intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:155

96
lượt xem
8
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đưa tay nhấn chuông cửa nhà Quỳnh Chi, Thu An tủm tỉm cười tưởng tượng cảnh nhỏ bạn thân nhẩy cẳng lên mừng rỡ, khi biết tin hai đứa đậu đại học. Nghe tiếng chân người xào xạc, Thu An lẩm bẩm: - Hừ hừ, Quỳnh Chi ơi là Quỳnh Chi ơi, chí ít cũng phải một chầu bún rêu bà Bảy, chị đây mới cho em hay tin nóng hổi này. Nghe nói tới tôi bún rêu nóng hổi bốc khói, thơm lừng, Thu An không dấu được vẻ thèm thuồng. Có tiếng mở khóa lách cách. Cánh...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn

  1. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Tác giả: Nhật Khương Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012 Trang 1/155 http://motsach.info
  2. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Chương 1 - Đưa tay nhấn chuông cửa nhà Quỳnh Chi, Thu An tủm tỉm cười tưởng tượng cảnh nhỏ bạn thân nhẩy cẳng lên mừng rỡ, khi biết tin hai đứa đậu đại học. Nghe tiếng chân người xào xạc, Thu An lẩm bẩm: - Hừ hừ, Quỳnh Chi ơi là Quỳnh Chi ơi, chí ít cũng phải một chầu bún rêu bà Bảy, chị đây mới cho em hay tin nóng hổi này. Nghe nói tới tôi bún rêu nóng hổi bốc khói, thơm lừng, Thu An không dấu được vẻ thèm thuồng. Có tiếng mở khóa lách cách. Cánh cửa sắt to đùng, nặng nề dịch quạ Không chờ đợi. Thu An tuôn một tràng: - Đồ quỷ, sao không chết luôn ở trỏng đi, báo hại nắng ăn da mặt Thu An đen thui. thứ đồ... Ba tiếng "chậm như rùa" chưa kịp thoát ra vành môi xinh xắn, Thu An vội đưa tay bụm miệng, sượng sùng. trước mặt cô không phải nhỏ Chị Mà... Trời ạ! Một ông tướng lạ hoắc bặm trợn trong chiếc quần Jean bạc thếch, trần trùng trục, một tay vịn cửa, một tay chống hông, nhìn cô hất cằm: - Đồ gì? Tiếp đi. - Mắc cỡ muốn độn thổ. Thu An chỉ còn biết cúi gầm đầu giấu gương mặt đỏ lừng, lí nhí: - Ơ... Xin lỗi. Tôi, tôi... Gã thanh niên trợn mắt làm cô hết hồn: - Tôi, tôi gì? Cô có điên không? Trưa chẳng để ai nghĩ ngơi. Tự dưng bấm chuông rồi quát tháo ầm ĩ. Cô tưởng đây là nhà cô chắc! Tức muốn bể phổi, quên hẳn lỗi lầm của mình, Thu An gương to cặp mắt tròn như hai hạt nhân, sừng sổ: - Làm gì mà la dữ vậy. Tại tui tưởng nhỏ Chi chứ bộ. Cô trề môi - Đàn ông con trai gì mà... - Mà sao? Tôi nói sai à? - Gã dài giọng - Cô biết mấy giờ rồi không? Con gái gì mà chẳng biết thùy mị. - Chúa ôi! Hắn chửi mình kìa. Thu An nóng mặt nổi khùng. Cô rời chiếc Max II bước tới: - Ê cái ông kia. Làm gì mắng người Thu An hoài vậy. Đừng thấy người Thu An không nói rồi làm tới. Gã thanh niên lùi lại làm như sợ hãi, giọng trêu chọc: - Nè! Có phải định đậy tôi một trận không đấy? Gã lắc đầu như ngán ngẫm: - Con gái mà đanh đá, chanh cua quá không có ma nào dòm ngó đâu. Trang 2/155 http://motsach.info
  3. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Thu An trợn mắt, bặm môi: - Ông... - Còn nữa. Về học lại bài học vở lòng lịch sự đi. Nói xong, không đợi Thu An có phản ứng, gã quay lưng đi tuốt, trên môi còn dậm thêm một nụ cười chế giểu. Thu An đứng chết trân bên cánh cổng mở hoác, mặt mày xám xịt. Có năm mơ cô cũng không hề nghĩ đến cuộc gặp gỡ có một không hai này. Chuyện chẳng có gì, tự dưng bị một gã "trơi ơi" mắng như tát vào mặt. Cơn giận làm Thu An mờ mắt, lỗ tai lùng bùng. Cô không hay Quỳnh Chi đang trố mắt nhìn cô như nhìn một quái vật ở một tinh cầu xa lạ nào: - Này. Làm gì mà đứng như trời trồng vậy. Đã đến sao không vào nhà? Mãi vẫn không nghe trả lời. Nhìn vẻ thất sắc của nhỏ bạn, Quỳnh Chi băn khoăn cô bước vội đến lay nhẹ: - Thu An! Sao thế? Có chuyện buồn à? Cố không để nước mắt trào ra khỏi mi, Thu An mím môi lắc đầu: Quỳnh Chi càng ngơ ngác: - Thái độ mi hôm nay là quá. Thu An chẳng hiểu gì cả. Nào nói đi, mình là bạn thân mà. Cơn giận cứ mãi âm ỉ. Thu An cáu gắt: - Chi này! Có khi nào ông bị "mát" dây không? Ta nghi lắm. Vì đâu có ai kỳ cục như hắn. Vừa gặp nhau lần đầu, Thu An nhầm lẫn chút xíu mà hắn chửi tan nát rồi quay lưng đi mất. Rõ ràng thần kinh anh ta có vấn đề. Đúng không? Quỳnh Chi phì cười. Mồm mép Thu An cũng chẳng hiền từ gì, Chỉ khác, nhỏ là người trực tiếp bị nhiếc mắng còn cô là người nghe ở vị trí trung gian. Nhưng dù sao, là bạn thân, cô hiểu Thu An không có tính thêm bớt. Như vậy cũng có khi Vũ Quang có vấn đề thật. Vì thế cô gạt ngang: - Thôi bỏ đi. Phần ông Quang Thu An tìm hiểu sau. Giờ nói Thu An nghe, trưa nắng đến đây có việc gì? Thu An tiu nghỉu: - Đúng ra cũng có việc, nhưng giờ mất hứng rồi. Trưa mai ghé nhà Thu An bật mí cho nghe. - Con khỉ! Sẵn thì nói luôn còn hẹn hò chi nữa. Ta sợ mi quá. Thu An khoát tay: - Ta bảo không là không. Muốn biết mai ghé. Giờ Thu An về đây. Quỳnh Chi bực bội nhìn theo bóng Thu An , cám ơn lẩm bẩm: - Đúng là con nhỏ này "man" thật rồi không hiểu bày trò gì nữa đây? Trang 3/155 http://motsach.info
