intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bên Nhau Trọn Đời

Chia sẻ: Pham Long | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:187

145
lượt xem
71
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Triệu Mặc Sênh đã gặp lại Hà Dĩ Thâm 1 cách tình cờ như đó là ý trời. Sau 7 năm cô bỏ anh ra đi, giờ đây hai người nhìn nhau như 2 người xa lạ. Rồi duyên số lại đưa họ đến với nhau, hai trái tim đang khô héo bỗng lại cháy rực, nồng nhiệt hơn bao giờ. Nhưng quá khứ đã để lại cho 2 người những nỗi đau không thể quên, những vết sẹo hằn sâu không dễ gì phai nhòa.. Liệu cô sẽ lại trở về bên anh ?...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bên Nhau Trọn Đời

  1. T|c giả : Cố Mạn
  2. Giới thiệu nội dung: Triệu Mặc Sênh đã gặp lại Hà Dĩ Thâm 1 cách tình cờ như đó là ý trời. Sau 7 năm cô bỏ anh ra đi, giờ đây hai người nhìn nhau như 2 người xa lạ. Rồi duyên số lại đưa họ đến với nhau, hai trái tim đang khô héo bỗng lại cháy rực, nồng nhiệt hơn bao giờ. Nhưng quá khứ đã để lại cho 2 người những nỗi đau không thể quên, những vết sẹo hằn sâu không dễ gì phai nhòa.. Liệu cô sẽ lại trở về bên anh ? Liệu anh sẽ quên đi nỗi đau ấy và trở về với cô ? Bên nhau trọn đời l{ cuốn s|ch nằm trong tr{o lưu văn học mạng đang rất thịnh h{nh ở Trung Quốc những năm gần đ}y. T|c phẩm đăng liên tục trên mạng bắt đầu từ th|ng 9 năm 2003 cho đến nay vẫn l{ t|c phẩm được bạn đọc trong v{ ngo{i mạng yêu thích bởi lối viết dung dị v{ chan chứa yêu thương. Tình yêu l{ chủ đề muôn thuở, có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời thì có bấy nhiêu diễn biến thăng trầm. nhưng hạnh phúc nhất vẫn l{ được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều m{ Bên nhau trọn đời muốn nói. Cố Mạn
  3. Mục Lục Chương 1: Tái Ngộ Chương 2: Chuyển biến Chương 3: Tiếp cận Chương 4: Số phận Chương 5: Hồi tưởng Chương 6: Ly hợp Chương 7: Vội vàng Chương 8: Đắm say Chương 9: Mãi mãi Chương 10: Đối diện Chương 11: Ưng Quân Chương 12: Trở về Chuyện ngoài lề. Loài hoa không tên Từng chút, từng chút một 1.Chuyện bức ảnh. 2. Chuyện đặt tên cho con. Chapter: Chương 1 3. Thổ lộ Hậu ký Cố Mạn viết về “Hà Dĩ”
  4. Ngoại truyện 1 : Giáng sinh làm gì cho vui ? Ngoại truyện đặc biệt :Những tháng năm hạnh phúc My Felling Cố Mạn
  5. Chương 1 Tái ngộ Lần t|i ngộ n{y đúng bảy năm, v{o một ng{y cuối tuần tại siêu thị đông nghẹt người mua sắm. Mặc Sênh một mình đẩy xe h{ng, chật vật len lỏi giữa đ|m đông. Vừa từ nước ngo{i trở về, chị vẫn chưa quen với cảnh chen chúc như vậy. Tuy nhiên cảnh tượng đông đúc ồn {o ở đ}y bất gi|c khiến Mặc Sênh mỉm cười. Chị cảm thấy hình như mình đang lắng nghe tiếng quê hương với t}m trạng nôn nao của một người xa xứ. Chị tự hỏi không biết một người vừa trở về nước liệu có giống mình không? H}n hoan, hồi hộp. Bảy năm. Vậy m{ đ~ bảy năm… thời gian vô tình! Thật lạ lùng. Phải chăng thiên cơ run rủi để mình vừa về đ~ gặp lại anh? Không, đúng l{ gặp họ. Triệu Mặc Sênh lặng người nhìn cặp trai g|i đứng trước quầy b|n rau. Một lần nữa chị cảm nhận sự lạ lùng của số phận. Bảy năm trước, chính họ đ~ khiến chị quyết định ra đi. B}y giờ họ lại cùng nhau đi mua sắm. Vậy l{ cuối cùng họ vẫn cùng nhau. May m{ hồi ấy chị ra đi. Nếu không… Mặc Sênh không d|m nghĩ thêm… H{ Dĩ Th}m, H{ Dĩ Văn! Sao mình ngốc thế! Tại sao cứ một mực cho rằng hai người đó tên giống nhau thì nhất định l{ anh em? “Chúng tôi không phải l{ anh em. Trước đ}y hai gia đình l{ h{ng xóm của nhau, đều họ H{ cho nên cũng đặt tên cho c|c con giống nhau. Về sau cha mẹ Dĩ Th}m đột ngột qua đời, cha mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Th}m” “Chị tưởng chị mạnh hơn tình cảm hai mươi năm giữa tôi v{ Dĩ Th}m hay sao?” “Hôm nay tôi chính thức cho chị biết. Tôi yêu Dĩ Th}m. Nhưng tôi không muốn yêu thầm, yêu vụng. Tôi v{ chị sẽ cạnh tranh công khai”. Năm 19 tuổi, một ng{y trước sinh nhật Mặc Sênh, cô bạn g|i H{ Dĩ Văn vốn điềm đạm bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố với chị. Một người dịu d{ng, không bao giờ tranh gi{nh với ai như Dĩ Văn m{ quả quyết như vậy, chắc chắn cô ấy phải yêu Dĩ Th}m nhiều lắm. Còn chị? Chị có thể cạnh tranh với Dĩ Văn? Chính v{o ng{y Dĩ Văn tuyên chiến, chị đ~ thua. Sau đó chị chạy trốn sang Mỹ suốt bảy năm trời. Ôi, H{ Dĩ Th}m. Nghĩ đến |nh mắt lạnh lùng, những lời nói tuyệt tình của anh ta, Mặc Sênh thấy nhoi nhói trong lòng. Tuy cảm gi|c rất mơ hồ, khó nhận ra nhưng chắc chắn l{ có thật. Chapter: Chương 1 Anh đi về phía chị. B{n tay Mặc Sênh nắm chặt tay đẩy xe h{ng đến mức đau cả khớp, c|c ngón tay trắng bệch như sắp long ra. Siêu thị lúc đó qu| đông, chị lại đang đẩy c|i xe chứa h{ng nên không thể quay người bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức chị nghĩ, vì sao mình phải bỏ chạy? Mình nên bình thản nói với họ một hai c}u đại loại: “Ồ, đ~ l}u không gặp!”, rồi kiêu h~nh quay đi, để lại cho họ một hình ảnh đẹp về mình mới phải. Nhưng, có thể họ không nhận ra mình. Có thể lắm chứ. Mình đ~ thay đổi nhiều. M|i tóc d{i buông xõa năm xưa b}y giờ đ~ để ngắn chấm tai, l{n da trắng nõn ng{y n{o đ~ sạm đi nhiều bởi c|i nắng bang California, lại còn quần bò, |o phông rộng thùng thình, gi{y thể thao. Kh|c xưa nhiều qu|!
