intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

chân dung dorian gray - phần 2

Chia sẻ: Loi K | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:78

38
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"chân dung dorian gray" là hành trình đi tìm lương tâm của một chàng trai trẻ. Đây là một hành trình của những cung bậc cảm xúc: tâm tư giằng xé, trượt qua những dằn vặt tàn khốc, giãy giụa vật vã, đối diện với những thử thách cám dỗ dữ dội để tìm cái đẹp, cái thiện. cuộc hành trình của dorian còn là một câu hỏi để người đọc tự hỏi và suy ngẫm.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: chân dung dorian gray - phần 2

CHƯƠNG BẢY<br /> Hôm sau đang lúc Dorian ăn điểm t}m thì Basil bước vào:<br /> - Anh rất mừng vì tìm được em, Dorian. – Người đ{n ông giọng nói rất nghiêm – Anh gọi<br /> em đêm hôm qua v{ họ bảo l{ em đi xem nhạc kịch. Tất nhiên anh biết không thể như thế<br /> được. Anh cứ nghĩ l{ em phải b|o tin cho người khác biết l{ em đi đ}u chứ. Cả đêm hôm qua<br /> anh lo lắng, cứ sợ rằng một bi kịch sẽ đi theo sau một bi kịch trước đó. Anh cứ nghĩ em sẽ<br /> gửi điện tín cho anh khi em biết cái tin ấy. Anh đọc tin đăng muộn của tờ báo Globe tại câu<br /> lạc bộ và vội vã tìm em. Em có biết l{ anh đau buồn lắm khi đọc toàn bộ câu chuyện. Anh<br /> biết em cũng đau khổ. Nhưng em đ~ đi đ}u kia chứ? Có phải em đ~ đến nhà mẹ của Sibyl<br /> Vane. Suýt nữa l{ anh đ~ định đến đó để tìm em. Họ có in cả địa chỉ nhà của cô ấy trong bài<br /> b|o. Hình như l{ trên đường Auston phải không, Dorian? Nhưng anh sợ là sự xuất hiện<br /> đường đột của mình sẽ không tiện lắm. Tội nghiệp cô bé quá. Sao cô ấy lại rơi v{o một<br /> trường hợp éo le như thế nhỉ. Nhất là cô ấy là con một. Cô ấy chẳng hiểu đ~ suy nghĩ như<br /> thế nào nữa?<br /> - Anh Basil này, làm sao em biết được? – Dorian trả lời, miệng nhấp một chút rượu vang<br /> màu vàng nhạt trong một cái li kiểu Venetian có những hạt bột li ti bên trong thành li bằng<br /> thuỷ tinh, khuôn mặt tỏ ra rất hờ hững. – Em đi nghe ho{ nhạc, anh đ|ng lẽ ra phải đến đó<br /> tìm em. Em gặp phu nhân Gwendolen, em gái của Henry, lần đầu tiên. Cô ấy thật là tuyệt vời<br /> và Patti hát rất hay. Đừng nói đến chuyện đau lòng nữa. Nếu chúng ta không nói đến chúng,<br /> sẽ chẳng có điều gì xảy ra đ}u. Đấy là lời anh Henry hay nói. Hãy kể chuyện của anh và<br /> chuyện vẽ tranh đi.<br /> - Em đi nghe ho{ nhạc à? – Basil nói với giọng rất chậm, có vẻ đau đớn trong từng chữ. –<br /> Em đi nghe nhạc khi Sibyl Vane đang nằm lạnh giá trong một nhà quan ẩm mốc. Rồi em còn<br /> có thể nói với anh về những người đ{n b{ tuyệt vời khác và chuyện ca hát của Patti à? Ngay<br /> lúc người con g|i em yêu thương đang nằm quạnh quẽ trong một áo quan vẫn chưa kịp đem<br /> chôn. Tại sao? Em có biết là bên trong tấm thân trắng trẻo của cô ấy chứa đựng rất nhiều<br /> điều chua xót hay không?<br /> <br /> - Im đi anh Basil! Em không muốn nghe nói đến những chuyện đó. – Dorian gắt lên, chàng<br /> trai đứng bật dậy. – Anh không thể dạy đời em mãi. Chuyện gì đ~ qua h~y để chúng qua đi.<br /> Cái gì thuộc về quá khứ chỉ là quá khứ!<br /> - Em gọi chuyện mới xảy ra ngay ngày hôm qua là quá khứ à? – Basil thảng thốt nói.