  4. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương oOo Đang thiu thiu trên chiếc võng được móc vội, một bên là trụ sắt trên bờ tường, một bên là gốc nhản lâu đời, cành lá rậm rạp che kín cả một góc sân sau nhà, Vũ Quang nhổm ngay dậy bởi tiếng gọi gấp rút: - Anh Quang. Anh Quang. Dậy cho em hỏi cái này nè. Nhận thấy Quỳnh Chi đang cười cười, tay lăc võng. Quang khong khỏi bực tức. Lại cũng con gái. Vờ mệt mõi, Vũ Quang lười biếng buông người ngồi xuống: - Chi đấy nhỏ? Để anh ngủ tí nào. Quỳnh Chi lắc đầu, giọng cương quyết: - Không được ngủ. Anh phải trả lời câu hỏi của em rồi muốn gì cũng được. Vũ Quang lừ mắt: - Nghiêm trọng vậy sao? Nào, nói đi. - Em muốn anh giải thích. - Về chuyện gì? - Anh đừng giã vờ. Em hỏi anh, có phải lúc nãy anh mắng Thu An bạn em không? Vũ Quang giểu cợt: - Ý em nói con nhỏ lúc nãy hở. - Đúng rồi. Đó là Thu An bạn thân em. Nghiêng mình lấy gói thuốc lá trên chiếc ghế con, Vũ Quang thản nhiên: - Cô Thu An khóc với em hả? Quỳnh Chi chì chiết: - Anh còn nói. Chửi người Thu An không kịp vuốt mặt hỏi ai không giận chứ. Báo hại con nhỏ bỏ về mất tiêu. Vũ Quang sầm mặt: - Hừ, đó chẳng qua là một kiểu đỏng đảnh, làm dáng thôi. Những cô gái xinh đẹp, nhà giàu nào lại chẳng thế. Hơn nữa anh đâu có nói sai. Quỳnh Chi trợn mắt: - Anh nói vậy mà nghe được sao? Thu An chỉ nhầm tưởng là em nên mới có cách nó thân mật đó. Tuy có hơi hồ đồ nhưng cũng đâu đến nổ để anh mắng người Thu An không tiếc lời. Ít ra anh cũng nghĩ đến em chứ. Dù gì nó cũng là bạn em mà. - Anh xin lỗi. Thật tình anh không muốn thế, nhưng anh không chịu được cách của cô Thu An. Trang 4/155 http://motsach.info
  5. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Nhưng chuyện đâu có gì lớn, hơn nữa chỉ vào dăm ba phút gặp gở sao anh vội kết luận xấu bạn em, như thế có quá đáng không? -... - Con người Thu An xinh đẹp, dịu dàng vậy mà anh lăng kính đen tối của anh không đáng một xụ Giờ em phải biết nói sao đây? - Anh đồng ý nhận xét của em nhưng chỉ một nữa thôi. - Là sao? - Đơn giản quá. Xinh đẹp thì có thể, nhưng dịu dàng chắc là không... Tiếc rằng em không tận mắt chứng kiến cảnh cô ta "xù lông nhím" với anh. Anh mà hiền hiền dám bị cô ta tát tai lắm. Quỳnh Chi càng tức tối: - Chứ anh chửi kiểu đó ai mà không tự ái. Điều quan trọng em muốn nói sự việc xảy ra không đáng để anh có thái độ như vậy. Em nghĩ, đó chỉ là sự phản ứng bình thường của bất cứ ai bị mạt sát mà không có lý do chính đáng. Nếu đổi lại là anh, anh nghĩ sao? Nhìn Quỳnh Chi lộ vẻ giận dữ, Vũ Quang trêu già: - Nè. Giờ tính bênh bạn quay lại trách móc anh hở? - Không phải là trách móc - Quỳnh Chi phân buạ- Em chỉ muốn anh thấy rõ vấn đề. Phải chi Thu An thật sự có lỗi, em cũng cam lòng. Ánh mắt Vũ Quang bỗng trở nên xa xăm: - Có lẽ anh hơi quá đáng thật, nhưng chưa hẳn sai đâu Quỳnh Chi, tất cả những cô gái đẹp, sang trọng đều na ná như nhau: Thích đưọc ngưòi khác chiều chuộng, coi trọng mình. Họ luôn muốn người đối diện phải tôn sùng, quỳ lụy họ. Rồi đến khi nhàm chán lại vứt bỏ như một món đồ chơi cũ kỹ. Rất tiếc anh không phải là loại người xu nịnh ấy. Quỳnh Chi sững sốt. Vũ Quang vừa nói gì thế? Có lẽ nào ông anh họ mà cô hằng yêu mến lại có những suy nghĩ lạc lệch, phiếm diện như vậy sao? Hơn nữa liên hệ với sự việc vừa xảy ra với sự đánh giá của anh cô nhận thấy có vẻ chông chênh, khập khểnh, và hình như trong cách nói của anh không đơn thuần nhận xét về Thu An. Không đủ yếu tố để phân tích, Quỳnh Chi thăm dò: - Anh Quang có vẻ dị ứng với phụ nữ nhỉ? Nhất là phụ nữ đẹp. Đâu phải người con gái nào cũng có tính xấu như anh vừa nghĩ đâu? Riêng Thu An em càng khẳng định điều đó. Vũ Quang ngắt lời: - Đấy là suy nghĩ của em. Còn anh, anh đã gặp nhiều rồi; Chẳng qua trước đây cô ta khéo che đậy, hoặc vả chưa có điều kiện để bộc lộ bản chất thật của mình. Còn em thì lại quá ngây thơ. Quỳnh Chi thật sự chán nản. Vũ Quang quả là người cố chấp. Cô tức tối không biết làm cách nào để anh hiểu đúng về Thu An. Trong mắt Quỳnh Chi, Thu An là cô gái xinh đẹp, dể thương. Trang 5/155 http://motsach.info
