_ QUYỂN II _<br />
<br />
ALEX<br />
<br />
CHƯƠNG 83<br />
Sáu năm sau, sáu năm đằng đẵng sau khi Alex bỏ cô lại sân bay, cô bước<br />
vào cửa với dáng vẻ, mà trong khoảnh khắc, anh chỉ thấy hơi quen quen. Rất<br />
nhiều phụ nữ đẹp bước vào “21”, và tất cả bọn họ đều ít nhiều trông quen<br />
quen, tuỳ theo nơi họ mua quần áo và gã pê đê đã chải đầu cho họ.<br />
Alex đang chống tay lên quầy và tán chuyện về bóng chày với Henry,<br />
batender[42] trong góc, người được xem là già dặn hơn. Anh đã nhìn khắp<br />
phòng để tìm một bạn nhậu trong khi đợi Marc Mantell. Hình như chẳng còn<br />
ai mà anh quen từ ngày xưa - biết bao ngày đã đi qua - đi qua như đám khói<br />
đi qua ngọn lửa vậy.<br />
Đúng lúc đó thì cô hiện ra, Penny xinh đẹp của anh, mặc chiếc áo lông<br />
chồn và có dáng vẻ một người dàn bà.<br />
“Có lẽ cháu chẳng nhớ bác đâu,” anh nói khi cô từ ngoài tiền sảnh bước<br />
vào. “Ông bác Alex già - từ thuở hàn vi. Mặc dù bác là người trông trẻ khá<br />
chu đáo đấy.”<br />
Penny lao đến ôm chầm lấy anh.<br />
“Bác cũng biết là gần sáu năm rồi còn gì?” Cô đứng ra xa và nắm lấy tay<br />
anh. “Ôi, bác Alex, sao chẳng bao giờ bác gọi điện?”<br />
“Bác không nghĩ là chồng cháu sẽ đánh giá cao việc làm đó. Và,” anh<br />
ngừng lời. “Bác không biết phản ứng của những phụ nữ mới li dị với việc<br />
gọi điện của người bảo mẫu. Mẹ cháu thế nào?”<br />
“Ngày càng giàu hơn. Sách này, phim này, tạp chí này - nhưng dù sao<br />
chắc bác cũng biết rồi. Bác cháu ta có thể ngồi xuống và uống một ly không?<br />
Hay là bác còn đợi ai đó?”<br />
“Sẽ chẳng có ai phiền lòng nếu chúng ta ngồi xuống và uống một ly với<br />
cô gái xinh đẹp nhất phòng. Nhưng bác không muốn bị tấn công bởi những<br />
kẻ si tình ghen tuông.”<br />
“Cháu đi ăn với bạn gái,” Penny nói. “Bác đừng lo.”<br />
“Bác đi ăn với bạn trai,” Alex nói và nắm lấy tay cô. “Đây, Vincent. Bác<br />
đang đợi ông Mantell.”<br />
“Bác thì lúc nào cũng đợi ông Mantell,” Penny nói khi họ đã ngồi xuống.<br />
<br />
“Bác cháu ta uống gì bây giờ?”<br />
“Tôi sẽ uống gin hồng,” Alex nói với người phục vụ. “Còn cháu thì nước<br />
cà chua chứ?”<br />
“Vâng. Bác đã ở đâu suốt sáu năm qua?”<br />
“Phần lớn thời gian là ở châu Phi. Có lẽ bác là chuyên gia ở đó.” Anh<br />
nhún vai. “Kết giao với lũ ăn thịt người thật chán ngắt, nhưng đó là cuộc<br />
sống.” Anh mỉm cười và nâng ly. “Chúc sức khỏe. Bác cũng yêu các con<br />
vật.”<br />
“Chúc sức khỏe,” cô nói. “Bác có nhớ lần cuối cùng bác hôn cháu<br />
không?”<br />
“Bác còn nhớ như in. Bác trên đường đi châu Phi. Còn bây giờ tốt hơn là<br />
cháu nên hôn lại bác, vì bác đang trên đường trở về.”<br />
“Cháu sẽ rất vui được hôn lại bác.” Cô chạm vào tay anh.<br />
“Nhưng tại sao bác luôn trên đường đi châu Phi? Bây giờ thì bác trên<br />
đường đi đâu?”<br />
“Mantell. Một phi vụ lớn nào đó với mấy tạp chí, một cuốn sách và có lẽ<br />
là một bộ phim. Bác không dám chắc. Marc giữ bí mật dự định của ông ấy<br />
