intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cánh diều trở những ước mơ

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

72
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vừa nói nó lại vừa xị mặt ra. - Con nói thế là không được, bạn bè với nhau thì phải giúp đỡ, gắn bó và đoàn kết với nhau. Không nên chỉ nghĩ cho riêng mình mà luôn phải đặt mình vào tình huống và hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cánh diều trở những ước mơ

  1. Cán diều trở ư m nh u ước mơ Tê fic: Cán diều trở ước mơ. ên nh Tác giả Lan Phư ả: ương Thể lo Tình cả oại: ảm Rating: 9+ Trời x xẩm tố mưa lớt phớt bay n xâm ối, t ngoài hiên nhà. Thứ ánh sáng y ớt len lỏi n yếu qua kkhung cửa sổ chiếu v những d vào dòng chữ t trên trang vở của Hu thẳng tắp t uy. Các b các cô bán hàng ngoài chợ đã dần v hết, chỉ còn mấy đ trẻ lan bác, ô g ợ vãn ỉ đứa ng thang đang quan quẩn tìm những th còn xót lại sau buổ chợ tàn. Tiếng còi xe nh m hứ ổi . i lại càn thưa thớ hơn. Ch radio b nhà bá hàng xóm vẫn đan bật, nhữ ng ớt hiếc bên ác ng ững giọng hát du dươ cứ cất lên đều đề ơng t đều. Ba vẫn chưa vềề! Hôm n cũng vậy, 10h-11 đêm ba mới trở về căn nhà l lụp xụp c nào v 1h ề lá cạnh chợ ccủa hai ba con. Hôm nào nó cũ ngồi đợ Đợi ba về, đợi để được ăn vớ ba một b ũng ợi. ới bữa cơm, để được kể ch ba nghe những câ truyện ở trường, ở lớp. ho e âu Lâu lắm rồi nó kh m hông được ghé đầu, ttruyện trò v ba. Phả chăng những bữa cơm với ải đó, nhữ cuộc tr chuyện đ đã lấp đ bởi giọ mồ hôi c cha tro những đêm ững rò đó đầy ọt của ong mùa đđông rét mướt, giọt n nước mắt của cha khi nhận đượ những đ i ợc đồng tiền ít ỏi nhờ đ xích lô đạp ô. Ngồi s nghĩ vu vơ bỗng H lặng n suy u Huy người đi kh nghe tiến đài radi những c hi ng io, câu hát cứ á ảnh lấy nó: ám y "Con muố tìm về tu thơ ốn uổi Để s trong n say những giấc mơ nhỏ bé c Nhhững lần té đau, mắt c ướt lệ é còn Mẹ d dàng xo từng vết thương đa dịu oa t au Quay trở về, ta quay trở v để được ấm áp bên nôi mẹ hát y về c n Quay trở về, ta q t quay trở về đây, mẹ ấp ôm dìu c từng ng ề con gày Để đượ mẹ hát tr ợc rước những giấc ngủ đẹp g ủ Nhẹ nh hàng trong từng phút yêu thươn " ng.
  2. ( Trở về tuổi thơ) Những dòng chữ trên trang vở của nó cứ nhòe dần, nhòe dần... Nó nhớ ngày xưa quá, nó cũng muốn được trở về những ngày bé thơ, không phải lo, không phải nghĩ. Nó muốn được quay trở về ngày đó, cái ngày mà nó còn là một thằng nhóc 8 tuổi... *** 1. Oẳn tù tì ra cái gì, ra cái này! -Tao thắng rồi, quay lưng cõng tao nào. - Tao không cõng đấy, mày làm gì được tao. - Đã thế không thèm chơi với mày nữa, đồ xấu tính. Nó quay ngoắt đi, bực dọc: "Không thèm chơi thì thôi, ai cần chứ." Huy đi lang thang trên con đường làng, hai bên là những đồng cỏ xanh mướt. Đưa mắt nhìn xung quanh xem có bắt gặp trò chơi nào thú vị hơn không. Bỗng dưng có một chiếc diều rơi vào người nó... Thì ra là bọn thằng Cường, thằng Hiếu đang chơi thả diều. Trong chớp nhoáng Huy đã hòa nhập vào đám bạn. Cuộc rượt đuổi của những cánh diều cùng với những áng mây hồng lơ lửng cứ nối tiếp nhau trên bầu trời. - Thôi muộn rồi, về đi. Hiếu lên tiếng. - Huy cau mặt: Về làm gì sớm, ở đây chơi một lúc đã. Vừa nói nó vừa huých vai Hiếu và kéo chiếc Diều lại phía mình. - Bỏ ra, đi về đi, mai chơi tiếp. - Ở đây chơi một tí thôi, chưa muộn mà, bây giờ mới nhiều gió. Hai đứa cứ giằng co chiếc diều và cãi lộn nhau cho đến khi nghe thấy tiếng "Xoẹt". Chiếc diều bị chia ra làm hai mảnh... - Không thèm chơi với mày nữa. Hiếu hậm hực, tức tối ra về.