  6. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Tuy đôi lúc cũng có vẻ "ta đây" nhưng chỉ là để đối phó với bọn con trai thường hay chọc ghẹo các cô; hoặc để cắt những chiếc đuôi mọc ngang kém văn hóa. Còn trong mọi trường hợp khác, Thu An luôn hòa đồng, đẽ gần gũi. Nào hay đâu dưới mắt Vũ Quang, Thu An nói đúng. Phải chăng thần kinh Vũ Quang không bình thường? Trong trí cô bất chợt lóe lên ý nghĩ, phải chăng Vũ Quang đã yêu một cô gái xinh đẹp, cao sang và bị cô ta đối xữ tàn tệ? Hận tình, hận đời anh ghét lây tất cả. Và như vậy tội ngiệp cho Thu An, vô tình bạn cô đã trở thành nạn nhân của sự suy diển mang nặng thành kiến và hoàn toàn bị chi phối bởi một quá khứ tình cảm không mấy tốt đẹp. Ý tưởng này làm cô đau lòng. Ắt hẳn Vũ Quang khổ sở lắm khi bị phụ bạc. Cô len lén nhin Vũ Quang đang lơ đãng nhìn khói thuốc tan dần trong không gian, mắt anh mơ màng nhì phản phất một nỗi buồn sâu kín. Vầng trán cao, đôi mày rậm cương quyết, mặt vuông cằm chẻ... tất cả nói lên một sức mạnh tiềm ẩn trong con người anh. Gương mặt đó không thể nào có những nhận xét nông cạn được. Thật nhanh, Quỳnh Chi thầm quyết định: Phải khám phá và giúp Vũ Quang trở về với con người thật của mình. Cô nói: - Vũ Quang. Em rất tiếc khi nhận thấy anh và em không có chung cách nhìn về Thu An, nhưng em tin rằng anh đã lầm. Hay ít ra anh cũng đã vội vã khi nhận xét về một người mà người mà anh chỉ mới gặp một lần đầu. Nhưng thôi, chuyện đã rồi em cũng không muốn nói nhiều, chỉ mong anh thật sự nhìn lại và thấy được sự đúng, sai của mình. Không nói thêm một lời. Quỳnh Chi trở gót quay vào nhà. Vũ Quang chợt băn khoăn: Mình có quá đáng không nhỉ? Thật ra trưa nay mình đã mắng Thu An hay Như Ngọc. Cũng đã một thời đã làm anh điêu đứng, Vũ Quang ngây ngô lao vào vòng tay người con gái đầy tham vọng để rồi bàng hoàng nhận ra mình chỉ là một gã hề trong cuộc chơi tình ái. Ba năm trôi qua, thời gian chưa đủ để xoá mờ dĩ vãng nhưng quá thừa để chai sạn một tâm hồn. Hôm nay gặp Thu An. Nết yêu kiều của người con gái đang độ trăng tròn đã làm bừng sống dậy ký ức đau buồn anh từng chôn giấu, ngọn lửa căm hờn rực cháy khiến anh không tự chủ được mình. Để giờ đây nghe một chút ân hận. Vô tình trong lần đầu gặp gỡ anh đã trút lên đầu Thu An - Người con gái nhỏ nhắn, xinh đẹp với cặp mắt to đen - Nhưng hờn giận lòng mình. Vũ Quang lắc đầu như cố xua đuổi nỗi muộn phiền vừa chớm dậy: - Thật chả ra làm sao cả! oOo Thu An uể oải buông mình xuống đệm. Cả buổi chiều nay cô chẳng làm được việc gì ra hồn. Lúc nào bên tai cũng nhu văng vẳng nghe lời nói của gã đàn ông đáng ghét kia. Hừ! Tên Quang lại chẳng chút sáng suốt. Tự dưng lại mắng người tạ Thật là nhỏ mọn, khó ưa. Liếc qua chiếc đồng hồ con trên bàn trang điểm cô giật mình. Mới đó đã hơn năm giờ. Ba và anh Hai sắp về. Không khéo mẹ lại mắng: " Con gái hư, chẳng chịu lo cơm nước gì cả". Nghĩ đến mẹ Thu An nghe lòng ấm lại. Mẹ thật tuyệt vời! Bà luôn là tấm giương sinh động về nếp sống đạo đức và phong cách xử thế. Nhất là hết mực thương yêu con cái. Cô ước mong mãi chỉ là cô bé để được tận hưởng tình thương bao la của hai đấng sinh thành. Với cô, mẹ luôn vĩ đại, rực sáng như bà tiên hiền dịu trong câu chuyện cổ tích. Trang 6/155 http://motsach.info
  7. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Cô ngồi dậy vươn vai. Chẳng tội tình gì phải bận tâm vì những chuyện không đâu. Đời còn nhiều điều hấp dẫn, lý thú hơn, phải không Thu An? Cô nheo mắt, chun mũi với cô bé trong chiếc giương khá to hình bầu dục. Ở đó, một khuôn mặt khả ái với hàng mi cong vút, đôi mắt to đen tinh nghịch, khóe miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đang nhìn cô mỉm cười khoe đôi hàm răng nhẵn bóng đều tăm tắp. Nhưng, ô kìa! Có phải mình không? Sao nước da tai tái, mắt như có quầng trông già đi mấy tuổi, khỉ thật! Chải sơ mái tóc, Thu An quay người chợt cô khựng lại. bà Thùy - mẹ cô- đứng tựa cửa tự bao giờ. Với nụ cười muôn thuở ấm áp, bà vén lại mái tóc đang lòa xòa trên trán của cô con gái, nheo nheo mắt: - Sao hở Út? Định làm dáng với ai đấy hử? Xấu hổ vì bị bắt gặp những giây phút riêng tự Thu An nhủi đầu vào lòng mẹ thì thầm: - Mẹ kỳ ghê! Tự dưng vào phòng người tạ Không gõ cửa còn nói gì đâu không hà. Nghĩ chơi mẹ luôn. Vuốt vuốt tấm lưng cong bà Thùy kêu lên: - Úy! Giờ bắt nẻ mẹ nữa hả cô nhóc. Kéo tay Thu An đến bên chiếc giường, bà Thùy ân cần: - Nào. Nói mẹ nghe, làm gì nãy giờ ở riết trong phòng vậy? Thu An ấp úng: - Có gì đâu mẹ. tại... con hơi mệt nên làm biếng vậy mà. - Sao hả. - Bà Thùy lo lắng - Lúc trưa, đi nắng chắc là bị cảm nắng. Để mẹ lấy thuốc cho con. Ghì tay bà, Thu An khúch khích: - Con có bệnh gì đâu mà uống thuốc. Nghĩ nãy giờ con khỏe rồi, mẹ đừng lo. - Thật không đó? - Thật mà. - Ừ. Thì thôi, nhưng nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Đừng chủ quan sinh bệnh, ba lại nhằn mẹ. - Không sao đâu. Thu An nũng nịu. Con biết tự lo cho mình mà. Cảm thấy an tâm, bà Thùy đứng dậy dặn dò: Lo dọn dẹp rồi xuống phụ cơm nước với dì Bạ Dì ấy không được khỏe. Ba và anh con sắp về rồi đó. Thu An ngoan ngoãn: - Dạ. Mẹ đi trước, con xuống liền. Trang 7/155 http://motsach.info
