Ba Điều Bí Ẩn<br />
Agatha Christie<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Dịch giả: Dương Linh<br />
<br />
Bí Ẩn I<br />
TẤM GƯƠNG CỦA NGƯỜI CHẾT<br />
(Dead Man’s Mirror)<br />
<br />
Chương 1<br />
Căn hộ khá hiện đại, bàn ghế cũng vậy: ghế bành vuông, bàn có chân khúc<br />
khuỷu. Trước bàn làm việc lớn đặt ngay trước cửa sổ, một con người nhỏ bé<br />
đang ngồi. Đầu ông là vật duy nhất không vuông trong phòng này, vì nó tròn như<br />
hình quả trứng. <br />
Hercule Poirot, vì đó là nhà thám tử của chúng ta, đang đọc một lá thư: <br />
Hamborough Close, Westshire <br />
Ngày 24-9-1936 <br />
Kính gửi ông Hercule Poirot, <br />
Một vụ việc vừa phát sinh, đòi hỏi sự xử lý tinh tế và kín đáo. Tôi đã nghe nhiều<br />
người nói tốt về ông, nên quyết định giao phó việc này cho ông. Tôi có nhiều lý do<br />
để tự tin mình là nạn nhân của một vụ gian lận, Nhưng vì lý do gia đình, không<br />
muốn kêu cảnh sát. Tôi đã có một số biện pháp để phòng thân và đối phó với tình<br />
hình, nhưng ông cần sẵn sàng đến đây ngaykhi vừa nhận được điện. Ông khỏi<br />
cần trả lời thư này, xin gửi tới ông lòng biết ơn. <br />
Kính thư: Gervase Chevenix-Gore <br />
Lông mày Hercule Poirot nhướn cao trên trán đến mức gần lẫn với tóc. <br />
- Cái lão Gervase này là ai nhỉ? <br />
Ông lấy trong tủ một quyển sách dày cộp ra tra cứu, và dễ dàng có ngay thông<br />
tin. <br />
Ngài Gervase Chevenix-Gore, nguyên đại uý Đoàn kỵ binh số 17. Sinh ngày 18-5-<br />
<br />
1878. Là con cả của ngài Guy Chevenix-Gore và phu nhân Claudia Bertherton.<br />
Năm 1912 kết hôn với Wanda Elizabeth, trưởng nữ của đại tá Fredirick Arbuthnot.<br />
Đã phục vụ trong chiến tranh 1914-1918. Thú vui ưa thích: du lịch, săn bắn. Địa<br />
chỉ: Hamborough Close, Westshire, và 218 Lowndes Square. Tham gia sinh hoạt<br />
các câu lạc bộ kỵ binh và du hành. <br />
Poirot lắc đầu có vẻ chưa hài lòng, ngồi suy nghĩ một lát, rồi mở ngăn kéo rút ra<br />
một loạt thiếp mời. Mặt ông sáng lên: <br />
- Đây rồi! Cái này chắc là đúng. Hẳn ông ta có mặt ở đó.<br />
° ° °<br />
Nữ công tước chào đón Hercule Poirot với vẻ nồng nhiệt hết mực: <br />
- Ôi, thế là ông cũng thu xếp để đến với chúng tôi, ông Poirot? <br />
Poirot cúi người thật thấp. <br />
- Không có gì ạ, tôi rất vui được tới đây. <br />
Len lách qua rất nhiều nhân vật: một nhà ngoại giao có tiếng, một nữ nghệ sĩ nổi<br />
danh v. v… cuối cùng Poirot cũng tới được người ông định tìm: ông Satterthwaite,<br />
khách quen không thể thiếu trong các cuộc tiếp tân của nữ công tước. <br />
Ông này tươi cười chào Poirot: <br />
- Ôi, cái bà công tước này… đến dự các cuộc họp của bà bao giờ cũng thú vị…<br />
tính cách bà rất hay. Tôi đã quen bà ấy từ hồi ở đảo Corse, cách đây nhiều năm.<br />
Lâu quá rồi mới được gặp ông ở đây hôm nay… <br />
Sau một lát điểm qua những người quen cũ, Poirot mới đưa được cái tên<br />
Gervase vào câu chuyện. <br />
- A! Gervase Chevenix-Gore! Người ta mệnh danh lão là “vị nam tước cuối cùng”.<br />
- Xin lỗi… tôi không hiểu. <br />
Ông Satterthwaite lại có dịp được khoe sự thông thạo của mình. <br />
- Đấy là nói đùa. Dĩ nhiên, ông ta không thực sự là nam tước cuối cùng của nước<br />
Anh, song ông ta là đại diện cho một dòng họ đã cáo chung. Kiểu nam tước có<br />
đầu óc ngông cuồng, thích chơi trội, thường được mô tả trong các tiểu thuyết của<br />
thế kỷ trước. <br />
<br />
Ông kể thêm chi tiết: ngay lúc mới lớn, Gervase đã đi vòng quanh thế giới bằng<br />
thuyền buồm, tham gia một đoàn thám hiểm Bắc cực. Hắn thách bạn đua ngựa<br />