  6. Họ bước từng bước, chầm chậm tiến đến gần nhau, rồi… lướt qua nhau. Đau đớn qu|! Hình như có tiếng nói vẳng lại: - Có cần mua thêm sữa không? Đúng rồi, tiếng Dĩ Văn rồi. Vẫn nhỏ nhẹ như xưa -…. Chị không nghe rõ c}u trả lời. Nhớ qu|, giọng nói trầm ấm như tiếng vĩ cầm của Dĩ Th}m luôn vẳng lên tai Mặc Sênh trong suốt bảy năm trời chị lưu lạc xứ người. Hẫng hụt, nhưng đồng thời cũng thấy nhẹ nhõm, Mặc Sênh ngẩng đầu n~y giờ vẫn cúi, quả quyết bước đi. “Rầm”, chiếc xe đẩy xô v{o đống x{ phòng hạ gi| chất như núi trên lối đi. Thủ phạm l{ chị đứng ng}y nhìn mấy trăm b|nh x{ phòng đổ tung tóe, ngổn ngang. Tệ thật. Liệu có thể vờ tỏ ra không biết mình l{ người g}y ra chuyện? - Trời ơi, đ}y l{ lần thứ ba trong ng{y rồi – Người quản lý siêu thị không biết từ đ}u chạy đến, nói như rên lên. “Cho nên cũng không nên tr|ch người ta. Sao lại chất h{ng ngay giữa lối đi như vậy”. Mặc Sênh lẩm bẩm, cố l{m ra vẻ hối hận. Cảnh tượng đương nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong đó có Dĩ Văn. Dĩ Văn liếc nhìn về phía có nhiều tiếng ồn {o, bỗng giật mình. Cô ta! Có phải cô ta không? Dĩ Văn dường như không tin v{o mắt mình. Đúng l{ cô ta! Trở về rồi ư? - Chuyện gì thế Dĩ Văn? – H{ Dĩ Th}m không hiểu quay sang hỏi, bất gi|c nhìn theo |nh mắt của Dĩ Văn. Th}n hình cao lớn của Dĩ Th}m bỗng khựng lại. Triệu Mặc Sênh! Người phụ nữ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi kia chẳng phải l{ Triệu Mặc Sênh?! Vẻ thiếu tự nhiên, mắt thấp tho|ng nụ cười tinh qu|i không thể chối c~i. Từ xa khó nhìn rõ nét mặt cô ta, nhưng Dĩ Th}m biết. Anh vẫn biết cô ta l{ vậy, sau khi khuấy đảo cho nước ao đục ngầu rồi bỏ đi một c|ch vô tr|ch nhiệm, ương ngạnh, ích kỷ v{ đ|ng ghét. Chẵn bảy năm, cô ta vẫn còn nhớ đường về nh{ ư? H{ Dĩ Th}m gọi: - Dĩ Văn, về thôi. Dĩ Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình thản của Dĩ Th}m: - Anh không định đến ch{o một c}u ư? Hay l{… - Cô ấy từ l}u đ~ không còn tồn tại trong cuộc sống của anh – Giọng Dĩ Th}m dửng dưng, có vẻ như không có chuyện gì thật. Dĩ Văn thầm quan s|t nét mặt Dĩ Th}m nhưng không tìm thấy gì hơn, đoạn nói nhỏ: - Đi thôi anh. Cố Mạn Nhưng cuối cùng c|i nhìn của Dĩ Văn vẫn vô tình hướng về Mặc Sênh, đúng lúc chị ngoảnh lại. Ánh mắt hai người gặp nhau, Mặc Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, nụ cười tho|ng hiện trên mặt chị, chị bối rối gật đầu. Dĩ Văn vội v{ng quay đầu lại gọi:
  7. - Dĩ Th}m… - Gì thế? - Chị ấy… - Dĩ Văn đột nhiên dừng lại. Trong đ|m người đằng trước không nhìn thấy bóng d|ng Mặc Sênh đ}u nữa. - Sao thế? – Dĩ Th}m hỏi - Không, không có gì! – Dĩ Văn úi đầu. Chỉ có điều vừa rồi cô đ~ nhìn thấy họ. Tại sao họ lại dễ d{ng bỏ qua, cố tình không nhận nhau? Lại còn Dĩ Th}m nữa, rõ r{ng đ~ nhìn thấy… * ** “Không ngờ có ng{y mình lại về đ}y”. Chủ biên hỏi Mặc Sênh trong lần đầu gặp nhau: - Cô Triệu, vì sao cô lại chọn l{m việc ở th{nh phố n{y? Mặc Sênh bỗng lúng túng không biết trả lời thế n{o. Vì sao ư? Bởi vì đ}y l{ nơi tôi học một năm đại học? Bởi vì nơi đ}y tôi đ~ quen anh? Bởi vì nơi đ}y tôi đ~ có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều? Lúc đầu chính Mặc Sênh cũng không biết, tại sao nơi đầu tiên chị nghĩ đến sau khi về nước l{ th{nh phố n{y. M~i đến hôm gặp Dĩ Th}m chị mới hiểu. Chị muốn gặp lại anh, mặc dù anh đ~ không còn thuộc về chị, nhưng chị vẫn muốn nhìn thấy anh. Chỉ nhìn thôi! - Có lẽ do tôi không thể về nh{ – Mặc Sênh nói. Chủ biên nhìn chị rất l}u, có vẻ ngạc nhiên. “Có thể giữ cô ta l{m phóng viên ảnh” – b{ chủ biên thầm nghĩ. Tuy nhiên, việc chủ biên qu| coi trọng lý lịch l{m việc ở nước ngo{i của chị khiến Mặc Sênh cảm thấy bất an. - Đó chỉ l{ một tạp chí nhỏ - Chị nói với b{ như vậy. - Cô Sênh, tôi biết một người Trung Quốc l{m phóng viên ảnh ở Mỹ đ}u phải dễ, nhất định chị phải ưu tú hơn người da trắng. Bọn họ luôn cho rằng người Trung Quốc chúng ta không có gen nghệ thuật – B{ chủ biên tiếp tục c}u chuyện. Chapter: Chương 1 - Chị khen kiến thức s}u rộng của tôi ư? Kiến thức của tôi rất bình thường. Tôi chỉ l{m việc ở một tờ b|o nhỏ của Mỹ, biết kh| rõ tờ b|o đó thôi”. Mặc Sênh cười đ|p lại lời khen của b{ chủ biên, cảm gi|c bất an trong chị bỗng chốc tiêu tan. Việc l{m vậy l{ ổn. Chị được nhận v{o l{m phóng viên ảnh cho tờ tạp chí phụ nữ n{y. *