  8. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Bà Thùy đi khỏi. Không gian trở nên im ắng, chỉ còn lại âm thanh tít tít đều đều phát ra từ chiếc đồng hồ reo. Bên khung cửa sổ, nắng đã nhạt nhòa. Sài Gòn sắp sửa vào đêm. Trang 8/155 http://motsach.info
  9. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Chương 2 - Bước chân đến cầu thang. Thu An gặp bà bếp đang tất tả lên lầu. - Cô Út, nhanh lên! Ông hỏi cô nãy giờ đó. - Thì con đang xuống đây. Dì làm gì lật đật vậy. - Nhà có khách. Bà bảo cô thay đồ khác. - Ủa! Ai vậy dì, quen không? - Lạ. Lúc nãy ông chủ về cùng một cậu trai, nghe nói làm chung sao đó. Thu An nhăn mặt, làu bàu: - Ai vậy cà? Mất công phải thay đồ. Nhìn Thu An nhí nhảnh trong chiếc quần "sọt" ngắn ngủn và áo thun màu xanh ngắn tay với hàng chữ "Happy to you" trước ngực, bà bếp cười cười: - Cô mặc đồ này dể thương lắm, nhưng ra tiếp khách thì hơi kỳ. - Xời. Dì quê thấy mồ. Nhiều người còn mặt đi phố nữa đó. Vừa gọn gàng, vừa mắt mê. - Ai nói sao chớ tôi thấy thật cực kỳ cục, hở hang, chỉ nên mặc ở nhà. Biết cãi lý với bà bếp chỉ thêm mệt, Thu An lẳng lặng vào phòng mở tủ quàn áo. Nhiều câu hỏi đặt ra nhưng không tài nào giải đáp được. Xưa nay ít khi ba cô mời khách. Có chăng cũng chỉ là những người lớn tuổi, hoặc nhân viên dưới quyền quen mặt. Không hiểu anh chàng nào được ông trọng vọng đến thế. Chà chà, lại còn bảo thay đồ nữa chứ. Ý gì đây? Tươi mát trong bộ phi bóng màu vàng nhạt. Thu An cố tình đi chậm lại để quan sát, nhưng cô thất vọng. Phần lưng và mái tóc bồng bềnh của người thanh niên không cho cô thông tin gì cần thiết. Phía bên kia, ba cô đang huyên thuyên gì đó, trông ông rất vui. Vừa định xuống nhà sau, Thu An nghe tiếng gọi gật ngược: - Thu An. Lại đây con gái. Ba gìới thiệu với khách quý của ba. Thu An cảm thấy mắc cỡ trước cử chỉ của người chạ Có cần phải long trọng vậy không? Không để ý đến thái độ cô con gái, ông Đăng nói với người thanh niên khi Thu An đến gần. - Đây là Thu An - con gái tôi. Còn đây là Quang - kỷ sư kiến trúc - người đã giúp ba kiến thiết mấy công trình xây dựng gần đây. Hai đứa làm quen nhau đi. Theo phép lịch sự, Thu An hơi mỉm cười bước tới: Trang 9/155 http://motsach.info
  10. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Chào anh. Người cũng lịch sự đứng dậy đáp lễ: - Chào cô. Chợt cả hai sững người khi rõ mặt nhau. Thu An tắt hẳn nụ cười. Hoá ra người khách quý của cô chẳng ai xa lạ, chính là gã đàn ông đáng ghét làm cô phiền não cả buổi chiều. Không dừng được, Thu An buột miệng: - Là ông à? Thoáng ngạc nhiên qua mau, Vũ Quang điềm tỉnh gật đầu: - Thì ra là cộ Không ngờ Thu An là con gái bác Đăng. Hân hạnh được biết. - Cám ơn! tôi cũng không ngờ ông lịch sự hơn lúc trưa nhiều - Thu An lạnh lùng móc lò. Linh cảm có điều không ổn nhưng vốn là người tế nhị Ông Đăng vờ như bình thường. - Ủa. Hai đứa biết nhau à? Thế thì tốt quá. Nào, ngồi xuống nói chuyện đi. Vẻ khó chịu lộ trên ánh mắt, Thu An thoái thóat: - Ba à! Con không được khỏe. Xin phép ba cho con vào trong. Không muốn tình hình thêm căng thẳng. Vũ Quang mỉm cười đở lời: - Bác cứ để con tự nhiên. Có lẽ cô ấy mệt, bác đừng ép. Không nghe lời ông Đăng phản đối, Thu An rút êm ra nhà sau, bên tai nghe vẳng tiếng Vũ Quang: - Thật ra lúc trưa chúng cháu có gặp nhau. Thu An là bạn của nhỏ em cháu. Trong lúc tranh luận cháu hơi bướng nên cô ấy phiền. Mong bác đừng trách cô ấy. Hừ. Thu An nghĩ thầm: Mồm mép toàn như chạch. Vậy mà cũng nói được. Ông Đăng thở dài: - Mẹ nó cưng quá riết rồi nó đâm hư, cậu Quang đừng giận. - Dạ cháu đâu dám, đúng ra cháu có lỗi trước. Không tiện nói mãi. Ông Đăng chìa ta: - Uống nước đi cháu. - Dạ. Cám ơn bác. Rút xấp tài liệu trong chiếc cặp da trao cho Vũ Quang, ông Đăng nói: - Bản vẻ này tôi đã xem quạ Cậu làm rất tốt tuy vậy nhưng cần chỉnh sơ lại đôi chỗ theo ý khách hàng. Tôi có khoanh tròn và chú thích cụ thể. Cậu căn cứ vào đó làm lại thật chuẩn giùm tôi. Trang 10/155 http://motsach.info