  3. 2. Từ hôm đó nó không thấy bọn thằng Hiếu qua nhà nó chơi bắn bi nữa. Những buổi chiều thả diều trên đồng cũng thưa thớt, mỗi khi thấy nó là cả lũ lại giải tán, đứa nào về nhà đứa nấy. Nó khó chịu và buồn bực ghê gớm. Nó kêu với ba: Bọn thằng Hiếu không chơi với con nữa ba ạ. - Ba nó nhíu mày: Sao lại thế? - Hôm trước con rủ nó ở lại chơi thả diều nhưng nó không chơi, con kéo nó lại thì nhỡ tay làm diều của nó bị rách. - Thế con xin lỗi bạn chưa. - Con chỉ nhỡ tay thôi mà. Có thế thôi mà cũng giận với dỗi. Con cũng chẳng thèm chơi với nó nữa. Vừa nói nó lại vừa xị mặt ra. - Con nói thế là không được, bạn bè với nhau thì phải giúp đỡ, gắn bó và đoàn kết với nhau. Không nên chỉ nghĩ cho riêng mình mà luôn phải đặt mình vào tình huống và hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ. Khi đó, mình mới có được những tình bạn thật sự, con hiểu chứ! Đầu óc non nớt của nó lúc bấy giờ sao hiểu hết được những điều ba nói. Nó chỉ có thể bớt ngang ngạnh đi và cảm thấy xấu hổ vì những hành động ích kỉ của mình. Hôm sau, ba đưa cho nó hai chiếc diều giống hệt nhau và bảo: Ba làm hai chiếc diều này cho con và Hiếu, con hãy xin lỗi bạn đi. Ba mong chúng sẽ luôn đồng hành cùng nhau. Cũng như hai bọn con vậy, hãy gắn bó với nhau và cùng bay cao như những cánh diều, cùng vươn tới những chân trời mơ ước nhé! Huy cầm hai chiếc diều trên tay, chân bước đi trên dải đất màu quen thuộc dẫn vào nhà Hiếu. Đưa cho bạn chiếc diều và lí nhí xin lỗi trong miệng. Thế rồi cũng như những đứa trẻ khác, chuyện hôm nọ đã bị xí xóa nhanh chóng. Thời gian trôi thật nhanh cùng với những buổi chiều đi đá banh, những hôm đi hái ngô, kiếm củi, với những viên bi xanh đỏ, những trò bịt mắt bắt dê tinh nghịch... Dường như hai đứa đã trở thành một đôi bạn không thể tách rời.
  4. Cho tới một ngày, năm Huy 11 tuổi. Ba mẹ quyết định chuyển nhà lên một phố huyện làm ăn và sinh sống. Nó không muốn rời mảnh đất thân thuộc này chút nào. Đứng ở sân ga, Huy mới nhận thấy nó yêu nơi đây ra riết, yêu những đồng cỏ xanh mướt mênh mông, yêu từng cánh đồng lúa chín, yêu những ngõ ngách của con đường làng. Yêu từng cánh diều trên nền trời xanh thẳm. Và yêu những con người ở nơi đây, yêu những người bạn, người cô, người thầy của nó. Chuyến tàu năm đó, có hai cậu bé khoác vai nhau không muốn rời. Có một lời hứa sẽ gặp lại nhau ở cổng trường cấp III và cùng nhau theo đuổi mơ ước. Đến giờ, nó mới hiểu thế nào là một tình bạn thực sự. Chính ba đã mang tình bạn này đến với nó, ba đã dạy cho nó hiểu " sống là cho - đâu chỉ nhận riêng mình." 3.