  8. ** Mặc Sênh vẫn đến siêu thị đó mua đồ, nhưng không hề gặp lại họ. M~i đến một hôm, người bảo vệ siêu thị gọi chị lại: - Chị ơi, mời chị đến phòng bảo vệ một l|t Mặc Sênh ngạc nhiên, cảm gi|c có chuyện chẳng l{nh. B|o chí có nhiều lần đăng tin nh}n viên bảo vệ một số siêu thị cưỡng chế kh|m xét, thậm chí đ|nh kh|ch h{nh. Mặc Sênh nhìn anh ta với |nh mắt cảnh gi|c. Anh bảo vệ tỏ vẻ |i ngại nói: - Xin lỗi chị, chúng tôi không có ý gì. Chỉ muốn hỏi, một th|ng trước đ}y chị có đ|nh mất thứ gì không? Một th|ng trước mình vừa về nước, chẳng lẽ đ|nh mất thứ gì m{ mình không biết? Chị lặng lẽ theo người bảo vệ với một chút hiếu kỳ. Đến phòng bảo vệ, anh ta đưa cho Mặc Sênh một c|i ví da m{u đen. Nhìn qua Mặc Sênh cũng biết đó không phải l{ ví của mình. Chị lắc đầu nói: - Anh nhầm rồi, không phải của tôi. Người bảo vệ ngạc nhiên, hỏi lại: - Chị mở ra xem. Chị đón c|i ví, mở ra. Bên trong có bức ảnh của chị. Người bảo vệ nói: - Ảnh của chị phải không? Mặc dù chị đ~ kh|c nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra. Kh|c rất nhiều, bởi vì bức ảnh chụp Mặc Sênh vừa v{o đại học, vẫn còn để tóc d{i tết th{nh bím đuôi san, cười một c|ch ngốc nghếch. Mặc Sênh trả c|i ví cho người bảo vệ: - Đ}y không phải tôi. Người bảo vệ vẫn một mực: - Người trong ảnh không phải chị sao? - Đúng l{ tôi. Nhưng c|i ví không phải của tôi. - Nhưng nhất định l{ người quen của chị. N{y, có khi chủ nh}n của c|i ví thầm yêu chị cũng nên Ồ, thật bất ngờ! Ai bảo người Trung Quốc thiếu óc liên tưởng?! - Nhưng… - Chị cầm đi, cầm đi. M~i chẳng có ai đến nhận, để ở đ}y chúng tôi cũng khó xử lý. Đem nộp coi như xung công th{ trả lại cho chị. Chị v{ chủ nh}n c|i ví nhất định có quan hệ với nhau. Ồ, m{ biết đ}u tôi chẳng t|c th{nh cho một cuộc hôn nh}n – Người bảo vệ hình như mê phim truyền hình, một mực tin v{o suy diễn của anh ta. Một th|ng trước có thể Dĩ Th}m đ~ đ|nh rơi c|i ví v{o lúc họ gặp nhau. Dĩ Th}m đ|nh rơi ư? Mặc Sênh mang c|i ví về nh{ với suy diễn vẩn vơ. Cố Mạn Buổi tối sau khi tắm xong, nằm trên giường, Mặc Sênh giở lại c|i ví. Kiểu d|ng đơn giản, nh~n hiệu nổi tiếng, tiền không nhiều, ho{n to{n không x|c định được th}n phận của chủ nh}n nó.
  9. Mặc Sênh thận trọng rút bức ảnh ra. Ở một góc bức ảnh có mấy chữ nổi, chắc chắn được bóc ra từ giấy n{o đó. Lật bức ảnh, chị ngỡ ng{ng. Mặt sau có nét chữ, nét chữ phóng kho|ng rắn rỏi như c{o r|ch giấy của anh Mặc Sênh không bao giờ quên. Đó l{ nét chữ của Dĩ Th}m. Dòng chữ viết bằng bút m|y, mực đen: My Sunshine! * ** Trong một th{nh phố phức tạp vẫn có thể sống rất đơn giản. L{m việc, ăn, ngủ, chỉ có vậy. Sau thời kỳ thích nghi ban đầu, những ng{y tiếp theo chỉ l{ sự lặp lại m|y móc. - Chị Sênh, tôi tìm chị khắp nơi – Mặc Sênh vừa bước v{o tòa soạn đ~ nghe có người gọi từ xa. - Bạch hả, có chuyện gì thế? Bạch họ Lý, còn rất trẻ, cũng l{ phóng viên ảnh. Cậu ta có t{i tiếp xúc với c|c siêu sao, siêu mẫu nên được giao phụ tr|ch ảnh bìa. - Vợ em sinh ch|u, buổi chụp ảnh siêu mẫu Tiêu Tiêu ng{y mai chị giúp em được không? Tiêu Tiêu? Mặc Sênh hơi do dự: - Tôi thì không có vấn đề gì. Có điều nghe nói tính khí của cô ta rất khó chịu, nếu không phải l{ người quen chưa chắc cô ta đ~ đồng ý cho chụp. Bạch đ~ tính tới chuyện n{y, anh nghĩ một l|t rồi nói: - Thế n{y vậy, chị cứ thử đi, nếu không được thì gọi cho em. Ng{y hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu Tiêu Tiêu nổi tiếng lạnh lùng, Mặc Sênh ho{n to{n bị bất ngờ. Chị không biết giới người mẫu trong nước, không ngờ cô ta lại… lại rất giống một người bạn thời đại học của chị. Nhưng bạn đại học của Mặc Sênh l{ cô g|i nông thôn chất ph|c vụng về. Còn cô người mẫu trước mặt chị, cặp ch}n d{i ngọc ng{ vắt chéo nhau, động t|c hút thuốc vừa điệu nghệ vừa quyến rũ. Mặc Sênh không d|m nhận, có lẽ chỉ l{ hai người giống nhau thôi. Nhưng người đẹp Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn Mặc Sênh, đoạn sải bước ch}n d{i đến bên chị: - Thế n{o, không nhận ra nhau {? - Thiếu Mai ư? Chapter: Chương 1 - Hừ, không phải tớ thì ai đ}y – Cô ta cười đắc chí - Chị Sênh, thì ra chị l{ người quen của Tiêu Tiêu? Tốt qu|! – Cậu Đồng đi cùng vui vẻ góp chuyện - Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ ở giường dưới. - Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng – Người quản lý của Tiêu Tiêu chen lời - Chẳng phải c|c vị đến chụp ảnh sao? Mau chụp đi! – Tiêu Tiêu nhiệt tình giục. Thiếu Mai thay đổi những qu|. Mặc Sênh vừa lấy góc chụp vừa nghĩ. Trước ống kính ho{n
  10. to{n không phải l{ một Thiếu Mai vụng về đến đ|ng yêu. Vậy cô ta l{ ai? Có lẽ chẳng l{ ai hết. Một nhiếp ảnh có thể chụp được c|i thần của người mẫu, nhưng Mặc Sênh không chụp được c|i thần của Tiêu Tiêu. Có lẽ chị chưa đủ t{i, hay nói đúng hơn, có lẽ người trước ống kính ho{n to{n không có c|i đó. Tiêu Tiêu rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng. Có lẽ chính sự trống rỗng n{y khiến cô ta nổi như cồn. Chụp xong một tổ hợp ảnh, Tiêu Tiêu xua tay: - Hôm nay chụp đến đ}y thôi - Nhưng Tiêu Tiêu vẫn còn phải… - Người quản lý của Tiêu Tiêu ngạc nhiên nhắc. - Đến đ}y thôi! – Tiêu Tiêu kiên quyết quay sang nói với Mặc Sênh – Chúng mình đi uống café. L}u ng{y không gặp nên uống rượu mới phải. Tiếc rằng gần đ}y dạ d{y mình có vấn đề, đ{nh uống café vậy. - Ồ, uống café rất tốt, có lẽ bạn nên uống cùng với sữa – Mặc Sênh không biết nên nói thế n{o. Có bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi. Thực