  11. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Nhìn sơ những chổ được đánh dấu, Vũ Quang ngạc nhiên: - Mong bác tha lỗi. Có gì sai về kỷ thuật hoặc tính thẩm mỹ ở những điểm này sao bác? - Theo tôi thì không. Nhưng khách hàng thích thế mình phải chiều. Hơn nữa tôi đã giao hẹn, mình không chiệu trách nhiệm những chỗ họ sữa đổi. - Thôi được - Vũ Quang dứt khoát - Hai ngày nữa cháu sẽ gặp bác ở công ty. Ông Đăng gật gù: - Tôi tin tưởng cậu. Sẵn đây, mời cậu ở lại dùng cơm với gai đình tôi. Không đợi Vũ Quang trả lời ông gọi lớn: - An à con coi phụ dì Ba dọn cơm đãi khách. Ba đói lắm rồi nè. Ở nhà bếp. Thu An nhặt rau miệng cằn nhằn: - Còn ăn cơm nữa. Người gì... ưa hỗng vô. Bá bếp đang soạn chén bát, nghe thế bật cười: - Chuyện này thường thôi mà, sao cô bực mình vậy? - Dì không hiểu đâu, thằng chả khó ưa lắm! - Cô nói sao chứ tôi thấy cậu ấy cũng được lắm lại lịch sự. - Xời - Thu An trề môi - Dì chưa thấy bộ mặt hình sự của ổng. Y như... là... là. - Là cái gì? - Bà Thủy từ ngoài sân bước vào - Lẹ lên. Dì cháu bây chậm chạp quá. Có bấy nhiêu đó cũng chưa xong, chắc đợi khách về mới mang cơm ra đấy hẳn. Thu An lè lưỡi: - Xong rồi mà mẹ. Quay sang bà bếp cô thì thầm: - Dì mang ra dùm con, tối nay con không đói. Bà Thủy nghiêm mặt: - Có gì nói sau. Lên ăn cơm đi, đừng để ba mày giận. Thu An gãi gãi đầu, giọng nhão nhẹt: - Mẹ. Con không đói thật mà. - Đừng bướng nữa. Không đói thì ăn ít. Có con muốn ba với mẹ mất mặt với người ta không? Tự dưng Thu An nghe tủi thân. Cả ba lẫn mẹ không ai hiểu cộ Không dám cải nhưng cô buồn muốn khóc. Trang 11/155 http://motsach.info
  12. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Chưa bao giờ bà Thủy thấy An như vậy. Nhìn con bà nao lòng, nhưng chìu chuộng quá sợ sau này khó bảo. Vì vậy bà vờ không biết, đi thẳng lên nhà trên. Ngạc nhiên không thấy Vũ Quang. Chỉ có ông Đang bên mâm cơm bốc khói. Bà âu yếm hỏi: - Cậu Quang về rồi hở anh? Lúc nãy em nghe anh nói mời cậu ấy dùng cơm mà. Ông Đang gắp một chú tôm trong đĩa xào cho vào miệng vừa nhai vừa nói: - Anh có mời. Nhưng cậu ta bận việc gấp nên về rồi. Bà Thủy băn khoăn: - Hay cậu Quang ngại con An nhà mình. Không biết có gì mà con An có vẻ không thích cậu ấy. Ông Đang khoát tay: - Chuyện con nít hơi đâu em quan tâm. Còn chị Ba và con An đâu rồi? Nghe tên mình An vội bước ra: - Thưa ba con đây. Dì Ba ăn ở nhà sau. Nhìn quanh không thấy Quang. Thu An phấn khởi. Ít ra cũng phải vậy chứ. Báo hại người ta đói rã ruột. Trông thái độ con gái. Ông Đăng phì cười. Khỏi kiếm. Cậu ta sợ quá nên chạy mất tiêu rồi. - Ba à! Ba nói gì lạ vậy? - Không phải sao! Thật con làm ba mất mặt hết sức. Thu An phụng phịu đôi môi: - Chiều giờ ba la con hoài. - Ai biểu con hư. Sợ nói thêm bị rầy. Thu An đánh lảng: - Ôi! Hôm nay mẹ nấu nhiều món quá. Thật hấp dẫn. Con thích nhất món mì xào này nè. Vừa nói cô vừa gắp một miếng rõ to bỏ vào chén của mình. Bà Thủy cắc cớ: - Ủa. Sao lúc nãy nói không đói, không ăn cơm. Thu An lém lỉnh: - Con có nói vậy sao? Nhưng đây đâu phải là cơm. Hì hì. Cô dứt câu bằng một chuổi cười dài giểu dợt: Ông Đăng châm chọc: Trang 12/155 http://motsach.info
  13. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Chớ không phải cái gai tự động biến mất nên đói hả. Thu An nhăn nhó như khỉ ăn ớt: - Ba cứ hỏi khó con hoài. - Không khó đâu con gái. Ba còn muốn biết con quen thế nào với Vũ Quang. Tại sao lại có chuyện giận hờn? - Ba kỳ. Ai quen biết hắn chớ. - Không quen sao giận? - Không phải giận. Mà là con... ghét hắn. Hắn khó ưa lắm. Ông Đăng đùa dai: - Nói thì nhớ nhạ Mai mốt đừng năn nỉ ba. Thu An vừa xấu hổ, vừa bực bội. Ai thèm hắn tạ Có mà điên. Tua vậy cũng không thể kể lại chuyện lúc trưa. Chẵng lẽ lại nói người ta chửa mình nên mình ghét. Nhưng dù có nói chắc gì ông Đăng tin. Thôi thì giã tảng cho xong. Nghĩ vậy cô làm thinh tiếp tục ăn. Bà Thủy nhắc nhở: - Hai cha con đừng đấu khẩu nữa. Đồ ăn nguội mất ngoan. Ông Đăng nháy mắt với vợ: - Em không nói anh cũng quên thưởng thức tài nghệ của em rồi. Chà ngon thật - Ông hít hà - Món cá chưng này làm anh nhớ những ngày đầu mình mới cưới. Bà Thủy đỏ mặt sung sướng: - Cha con chỉ giỏi tài nịnh bợ. Nhìn gương mặt bà Thủy ửng hồng. Ông Đăng thích chí, cười ha hả. Không khí ấm cúng, rộn vui tràn ngập. Thu An nhìn ba mẹ, cô ước sao giữ được niềm hạnh phúc vô biên này. Ôi! Cuộc sống sao dể thương chi lạ. Thời gian trôi nhanh. Thấm thoát Thu An nhập học được hơn tháng. Bao hờn giận ngày nào cũng dần phôi pha theo sự vô tư của tuổi học trò. Trường mới, lớp mới, cùng với những bận rộn trong học tập làm Thu An và đám bạn của cô phờ rạc cả người. Sáng nay được nghĩ sớm một tiết. Mọi người lục tục ra về. Chỉ còn lại tứ cô nương: Quỳnh Chi, Ngọc Linh, Thu An và Xuân Hoa đang bàn nhau "xử lí" những giờ phút hiếm hoi này. Xuân Hoa láu táu: - Đến "Đầm sen" đi. Ta nghe họ vừa sửa sang lại mở rộng phong cảnh nên thơ lắm. Ngưng một chút cô mơ màng: Trang 13/155 http://motsach.info
