intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bữa rượu 6 giờ sáng

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

72
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mãi gần nửa đêm nhóm Lửa hồng mới chịu kết thúc tiệc “truyền thống“ ầm ĩ hằng năm. Năm bảy hai, chín nam hai nữ rủ nhau tham gia biểu tình chống Mỹ, một năm sau bốn trong số họ dấn thêm một bước, từ sinh viên yêu nước tới biệt động thành. Sau bảy lăm, trừ đi một nữ chết ngoài Côn Đảo, một nam chết trận đâu đó và hai nam khác nữa vượt biên sống bên Mỹ, nhóm Lửa hồng còn lại bảy mống. ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bữa rượu 6 giờ sáng

  1. Bữa rượu 6 giờ sáng Mãi gần nửa đêm nhóm Lửa hồng mới chịu kết thúc tiệc “truyền thống“ ầm ĩ hằng năm. Năm bảy hai, chín nam hai nữ rủ nhau tham gia biểu tình chống Mỹ, một năm sau bốn trong số họ dấn thêm một bước, từ sinh viên yêu nước tới biệt động thành. Sau bảy lăm, trừ đi một nữ chết ngoài Côn Đảo, một nam chết trận đâu đó và hai nam khác nữa vượt biên sống bên Mỹ, nhóm Lửa hồng còn lại bảy mống. Từ sau bảy lăm, mỗi người một phương, một hoàn cảnh nhưng Lửa hồng cố “nhóm lửa“ với nhau mỗi năm một lần. Năm này là được năm năm. Trên sân thượng nhà Quang, người đăng cai “đại hội“ lần này, chỉ còn hai người đàn ông ngồi nhìn xuống một góc phố trong ánh đèn khuya. Quang bảo Phan, người từ Huế vào, đừng về nhà khách nữa, đêm nay mày ngủ với tao. Phan gật đầu châm thuốc hút trong khi Quang mở nốt chai Vodka cuối cùng. Nhìn thoáng gương mặt thằng bạn vốn tếu táo nhất bọn rồi nhìn lãng lên trời sao, Phan lên tiếng, buồn hả? Quang hỏi ngược, mày thấy vậy à? - Ừ. - Giỏi đó. Phan cười. Quang cáu, cười cái gì? - Mày. - Tại sao?
  2. - Tao không quen thấy mày thay đổi như vầy. - Sai rồi, thay đổi được thì tao đâu phải buồn - Quang vừa nói vừa đưa ly rượu mới cho Phan - Tao cũng chưa quen được với những gì xảy ra cho tao nữa là. Hai người bạn uống rượu trong yên lặng cho đến khi Phan lên tiếng, mà chuyện gì vậy? - Không rõ nữa. - Vợ? - Không, Thanh yêu tao. - Mẹ vợ? - Trong cái nhà này ai cũng yêu quý tao, thậm chí kính nể tao. - Vậy mày đòi cái gì? - Có thể cái gọi là không khí đời sống… - Mày triết từ lúc nào vậy? - Triết mẹ gì, đơn giản là tao cảm thấy không ổn khi phải luẩn quẩn trong cái công ty trách nhiệm “vô hạn“ này, dùng lý lịch một thời làm cách mạng để kiếm ưu tiên trong kinh doanh cho gia đình vợ, tóm lại là tao oải. Phan im lặng nhấp rượu chờ cho Quang dịu xuống rồi thủng thỉnh nói, theo tao đó là trách nhiệm của đàn ông trong gia đình.