cho đến phút cuối cùng.”<br />
“Lần này là bao lâu?”<br />
“Có lẽ là sáu tháng. Mà cũng có thể là một năm.” Alex nhún vai. “Đấy là<br />
một vùng đất lớn.”<br />
Penny cúi người qua bàn và hôn nhẹ anh, lần này là vào môi.<br />
“Cái này không phải để cho mẹ,” cô nói. “Và sáu năm là một thời gian<br />
dài giữa hai nụ hôn. Bây giờ cháu đã là một thiếu phụ rồi.”<br />
“Bây giờ cháu có dáng một cô gái lớn.” Alex châm thuốc. “Chuyện gì đã<br />
xảy ra với cuộc hôn nhân của cháu thế? Bác đã đọc bản thông báo ly hôn.”<br />
Bây giờ thì đến lượt Penny nhún vai.<br />
“Ai mà biết được? Quá ít, quá nhiều, chưa bao giờ đủ. Cuối cùng là chán<br />
ghét lẫn nhau. Chẳng có gì bi thảm cả. Cháu không nghĩ lấy chồng chỉ để mà<br />
lấy chồng. Bác có thể tạo dựng một cuộc hòa giải vụng về, nhưng sau một<br />
thời gian ngắn nó có quá ít sự vụng về để được chịu đựng. Và đó là chuyện<br />
của đời cháu.”<br />
“Bác nghĩ,” Alex nói, “đó cũng là chuyện của bác nữa. Ngoại trừ việc bác<br />
<br />
chẳng còn lòng dạ nào để thay đổi. Bác đoán là do bác quá bận.”<br />
“Mấy đứa bạn cháu đến rồi,” Penny nói. “Cháu sẽ hôn bác một cái nữa<br />
cho may mắn. Xin bác đừng có bỏ rơi cháu sáu năm nữa đấy nhé.”<br />
“Yêu cầu đầu tiên bác nhận được trong chương trình làm việc khi trở về,”<br />
Alex nói. “Cho bác gửi lời hỏi thăm mẹ cháu.” Anh quay lại quầy bar để<br />
ngẫm nghĩ.<br />
Hình như sáu năm vừa qua chẳng đến nỗi dài lắm. Trừ khi người ta ngồi<br />
bấm đốt ngón tay tất cả nhưng nơi người ta đã từng ở, những người đã chết<br />
và những người còn sống, những người đã cưới, những người đã ly hôn và<br />
những người đã tốt nghiệp đại học mà lần cuối khi gặp hắn ta vẫn còn là một<br />
thằng bé thò lò mũi xanh. Rồi người đàn ông nhìn cái mảng trắng phân chia<br />
hai bên tai mà giờ đây đã trở nên trắng xóa và mỏng dính.<br />
Trong suốt thời gian ấy những người sống xung quanh ngươi đang thay<br />
đổi, nhưng ngươi chẳng để ý gì đến điều ấy cho đến khi ngươi đọc thấy trên<br />
trang cáo phó của các báo ngày càng nhiều những cái tên quen thuộc. Nhưng<br />
ngươi đang bỏ lỡ những bước ngoặt của ngươi khi nhớ ra rằng diễn viên này<br />
và ca sĩ kia đã chết và đã thành cát bụi; vận động viên này đã sang thế giới<br />
bên kia còn nhà chính trị nọ thì đã đi ngủ với giun. Ngay cả bọn găngxtơ<br />
cũng đã có cái tên mới và hình ảnh mới. Giờ đây tất cả những người bận rộn<br />
đó đã ngủ yên, với bộ y phục và những viên luật sư tương xứng.<br />
Alex Barr đang phải chịu đựng nỗi buồn bã khủng khiếp của tuổi trung<br />
niên. Việc trở về New York chỉ làm anh hiểu ra rằng biết bao nhiêu chuyện<br />
đã xảy ra trong thời gian anh đi xa. Penny là một ví dụ, cô đã được tỏ tình,<br />
lấy chồng, bị bẻ nhụy hoa và giờ đã ly hôn. Tất cả như chỉ vừa mới ngày<br />
hôm qua, khi anh bay đi để chơi trò người da đỏ với Mau Mau ở Kenya.<br />
Nhưng ngày hôm qua cũng đã là sáu năm trước, Alex Barr đã bốn mươi tám<br />