  14. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Chà. Giờ này xuống bơi thuyền, ngắm cảnh trời nước bao la, hít thở không khí trong lành thì không có gì là tuyệt bằng. - Trời ơi, nghĩ một tiết mà đòi đi Đầm sen - Ngọc Linh ngắt lời - Với lại Đần sen chứ đâu phải vũng tàu. Nha Trang mà mi nói "trời đất bao la". Xuân Hoa lý sự: - Thôi đi nhỏ ơi! Đúng là mi chẳng có tâm hồn thi sĩ. Cần gì phải đi Vũng tàu. Nha Trang... Chỉ cần trải lòng ra với thiên nhiên, tận hưởng sự mát dịu của sông nước thì ở đâu cũng đẹp, chẳng bao lạ Hứng chí cô ngâm nga: - " Thiên nhiên đó, muốn đời em vẫn đẹp Cho lòng ta, mãi chết lặng niềm yêu". Ngọc Linh cười ngặt ngẻo: - Trời đất! Còn làm thơ nữa. Đây ném về thơ con cóc khô rồi. Xuân Hoa vênh mặt: - Ậy - Đừng nhạo báng chớ bạn. Mi chê ta làm thơ con cóc còn mi có được chữ nào không? Vừa rồi chỉ là ngẫu hứng thôi đấy. Nếu đầu tư đúng mức, ta đảm bảo từng em một sẽ chết mê, chết mệt về " tài thơ" của chị đây. Khà khà... Cả bọn không tài nào nhịn được cười trước điệu bộ và lời nói của Xuân Hoa. Mãi sau, Quỳnh Chi khoát tay: - Hoa lùn ơi cho tao xin, bụng ta vỡ mất. Xuân Hoa háy mắt: - Vừa thôi nha bạn, cho xin từ lùn đi. Chữ Hoa thôi đủ rồi. - Lùn thì nói lùn, có chi đâu mà ngượng - Ngọc Linh đế vô. Thu An giơ tay: - Im lặng, im lặng. Bọn mình mất thời gian rồi đấy. Ta nghĩ, đi Đầm sen cũng vui nhưng không tiện. Không khéo về trễ sẽ bị chửi. Hay là mình kiếm gì bỏ bụng đi, sáng đi học chưa kịp ăn, giờ ta đói quá. Ngọc Linh đồng tình: - Có lý. Bao tử ta cũng có vấn đề đây. Có lẽ cũng cần nạp thêm năng lượng để duy trì hoạt động của cơ thể. Xuân Hoa trề môi châm chọc: - Phải rồi. Nghe nói tới ăn đôi mắt sáng như đèn phạ Đúng là có tâm hồn ăn uống. Vậy mà không hiểu sao chẳng thấy mi phát triển chiều ngang, lại chỉ phát triển chiều... đừng không thoi. Trang 14/155 http://motsach.info
  15. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Hì hì... - Con quỉ lùn. Dám trêu ta hả. Phải cho mi một bài học để mi biết thế nào là lễ độ. Vừa nói, Ngọc Linh vừa gio cặp vàng với móng tay nhọn hoắc tấn công Xuân Hoa. Hoãng hốt Xuân Hoa tuôn ngay ra cửa. Nào ngờ... ầm một tiếng Xuân Hoa chới với ngả ngồi, mông ê ẩm. Thì ra cô vừa va vào ai đó. Bên ngoài người bị ngả cũng lồm cồm ngồi dậy. Ta sử sửa mắt kiếng. Ngọc Linh lẹ miệng: - Chết rồi Hoa ơi. Mi vừa hôn Tuấn cận. Đỏ mặt. Xuân Hoa hét lên: - Con quỉ. Ăn nói vậy há. Chạy lại nép sau lưng Thu An. Ngọc Linh le lưỡi: - Ta quên. Cả bọn được dịp cười một trận tưng bừng. Lê Tuấn gượng dậy, dựa lưng vào tường rên ri? - Bà Tám ơi bà Tám. Bà đi đứng kiểu gì vậy? Chút nữa là có án mạng rồi. Quê độ trước mặt mọi người, Xuân Hoa cải bướng: - Thôi đi ông Tám. Có ông mới mắt nhắm, mắt mở, dưng không chạy vào đây rồi đỏ thừa. Cô vừa dứt lời đám bạn lại phá ra cười làm bộ cô ngạc nhiên: - Quái! Tụi bây khùng hả, làm gì cười như bị thọt lét vậy. Không ai trả lời, chỉ có tiếng cười râm ran. Đã vậy. Lê Tuấn còn làm trò hề, đến bên Xuân Hoa vòng tay cúi đầu: - Cám ơn bà Tám. Xuân Hoa tức tối: - Ông... Chợt cô nhớ ra. Thôi chết, hắn gọi mình là bà Tám. Mình gọi hắn là ông Tám... hèn chi... Qúa xấu hổ cô hét lên. - Thôi đi. Rồi sụm xuống ôm mặt khóc nức nở. Tình huống hoàn toàn bất ngờ. Không ai bảo ai, tất cả đều im lặng: Thu An lật đật vỗ về: Trang 15/155 http://motsach.info
  16. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Hoa. Xuân Hoa. Nín đi! Bọn mình đùa thôi mà. Tuấn đang cười bạn kìa. - Kệ hắn - Xuân Hoa thút thít - Ai cười hở mười cái răng. Không gian trầm xuống. Chỉ còn tiếng sụt sùi của Xuân Hoa nhỏ dần, nhỏ dần. Bỗng dưng như có dòng điện chạy qua, cô ấy run lên. Lê Tuấn đứng sát bên cô tự bao giờ, giọng anh đầm ấm. - Hoa nè! Cho mình xin lỗi, đừng khóc nữa, xấu lắm. Bối rối. Xuân Hoa đứng lên. Gương mặt Lê Tuấn với cặp mắt kiếng quen thuộc thật gần. Trong thaoáng cô nhận ra, ánh mắt anh thật lạ, vừa trìu mến vừa thiết thạ Tim cô đập liên hồi. Sự láu táu tinh nghịch, thường ngày bay đâu mất, chỉ còn lại một Mai Nguyễn Xuân Hoa rụt rè, nhút nhát như bao cô gái khác khi bắt tín hiệu đặc biệt của người bạn trai. Cô nhìn quanh. Cả bọn lặng mất. Lê Tuấn nhìn cô với tia mắt kỳ lạ, môi anh hơ mỉm cười. Quýnh quán cô lách ngang người Lê Tuấn ra ngoài. Nhưng nhanh hơn bàn tay cô đã bị anh giữ lại. Xuân Hoa thẹn thùng, lí nhí: - Anh Tuấn buông Hoa ra, người ta thấy kỳ chết. Vô tình cô đã đối cách xưng hô, Lê Tuấn vui mừng, kéo nhẹ cô vào lòng, ánh mắt rực rỡ, nồng nàn. - Đừng lảng tránh nữa Hoa. Chúng mình đã trưởng thành, đến với nhau bằng tình cảm chân thật, sợ gì người ta biết. Xuân Hoa như ngộp trong ánh mắt yêu thương của Tuấn, cô chống cự yếu ớt, gương mặt ửng hồng, cúi đầu không dám nhìn lên. - Nhưng mà tụi nó sẽ ghẹo em, nhất là Ngọc Linh đó, em sợ cái miệng nhỏ ấy lắm. Lê Tuấn bật cười: - Anh sẽ bênh vực em, chịu không? Xuân Hoa chu môi: - Bộ anh lúc nào cũng ở bên em sao? Hôn nhẹ lên mái tóc người yêu, Lê Tuấn thì thầm: - Rồi em sẽ quen em à. Hơn nữa - Anh nói thêm - Cả làng ai cũng vậy mà. Xuân Hoa nghe niềm vui sướng len nhẹ vào tim. Cô và Lê Tuấn cùng học chung từ cấp ba, lâu nay biết anh có tình cảm với mình nhưng cô không ngờ Lê Tuấn lại bộc lộ trong hoàn cảnh này. Anh thật đáo để. Sân trườn g vắng lặng, chỉ có hai con tim đang hòa nhịp đập. Trang sử tình yêu lại nhận thêm một cuộc tình. Trang 16/155 http://motsach.info
