intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

chồn mật: phần 2

Chia sẻ: Tiên Trương | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:271

60
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

nối tiếp phần 1 của "chồn mật". phần 2 có nội dung từ "sáu năm sau, sáu năm đằng đẵng sau khi alex bỏ cô lại sân bay, cô bước vào cửa với dáng vẻ, mà trong khoảnh khắc, anh chỉ thấy hơi quen quen...một chú chim giáo chủ đậu bên bể bơi và giương mắt nhìn ông chế nhạo, cái mào dựng đứng kiêu căng...". mời các bạn cùng đón đọc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: chồn mật: phần 2

_ QUYỂN II _<br /> <br /> ALEX<br /> <br /> CHƯƠNG 83<br /> Sáu năm sau, sáu năm đằng đẵng sau khi Alex bỏ cô lại sân bay, cô bước<br /> vào cửa với dáng vẻ, mà trong khoảnh khắc, anh chỉ thấy hơi quen quen. Rất<br /> nhiều phụ nữ đẹp bước vào “21”, và tất cả bọn họ đều ít nhiều trông quen<br /> quen, tuỳ theo nơi họ mua quần áo và gã pê đê đã chải đầu cho họ.<br /> Alex đang chống tay lên quầy và tán chuyện về bóng chày với Henry,<br /> batender[42] trong góc, người được xem là già dặn hơn. Anh đã nhìn khắp<br /> phòng để tìm một bạn nhậu trong khi đợi Marc Mantell. Hình như chẳng còn<br /> ai mà anh quen từ ngày xưa - biết bao ngày đã đi qua - đi qua như đám khói<br /> đi qua ngọn lửa vậy.<br /> Đúng lúc đó thì cô hiện ra, Penny xinh đẹp của anh, mặc chiếc áo lông<br /> chồn và có dáng vẻ một người dàn bà.<br /> “Có lẽ cháu chẳng nhớ bác đâu,” anh nói khi cô từ ngoài tiền sảnh bước<br /> vào. “Ông bác Alex già - từ thuở hàn vi. Mặc dù bác là người trông trẻ khá<br /> chu đáo đấy.”<br /> Penny lao đến ôm chầm lấy anh.<br /> “Bác cũng biết là gần sáu năm rồi còn gì?” Cô đứng ra xa và nắm lấy tay<br /> anh. “Ôi, bác Alex, sao chẳng bao giờ bác gọi điện?”<br /> “Bác không nghĩ là chồng cháu sẽ đánh giá cao việc làm đó. Và,” anh<br /> ngừng lời. “Bác không biết phản ứng của những phụ nữ mới li dị với việc<br /> gọi điện của người bảo mẫu. Mẹ cháu thế nào?”<br /> “Ngày càng giàu hơn. Sách này, phim này, tạp chí này - nhưng dù sao<br /> chắc bác cũng biết rồi. Bác cháu ta có thể ngồi xuống và uống một ly không?<br /> Hay là bác còn đợi ai đó?”<br /> “Sẽ chẳng có ai phiền lòng nếu chúng ta ngồi xuống và uống một ly với<br /> cô gái xinh đẹp nhất phòng. Nhưng bác không muốn bị tấn công bởi những<br /> kẻ si tình ghen tuông.”<br /> “Cháu đi ăn với bạn gái,” Penny nói. “Bác đừng lo.”<br /> “Bác đi ăn với bạn trai,” Alex nói và nắm lấy tay cô. “Đây, Vincent. Bác<br /> đang đợi ông Mantell.”<br /> “Bác thì lúc nào cũng đợi ông Mantell,” Penny nói khi họ đã ngồi xuống.<br /> <br /> “Bác cháu ta uống gì bây giờ?”<br /> “Tôi sẽ uống gin hồng,” Alex nói với người phục vụ. “Còn cháu thì nước<br /> cà chua chứ?”<br /> “Vâng. Bác đã ở đâu suốt sáu năm qua?”<br /> “Phần lớn thời gian là ở châu Phi. Có lẽ bác là chuyên gia ở đó.” Anh<br /> nhún vai. “Kết giao với lũ ăn thịt người thật chán ngắt, nhưng đó là cuộc<br /> sống.” Anh mỉm cười và nâng ly. “Chúc sức khỏe. Bác cũng yêu các con<br /> vật.”<br /> “Chúc sức khỏe,” cô nói. “Bác có nhớ lần cuối cùng bác hôn cháu<br /> không?”