intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh trăng 16 P9

Chia sẻ: Chau Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

92
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ba tháng trôi qua thật nhanh. Song Ngân không thể quên được Lê Tứ. Hình ảnh anh càng ngày càng tràn ngập trong cô. Song Ngân không thể dối lòng mình mãi vì cô biết mình đã yêu Lê Tứ. Chiều nay, Cẩm Thy đến công ty tìm cô. Vừa thấy cô, Cẩm Thy thảng thốt: - Ngân, sao mi tiều tụy vậy? Song Ngân cười buồn: - Mi thấy thế nào? Tệ lắm phải không. Cẩm Thy gật đầu: - Xanh xao quá, có chuyện buồn à, lại chuyện Khương à? Song Ngân lắc đầu và hỏi bạn: -...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh trăng 16 P9

  1. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN IX B a tháng trôi qua thật nhanh. Song Ngân không thể quên được Lê Tứ. Hình ảnh anh càng ngày càng tràn ngập trong cô. Song Ngân không thể dối lòng mình mãi vì cô biết mình đã yêu Lê Tứ. Chiều nay, Cẩm Thy đến công ty tìm cô. Vừa thấy cô, Cẩm Thy thảng thốt: - Ngân, sao mi tiều tụy vậy? Song Ngân cười buồn: - Mi thấy thế nào? Tệ lắm phải không. Cẩm Thy gật đầu: - Xanh xao quá, có chuyện buồn à, lại chuyện Khương à? Song Ngân lắc đầu và hỏi bạn: - Mi có rảnh không? - Đồ ngớ ngẩn, không rảnh thì ta đến mi làm gì? Nghe bạn nói, Song Ngân cũng bật cười trước sự lẩn thẩn của mình. - Ờ nhỉ… hay đến quán ''Ánh trăng". Song Ngân ngần ngại, đã lâu rồi cô không lui tới chỗ đó nữa vì cô không muốn khơi gợi lại quá khứ. Cẩm Thy hiểu ý bạn: - Nếu không thích thì đi quán khác. Sài Gòn thiếu gì quán. Song Ngân buột miệng: - Đến quán “Ánh trăng” cho gần, lâu lắm ta cũng không đến đó. Cẩm Thy tròn mắt nhìn bạn, rồi cô tôn trọng ý kiến của Song Ngân. - Vậy lên xe ta chở đi! Bước chân vào quán, Song Ngân đưa mắt nhìn chung quanh, cảnh vật vẫn như xưa, không chút thay đổi gì, chỉ có cô là thay đổi. www.vuilen.com 206
  2. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Bích Phượng vui mừng khi gặp Song Ngân, đồng thời cũng không giấu được vẻ sửng sốt trước thay đổi của Song Ngân. Song Ngân cười héo hắt: - Em lạ lắm sao mà chị Phượng nhìn kỹ vậy? - Dạo này thấy Ngân xanh quá, và buồn hơn trước nhiều. Ngân đi với bạn à? - Dạ, đây là CẩmThy, em họ anh Tứ đó chị. - Vậy à! Nghe nhắc hoài mà hôm nay mới gặp mặt. Cẩm Thy lí lắc: - Thất vọng lắm phải không chị? - Sao Thy nói vậy? - Vì em đen thui lại xấu òm chứ không xinh xắn như Ngân. Bích Phượng tươi cười: - Đen giòn như Thy đang là mốt đấy, Thy mà xấu gì, đẹp và có duyên lắm. - Chị chỉ nói cho em vui thôi, ai gặp em cũng chê cả. - Cẩm Thy vẫn cười. - Chị nói thật mà. - Rồi quay sang Song Ngân - Hai em ngồi chơi nha chị không quấy rầy nữa. - Cám ơn chị - Song Ngân đáp khẽ. Bích Phượng dợm đi thì Song Ngân buột miệng: - Khoan đã chị, em hỏi một chút! - Gì vậy Ngân? - Lâu nay, anh Tứ có đến đây không chị? Bích Phượng khựng lại, rồi lắc đầu. - Không em ạ. Song Ngân thở dài không nói gì thêm. Bích Phượng nhìn cô vẻ ái ngại rồi bỏ vào trong. Cẩm Thy nhìn bạn: www.vuilen.com 207
