở thành vết thương lòng sâu sắc, trở thành nỗi dằn vặt đau đớn trong trái tim một con người.. Bốn năm đã trôi qua, người con gái ngày nào đã trở thành sinh viên năm thứ ba ĐH luật, đã có một tương lai vô cùng xán lạn. Nhưng cô vẫn không sao xóa nhòa đi hình bóng của người con trai cô yêu sâu đậm, vẫn khắc khoải trong lòng niềm xót xa ân hận cho những gì cô đã đánh mất. Và có lẽ, mãi mãi sau này, cô vẫn chỉ yêu người đó, không bao giờ đổi thay...
  5. Chẳng hiểu sao, tôi có niềm tin rằng người con gái đó chính là Rose- là tác giả bộ tiểu thuyết và là người đã từng nói: "Kiss là cái kết hạnh phúc trong tình yêu" . Có lẽ, đó chính là cơn ác mộng vẫn bám theo Rose từng đêm, là những nỗi buồn chôn chặt nơi đáy lòng cô, là thứ mà đôi mắt cô không tài nào che dấu nổi. Tôi đã hiểu câu nói ấy. Nó không đơn thuần chỉ là một suy nghĩ, nó ẩn chứa trong đó niềm hi vọng, an ủi, và là mục đích sống của một con người. Tôi hi vọng sẽ được gặp lại cô gái đó-một ngày không xa trong tương lai để nói với cô rằng: "Cô đã làm tôi thay đổi". CHƯƠNG 3: ĐỊNH MỆNH Tôi đang đứng trên cầu Sài Gòn, nhìn xuống dòng sông nhuộm vàng nắng chiều, phía chân trời, một vệt hồng hiện lên rất rõ. Mỗi năm một lần, tôi lại trở về Sài Gòn, thăm mộ của Việt Dương rồi ra đi, không hề đặt chân đến một nơi nào khác. Nhưng, năm nay là ngoại lệ. Tôi đã đứng đây, nhìn ngắm dòng sông Sài Gòn lúc chiều buông để tự mình cảm lấy cái cảm giác xót xa, tiếc nuối, đau đớn và tuyệt vọng của người con gái ấy lúc rời khỏi bệnh viện, lang thang tới nơi này. Tôi tự hỏi, nếu ngày ấy, cô ta không nghĩ đến gia đình, cha mẹ mà gieo mình xuống nước thì ngày nay sẽ ra sao? Có lẽ, nếu cô ta chết, sẽ không có bộ tiểu thuyết cảm động ấy, và tôi sẽ không đủ can đảm để đứng đây thêm một lần nào nữa. Vậy là đã 4 năm rồi, hết ngày hôm nay nữa là tròn 4 năm kể từ ngày Việt Dương- người bạn thân nhất của tôi ra đi. Kể từ ngày ấy, tôi không còn liên hệ nào với Sài Gòn nữa. Khắp thành phố hoa lệ này đều từng có dấu chân chúng tôi, từng có những kỉ niệm mà mỗi lần nhớ đến lòng tôi thắt lại. Nếu như đến chỉ để nhờ lại, rồi một mình nếm trải cảm giác cô đơn lạnh lẽo, thì tôi thà cứ ở Hà Nội còn hơn. Nhưng, dù không muốn tôi cũng không thể ngăn mình tìm lại mảng kí ức sâu đậm ấy. Vì đơn giản nó quá sâu đậm, như sông với biển, sớm muộn rồi cũng sẽ tìm về với nhau.Tôi thả lỏng cơ thể, để tâm hồn phiêu bạt đến một nơi vô định theo dòng nước hiền hòa kia, không muốn và cũng không còn đủ sức giữ mình lại. Và tôi bỗng chốc nhận ra rằng, tôi đang trở về quá khứ. Tôi nhớ, ngày còn bé, khi hoàng hôn buông xuống, tôi và Dươnghay đứng trên cầu Sài Gòn náy, trải lòng ra với nhau, tìm lấy một chút hi vọng về một tương lai tốt đẹp. Hai đứa trẻ không có một gia đình đứng nghĩa, hơn ai hết, chúng hiểu và cảm thông sâu sắc với sự cô dơn lạnh lẽo đang ngự trị tâm hồn chúng. Rồi, khi lớn lên, sau mỗi giờ học, lớp chúng tôi hay tụ tập ở đây trò chuyện, tán dóc, có khi cả họp lớp. Tôi đứng dựa vào thành cầu, nhìn Dương giất tóc, xô đẩy, chọ ghẹo mấy đứa con