  3. Quang cũng thủng thỉnh nói tại mày hết, hồi đó “động ổ“ mày nhét tao vào nhà này đóng vai gia sư cho Thanh, rồi vẫn bị lộ, nửa đêm cảnh sát tới bố ráp, Thanh mở ra cửa sau cho tao thoát, rồi theo mày nhảy tót lên núi. Hòa bình, mày “dẫn độ“ tao trở lại đây, mày nói đùa với mẹ của Thanh và Thanh là tao về trả món nợ cứu mạng năm xưa… Phan cười khành khạch, nước mắt chảy ra, nói trổng, mẹ nó, làm ơn mắc oán, nhớ hồi đó nó cảm ơn mình rối rít. Quang phì cười, ừ thì tao yêu Thanh, yêu tới mức Thanh bảo sao tao nghe vậy, bảo bỏ việc nhà nước tao bỏ cái rụp, bảo làm kinh doanh với gia đình tao kinh doanh ngay… Rồi Quang xoay lại cái giọng oải, mày biết không, giờ thì tao e là không bao giờ trả hết nợ ở đây. Đôi khi nhìn chằm chằm cái cửa sau, nơi Thanh từng dẫn tao chạy trốn cảnh sát, mà không tránh được ý nghĩ kỳ cục là có ngày tao lại phải chạy trốn, oái ăm là lần này thì trốn ai? Nhìn thằng bạn thân đang cúi đầu trước ly rượu cạn hồi lâu, Phan bỗng làm một điều hiếm hoi đối với anh là chửi đổng, nhưng sao nghe cứ như tiếng thở dài. Và lúc ấy Phan không thể tin được chỉ mấy hôm sau thì Quang “chạy trốn“ thật. Quang bước ra khỏi Công ty Q&T, viết tắt tên hai vợ chồng, bằng cửa chính và có Thanh đứng ở đấy. Anh chọn lúc mẹ vợ dẫn thằng nhóc ba tuổi ra công viên chơi để “một đi không trở lại“ vì biết mình không đành làm vậy trước mặt đứa con bé bỏng. Cuộc “đào thoát“ lần này không có mắt nhìn nhau đau đáu, không có tay nắm tay nhau dùng dằng, cũng không lắp bắp lời hẹn tái ngộ như năm xưa. Quang lầm lì bước ra khỏi cửa. Thanh lầm lì mở cửa, đóng cửa. Cô đã im lặng từ khi anh thu xếp hành lý cho chuyến đi không trở lại. Nói đúng hơn là từ mấy hôm
  4. trước, từ vụ Quang lớn tiếng với mẹ vợ vì bà “nhờ“ anh “đi uống vài chai với mấy ông thuế vụ“. Thực ra là giọt nước tràn ly. Nhưng chính sự im lặng của vợ sau đó mới làm anh đau đớn hơn bất kỳ điều gì. *** Tiếng róc rách thì thầm của con suối xuyên rừng mùa khô gây buồn man mác đã ru Quang vào nỗi nhớ tưởng miên man rồi cũng chính nó kéo anh về cõi thực. Quang ngồi sát mép nước, nhìn xuống gương mặt mình hiện ra trong lòng suối chảy chậm và êm gần như lặng yên. Anh đã soi mình như thế nhiều lần trong chiến tranh. Còn lúc này anh bất ngờ bắt gặp một gương mặt khác. Gương mặt của một người đàn ông buồn. Anh uể oải nằm xuống, đầu gối lên gốc bằng lăng già, chân phải buông thỏng nhúng vào dòng nước mát. Điệu ru con suối lại rủ tâm trí anh ngược xuôi giữa thời trai trẻ và hiện tại. Năm bảy tư Quang đã nằm ở đây nhưng với một vết thương chí tử. Mảnh pháo còn bốc khói trắng chém xả vào phần dưới bắp chân phải khi anh vượt con suối. Gục xuống sát mép bờ nhưng không cách nào rút được cái chân bị thương lên khỏi mặt nước. Máu chảy nhanh hơn trong dòng nước và nhuộm đỏ ngay một đoạn suối. Anh cảm nhận sức sống mình đang thoát khỏi cơ thể qua vết thương, hòa vào con nước về xuôi, cho đến khi ngất lịm. May sau đó bộ đội đi ngang cứu kịp. Còn bây giờ, Quang có cảm giác tuổi trẻ và niềm vui sống như một dòng chảy vô hình đang thoát khỏi mình qua vết sẹo ở phần dưới bắp chân phải. Xua đi tâm trạng buồn phiền, Quang chỏi người ngồi dậy trở lại, châm thuốc hút, rồi đứng lên đi dọc bờ suối về phía lán trại đóng dưới bìa rừng. Vừa đi anh vừa nghiệm ra cuộc sống ngoài trời vẫn lôi cuốn anh nhưng không còn như hồi đôi mươi. Chẳng hạn lúc này anh thích hòa chìm trong ánh hoàng hôn núi rừng, điều
