intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh trăng 16 P6

Chia sẻ: Chau Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

112
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đang nằm nghe nhạc, Song Ngân nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, biết là chị Lụa, cô nói lớn: - Vào đi chị Lụa. Chị Lụa hé cửa, thò đầu vào. - Có cậu Khương đến, đang đợi Ngân dưới nhà. - Chị nói ảnh chờ em một chút. Song Ngân uể oải ngồi dậy, chải sơ lại mái tóc rối rồi bước xuống giường. Đứng trước tủ quần áo, cô cứ phân vân và lưỡng lự mãi không biết nên mặc gì đây. Cô biết Hữu Khương rất khó tính trong ăn mặc. Đi chơi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh trăng 16 P6

  1. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN VI Đ ang nằm nghe nhạc, Song Ngân nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, biết là chị Lụa, cô nói lớn: - Vào đi chị Lụa. Chị Lụa hé cửa, thò đầu vào. - Có cậu Khương đến, đang đợi Ngân dưới nhà. - Chị nói ảnh chờ em một chút. Song Ngân uể oải ngồi dậy, chải sơ lại mái tóc rối rồi bước xuống giường. Đứng trước tủ quần áo, cô cứ phân vân và lưỡng lự mãi không biết nên mặc gì đây. Cô biết Hữu Khương rất khó tính trong ăn mặc. Đi chơi với anh, anh muốn cô phải mặc đầm cho sang trọng, tha thướt và quý phái, nhưng Song Ngân lại không thích vì cô cho là gò bó và vướng víu. Sau một chút đắn đo, Song Ngân quyết định chọn cái áo puli màu kem nhạt với chiếc quần Jeans màu nâu đất, trông cô thật trẻ trung và khỏe khoắn. Ngắm nghía trước gương lần nữa rồi cô tự tin bước xuống nhà. Vừa trông thấy Song Ngân bước xuống, Hữu Khương đã không vui, anh nhìn cô vẻ lạ lẫm lắm. Song Ngân tươi cười: - Làm gì anh nhìn em dữ vậy, anh thấy em thế nào, có đẹp không? - Em định đi đâu vậy? - Đi chơi với anh, anh hỏi gì lạ vậy. Song Ngân không chút ngạc nhiên vì đã biết điều này. Hữu Khương cau mày: - Em đi chơi với anh mà ăn mặc thế này? - Có gì là không được, đâu quá lố lăng, dị hợm đâu anh. - Nhưng anh không thích! Em lên thay ra, mặc đầm như mọi khi cho anh. www.vuilen.com 134
  2. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân lắc đầu bướng bỉnh: - Em không thích mặc đầm, em thích thế này. - Đã bảo là anh không thích mà, em đừng giỡn nữa. - Em không giỡn. Anh phải tôn trọng ý kiến và sở thích của em chứ. Hữu Khương khó chịu: - Nhưng em không thể ăn mặc như vậy ra phố với anh được. Song Ngân vùng vằng, ngang bướng: - Nếu anh không thích thì thôi vậy, em không đi nữa, anh đi một mình đi. Thái độ phản kháng mạnh mẽ của cô làm Hữu Khương sững sờ. Anh hỏi lại: - Em nói sao, em không đi à? - Đúng, nếu anh cảm thấy em ăn mặc thế này không xứng với anh. Song Ngân ngồi xuống ghế, nét mặt có vẻ giận dỗi. Hữu Khương buột miệng: - Dạo này em thay đổi nhiều quá Ngân à, em không còn là cô bé như ngày nào nữa. - Vì em đã lớn, em đã suy nghĩ và tự quyết định cho mình: - Song Ngân nhẹ nhàng: Hữu Khương tức lắm nhưng vì đang ở nhà Song Ngân nên anh không dám to tiếng hay áp đặt cô được. Song Ngân ngước lên: - Anh Khương! Có đi không nếu không em lên phòng đấy. - Thôi được, nếu em thích mặc vậy thì tùy em, anh không bắt buộc nữa. Song Ngân tươi cười: - Mình đi thôi anh. Hữu Khương lầm lũi quay lưng đi trước, Song Ngân mỉm cười một mình rồi cũng theo anh ra xe... www.vuilen.com 135
