CHƯƠNG 1<br />
Đêm đã về khuya. Trời cuối thu đầu đông se lạnh. Chạy sát ven hồ Thủy Nguyệt là<br />
con đường nhỏ mang cái tên của một danh nhân rất mực tài hoa: Cao Bá Quát. Trên<br />
đường, thấp thoáng bóng những đôi trai gái đi như dựa vào nhau để tận hưởng sự êm ả,<br />
thanh khiết của trời thu.<br />
Cuối phố, nơi có những cây hoa sữa cổ thụ mốc thếch rêu phong là một quán bar khá<br />
đẹp mang tên Hoa Sữa. Đây là một biệt thự kiến trúc hoàn toàn Pháp đã có tuổi thọ hơn<br />
bảy mươi năm.<br />
Chủ của ngôi biệt thự là một nhân sĩ được Nhà nước kính trọng, có lẽ vì vậy mà trong<br />
hồi cải tạo tư sản những năm cuối thập kỷ 50 của thế kỷ trước, ngôi nhà đã không bị tịch<br />
thu. Năm 1990, ông qua đời để lại ngôi nhà cho hai người con trai. Người con cả là một<br />
Thiếu tướng quân đội thì được ở toàn bộ ba phòng tầng một và khu sân trước rộng hơn<br />
năm chục mét vuông. Người con thứ hai là một kỹ sư hóa chất ở toàn bộ tầng trên. Nhà<br />
Thiếu tướng có ít người, hơn nữa ông cũng được quân đội chia cho một khu đất khá đẹp<br />
ngoài ngoại ô, và ông đã xây ngôi nhà bốn tầng. Từ khi có ngôi nhà mới ông hầu như<br />
không về phố ở nữa cho nên ông đem tầng dưới cho thuê mở quán bar.<br />
Người đứng ra thuê là một tay kinh doanh bất động sản khá tiếng tăm tên là Trần Dung<br />
và có biệt hiệu là Dung Tỉ Phú. Trần Dung cho sơn sửa lại với một gam màu vàng nhạt và<br />
trang trí quanh tường bằng những bức tranh phiên bản của những họa sĩ nổi tiếng như Văn<br />
Cao, Bùi Xuân Phái, Tô Ngọc Vân, Nguyễn Phan Chánh và đặc biệt là âm nhạc trong<br />
quán thường là nhạc cổ điển của Mozart, Chopin, Betthoven… Nhờ những cái đó, quán<br />
bar này đã tạo ra một bản sắc riêng biệt mà chỉ có những người ưa thích sự sâu lắng, nhẹ<br />
nhàng mới lui tới.<br />
Bar mở cửa từ 10 giờ 30 sáng và đóng cửa khi nào hết khách, nhưng thường thường là<br />
khoảng 12 giờ đêm thì vắng hẳn.<br />
Hôm nay cũng vậy, khi con chim cu từ trong chiếc đồng hồ quả lắc mang nhãn hiệu<br />
ODO thò đầu ra gáy mười một tiếng thì trong quán chỉ còn lại có bốn người. Hai thanh<br />
mến ngồi phía ngoài cửa và uể oải ngáp ngủ, còn phía góc trong của phòng có hai người<br />
vẫn đang nói chuyện - đó là một người đàn ông và một phụ nữ.<br />
Người đàn ông tên Tiên, biệt hiệu là Tiên Chỉ đã cứng tuổi, có mái tóc chải cẩu thả,<br />
mặt tròn, mắt nhỏ và môi mỏng. Tiên Chỉ tên chính là Hoàng Văn Tiên và do anh ta có tật<br />
khi nói chuyện cứ hay dùng ngón trỏ chỉ vào người đối thoại nên mới có biệt hiệu là Tiên<br />
Chỉ. Tuy nhiên, biệt danh Tiên Chỉ còn mang một ý nghĩa khác. Tiên vốn là một tay giang<br />
hồ có tiếng ở thành phố H, đã từng hai lần lĩnh án tù, tuy mỗi lần chỉ vài ba năm. Tiên<br />
được coi là thủ lĩnh của một băng nhóm tội phạm hoạt động theo kiểu xã hội đen trên các<br />