  5. mà trước đây anh chẳng nghĩ tới. Giờ anh nhận ra mình luôn rung động khi tham gia cuộc bàn giao từ tốn đẹp đẽ giữa âm và dương, ánh sáng và bóng tối. Và trong thời khắc ấy anh luôn thường tự hỏi mày là ai, sao ở đây? Quang thấy vui vui khi tiếng nói cười của nhóm công nhân, cũng là bạn bè thời lính, vẳng lên dưới bìa rừng. Sau khi bỏ nhà đi, Quang tập hợp một số bạn cũ lập thành nhóm chuyên khui hầm bứa lính Mỹ để lại. Cũng kiếm được chút đỉnh từ các thứ moi lên được như tôn, sắt, dây thép gai... Tuy nhiên nhóm của Quang “khởi nghiệp“ khá muộn, khi hầu hết các hầm bứa ngon ăn vùng đồng bằng và trung du đã rỗng ruột sau các đợt “khai quật“ của những nhóm đi trước. Nhưng không bỏ cuộc, Quang dẫn anh em lên rừng, trở lại các chiến trường xưa, tìm xác máy bay Mỹ. Một vài bộ phận máy bay Mỹ được chế tạo bằng kim loại quý, có giá cao. Hôm chia tiền lần đầu cho anh em, Quang đùa là cứ theo cách này tụi mình cũng gỡ được tí nợ chiến tranh. Đột nhiên Quang nghe tiếng la lớn, Đ.M sọ người! Anh đi nhanh hơn và khi anh đến hố đào dò tìm xác máy bay thì cả bộ xương và mấy vật dụng tùy thân nữa đã phơi lộ dưới ánh sáng cuối ngày vàng vọt. Những vật dụng cho thấy đây là hài cốt của một bộ đội chính quy miền Bắc, trong đó có chiếc lược làm bằng nhôm lấy từ mảnh vỡ vỏ máy bay Mỹ. Quang đọc dòng chữ khắc trên đó: Gửi Thu yêu dấu - Hoàn Lão, Bố Trạch, Quảng Bình - Minh. Chữ viết của một người tài hoa bay bướm. *** Bàn giao bộ hài cốt liệt sĩ cho chính quyền địa phương xong, Quang lái chiếc Jeep hơn ba trăm cây số đến địa chỉ ghi trên chiếc lược. Vào đến trung tâm thị trấn
  6. Hoàn Lão lúc đã xế chiều, anh đỗ xe trước một nhà hàng đông thực khách. Đó là cách lựa chọn tốt nhất ở một điểm dừng chân xa lạ, anh nghĩ. Ngồi vào bàn gần cửa sổ nhìn ra đường, anh gọi bia và gà luộc chấm muối tiêu chanh. Cũng là chọn lựa khéo vì món này không đòi hỏi khắt khe tài nghệ đầu bếp. Chừng hơn nửa giờ sau, Quang vừa trả tiền bữa ăn vừa hỏi chủ quán, một phụ nữ có duyên trên ba mươi: Tôi muốn tìm một phụ nữ tên Thu sống ở thị trấn này, chị có thể giúp tôi không? Bà chủ quán ngập ngừng: Dạ sẵn lòng, nhưng anh biết đó, ở đây nhiều chị em tên Thu lắm. Quang cung cấp thêm chi tiết, cũng tầm tuổi chị. Đúng lúc ấy người đàn ông ngồi sau quầy nhìn hai người chuyện trò rồi cao giọng: Này, khách vào kìa! Người đàn bà đáp dạ, chờ em chút, rồi nói nhỏ với Quang, nhà em đó... Sực nhớ một chi tiết quan trọng, anh lấy chiếc lược ra khỏi balô: Người yêu của cô Thu tên Minh, hi sinh ở chiến trường miền Nam, tôi đến đây để trao cho cổ kỷ vật của Minh. Người đàn bà cầm chiếc lược xem qua rồi trả lại, thở dài nói tội nghiệp... Đằng kia người chồng lại giục. Chị vợ không đáp, vẫy tay ra dấu chờ trong khi bảo Quang: Em hi vọng sẽ giúp được anh gặp cô Thu tối nay, vậy anh cứ ở lại bên đó nhé... Cô đưa tay chỉ sang nhà trọ phía bên kia đường trước khi quay về quầy. *** Khoảng tám giờ tối Quang nghe tiếng gõ cửa. Thế là ổn, anh thầm nhủ và mở cửa, nhưng chỉ có bà chủ quán ăn chờ ở đó. Anh hỏi giọng thất vọng, Thu đâu? Người đàn bà lách vào phòng, đóng ngay cửa lại, thì thầm em chính là người anh tìm.