  3. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân quay mặt ra bờ sông Sài Gòn, gió đêm mát rượi, làm cho cô cảm thấy khoan khoái lắm. Hữu Khương đứng sau cô, cằn nhằn: - Anh thật không hiểu nổi tại sao em lại thay đổi nhanh đến thế. - Em thì chẳng thấy mình thay đổi gì cả. - Không à? Từ cách ăn mặc đến ăn uống, em đều khác với mọi ngày. - Đó là do anh khắt khe quá nên thấy vậy thôi. - Anh hỏi em, tại sao em không chịu theo anh vào nhà hàng ăn tối mà một hai bắt anh ra quán với em. Song Ngân quay lại, cô nhẹ nhàng hỏi lại: - Vậy em hỏi anh, các món ăn khi nãy có gì không ngon? - Đâu phải cứ vào nhà hàng là ngon đâu, mà lại còn tốn tiền nữa. Hữu Khương cười lớn, giọng tự mãn: - Tiền bạc em không phải lo, anh thừa sức kia mà. Song Ngân gật đầu, ôn tồn: - Em biết, nhưng em nghĩ yêu nhau đâu nhất thiết cứ phải vào nhà hàng mới được hả anh, cái quan trọng hiểu nhau kia mà. Vầng trán Hữu Khương nhăn lại: - Em nói vậy là sao? Nắm tay người yêu, Song Ngân nhẹ nhàng: - Anh Khương! Em biết anh làm vậy cũng vì anh yêu em, anh luôn coi em lúc nào cũng là con bé của năm năm về trước. - Đúng, với anh, lúc nào em cũng bé bỏng. - Nhưng anh không thấy êm đã lớn rồi hay sao? - Em đã đi làm, có nghĩa em đã trưởng thành. - Và em muốn làm gì cũng được, không cần phải hỏi anh và không nghe theo anh nữa. www.vuilen.com 136
  4. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Hữu Khương nóng nảy. Song Ngân cười nhẹ: . - Anh cứ thong thả, em nghĩ những gì em làm không có gì là sai trái cả, nếu anh thật sự yêu em anh nên hiểu và thông cảm với nhưng suy nghĩ của em. Hữu Khương châm thuốc, anh rít liên tục, đóm lửa cứ đỏ lừ nơi đầu thuốc, anh nói qua làn khói. - Thế em suy nghĩ những gì? - Chỉ có gì lớn lao cả, em chỉ muốn sống thật với chính mình. - Bao lâu nay em sống giả dối với bản thân em à? - Hữu Khương mát mẻ. Song Ngân gật đầu xác nhận: - Anh nói dúng, mấy năm yêu anh, em cứ dựa dẫm và ỷ lại anh, nhất nhất em đều nghe anh dù điều đó em không thích. - Và em cảm thấy khó chịu? Song Ngân lắc đầu: - Không hẳn thế, em thấy mình không thể là cái bóng của anh mãi được. - Vô tình, cô lặp lại lời của Cẩm Thy dạo nào. - Vậy em muốn gì? - Em nghĩ muốn được sống theo bản chất của mình mà thôi. Rồi cô quay mặt ra bờ sông, nói thật nhỏ nhưng rành rọt: - Em nói ra đây để anh hiểu cho em. Hữu Khương nhìn Song Ngân từ phía sau lưng cô, anh im lặng và suy nghĩ thật lâu. Anh đang bất ngờ trước thay đổi của Song Ngân và anh nhận ra cô đã lớn, lớn về thể xác lẫn suy nghĩ. Nhưng với bản tính tự ái và cái tôi trong anh quá lớn, anh đã quen với một Song Ngân ngoan ngoãn dễ bảo bao lâu nay rồi, vì vậy anh không dễ dàng chấp nhận những điều cô nói. Anh trầm giọng: Những điều em vừa nói càng chứng tỏ em là một đứa con nít không hơn không kém. - Anh dám nói em vậy à? www.vuilen.com 137