  5. Từ ngày lên huyện, ba mẹ mở một cửa hàng tạp hóa, công việc dần ổn định, nhà Huy cũng khấm khá lên. Hè năm 12 tuổi, mắt Huy càng ngày càng mờ đi. Ba mẹ nó lo lắm, chắt chiu, tằn tiện từng đồng một, không dám ăn, không dám tiêu, dành dụm tiền để chạy chữa cho con, kể cả các đồ dùng trong nhà cũng đã bán hết để lấy tiền chữa trị. Nhưng vẫn không có ích gì, cuộc sống trước mắt nó dần chìm vào một màu đen đặc. Thế rồi, tai nạn ập đến với mẹ Huy khi bà đang trên đường tới viện thăm con. Nỗi đau lại chồng chất nỗi đau, một mình ba phải chịu đựng. Rồi nó được phẫu thuật nhờ có đôi mắt của mẹ. Mẹ là người mang nó đến với cuộc đời này, là người luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc nó, là người mang cho nó ánh sáng và tương lai. Cả cuộc đời mẹ chưa từng được ăn một miếng ngon, chưa từng được mặc một bộ quần áo đẹp, mẹ luôn phải nhịn ăn, nhịn mặc để dành dụm tiền cho con đi học, cho con chữa bệnh. Cả cuộc đời mẹ hy sinh vì gia đình. Nó thương mẹ nhiều lắm! Kể từ ngày mẹ mất, ba đi đạp xích lô, hai cha con nương tựa vào nhau mà sống. Huy thương mẹ đã mất và cũng thương ba nữa. Ba luôn vất vả tất bật từ sáng đến đêm trên từng con phố nhỏ, chiếc áo ba đã sờn, chiếc dép ba mang chỉ còn như mảnh lá, ba cực khổ và quá nhiều lo toan, bao nhiêu tiền kiếm được ba cũng dành cho con. Ba sợ con thiếu ăn, ba sợ con thiếu mặc... Tuy nhà nghèo nhưng ba vẫn dạy con luôn phải đứng vững trên đường đời, phải đi trên những con đường đúng đắn, tuy mình nghèo nhưng phải nghèo cho sạch. Khuôn mặt ba đã có nhiều vết chân chim hằn sâu trên khóe mắt. Dáng người ba gầy gò và xanh xao... Nó muốn được làm một thứ gì đó để đỡ đần ba, nó cảm nhận được tình thương yêu vô bờ bến của ba mẹ, nó muốn được lớn thật nhanh, để có thể giúp đỡ ba, để có thể đền đáp được phần nào sự hi sinh thầm lặng đó. Nó cảm thấy mình bất lực trước
  6. những sóng gió của cuộc đời đang đùn đẩy gia đình nó vào trong khốn khó... *** Đang trong dòng suy nghĩ mông lung thì có tiếng Hiếu gọi ngoài cửa. Nó gạt tay khẽ, lau vội nước mắt. Hiếu dễ dàng nhận thấy những giọt nước còn vương tên khóe mắt Huy. Như biết trước và nhận ra bạn mình đang nghĩ gì, Hiếu lên tiếng: " Mai thi rồi, làm bài tốt nhé! " - Ừ... - Định đi nhưng Hiếu ngoái lại... Ôm lấy Huy, vỗ nhẹ vai: "Mẹ là người mang ánh sáng và tương lai cho cậu. Ba hàng ngày cặm cụi đạp xe, dành dụm từng quyển sách, từng đồng tiền đóng học. Cả đời ba và mẹ đều hy sinh vì cậu, chưa bao giờ ba mẹ cậu dám nghĩ cho riêng mình. Cậu đừng phụ lòng của ba và mẹ, cố gắng lên nha, đừng bỏ cuộc, đừng để ba mẹ thất vọng. Tin tớ đi, thời gian rồi cũng sẽ trôi qua, khó khăn rồi cũng sẽ tan biến và mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi." Bao giờ cũng thế, Hiếu luôn đến và ở bên cạnh nó, giúp nó tìm lại nghị lực, giúp nó thoát khỏi ý nghĩ quanh quẩn, thoát khỏi những giây phút khó khăn nhất trong cuộc đời. ..."Két"... Tiếng ba mở cánh cửa. Hôm nay ba về sớm hơn thường lệ, cầm trên tay một túi đồ, trên trán ba còn vương lấm tấm mồ hôi. - Hiếu à, chắc chưa ăn cơm tối, ở lại với ba con bác nhé. Ba xông xáo vào bếp nấu ăn. Một bữa ăn đầy đủ nhất từ trước đến nay, ba dành tặng hai cậu nhóc trước ngày đi thi. Đây là bữa ăn đầu tiên mà nó cảm nhận được dư vị của từng hạt gạo, của từng miếng đậu xốt nóng hổi, từng miếng cá kho vàng,