sự không biết bắt đầu từ đ}u – Sức khỏe rất quan trọng, ăn kiêng cũng nên có điều độ - Mặc Sênh chọn một chủ đề ngo{i rìa nói - Xưa nay tớ chưa bao giờ ăn kiêng – Tiêu Tiêu nửa cười, nửa không – Tớ nghiện rượu! - Thiếu Mai! – Mặc Sênh ngạc nhiên bởi c|ch cô ta đối xử với bản th}n. Chị xúc động nắm tay bạn cũ – Thiếu Mai, tại sao lại trở nên như vậy? Tiêu Tiêu theo phản xạ hất tay Mặc Sênh l{m chị ngẩn người. Cả hai im lặng, có phần lúng túng. - Cậu thay đổi nhiều qu| – Lúc l}u sau Mặc Sênh lên tiếng, vẻ xót xa. - Đúng vậy, còn nhớ hồi năm thứ nhất tớ thầm yêu một người không? – Tiêu Tiêu lạnh lùng kể - Một hôm tớ nói thẳng với anh ta, tớ thích anh ta. Anh ta thừa nhận nhưng không yêu tớ. Sau đó, Thiếu Mai đ~ chết. Tớ b}y giờ l{ Tiêu Tiêu. Lời Tiêu Tiêu như khứa v{o t}m can, Mặc Sênh thấy đau lòng chẳng biết nói gì thêm. L|t sau, Tiêu Tiêu lại nói giọng mỉa mai: - Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Vì sao bỏ nước Mỹ v{ng son m{ về? C}u nói ít nhiều l{m tổn thương Mặc Sênh, nhưng nghĩ lại mình cũng có lỗi. Năm xưa chị lẳng lặng bỏ đi, bảy năm bặt vô }m tín. Chị có lỗi với bạn bè: - Lúc đó mình đi vội qu|… - Không cần nói với tớ những c|i đó – Tiêu Tiêu ngắt lời – Những c|i đó nên nói với Dĩ Th}m. H{ Dĩ Th}m. Sao lại liên quan đến anh ta? Mặc Sênh nhớ lại cảnh Dĩ Th}m, Dĩ Văn cặp kè bên nhau hôm ở siêu thị: - Mình nghĩ anh ta chẳng quan t}m đ}u - Không quan t}m? Cậu tưởng ai cũng vô t}m như cậu sao? – Tiêu Tiêu có vẻ xúc động – Mấy ng{y đầu lúc cậu mất tích, anh ta tìm cậu trông giống như một người điên. Về sau anh ta Cố Mạn nhất định ở lại ký túc x| chờ. Kết quả anh ta chờ được c|i gì? – Tiêu Tiêu cau m{y – Kết quả l{ có mấy người đến mang đồ của cậu đi. Họ bảo với anh ta cậu đ~ đi Mỹ, có thể không bao giờ trở lại. - Mặc Sênh, cậu |c qu|! – Tiêu Tiêu dừng lại một lúc rồi lại tiếp – Tớ không bao giờ quen
  11. phản ứng của Dĩ Th}m lúc đó. Anh ta có c|i vẻ của một người bị rơi xuống vực. Mặt tối tăm tuyệt vọng khiến bọn tớ ph|t sợ. Không ngờ một người kiêu ngạo như Dĩ Th}m lại như vậy… Mặc Sênh cho|ng v|ng. “Chuyện đó có thật ư?” - Có lẽ anh ta thấy |y n|y… - Triệu Mặc Sênh, người bỏ đi Mỹ l{ cậu. Cậu mới phải l{ người |y n|y! - Thiếu Mai, cậu không hiểu đ}u. - Tớ có mắt, tớ hiểu – Tiêu Tiêu không nói nữa. - Vậy ra mọi người cho rằng mình bỏ anh ta? Rõ r{ng không phải thế - Mặc Sênh mỉm cười cay đắng. Rõ r{ng anh ta đ~ nói như vậy. Anh ta nói anh ta không muốn gặp chị, không bao giờ muốn nhìn thấy chị nữa. Anh ta bảo chị đi đi, đi c{ng xa c{ng tốt… Rõ r{ng l{ anh ta! Từ biệt Tiêu Tiêu, Mặc Sênh đi trên đường phố khi đó đ~ v{o hạ. Lời Tiêu Tiêu vẫn vang bên tai: - Về sau anh ta ở một mình m~i… Thế còn H{ Dĩ Văn? Không phải cô ấy yêu Dĩ Th}m m~nh liệt, quyết theo đuổi anh bằng được hay sao? Rốt cuộc họ không ở với nhau. Vậy chuyện năm xưa l{ thế n{o? Vì sao Dĩ Th}m lại nói như vậy? Mặc Sênh xòe b{n tay, bên trong có mảnh giấy viết địa chỉ của văn phòng luật sư H{ Dĩ Th}m. Tiêu Tiêu chỉ nói: - Có thể cậu cần. Không phải l{ mình đến, m{ chỉ tiện đường rẽ qua. Nhưng quả thật Mặc Sênh đang đứng trước cửa “Văn phòng Luật sư” Cô g|i trẻ nói như người có lỗi: - Luật sư H{ không có ở đ}y, xin hỏi chị có hẹn trước không? Mặc Sênh không nhớ cảm gi|c của chị lúc đó l{ thất vọng hay nhẹ nhõm: - Không! - Vậy nếu chị có việc, tôi sẽ nhắn với luật sư H{, hoặc l{… - Cô g|i nhìn đồng hồ trên tường – Chị có thể chờ, luật sư H{ cũng sắp về. - Ồ không, lần sau tôi đến – Mặc Sênh đi v{i bước, đoạn quay lại – Đ}y l{ ví của luật sư H{, nhờ cô chuyển giúp. Cảm ơn! Một kết quả đến l{ hay! Vốn duyên mỏng chẳng tr|ch tình không s}u! Chapter: Chương 1 * **
  12. - Chị Sênh, chị thấy l{m việc trong nước v{ ở nước ngo{i có gì kh|c nhau? – Sắp hết giờ l{m việc, một nh}n viên cùng phòng đột nhiên hỏi. - À – Mặc Sênh nhìn quanh, thấy không có sếp nên nói thẳng thắn – Lương cao hơn nhiều - Tiếc thế! – Đồng nghiệp xuýt xoa - Ở bên đó chị có bị ph}n biệt đối xử không? - Ít nhiều cũng có - Thực ra chuyện đó cũng chẳng đ|ng quan t}m. Ngay người HongKong cũng coi thường người Đại lục nữa l{ – Đồng nghiệp Đại Bảo vừa từ HongKong về xen lời. - Khi bản th}n mình gặp phải chuyện đó mình sẽ không nghĩ tho|ng được như thế đ}u. Một lần, trước bao nhiêu đồng nghiệp của tôi, ông chủ đột nhiên tuyên bố Trung Quốc không có một nh{ nghệ thuật thực sự. Tôi tức lắm, chưa bao giờ cảm thấy mình đích thực l{ người Trung Quốc đến vậy. Ngay lúc đó tôi chỉ v{o mũi ông ta nói: ông biết gì về nghệ thuật Trung Quốc? Khi người Trung Quốc chúng tôi l{m nghệ thuật, không biết người Mỹ c|c ông đang lang thang ở đ}u? - Có thế chứ. Rất khẳng kh|i! – C|c đồng nghiệp vỗ tay t|n thưởng khen c}u đối đ|p hay tuyệt. Sau đó có ai đấy hỏi: - Về sau vì sao chị bị sa thải? Mặc Sênh cười: - Ông chủ tuy ngạo mạn nhưng cũng kh| độ lượng. Về sau, một hôm không biết ông ta lấy đ}u ra tờ giấy có