  3. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Sao mi buồn vậy, giận anh Khương hay nhớ anh Tứ hả? - Mi đoán thử xem. - Ta xa Sài Gòn đã gần ba tháng, làm sao mà đoán được. - Lâu nay anh Tứ có liên lạc với mi không? - Chỉ có ảnh gọi cho ta chứ ta thì không? - Vì sao? - Ảnh khóa máy hoài, ta gọi mãi không được. Song Ngân gật đầu: - Ta cũng giống mi. - Anh cũng gọi cho mi hả? - Không, đã mấy tháng rồi ảnh không gọi cho ta. Từ khi ảnh nghỉ làm đến nay. Cẩm Thy nhìn Song Ngân thấy bạn ưu phiền cô thương quá, chưa kịp nói thì Song Ngân đã hỏi: - Thế gọi cho mi ảnh có nói đang làm ở đâu không? - Không, ta hỏi mãi, ảnh chỉ nói làm ở thành phố thôi. Song Ngân cười thật buồn: - Sài Gòn này biết bao nhiêu công ty, biết ảnh ở đâu. Ảnh còn nói gì không, có nhắc đen ta không? Cẩm Thy gật đầu: - Có. Nhưng nói chuyện của mi trước đi. - Chuyện của ta là chuyện gì? - Mi và anh Khương đã đến đâu rồi? Sắp hết thời hạn sáu tháng rồi đấy. Song Ngân đưa tay khoanh tròn cái muỗng trong ly, chậm rãi: - Ta biết. - Anh Khương có thay đổi gì không, hay Song Ngân nhẹ nhàng: www.vuilen.com 208
  4. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Anh cũng thay đổi rất nhiều, đã chịu nghe và tôn trọng ý kiến của ta rồi, nhưng... - Song Ngân ngập ngừng. Cẩm Thy liền nói, vẻ nôn nóng: - Nhưng thế nào sao mi không nói? Song Ngân ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn phía ly nước, buồn buồn: - Ta thấy ảnh có vẻ gượng ép và giả tạo thế nào đó. - Không thể mơ hồ được, mi thấy thế nào? - Mỗi khi theo ta vào quán ăn, vẻ mặt ảnh không vui lắm, hoặc những khi ta mặc quần áo tùy ý thích thì anh không nói gì, nhưng ta biết ảnh không hài lòng. - Mi cũng phải từ từ cho ảnh thay đổi thói quen chứ. - Ta cũng nghĩ thế, nhưng đôi khi ta thấy sợ sợ. - Mi sợ cái gì? - Đang lúc yêu nhau, ảnh hạ mình chiều ta thì sao? Khi đã lấy nhau, ảnh không như hiện tại thì ta cũng phải chấp nhận. Cẩm Thy nhìn bạn đầy ngạc nhiên, vì mới xa nhau vài tháng, cô không ngờ Song Ngân thay đổi nhiều quá. Cô thấy Song Ngân đã già dặn rất nhiều trong suy nghĩ, chín chắn và trưởng thành hơn. - Mi nhìn gì mà chăm chú thế? - Mi thay đổi nhiều quá Ngân à. - Mi là người thứ một trăm lẻ mấy nói ta như vậy. Nhìn bạn, Song Ngân thong thả: - Chuyện của ta đã nói xong, giờ nói cho ta biết anh Tứ nói gì về ta. Cẩm Thy trầm giọng: - Ảnh bảo ảnh rất nhớ mi. - Nhớ ta à? - Song Ngân chua chát - Nhớ mà không gọi cho ta một cuộc điện thoại. - Anh không đủ can đảm để gọi cho mi, mi hiểu chứ? www.vuilen.com 209
  5. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Ta hiểu rồi. - Còn mi thì sao? Giọng Song Ngân bỗng thật nhẹ, thật nhỏ đến nỗi Cẩm Thy phải lắng tai mới nghe được. - Ta cũng nhớ ảnh lắm. - Mi nhớ thế nào, nói ta nghe được không Ngân. - Nỗi nhớ lạ lắm, nó cứ quay quắt và day dứt trong ta mãi, nhớ đến nỗi không làm gì được, nỗi nhớ mà ta chưa gặp bao giờ. - Có bằng khi mi nhớ đến anh Khương không? Song Ngân lắc đầu: - Ta và anh Khương ít khi xa nhau quá ba ngày thì làm sao nhớ được. - Lần mi về quê ta chơi thì sao? - Lúc đó ta mải chơi quá. Với lại, tới nào anh Khương cũng điện thoại cho ta nên không đến nỗi như lúc này. Cẩm Thy dè dặt buông từng tiếng: - Có phải... mi... cũng... yêu... anh... Tứ? Nghe Cẩm Thy đã nói ra điều mà mình không dám nói ra, Song Ngân cảm thấy nhẹ nhõm và gật đầu: - Có lẽ là như vậy. - Giờ mi định thế nào? - Ta cũng không biết nữa, ta cũng chưa biết có phải là yêu chưa hay chỉ là sự ngộ nhận. - Mi đừng dối lòng nữa, nếu không yêu thì mi không tiều tụy như bây giờ, có phải vì mi sợ tình yêu của mi và anh Tứ không đến được với nhau. Song Ngân nhìn bạn: - Sao mi biết. - Ta nói thật mi đừng buồn, mẹ mi vì trọng về hình thức, vì môn đăng hộ đối lắm. www.vuilen.com 210
  6. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân chống chế khi bênh vực cho mẹ mình. - Không đúng, mẹ ta không như thế. - Mi có biết tại sao ta không đến nhà tìm mi mà phải lên công ty không. - Vì mi giận anh Khương. Cẩm Thy cười nhẹ: - Không hẳn thế, ta không để bụng câu nói đó đâu. Song Ngân ngỡ ngàng: - Không lẽ vì mẹ ta? Cẩm Thy gật đầu: - Ta biết mẹ mi không thích ta từ lâu rồi, nhưng vì ta thương mi nên, ta làm lơ đó thôi. Song Ngân bàng hoàng: - Vậy mà mi vẫn tốt với ta. - Ta chơi với mi vì ta thích mi ở sự hồn nhiên, ngây thơ. - Mi tốt với ta quá. - Đồng thời để mẹ mi thấy ta không lợi dụng gì ở mi cả. - Cẩm Thy thản nhiên - Trở lại vấn đế khi nãy, ta biết mẹ mi sẽ không dễ dàng chấp nhận anh Tứ. Song Ngân đau xót thừa nhận: - Mi nói đúng, ta cũng đang lo sợ chuyện này. - Vì vậy, tốt nhất mi hãy quên anh Tứ đi, coi như không có gì. Đừng nghĩ đến ảnh nữa! Song Ngân đau khổ: - Ta có quên nhưng không được. - Thời gian sẽ giúp mi, cũng như anh Tứ rồi ảnh cũng sẽ quên mi. - Những ngày gần đây, cứ nhắm mắt là ta lại mơ thấy ảnh, để khi mở mắt ta lại đau khổ vì thất vọng. www.vuilen.com 211
  7. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Ta hiểu và thông cảm với mi, nhưng ta khuyên mi nếu đã biết trước như vậy thì nên chấm dứt sớm thì tốt hơn. - Hãy cho ta một lời khuyên ở mi. - Mi hãy đến với Khương. Tuy ảnh có những tật xấu nhưng không lớn lao gì, mà anh lại yêu mi thật lòng. Song Ngân nhắm mắt thở dài: - Mi cũng nghĩ vậy sao? - Tưởng mi đang có sự so sánh giữa anh Tứ và Khương nên nói vậy. Theo ta, nếu lấy Khương, mi sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều. Song Ngân mở mắt nhìn sững bạn. Cẩm Thy vẫn tiếp tục: - Khươngđược ba mẹ mi chấp nhận lại giàu có, còn anh Tứ tay trắng, không khi nào được sự chấp nhận của mẹ mi cả. - Lấy chồng mà bị mẹ mình từ bỏ, liệu mi có chịu đựng nổi không? Song Ngân cười héo hắt, lắc đầu. Cẩm Thy đặt tay mình vào tay bạn, vỗ về, an ủi. - Nghe lời ta đi, coi như mi chưa gặp anh Tứ, quên ảnh đi để đến với Khương, làm được vậy vui vẻ thanh thản hơn. - Ta sẽ cố gắng... Chia tay bạn, Song Ngân lầm lũi lái xe về nhà. Hữu Khương chờ cô ngoài cổng, nhìn cô anh đau khổ thốt lên: - Em tự đày đọa mình để làm gì hả Ngân? - Anh đến lâu chưa? - Đừng lảng tránh anh nữa, anh muốn nói chuyện với em. - Vào nhà đi anh! Em không muốn đi đâu nữa. - Anh đồng ý. Cả hai ngồi trong vườn, Hữu Khương nắm tay cô, ân cần: www.vuilen.com 212