gái. Nhiều lúc,nhìn vẻ mặt con ngốc nào đó yêu thầm Dương biến sắc liên tục, tôi cũng thấy đủ thú vị rồi. Tôi nhớ có một lần, 1 con bé can đảm hỏi Dương:"Cậu đã có bạn gái chưa?". Dương nhìn cô ta, cười trừ, trả lời:"Có rồi". Rồi Dương tiến lại khoác vai tôi:"Đây, đây là bạn gái của mình". Tôi tức giận đẩy mạnh đầu Dương, làm Dương chút nữa ngã xuống cầu. Ngày Dương đột ngột ra đi, tôi đến đây, nhảy thẳng xuống dòng nước như muốn chuộc lỗi cho hành động quá trớn hôm nào. Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến lòng tôi thắt lại, tim nhói lên một cái đau đớn. Vậy là Dương đã ra đi mãi mãi rồi, vậy là những kỉ niệm đó chỉ còn là dĩ vãng. Tôi đan chặt mười ngón tay lại với nhau. Không có Dương là niềm an ủi, truyền cho tôi sự ấm áp, con đường sau này...tôi thật khó bước đi... Tôi bước từng bước đều đặn trên nền cỏ xanh rì vẫn còn lấm tấm mấy hạt sương trong suốt. Không khí của buổi sáng thật trong lành tươi mát. Trước mắt tôi, một hàng cây tán rậm hiện lên che khuất tầm mắt. Phía sau kia là một gò đất lớn, trên đó có mộ của Việt Dương. Tôi vừa rẽ qua
  6. những gốc cây, vừa cảm thấy ghen tị với Dương, có thể tìm được nơi yên nghỉ tốt như thế này, quả là không dễ. Tôi nhìn bó hao hồng đỏ trên tay, mĩm cười rồi lại nhìn về phía trước. Chân tôi đột nhiên khững lại, đứng yên như mọc rễ xuống đất. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa....Xa kia...........cô gái đó........đứng lặng người bên mộ Dương. Cơ mặt tôi co lại, vẻ kinh ngạc hiện lên rõ tột cùng, bó hoa hồng trên tay chỉ còn chút xíu nữa thôi sẽ rơi xuống đất. Tôi cứ đứng như vậy, nhìn cô gái mặc chiếc áo khoác len màu cam nhạt dài tới đầu gối đó, trong đầu đột nhiên nhận ra một điều. Cô gái đó cúi người, vuốt nhẹ lên tấm hình của Dương, quay người bước đi, chợt kinh ngạc đưa đôi mắt sưng đỏ vẫn còn vương nước mắt nhìn tôi. Chỉ lúc đó, tôi mới chợt tỉnh lại. Tôi cố bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không dấu nổi vẻ hoang mang... Tôi đã vì cô gái đó, đến Sài Gòn trước ngày giỗ của Dương 1 ngày, ngắm nhìn cầu Sài Gòn, rồi đến thăm mộ Dương vào sáng sớm thay vì chiều muộn như mọi năm vẫn làm..Để rồi...tôi gặp lại cô ấy...để rồi....tôi phát hiện ra một điều...cái điều mà đáng ra 4 năm trước tôi phải biết. -Việt Dương, cậu được lắm, được lắm! Tôi đứng cạnh Rose, trước mộ Dương, cả hai im lặng. Tôi bắt đầu xâu chuổi tất cả lại với nhau: Những chuyện xảy ra với nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết ấy và những chuyện xảy ra với Dương. Nó quá hoàn hảo, bởi vì nó vỗn dĩ là một cuộc đời. Hè năm ấy, Dương đi xa, gần 6 tháng mới trở về. Dù rất nhỏ, tôi vẫn cảm thấy con người cậu ấy có gì đó khang khác. Thế rồi, Dương đột ngột ra đi vì bệnh tim tái phát. Chiều hôm ấy, sau khi tôi trong bộ dạng ướt sũng loạng choạng bước đi trên cầu Sài Gòn, một cô gái chạy đến, vừa chạy vừa khóc nức nở. Hai con người lướt qua nhau mà không hay biết rằng, giữa họ có một sợi dây liên kết....Mỗi năm, tới đây, tôi đều thấy một bó hồng vàng đặt trên mộ. Tôi thờ ơ bỏ qua nó-bỏ qua một lời xin lỗi chứa đựng trong đó ba tiếng ngọt ngào:"Em yêu anh"....Suốt bốn năm qua, cô gái ấy cũng như tôi, không dám giữ môt chút gắn bó nào với Sài Gòn, không dám đối diện với gia đính Dương-những kẻ gián tiếp gây nên cái chết cho cậu ấy. Chỉ cần, vào ngày giỗ của Dương, được đên đây, thắp một nén nhang, rồi lặng lẽ ra đi...Rose sống rất vui vẻ -rất giả tạo, mong rằng có thể quên đi mọi đau khổ, quên đi buồn phiền. Nhưng dù cố gắng thế nào, đứng trước mộ Dương, cô vẫn không thể ngăn hai hàng nước mắt chảy ra, không thể không nhờ về người con trai ấy-người cô vẫn còn nợ một lời xin lỗi, nợ một tiếng yêu thương... -Lúc Dương sắp mất, anh đã ở bên cạnh Dương. Cái thằng chết tiệt đó, nó khiến bao nhiêu người đau khổ vậy mà lúc chết vẫn cười thanh thản. Nó nên bị đày xuống 18 tầng địa ngục mới phải. Nó nói trong hấp hối, rằng, điều khiến nó tiếc nuối nhất là chưa được nghe một người nói một câu. Nhưng không sao, vì nó biết người đó tuy chưa nói ra nhưng trái tim đã thuộc về nó từ rất lâu rồi. Và..nó mĩm cười..ra đi....Tôi im lặng, cúi đầu ..Tất cả cứ chìm đắm trong im lặng cho tới khi Rose nấc lên một tiếng. Cô lấy tay che miệng, bật khóc. Tận sâu trong trái tim tôi trào len một niềm thương cảm sâu sắc. Tôi đặt tay lên vai Rose, tay kia nâng bó hông lên: -Dương muốn anh mỗi năm mang đến mộ cậu ấy một bó hồng đỏ thật đẹp. Lúc nghe thằng quỷ đó nói, anh đã rủa nó là khùng. Nhưng, anh biết, Dương không bao giờ làm việc gì mà không có mục đích. Bấy lâu nay anh vẫn đi tìm bí mật ẩn chứa trong những bó hồng đó mà không được. Bây giờ..thì anh biết rồi. Chỉ tiếc..em không được nhìn thấy chúng. Dương tính toán tỉ mỉ cuối cùng vẫn thua ý trời. Tôi ngẩng cao đầu, thở dài. Rose vuốt hai hàng nước mắt chảy không ngừng, nhìn bó hồng.
  7. "Nếu ai đó tặng em hồng vàng, người đó muốn nói: Xin lỗi em, tình yêu của tôi. Nếu là hồng đỏ, sẽ là: Anh yêu em, yêu rất nhiều, em là người con gái quan trọng nhất đời anh. Còn hồng trắng....Muốn nói..chúc em chết sớm. Nhìn lại bông hồng anh vừa tặng em đi!" Câu nói ngày xưa chợt ùa về trong kí ức Rose. Cô chưa quên và cũng thể nào quên nụ cười đắc thắng của Dương- Nụ cười từ sự tức giận của cô mà xuất hiện. nụ cười dày vò tâm trí cô, khiến cô càng cảm thấy nhớ nhung và tiếc nuối. Gía như ngày ấy, Cô chịu tin Dương dù chỉ một chút, Giá như ngày ấy, cô không hiểu lầm chuyện giữa Dương và bé Vi- em gái Dương, giá như ngày ấy, cô biết Dương có nỗi khổ riêng không tài nào nói ra được, và giá như ngày ấy, cô nhận ra Dương có ý định rời xa cô để cô không phải đau khổ khi một ngày nào đó Dương ra đi, thì có lẽ, cô đã không đánh mất Dương... "Anh yêu em, yêu rất nhiều, em là người con gái quan trọng nhất đời anh" Đó là điều Dương muốn nói với cô, là điều anh cố chôn chặt nơi đáy lòng giây phút anh ra khỏi nhà cô, trở lại Sài Gòn. Anh cứnghĩ mình còn đủ thời gian để thu xếp tất cả..không ngờ....Vậy là những điều anh đã làm chỉ khiến người con gái anh yêu thêm đau khổ, thêm ân hận....  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2