intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 392

Chia sẻ: Van Nguyen Van | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

117
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 392: Không rõ hiểm cảnh Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Song thủ Lâm Hiên liên tục vung ra, đem vài món cổ bảo đồng thời khu dụng lên, các luồng sáng đủ màu sắc lóe lên, lập tức các âm hồn quỷ tu sĩ chung quanh biến sắc kinh hãi. Đối phương là một vị Kết Đan Kỳ tu sĩ, bọn hắn đâu có khả năng đương cự lại, huống chi là vị này thần thông còn vượt xa các tu sĩ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 392

  1. Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 392: Không rõ hiểm cảnh Biên dịch: Yến Linh Điêu Nguồn: http://www.4vn.eu Song thủ Lâm Hiên liên tục vung ra, đem vài món cổ bảo đồng thời khu dụng lên, các luồng sáng đủ màu sắc lóe lên, lập tức các âm hồn quỷ tu sĩ chung quanh biến sắc kinh hãi. Đối phương là một vị Kết Đan Kỳ tu sĩ, bọn hắn đâu có khả năng đương cự lại, huống chi là vị này thần thông còn vượt xa các tu sĩ cùng bậc. Nhưng mà đây chỉ là màn mở đầu. Lâm Hiên nhìn lũ âm hồn đang run rẩy chung quanh, hắn cười lạnh một tiếng, tháo xuống Quỷ linh túi ở bên hông, đem sợi tơ buộc miệng túi cởi ra. Chỉ thấy Hắc vụ sương mù tràn ngập, xen lẫn tiếng gầm nhẹ khàn khàn, ẩn hiện ra tám con Thiết Giáp luyện thi, từng cái thân hình cao lớn, trong hốc mắt lấp lánh hung quang. Thấy thiếu gia động thủ, Nguyệt Nhi tự nhiên cũng sẽ không đứng chơi, Thú Hồn Phiên trong tay khẽ lay động, trên trăm thú hồn hình thù kỳ quái thét to ào ào hiện thân. Mặc dù chủ tớ chỉ có hai người, nhưng khí thế lại hoàn toàn áp đảo đối phương. "Động thủ!" Lâm Hiên song thủ liên tục quay tròn, liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết, vài món cổ bảo đồng thời rung nhẹ, sau đó lập tức biến thành hàn mang chói mắt. Ngay sau đó, Thiết Giáp luyện thi cũng nhe nanh múa vuốt gầm gừ xông tới âm hồn. Âm hồn cùng quỷ tu sĩ tuy là có sợ hãi, nhưng khẩu môn độc nhất của
  2. sơn cốc đã bị phong bế, có câu cẩu cùng rứt giậu, huống chi lại là những ác quỷ hung bạo thế này, đâu dễ dàng chịu trận. Nhất thời một trận đại chiến ở trong sơn cốc nổ ra. Qua một lúc, các đạo sáng dần tắt đi, mà các loại âm vang hò hét cũng dần ngừng lại. Tất cả lũ âm hồn cùng quỷ tu sĩ đều bị sát diệt không còn một mống, trong sơn cốc chỉ còn lại chủ tớ hai người Lâm Hiên. Lâm Hiên còn chưa có chút nào nghỉ ngơi, bên ngoài đã truyền tới tiếng ầm ầm vang lớn, mặc dù Lâm Hiên đã bày ra trận pháp chung quanh sơn cốc. Cực Âm Ác Linh trận tuy là có thể che chắn âm thanh, nhưng vừa rồi động tĩnh quá lớn, rốt cuộc đã kinh động tới quỷ hồn bên ngoài. Với lại từ âm thanh vang vọng đang công phá trận, Lâm Hiên đoán rằng số lượng âm hồn quả thực không ít. Tu vi cũng đều rất cao. Lâm Hiên mặc dù tài cao mật lớn, cũng không dám ở chỗ này tiếp tục trì hoãn. Vội đem Nguyệt Nhi thu về tay áo, hắn nhanh chóng đi tới cổ trên Truyền Tống Trận trên đài cao. Một đường pháp quyết cách không rót vào bên trong, truyền tống trận vang lên tiếng ô ô khởi động lên. Rồi rất nhanh, một vầng kim quang từ bên trong tỏa ra, đêm thân thể Lâm Hiên bao bọc ở trong. Lúc này trận pháp bên ngoài chấn động không thôi, lung lay như sắp đổ, tuy nhiên đã nhìn lại nơi truyền tống trận, Lâm Hiên đã tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi. *** “Đây là nơi nào?” Một đạo kim mang hiện lên, Lâm Hiên hiện tại đang ở một nơi lạ lẫm. Nhưng hai chân hắn mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững. Trước kia Lâm Hiên cũng không phải chưa từng trải qua truyền tống,