lĩnh vực cờ bạc, cho vay nặng lãi, bảo kê vũ trường, kinh doanh bất động sản; và ngoài ra,<br />
Tiên còn lập cả công ty kinh doanh hàng điện máy, điện tử. Là kẻ mưu mẹo, có ý chí,<br />
được giới giang hồ nể trọng, xếp vào hàng chiếu trên, vì thế Tiên Chỉ thường được gọi<br />
thêm là “Cụ Tiên Chỉ”. Năm 1996, Tiên ra tù và từ đó người ta thấy anh ta hiền lành hẳn.<br />
<br />
Tuy nhiên, cảnh sát hình sự thì vẫn coi anh ta là đối tượng điểm. Còn cô gái khoảng gần<br />
40 tuổi - đó là Oanh, biệt hiệu là Oanh Sói. Cũng là một ả giang hồ, là nữ quái nổi tiếng<br />
một thời của đất cảng Hải Phòng.<br />
Oanh Sói không đẹp nhưng có nét hấp dẫn, đặc biệt là mái tóc cắt tém như con trai và<br />
ánh mắt nhìn sắc lạnh. Oanh hút thuốc liên tục và nét mặt xem ra có vẻ căng thẳng:<br />
- Em rất cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng bây giờ thì em chưa cần… Em muốn phải thanh<br />
toán sòng phảng với hắn.<br />
- Hắn là ai? Cô cho anh biết. Anh sẽ giúp cô thanh toán món nợ đó?<br />
- Chuyện này của riêng em. Em không muốn ai biết và cũng không muốn phải nhờ ai.<br />
Tiên nheo mắt nhìn hai gã thanh niên trông còn rất trẻ con đang ngồi phía ngoài:<br />
- Đệ tử của em đấy à?<br />
- Vâng, em cũng cần phải bảo vệ mình. Em biết có kẻ muốn “chơi” em, nhưng đâu có<br />
dễ.<br />
Nói rồi Oanh vẫy tay gọi một đứa đến và bảo:<br />
- Các em về trước đi. Chị ở đây, lát nữa về sau.<br />
Hai gã thanh niên lễ phép chào hai người rồi bước ra. Tiên gật gù, nhìn theo chúng rồi<br />
quay lại:<br />
- Nếu em đồng ý, anh giao cho em ba sòng ở ngoại thành. Em không cần góp thùng<br />
tẩy(1), nhưng được ba chục phần trăm. Chỉ có điều là mấy sòng này đang bị bọn thằng<br />
Phướn Chột quấy phá. Em đưa mấy thằng đệ tử của em về, chắc chúng chịu thôi?<br />
- Đến như anh mà cũng sợ thằng nào quậy ư? Thế những cảnh sát hình sự chiến hữu<br />
của anh đâu rồi?<br />
Tiên tỏ vẻ lúng túng:<br />
- Cũng có một số che chở cho mình. Nhưng có phải lúc nào cũng nhờ đến họ đâu.<br />
Nuôi quân ba năm, đánh giặc một giờ… Chỉ khi nào khó khăn lắm mới phải nói với họ ra<br />
tay. Làm nghề như anh em mình, muốn sống thì phải có quan hệ. Mình kiếm được nhiều,<br />
nếu không biết chia sẻ thì có ngày chết không có đất chôn.<br />
Oanh Sói thở dài:<br />
- Em vừa mua đất để cuối năm nay sang cát cho bố em. Tiện thể, mua luôn ô bên cạnh,<br />
sau này, em muốn nằm cạnh cụ.<br />
- Cô chỉ gở mồm. Bây giờ là lo làm ăn, rồi lấy chồng, đẻ lấy vài ba đứa con. Tiền kiếm<br />
được, dồn cho chúng ăn học. Đời như anh em mình khốn nạn quá rồi, chỉ còn biết trông<br />
mong con cái sau này mở mày mở mặt. Em thấy đấy, kiếm được tiền nhưng trông thấy ai<br />
cũng nơm nớp, nhìn thấy tay cảnh sát khu vực là phải cười từ xa; rồi còn cúng lễ đủ nơi đủ<br />
chốn, phải hầu hạ khối ông to bà lớn.<br />
Ngừng một lát, Tiên cười nhạt:<br />
