intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

bàn về trung quốc: phần 2 - nxb công an nhân dân

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:222

49
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 gồm các nội dung: Đặng tiểu bình vững chãi, reagan và bình thường hóa đã đến, thiên an môn, cải cách kiểu gì, chuyến đi thăng tram hướng đến sự hòa hợp mới, thiên niên kỷ mới,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: bàn về trung quốc: phần 2 - nxb công an nhân dân

Chương 12: ĐẶNG TIỂU BÌNH VỮNG<br /> CHÃI<br /> CHỈ NHỮNG AI đã trải qua một Trung Quốc của Mao Trạch Đặng Tiểu<br /> Bình tiến hành. Những thành phố hối hả, rộn ràng của Trung Quốc, những sự<br /> bùng nổ xây dựng, những tình trạng ùn tắc giao thông, thế tiến thoái lưỡng<br /> nan không mang tính Cộng sản của một sự tăng trưởng kinh tế đôi khi chịu<br /> ảnh hưởng của lạm phát, vào những lúc khác được các nền dân chủ phương<br /> Tây nhìn nhận là bức tường thành chống lại sự suy thoái toàn cầu - tất cả<br /> những điều này không thể nhận thức được ở một Trung Quốc xám xịt, buồn<br /> tẻ của Mao với những xã nông nghiệp, một nền kinh tế trì trệ.<br /> Mao đã hủy diệt một Trung Quốc truyền thống, để lại đống gạch vụn<br /> như những khối nhà xây cho sự hiện đại hóa cơ bản. Đặng có can đảm đặt sự<br /> hiện đại hóa trên cơ sở sáng kiến và đức tính kiên cường của từng người dân<br /> Trung Quốc. Ông cho hủy bỏ hết những ngôi làng và thúc đẩy quyền tự trị<br /> cấp tỉnh nhằm giới thiệu cái mà ông gọi là "Chủ nghĩa xã hội mang những<br /> đặc trưng Trung Quốc". Đất nước Trung Quốc ngày nay - với nền kinh tế lớn<br /> thứ hai thế giới và khối lượng trữ lượng ngoại tệ lớn nhất, và với rất nhiều<br /> thành phố vươn lên những tòa nhà chọc trời vượt lên cả Tòa nhà Empừe<br /> State - một minh chứng cho tầm nhìn, sự ngoan cường và ý thức chung của<br /> Đặng.<br /> <br /> Đặng lần đầu tiên trở lại nắm quyền<br /> <br /> Con đường lên nắm quyền của Đặng là một con đường thất thường,<br /> không chắc sê xảy ra. Năm 1974, khi Đặng Tiểu Bình trở <br /> thành nhân vật đối thoại chính của Mỹ, chúng tôi chỉ biết rất ít về ông.<br /> Ông đã từng là Tổng Thư ký Ban Quân ủy Trung ương của Đảng Cộng sản<br /> Trung Quốc cho đến khi bị bắt vào năm 1966 và bị buộc tội "dọn đường cho<br /> chủ nghĩa tư bản". Chúng tôi biết được rằng vào năm 1973, ông được trở về<br /> Ban Quân ủy Trung ương thông qua sự can thiệp cá nhân của Mao trước ý<br /> kiến phản đối của những nhân vật có quan điểm cực đoan trong Bộ Chính trị.<br /> Cho dù Giang Thanh đã công khai sỉ nhục Đặng một thời gian ngắn sau khi<br /> ông quay về Bắc Kinh, nhưng rõ ràng ông là người quan trọng đối với Mao.<br /> Hoàn toàn trái ngược với mình, Mao xin lỗi vì đã làm nhục Đặng trong thời<br /> gian Cách mạng Văn hóa. Những báo cáo tương tự cho chúng tôi biết rằng,<br /> khi nói chuyện với một phái đoàn các nhà khoa học Australia, Đặng đánh<br /> vào những chủ đề đã trở thành thương hiệu của ông. Ông đã nói Trung Quốc<br /> là một nước nghèo đang cần những sự giao lưu khoa học và học hỏi từ các<br /> nước tiên tiến như Australia - kiểu thừa nhận thế này các nhà lãnh đạo Trung<br /> Quốc trước đây chưa từng đưa ra. Đặng khuyên các nhà khoa học nên nhìn<br /> vào khía cạnh lạc hậu của Trung Quốc trong những chuyến đi của mình,<br /> đừng chi nhìn vào những thành tựu, một lời nhận xét chưa có tiền lệ dối với<br /> một nhà lãnh đạo Trung Quốc.