  5. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Tại sao em không để anh lo lắng, bảo bọc cho em mà em lại tự làm khổ mình vậy. - Những em muốn được tự do làm theo ý mình, anh không muốn anh áp đặt em mãi. Hữu Khương ném điếu thuốc xuống đất giận dữ. - Em bảo anh làm vậy là áp đặt em à. - Em nói không đúng sao, cái gì anh cũng muốn em làm theo ý anh, - Nhưng anh đã làm gì không phải, anh làm vậy tất cả chỉ vì ai? Vì ai, em biết không? - Hữu Khương nhấn mạnh hai tiếng "vì ai" một cách gay gắt. Song Ngân thở dài cô đã quá quen thuộc, với điệp khúc này rồi. Thấy cô im lặng, Hữu Khương nghĩ là cô đã sợ nên lấn lướt. - Từ ngày em về quê Thy chơi đến nay, anh thấy em khác trước nhiều quá. - Có phải do Thy nói gì với em, nên em mới có thái độ như vậy phải không? Không thể nhịn được, Song Ngân nhìn anh, giận dữ: - Không dính dáng gì đến Thy, anh đừng kéo bạn em vào đây. Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Hữu Khương cứ liên tục mồi thuốc, những mẩu thuốc vương vãi dưới chân, còn Song Ngân vẫn im lặng, mắt nhìn ra bờ sông. Trong mỗi người đều đang có những suy nghĩ về nhau. Thật lâu sau, Hữu Khương trầm giọng. - Mình về thôi em! Song Ngân lặng lẽ vào xe, cô tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm lại. Suốt đoạn đường về nhà, không ai nói ai lời nào. Đến nhà, Hữu Khương nắm lấy cô, anh hôn lên đôi môi của Song Ngân như mọi lần. Song Ngân thờ ơ đón nhận có lệ, rồi cô đẩy anh ra, mở cửa xe bước xuống. - Anh về đi, em vào nhà đây. Hữu Khương nhìn theo cô, anh gọi lại nhưng nghĩ sao lại lắc đầu không nói rồi cho xe chạy thẳng. www.vuilen.com 138
  6. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân bước vào nhà, cô lên tiếng chào ông bà Trọng. Bà Trọng tươi cười: - Hôm nay con về sớm vậy, còn Hữu Khương đâu? - Dạ, ảnh về rồi ạ. Trả lời mẹ xong, Song Ngân kiếm cớ về phòng. Để nguyên quần áo, Song Ngân lại bên cửa sổ, phóng tấm mắt ra đường. Đêm nay đã mươi sáu âm lịch, nên trăng tròn và sáng, nhưng sao Song Ngân lại thấy trăng mờ nhạt quá. Có tiếng gõ cửa, rồi tiếng ông Trọng vang lên: - Ngân ngủ chưa con, mở cửa cho ba. Song Ngân mệt mỏi lại gần cửa, cô mở cửa và nhìn ông Trọng. - Dạ chưa, có gì không ba? - Ba vào được chứ? Song Ngân mở rộng cánh cửa và đứng sang một bên, ông Trọng bước vào nhìn cô, giọng ấm áp: - Con và Khương lại có chuyện phải không? Song Ngân lắc đầu, cô không muốn cho ba mẹ phải bận tâm về chuyện tình cảm của mình, nhưng ông đã nghiêm mặt, chỉ vào người cô: - Quần áo của con không thay, lại u sầu nữa, nhất định là có chuyện rồi. Song Ngân gật đầu: - Dạ, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi ba à. Ông Trọng nhẹ nhàng: - Hãy coi ba như một người bạn, con có thể tâm sự với ba, ba sẽ chia sẻ cho con. Song Ngân nhìn cha, ánh mắt ấm áp đang nhìn cô như khích lệ, động viên cô, ánh mắt gần gũi đến lạ. Song Ngân cảm thấy an tâm và tin tưởng vào ba mình nên hỏi: www.vuilen.com 139
  7. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Ba nhận xét thế nào về anh Khương hả ba? - Sao con lại hỏi ba câu này? - Ba cứ trả lời con đi. Ông Trọng ngồi xuống giường ông đập tay ra dấu cho Song Ngân ngồi xuống bên ông ôn tồn. - Theo ba, Khương là một thanh niên có ý chí, nghị lực và thành đạt trên thương trường: - Con không hỏi về khía cạnh đó. - Vậy con muốn hỏi về điều gì? Song Ngân cắn môi suy nghĩ rồi dè dặt: - Con muốn hỏi về tính tình của ảnh kìa. Ông Trọng cười: - Con đã yêu Khương cả năm năm, ba nghĩ con rành về nó quá, sao lại hỏi ba. - Nhưng con muốn nghe những nhận xét, đánh giá khách quan của ba và ảnh - Có cần thiết ba phải nói không? - Cần ba ạ. Ông Trọng trầm tư nhìn con, rồi gật đầu: - Được, ba sẽ nói, vời một điều kiện. - Điều kiện gì hả ba? - Con hãy nói cho ba biết, giữa con và nó đã có gì rồi? Con nói trước rỗi ba sẽ nói. Song Ngân nhăn mặt: - Ba định làm khó con đấy à? - Tùy con, ba không ép buộc, coi như ba và con không nói gì cả. - Con và ảnh mới cãi nhau. - Song Ngân lí nhí. www.vuilen.com 140
  8. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Về chuyện gì hả con? Song Ngân kể lại cho ba nghe và ấm ức: - Chỉ có như vậy thôi ba ạ. Con nói vậy có gì sai không ba? - Khương không chấp nhận, thế là hai đứa cãi nhau? - Ông Trọng nhìn con. - Dạ. - Song Ngân rụt rà, gật đầu. - Vậy theo con thì Khương như thế nào? Song Ngân dè dặt nhìn cha, cô ngập ngừng như khó nói. Ông Trọng hiền hậu: - Con đừng ngại, cứ coi như con đang tâm sự với ba, hãy mạnh dạn và cởi mở. Được sự khuyến khích của ông Trọng, Song Ngân bộc bạch: - Con thấy ảnh có vẻ độc tài thế nào ba à. - Còn gì nữa không con? - Lại hay bắt người khác làm theo ý muốn của ảnh - Chợt Song Ngân dừng lại kêu lên - Ủa! Con đang hỏi ba hay là ba đang hỏi con vậy. - Thì con đã trả lời giùm ba rồi còn gì nữa. - Có nghĩa là ba cũng nhận thấy. Ông Trọng chậm rãi gật đầu: - Phải, ba thấy đã lâu rồi. - Vậy sao ba không cho con biết? - Chuyện tình cảm của con, ba không thích can thiệp vào. Tuy Khương có những nhược điểm như vậy, nhưng nó rất yêu con. Đó là điều con không thể phủ nhận. - Dạ, con đồng ý với ba. - Nó là một thanh niên có tư cách, đàng hoàng, nói chung ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm. - Khương vì thành đạt quá sớn nên nó hãy còn háo thắng của tuổi trẻ. Ba tin là sau này nó lập gia đình, với tình yêu của nó dành cho con, nó sẽ thay đổi. www.vuilen.com 141
  9. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Ba nghĩ vậy sao? Theo con thì khó lắm. - Tại sao? - Rất khó thay đổi bản tính của một người, ba quên rồi sao? Ông Trọng cười khà, vỗ đầu con gái. - Hôm nay, con lại "triết" với ba đấy à? Song Ngân rụt cổ cười khì. - Đó là con nghe ba nói chứ bộ - Cô hỏi lại - Ba căn cứ vào đâu mà nói chắc như vậy? Ông Trọng điềm nhiên: - Ba chỉ suy từ ba mà ra. - Từ ba à? - Song Ngân ngạc nhiên. - Phải, vì Khương bây giờ chính là hình ảnh của ba hai mươi năm về trước. Song Ngân nghĩ ngợi rồi lại hỏi: - Thế động cơ nào làm ba thay đổi? - Đó là mẹ con. Song Ngân tròn mắt, cô chưa kịp hỏi thì ông Trọng lại nói tiếp: - Ba yêu mẹ con cũng giống như Khương yêu con bây giờ. Song Ngân cười thích thú. - Và mẹ đã cầm hóa được ba? - Có thể nói làvậy, do đó con cứ an tâm nếu con thật sự yêu Khương. Song Ngân gật đầu: - Con yêu ảnh, nghe ba nói vậy, con sẽ tạm chấp nhận, rồi con sẽ cảm hóa ảnh như mẹ đã làm với ba: Ông Trọng đứng dậy: - Tối rồi, ba về phòng đây. Con cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, mai còn đi làm. www.vuilen.com 142