  8. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Em ốm lắm đấy, em không ăn uống gì sao? Song Ngân nghẹn giọng không nói thành lời, cô thật sự xúc động trước tình cảm của Hữu Khương dành cho cô. Hữu Khương vẫn dịu ngọt: - Đừng khóc nữa em! Có phải em đang nhớ đến Tứ? Song Ngân vẫn thổn thức không nói, cô gục đầu lên vai anh mà khóc. Hữu Khương cay đắng: - Tứ có gì hơn anh mà em phải vấn vương đến thế. Nói cho anh biết đi Ngân. - Ảnh thua anh nhiều lắm, về mọi phương diện. - Vậy sao em nhớ nó? - Em nhớ ảnh vì những cảm giác gần gũi, dễ chịu mỗi khi em ở bên ảnh. Điều này thì anh không đem lại cho em được. - Em đang trách anh đấy à? - Em chỉ nói để anh biết, em nhớ anh Tứ vì anh biết quan tâm và chiều theo ý muốn của em. - Còn anh thì sao? Song Ngân ngước lên: - Chưa bao giờ anh tỏ ra quan tâm đến ý thích của em, mà em chỉ áp đặt em theo anh mà thôi. Hữu Khương gật đầu, anh siết cô trong vòng tay, nồng ấm: - Em nói đúng, anh biết mình đã sai, hãy cho anh cơ hội nha Ngân. - Anh nói vậy là sao? - Anh sẽ thay đổi, anh sẽ chiều theo ý em và không áp đặt em nữa. Em chịu không? - Anh nói thật? - Anh hứa, nếu anh làm được, em có còn yêu anh không? Song Ngân gật đầu nhoẻn cười: www.vuilen.com 213
  9. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Em vẫn yêu anh. - Rồi cô ngập ngừng - Anh không giận em chứ? - Giận em à, mà chuyện gì? - Chuyện anh Tứ đó. Hữu Khương cười độ lượng: - Không, anh nghĩ em nói đúng, có thể chúng mình chưa hiểu nhau, giờ thì anh đã hiểu. - Anh hiểu gì hả? - Là anh không thể xa em, không mất em. Hữu Khương ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. Song Ngân vẫn dè dặt: - Anh Khương, em cần có thời gian. - Để làm gì hả em? - Em muốn thật sự quên anh Tứ. Em không muốn chúng ta bên nhau khi em chưa quên được chuyện vừa qua. - Được anh sẵn sàng chờ đợi. - Em cám ơn anh. Song Ngân nép vào lòng người yêu, cô cảm thấy bình tâm lại phần nào.    M ạnh Hà đón Song Ngân ở cổng công ty. Vừa thấy cô, anh gấp gáp: - Ngân... Ngân... - Anh Hà, làm gì mà anh hớt hải quá vậy? Mạnh Hà nắm tay cô, lôi vào một góc nhìn dáo dác xung quanh. www.vuilen.com 214
  10. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân cười khúc khích: - Anh Hà! Sao lại lấm la lấm lét như ăn trộm vậy? Mạnh Hà nhỏ giọng: - Ngân muốn gặp thằng Tứ không? - Anh Tứ ở đâu? - Song Ngân hỏi vội. - Đây là địa chỉ chỗ nó làm, Ngân cứ đến đó thì gặp. Đưa mảnh giấy cho cô xong là anh vội vàng bỏ đi thật nhanh. Cầm tờ giấy trên tay, Song Ngân tần ngần và đắn đo mãi: Hơn tháng nay, cô cố gắng để quên nhưng không được, cô vẫn thấy nhạt nhẽo và vô ví quá. Hình ảnh Lê Tứ vẫn ngự trị trong cô, không gì có thể xóa nhòa. Giờ đây Song Ngân tự hỏi có nên đến đó hay không? Suy nghĩ mãi Song Ngân mở bóp, và cất tờ giấy vào đó, rồi thong thả vào công ty. Vừa đến phòng làm việc của ba cô, Song Ngân chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã mở ra. Thanh Liêm từ trong bước ra vẻ mặt bí xị. Gặp cô, anh không chào hỏi mà cứ cúi đầu bỏ đi làm Song Ngân thắc mắc. Bước vào phòng, cô lại thấy ba cô ngồi với vẻ mặc hầm hầm đầy tức giận, cô ngạc nhiên. - Có chuyện gì mà ba giận dữ vậy? Còn anh Liêm nữa… Đang nói, ánh mắt của Song Ngân dừng lại bàn làm việc của ba mình. Quyển sổ mà Lê Tứ tặng cô đang nằm chình ình giữa bàn, cô hiểu mọi chuyện. Ông Trọng vẫn hậm hực: - Ba không ngờ nó dám qua mặt ba như vậy. - Ba nói gì mà con thấy mặt ảnh buồn vậy? - Ba cho nó nghỉ việc rồi. - Ba đuổi anh Liêm à? www.vuilen.com 215