  3. nhưng lần này khoảng cách quá xa, áp lực không gian bạo tăng lên mấy lần, may là hắn đã kim đan đại thành, với lại trước khi truyền tống, hắn đã phát ra Cửu Thiên Linh Thuẫn hộ thân, nếu không lúc này có thể hắn đã bị không gian chi lực xé ra thành mảnh nhỏ. Tình huống bây giờ của hắn đã tạm ổn, chỉ là bị thương không nhỏ. Lâm Hiên lại chưa vội xem xét thân thể của mình. Tả thủ phất lên, một đạo kim mang thoáng hiện, hướng về truyền tống trận chém xuống. Bụp một tiếng, hiện tại pháp lực của Lâm Hiên mặc dù có phần suy yếu. Nhưng toàn lực phát ra kiếm quang uy lực cũng không nhỏ, đem cổ truyền tống trận phá đi. Sau đó hắn không còn để tâm đến xung quanh mà ngã lăn ra đất, dưỡng thương một hồi. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc, đem đan dược chữa thương bên trong đổ ra, phục dùng vào mấy hoàn. Đan dược này là ở nơi Sở gia phường thị, hắn đã luyện chế được một ít, bây giờ quả nhiên phát huy công dụng. "Thiếu gia, ngươi không sao chứ!" Trong âm thanh đượm vẻ quan tâm, Nguyệt Nhi đã hiện ra trước mặt hắn. Thiếu nữ này là âm hồn chi thể, lại ở Lâm Hiên trong tay áo, nên ngược lại không chịu ảnh hưởng của không gian chi lực. "Không sao, ta nghỉ ngơi một lát thì không có việc gì , Nguyệt Nhi ngươi giúp ta hộ pháp." Lâm Hiên khe khẽ dặn dò, trong âm thanh lại lộ ra vẻ mừng rỡ. Hiện tại không biết hắn đang ở chỗ nào, lân cận nơi này có tồn tại nguy hiểm hay không, Nếu có Nguyệt Nhi ở đây có thể bảo đảm thêm mấy phần an toàn. Hắn chậm rãi ngồi dậy xếp bằng, song thủ để ở trước ngực, linh lực trong cơ thể quay vòng, bắt đầu luyện hóa đan dược vào phục dụng vào. Đảo mắt một cái, đã một canh giờ trôi qua. Lúc này Lâm Hiên khẽ thở ra một hơi, từ từ đứng lên, lần này ảnh
  4. hưởng của không gian chi lực khá lớn, thương thế trên người so với tưởng tượng còn nặng hơn mấy phần, may là cuối cùng hắn cũng đã khôi phục được tám chín phần thương thế. Kế đó Lâm Hiên bắt đầu tập trung nghĩ ngợi xét đến hoàn cảnh chung. Nơi này dường như là một mảng sơn lâm rậm rạp. Hoàn cảnh chung quanh vô cùng lạ lẫm. Tuy nhiên, Lâm Hiên cũng không cảm thấy quá kỳ lạ, nơi này là do cổ truyền tống trận truyền đến, nhất định là một khu vực hoang sơ, ít thấy dấu chân người. Nếu không, sớm đã bị tu sĩ bên ngoài phát hiện. Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hiên cũng không xác định rõ được hắn đang ở nơi nào, sau khi suy nghĩ một chút, hắn bay lên không trung, một hồi quan sát chỉ thấy đông tây nam bắc bốn phương, đều là các dãy sơn lâm trải dài vô tận, mắt nhìn không ra điểm cuối. Lâm Hiên khóe miệng nhếch lên cười khổ, hắn đang nghĩ không biết mình bị truyền tống đến nơi hoang dã nào. Tuy nhiên Lâm Hiên cũng không mấy thất vọng, dù sao cũng đã thoát khỏi sự bao vây của âm hồn. Với lại theo lời của Sở gia, bọn họ mặc dù tới bây giờ chưa từng dùng qua truyền tống trận này, nhưng theo trận pháp sư trong gia tộc suy đoán. Nơi này hẳn là ở bên trong nội địa U Châu. Có hai điểm này, cũng đã đủ làm hắn vui mừng một chút. Bây giờ đã là bình minh, tuy nhiên trên bầu trời vẫn còn không ít các vì sao, Lâm Hiên ngẩng đầu lên, nhận định phương hướng một chút, rồi hóa thành một đạo độn quang, bóng dáng tan biến nơi chân trời. Tại sơn đỉnh của một tòa tiểu sơn, một thiếu niên tướng mạo bình thường đang ngồi tĩnh tọa, tự nhiên người này là Lâm Hiên.