  17. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Chương 3 - Vẽ xong những nét cuối cùng, Vũ Quang hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình. Đây là sơ đồ phác thảo một khu biệt thự vườn với đầy đủ sân chơi, vườn hoa, cây cảnh, nhà thủy tạ, hồ bơi. Điểm nổi bật của nó là sự kết hợp hài hòa giữa lối kiến trúc tân kỳ với những đường nét chạm trổ cổ xưa. tất cả tạo nên một bức tranh kỳ mỹ. Nắm vững chuyên môn, với đầu óc thông mình sáng tạo cộng thêm tính kiên nhẫn ham học hỏi, tuy vào nghề chưa được bao lâu nhưng anh cũng tạo được uy tín không nhỏ. Ngoài những trường hợp cá biệt, hầu hết khách hàng đều hài lòng khi đến tìm anh. Các công trình kiến trúc do anh thiết kế từ nhà ở đến khách sạn đều bảo đảm được tính hiện đại, phong phú và đa dạng... Tự thưởng cho mình điếu thuốc, anh mơ màng nhìn lên trần nhà, không khí buổi trưa thật nóng bức. Chiếc quạt trần chạy hết công xuất vẫn không đãy lùi được cái nóng trong căn gác nhỏ. Vũ Quang nhìn quanh với vẻ ngao ngán. Anh biết, để có được một tương lai vững chắc cần phải dày công hơn, nếu không muốn nói là kẻ bại trận trên trường đời lẫn trường tình. Dưới nhà, có tiếng bà chủ vọng lên: - Cậu Quang ơi có người tìm. Vũ Quang đáp nhanh: - Dạ! Con xuống liền. Xếp vội bản thảo, với tay lấy chiếc áo sơ mi nơi thành ghế khoát lên người. Quang bước xuống cầu thang. Nhìn thầy người khách, anh than thầm "Khổ nữa rồi!" Nới bàn khách. Kiều Tâm đang ngồi đợi. Cô là em gái Mạnh Hùng - Bạn thân và cũng là người giúp đỡ, tạo điều kiện cho Vũ Quang tiếp cận giới xây dựng thành phố, trong đó có ông Đăng, một trong những tay có má u mặt, giám đốc công ty tư nhân có tầm hoạt động khá rộng. Kiều Tâm khá xinh, hoạt bát nhưng đôi lúc lại có vẻ tự nhiên. Kiêu kỳ. Cô có cảm tình nhiều với Vũ Quang. Nhiều lần cô bóng gió, bộc lộ tình cảm của mình nhưng không hiểu sao Vũ Quang vẫn dững dưng. Vì anh rất ngại mỗi khi gặp Kiều Tâm, càng không muốn gia đình và Mạnh Hùng phiền hà mình. Kiều Tâm đón anh với nụ cười tươi như hoa hàm tiếu. - Anh Quang. Lâu quá mới gặp lại anh. Vũ Quang mỉm cười: - Chào Kiều Tâm. Tìm anh có chuyện gì? Trang 17/155 http://motsach.info
  18. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Xanh tươi trong chiếc Jube màu xanh nhạt hở cổ được cắt may rất khéo, ôm sát thân hình làm nổi bật những đường nét kiều diểm mà thượng đế ban tặng, hai tay hờ hững đặt trên bộ đùi trắng nuốt, Kiều Tâm hờn dỗi. - Anh lúc nào cũng vậy. Hễ gặp mặt là hỏi em tìm anh có chuyện chi, có gì hôn. Bộ có việc mới gặp anh được sao? Bật cười trước vẻ trẻ con của cô, Vũ Quang buông xuôi. - Tâm thông cảm. Tính anh xưa nay vẫn vậy. Em biết mà. - Nhưng... anh khó làm sao ấy. Lâu lâu nhớ anh người ta đến thăm mà anh làm như người xa lạ. Cảm thấy không ổn, giọng Vũ Quang trầm lại. - Kiều Tâm đừng hiểu lầm. Lúc nào anh cũng xem em nhưn một cô em gái bé bỏng. Kiều Tâm xụ mặt: - Nhưng em không thích làm em gái của anh. Em gái, em gái! Ngoài cái gọi là "em gái" anh không còn danh xưng nào khác dành cho em sao? Vũ Quang xuống nước: - Kiều Tâm. Em nên sáng suốt một chút. Với anh, em chỉ có thể là em gái thôi. Chuyện tình cảm không đơn giản nhu em nghĩ đâu. Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe - Kiều Tâm mím môi giận dữ - Em biết, anh không quên được Như Ngọc. Nhưng cô ta đã không tôn trọng anh, ham giàu sang, phú quí chạy theo người đàn ông khác. Điều đó không đủ để anh thức tỉnh hay sao? Anh thật mù quáng. Cô ta có gì để tôn thờ chứ. Anh... Không dằn được, Vũ Quang ngắt lời: - Đủ rồi Kiều Tâm. Em hơi quá đáng đấy. - Nhưng em ức lắm - Kiều Tâm tức tưởi - Cô ta có gì hơn em đâu? Sao với em, anh cứ mãi lo là, lạnh nhạt. Em yêu anh thật lòng mà có gì không tốt chứ? Vũ Quang thở dài, buồn bả: - Em không hiểu đâu. Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, nhưng anh không cách nào khác. Mỗi người có mỗi suy nghĩ. Một tình cảm riêng. Đôi lúc người ta suy nghĩ, làm việc không chỉ dưới sự điều khiển của lý trí. Anh vẫn biết em nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh dễ dàng dứt bỏ tất cả. Nhìn vào mắt Kiều Tâm. Vũ Quang nói tiếp: - Anh rất hiểu tình cảm của em dành cho anh. Nhưng em đã sai lầm rồi. Đừng vội vàng, đừng ngộ nhận tình cảm đò chưa phải là tình yêu đích thực đâu. Hãy tin anh. Em còn trẻ, lại rất xinh đẹp, chắc chắn không lâu em sẽ gặp được người vừa ý, đủ khả năng mang lại hạnh phúc cho em, dìu em sóng bước trên đường đời vốn nhiều chông gai cạm bẩy này. Hãy quên anh đi. Trang 18/155 http://motsach.info