c|c ô vuông bảo tôi viết mấy chữ Trung Quốc. Ông ta nói muốn treo ở phòng kh|ch. - Thật không? – Một đồng nghiệp hỏi - Chị Sênh, chữ chị có được không? – Lại có người hỏi - Tôi thể hiện ngay bản lĩnh của Trịnh Bản Kiều (họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc bởi lòng chính trực, tính khí ngang t{ng không khuất phục trước thế lực thống trị). Đầu tiên, tôi lôi n{o bút n{o nghiên để tất lên b{n, l{m ra vẻ loay hoay một hồi tôi ngo|y liền mấy chữ. Nói thực ra, nếu mấy chữ đó không phải chính tay tôi viết, tôi cũng chịu không thể n{o đọc được. - Chị viết chữ gì? - Nhĩ n~i man di! Ông cũng l{ đồ man di!) - Ọc… - Có ai đó cười bắn cả tr{ trong miệng ra. Trong tiếng cười rộ, có người gọi: - Chị Sênh, có người tìm. Mặc Sênh quay đầu, Hoa Tiên Tử. Tiểu Hồng, biệt hiệu Hoa Tiên Tử te t|i chạy v{o, thở gấp: - Chị Sênh, ở phòng kh|ch kia kìa. Điển trai lắm, rất lạnh lùng, rất đ{n ông, thoạt nhìn đ~ biết ngay thuộc loại đ{n ông th{nh đạt. Chị Sênh, chị vừa về nước đ~ tăm được đ|m hời thế. Vậy m{ cứ giấu t{i. Lời của Hoa Tiên tử nếu tin được có họa l{ lợn cũng biết bay. Lời cô ta ít nhất cũng phải trừ Cố Mạn hao mấy phần, thậm chí một nửa. Nhưng Mặc Sênh rất tò mò. Chị vừa về nước, đ~ quen biết ai đ}u. Ai có thể tìm mình chứ? Tuyệt nhiên không thể nghĩ lại l{ anh! Nhưng người đ{n ông đứng bên cửa sổ phòng kh|ch tòa soạn quay lưng về phía chị, chính l{
  13. H{ Dĩ Th}m! Nghe tiếng kẹt cửa, anh ta quay đầu lại, |nh mắt lạnh lùng hướng về phía chị ho{n to{n l~nh đạm, không một chút biểu cảm. Hoa Tiên Tử không nói qu|. Người đ{n ông n{y rất mực tuấn tú, phong th|i đường ho{ng, bộ comple đắt tiền vừa vặn l{m tôn vóc người cao lớn tuyệt đẹp, vẫn điềm tĩnh tư tin như trước nhưng có gì đó xa c|ch khiến người ta e ngại. Mặc Sênh không thể n{o mở miệng. Người đ{n ông điềm tĩnh, chậm r~i gật đầu ch{o: - Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư? Mặc Sênh thực sự muốn mỉm cười nhưng khó qu|: - H{… tiên sinh Chỉ c|i ghế phía xa, chị nói: - Mời ngồi! Mặc Sênh đi lấy hộp tr{, chị không thể bình tĩnh như anh. Chị cố che giấu xúc động của mình: - Anh uống gì? - Cảm ơn, không cần – Ánh mắt nghiêm nghị, anh ta nói – Tôi chỉ nói v{i c}u rồi đi ngay. - Anh đến tìm tôi, sao biết tôi ở đ}y? Anh im lặng, l|t sau mới nói: - Tiêu Tiêu. Tôi l{ luật sư của Tiêu Tiêu. - Có việc gì không? Khẩu khí của anh ta như to|t ra hơi lạnh: - Mấy hôm trước Triệu tiểu thư hạ cố đến văn phòng của tôi, nói l{ sẽ quay lại. Chờ m~i không thấy, tôi đ{nh th}n h{nh đến thăm. Mặc Sênh ngỡ ng{ng ngẩng đầu, bắt gặp |nh mắt s|ng quắc của anh ta: - Sao anh biết… - Chị không để lại tên, sao anh ta biết người đến trả c|i ví l{ chị? - Tiểu thư, tôi đương nhiên có khả năng suy đo|n của một người bình thường – Anh ta nói giọng đầy chế nhạo. Có lẽ c|c luật sư đều thế. “Khả năng suy đo|n của một người bình thường”. Mặc Sênh nhìn v{o bức tường trước mặt: - Tôi đến trả ví, anh nhận được rồi, cần gì phải đến đ}y? Mắt Dĩ Th}m đột nhiên lóe lên: - Ngo{i trả c|i ví, cô không còn có việc gì nữa ư? Còn có việc gì nữa ư? Mặc Sênh nói dứt kho|t: - Không! Chapter: Chương 1 - Rất tốt! – Mắt anh ta tho|ng thất vọng. Anh ta bước đến trước mặt chị - Nhưng tôi có việc. Anh lấy c|i ví để trước mặt chị: - Trong c|i ví n{y vốn dĩ có một bức ảnh, cô Triệu biết gì về nó không? Đương nhiên biết. Mặc Sênh cúi đầu: - Thế ư? Quả thật tôi không để ý. - Thật sao? Trong ví n{y ngo{i tiền chẳng có gì nữa. Sao cô Triệu biết nó l{ của tôi? Mặc Sênh im lặng. Chị quên rằng anh l{ luật sư, luôn biết tìm ra sơ hở trong lời nói của đối
  14. phương. Nếu muốn lừa anh ta, phải biết lượng sức mình. Anh ta hơi cúi người, nói như nói thầm: - Cô có thể cho tôi xin lại bức ảnh đó không? - Người trong ảnh l{ tôi, tại sao tôi phải trả lại anh? - Triệu tiểu thư, tôi khuyên cô không nên tranh luận vấn đề quyền sở hữu với một luật sư – Dĩ Th}m l~nh đạm nói. Mặc Sênh tức giận. Một Dĩ Th}m như vậy chị không quen cũng như không thể đối phó: - Bức ảnh không có ở đ}y – Cuối cùng chị nói - Vậy ng{y mai xin cô trả cho tôi - Ng{y mai tôi có… - Triệu tiểu thư! – H{ Dĩ Th}m ngắt lời chị - Tôi nghĩ chúng ta không muốn quấy rầy người kh|c, tại sao không kết thúc sớm đi? Kết thúc sớm ư? Mặc Sênh im lặng hồi l}u: - Anh cần bức ảnh l{m gì? - Ai biết được! – Ánh mắt Dĩ Th}m u |m – Có lẽ tôi muốn có nó ở bên để nhắc c|i qu| khứ xuẩn ngốc của tôi. Xuẩn ngốc, đúng thế, qu| xuẩn ngốc! Vậy m{ chị hằng hy vọng… H{ Dĩ Th}m nói giọng kiên quyết: - Ng{y mai tôi đến lấy, nếu cô bận có thể nhờ người kh|c chuyển cho tôi. Tạm biệt Triệu tiểu thư. - Tốt H{ Dĩ Th}m đột nhiên quay đầu lại, mặt vẫn rắn đanh: - Cảm ơn sự hợp t|c của cô. Ng{y mai gặp lại. Mặc Sênh im lặng nhìn c|i d|ng cao lớn đi xa dần. Không phải chị không hình dung cảnh tượng hai người gặp nhau, nhưng như thế n{y quả thực chị không hề ngờ tới. Ngay một chút thuận tình khi nói “ng{y mai gặp lại” anh ta cũng không có. * ** Qu| khứ xuẩn ngốc ư? Mặc Sênh đứng trước tấm gương lớn trong phòng ngủ, chăm chú nhìn người phụ nữ đối diện với mình trong gương. Nếu m|i tóc ngắn biến th{nh những lọn tóc đuôi sam, nếu l{n da r|m nắng trở nên trắng mịn, nếu có thể cười một c|ch thoải m|i vô tư… Điều quan trọng Cố Mạn nhất l{, nếu có thể xóa đi vẻ u uất chất chứa trong đ|y mắt, thay v{o đó l{ vẻ ng}y thơ học trò, chị sẽ trở th{nh Triệu Mặc Sênh mới quen H{ Dĩ Th}m ng{y mới v{o đại học. - H{ Dĩ Th}m… H{ Dĩ Th}m… Mặc Sênh không rõ mình đ~ b|m theo H{ Dĩ Th}m như thế n{o. Dĩ Th}m lại c{ng không biết.