  10. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Dạ - Song Ngân đứng dậy đưa ba cô ra cửa. Đến cửa, ông Trọng bỗng đứng lại, nhìn con gái: - Ngân này! Ba hỏi con một câu nhưng con không được giấu ba. - Dạ. - Con có bạn trai khác phải không? - Không. Mà sao ba nghĩ vậy? - Theo suy nghĩ của ba, chỉ khi nào con có một ai khác thì con mới có sự so sánh như vậy với Khương. Song Ngân lắc đầu lia lịa: - Không, ba thấy đó, con có quen ai đâu. - Thế còn cậu gì làm ở công ty thì sao? Song Ngân cưới hồn nhiên: - Đó là anh Tứ, anh của Thy, con chỉ coi anh như anh thôi. Vẻ ngây thơ và thái độ tự nhiên làm ông Trọng vững bụng. Bằng kinh nghiệm từng trải của ông, ông biết con gái mình nói thật, nên tươi cười: - Ờ, ba chỉ hỏi vậy thôi. Hôn lên trán con gái, ông Trọng từ biệt về phòng. Song Ngân quay vào, cô có vẻ tươi lắm, câu chuyện của ông Trọng và cô đã nguôi ngoai phần nào nỗi bực tức trong lòng. Ngã mình trên giường, Song Ngân với tay cầm chú khỉ lên nhìn. Bất giác cô nhớ lại lời của ông Trọng lúc này, cô bật cười thành tiếng và nói với chú khỉ như đang nói với một người bạn. - Khỉ có nghe ba ta nói gì không? Chú khỉ vẫn nhe răng ra như đang cười với cô, Song Ngân vẫn tiếp tục trò chuyện một mình. - Chủ của mi mà nghe được, chắc sẽ buồn cười lắm nhỉ. - Cả nhỏ Thy nữa, thế nào nhỏ cũng ôm bụng mà lăn ra cười thỏa thích. www.vuilen.com 143
  11. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Trò chuyện một mình chán, Song Ngân cất chú khỉ vào chỗ cũ, cô đưa tay tắt đèn...    S ong Ngân buông cây bút xuống bàn, cô vớ tay xé tờ lịch rồi lẩm nhẩm: - Đã được năm ngày, còn hai ngày nữa, anh Tứ đi làm lại. Rồi cô thừ người ra, nghĩ ngợi. Mấy ngày nay, mỗi khi đến công ty, Song Ngân cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, lúc đầu nó mơ hồ lắm nhưng rồi cô nhận ra đó là ánh mắt của Lê Tứ. Khi anh chưa nghỉ phép, mỗi khi Song Ngân đến làm hay ra về, cô vẫn thấy anh đứng chờ cô ở cổng. Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô cười thật tươi, và khẽ nheo mắt như chào với cô chỉ vậy thôi. Song Ngân cũng cười lại mỗi khi thấy anh cô đón nhận một cách bình thường. Nhưng mấy ngày nay, cô mới thấy nó ảnh hưởng với cô như thế nào. Đúng như có lần Lê Tứ đã nói: "Chỉ khi người ta mất nó đi, người ta mới biết quý trọng nó". Trong cô có một nỗi nhớ mong về anh nhưng cô không xác định được nó là gì, cô chỉ biết là nhớ vậy thôi. Nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ, Song Ngân xếp lại sổ sách để chuẩn bị ra về thì điện thoại reo vang. Song Ngân mở máy nhìn thấy hình của Thy, cô vội vàng lên tiếng. - Alô, Ngân đây, mi lên hồi nào vậy? Tiếng Cẩm Thy léo nhéo trong máy hình như đang cười: - Ta vừa mới lên đến. - Mi đang ở đâu vậy Thy? www.vuilen.com 144
  12. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Quán cà phê quen thuộc của mi đó. Song Ngân ngơ ngác rồi hiểu ra: - Quán "Ánh trăng, phải không? - Thông minh lắm. - Mi ngồi với ai? - Bí mật, mi cứ đến sẽ biết. - Anh Tứ ngồi với mi phải không? – Song Ngân gấp gáp. Giọng Cẩm Thy khúc khích trong máy: - Không nói được, mi có đến không? - Được, chờ ta. Ta ra ngay. Song Ngân tắt máy, cô vội vã đứng lên hấp tấp đi xuống sân, và lấy xe chạy nhanh đến quán ''Ánh trăng'' Bước vào quán, cô đã thấy Cẩm Thy cười từ xa, đưa tay ngoắc ngoắc lia lịa. Song Ngân bước nhanh đến, nhìn lên bàn, cô ngạc nhiên: - Mi đi một mình à? Cẩm Thy tỉnh bơ: - Ờ. Chứ mi muốn ta đi mấy mình nữa. Song Ngân bỗng thấy hụt hẫng, cô cau mày, gắt nhẹ: - Con khỉ! Sao lúc nãy ta hỏi mi không trả lời? - Thì ta đã nói mi ra đây thì biết còn gì nữa. - Vậy mà làm ta tưởng... - Song Ngân bỏ lửng giữa chừng. - Mi tưởng cái gì? - Cẩm Thy dài giọng. À, ta biết rồi! - Mi biết cái gì hả? - Thì tưởng là có anh Tứ của mi chứ gì? - Đúng không? www.vuilen.com 145