  11. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Ông Trọng gật đầu: - Phải, không thể tha thứ được - Rồi ông trầm ngâm - Cả mấy tháng nay, ba cứ thắc mắc mãi. - Ba thắc mắc chuyện gì? - Phòng thiết kế bỗng đình trệ, mẫu mã nào đưa ra, khách hàng cũng lắc đầu kêu là rập khuôn và đơn điệu. - Thế ba định thế nào? - Ba định cho kiếm cậu Tứ về, nhưng không biết cậu ta ở đâu. - Mà ba gọi ảnh về làm gì? - Ba muốn cậu ta thay chỗ của Liêm. Con có biết cậu ta ở đâu không? Song Ngân vội vàng gật đầu: - Dạ, con có địa chỉ của anh Tứ. - Đưa cho ba, để ba đến gặp cậu ta, ba muốn có vài lời với cậu ta. Song Ngân ríu ríu đưa mảnh giấy cho ông Trọng. Cầm mảnh giấy, nghĩ sao ông lại đổi ý bảo cô: - Con là bạn với Tứ, con đi có lẽ tiện hơn ba. Song Ngân mừng rỡ, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên: - Ba nói phải, để con đi cho. - Con lựa lời mà bảo cậu ta về làm lại, nói với cậu ta, ba có lời xin lỗi vì quá sơ suất. - Dạ. - Song Ngân đáp gọn rồi đứng dậy bỏ đi.    S ong Ngân dừng xe theo địa chỉ mà Mạnh Hà đã ghi cho cô. Đó là một công ty may thời trang nổi tiếng và khá quen thuộc với công ty ba cô. www.vuilen.com 216
  12. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân nhìn vào bên trong, cô còn đang phân vân thì một cô gái từ đâu lại bên cạnh, nhìn Song Ngân: - Chị tìm ai? Song Ngân nhẹ nhàng: - Dạ, tôi muốn gặp anh Tứ. Cô gái nhún vai: - Ở đây có ba anh tên Tứ, chị gặp anh Tứ nào? - Dạ anh tên Lê Tứ, quê ở Tiền Giang đó chị. Cô gái reo lên: - A, vậy là anh Tứ trưởng phòng rồi! Chị là gì của anh Tứ, để em vào nói giùm cho? - Dạ, tôi là bạn của anh. - Chị tên gì? - Tôi tên Ngân. Cô gái nhìn Song Ngân: - Chị là chị Song Ngân? - Sao chị biết tên tôi? - Em là Thảo, em có nghe anh Tứ nhắc đến chị hoài. Anh khen chị đẹp lắm. Giờ gặp chị, em thấy anh nói đúng. Song Ngân đỏ mặt vẻ mắc cỡ nhưng lòng lại rất sung sướng khi nghe Thảo nói vậy. Thu Thảo lanh chanh: - Chị đứng đây nha, để em chạy ù vào cho ảnh hay, chắc ảnh mừng lắm. - Cám ơn Thảo nhiều. Song Ngân chưa nói hết câu thì Thu Thảo đã chạy xa rồi. Song Ngân hồi hộp đứng chờ, cô tưởng tượng ra vẻ mừng ra của Lê Tứ khi thấy cô, thế nào anh cũng vồ vập và vui mừng lắm. www.vuilen.com 217
  13. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Vài phút sau, Song Ngân thấy bóng dáng Lê Tứ xuất hiện. Anh lững thững ra cửa, gặp Song Ngân, lạ thay, Lê Tứ vẫn bình thản: - Ngân đó hả, kiếm anh có chuyện gì không? Thái độ dửng dưng của anh làm Song Ngân bẽ bàng. Cô nhìn anh thật lâu như muốn kiểm chứng lại cô đang mơ hay tỉnh. Lê Tứ vẫn thờ ơ, nhắc lại câu hỏi khi nãy làm Song Ngân bàng hoàng. Cô muốn bỏ chạy nhưng nghĩ đến ba mình, cô kềm lòng, nhỏ nhẹ: - Em gặp anh có chút chuyện, anh có thể ra ngoài được không? Lê Tứ gật đầu: - Được, nhưng đừng quá lâu! Ngân định đi đâu hay nói ở đây? Song Ngân nghe mà đau xót quá, cô