  15. Đằng n{o lúc đó chị cũng l{ người chạy theo anh. Cho đến một hôm, không chịu nổi, Dĩ Th}m nghiêm mặt hỏi: - Triệu Mặc Sênh, tại sao cô cứ b|m theo tôi vậy? Nếu l{ b}y giờ chị sẽ ngượng đến chết! Tuy nhiên lúc đó chị không biết ngượng l{ gì. Chị nhướn m{y hỏi: - Dĩ Th}m, anh ngốc hay l{ tôi ngốc? Ồ, m{ nh thông minh như vậy, nhất định l{ tôi ngốc rồi. Sao tôi lại thảm hại đến thế, b|m theo người ta m{ không biết mình đang l{m gì?! Còn nhớ lúc đó Dĩ Th}m đ~ tròn mắt kinh ngạc hồi l}u. Về sau nhắc lại chuyện n{y, anh có vẻ vừa buồn bực vừa buồn cười tuyên bố “ai ngờ trên đời lại có người mặt d{y đến thế!”. Kết cục người xấu hổ lại chính l{ anh. Cho nên ch{ng sinh viên Luật khoa sau một hồi im lặng, cuối cùng đ~ có thể có đối phó được, tuy nhiên cũng chỉ có thể lắp bắp: - Tôi không định có bạn g|i lúc còn đang đi học Lúc đó Mặc Sênh ng}y thơ đến mức không nhận ra đó chỉ l{ c|i cớ, nên lại tiếp tục tấn công: - Vậy tôi xếp h{ng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học xem liệu được anh ưu tiên lựa chọn? Trước một đối thủ ngoan cố đến vậy, ch{ng luật sư tương lai đ{nh bó tay. Ch{ng ta vội chuồn thẳng sau khi ném lại một c}u: - Tôi phải lên lớp. Mặc Sênh đương nhiên không cam chịu thất bại, nhưng trước khi chị nghĩ ra biện ph|p tốt hơn thì đ~ nghe mọi người b{n t|n: - H{ Dĩ Th}m khoa Luật nghe đ}u mới có bồ. Hình như tên l{ Triệu Mặc Sênh, c|i tên nghe l{ lạ… Nghe vậy, Mặc Sênh chạy như bay đến giảng đường tìm Dĩ Th}m, thanh minh: - Tin đồn không phải do tôi tung ra. Anh phải tin tôi mới được. Dĩ Th}m ngẩng đầu khỏi cuốn s|ch, mắt trong veo nhìn chị nói: - Tôi biết Mặc Sênh hỏi lại một c|ch ngu ngốc: - Sao anh biết? Dĩ Th}m trả lời tỉnh khô: - Bởi vì chính tôi tung ra c|i tin đó! Lần n{y đến lượt Mặc Sênh im bặt. Dĩ Th}m giải thích: - Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu ba năm sau cô nhất định l{ bạn g|i của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền đó của mình? Trời! Lúc đó… Chapter: Chương 1 Khóe miệng của người phụ nữ trong gương hiện lên nụ cười, nhưng nụ cười vẫn chưa kịp hiện lên đôi mắt đ~ lại biến mất. Mặc Sênh bước ra ngo{i ban công, lòng ngổn ngang. Ngước nhìn bầu trời sao thưa thớt. Ng{y mai có lẽ l{ một ng{y nắng đẹp.
  16. Chương 2 Chuyển biến Mặt trời tụt dần về phía T}y, nắng chiều d{y đặc. H{ Dĩ Th}m đứng cạnh cửa sổ phòng l{m việc ở tầng mười, bỗng cảm thấy lạ lùng tại sao hôm nay mình có t}m trạng đứng ngắm r|ng chiều. Có lẽ bởi vì người ấy đ~ trở lại! Mỹ Đình đẩy cửa bước v{o, nhìn thấy Dĩ Th}m đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía cô, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, con người anh có vẻ chơi vơi… Chơi vơi? Mỹ Đình không tin v{o mắt mình, có thật không nhỉ? Tại sao lại dùng từ đó để nói về luật sư H{, một người vốn điềm tĩnh, tự tin đến ngạo mạn? Dĩ Th}m nghe tiếng mở cửa, quay lại hỏi: - Chuyện gì thế? - À – Mỹ Đình bừng tỉnh, nói nhanh - Luật sư H{, ông Trương phó tổng công ty Hồng Viễn đ~ đến. - Mời ông ta v{o! Dĩ Th}m dứt mạch suy nghĩ, tập trung v{o công việc. Anh liếc nhìn đồng hồ trên tường, 5h, người ấy vẫn chưa đến. Tiễn ông Trương một c|ch khó khăn, Dĩ Th}m mệt mỏi dựa người v{o tay ghế nhắm mắt thư gi~n, đột nhiên một b{n tay đập bốp v{o vai l{m anh cho{ng tỉnh: - Viêm hả? Sau khi tốt nghiệp đại học, Dĩ Th}m từ chối l{m nghiên cứu sinh, đến l{m việc ở “Văn phòng luật sư Viêm Hướng”, b}y giờ đ~ đổi th{nh “Viêm Hướng H{”. Hiện họ đang hợp t|c với nhau, Viêm v{ một người bạn kh|c, Hướng Hằng cũng l{ đồng nghiệp, đều l{ bạn học cũ của Dĩ Th}m. Hướng Hằng học trước anh một khóa, còn Viêm đ~ tốt nghiệp trước đó kh| l}u. Người đ{n ông cực kì khôi ngô, đường bệ đến ngồi đối diện Dĩ Th}m, hai ch}n vắt chéo hỏi: - Đang l{m gì? Dĩ Th}m không ngẩng đầu nói: - L{m thêm giờ - Không thể! - Viêm kêu lên - Hôm nay l{ ng{y nghỉ! - Ng{y nghỉ thì sao? - Ng{y nghỉ thì sao? - Viêm lắc đầu nhắc lại - Đ}y đích thực l{ c}u nói của một Dĩ Th}m m|u lạnh, vô tình, l{m việc như điên! Dĩ Th}m nheo mắt: Cố Mạn - Không ngờ một tu từ học cậu lại giỏi đến thế. - No, no,no! - Viêm xua tay - Đấy l{ nhận xét chung của hầu hết phụ nữ quen H{ Dĩ Th}m - Viêm vươn người về phía trước - Dĩ Th}m, tôi vẫn hỏi cậu, rốt cuộc cậu đồng tính |i hay có bệnh?