<br /> Đặng đã đến New York tháng 4 năm 1974 đi cùng phái đoàn Trung<br /> Quốc, về mặt ngữ nghĩa là do Ngoại trưởng dẫn đầu, đến một phiên họp đặc<br /> biệt Hội đồng Liên hợp quốc về phát triển kinh tế. Khi tôi mời phái đoàn<br /> Trung Quốc đến ăn tối, lập tức rõ ràng ngay ai là thành viên cao cấp của phái<br /> đoàn, và thậm chí ai là người quan trọng hơn không chi được phục hồi để<br /> giảm nhẹ gánh nặng cho Chu như các báo cáo tình báo của chúng tôi cho<br /> biết. Trong thực tế, Đặng là người được chỉ định thay thế Chu và theo cách<br /> nào đó chiếm quyền ông ta. Những ám chỉ thân thiện về Chu đều bị tảng lờ,<br /> những lời bóng gió đến các nhận xét của Thủ tướng đều được trả lời bằng<br /> những câu trích tương đương từ các cuộc nói chuyện của tôi với Mao.<br /> Một thời gian ngắn sau đó, Đặng làm Phó Thủ tướng phụ trách chính<br /> sách ngoại giao, và chi một thời gian ngắn nữa, ông nổi lên như một Phó Thủ<br /> tướng Điều hành với vai trò giám sát chính sách trong nước - một sự thay thế<br /> không chính thức cho Chu, tuy nhiên Chu đã rút lui với một chức danh Thủ<br /> tướng phần nhiều chi mang ý nghĩa biểu tượng.<br /> Ngay sau khi Mao khởi xướng Cách mạng Văn hóa năm 1966, Đặng bị<br /> <br /> tước hết mọi vị trí trong Đảng và chính phủ. Ông phải mất bảy năm đầu tiên<br /> tại một căn cứ quân sự, sau đó bị lưu đày tại tỉnh Giang Tô, trồng rau và làm<br /> ca nửa ngày như một lao động chân tay trong một nhà máy sửa chữa máy<br /> kéo. Gia đình ông bị xem là lệch lạc về ý thức hệ nên không nhận được sự<br /> bảo vệ nào của Hồng vệ binh. Con trai của ông, Đặng Phổ Phương, bị Hồng<br /> vệ binh tra tấn tàn nhẫn, bị đẩy xuống từ một tòa nhà tại Trường Đại học Bắc<br /> Kinh. Cho dù bị gãy xương sống, Đặng Phổ Phương không được phép nhập<br /> viện cấp cứu. Tuy nhiên cậu vẫn đứng dậy từ thử thách liệt hai chân.<br /> Trong số nhiều khía cạnh phi thường của người dân Trung Quốc đó là<br /> cách nhiều người trong số này còn duy trì cam kết vối xã hội của họ, bất<br /> chấp bao nhiêu nỗi đau khổ và bất công giáng lên họ. Không ai trong số các<br /> nạn nhân của Cách mạng Văn hóa tôi từng biết tự nguyện bày tỏ nỗi đau khổ<br /> của mình với tôi, hay khi trả lời các câu hỏi họ chỉ cung cấp thông tin tối<br /> thiểu. Đôi khi Cách mạng Văn hóa được nhìn nhận một cách chế giễu là một<br /> kiểu thảm họa tự nhiên, tuy kéo dài nhưng không quá chú trọng vào việc xác<br /> định cuộc sống con người sau đó.<br /> về phần mình, Mao dường như đã phản ánh nhiều thái độ tương tự. Nỗi<br /> đau khổ do ông hay những mệnh lệnh của ông gây ra không nhất thiết là lời<br /> phán xét cuối cùng của ông đối với các nạn nhân, mà là sự cần thiết nhiều<br /> khả năng là tạm thời, theo quan điểm của ông về thanh lọc xã hội. Mao có vẻ<br /> đã cân nhắc nhiều người trong số những kẻ bị lưu đày đã sẵn sàng phục vụ<br /> như một lực lượng dự phòng chiến lược. Ông cho gọi lại bốn nguyên soái từ<br /> án lưu đày khi ông cần lời khuyên làm thế nào định vị Trung Quốc trong bối<br /> cảnh khủng hoảng quốc tế năm 1969. Đây cũng là cách đưa Đặng ữở lại vị<br /> trí của mình. Khi Mao quyết định buông Chu, Đặng chính là lực lượng dự<br /> phòng chiến lược tốt nhất - có lẽ là duy nhất - có khả năng điều hành đất<br /> nước.