- Đời anh phải mang tiền đi biếu không biết bao nhiêu người rồi. Người có văn hóa thì<br />
cảm ơn và nói: “Chú kiếm được, cho anh, anh xin”, nhưng cũng không ít kẻ, mà là quan to<br />
<br />
vật hẳn hoi, chỉ nhét ngay vào ngăn kéo, không thèm nói câu nào. Đúng như các cụ xưa có<br />
câu: “Tiền vào nhà quan như than vào lò”. Tết vừa rồi, riêng quà tết, anh phải chi hơn năm<br />
trăm triệu, đó là chưa kể mấy chục chai XO.<br />
- Em cũng chưa thấy ai chê tiền cả. Chỉ có điều là cho có đúng lúc, đúng chỗ không<br />
mà thôi.<br />
Tiên lặng im một lát rồi bảo:<br />
- Tuần sau, anh giao mấy sòng đó cho em. Em nhớ gọi hết số đệ tử cũ về. Anh biết từ<br />
ngày em đi trại, bọn chúng tan tác gần hết.<br />
- Hừ. Lũ ăn cháo đá bát. Em đã lên danh sách rồi… Tất cả những kẻ tưởng rằng em đã<br />
hết thời thì phải trả giá. Để rồi xem chúng nó phò được chủ nào!<br />
- Cô vẫn không thay đổi - Tiên đổi giọng gọi Oanh là “cô”, như thể muốn coi đó là cô<br />
em gái - Những tưởng ba năm đi trại đã giúp cô khôn hơn. Hay tám vạn nghìn tư mặc kệ,<br />
không mắc vòng tù tội đếch ra người… Cô có nghe thất người ta nói thế bao giờ không?<br />
Cô phải học lấy chữ “nhẫn”. Anh nói thực với cô, nếu anh đây không học chữ “nhẫn”, chữ<br />
“hòa” mà cứ thờ chữ “tiền”, chữ “cương” thì đã đi ăn đất từ lâu rồi. Thôi anh về.<br />
Tiên đứng dậy, vừa quay lưng đi bỗng quay ngoắt lại, móc túi lấy ra một xấp đô la giúi<br />
vào tay Oanh:<br />
- Cô cầm lấy xài đỡ. Cần gì cứ bảo anh, đừng ngại.<br />
Tiên thong thả đi ra ngoài. Tới cửa, hắn ngó quanh vẻ cảnh giác. Bên kia đường có hai<br />
gã đi xe máy đang đứng tán chuyện với mấy gái mại dâm.<br />
Cách quán không xa, dưới một gốc cây bằng lăng, có một cặp trai gái đang ôm nhau.<br />
Từ phía ngã ba đường, một chiếc xe BMW màu đen chạy tới dừng ngay gần chỗ Tiên.<br />
Cánh cửa bật mở, Tiên chui tọt vào xe.<br />
Trong quán, Oanh vẫn ngồi trầm ngâm. Bỗng có tiếng chuông điện thoại di động.<br />
Oanh mở máy nghe, bỗng ả thay đổi sắc mặt, nói rít lên từng tiếng:<br />
- Sao, anh bảo anh khó khăn à? Nếu ngày mai, tôi không có một tỉ thì anh đừng<br />
trách… Anh cướp cả cuộc đời tôi chưa đủ ư? Ba ngàn mét vuông đất một ngôi nhà, rồi<br />
bao nhiêu tiền, vàng… Tôi đưa cho anh, những mong được làm vợ anh, làm kẻ hầu người<br />
hạ cho anh… Vâng, tôi hiểu. Anh bây giờ phải lo giữ uy tín, tôi nghe nói tới đây anh còn<br />
định đi làm chính trị, định làm ông nghị… Hừ! Ghê thật đấy, ông cướp biển ạ…<br />
Trong lúc Oanh nói chuyện điện thoại thì cô gái trực quầy bar lắng nghe với vẻ tò mò.<br />
Oanh vẫn xoe xóe:<br />
- Tôi không còn gì để nói với anh nữa. Sẽ có quân của tôi tới bàn chuyện phải trái với<br />
anh… Anh đừng dọa tôi! Bởi lẽ cái con Oanh nó đã chết từ ngày lên giường ngủ với anh<br />
cách đây mười năm trước rồi.<br />