<br /> - Thời gian tính chi li như thế có ý nghĩa gì kia chứ? Chỉ có những con người thiển cận<br /> mới cần đến cả năm mới quên đi được cảm xúc của mình. Người đ{n ông có thể làm chủ<br /> được mình sẽ dễ d{ng quên đi một nỗi đau nhanh chóng như thể anh ta vừa nghĩ ra một trò<br /> tiêu khiển mới. Em không muốn ai thương xót về những cảm xúc của em. Em muốn sử dụng<br /> chúng. Em muốn điều khiển và làm chủ chúng.<br /> - Dorian ơi! Thật là tai họa. Em đ~ thay đổi hoàn toàn rồi. Em tuy vẫn nhìn giống hệt ngày<br /> xưa khi em đến phòng hoạ của anh; ngồi hết ngày này qua ngày khác cho anh vẽ. Lúc ấy em<br /> rất đơn giản và thật đ|ng yêu. Em ho{n to{n l{ một cậu bé chưa hề bị vẩn đục giữa thế giới<br /> đầy rẫy những hỗn tạp. Giờ thì anh chẳng hiểu chuyện gì đ~ xảy ra đối với em. Em nói<br /> chuyện như thể em chẳng có bất cứ một chút lương t}m n{o. Ho{n to{n dửng dưng đến độ<br /> vô cảm. Thì ra đấy là ảnh hưởng của Henry. Anh biết rõ l{ như thế đấy!<br /> Chàng trai trẻ vùng ch}n bước ra phía cửa sổ, đôi mắt nhìn ra khoảng s}n đầy ắp màu<br /> xanh của cây cỏ:<br /> - Em đ~ chịu ơn anh Henry rất nhiều, anh Basil ơi. – Chàng trai trẻ sau cùng nói – Nhiều<br /> hơn l{ em thiếu nợ anh. Tại sao bao giờ anh cũng nói với em những điều nhạt nhẽo vô bổ,<br /> rất chi l{ đạo mạo triết lí như thế!<br /> - A. Chả lẽ chỉ vì thế mà anh phải thay đổi. Chỉ vì sự xem thường của em à? – Dorian – Hay<br /> phải đợi đến một ng{y n{o đó em mới chịu nhận ra l{ anh đ~…<br /> - Em chẳng hiểu anh đang nói c|i gì nữa, Basil ạ. – Dorian xoay người lại, giọng gần như<br /> gắt lên. – Em không biết anh đang muốn cái gì nữa. Thật sự anh đang muốn điều gì nơi em<br /> bây giờ?<br /> - Anh muốn em hãy quay trở lại như Dorian Gray m{ anh đ~ từng quen biết!<br /> - Anh Basil này. – Chàng trai trẻ bước đến rồi đặt hai tay lên vai Basil. – Anh đến đ~ qu|<br /> muộn. Hôm qua em đ~ biết tin Sibyl Vane tự tử rồi.<br /> <br /> - Tự tử à? Trời đất ơi! Phải chăng đ~ có sự nhầm lẫn ở đ}y? – Basil ngẩng mặt lên, vẻ mặt<br /> thoáng hiện ra nét thảng thốt.<br /> - Anh Basil ơi, em cũng không tin đấy là một tai nạn đ}u. Dĩ nhiên l{ cô ấy tự vẫn. Một<br /> trong những bi kịch lớn nhất của những bi kịch lãng mạn nơi con người. Tự vẫn là một<br /> bước đi trước để khối người nhẹ dạ sẽ đi theo. Có thể họ là những ông chồng đạo đức,<br /> những bà vợ thủy chung, hoặc những con người tủn mủn tầm thường khác. Anh biết em<br /> đang nói về tất cả mọi hạng người. Còn Sibyl thì kh|c. Cô bé đ~ sống bi kịch cuộc đời của<br /> chính mình. Bao giờ cô ấy cũng l{ một diễn viên thiên t{i. Đêm diễn cuối cùng – đêm anh đ~<br /> nhìn thấy cô ấy diễn xuất – cô ấy diễn rất tệ, gần như thất bại thảm hại, chỉ vì cô ấy đ~ nhận<br /> ra chân dung thật sự của tình yêu. Rồi khi nhận ra chân dung thực sự ấy chỉ là giả tạo, cô ấy<br /> muốn tìm đến cái chết. Có thể y như thể Juliet cũng đ~ từng nghĩ như thế. Cô ấy đ~ đi xuyên<br /> thủng qua bức tường nghệ thuật. Gần như l{ một lần tử vì đạo. Với em thì đấy chỉ là sự lãng<br /> phí một nhan sắc. Hoàn toàn chẳng đủ tư c|ch cho một lần tử vì đạo. Nhưng em không<br /> muốn anh nghĩ l{ em chẳng hề đau khổ. Nếu ng{y hôm qua anh đến đ}y – khoảng lúc năm<br /> rưỡi chiều, anh sẽ nhìn thấy em mặt đầy nước mắt. Khi anh Henry đến đ}y để b|o tin cũng<br /> chẳng hề biết em đ~ trải qua những nỗi đau khổ n{o. Em đau đớn lắm, nhưng rồi cảm xúc ấy<br /> đ~ qua đi. Em không thể tái diễn lại cảm xúc của mình. Chẳng ai có thể tái diễn cảm xúc của<br /> mình ngoại trừ những người đa cảm. Giờ thì anh hoàn toàn bất công đối với em, anh Basil ạ.