  5. Hắn đã bay suốt ba ngày, giờ phút này đang khôi phục một chút pháp lực. Lại nói tiếp, chuyện này thật là quái dị, lấy tốc độ độn quang của hắn bây giờ, ba ngày đêm không ngừng không nghỉ, ít nhất cũng đã bay ra trên vạn dặm, nhưng nhìn về phía xa trước, vẫn là một dãy sơn lâm kéo dài không dứt, hoàn cảnh thủy chung không mấy thay đổi so với lúc mới truyền tống đến nơi này. Ban đầu hắn nghĩ điều này cũng không có gì khác lạ, U Châu diện tích rộng lớn, những vùng hoang sơn hiểm địa nhiều đếm không xuể, ví như là Thập Vạn Đại Sơn, nghe thấy tên đã có thể hình dung được hiểm cảnh nơi đó. Điều làm cho Lâm Hiên phải nhíu mày suy nghĩ, là hắn đã bay suốt ba ngày, nhưng ngay cả một chim thú bất kỳ cũng không thấy xuất hiện. Tuy nơi này là sơn lâm, không có dấu chân nhân loài, không thấy tung tích tu sĩ là bình thường, dù sao cổ truyền tống trận đã có trăm vạn năm, có lẽ trước kia nơi này nhân loài từng rất sầm uất, nhưng trải qua một cuộc bể dâu, biến thành hoang dã cũng không chừng. Chỉ là trên vạn dặm đường, ngay cả một động vật cũng không có, điều này quả thực khiến cho Lâm Hiên không thể tưởng tượng nổi, mặc dù hắn là Kết Đan Kỳ tu sĩ, cũng có phần kinh hoảng. Với lại mấy ngày qua, Lâm Hiên trong lòng luôn có cảm giác bất an, tựa như có nguy hiểm, ban đầu chỉ là một chút. Tới hôm nay, cảm nhận này dần hiện hữu lên. Lấy tu vi của Lâm Hiên bây giờ, lại thêm thần thức mạnh mẽ, có thể cảm ứng được một vài kỳ chuyện, cũng là điều rất bình thường. Sau khi điều tức xong, Lâm Hiên đứng lên, nhưng lại không có vội di chuyển, ngược lại cúi đầu lặng im trầm tư. Bây giờ hắn muốn làm rõ ràng hai vấn đề cấp bách, Thứ nhất, chỗ này thực sự là nơi nào. Tiếp theo cảm giác bất an từ đâu mà đến. Phải thật vất vả mới thoát được sự bao vây âm hồn, Lâm Hiên không hy vọng gặp thêm nguy hiểm. Lo nghĩ như vậy, hắn đem thần thức thả ra.
  6. Người tu tiên lợi dụng thần thức thăm dò, là một loại hành vi rất huyền diệu, cụ thể diễn giải như thế nào, rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả chính xác. Chỉ có thể nói là, hễ là bị thần thức bao trùm tới nơi đâu, thì từng cọng cây ngọn cỏ, gió thổi lá rụng, con kiến bò động, thần thức chủ nhân đều có thể cảm ứng rõ ràng. Bình tĩnh suy nghĩ, Lâm Hiên chưa từng nghĩ ở nơi đây có thể gặp người, sau một hồi tìm kiếm cẩn thận cũng không thấy manh mối, hắn cảm thấy khá thất vọng. Nhưng một lát sau, giữa đôi lông mày hắn nhíu lại, sắc mặt vừa kinh vừa hỉ. Xoay người nhìn chăm chú sang hướng phía đông nam. Lấy thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên bây giờ, có thể dễ dàng bao trùm trong phạm vi khoảng hai ba mươi dặm. Vô cùng bất ngờ, hắn phát hiện ra một nhân loài. Nơi này ngay cả tiểu điểu tẩu thú cũng không có, bỗng dưng lại xuất hiện một người, với lại không phải là phàm nhân, mà là một tu sĩ. Tuy nhiên trang phục của hắn so với người tu tiên U châu khác nhau rất lớn, có lẽ không phải tu sĩ bản địa, mà là Mặc Nguyệt Tộc Vu sư. Phát hiện này quả thực làm cho Lâm Hiên kinh hãi, trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ không hay. Chẳng lẽ trận pháp sư của Sở gia phán đoán có sai lầm, cổ truyền tống trận này không phải truyền vào nội địa U Châu, ngược lại đem hắn đưa truyền vào một chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Nghĩ tới đây, mặc dù lấy tâm tư của Lâm Hiên, cũng không khỏi sắc mặt biến đổi tới mấy lần, tuy nhiên tâm trí hắn rốt cuộc vượt xa thường nhân, rất nhanh sắc mặt hắn đã bình ổn trở lại. Nghĩ ngợi nhiều cũng không ích lợi gì. Dù sao trước mắt chỉ là một tên gia hỏa, chỉ cần sanh cầm được hắn, nghi vấn trong lòng hắn há không phải dễ dàng giải đáp sao. Lạc Y là hậu duệ của Mặc Nguyệt Tộc, tộc này ở thời kỳ hồng hoang mấy trăm vạn năm trước kia, bọn họ đã từng cùng Tần tộc U Châu và thượng cổ yêu ma lập thành thế chân vạc trong U Châu.