  17. “Đối với con người vô duyên như vậy, nếu chấp anh ta kh|c n{o mình bị thần kinh”, Dĩ Th}m nghĩ. Mỹ Đình bước v{o đặt hai t|ch c{ phê lên b{n, Dĩ Th}m hỏi Mỹ Đình: - - Hôm nay cô Triệu Mặc Sênh có đến không? Mỹ Đình nghĩ một l|t, lắc đầu: - Không Dĩ Th}m “ừ” để chứng tỏ mình đ~ biết, đoạn nói với Mỹ Đình: - Không còn việc gì nữa, cô có thể nghỉ sớm. Mỹ Đình lắc đầu: -Hôm nay em không vội. Bao giờ luật sư về, có cần em mua chút gì ăn không? - Không, cảm ơn! Mỹ Đình đi ra không giấu nổi thất vọng. Viêm cười khùng khục: - Người đẹp Mỹ Đình rõ r{ng có ý với cậu. Mối tình công sở, được đấy chứ! - Người ta l{ người đứng đắn, cậu đừng nói bừa - Dĩ Th}m cảnh b|o Viêm. - Gỗ đ| đến thế thì chịu thật! - Viêm lắc đầu lẩm bẩm. Dĩ Th}m đối xử với phụ nữ luôn chu đ|o lịch sự, nhưng không bao giờ vượt qu| giới hạn, tuy nhiên không thể không thừa nhận những năm vừa qua không biết có bao nhiêu phục nữ khổ sở bởi c|i tên H{ Dĩ Th}m. Cũng không thể tr|ch họ tự chuốc khổ v{o th}n. Với c|ch nhìn nhận theo kiểu đ{n ông của Viêm, H{ Dĩ Th}m quả thật l{ rất ưu tú. Không kể vẻ bề ngo{i tuấn tú, chỉ riêng danh tiếng anh ta trong giới luật sư mấy năm gần đ}y, lại thêm c|i vẻ lạnh lùng rất được phụ nữ ưa chuộng cũng đủ l{m xiêu lòng bất kì người đẹp kiêu kì n{o. - Rút cuộc cậu thích một phụ nữ như thế n{o? Bao nhiêu người đẹp v}y quanh, cậu không hề rung động. N{o l{ nữ doanh nghiệp n{o đó, c|c người hợp t|c với nhau l}u năm như vậy, lẽ n{o không có chút thiện cảm. Hôm qua gặp nhau ở tòa |n, cô ta lại hỏi thăm cậu đấy - Anh ch{ng Viêm c{ng nói c{ng hứng khởi. Dĩ Th}m chỉ ừ hữ cho xong. Có lẽ cũng thấy ng|n m{n độc diễn của mình, Viêm không nói nữa, nhưng l|t sau cất giọng sôi nổi: - Tôi biết, nhất định l{ cô em Dĩ Văn của chúng ta, xem chừng cậu đối xử với cô ấy l{ tốt nhất. Dĩ Văn thường đến văn phòng luật sư n{y, nên Viêm không lạ gì cô. - Cô ấy l{ em tôi! - Dĩ Th}m trả lời không chút h{o hứng. - Thôi đi, c|c cậu đ}u có quan hệ huyết thống - Viêm khẳng định. Chapter: Chương 2 - Điều đó cũng chẳng thay đổi được gì - Th|i độ Dĩ Th}m vẫn thờ ơ, nhưng Viêm hiểu, anh ta lắc đầu tỏ không muốn tiếp tục c}u chuyện. Sự cố chấp của H{ Dĩ Th}m khiến Viêm khó chịu. - Luật sư H{ - Mỹ Đình lại bước v{o, tay cầm bức thư - Vừa rồi có một cô đưa đến. Dĩ Th}m biết đó l{ c|i gì: - Thế cô ấy đ}u? - Cô ấy chỉ để lại c|i n{y rồi đi luôn.