Oanh tắt máy điện thoại di động và gọi cô gái ở quầy bar:<br />
- Cho một ly rượu nữa.<br />
Cô gái đến gần, rụt rè:<br />
- Dạ thưa, em thấy chị uống cũng đã nhiều, hay để em pha nước cam?<br />
<br />
Oanh quắc mắt:<br />
- Cứ rót rượu, lấy chai Hennessy ra, loại xịn ấy.<br />
- Rượu thật đắt lắm chị ơi?<br />
- Từ nãy đến giờ cô cho tôi uống rượu rởm ư?<br />
- Em đâu dám. Có anh Tiên tới, bao giờ cũng phải là hàng xịn.<br />
- Thế còn bây giờ, chả lẽ tao không xứng uống một ly tử tế hay sao?<br />
Cô gái vừa quay đi thì có hai thanh niên bá vai nhau bước vào quán. Cả hai thằng đều<br />
nhỏ bé và ăn mặc nom như hai sinh viên. Đến gần Oanh, một đứa lễ phép hỏi:<br />
- Xin lỗi, chị có phải là Oanh không ạ?<br />
Oanh gườm gườm nhìn chúng:<br />
- Các chú ở đâu? Tìm Oanh có việc gì?<br />
Một tên đảo mắt nhìn quanh, còn tên kia khẽ kháng:<br />
- Ông anh em gửi cho chị cái này.<br />
Dứt lời, hắn rút từ trong túi quần ra khẩu súng ngắn, chia thẳng vào ngực Oanh và bóp<br />
cò. Trong khoảnh khắc, Oanh đứng phắt dậy, hai bàn tay định xô bàn, nhưng không kịp.<br />
Một tiếng nổ đanh gọn vang lên. Oanh bật ngửa…<br />
Cô gái bán bar run bần bật và chui vội xuống gầm bàn… Từ tầng trên, có tiếng la hét<br />
và tiếng chân chạy xuống cầu thang xầm xập. Một tên nhặt chiếc điện thoại di động của<br />
Oanh, lừ lừ tiến đến bàn lễ tân, nói trống không nhưng đủ cho cô gái đang chui dưới gầm<br />
bàn nghe thấy:<br />
- Ai hỏi gì thì bảo lúc đó đang ở trong toa lét. Nhớ đấy! Nếu khác đi một chữ thì cũng<br />
như con Oanh.<br />
Dứt lời, chúng vội chạy ra ngoài. Phía bên kia đường đã có hai tên đi xe máy chờ sẵn.<br />
Kẻ đi chiếc xe Hyosung Hàn Quốc loại 125 phân khối cao lớn, còn tên đi chiếc xe Dream<br />
II thì nhỏ con hơn. Khi hai tên giết người chạy ra, có một người cũng vừa đi xe máy tới.<br />
Anh ta dừng xe ở cách bọn đi xe máy đứng chờ khoảng chục mét và nhìn chúng với vẻ tò<br />
mò. Thoáng cái, hai tên sát thủ đã nhảy lên xe. Gần như cùng một lúc, hai chiếc xe vọt đi<br />
như tên bắn…<br />
‡ ‡ ‡ ‡<br />
Cũng vào thời điểm ở quán bar Hoa Sữa xảy ra vụ án mạng thì tại nhà riêng, Đại úy<br />
Vũ Mạnh Tường, Phó trưởng phòng Cảnh sát Điều tra kiêm Đội trưởng Đội Điều tra trọng<br />
án, Công an tỉnh H. đang cắm cúi viết chuyên đề về: “Đặc trưng của tội phạm có tổ chức<br />
trong thời kỳ Đổi mới và những kinh nghiệm bước đầu trong đấu tranh chống các tổ chức<br />
tội phạm”. Thực ra, đây không phải là nhiệm vụ của Tường, nhưng từ năm 1999, lãnh đạo<br />
Tổng cục Cảnh sát đã yêu cầu tất cả công an các tỉnh, thành phố phải có chuyên đề nghiên<br />
cứu về tội phạm có tổ chức. Điều đó cho thấy rõ một điều tội phạm có tổ chức đã và đang<br />
là mối lo đe dọa thực sự đối với trật tự an toàn xã hội.<br />
Phòng Cảnh sát Hình sự được Ban giám đốc giao cho nghiên cứu đề tài này nhưng đã<br />
<br />