cố gắng kiềm chế. - Có quán nước nào không anh? Ngồi đây, em thấy không tiện lắm. - Vậy Ngân chờ anh một chút! Lê Tứ quay vào trong. Anh đi rồi mà Song Ngân vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cô nhìn theo anh lẩm bẩm "Chẳng lẽ anh thay đổi nhanh vậy sao?" Lê Tứ trở ra, anh đưa Song Ngân đến một quán nước nhỏ nằm sâu trong hẻm. Quán khá đẹp và yên tĩnh nhưng không rộng như "Ánh trăng". - Ngân uống nước cam nha? Song Ngân đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, cô lắc đầu: - Cho em một la hán quả. Lê Tứ làm theo lời cô, anh móc thuốc ra và bình thản châm thuốc. Nhả ra một làn khói, Lê Tứ điềm đạm đến thản nhiên: - Nào, Ngân nói đi! - Anh nôn nóng vậy sao? - Ngân thông cảm, anh rất bận, không có thời gian nhiều để ngồi đây. www.vuilen.com 218
  14. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Nếu anh nói vậy, em không làm phiền anh nữa. Anh cứ vào làm đi, mặc em. - Ngân bảo gặp anh có chuyện, sao giờ lại không nói. - Em thấy không cần thiết nữa, vì có nói ra cũng vô ích. Ánh mắt Lê Tứ nhìn cô một chút thay đổi thoáng qua đó, nhưng Song Ngân vẫn nhận ra được đó chính là ánh mắt ngày trước anh vẫn nhìn cô. Lê Tứ trầm giọng: - Anh xin lỗi, Ngân nói đi. Song Ngân nhìn anh, giọng châm chọc: - Qua chỗ làm mới, em thấy anh có vẻ bận rộn quá nhỉ. - Phải, cường độ và áp lực cao lắm. - Em nghe Thảo nói anh là trưởng phòng thiết kế? Lê Tứ gật đầu: - Đúng vậy! Anh vào đây làm một tháng thì được đề bạt ngay. - Nhanh vậy sao? - Vì anh có thực tài, và ở đây họ biết nhìn người. - Lê Tứ cao ngạo. Song Ngân cau mày: - Anh đang trách ba em, ông giám đốc cũ đấy à? - Anh không có ý đó, anh chỉ nói sự thật. - Nhìn Song Ngân, anh ôn tồn - Mà Ngân kiếm anh không phải để hỏi những chuyện này chứ? Song Ngân gật đầu: - Phải! - Vậy sao Ngân không vào vấn đề đi. - Anh Tứ! Ba em đã cho anh Liêm nghỉ làm. - Thì sao nào, đâu liên quan gì đến anh. www.vuilen.com 219
  15. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Giọng điệu của Lê Tứ làm Song Ngân bực Em nói để anh biết ba em không phải không biết nhìn người, mà do ba em quá sơ suất và tin vào Liêm. - Vậy à! Song Ngân bỗng hỏi: - Anh Tứ! Nếu ba em có y định kêu anh về làm lại, anh có đồng ý không? Vẻ mặt Lê Tứ hơi thất vọng, anh sầm mặt xuống nhưng rồi lại giãn ra ngay, thong thả: - Ngần đến tìm anh vì chuyện này à? - Phải. - Nếu vậy câu trả lời của anh là không? - Anh không nghĩ đến em à? Lê Tứ nhìn cô, anh đáp mà lời nói có vẻ cay đắng: - Tại sao anh lại nghĩ về Ngân? Anh sẽ được gì chứ, khi công việc ở đây rất tốt và phù hợp với anh. Song Ngân sững sờ: - Anh Tứ! Anh thay đổi nhanh quá. - Anh vẫn vậy, không có gì khác cả. - Anh không nhớ đến tình cảm của anh và em sao? Chẳng phải anh đã quên những ngày tháng vừa qua giữa anh và em? Lê Tứ nhíu mày, anh thả khói thuốc và nhìn Song Ngân: - Ngân nói gì, anh không hiểu. Giữa anh và Ngân có gì nhỉ? Chỉ là những buổi đi chơi, tán dóc có gì phải nhớ chứ. Song Ngân nhìn Lê Tứ như đang nhìn một quái vật. - Anh nói láo! - Tại sao anh phải nói láo với Ngân? - Vậy những cái này là sao? - Song Ngân đặt quyển sổ lên bàn, chỉ vào những hình ảnh của mình trong đó. www.vuilen.com 220
