YOMEDIA
Chiếc phù kiều ánh sáng
Chia sẻ: Phung Tuyet
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:5
62
lượt xem
4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi… (Tống biệt, Tản Đà) Tôi vừa chuyển đến nơi ở mới. Nơi ở cũ của tôi nằm cạnh một công trường đang xây dựng. Hàng ngày tôi đi ngang công trường ngổn ngang sắt đá và ầm ào những âm thanh. Tôi vừa trải qua một cơn đau. Lòng tôi như một vết thương rất cần sự nương nhẹ. Thính giác tôi chợt trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ với âm thanh. Tiếng nện búa chát chúa ở công trường như làm vỡ lòng...
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Chiếc phù kiều ánh sáng
- Chiếc phù kiều ánh sáng
TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH
Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai
Suối tiễn oanh đưa luống ngậm ngùi…
(Tống biệt, Tản Đà)
Tôi vừa chuyển đến nơi ở mới. Nơi ở cũ của tôi nằm cạnh một công trường đang xây
dựng. Hàng ngày tôi đi ngang công trường ngổn ngang sắt đá và ầm ào những âm thanh.
Tôi vừa trải qua một cơn đau. Lòng tôi như một vết thương rất cần sự nương nhẹ. Thính
giác tôi chợt trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ với âm thanh. Tiếng nện búa chát chúa ở
công trường như làm vỡ lòng tôi, tôi có cảm giác những âm thanh thô bạo ấy có thể làm
bầu trời bao la và yên tĩnh trên đầu mình rạn nứt. Tưởng chừng như những âm thanh phủ
một luồng không khí cứng lạnh và băng giá khắp căn nhà tôi. Ban đầu, tôi cảm giác cửa
sổ mình đóng băng, rồi thì những bậc thang đều như phủ tuyết và cuối cùng là cả người
tôi, cả hơi thở tôi cũng đông cứng.
Người bạn thân của tôi ghé thăm. Nó mang đến một cây đàn ghi - ta và một bó hoa hồng.
Bó hoa hồng đặt trong lọ giữa ngôi nhà hoang lạnh của tôi như một ngọn lửa đang bốc
cháy. Bạn tôi ôm đàn gảy và cất tiếng ca. Giây phút ấy nó như một nghệ sĩ thực thụ. Nó
đưa tay kéo cái khăn lau mặt của tôi vắt trên thành ghế và xoay tít. Nó nhịp chân xuống
sàn. Nó xoay vòng người trên ghế. Giai điệu nhảy múa trên bậu cửa sổ. Giai điệu bắt cặp
và ôm nhau khiêu vũ trên sàn. Những vách tường dường như cũng đong đưa người tình
tứ. Và tuyết tan ra. Khung cửa sổ sáng ngời. Những bậc thang cựa mình dưới bàn chân
nhún nhảy của chúng tôi. Cả người tôi như chuyển mùa. Rồi nó ngừng hát. Nó say đắm
kể tôi nghe về kế hoạch làm món cá kho đãi người yêu của nó. Tôi hỏi rằng liệu tôi có
nghe lầm không, bởi nó chưa biết chiên trứng ra sao mà. Tôi hình dung những ngón tay
- vừa đánh thức những dây đàn mỏng mảnh, bắt nhịp cho vũ điệu của âm thanh cạo vẩy cá,
móc ruột cá mà thoáng rùng mình. Hôm ấy, sau khi xuống lầu tiễn bạn ra về, tôi leo trở
lên phòng. Khi đặt chân lên nấc thang trên cùng, tôi quay đầu nhìn lại và như thấy những
dấu chân mình in trên những bậc thang đầy tuyết trắng. Sáng hôm sau, tôi quyết định trả
lại ngôi nhà mình đã thuê trong ba năm để đi tìm một nơi ởmới.
Tôi đi đến nhiều nhà cho thuê nhưng chưa có căn nào làm tôi vừa ý. Tôi lang thang đến
đêm giữa cơn mưa to gió lớn và vô tình lạc vào một khu phố mình chưa tới bao giờ khi
trời vừa tạnh mưa. Hai dãy nhà của phố gọn gàng ngăn nắp. Những khung cửa sổ sáng
rực đèn trong đêm. Tôi nhìn theo ánh sáng những khung cửa sổ và cảm thấy những khung
cửa tựa được đúc bằng vàng ròng ấy nối nhau đến tận trời, tạo thành một đường uốn lượn
như một chiếc phù kiều lơ lửng giữa thời gian, lơ lửng giữa không gian. Phút chốc, tôi
như nhìn thấy chiếc cầu vồng của cuộc đời mình và mơ ước được một lần đặt chân lên
chiếc phù kiều đầy ánh sáng ấy. Khu phố có một căn nhà cho thuê và tôi vui mừng dọn
đến ngay ngày hôm sau.