<br /> “Bác còn nhớ như in. Bác trên đường đi châu Phi. Còn bây giờ tốt hơn là<br /> cháu nên hôn lại bác, vì bác đang trên đường trở về.”<br /> “Cháu sẽ rất vui được hôn lại bác.” Cô chạm vào tay anh.<br /> “Nhưng tại sao bác luôn trên đường đi châu Phi? Bây giờ thì bác trên<br /> đường đi đâu?”<br /> “Mantell. Một phi vụ lớn nào đó với mấy tạp chí, một cuốn sách và có lẽ<br /> là một bộ phim. Bác không dám chắc. Marc giữ bí mật dự định của ông ấy<br /> cho đến phút cuối cùng.”<br /> “Lần này là bao lâu?”<br /> “Có lẽ là sáu tháng. Mà cũng có thể là một năm.” Alex nhún vai. “Đấy là<br /> một vùng đất lớn.”<br /> Penny cúi người qua bàn và hôn nhẹ anh, lần này là vào môi.<br /> “Cái này không phải để cho mẹ,” cô nói. “Và sáu năm là một thời gian<br /> dài giữa hai nụ hôn. Bây giờ cháu đã là một thiếu phụ rồi.”<br /> “Bây giờ cháu có dáng một cô gái lớn.” Alex châm thuốc. “Chuyện gì đã<br /> xảy ra với cuộc hôn nhân của cháu thế? Bác đã đọc bản thông báo ly hôn.”<br /> Bây giờ thì đến lượt Penny nhún vai.<br /> “Ai mà biết được? Quá ít, quá nhiều, chưa bao giờ đủ. Cuối cùng là chán<br /> ghét lẫn nhau. Chẳng có gì bi thảm cả. Cháu không nghĩ lấy chồng chỉ để mà<br /> lấy chồng. Bác có thể tạo dựng một cuộc hòa giải vụng về, nhưng sau một<br /> thời gian ngắn nó có quá ít sự vụng về để được chịu đựng. Và đó là chuyện<br /> của đời cháu.”<br /> “Bác nghĩ,” Alex nói, “đó cũng là chuyện của bác nữa. Ngoại trừ việc bác<br /> <br /> chẳng còn lòng dạ nào để thay đổi. Bác đoán là do bác quá bận.”<br /> “Mấy đứa bạn cháu đến rồi,” Penny nói. “Cháu sẽ hôn bác một cái nữa<br /> cho may mắn. Xin bác đừng có bỏ rơi cháu sáu năm nữa đấy nhé.”<br /> “Yêu cầu đầu tiên bác nhận được trong chương trình làm việc khi trở về,”<br /> Alex nói. “Cho bác gửi lời hỏi thăm mẹ cháu.” Anh quay lại quầy bar để<br /> ngẫm nghĩ.<br /> Hình như sáu năm vừa qua chẳng đến nỗi dài lắm. Trừ khi người ta ngồi<br /> bấm đốt ngón tay tất cả nhưng nơi người ta đã từng ở, những người đã chết<br /> và những người còn sống, những người đã cưới, những người đã ly hôn và<br /> những người đã tốt nghiệp đại học mà lần cuối khi gặp hắn ta vẫn còn là một<br /> thằng bé thò lò mũi xanh. Rồi người đàn ông nhìn cái mảng trắng phân chia<br /> hai bên tai mà giờ đây đã trở nên trắng xóa và mỏng dính.<br /> Trong suốt thời gian ấy những người sống xung quanh ngươi đang thay<br /> đổi, nhưng ngươi chẳng để ý gì đến điều ấy cho đến khi ngươi đọc thấy trên<br /> trang cáo phó của các báo ngày càng nhiều những cái tên quen thuộc. Nhưng<br /> ngươi đang bỏ lỡ những bước ngoặt của ngươi khi nhớ ra rằng diễn viên này<br /> và ca sĩ kia đã chết và đã thành cát bụi; vận động viên này đã sang thế giới<br /> bên kia còn nhà chính trị nọ thì đã đi ngủ với giun. Ngay cả bọn găngxtơ<br /> cũng đã có cái tên mới và hình ảnh mới. Giờ đây tất cả những người bận rộn<br /> đó đã ngủ yên, với bộ y phục và những viên luật sư tương xứng.<br /> Alex Barr đang phải chịu đựng nỗi buồn bã khủng khiếp của tuổi trung<br /> niên. Việc trở về New York chỉ làm anh hiểu ra rằng biết bao nhiêu chuyện<br /> đã xảy ra trong thời gian anh đi xa. Penny là một ví dụ, cô đã được tỏ tình,<br /> lấy chồng, bị bẻ nhụy hoa và giờ đã ly hôn. Tất cả như chỉ vừa mới ngày<br /> hôm qua, khi anh bay đi để chơi trò người da đỏ với Mau Mau ở Kenya.