<br /> Anh đến để an ủi. Em rất cảm ơn anh về lòng tốt ấy. Khi anh biết tin em an tâm về chuyện đ~<br /> xảy ra thì anh lại nổi giận. Anh đúng l{ một con người có quá nhiều mâu thuẫn đấy. Anh<br /> khiến em nhớ lại câu chuyện m{ Henry đ~ kể về một nhà hảo tâm nọ. Ông ta sống hai mươi<br /> năm để cố gắng khôi phục lại một nỗi đau, hay đấy là một vụ bất công mà em không nhớ rõ.<br /> Cuối cùng ông ta th{nh công nhưng đấy chỉ là một sự thất vọng ê chề. Ông ta chẳng còn gì<br /> để làm nữa, gần như chết mòn vì chán nản, cuối cùng được mọi người coi l{ độc |c. Hơn<br /> nữa, nếu anh đến để an ủi em, hãy làm cho em quên mọi chuyện đ~ qua. Hoặc chỉ nói về<br /> chuyện ấy qua lăng kính nghệ thuật thôi. Chính Gautier đ~ viết về sự an ủi của nghệ thuật.<br /> Em còn nhớ l{ đ~ đọc về tác giả này trong phòng hoạ của anh. Em không giống như cậu bé<br /> mà anh nói khi chúng ta gặp nhau tại Marlowe. Cậu bé ấy nói rằng vải sa-tin màu vàng có<br /> thể xoa dịu mọi nỗi đau. Em chỉ thích những điều tốt đẹp có thể sờ nắn được mà thôi.<br /> Những bức tượng đồng cũ kỹ đ~ ngả màu xanh, những bức tranh kim tuyến, những tác<br /> <br /> phẩm sơn m{i, những chạm trổ ngà voi, những bức tranh độc đ|o, những trang trí thiết kế<br /> xa xỉ diêm dúa – Đấy là những điều em đang nói đến. Những cá tính riêng biệt của mỗi tác<br /> phẩm m{ người nghệ sĩ đ~ tạo ra chúng, dù với bất cứ mức độ nào, vẫn là những điều khó<br /> hiểu đối với em. Để trở th{nh người có thể hiểu chính mình, như lời anh Henry đ~ nói,<br /> chúng ta phải tr|nh né được những nỗi đau của cuộc sống. Em biết là anh rất ngạc nhiên khi<br /> nghe em nói chuyện như thế. Anh không biết l{ em đ~ trưởng th{nh như thế n{o đ}u. Em<br /> chỉ là một cậu học trò khi anh gặp em lần đầu tiên. Giờ thì em đ~ l{ một người đ{n ông rồi.<br /> Giờ thì em đ~ có những đam mê mới, những tư tưởng v{ ý nghĩ ho{n to{n mới. Em đ~ thay<br /> đổi mà anh thì cứ muốn em giậm chân tại chỗ. Em đ~ kh|c trước nhưng anh m~i m~i vẫn là<br /> bạn của em. Dù em thích anh Henry hơn anh, nhưng em biết anh tốt bụng hơn anh ấy rất<br /> nhiều. – Anh yếu đuối lắm – Hình như anh luôn sợ hãi cuộc sống – Nhưng anh tốt bụng hơn<br /> anh ấy. Chúng ta đ~ từng rất thoải mái khi ở bên nhau. Đừng hủy bỏ tình bạn của chúng ta,<br /> anh Basil ạ. Đừng tranh luận với em nữa. Em là em. Anh là anh. Chúng ta không nên nói<br /> nhiều về em nữa, anh Basil nhé.