intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 7

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

68
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 7: Linh khí. Nguồn: Sưu Tầm Biến cố bất chợt đó khiến Lâm Hiên sợ ngây người, thanh âm của Trương Vũ vang lên một cách đứt quãng: “Tốt, tốt! Xem…xem như ta có mắt không tròng! Ngươi muốn một mình độc chiếm bảo vật sao?” “Không sai!” Thanh âm Chu Yến vẫn kiều mị như cũ, tuy nhiên trong lời nói vẫn ẩn hiện một tia âm độc: “Sư tôn, người đãi ta không bạc nhưng đạo lý hoài bích kỳ tội...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 7

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 7: Linh khí. Nguồn: Sưu Tầm Biến cố bất chợt đó khiến Lâm Hiên sợ ngây người, thanh âm của Trương Vũ vang lên một cách đứt quãng: “Tốt, tốt! Xem…xem như ta có mắt không tròng! Ngươi muốn một mình độc chiếm bảo vật sao?” “Không sai!” Thanh âm Chu Yến vẫn kiều mị như cũ, tuy nhiên trong lời nói vẫn ẩn hiện một tia âm độc: “Sư tôn, người đãi ta không bạc nhưng đạo lý hoài bích kỳ tội (mang ngọc mắc tội) chắc người cũng biết. Nể mặt tình cảm ngày trước, ta sẽ để cho người chết toàn thây.” Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Lâm Hiên đã tò mò lại càng tò mò hơn. Chu Yến kia dám làm việc thí sư tày trời nguyên lai là do muốn độc chiếm bảo vật. Đến tột cùng đó là loại bảo vật gì mà có lực hấp dẫn to lớn như thế? Tuy trong lòng Lâm Hiên rất muốn biết nhưng hắn lại không dám khinh cử vọng động. Vị sư tỷ kia tâm địa độc ác, tu vi lại hơn xa hắn. Lâm Hiên không muốn vì một chút hiếu kỳ mà khiến mình lâm vào hiểm cảnh. “A…..!” Tiếng kêu thảm thiết, bi phẫn vang lên, xuyên qua khe hở của bụi cây, Lâm Hiên thấy Chu Yến đã đâm xuyên qua ngực của sư phó mình. Một quang đoàn màu vàng từ trên thân thể của Trương Vũ thoát ra, vội vội vàng vàng muốn đào thoát.
  2. “Nguyên thần xuất khiếu?! Đừng hòng!” Chu Yến đã chuẩn bị từ sớm. Nàng ta vươn tay ra, chụp lấy quang đoàn nọ. Quang đoàn liều mạng giãy giụa, tả xung hữu đột nhưng chẳng có chút hiệu quả, dưới tình huống rơi vào đường cùng mới bắt đầu cầu xin: “Yến nhi, nể mặt vi sư trước đây đãi ngươi không bạc…” Sắc mặt Chu Yến không chút thay đổi, sau khi dụng lực liền đem quang đoàn kia bóp nát, tiêu tán bay trong không trung. Lâm Hiên thấy lạnh gáy vì thường ngày mọi người đều biết nàng ta tâm địa lương thiện. Sinh linh vạn vật đều cấu tạo từ “Thể” và “Phách”, thân thể tan biến thì linh hồn còn có khả năng đầu thai. Thế nhưng nếu hồn phi phách tán thì cũng không thể tiến nhập luân hồi. Tu chân giả chém giết, cho dù có cừu cũng không hủy diệt hồn phách đối phương, trong khi đó Chu Yến này lại hạ độc thủ như vậy đối với lão sư của mình. Sau khi thí sư, thần sắc Chu Yến vẫn như thường, bắt đầu lục lọi trên người Trương Vũ. Sau một lúc trên mặt liền hiện lên vẻ hớn hở: “Tìm được rồi!” Tuy hiểu rõ có nguy hiểm nhưng Lâm Hiên cuối cùng cũng vẫn không nhẫn nhịn được. Hắn nhẹ nhàng ló đầu ra, chỉ thấy trên tay Chu Yến cầm một cái hộp to bằng nắm tay. Hộp này dùng một loại đàn mộc thượng hạng chế tạo thành, vô cùng tinh xảo. Chu Yến dùng tay vuốt ve nó, thần sắc tràn ngập vẻ vui mừng không kìm hãm được. “Ai?” Đột nhiên sắc mặt của Chu Yến biến đổi, nhìn về phía Lâm Hiên một cách âm độc. Trong lòng Lâm Hiên lúc này kêu khổ không ngừng vì không phải do hắn sơ ý tạo ra động tĩnh mà do có một con thỏ hoang vừa khéo vụt qua thân hắn, khiến cho Chu Yến chú ý tới nơi này.