  7. Cho dù về số lượng người của bọn họ chỉ bằng một phần mười đối phương, nhưng thực lực không chút nào dưới đối phương. Nếu không phải là Tần tộc hèn hạ... Lạc Y ở nơi này cảm khái không thôi, bây giờ Mặc Nguyệt Tộc nay đã không bằng như xưa, sau khi gặp phải sự sát truy sát của Tần tộc. Chỉ còn một ít tộc nhân có thể trốn ra nơi hồng hoang hiểm địa sống qua ngày. Mà Lạc Y bây giờ đang là một vu sư của Mặc Nguyệt Tộc, với lại tu vi đã đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, so với niên kỷ của hắn, được xem như là một nhân tài hiếm có. Trưởng lão bộ lạc đối với hắn rất có hứng thú, nếu như tu vi của hắn có thể tiến thêm một bước, có lẽ trưởng lão đại nhân sẽ đồng ý thu hắn làm đệ tử. Nghĩ tới đây Lạc Y trong lòng có chút nôn nóng, hắn nhìn vài cây kỳ thảo trước mặt, đem thu vào làm linh dược, nếu như có thể thành công luyện chế ra linh đan, lại thêm sự cố gắng của bản thân, chục năm nữa là có thể tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu được trưởng lão thu vào làm đệ tử truyền thừa y bát, cộng thêm hắn vất vả tu luyện,. Nói không chừng thêm trăm năm cũng có cơ hội kết thành Kim Đan. Ý niệm như thế, Lạc Y tâm tình không khỏi hào hứng, lần này đi ra ngoài hái thuốc vận mệnh khí của hắn quả thực không tệ. Đã tìm được linh thảo, đang chuẩn bị thu dọn hành lý trở về. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe lên, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Thiếu niên này dung mạo bình thường. đang thản nhiên nhìn hắn, nhưng Lạc Y có cảm giác như loài thỏ bị mãnh thú nhìn thấy. Thần thức đảo qua, sắc mặt hắn đại biến. Kết Đan Kỳ tu tiên giả! Nhìn trang phục của hắn, hiển nhiên không phải là vu sư của bản tộc,
  8. chẳng lẽ là tu sĩ của Tần tộc? Không có khả năng a, ở địa phương này, là có vô số yêu thú ở bên ngoài che chở, trong đó thậm chí còn có yêu thú Hóa Hình Kỳ cấp bốn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng không có khả năng tiến vào nơi này. Trong lòng các ý nghĩ xoay chuyển, nhưng Lạc Y phản ứng một chút cũng không chậm, tay hắn vung lên, một đạo hắc mang đã bay vụt qua thiếu niên kia. Lâm Hiên song mục khẽ nhắm, những cổ tịch kia ghi lại quả nhiên là sự thật, những vu sư Mặc Nguyệt Tộc này, thần thông so với tu sĩ cùng bậc còn muốn trên một tầng, nhưng hắn lại cùng mình động thủ, quả là không biết tự lượng sức. Đối phó với tu tiên giả cấp này, Lâm Hiên tự nhiên không cần thiết phải dụng tới pháp bảo, ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo kiếm quang màu lam xuất hiện, dễ dàng đem hắc mang cắt thành hai nửa rớt xuống, thì ra là một thanh loan đao, sống đao lại lấp lánh ngân quang. Loại Linh Khí như thế này, tu sĩ quả bản địa quả thực rất ít người có. Thấy đối phương dễ dàng đem bảo vật của mình bị phá huỷ, Lạc Y trong lòng có chút nuối tiếc, nhưng mà hắn cũng có chút chân tài, lại vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái Ngưu Giác hình dạng cổ quái, sau đó đem nắm ở tay, đấm vào ngực một cái, một ngụm tinh huyết phun ra trên mặt Ngưu Giác kia. Lạc Y sắc mặt tái nhợt, lại cắn răng lẩm bẩm đọc pháp quyết gì đó. Lâm Hiên thấy thế chân mày cau lại, hắn mặc dù không nghĩ rằng một Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả có thể tạo cho hắn nguy hiểm, nhưng người này dù sao cũng là vu sư trước nay hắn chưa từng gặp qua. Phương pháp tu luyện của vu sư, cùng công quyết tu luyện của Tần tộc bất đồng, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, người này nói không chừng có thể mang đến cho hắn chút phiền toái. Mà Lâm Hiên, vốn là không ưa sự phiền toái.