  13. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân ngoắc người phục vụ, gọi cho mình ly la hán quả rồi quay sang bạn: - Mi nói lung tung gì thế, anh Tứ của ta nghĩa là sao? - Ờ, ta quên! Của ta, được chưa? Song Ngân mỉm cười: - Vậy mới phải chứ, nói năng cho cẩn thận vào. Cẩm Thy chỉ cười, rồi cô huyên thuyên kể chuyện về quê cho Song Ngân nghe. Cô kể đủ điều, đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất... Song Ngân lắng nghe mãi mà không thấy Cẩm Thy nhắc đến Lê Tứ, nên buột miệng: - Mi ăn đám giỗ ở đâu vậy? - Ở quê ta chứ đâu. - Đám giỗ ai vậy? - Thì đám giỗ cô và dượng Hai ta chứ đám giỗ ai? - Cẩm Thy vẫn thản nhiên, ra vẻ không hiểu gì. Song Ngân vô tình hỏi tiếp: - Thế mi về quê không gặp ảnh à? - Ảnh nào? Song Ngân gắt nhẹ: - Anh Tứ chứ anh nào? Cẩm Thy chỉ chờ có vậy, cô chộp ngay. - Ủa! Mi nhớ anh Tứ của tao sao mà hỏi thăm vậy? Nghe bạn cố tình kéo dài giọng nói, Song Ngân biết đã mắc lừa Cẩm Thy, cô đỏ mặt. - Thì anh Tứ có nói với ta, ảnh về quê làm giỗ cho ba mẹ ảnh. - Thì sao nào? - Thấy mi lên mà không có ảnh nên ta hỏi vậy chớ có nhớ mong gì đâu. www.vuilen.com 146
  14. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Có thật không nhỏ? - Thật chớ ta gạt mi làm gì? Mà ta cũng mong ảnh lên lắm. Cẩm Thy hỏi dồn: - Để làm gì vậy? - Đòi quà chứ làm chi. - Lảng nhách! - Cầm Thy cụt hứng. Song Ngân nhấp ngụm nước, nhìn vẻ mặt tẽn tò của bạncô cười khanh khách như chọc quê rồi thong thả. - Sao mi lên sớm vậy, không chờ đi cùng với ảnh cho vui? - Ngày mai tao phải có mặt ở công ty để nhận công tác mới. - Lại đi nữa hả? - Biết sao được. Ta ở phòng Maketting mà. - Còn anh Tứ khi nào lên? - Sao mi không hỏi ảnh đó? - Ảnh còn dưới quê, ta có gặp đâu mà hỏi: Cẩm Thy tinh nghịch: - Gọi điện cho ảnh, chẳng phải ta đã cho mi số của ảnh rồi à. - Cần gì quan trọng hay cấp bách đâu mà điện thoại. - Ta hỏi thật nha, anh có điện thoại cho mi lần nào không. Song Ngân lắc đầu: - Không. Mà mi hỏi vậy là sao? - Thế thì lạ thật! - Lạ thế nào? Mi nói chuyện cứ lấp lửng mãi. Cẩm Thy thì thầm: - Anh Tứ về quê lần nàycó vẻ buồn lắm chứ không vui như mọi năm. www.vuilen.com 147
  15. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Mi thấy thế à? - Ờ, tao để ý thấy ảnh cứ thơ thẩn lo ra không hà, như đang chờ ai đó. - Sao mi không hỏi thắng ảnh mà ngồi đây suy đoán. Cẩm Thy lên giọng: - Ta có hỏi nhưng anh không nói - Cô lại hạ giọng ra vẻ bí mật - Nhưng ta biết ảnh nhớ ai rồi. - Nhớ ai vậy? - Song Ngân nôn nóng. - Nhớ mi đấy. Song Ngân ngẩn người ra rồi lắc đầu lia lịa: - Nói bậy! Ta và ảnh có gì đâu mà anh nhớ đến ta. Song Ngân đỏ mặt, la lên: - Mi nói tào lao quá, ta không muốn đùa như vậy đâu. - Mi không tin. - Vì giữa ta và ảnh thật sự không có gì hết. - Mi nói thật chứ? - Ta dối mi làm gì, ta chỉ coi anh như anh mà thôi. Mi quên là ta có anh Khương à. Cẩm Thy hỏi lại: - Biết đâu anh thầm yêu mi thì sao? Song Ngân không trả lời, cô ngồi yên nhớ lại những lần ngồi trò chuyện với Lê Tứ rồi khẳng định. - Ta dám quả quyết với mi là không có điều đó. - Mi dám chắc à? - Như đinh đóng cột. Cẩm Thy nghi ngờ: - Có thật vậy không? www.vuilen.com 148