theo một lộ trình cực kỳ mạo hiểm và thắng cuộc. Một tối, ở rạp hát, hắn nhẩy từ<br />
lô tầng hai xuống sân khấu, cướp đi cô diễn viên nổi tiếng đang diễn xuất… Có vô<br />
số giai thoại về những trò ngông của Gervase. <br />
- Đó là một dòng họ lớn, nhưng đang suy tàn. Và lão Gervase là thế hệ cuối cùng.<br />
- Của cải đã bị tẩu tán hết rồi sao? <br />
- Không hề. Gervase vẫn giàu sụ. Sở hữu một dinh cơ lớn và nhiều mỏ than;<br />
ngoài ra từ thời trẻ, lão đã hùn vốn khai thác mỏ ở Nam Mỹ, vớ được khối tiền.<br />
Thật kỳ lạ, lão làm việc gì cũng trúng, cũng phất. <br />
- Giờ chắc ông ta già lắm rồi? <br />
- Phải, tội nghiệp lão, nếu nghe thiên hạ thì người ta đều bảo lão lú lẫn rồi. Điều<br />
đó đúng một phần nào. Lão điên… không phải điên loạn phải nhốt vào trại, điên ở<br />
đây có nghĩa là lão không bình thường. Tính lão vốn thích chơi ngông mà. <br />
- Và tính ngông nghênh ngày càng trở nên quái đản? - Poirot nói. <br />
- Ấy, đúng lão Gervase là thế đấy. <br />
- Có lẽ ông ta tự đề cao mình một cách quá đáng? <br />
- Đúng vậy. Tôi cho là trong trí óc của Gervase thế giới này chia làm hai phần:<br />
một bên là dòng họ Chevenix-Gore, còn lại là tất cả những người khác. <br />
- Hắn có tinh thần họ tộc đến vậy? <br />
- Phải. Họ Chevenix-Gore đều kiêu căng, không coi ai ra gì. Gervase là hậu duệ<br />
cuối cùng, càng không thoát cái tật vô lối ấy. Nghe lão nói, cứ tưởng như lão là<br />
Đức Chúa Cha không bằng. <br />
Poirot gật gù suy nghĩ: <br />
- Bây giờ thì tôi hiểu. Tôi vừa nhận của ông ta một lá thư, không yêu cầu, mà cứ<br />
như ra lệnh cho tôi phải đến gặp. <br />
- Lệnh của đức Hoàng thượng! - ông Satterthwaite reo lên với vẻ hiểu ngầm thú<br />
vị. <br />
- Đúng vậy đấy. Ông ta không hề nghĩ rằng tôi đây, Hercule Poirot cũng là một<br />
<br />
nhân vật quan trọng, còn nhiều việc phải làm chứ không phải chi ngồi chờ lão vẫy<br />
một cái là vội bỏ hết mọi thứ để chạy đến như một con chó ngoan ngoãn…! <br />
Ông Satterthwaite cắn môi để kìm giữ khỏi mỉm cười. Ông vừa nhận thấy vẻ mặt<br />
tự cao tự đại Hercule Poirot và Gervase chẳng kém gì nhau. Ông nhẹ nhàng nói: <br />
- Tuy nhiên, nếu đó là việc khẩn cấp… <br />
- Đâu có khẩn! - Poirot giơ hai tay lên trời - Tôi phải sẵn sàng phòng lúc nào lão<br />
cần đến! <br />
- Vậy tôi đoán là ông từ chối? - Satterthwaite nói. <br />
- Tôi chưa có dịp nói lại - Poirot đáp. <br />
- Nhưng ông sẽ từ chối? <br />
Nét mặt thám tử đổi khác, ông cau mày lưỡng lự: <br />
- Biết nói thế nào nhỉ? Từ chối… Phải, đó là ý nghĩ của tôi ngay lúc đó, nhưng rồi<br />
không hiểu tại sao… tôi linh cảm… dường như có uẩn khúc gì đây. <br />
Satterthwaite nghe tuyên bố ấy của Poirot một cách nghiêm túc: <br />
- Ô! Thật là hay… <br />
- Cứ nghe ông kể, tôi thấy một người như ông ta rất dễ bị tổn thương. <br />
- Dễ bị tổn thương? - Satterthwaite ngạc nhiên lặp lại, ông không hình dung tính<br />
từ ấy lại có thể gán cho Gervase Chevenix-Gore. <br />
Song ông có trí óc nhạy bén, suy nghĩ nhanh nhạy nên nói tiếp: <br />
- Có lẽ tôi hiểu ông nói gì. <br />
- Một người tự giam mình trong chiếc áo giáp… áo giáp kiêu căng, tự mãn tự đại<br />
vô hạn. Trong chừng mực nào đó, áo giáp ấy là một phương tiện bảo vệ tốt<br />
chống lại các mũi tên của cuộc sống thường nhật… nhưng vẫn tồn tại mối nguy<br />
hiểm. Nai nịt như vậy có khi lại không nhận thấy mình đang bị tấn công. Chậm<br />
thấy, chậm nghe, càng chậm cảm nhận. <br />
Poirot ngừng lời, rồi đổi giọng, hỏi: <br />
- Gia đình Gervase gồm những ai? <br />
<br />