  19. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương Anh... Nhưng Vũ Quang không có cơ hội nói tiếp, bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp với những ngón tay thon dài mềm mại đã khóa kín miệng anh, Kiều Tâm đang chồm người qua, ánh mắt cô long lanh, hơi thở thơm dịu, cô thì thầm. - Nhưng em không yêu ai khác ngoài anh. Anh có hiểu không? Vũ Quang thoáng xao xuyến, đôi gòn ngực trắng hồng của người con gái căng đầy nhựa sống vô tình hứng trọn tầm mắt anh. Vũ Quang đỏ mặt, gỡ tay cô: - Ngồi xuống đi Kiều Tâm. Đừng để người ta hiểu lầm. Thích thú vì chợt khám phá một chút dao động trong lòng Vũ Quang. Kiều Tâm trở về vị trí cũ. Trong trí cô nhanh chóng phát họa một kế hoạch táo bạo tấn công vào tảng đá lạnh Vũ Quang. Cô tin tưởng với sự quyến rũ sẵn có, chỉ cần một chút kiên trì chắn hẳn sẽ có ngày người đàn ông này ngã gục. Cô dặn lòng phải cô gắng chờ đợi. Vũ Quang không giống như những thanh niên khác, đừng để anh ấy nghĩ xấu về mình. An tâm, Kiều Tâm thay đỗi thái độ bằng một nụ cười dể thương làm ngẩn ngơ những chàng trai mới lớn. - Thôi bỏ đi. Giọng cô êm ái. Em hy vọng từ từ chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Cô đứng lên, cười bằng mắt: - Thôi không làm phiền anh nữa. Em về. Tiển Kiều Tâm, Vũ Quang ngơ ngác, anh không tài nào hiểu được suy nghĩ của những cô gái xinh đẹp này. Vũ Quang lắc đầu lẩm bẩm: "Con gái đúng là khó hiểu". oOo Thu An lười biếng nhìn lên trần nhà, nơi hai chú thằn lằn con đang đuổi cắn nhau. Một chú sẫy chân đánh bịt đâu đó, chú còn lại như ngơ ngác, ngúc ngắc chiếc đuôi ngắn ngủn, rồi chậm chạp bò đi, lẫn khuất sau chiếc đèn neon. Ánh sáng ban mai len lỏi vào phòng qua những song lá sách bằng nhôm. Những tia nắng nhỏ xíu hắt lên vàng nhợt, ấm áp, mơn man trên mặt gây cho Thu An cảm giác nhồn nhột. Đêm qua thức khuya chuẩn bị một đề tài thảo luận, giờ cô mệt nhoài. Sực nhờ sáng nay có hẹn Quỳnh Chi đi Shopping cô vội vàng ngồi dậy thu dọn giường chiếu. Chưa kịp làm vệ sinh đã nghe tiếng nhỏ oan oan: - Làm ơn dậy đi công chúa. Người ta đi làm cả buổi mà mi còn nằm ưỡng ra đó chưa chịu ra khỏi giường. Cô dặn thêm một câu khi ló mặt vào phòng: - Mai mốt có bồ, hẹn hò như mi chắc anh chàng dài cổ, dong mất. Thu An thư thả: - Hãy còn sớm mà. Hôm nay ta ưu tiên dành trọn cho mi, được chưa? Trang 19/155 http://motsach.info
  20. Biết Em Còn Chút Dỗi Hờn Nhật Khương - Không được, mười giờ phải có mặt ở nhà. Hôm nay dì ta ghé thăm. Thu An hỏi nhỏ: - Mẹ của ông Quang "trời ơi" hả. Quỳnh Chi bật cười: - Mi thông minh đó. Có muốn làm quen không? - Vô duyên. Mắc mớ gì đến tạ Nghĩ tới bộ mặt hình sự của ông mị Ta oải quá. - Bộ mi hay nghĩ đến ảnh lắm hả. - Có mà điên - Cô liếc Quỳnh Chi bằng nữa con mắt - Làm như anh mi có giá lắm vậy. Còn lâu. Quỳnh Chi cười cười: - Nhớ nhạ Mai mốt đừng năn nỉ "em" nhá. Một tiếng "xì" dài ngoằng, nhọn hoắc như muốn đâm thủng tai người nghe phát ra từ đôi môi mỏng. Thu An gầm gừ. - Xuống nhà đợi tạ Không quá mười phút. OK! Ít phút sau cả hai đã có mặt tại siêu thị Miền Đông. Sáng chủ nhật, nhưng mới hơn bảy giờ nên chưa đông khách. Hai cô gái thích thú len lỏi khắp nơi, hàng hóa, nhiều đến chóng mặt. Đang say sưa nhìn ngang dọc, Thu An nghe tiếng quen quen. - Cô chủ ơi. Lấy dùm tôi chú chó trên kệ. Thu An tò mò nhìn sang. Là Vũ Quang. Hắn cũng thích chó như mình. Nhìn quanh không thấy Quỳnh Chi, cô rón rén lùi lại cửa hàng nón, kín đáo theo dõi, Vũ Quang đang giữ trên tay chú chó nhồi bông tuyệt đẹp với bộ lông trắng muốt và chiếc mũi bé xíu đỏ tươi. Hà. Chắc là tặng người yêu. Cô nàng nào được anh chàng này cũng là chì thật. Cô không thể chạm trán Vũ Quang. Thu An tẻ ngang đi tìm Quỳnh Chị Tìm mãi không gặp cô bực mình, cũng chưa mua sắm được gì. Cuối cùng đành ra ngoài đứng chờ. Ơ kìa. Khỉ thật. Quỳnh Chi đang nói chuyện với Vũ Quang. Trên tay lỉnh kỉnh túi lớn, túi nhỏ. Cô muốn lánh mặt nhưng không kịp. Quỳnh Chi đang ngoắc taỵ Không thể làm ngơ cô giả tỉnh bước lại. Quỳnh Chi vui vẻ: - Anh Vũ Quang, chắc mi còn nhớ. Thu An lẹ miệng: - Cả đời không quên. Nói xong cô đỏ mặt. Đúng là mồm với miệng. Vờ không để tâm, Vũ Quang nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô gái, giọng bình thản. Trang 20/155 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2