  16. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Thật mà, vì những lần tao đến đây với anh, anh điều rất nghiêm túc, luôn giữ khoảng cách và nhất là... - Nhất là gì hả Ngân? - Cẩm Thy hấp tấp. - Là anh luôn góp ý và phân tích cho tao những khi ta và Khương giận nhau. Cẩm Thy nghệch mặt ra, ngơ ngác rồi lẩm bẩm: - Không lẽ ta đoán sai. - Mi là chúa suy đoán lung tung, có khi nào mi đoán đúng đâu. - Nhưng... nhưng... . Song Ngân khoát tay: - Thôi không nói chuyện đó nữa. Song Ngân ngưng nói khi thấy Cẩm Thy nhìn mình trân trân, cô thắc mắc: - Làm gì mi nhìn ta dữ vậy? - Mi vừa làm gi, làm lại ta coi nào. Song Ngân lặp lại cho bạn coi rồi hỏi: - Có gì lạ đâu? - Không lạ, nhưng ta thấy cử chỉ này quên lắm... à... phải rồi, giống hệt như anh Tứ. - Cẩm Thy reo lên. Nghe bạn nói, Song Ngân cũng giật mình vì Lê Tứ cũng hay khoát tay như vậy mỗi khi muốn chuyển đề tài. Cô vẫn hay chọc ghẹo anh, và hôm nay vô tình cô lại làm như vậy. Cẩm Thy nheo mắt: - Sao, ta nói có đúng không? Song Ngân lúng túng giây lát rồi thản nhiên: - Ờ, thì sao nào? - Chẳng trăng sao gì cả. - Cẩm Thy dài giọng rồi nhún vai tỏ vẻ không liên quan gì đến mình. Nhìn vẻ mặt của bạn, Song Ngân hiểu Cẩm Thy đang nghĩ gì nhưng cô không thích đôi co nhiều nên lảng sang chuyện khác. www.vuilen.com 149
  17. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Quà ta đâu? Đừng nói là lu bu quên nha. Cẩm Thy cười khì: - Ta không quên, nhưng đợi anh Tứ lên ảnh đưa cho. - Sao phải chờ anh Tứ? - Ta gởi ảnh cầm lên sau. Mi cũng biết tính ta gọn nhẹ, không thích đùm đề kia mà. - Đúng là thứ làm biếng. Cẩm Thy đưa mắt nhìn xung quanh, thấy người phục vụ đặt ngọn nến lên từng bàn, cô ngạc nhiên: - Ngân này, họ làm gì vậy mi? - Muốn biết không - Không thì ta hỏi làm gì lảng xẹt. - Cẩm Thy càu nhàu. - Mi ngồi đây đến tối thì sẽ rõ. - Mi trả đũa ta đấy à? Song Ngân nhấm nháp ngụm nước, thong thả. - Ta không nhỏ nhen vậy đầu, có điều nói ra sẽ mất hay. Cẩm Thy lắc đầu: - Ta đi xe lên Sài Gòn là để ghé đây ngay không kịp nghỉ ngơi gì cả, nên giờ thấy mệt lắm, mai còn phải lên công ty nữa không ngồi lâu được. Song Ngân gật đầu cô châm nến, nhìn ngọn lửa lung linh, Cẩm Thy gật gù: - Đẹp quá lại lãng mạn, thơ mộng. - Mi cũng biết những thứ đó nữa à? - Bộ mi cho ta là go đá hay sao mà không có cảm xúc chứ. - Cẩm Thy nhìn bạn - Mi và anh Tứ thường đến đây có khi nào ngồi đến hết cây nến này chưa? Song Ngân lắc đầu. - Bảy giờ quán mới thắp nến. Cây nến này cháy trong năm giờ mới tắt, mi thử nghĩ xem. www.vuilen.com 150