  7. - Thu? - Dạ. - Thật hả? Người đàn bà gật đầu. Quang như chưa tin những gì vừa xảy ra, hỏi vậy tại sao hồi chiều?... Nhưng Thu không quan tâm tới anh, run run hỏi ngược cái lược đâu rồi? Thu đón kỷ vật người tình bằng cả hai tay, áp vào ngực, bật khóc. Dường như cô đã phải nén nước mắt từ lâu. Quang choáng thật sự, lúng túng dìu Thu ngồi vào bàn, hắng giọng: - Bình tĩnh... - Xin lỗi em đã nói dối, em không dám làm đau lòng chồng em, Tuấn ghen dữ lắm, ghen cả với người chết... Quang gật đầu, im lặng. Thu nhìn chăm chăm vào chiếc lược, rồi ngước lên, làm sao anh có nó? Quang ngồi đối diện Thu, kể chuyện tình cờ xảy ra ở điểm đào tìm xác máy bay Mỹ. Đến lượt Thu kể, ba đứa em học một lớp thời trung học anh ạ. Minh và em yêu nhau. Rồi Minh vào chiến trường miền Nam. Chỉ ba tháng sau em hoàn toàn mất liên lạc với anh ấy. Năm năm sau thì Tuấn cưới em... Một trong hàng vạn chuyện tình thời chiến, Quang buồn bã nghĩ thầm.
  8. Thu đứng lên, trao cho anh một mẩu giấy trước khi ra về, đây là địa chỉ mẹ của Minh. Quang cầm lấy, mai tôi sẽ thăm bà cụ. - Em giữ chiếc lược được không? Thu bỗng dưng dè dặt. - Nó được làm cho Thu mà. Thu lại khóc và nói giọng mệt mỏi xa xôi: - Mọi thứ biến mất hết, chỉ còn chút này... *** Tảng sáng hôm sau Quang bị đánh thức bởi những tiếng gõ cửa mạnh bạo. Anh vẫn nằm im trên giường, đoán có kẻ nhầm phòng. Nhưng tiếng gõ tiếp tục, càng lúc càng ầm ĩ. Quỷ sứ gì nữa đây, anh làu bàu, vừa dụi mắt vừa mở cửa. Vị khách không mời đứng chờ sẵn ở hàng hiên. Quang nhận ra người đàn ông ốm nhom ở nhà hàng bên kia đường. Tuấn, chồng Thu. Không nói không rằng, Tuấn bất ngờ đấm thẳng vào mặt Quang. May mà nó không đủ lực làm nên cú nốc ao. Quang lùi lại một bước: - Ê, đừng có hiểu nhầm, tôi không tán tỉnh bà vợ ông anh đâu! Tuấn lại xông lên: - Mày mới nhầm, tao không ghen tuông gì mày, chỉ giận mày coi thường tao! - Ê, bình tĩnh... Quang đưa tay ra dấu, vào đây ngồi nói cho ra lẽ với nhau, đồng ý chứ?
  9. Tuấn gật đầu nhưng coi bộ còn giận lắm. Hai người ngồi vào bàn, đối diện nhau và giữ im lặng một lúc. Rồi không nhịn được, Tuấn tiếp tục gây sự, nhưng lần này xưng hô đã có phần tôn trọng: - Anh là một thằng ngu! Đừng hòng qua mặt tôi. Nhà tôi nó sụt sịt khóc cả đêm. Tôi mò ra được cái lược giấu dưới gối. Ngó qua là biết cả. Thu không nói với tôi vì nó không nỡ làm tôi buồn. Chứ còn anh, anh là một thằng đàn ông, lẽ ra anh phải nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Đằng này anh không làm thế. Cũng như Thu, anh nghĩ tôi là thằng cả ghen. Ừ, thì tôi ghen. Nhưng tôi không là một kẻ xấu. Không bao giờ! - Rõ rồi, xin lỗi ông anh - Quang nói giọng chân thành. Cơn giận của Tuấn cũng đã nguôi và anh đề nghị Quang dẫn đường cho vợ chồng anh viếng mộ Minh vào mùa thanh minh tới. Quang gật đầu thanh thản. Rồi hai gã đàn ông uống một trận nhòe. Đó là lần đầu tiên Quang uống rượu lúc sáu giờ sáng, hỏi ra mới biết Tuấn cũng thế. *** Sập tối Quang mới đánh xe về tới bìa rừng. Lán trại trống không, công nhân chiến hữu biến đâu hết. Anh đang muốn biết thì một người dân địa phương đi ngang: - Đêm qua người của ông bị bắt giải về huyện cả rồi, tội khai thác tài nguyên trái phép gì gì đó…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2