<br /> Vì đã quen thuộc với những cuộc điều tra theo triết học và những lời<br /> bóng gió gián tiếp của Mao, và trình độ chuyên môn thanh lịch của Chu, tôi<br /> phải cần thời gian để điều chỉnh theo phong cách chua chát, gay gắt và thẳng<br /> thắn, nghiêm túc của Đặng, những lời sâu cay thi thoảng ông lại chêm vào,<br /> và sự khinh thường của ông đối với thực tiễn triết học so với thực tiễn rõ<br /> ràng. Vững chắc và dẻo dai, ông bước vào một căn phòng như thể bị đẩy vào<br /> đó bằng một sức mạnh vô hình, sẵn sàng bắt tay vào việc. Đặng hiếm khi phí<br /> thời gian vào những lời nhận xét hài hước, cũng như thấy chẳng cần thiết<br /> phải làm mềm đi những nhận xét của mình bằng cách bao bọc chúng trong<br /> những câu chuyện ngụ ngôn như Mao quen làm. Ông không bao bọc người<br /> <br /> ta trong sự khao khát như Chu đã làm, cũng không giống Mao khi xem tôi<br /> như anh bạn triết gia nằm trong số ít những người có phẩm cấp đủ xứng<br /> đáng thu hót sự chú ý cá nhân của ông. Thái độ của Đặng nghĩa là cả hai<br /> chúng tôi có mặt ở đó nhằm phục vụ cho đất nước mình, và đủ trưởng thành<br /> để giải quyết những giai đoạn khó khăn mà không cảm thấy bị xúc phạm.<br /> Chu hiểu tiếng Anh không cần dịch và đôi khi ồng nói tiếng Anh. Đặng tự<br /> mô tả mình như một "người quê mùa" và thú nhận, "Các ngôn ngữ đều khó.<br /> Khi tôi còn là sinh viên tại Pháp, tôi chẳng bao giờ học được tiếng Pháp".<br /> Khi thời gian trôi, tôi hình thành sự tôn trọng to lớn dành cho người đàn<br /> ông bé nhỏ dùng cảm, gan dạ với đôi mắt u buồn này, người duy trì những<br /> niềm tin vững chắc, khả năng biết chọn lọc cái gì là quan trọng khi phải đối<br /> mặt với những thăng trầm phi thường, và là người sẽ biết đổi mới đất nước<br /> mình đúng lúc. Sau năm 1974, do sự suy yếu của Cách mạng Văn hóa, bất<br /> chấp nguy hiểm đến bản thân khi Mao vẫn còn tại chức, Đặng liều mạng tiến<br /> hành hiện đại hóa nhằm biến Trung Quốc thành một siêu cường quốc về<br /> kinh tế trong thế kỷ XXI.<br /> Năm 1974, Khi Đặng trở về từ án lưu đày đầu tiên, ông đã truyền tải<br /> một chút cảm nhận rằng ông sẽ là một nhân vật của dòng lịch sử. Ông không<br /> nêu rõ quan điểm triết học to lớn nào, không giống như Mao, ông không đưa<br /> ra những đòi hỏi có ảnh hưởng sâu rộng về số mệnh độc đáo của người<br /> Trung Quốc. Những tuyên bố chính thức của ông có vẻ tẻ ngắt và liên quan<br /> nhiều đến các chi tiết thực tế. Đặng nói về tầm quan trọng của kỷ luật trong<br /> quân ngũ và cải cách Bộ Công nghiệp luyện kim. Ông đưa ra lời kêu gọi<br /> tăng cường số lượng toa xe chất đầy hàng mỗi ngày, nghiêm cấm những<br /> người lái tàu uống rượu khi làm việc và tuân thủ theo đúng quy tắc giờ nghi<br /> ăn trưa của họ. Đây là những bài diễn thuyết về mặt chuyên môn, không hề<br /> mang tính cao siêu.