  18. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Cẩm Thy gật đầu, chợt bảo: - Về thôi Ngân, mai ta còn dậy sớm nữa. Chia tay nhau ở cổng quán, Song Ngân lái xe về nhà đã thấy Hữu Khương đứng chờ ngoài cổng. Vừa tháy cô, anh hấp tấp: - Em đi đâu mà giờ này mới về vậy? - Thy về quê mới lên, em và nó đi uống nước trò chuyện. Nghe đến tên Cẩm Thy, Hữu Khương có vẻ không vui, nhưng anh có vẻ điềm đạm: - Vậy à! Và anh ân cần đỡ xe cho Song Ngân và dắt vào sân. - Anh có hai vé ca nhạc, em sửa soạn rồi đi với anh. Lối nói chuyện đầy áp đặt này của anh làm Song Ngân cảm thấy khó chịu ra mặt. Cô lặng lẽ bỏ vào nhà mà không đáp lại. Vừa đến cầu thang, Song Ngân lại nghe Hữu Khương dặn theo: - Em nhớ mặc cái đầm màu kem vàng đấy nha. Nó rất hợp với em khi đi chơi vào ban tối. Song Ngân mệt mỏi quay lưng, cô ngồi xuống ghế, buông thõng: - Em không đi đâu. - Sao vậy? - Em mệt lắm. Hữu Khương cau có: - Em đi chơi với bạn bè cả buổi thì không mệt, còn đi chơi với anh mà than mệt thì sao. - Anh tự hỏi lại anh thì rõ. Hữu Khương ngạc nhiên: - Anh đã làm gì mà em nói vậy? www.vuilen.com 151
  19. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân nhắm mắt, chán chường: - Tại sao lúc nào anh cũng muốn em vậy, cứ bắt em theo ý anh? - Thì ra là vậy mà em giận dỗi chứ gì? - Em không giận. Mà em không muốn nghe những lời nói kiểu đó nữa. Cô nhìn Hữu Khương tha thiết: - Anh có hiểu được cảm xúc của em khi nghe những lời anh vừa nói không? - Nó như một mệnh lệnh, anh hiểu không? - Nhưng bao lâu nay, anh đâu có thái độ như thế này. - Em đã nói với anh rồi, em đã lớn, em muốn mình có quyền quyết định cho cá nhân em. Hữu Khương nhìn cô dò xét. - Có phải em đã quen người khác, nên em thay đổi như vậy? Song Ngân đỏ mặt, giận dữ khi bị xúc phạm, cô to tiếng: - Anh không được nói thế, em chẳng có ai khác ngoài anh. Rồi cô đứng phắt dậy, xẵng giọng: - Nếu anh còn nghĩ thế thì anh về đi, em chẳng còn gì để nói với anh cả. Song Ngân giận dữ bỏ lên lầu, cô đóng chặt cửa lại mặc cho Hữu Khương đứng ngoài đập cửa... Song Ngân vẫn nằm lì trên giường khi nghe tiếng gõ cửa dồn dập nhưng khi nghe tiếng bà Trọng: - Ngân! Con mở cửa cho mẹ. Cửa phòng vừa mở, bà Trọng đã bước vào. - Con lại gây gổ với thằng Khương à. Song Ngân nhìn mẹ: - Ảnh lại nói với mẹ phải không? - Con chưa trả lời cho mẹ kia mà. www.vuilen.com 152
  20. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Dạ, đúng vậy. - Đầu đuôi thế nào, con nói cho mẹ nghe. Song Ngân kể lại rồi hậm hực: - Mẹ thấy đó, lúc nào ảnh cũng áp đặt con, bắt con phải thế này thế nọ, làm sao con chịu được. Bà Trọng ôn tồn: - Khương là người có óc thẩm mỹ và có khiếu về ăn mặc, nó chỉ góp ý cho con thôi, có gì mà con giận dữ vậy. - Mẹ chỉ bênh ảnh thôi, lúc nào mẹ cũng cho là ảnh đúng. - Mẹ nghĩ nó làm vậy cũng vì nó yêu con, muốn tốt cho con thôi. Song Ngân nhăn nhó: - Có đụng chuyện thì mẹ cũng lôi câu này ra nói, con không muốn nghe nữa. - Nhưng nó là sự thật. - Mới chỉ là người yêu mà ảnh đã như vậy, sau này cưới nhau, ảnh sẽ như thế nào nữa. Ngồi xuống giường, bà Trọng vuốt tóc con, nhỏ nhẹ: - Có được một người như Khương, không dễ kiếm đâu con. - Nhưng con không chịu nổi cái tính của ảnh. - Con đừng nhìn vào nhược điểm, mà hãy nhìn vào ưu điểm của nó, con sẽ thấy. -… - Nó vừa đẹp trai, vừa giàu sang, vừa có địa vị, bao nhiêu cô gái mơ ước không được đấy con à. - Con vẫn yêu ảnh, nhưng... - Mẹ hiểu ý con, để mẹ khuyên nó cho con. Song Ngân nắm tay mẹ. - Mẹ nói ảnh nha mẹ. www.vuilen.com 153
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2