  9. Mục quang trở nên âm hàn, trừng mắt liếc qua đối phương. Lạc Y đang tập trung tinh lực niệm chú, lại cảm giác đầu óc tê rần, giống như bị ngàn vạn căn tiểu châm đâm trúng, loại cảm nhận này khó mà dùng hình dung, chỉ kịp la lên một tiếng, đã thấy thiên địa quay cuồng lăn ra hôn mê bất tỉnh. "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Lâm Hiên khóe miệng cười lạnh lùng, duỗi tay một cái, như có một cỗ lực vô hình, đem đối phương kéo qua đây. Một đòn vừa rồi, cũng không phải là pháp thuật thần kỳ gì, chỉ đơn thuần dùng ý niệm công kích, đánh mạnh vào tinh thần đối phương, không phải kỹ xảo gì, yêu cầu duy nhất chính là thần thức mạnh mẽ hơn đối phương nhiều lần, điều này Lâm Hiên tự nhiên thỏa mãn, một đòn thành công. Kế tiếp tự nhiên là hắn phát huy sưu hồn thuật. Một lát sau, Lâm Hiên trên mặt có chút cổ quái, duỗi tay ném đối phương thi thể bay ra ngoài, không gió mà tự bạo thành tro bụi. Vu sư quả nhiên là có điều khác lạ, người này tu vi chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà thôi, nhưng không hiểu sao. Lâm Hiên khi dùng sưu hồn pháp đối với hắn, lại tiêu hao mấy lần công pháp, mà thu hoạch được ký ức còn không hoàn chỉnh. Cũng may, sự tình hắn muốn biết phần lớn là có manh mối. Đáng tiếc, tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm, chính xác nói là nửa ưu nửa hỉ. Đầu tiên, trận pháp sư Sở gia suy đoán cũng không có sai lầm. Nơi này đúng thật là trung tâm U Châu, cũng không có như hắn vừa rồi suy đoán, hắn không bị truyền tống đến Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng mà, tình cảnh cũng không mấy lạc quan... Hoặc là không khá hơn bao nhiêu, nơi đây là dãy Khuê Âm Sơn.
  10. Là nơi lúc trước Thiên Sát ma quân vẫn lạc. Nếu như chỉ là bên ngoài dãy Khuê Âm Sơn. Lâm Hiên tự nhiên không lo lắng. Lấy thần thông thủ đoạn của hắn bây giờ, có thể nói không mấy ưu lo, nhưng nơi này lai là khu vực chưa từng được khai phá trong Khuê Âm Sơn. Trong truyền thuyết đây là cấm địa của tu sĩ. So về sự hung hiểm ác địa, không hề ở dưới Thập Vạn Đại Sơn. Trước kia đã từng có giả anh cảnh giới tu sĩ vào nơi này thám hiểm, lại bị một đám yêu thú bậc ba đuổi giết, mặc dù không có ngã xuống, nhưng vì tình trạng vết thương quá nặng, gần như là phế bỏ tu vi. Mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng các tu sĩ đều suy đoán. Nơi này chắc chắn có Hóa Hình Kỳ yêu thú cấp bốn. Sau khi biết được mình ở vị trí này, Lâm Hiên tự nhiên là dở khóc dở cười. Địa phương khác, thì Kết Đan Kỳ tu sĩ có thể đi qua. Nhưng nơi này, nếu không cẩn thận có khả năng ngã xuống rất lớn. Nhưng cũng rất nhanh, Lâm Hiên lại thu được tin tức khá tốt. Cũng là từ trong ký ức đối phương thu được. Bí mật này có liên quan đến Mặc Nguyệt Tộc, Khi trước bọn họ cùng Tần tộc trở mặt thành thù, tranh đấu trên vạn năm, cuối cùng không địch lại, không thể không di dời tộc. Nhưng cổ tu sĩ Tần tộc đều hiểu đạo lý đồng cỏ bị thiêu đốt dưới lửa thu, sang xuân gió thổi lại sinh sôi. Một khi đã thắng, tất không thể để cho đối phương xoay trở, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Mặc Nguyệt Tộc cho dù muốn cầu hoà, cũng là vô phương, bị đuổi ép bọn họ đành phải trốn nhằm hướng Thập Vạn Đại Sơn, Khuê Âm Sơn mấy chỗ hiểm địa này.