Tôi báo tin cho các đồng nghiệp và những người bạn. Ai cũng chúc mừng tôi, mong
muốn một bữa tiệc tân gia thật tưng bừng, nhưng thời điểm này thì chưa được vì tất cả
đều đang rất bận.
Khu phố thật yên tĩnh. Dường như tiếng xe cộ được kéo giãn ra nên không còn dội đến
tai người những âm thanh gắt gỏng. Tôi rất thắc mắc không hiểu mọi người ở đây làm gì
trong những ngôi nhà gọn gàng vì chẳng có một tiếng động nào vang lên từ những ngôi
nhà ấy. Không có tiếng ti vi, tiếng trẻ con khóc, tiếng gắt gỏng, tiếng kết tội nhau…
Đường phố cũng không hề có một tiếng rao. Hôm đầu tiên bước vào căn phòng của mình,
tôi đã sung sướng khóa cửa đi ngủ vì đồ đạc trong phòng đều đâu và đấy, chẳng cần phải
dọn dẹp gì. Tôi muốn làm quen với mọi người ở đây. Nhưng dường như họ đều đi nhanh
hơn tôi nên tôi chẳng bao giờ có thể bắt kịp và trò chuyện cùng họ. Có khi, họ lại đi rất
chậm, tôi cảm giác họ ở sau lưng tôi nhưng chẳng bao giờ vượt lên phía trước cho dẫu tôi
cố tình đi thật chậm hoặc dừng hẳn lại đợi họ, để làm quen. Ngay cả người cho tôi thuê
nhà, tôi cũng chỉ gặp gỡ trong buổi bà trao tôi ổ khóa và chìa khóa nhà mà thôi. Tôi đành
- quan sát người của khu phố mới từ xa. Trông họ thật lịch thiệp và thanh thản. Nét mặt họ
khác xa nét mặt lo toan, bận rộn của những người trong khu phố tôi từng ở trước đây.
Thời gian này, công việc của tôi ở cơ quan cũng không nhiều như trước. Tôi ngạc nhiên
khi mình có quá nhiều thời gian trống bên bàn làm việc. Nhưng sự rảnh rang ấy không
làm sức khoẻ tôi khá hơn. Tôi vẫn cảm thấy người mình mềm ra và sức lực như một thứ
chất lỏng dễ bốc hơi dưới ánh mặt trời. Công việc ít hơn nên tôi thường từ cơ quan đến
nhà sớm hơn vào mỗi buổi chiều. Ngang qua những khu phố ồn ào, đầy bụi, tôi đến với
khu phố mới. Không khí thật trong lành. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời. Trời xanh ngăn
ngắt. Cứ như một ngàn năm trước trời đã xanh như thế này và một ngàn năm sau vẫn thế.
Chẳng có gì đổi thay. Lại vẫn những con người lịch thiệp, hiền lành, im lặng ngang qua
tôi. Lại vẫn con đường phủ rợp cây xanh, sạch sẽ và bình yên như tranh vẽ. Tôi bỗng cảm
giác khu phố này là một giấc mơ hay là một bức tranh ai đó vẽ nên và tôi chỉ là một chấm
màu nhỏ bé trong bức tranh ấy. Hình như mọi người ở đây không làm gì. Đây là thế giới
của sự nghỉ ngơi vĩnh cửu. Tôi có thể vắt cuộc đời mình lên phố như vắt chiếc áo lấm bụi
đường lên móc sau một ngày vất vả và ngả lưng lên giường ngủ một giấc sâu. Nhưng kể
từ hôm đó, mỗi sáng thức dậy tôi đều rửa mặt cho thật kỹ rồi nhìn lại xem khu phố lạ
lùng này có biến mất không. Khi bước xuống cầu thang, lúc còn đến hai bậc, tôi luôn cố
ý nhảy luôn xuống bất chấp việc mình phải gượng dậy với cái chân đau. Tôi muốn kiểm
tra xem liệu mình có đang mơ không.