  18. - Đi rồi sao? - Dĩ Th}m sa sầm mặt - Đi bao l}u rồi? - Chưa đến một phút Dĩ Th}m không kịp nghĩ, vớ lấy chìa khóa xe v{ |o kho|c chạy ra ngo{i. Viêm theo sau gọi: - Cậu đi đ}u? Nhưng Dĩ Th}m hình như không nghe thấy. Ở cửa Viêm gặp Hướng Hằng vừa từ tòa |n trở về. - Chuyện gì thế? - Hướng Hằng hỏi. Hướng Hằng nhìn theo Dĩ Th}m vừa đi khỏi, nói vẻ trầm tư: - Có lẽ tôi biết vì sao. - Cậu biết? Mau nói đi, nói đi! - Vừa rồi ở tầng dưới tôi có gặp một người, thoạt tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ đúng l{ cô ta. - Ai? Đừng có vòng vo - Viêm có vẻ sốt ruột. - Anh thấy H{ Dĩ Th}m l{ người thế n{o? - Hướng Hằng không trả lời m{ quay lại hỏi. - L~nh đạm, lí trí, kh|ch quan - Viêm nói giọng ph|n xét. - Vậy người đó chính l{ sự không l~nh đạm, không lí trí, không kh|ch quan của anh ta! Viêm tròn mắt tò mò: - Phụ nữ ư? - Đúng, bạn g|i trước đ}y của Dĩ Th}m - Dù không cùng một khu nhưng cùng một kí túc x|, Hướng Hằng rất hiểu tình hình của H{ Dĩ Th}m. - Bạn g|i ư? - Viêm ngạc nhiên - Dĩ Th}m đ~ từng có bạn g|i rồi sao? - Đúng, về sau cô ta đi Mỹ nên đ~ chia tay với Dĩ Th}m. - Ý cậu l{… - Viêm tròn mắt - H{ Dĩ Th}m bị người ta bỏ ư? - Đúng vậy, hơn nữa lại không một lời tạm biệt. Khi cô ta đi rồi cậu ấy mới biết. Chuyện n{y hồi ấy cả trường đều biết, H{ Dĩ Th}m khốn khổ một phen, uống rượu hút thuốc, cả trường ai chả biết. - Không thể có chuyện đó! - Viêm không thể tưởng tượng ai có thể bỏ rơi H{ Dĩ Th}m - Hèn n{o cậu ta không thèm đếm xỉa đến đ{n b{, thì ra chim sẻ sợ l{n c}y cong. * ** Đúng v{o giờ cao điểm tan tầm, Mặc Sênh không vội v~ về nh{, chị hòa v{o dòng người đông đúc trên đường phố. Cố Mạn M~i đến vừa rồi, Mặc Sênh mới không thể không thừa nhận, chị v{ Dĩ Th}m rất kh|c nhau. Trước đ}y chị không nhút nh|t như vậy, giờ đ}y rõ r{ng rất muốn gặp anh nhưng lại không d|m. Hồi đó dù Dĩ Th}m lạnh nhạt đến đ}u chị đều vui vẻ chạy theo anh, nhưng giờ đ}y chị không
  19. có can đảm nói dù chỉ một c}u. Trước đ}y, Dĩ Th}m từng gọi chị Sunshine, l{ |nh mặt trời anh ta cự tuyệt m{ không thể. Nhưng b}y giờ một chút nắng trong lòng chị cũng không còn, lấy gì để chiếu cho người kh|c? Một chiếc BMW m{u trắng dừng đột ngột trước mặt chị. Mặc Sênh không ngẩng đầu, bước tr|nh sang bên, nhưng đột ngột một giọng nói th}n thuộc vang lên: - Lên xe đi. Mặc Sênh ngẩng đầu kinh ngạc, chính l{ anh! Dĩ Th}m nhìn chị đứng sững, anh cau m{y nhắc lại: - Ở đ}y không dừng xe được, lên xe đi. Mặc Sênh chưa kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe mang họ đ~ hòa v{o dòng xe nườm nượp trên đường. - Thích ăn cơm ta hay cơm T}y? - Dĩ Th}m hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước. - Cơm ta - Chị đ|p theo phản xạ, nói xong mới thấy mình hình như mình đ~ lỡ lời. “Cơm T}y cơm ta l{ gì, anh ta đ}u có ý mời mình?!” Dĩ Th}m liếc nhìn chị: - Vẫn nhớ c|ch dùng đũa chứ? Mặc Sênh giả bộ không nhận ra vẻ giễu cợt của anh, chỉ trả lời r{nh rọt: - Anh định mời cơm tôi ư? - Cô đ~ nhặt được ví cho tôi, về tình về lý tôi đều nên cảm ơn mới phải. - Thực ra chẳng cần kh|ch khí như vậy - Mặc Sênh nói, bỗng nhiên cảm thấy buồn. Lẽ n{o chị v{ Dĩ Th}m đ~ đến nước nói với nhau những lời kh|ch khí dửng dưng như vậy? Bữa tối ở nh{ h{ng Th|i Ký nổi tiếng. Mặc dù món ăn rất ngon, cảnh quan rất đẹp, th|i độ phục vụ ho{n mỹ nhưng vẫn không thể cải thiện t}m trạng của Mặc Sênh. Đối diện với một khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, chị không thể nuốt được. Tiếng chuông điện thoại di động ph| vỡ bầu không khí nặng nề giữa hai người. Dĩ Th}m nghe m|y: - A lô, đúng l{ anh đang ở nh{ h{ng Th|i Ký. Không, còn có Mặc Sênh nữa… tình cờ gặp nhau… được rồi. Dĩ Th}m đột nhiên đưa điện thoại cho chị: - Dĩ Văn muốn nói chuyện với cô Mặc Sênh bối rối đón điện thoại từ tay Dĩ Th}m: - A lô. - A lô, Mặc Sênh - Giọng Dĩ Văn dịu d{ng xa xôi. - Dĩ Văn, đ~ l}u không gặp. Chapter: Chương 2 - Đúng, đ~ l}u không gặp. Nói xong c}u đó cả hai đều im lặng không biết nên nói tiếp thế n{o. Cuối cùng Dĩ Văn lên tiếng trước: - Mặc Sênh, mấy năm nay sống thế n{o? - Vẫn tốt, thực ra cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt - Mặc Sênh cố tỏ ra thoải m|i, không để ý lúc đó Dĩ Th}m chăm chú nhìn mặt chị. - A lô!
  20. Lại im lặng, Dĩ Văn nói: - Cậu cho mình biết c|ch liên lạc đi, chúng mình tìm chỗ n{o đó gặp nhau. - Cũng được - Mặc Sênh đọc số điện thoại cầm tay của mình. - Vậy, tạm biệt. - Tạm biệt. Cúp m|y xong chị trả lại cho Dĩ Th}m, nhưng anh không nhận: - Ghi số m|y của cô v{o. Mặc Sênh nhìn anh, đoạn cúi đầu bấm v{o những chữ c|i trên b{n phím, nhưng chị gặp khó khăn. - Anh dùng c|ch n{o để nhập chữ H|n? - Viết từng nét. - Ồ, vẫn không ghi được - Chị ngước nhìn anh bối rối - Chữ Mặc ghi thế n{o? Dĩ Th}m giơ tay cầm lại m|y: - Để tôi Mặc Sênh bối rối nhìn ngón tay thon d{i thanh tú của Dĩ Th}m lướt trên m{n hình m{u x|m bạc. V{i gi}y sau khi ghi xong, anh bỏ m|y v{o túi. - Ngay cả c|i tên Trung Quốc của mình cô cũng quên l{m sao viết được? - Không phải, m|y của anh tôi không biết dùng - Mặc Sênh giải thích. Anh nhìn chị, không nói gì. Bữa ăn tối trôi qua trong không khí nặng nề, thậm chí kéo d{i đến lúc họ ra về. Mặc Sênh xuống xe, quay đầu nhìn anh vẻ |y n|y: - Cảm ơn đ~ đưa về. Anh gật đầu phóng xe đi. Mặc Sênh đứng m~i ở đó, như không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Không biết chị đ~ đứng đó bao l}u, m~i đến khi cảm thấy |nh mắt lạ lùng của người đi đường mới sực tỉnh, vội rảo bước về nh{. * ** - Lại đi gặp đối tượng hả? - Mặc Sênh kêu lên. - Nói nhỏ thôi - Hoa Tiên Tử lấy tay bịt miệng Mặc Sênh nhưng chị vẫn cố nói. Tiểu Hồng cảnh b|o chị - Không được tiết lộ, biết không? Mặc Sênh gật đầu, cậy b{n tay Tiên Tử vẫn đang bịt chặt miệng mình, hỏi: Cố Mạn - Em định đi gặp đối tượng thật hả? - Không phải l{ em m{ l{ chúng ta. - Sao? Sao lại thế? - Mặc Sênh nghi hoặc nhìn Tiên Tử. - Ở tòa soạn n{y chỉ có chị v{ em l{ nhiều tuổi nhất, không nhanh chóng kiếm lấy một ông
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2