  11. Nơi này đã là địa bàn của yêu thú, Tần tộc nếu như muốn đuổi giết tận tuyệt, cũng phải trả giá rất nặng nề. Các cổ tu sĩ Tần tộc sau một hồi do dự, cuối cùng cũng lựa chọn buông tay. Thứ nhất, bọn họ cho rằng Mặc Nguyệt Tộc không thể ở địa phương này sinh tồn, dù sao ngay cả tu sĩ cấp cao cũng sợ nơi này, phàm nhân sao có thể sinh sống được. Mà chúng nhân đều hiểu, phàm nhân ở trong mắt tu sĩ tuy không đáng nhắc tới, nhưng dù sao cũng là cơ sở của Tu Tiên giới, không có bọn họ, cũng sẽ không khả năng có tu sĩ cấp thấp liên tục không ngừng bổ sung, sớm muộn cũng bị đứt truyền. Đã phán đoán ra điều này, cần gì phải làm điều thừa thãi, đã có yêu thú giúp bọn hắn gạt bỏ dư nghiệt của Mặc Nguyệt Tộc. Theo lý mà xét, năm đó cổ tu sĩ Tần tộc suy đoán vốn không sai, nhưng mà có những chuyện không chắc đã tuân theo lẽ thường. Mặc Nguyệt Tộc ở nơi hiểm ác này, lại ngoan cường sinh tồn, không chỉ là tu sĩ mà ngay cả phàm nhân cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Trong Thập Vạn Đại Sơn, Mặc Nguyệt Tộc tồn tại như thế nào, về điểm này Lạc Y cũng không rõ lắm, nhưng trong dãy Khuê Âm Sơn về lịch sử của tổ tông, cổ tịch có ghi lại một phần. Việc này lại nói tiếp, là liên quan đến thượng cổ yêu ma, trước khi Mặc Nguyệt Tộc và Tần tộc trở mặt, bọn họ còn từng hợp tác, cùng yêu ma đại chiến một lần. Khi ấy, đồng minh của nhân tộc còn có yêu thú. Năm đó trong trường đại chiến kia, một tổ tiên của Mặc Nguyệt Tộc, vị Nguyên Anh kỳ vu sư nào đó, từng đã cứu một giao long Hóa Hình Kỳ cấp bốn. Ai có thể nghĩ ràng, diệt thượng cổ yêu ma tuy mất đến mấy ngàn năm, hai tộc sau này lại có thể trở mặt, mà oan oan tương chiến tới trên vạn năm.
  12. Trên vạn năm thời gian, đối với nhân loài, thậm chí là tu sĩ mà nói, cũng là vô cùng dài, nhưng mà với thọ nguyên của một số tộc yêu thú, còn dài hơn nhiều, Giao long bộ tộc chính là trong số này. Sau khi hơn vạn năm, Giao long cấp bốn này đã tiến giai đến cấp năm, đủ cùng Ly Hợp Kỳ tuyệt đại cao thủ nhân tộc một phen sống mái. Tu sĩ nhân loài sau khi phá vỡ nguyên anh, tiến vào Ly Hợp Kỳ, đã có thể phi thăng Linh giới, nhưng mà Giao long này, lại bởi vì lầm ăn một tiên quả kỳ lạ, đành phải tạm thời lưu lại Nhân giới một thời gian. Lấy thực lực yêu thú cấp năm, tự nhiên là đánh khắp dãy Khuê Âm Sơn không địch thủ, trở thành Vạn Thú Vương nơi đây.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2