tuổi và đã là một chuyên gia am tường ở châu Phi. Trở thành một chuyên gia<br />
am tường ở châu Phi hình như chỉ là một lời an ủi rất lạnh lùng khi ngươi<br />
vẫn đang bận rộn cố khám phá chính bản thân mình.<br />
Thời gian đã trôi đi đâu? Tổng thống Eisenhower đã kết thúc nhiệm kỳ<br />
thứ hai, mà Alex đã viết một truyện về Eisenhower từ khi ông được thăng từ<br />
đại tá lên tướng, hồi đầu Đại chiến. Những bạn đồng thời với Alex giờ đây<br />
đã con đàn cháu đống, và Alex chua chát nghĩ rằng anh có vô số cơ hội để dễ<br />
<br />
dàng trở thành ông nội, nếu như mọi chuyện tiến triển theo con đường ấy.<br />
Quá nhiều gương mặt đã mất đi. Như Ben Lea chẳng hạn. Alex vẫn<br />
không thể tin được là Ben Lea đã chết, đã đột ngột gục ngã bởi bệnh ung thư.<br />
Mỗi khi bước vào một trong những nơi quen thuộc trước đây, anh lại nửa<br />
như mong chờ được thấy Ben đang chống tay trên quầy, tán chuyện về bóng<br />
chày, đấu bò hoặc phụ nữ với người nào đó mà ông vớ được. Mời người ta<br />
uống nhiều hơn là được mời, và không bao giờ tỏ ra buồn chán hay xu nịnh.<br />
Trong số những người đã ra đi, Alex nhớ Ben nhất. Nhưng anh không đến<br />
New Orleans lần nào nữa, vì trái tim của Owen Brennan. Anh rời bỏ<br />
Houston, vì trái tim của Gran Adam, những trái tim đã đột ngột ngừng đập<br />
mà chẳng ai ngoài Chúa biết rõ lý do.<br />
Nhưng Alex cảm thấy bản thân anh không thay đổi, như Marc Mantell<br />
không thay đổi, như Dinah Lawrence không thay đổi, và chắc chắn là như<br />
Amelia không thay đổi. Alex vẫn không biết thực ra tóc Amelia có màu gì,<br />
vì hình như cô điều chỉnh nó theo mùa, nhưng cô đã giữ được cả hình dáng<br />
lẫn tính tình. Alex thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.<br />
Sáu năm qua là hàng loạt những chuyến bay để chạy trốn sự đơn điệu ở<br />
nhà. Như thể anh và Amelia đã ký vào một bản giao kèo, trong lần anh từ<br />
Kenya trở về, để lẩn tránh việc ở cùng nhau. Alex cư xử không chê vào đâu<br />
được khi ở nhà. Anh làm việc vào những giờ thường lệ, đi những chuyến<br />
thường lệ tới những nơi thường lệ. Những lần tạt qua nhà Dinah uống một<br />
tách cà phê đã thưa thớt dần, vì Dinah đã trở thành người được hâm mộ và<br />
khả năng cô có ở nhà còn ít hơn khả năng cô đang ở Madrid để làm phim.<br />
Đã bao lần Alex thầm nhủ rằng anh vô cùng vui mừng vì thành công<br />
nhanh chóng của Dinah. Cuốn sách đầu tiên của cô bán rất chạy và đã được<br />
dựng thành cả phim lẫn kịch. Cô có cảm nhận tinh tế về lối nói trong văn<br />
phong của cô, và giờ đây đang được đặt hàng đều đặn viết kịch bản truyền<br />
hình. Cô rút từ vali ra một câu chuyện cũ, và nó hóa thành một bản nhạc mà<br />
hai năm sau vẫn còn chỗ đứng. Dinah đã đợi đến tứ tuần để tiến một bước<br />
lớn, nhưng, Alex nghĩ, Sormeset Maugham đã bốn mươi bốn tuổi trước khi<br />
ông thăng hoa với những truyện ngắn, những tác phẩm thực sự làm ông nổi<br />
tiếng.<br />
Còn anh, chính anh, Alex Barr, người đã thành công rực rỡ và vang dội<br />
<br />