<br /> Nhưng ngày hôm qua cũng đã là sáu năm trước, Alex Barr đã bốn mươi tám<br /> tuổi và đã là một chuyên gia am tường ở châu Phi. Trở thành một chuyên gia<br /> am tường ở châu Phi hình như chỉ là một lời an ủi rất lạnh lùng khi ngươi<br /> vẫn đang bận rộn cố khám phá chính bản thân mình.<br /> Thời gian đã trôi đi đâu? Tổng thống Eisenhower đã kết thúc nhiệm kỳ<br /> thứ hai, mà Alex đã viết một truyện về Eisenhower từ khi ông được thăng từ<br /> đại tá lên tướng, hồi đầu Đại chiến. Những bạn đồng thời với Alex giờ đây<br /> đã con đàn cháu đống, và Alex chua chát nghĩ rằng anh có vô số cơ hội để dễ<br /> <br /> dàng trở thành ông nội, nếu như mọi chuyện tiến triển theo con đường ấy.<br /> Quá nhiều gương mặt đã mất đi. Như Ben Lea chẳng hạn. Alex vẫn<br /> không thể tin được là Ben Lea đã chết, đã đột ngột gục ngã bởi bệnh ung thư.<br /> Mỗi khi bước vào một trong những nơi quen thuộc trước đây, anh lại nửa<br /> như mong chờ được thấy Ben đang chống tay trên quầy, tán chuyện về bóng<br /> chày, đấu bò hoặc phụ nữ với người nào đó mà ông vớ được. Mời người ta<br /> uống nhiều hơn là được mời, và không bao giờ tỏ ra buồn chán hay xu nịnh.<br /> Trong số những người đã ra đi, Alex nhớ Ben nhất. Nhưng anh không đến<br /> New Orleans lần nào nữa, vì trái tim của Owen Brennan. Anh rời bỏ<br /> Houston, vì trái tim của Gran Adam, những trái tim đã đột ngột ngừng đập<br /> mà chẳng ai ngoài Chúa biết rõ lý do.<br /> Nhưng Alex cảm thấy bản thân anh không thay đổi, như Marc Mantell<br /> không thay đổi, như Dinah Lawrence không thay đổi, và chắc chắn là như<br /> Amelia không thay đổi. Alex vẫn không biết thực ra tóc Amelia có màu gì,<br /> vì hình như cô điều chỉnh nó theo mùa, nhưng cô đã giữ được cả hình dáng<br /> lẫn tính tình. Alex thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.<br /> Sáu năm qua là hàng loạt những chuyến bay để chạy trốn sự đơn điệu ở<br /> nhà. Như thể anh và Amelia đã ký vào một bản giao kèo, trong lần anh từ<br /> Kenya trở về, để lẩn tránh việc ở cùng nhau. Alex cư xử không chê vào đâu<br /> được khi ở nhà. Anh làm việc vào những giờ thường lệ, đi những chuyến<br /> thường lệ tới những nơi thường lệ. Những lần tạt qua nhà Dinah uống một<br /> tách cà phê đã thưa thớt dần, vì Dinah đã trở thành người được hâm mộ và<br /> khả năng cô có ở nhà còn ít hơn khả năng cô đang ở Madrid để làm phim.<br /> Đã bao lần Alex thầm nhủ rằng anh vô cùng vui mừng vì thành công<br /> nhanh chóng của Dinah. Cuốn sách đầu tiên của cô bán rất chạy và đã được<br /> dựng thành cả phim lẫn kịch. Cô có cảm nhận tinh tế về lối nói trong văn<br /> phong của cô, và giờ đây đang được đặt hàng đều đặn viết kịch bản truyền<br /> hình. Cô rút từ vali ra một câu chuyện cũ, và nó hóa thành một bản nhạc mà<br /> hai năm sau vẫn còn chỗ đứng. Dinah đã đợi đến tứ tuần để tiến một bước<br /> lớn, nhưng, Alex nghĩ, Sormeset Maugham đã bốn mươi bốn tuổi trước khi<br /> ông thăng hoa với những truyện ngắn, những tác phẩm thực sự làm ông nổi<br /> tiếng.<br /> Còn anh, chính anh, Alex Barr, người đã thành công rực rỡ và vang dội<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2