  3. Người tính đúng là không bằng trời tính. Chỉ có thể nói vận khí của hắn thực quá đen đủi. Trong lòng Lâm Hiên thay đổi thật nhanh, sắc mặt cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn đã thấy được tràng cảnh “Chu Yến thí sư” nên cầu xin hoặc nói dối nàng ta đều sẽ không có hiệu quả. Lâm Hiên quyết định thật nhanh, nhảy ra khỏi chỗ ẩn náu, tay phải vung lên, một vài điểm hàn quang bay về phía Chu Yến. Chu Yến hừ một tiếng, tay bắt pháp quyết, một tầng hộ tráo (vòng bảo hộ) xuất hiện quanh thân thể nàng ta. Âm thanh cong, cong vang lên, vài hạt băng châu đã bị đánh rơi xuống mặt đất. Dùng linh lực hóa thành vòng bảo hộ đỡ lấy công kích, trên mặt Chu Yến lúc này xuất hiện một tia cười lạnh, thở phào nhẹ nhõm. Từ công kích vừa rồi thì nàng ta cũng đã đoán ra được pháp lực của đối phương rất kém, tu vi chắc chỉ khoảng Linh Động tiền kỳ mà thôi. Sau khi dùng pháp quyết băng châu Thủy thuộc tính tấn công xong, Lâm Hiên không chút do dự, xoay người bỏ chạy. Thực lực song phương cách nhau quá xa, liều mạng cũng không có khả năng chiến thắng. Vì gia trì thêm “Khinh Thân thuật” Phong thuộc tính nên sau mấy giây đồng hồ, hắn đã chạy ra xa hơn trăm mét. Đồng thời Lâm Hiên không chạy trốn theo đường thẳng vì kiểu đó rất dễ bị truy đuổi. Hắn rẽ trái quẹo phải, lợi dụng sự quen thuộc của mình đối với địa hình nơi đây để cố gắng kéo dài thời gian. Kiểu này cho dù đối phương có thể lợi dụng thần thức truy tìm nhưng do đường đi không quen nên muốn bắt được hắn cũng sẽ hao phí rất nhiều sức lực. Sau khi chạy được một đoạn, Lâm Hiên đột nhiên dừng lại.
  4. Hắn không tiếp tục đào thoát nữa mà nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống tìm kiếm cái gì đó trên mặt đất. Không thể nghi ngờ rằng hành động của hắn quá quỷ dị, khiến người ta khó hiểu. Chu Yến sẽ nhanh chóng đuổi tới, vậy tại sao hắn lại lưu lại chỗ này? Nhưng hắn làm thế hiển nhiên là có mục đích. Sau khi tìm kiếm kỹ càng, Lâm Hiên khẽ hô lên một tiếng “Vẫn còn!” rồi chân mày giãn ra, thần sắc trở nên trấn định. Tiếng bước chân truyền vào tai hắn, Chu Yến cuối cùng cũng đã truy đuổi đến gần. Lâm Hiên đứng dậy, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hoảng…Tuy nhiên lần này là giả bộ. “Muốn chạy sao?” Thanh âm kiều mỵ lại truyền đến, mang theo sự độc ác lẫn trào phúng. Chu Yến sau khi nhìn trang phục của Lâm Hiên thì nhận ra hắn chính xác là đệ tử bổn môn. Tuy nhiên công lực của vị sư đệ này cũng quá kém đi, chỉ có tầng thứ nhất của Linh Động kỳ mà thôi. Sau khi thấy rõ tu vi của Lâm Hiên, biểu tình của Chu Yến lập tức trở nên ung dung, giết người diệt khẩu một tên thế này căn bản là không cần hao phí nhiều khí lực. Thấy vẻ mặt khinh thường của đối phương, trong lòng Lâm Hiên không giận mà ngược lại còn vui mừng. Đối phương không để hắn vào trong mắt thì sẽ lơ là, sơ suất, vậy kế mưu của mình sẽ có khả năng thành công lớn hơn một chút. Đương nhiên là Lâm Hiên không dám lộ ra tâm tình mà vẫn giả bộ lo lắng, sợ hãi: “Sư tỷ, đừng…đừng giết ta!” Giọng nói cầu xin lắp ba lắp bắp phối hợp cùng với vẻ hoảng hốt khiến cho kỹ thuật diễn xuất của Lâm Hiên phải nói là không chê vào đâu được. Trong khi đó chân của hắn nhẹ nhàng di chuyển qua bên trái hai bước.
  5. “Hừ! Đã thấy bí mật của ta mà còn muốn sống sao!” Tâm địa của Chu Yến tuyệt đối có thể nói độc ác như rắn rít, ngay sự tình thí sư đoạt bảo còn dám làm thì sao có thể hạ thủ lưu tình đối với một tên đồng môn chưa từng gặp mặt được. Nàng ta giương tay trái lên, một tiểu kiếm dài khoảng một tấc bị nàng tế xuất ra. Thanh kiếm đón gió to lên, trong nháy mắt đã dài khoảng vài trượng kèm theo kiếm quang lóng lánh, bay về phía Lâm Hiên. Linh khí! (khí ở đây là vũ khí – damap) Sắc mặt của Lâm Hiên trở nên vô cùng nghiêm trọng. Cái gọi là linh khí chính là một dạng pháp bảo đơn giản, chuyên để cho tu sĩ cấp thấp sử dụng nhưng cũng đừng vì thế mà xem nhẹ uy lực của nó. Tuy linh khí không có khả năng dời sông lấp bể nhưng cũng có thần thông to lớn, phi thiên độn địa, cực kỳ thần diệu. Công pháp luyện đến tầng thứ tư của Linh Động kỳ thì có thể sử dụng linh khí nhưng đấy chỉ là trên lý thuyết. Linh khí tuy còn lâu mới so sánh được với pháp bảo nhưng cũng cực kỳ trân quý, bình thường mà nói tu chân giả Trúc Cơ kỳ mới có khả năng có được, đệ tử Linh Động kỳ thì ngoại trừ một số được kế thừa di vật của tổ tiên hoặc tư chất hơn người, được sư trưởng tặng cho thì không ai có khả năng có được linh khí. Chu Yến xuất thủ quá độc ác, tuy nhìn thấy công lực của Lâm Hiên thấp nhưng vẫn tế xuất linh khí ra, thi triển ngay đòn sát thủ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2