<br /> Basil có một cảm gi|c xúc động rất lạ. Hình như có một sự pha trộn mâu thuẫn giữa cảm<br /> giác gồ ghề và trực giác mềm nh~o nơi con người của anh. Basil nhận ra anh có quá nhiều<br /> nữ tính trong cơ thể của mình đến độ cảm giác ấy thật quá êm ái dịu dàng. Chàng trai trẻ kia<br /> vì đ}u có thể khiến trái tim của Basil rung động nhiều đến thế. Chính nét đẹp và cá tính của<br /> Dorian đ~ tạo ra một bước ngoặt trong nghệ thuật của Basil. Anh không thể tìm ra bất cứ<br /> một lý do n{o để khiển tr|ch Dorian được. Basil hy vọng rằng anh cứ tảng lờ, cứ dửng dưng,<br /> sau đó cảm xúc của anh sẽ nhạt dần đi. Cuối cùng anh biết cảm xúc ấy không bao giờ nhạt<br /> phai. Tại sao trong con người Dorian có quá nhiều điều lương thiện, qu| cao thượng để<br /> Basil cứ xao xuyến tôn sùng mãi.<br /> - Này Dorian ơi. – Basil nói sau một lúc suy nghĩ thật lâu, nụ cười buồn hiện ra trên nét<br /> mặt anh ta. – Kể từ hôm nay anh sẽ không bao giờ nói với em về câu chuyện đau thương<br /> này nữa. Anh mong là tên của em sẽ không liên hệ với nội dung câu chuyện hôm nay. Anh<br /> nghe nói là cuộc điều tra sẽ xúc tiến hôm nay. Thế họ đ~ liên lạc với em chưa?<br /> Dorian lắc đầu, một thoáng khó chịu hiện ra trên khuôn mặt chàng trai trẻ khi anh nghe<br /> đến hai tiếng “điều tra”. Cứ như thể đ}y l{ một điều thô lỗ và hết sức tục tĩu.<br /> <br /> - Họ không biết tên em anh Basil à.<br /> - Nhưng cô ấy biết rõ tên em mà?<br /> - Cô ấy chỉ biết tên thánh tôn giáo của em thôi. Em nghĩ cô ấy chẳng kể cho ai nghe đ}u.<br /> Cô ấy kể rằng nhiều người trong nhà hát muốn biết em l{ ai nhưng bao giờ cô ấy cũng chỉ<br /> bảo em là Hoàng tử Dễ thương. Cô ấy thật đơn sơ l{ ở chỗ ấy. Anh hãy giúp em vẽ chân<br /> dung của cô ấy nhé. Em muốn nhớ về cô ấy nhiều hơn l{ những nụ hôn và những câu nói<br /> làm khổ cho nhau.<br /> - Anh sẽ cố gắng làm một điều gì đó để em vui lòng. Nhưng em phải đến ngồi mẫu cho anh<br /> vẽ. Anh không thể vẽ cô ấy mà không nhìn thấy em.<br /> - Em không thể ngồi mẫu cho anh được nữa đ}u. Đấy là chuyện không thể xảy ra được,<br /> anh Basil ạ. – Dorian tuyên bố thẳng thừng.<br /> - Này em – Basil nhìn sững Dorian – Đấy l{ điều vô lý. Em đang muốn nói rằng em không<br /> cần anh giúp em hay sao? Mà này, bức tranh anh vẽ chân dung của em đ}u rồi? Tại sao em<br /> lại lấy rèm che nó lại? Để anh xem lại nó một lần nữa. Đấy là bức họa đẹp nhất m{ anh đ~ vẽ<br /> từ xưa đến nay. Chịu khó gỡ tấm rèm ấy đi, Dorian. Thật đúng l{ người giúp việc của em đ~<br /> che bức tranh đi rồi. Anh nhận ra l{ căn phòng của em hôm nay kh|c hơn mọi ngày.<br /> - Người giúp việc của em chẳng dính d|ng gì đến bức tranh cả. Anh đừng nghĩ l{ anh ta đ~<br /> trang trí phòng của em. Anh ta chỉ thỉnh thoảng cắm hoa thôi. Em tự trang trí đấy. Tại em<br /> thấy có quá nhiều |nh s|ng đối với bức tranh mà thôi.<br /> - Quá nhiều ánh sáng à? Không phải như thế đ}u, Dorian ơi! Ánh s|ng trong căn phòng<br /> này là thích hợp nhất đấy. Để anh xem bức tranh xem nào? – Basil nói rồi đi thẳng về cuối<br /> căn phòng.<br /> Dorian chợt kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, anh chạy đến ngăn cản giữa Basil và bức chân<br /> dung:<br /> - Anh Basil ạ. – Chàng trai trẻ nói – Anh không thể nhìn bức tranh được đ}u. Em không<br /> muốn anh nhìn thấy nó<br /> - Tại sao anh lại không được nhìn tác phẩm chính anh đ~ vẽ? Em không nói nghiêm túc<br /> đấy chứ! Tại sao anh không thể nhìn bức tranh được. – Basil ph| lên cười.<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2