intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Câu chuyện ngày 14/2

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

105
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Câu chuyện ngày Valentine Phương Mèo Ratting : Mọi lứa tuổi Thụy An hững hờ nhìn vạt nắng đổ dài qua khung cửa sổ. Tán lá khe khẽ rung vì những làn gió nhẹ. Dòng người cứ đổ xô đi lại, vài chiếc xe honda chạy ngang rồi thi thoảng vài con xe hơi đời mới...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Câu chuyện ngày 14/2

  1. Câu chuyện ngày 14/2 Câu chuyện ngày Valentine Phương Mèo Ratting : Mọi lứa tuổi Thụy An hững hờ nhìn vạt nắng đổ dài qua khung cửa sổ. Tán lá khe khẽ rung vì những làn gió nhẹ. Dòng người cứ đổ xô đi lại, vài chiếc xe honda chạy ngang rồi thi thoảng vài con xe hơi đời mới chạy ngang rồi để lại một vệt bụi mờ mờ trong không khí. Tán lá xanh xanh cứ xào xạc như khẽ cười. Thụy An nhìn bên ngoài, trông cô như đang thả hồn ở đâu đó, trông cô tựa như đang thư giản, trông cô...thật ra như đang đợi chờ một ai đó. Đối diện khung cửa sổ với hàng cây xanh nho nhỏ là một tiệm tạp hóa đông người mua bán. Cuộc sống hối hả như chưa bao giờ ngừng lại. Bà bán hàng miệng nói mời gọi không ngừng nghỉ, cả tay cũng liên tiếp lấy đồ.
  2. Cô đưa mắt nhìn về phía khác. Hàng lông mi dài khẽ rung, rồi sau đó mắt cô như mở to hơn. Một cô gái xinh xắn mặc bộ váy màu trắng tinh khiết như một thiên thần, cô đứng dưới tán cây xanh biếc. Cô gái nhìn đồng hồ, có lẽ cô đang chờ đợi chuyến xe bus nào đó chăng? Hay cô hẹn bạn trai ở dưới tán cây này. Tán cây rung rinh mạnh hơn, từng đợt gió trở nên mát lạnh, vài chiếc lá không kìm được khẽ tung bay theo gió, ngọn gió mang lá xa xa mãi ở phía mây trắng. Nắng đổ dài ở phía cuối đường, hiện lên một màu đỏ ấm áp. Thụy An không biết cô đã ngủ bao lâu rồi. Đến khi tỉnh dậy mặt trời chỉ là một chấm nhỏ phía cuối đường, từng tầng mây cũng nhuốm một màu đỏ như rượu vang. Như một thói quen, cô đưa mắt về phía tán cây xanh xa xa. Cô gái mặc chiếc váy màu trắng vẫn ngồi đó, nhưng chiếc váy trắng không còn tinh khiết mà nhuốm một chút khói bụi, một chút mệt mỏi. Có lẽ cô không đợi xe bus... - Mieo! Mieo... Con mèo Tiểu Thái của Thụy An khẽ quào chân cô. Cô mỉm cười ấm áp. - Mày đói rồi phải không? Cô đột nhiên cũng cảm thấy mình hơi đói bụng. Đi xuống bếp lấy thức ăn cho
  3. Tiểu Thái rồi nấu một tô mì gói cho mình. Cô cầm tô mỳ nóng hổi thơm ngon đó đưa lên mũi. Đặt tô mỳ lên bàn, cô cầm Romote bật TV, ánh mắt không kìm được nhìn ra khung cửa sổ màu trắng. Cô gái vẫn còn đó...cô dựa vào thân cây cao to, mắt vẫn nhìn đồng hồ, ánh mắt có chút buồn bã và thất vọng nhưng cô vẫn không tức giận mà bỏ về. Ánh đền bên đường le lói sáng, nắng tắt. "Thời sự ngày 14/2 năm 20yy, một vụ tai nạn thảm khốc xảy ra trên quốc lộ XX, tài xế xe bus say rượu đâm chết hơn 20 mạng người và 51 người bị thương, hành khách trên xe bus đều tử vong..." Rồi màn hình TV chiếc lại cảnh tai nạn ghê rơn ấy, ở hàng đống chiếc khăn trắng tang tóc ấy, có một hộp Sôcôla hình trái tim còn nguyên vẹn, hình ảnh ấy chỉ xuất hiên 0,3 giây, nhưng Thụy An đã nhìn thấy. 14/2...em đến, anh đi. Gần như vậy nhưng sao xa như thế? Sau khung cửa sổ trắng ấy, cô gái cầm điện thoại run run, hàng nước mắt lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Màn cửa trắng tung bay vì những ngọn gió len qua khung cửa sổ. Thụy An cầm Romote chỉnh kênh khác. Phim Hàn Quốc, Thời sự quốc tế, Cuộc Thi nấu ăn,... Thụy An đặt tô mỳ chỉ còn nước lèo xuống bàn. Mắt khẽ nhìn qua khung cửa sổ, thân cây ấy chỉ còn tiếng lá rơi. Phía xa xa con đường, cô gái mặc váy trắng tinh khội chạy trong màn đêm. Dịu dàng từng cơn gió ngát xanh, Một ngày nằm yên mái tóc hiền lành... TV đang phát một bản nhạc nào đó. Thụy An nhắm mắt lại, gương mặt hơi se lại vì lạnh, cô vốn rất ít nghe nhạc nên chẳng biết TV đang phát nhạc gì nữa.
  4. Chỉ cảm thấy... Nghẹn ngào? Đúng, cô thấy nghẹn ngào. Ngày 14/2... ... "Đến lúc chia lìa đôi ngã, Hạnh phúc vỡ nát trên môi, Cuộc sống quá ngắn thật rồi." ... Thụy An đến bên chiếc điện thoại. Nhấn phím... - Anh à, ngày Valentine đến rồi, tròn 5 năm chúng ta gặp nhau- đến với nhau- yêu nhau...Và...Anh, à, hãy chờ em... Thụy An thả chiếc điện thoại rơi tự do. - Cạch! Chiếc điện thoại rơi lặng lẽ trên sàn đá. Bên trong là tiếng của một người phụ nữ với ngữ điệu lạnh lùng. "Số máy quý khách gọi không có thực, xin quý khách vui lòng kiểm tra..." - Miao! Miao! Con mèo đến bên cạnh cô, dùng chân khều nhẹ vào tay cô như muốn an ủi. Từng giọt nước mắt thấm đẫm trên má. "Lỡ mai không còn ai gượng cười, Lỡ mai không là ngày xanh tươi, Có chút ánh sáng phía cuối con đường, Khi đôi tay em dần dần buông,"
  5. "Nắng vẫn lên nhẹ nhàng..."  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2