  16. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Lê Tứ thản nhiên: - Chẳng là sao cả, buồn buồn nên anh vẽ cho vui vậy mà. Song Ngân tức tối, cô không còn giữ bình tĩnh được nữa: - Anh Tứ! Tại sao thời gian đó anh yêu em mà không nói, tại sao bây giờ anh lạnh nhạt thờ ơ với em đến vậy? Lê Tứ lạnh lùng: - Ai bảo với Ngân như thế? Chưa bao giờ anh nói lời yêu Ngân kia mà. - Anh Hà, chị Phượng là những người thân thiết với anh đã nói cho em nghe cả rồi. - Tất cả chỉ là ngộ nhận. Là do họ suy đoán mà thôi. Song Ngân cay đắng: - Anh cho là ngộ nhận à? - Phải. Song Ngân tức tối, cô định nói gì thì ngoài cửa một cô gái xinh đẹp bước vào. Cô ta nhìn Song Ngân và tươi cười khoe hàm răng trắng đều như hạt lựu như thay cho lời chào. Sau đó cô quay sang Lê Tứ, giọng thật nhõng nhẽo: - Anh ngồi đây làm em đi kiếm muốn chết luôn. Bắt đền anh đấy! - Có gì không Thu? Hoài Thu quàng tay lên vai Lê Tứ, cô kề sát mặt vào má anh: - Sếp lớn kiếm anh đấy. - Giám đốc hả? - Dạ, chứ còn ai. - Rồi em nói anh đi đâu? Hoài Thu cười khúc khích: - Em nói anh ra ngoài với khách hàng rồi, thế là sếp tin ngay. www.vuilen.com 221
  17. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Cám ơn em. - Em không thích cảm ơn suông đâu. - Vậy em muốn gì? - Một chầu kem cùng với buổi xem phim. - OK. Cả hai như quên đi sự hiện diện của Song Ngân, một lúc sau Lê Tứ như mới nhớ ra, anh nhìn Song Ngân. - Xin lỗi, anh sơ ý quá. Để anh giới thiệu cho hai người biết nhau. Song Ngân như ngây người mà nhìn cô phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng khóc Sau nụ cười gượng gạo với Hoài Thu cô đứng dậy, run run giọng nói với Lê Tứ: - Em đã hiểu vì sao anh thay đổi như vậy. Chào anh! Không đợi Lê Tứ nói gì, cô quay lưng bỏ đi thật nhanh. Song Ngân rồ ga thật mạnh cho xe lao nhanh ra đường, cô đang muốn chạy trốn một sự thật tàn nhẫn và cay đắng. Không về lại công ty, mà Song Ngân cho xe vào thắng nhà, lên đến phòng, cô gục người xuống giường và khóc ngất vì uất nghẹn. Nước mắt tuôn trào đẫm cả gối, Song Ngân khóc cho thân phận, khóc cho con người thay đổi. Giờ đây cô mới thấu hiểu thế nào là xa mặt cách lòng.    H ữu Khương sung sướng ôm chầm lấy Song Ngân, mừng reo: - Em nói sao, em muốn làm đám cưới cuối năm à? - Dạ, anh thấy có được không? www.vuilen.com 222
  18. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Hữu Khương rối rít: - Sao lại không? Anh mong chờ ngày đó lâu lắm rồi, hay mình tổ chức trong tháng này nha em. - Từ giờ đến cuối năm cũng chỉ còn hơn ba tháng mà anh. - Nhưng với anh đó là một khoảng thời gian rất dài, anh sợ... - Anh sợ gì? - “Đêm dài lắm mộng”, anh sợ em đổi ý. - Một khi em đã quyết định điều gì thì không bao giờ thay đổi. - Còn Tứ, em đã thật sự quên hẳn chưa? Song Ngân cau mày, lạnh lùng: - Đừng nhắc tới tên anh ta nữa, em không muốn nghe đến nữa. Hữu Khương nhìn Song Ngân, cử chỉ cau có của cô làm anh đã hiểu nguyên nhân cô muốn làm đám cưới với anh, một chút tự ái và cay đắng trong người trỗi dậy, Hữu Khương chua chát. - Thì ra là vậy! - Anh Khương! Anh đã biết