Khu phố đẹp như tranh vẽ. Không chỉ có những buổi tối huyền ảo trong ánh đèn từ những
khung cửa sổ mà cả những buổi chiều và những buổi sáng cũng đẹp như cổ tích. Sáng
hôm ấy, tôi thức dậy và mở toang cửa sổ ra. Tôi nhìn thấy những chú chuồn chuồn đang
quấn quýt bên những mái ngói đỏ thắm. Những chú chuồn chuồn như những nốt nhạc mà
mỗi hàng ngói đỏ là mỗi dòng kẻ nhạc. Bất giác, tôi cảm thấy những mái nhà đều cất lên
tiếng hát. Rồi có một buổi chiều thứ bảy long lanh mưa. Tôi đang đọc sách bên ban công
thì dừng lại, nhìn trời. Mưa trắng xóa. Đột nhiên, một đàn chim gần chục con màu xanh
biếc bay cắt ngang cơn mưa. Tôi chưa từng thấy đàn chim nào có bộ lông xanh biếc và
mượt mà đến vậy. Cả không gian như bừng sáng. Đàn chim bay qua như một vệt xanh
- ngời, như một khoảng khắc biếc ngần phất qua cơn mưa. Tôi gọi điện cho các bạn tôi lần
nữa để rủ họ đến đây nhưng không có ai bắt máy. Tôi bỗng dưng cảm thấy dường như
không ai có thể đến được khu phố này. Dường như khu phố này không có thật.
Tôi quyết định tìm xem đâu là chân chiếc phù kiều ánh sáng, đâu là ngôi nhà cuối cùng
của phố. Tôi khóa cửa nhà rồi đi. Tôi đi, đi, đi mãi, đi mãi. Con phố dài thêm ra. Và sức
lực cùng quyết tâm của tôi bị mài mòn trên mỗi bước đường. Tôi đành quay lưng, đi đến
nhà với mồ hôi đẫm áo. Cuối cùng tôi cũng gọi điện được cho người bạn thân:
- A lô. Chào người nghệ sĩ bếp núc. Khúc hát cá kho thế nào rồi?
- Rất hoàn hảo.
- Nghĩa là cá tươi, nước màu vừa đủ, tiêu thơm, nước mắm ngon và chén dĩa đẹp?
- Ha! Khứa cá ngọt ngay mày à!
- Ôi trời!
- Rất tiện lợi. Bọn tao vừa ăn cá kho xong mà cứ tưởng mình vừa ăn xong món tráng
miệng. Ha ha!
- Có tin mới cho mày đây.
- Tân gia à?
- Không. Tao sẽ dọn về nơi ở cũ.
Sáng hôm sau, tôi trả ổ và chìa khóa cho người mình thuê nhà. Bà thản nhiên cầm lấy nó,
mỉm cười chúc tôi vui vẻ. Tôi đi giữa phố. Một đàn bồ câu trắng vỗ cánh quanh tôi. Nhịp
vỗ của đàn chim làm tôi có cảm giác mình cũng sẽ bay lên, liệng chao giữa đất trời. Ánh
nắng dát vàng lên những khung cửa sổ. Các ô cửa óng ánh chạy dài thành một đường
cong. Ngã rẽ đây rồi. Tai tôi đã loáng thoáng nghe những âm thanh đời thường xôn xao.
Tôi nhìn lại lần cuối cùng chiếc phù kiều lấp lánh giữa sớm mai. Tôi biết mình sẽ chẳng
bao giờ có thể đến nơi này một lần nữa. Tôi quay lưng đi, và bước.
Tôi trở lại ngôi nhà cũ trong khu phố cũ. Người cho thuê nhà há hốc miệng ngạc nhiên
khi thấy tôi lầm lũi vác va ly về. Bà mắng tôi vớ vẩn, và lắm chuyện và rắc rối và…,
- và… Tôi đẩy cửa phòng mình, bước vào và buông người xuống giường. Tiếng búa chát
chúa ở công trường lại vang lên, đứa bé hàng xóm trở chứng khóc ầm, có hai người đang
kết tội nhau, một chiếc xe nào đó dưới đường nhấn kèn inh ỏi… Căn phòng bừa bộn quá
và tôi sẽ phải tốn không ít thời gian để dọn dẹp nó. Tôi nhìn lên tấm lịch. Tờ lịch nổi rõ
con số 26. Đó là lúc mà tôi đã rời khỏi đây. Như chưa từng có những ngày qua.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...