  7. từng ngụm canh ngọt lịm. Những hạnh phúc giản đơn mà trước kia nó không nhận ra. Nó cảm nhận được cả những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt, những đồng tiền chắt chiu và sự yêu thương của ba dành cho nó. - Ngày mai đi thi phải thi cho tốt nha các con. Huy và Hiếu đều đồng thanh: Dạ (một tiếng rất to). Tiếng cười vang khắp căn nhà nhỏ, xóa tan đi nỗi lo toan, mệt nhọc của ba trong suốt 6 năm trời đạp xe... Tuổi thơ! Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất, được bên ba, bên mẹ. Không phải lo nghĩ về cuộc sống bên ngoài. Tuổi thơ đối với nó là những tháng ngày nghịch ngợm và bướng bỉnh, là những chiều đuổi bắt, bắn bi. Là những khi đá banh bị rách đầu gối, là những săn sóc, lo toan của mẹ. Là những bài học làm người từ ba. Là những cánh diều trở ước mơ, trở một tình bạn chân thực của Huy và Hiếu. Nó muốn quay trở về để được cảm nhận một lần nữa khung trời đó, để được ngây thơ và nghịch ngợm, để được sum vầy bên ba mẹ một lần nữa...Một lần thôi... Nhưng đó chỉ là trong phút chốc, Huy nhận ra rằng quá khứ đã qua đi, không bao giờ có thể ngược dòng thời gian mà quay lại tuổi thơ bình yên đó. Phải luôn sống cho hiện tại và tương lai. 18 tuổi đầu, Huy thương người ba, đã làm lụng vất vả để cho nó ăn học. Thương người mẹ đã cho nó ánh sáng và hi vọng tương lai. Sự hi sinh của ba, của mẹ, nó không thể nào quên và luôn khắc sâu trong cõi lòng, nó luôn tự nhủ rằng phải đỗ đại học và thành đạt để không phụ lòng ba mẹ. Để nó giúp ba, giúp gia đình nó thoát khỏi cảnh nghèo và khấm khá hơn, nó không muốn ba ngày nào cũng phải còng lưng đạp xe nữa, ba cũng đã già, ba cần được nghỉ ngơi. Nửa đời ba cặm cụi nuôi con, nó không muốn ba khổ thêm nữa. Nó thầm cảm ơn Hiếu, một người bạn tri kỉ, một người bạn luôn kéo nó ra khỏi vũng bùn lầy lội, luôn tiếp thêm nghị lực để nó đứng vững trong cuộc đời. Người bạn duy nhất có thể làm cho nó tin rằng: "Sau những cơn mưa, trời lại sáng. Phía cuối con đường luôn có những thành công."
  8. "Thời gian rồi cũng sẽ trôi qua, khó khăn rồi cũng sẽ tan biến, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi." Trong tâm trí nó, câu nói đó cứ lặp lại mãi không ngưng. Ở đằng xa kia, Có hai cha con... Người ba mái tóc hoa râm, khuôn mặt gầy gò, ông nở một nụ cười thật tươi và hiền hậu, tay cầm giấy báo nhập học của con mình, ông ngồi trên chiếc xích lô màu xanh rêu, đã lốm đốm ngả màu. Vẫn chiếc xích lô đó, chiếc xích lô gắn bó với ông 6 năm trời. Nhưng đây là lần đầu tiên, ông được ngồi ở ghế trước. Khoảnh khắc ấy ông chợt nhận ra rằng: "Con mình đã lớn thật rồi". Lan Phương  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2