thì anh định sao, anh còn muốn làm đám cưới với em không? - Cho dù thế nào, anh cũng yêu em. Anh sẵn sàng bỏ qua tất cả để có em. - Anh còn yêu em không? - Sao em lại hỏi anh như vậy, lúc nào anh cũng yêu em. Song Ngân tựa người vào vai Hữu Khương, cô thẫn thờ nhìn trăng, trong lòng ngổn ngang bao tâm sự, cô tự hỏi mình quyết định như vậy có vội vàng quá không nhưng rồi hình ảnh cao ngạo và lạnh lùng của Lê Tứ như đang nhìn cô giễu cợt càng thôi thúc cô phải đến với Hữu Khương, để làm gì thì chính cô cũng không biết. - Em đang nghĩ gì vậy hả Ngân? - Không, em đang ngắm trăng. Hữu Khương cắn nhẹ lên mũi cô cười: www.vuilen.com 223
  19. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Ngồi bên anh mà lại ngắm trăng à. - Anh thấy trăng có đẹp không? Hữu Khương nhìn lên bầu trời: - Trăng tròn mới đẹp chứ hôm nay chưa là giữa tháng nên trăng không tròn lắm. - Anh cho là vậy sao? - Ờ, thế còn em? Song Ngân chậm rãi: - Cái gì đầy đủ quá, hoàn hảo quá chưa hẳn là đẹp, phải có một chút thiếu thốn, một chút khiếm khuyết mới thực sự là đẹp. - Em đang nói gì vậy? - Hữu Khương ngơ ngác. Song Ngân như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lắc đầu: - Ý em là... mà thôi về đi anh. - Hãy còn sớm mà em! - Anh không muốn báo tin mừng cho ba mẹ em biết à? Hữu Khương gật đầu: - Em không nhắc thì em quên mất. Anh đưa em về rồi anh báo luôn, chắc mẹ em sẽ mừng lắm. Hữu Khương đóng cửa xe, anh quay sang nhìn Song Ngân: - Anh muốn về nhà thật nhanh, nên sẽ lái xe hơi nhanh, em thấy sao? Song Ngân gật đầu mỉm cười. Hữu Khương cho xe lao nhanh trên đường, niềm hưng phấn và hạnh phúc khiến anh thấy cả người lâng lâng như đang trên mây. Hữu Khương tự hào lắm và cuối cùng đóa hải đường kiêu sa đã thuộc về anh. Nhìn vẻ mặt rạng ngời của Hữu Khương, bà Trọng tươi cười: - Hai đứa có chuyện gì mà trông hớn hở vậy? www.vuilen.com 224
  20. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Dạ, con chào hai bác? - Hữu Khương hồ hởi, giọng nó đầy phấn khích. Ông Trọng điềm đạm: - Ờ, ngồi đi con! Hữu Khương ngồi vào ghế hai tay xoa vào nhau, trịnh trọng: - Dạ thưa hai bác, con và Ngân định sẽ cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới ạ. Nghe xong, ông Trọng nhìn con gái đăm đăm, còn bà Trọng thì hân hoan lắm, bà hỏi con: - Ngân, có phải vậy không con? - Dạ, anh Khương nói đúng đó ba mẹ. Ông Trọng chậm rãi: - Ai là người đưa ra quyết định này? - Dạ là con. - Là con à? - Ông Trọng lặp lại. Thấy vậy bà Trọng cằn nhằn: - Ông này, bộ ông không muốn sao mà cứ hỏi mãi vậy. Song Ngân cúi đầu như muốn né tránh ánh mắt của ba mình, lí nhí: - Con và ảnh yêu nhau cũng đã lâu, con đã thấy mình cũng đã lớn rồi. Bà Trọng nhanh nhảu: - Con nói đúng lắm, gái lớn phải lấy chồng mẹ rất tán thành. Nhìn Hữu Khương, bà lại mau mắn: - Vậy con nên báo cho ba mẹ con biết để anh chị còn chuẩn bị về Việt Nam. - Dạ, tối nay con sẽ điện thoại sang Mỹ cho ba mẹ con hay. - Thế tụi con dự định đãi tiệc ở đâu chưa? Hữu Khương lắc đầu: - Ngân mới nói là con đưa Ngân về đây nên chưa bàn bạc gì cả. www.vuilen.com 225
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2