<br /> Theo sau Cách mạng Văn hóa và sự hiện diện dao động của Mao và Bè<br /> Lũ Bốn Tên, chủ nghĩa thực dụng thường ngày bản thân nó là lời tuyên bố<br /> liều lĩnh. Trong một thập niên, Mao và Bè Lũ Bốn Tên đã biện minh tình<br /> trạng vô chính phủ như các phương tiện tổ chức xã hội, "đấu tranh" bất tận<br /> như các phương tiện thanh lọc đất nước và là một hình thức các nỗ lực về<br /> mặt lý thuyết và kinh tế theo kiểu nghiệp dư đầy bạo lực. Cách mạng Văn<br /> hóa đã đang đẩy mạnh theo đuổi sự nhiệt tình ý thức hệ như một biểu hiện<br /> xác thực, lời kêu gọi quay về với trật tự, phẩm chất chuyên môn và hiệu suất<br /> - gần như sáo mòn trong một thế giới phát triển - là một đề nghị liều lĩnh.<br /> Trung Quốc đã chịu đựng một thập niên nổi loạn của các lực lượng dân quân<br /> <br /> trẻ tuổi suýt hủy hoại cả sự nghiệp và gia đình của Đặng. Phong cách thực<br /> dụng, thản nhiên của ông ngăn cản Trung Quốc khỏi giấc mơ rút ngắn lịch<br /> sử thành một thế giới, nơi lịch sử được thực hiện bằng những tham vọng<br /> thực dụng nhưng trong các giai đoạn thực tế.<br /> Vào ngày 26 tháng 9 năm 1975, trong các bài nhận xét có tựa đề "Nên<br /> dành ưu tiên cho nghiên cứu Khoa học", Đặng đã tuyên bố một vài chủ đề đã<br /> trở thành thương hiệu của ông: Nhu cầu nhấn mạnh vào khoa học công nghệ<br /> trong phát triển kinh tế Trung Quốc, tái chuyên nghiệp hóa lực lượng lao<br /> động Trung Quốc, và khuyến khích tài năng và sáng kiến cá nhân - chính xác<br /> đó là những phẩm chất bị tê liệt trong các cuộc thanh trừng chính trị và đóng<br /> cửa các trường đại học trong Cách mạng Văn hóa và thúc đẩy các cá nhân<br /> không có chuyên môn trên các cơ sở ý thức hệ.<br /> Trên hết, Đặng cố gắng chấm dứt một lần cho xong tranh luận về những<br /> gỉ Trung Quốc có thể học hỏi từ nước ngoài, nếu có, đã đang dấy lên kể từ<br /> thế kỷ XIX. Đặng khăng khăng cho rằng Trung Quốc nên nhấn mạnh vào<br /> trình độ chuyên môn hơn là sự đúng đắn về chính trị (ngay cả đối với vấn đề<br /> đẩy mạnh những sự theo đuổi chuyên môn của các cá nhân "lệch lạc") và<br /> trao thưởng cho các cá nhân có thành tích xuất sắc trong các lĩnh vực họ<br /> chọn lựa. Đây là bước chuyển biến trọng tâm triệt để đối với một xã hội<br /> trong đó các quan chức chính phủ, các đơn vị lao động chi phối những chi<br /> tiết nhỏ nhất trong các đời sống giáo dục, chuyên môn và riêng tư của cá<br /> nhân suốt mấy chục năm. Trong khi Mao đưa các vấn đề vào các tầng bình<br /> lưu của những chuyện ngụ ngôn ý thức hệ, những cuộc theo đuổi ý thức hệ<br /> của Đặng lại dựa trên trình độ chuyên môn:<br /> Hiện nay, một số nhân viên nghiên cứu khoa học tham gia vào các cuộc<br /> đấu tranh bè phái, gần nhu không còn chú ý đến nghiên cứu nữa. Một số ít<br /> người có tham gia nghiên cứu riêng rẽ, như thể họ dang phạm tội hình sự<br /> vậy... Sẽ là một lợi thế của Trung Quốc khi có được một nghìn con người tài<br /> năng như thế, cố uy tín được thừa nhận trên toàn thế giới... Chừng nào họ<br /> còn làm việc vì lợi ích của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, những con<br /> người này có giá trị hơn nhiều những ai tham gia vào chủ nghĩa bè phái, theo<br /> đó cản trở những người khác lao động.<br /> Đặng xác định những ưu tiên truyền thống của Trung Quốc là "sự cần<br /> thiết nhằm đạt tới sự đoàn kết, ổn định và thống nhất". Cho dù không ở trong<br /> vị thế của siêu cường quốc khi Mao vẫn tại vị và Bè Lũ Bốn Tên vẫn còn sức<br /> ảnh hưởng, Đặng vẫn ăn nói thẳng thừng về nhu cầu khắc phục sự hỗn loạn<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2