intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cô gái Hồ Bắc

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

77
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ra khỏi sân bay Nội Bài, tôi tức tốc tới điểm hẹn. Khách sạn C.C. nơi thằng anh họ tôi cùng một đoàn khách du lịch Trung Quốc đang nghỉ ngơi sau chặng đuờng dài. Ngày xưa tôi và thằng anh họ học chung lớp và cũng thường ngồi chung bàn. Hắn nghịch ngợm và phá nhất lớp. Học xong phổ thông, hắn không vào đại học mà theo gia đình lên cửa khẩu Móng Cái làm ăn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cô gái Hồ Bắc

  1. Cô gái Hồ Bắc TRUYỆN NGẮN CỦA CHU QUANG MẠNH THẮNG Ra khỏi sân bay Nội Bài, tôi tức tốc tới điểm hẹn. Khách sạn C.C. nơi thằng anh họ tôi cùng một đoàn khách du lịch Trung Quốc đang nghỉ ngơi sau chặng đuờng dài. Ngày xưa tôi và thằng anh họ học chung lớp và cũng thường ngồi chung bàn. Hắn nghịch ngợm và phá nhất lớp. Học xong phổ thông, hắn không vào đại học mà theo gia đình lên cửa khẩu Móng Cái làm ăn. Ở đó, gia đình hắn có một công ty du lịch và mấy chiếc xe khách. Hắn phải “ôm” một chiếc, chuyên đưa rước khách Trung Quốc vào tham quan nội địa. Còn tôi, lang bạt vào tận Sài Gòn để kiếm sống. Nói chung, hai thằng tôi rất hợp. Sau bao năm gặp lại, hắn không mấy thay đổi, vẫn để đầu húi cua và ăn mặc bụi bụi, đúng kiểu dân tài xế. Sau vài câu chuyện sôi nổi và nốc cạn mấy ly bia, chúng tôi kéo nhau lên khách sạn, lăn ra ngủ. Sáng hôm sau, đoàn khách du lịch lại tiếp tục chặng đường nữa trong tour du lịch của mình, chặng Hà Nội - Hạ Long. Kể từ chặng này, đoàn có thêm một vị khách mới là tôi, một kẻ vừa chân ướt chân ráo từ Sài Gòn ra, nhân tiện du lịch một chuyến để giải toả stress, sau đó sẽ về thăm quê vài ngày trước khi trở lại Sài Gòn, tiếp tục lao đầu vào công việc như một cái máy để kiếm sống… Thằng anh họ của tôi lại tiếp tục ôm vô lăng, chăm chú điều khiển chiếc xe khách dài ngoằng. Trông khuôn mặt hắn lúc này có phần già hơn mọi khi một chút. Mặc kệ hắn với công việc của mình, tôi chui xuống chiếc ghế duy nhất còn trống ở phía cuối xe, ngồi chung với những vị khách xa lạ. Cạnh tôi là một cô gái trẻ khá xinh xắn. Nhìn cô, tôi đoán khoảng ngoài hai nươi tuổi một chút. Hết nhìn bên này, cô lại nhìn sang bên kia cửa kính vẻ tò mò. Thỉnh thoảng, cô lại thốt lên vài câu trước những gì đang nhìn thấy. “Cô thấy đất nước chúng tôi thế nào?”- Tôi hỏi bằng tiếng Phổ thông… Cô gái khẽ mỉm cười:
  2. “Anh cũng biết nói tiếng Hoa à?”. “Tôi biết nói chút ít!”- Tôi gật đầu. Cô gái tỏ ra vui vẻ hơn và cũng khá bạo dạn. Chúng tôi làm quen được ngay trong những phút giây đầu tiên ấy. Cô tên Vương Huệ, ở tận tỉnh Hồ Bắc. Những câu chuyện tiếp theo của chúng tôi thật rôm rả… Thằng anh họ tôi bỗng nhồi phanh khiến chiếc xe giảm tốc độ đột ngột. Mọi người đổ nhúi nhụi vào nhau. Cô gái cũng đổ dúi về phía trước. Thằng anh họ tôi thò đầu ra ngoài, chửi toẹt vào mặt một tên choai choai chạy xe máy đang long nhong phía trước. Mặc kệ, chiếc xe vẫn lượn lờ phía trước như thách thức. Thằng anh họ tôi càng điên máu, hắn lại thò đầu, bật chửi một cách tục tĩu… Cũng may, những hành khách và cô gái xinh xinh đang ngồi cạnh tôi không biết tiếng Việt. Gần trưa thì tới Hạ Long. Chiếc xe dừng lại ở bến tàu. Mọi người bước xuống xe, theo hướng dẫn viên xuống một con tàu khách để đi thăm vịnh. Tôi dẫn Vương Huệ tới chiếc cầu thang phía sau. Cả hai leo lên đỉnh nóc con tàu, thả tầm nhìn ra biển. Vương Huệ luôn miệng xuýt xoa rồi đưa máy ảnh lên bấm lia lịa. Còn tôi lúc này, đóng vai trò một hướng dẫn viên đặc biệt. Chút vốn tiếng Hoa của tôi không nhiều nhưng cũng đủ để Vương Huệ thích thú và hài lòng. Điểm đến đầu tiên của chuyến đi thăm vịnh là động Thiên Cung. Lúc này, Vương Huệ cũng đã bạo dạn sóng đôi cùng tôi bước lên từng bậc thang một. Lên đến cửa hang, cô thở ào một cái, nở một nụ cười tỏ ra không có gì mệt mỏi. Đứng phóng tầm mắt về phía đất liền một lúc rồi chúng tôi chui vào trong động. Càng xuống sâu, hang càng tối và ngột ngạt. Mồ hôi đổ thấm ướt hai vai áo chúng tôi. Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những chiếc đèn điện, Vương Huệ nheo mắt ngắm nhìn những hình thù vừa đẹp vừa kỳ quái được tạo nên bởi những nhũ đá rồi gật đầu khen đẹp… Vòng qua hang Đầu Gỗ đầy dơi, chúng tôi chui ra ngoài thật nhanh và ngửa cổ hít lấy hít để những luồng không khí dễ chịu vào buồng phổi của mình… Lại thả chân xuống từng bậc thang bằng đá, chúng tôi thong thả xuống tàu. Mười phút sau, con tàu lại rời đảo, tiếp tục cuộc hành trình. Tôi và Vương Huệ lại leo lên nóc tàu ngắm nhìn biển. Điểm đến tiếp theo là hòn Chọi. Nó đã hiện ra trước mặt chúng tôi.
  3. Vương Huệ bỗng cúi xuống nói líu lô với ai đó đang đứng trước mũi con tàu rồi chỉ vào hòn Chọi. Rồi cô đưa máy ảnh cho tôi chụp giùm. Cũng may cho Vương Huệ, con mắt thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi nào. Xong, tôi cũng đưa máy hình của tôi lên, căn vài bức thật đẹp. Tàu chạy qua hòn Chọi, Vương Huệ còn ngoái cổ nhìn lại một lúc lâu. Tới những hòn khác, tôi lại bô bô như thể mình đã nắm quá rõ về chúng. Một vài du khách bỗng nổi hứng leo lên nóc tàu, nơi tôi và Vương Huệ đang đứng. Họ líu ríu trò chuyện với cô khiến những câu chuyện của chúng tôi bị gián đoạn. Thêm một vài người nữa leo lên. Họ giành mất Vương Huệ khiến tôi cảm thấy lẻ loi mất vài phút… Chiều. Con tàu đưa chúng tôi trở lại bờ sau mấy tiếng vòng vo quanh vịnh. Các du khách đã mệt nhoài. Thằng anh họ tôi lại leo lên xe, đưa mọi người về khách sạn. Hắn có vẻ thán phục khi tôi đã thân quen được với cô gái trẻ đẹp nhất đoàn. Khách sạn, nơi đoàn khách nghỉ ngơi nằm ngang lưng chừng đồi. Từ đây nhìn ra biển, bao quát được gần hết quang cảnh của vịnh. Tôi lại cùng Vương Huệ rời khách sạn đi xuống bãi biển. Cô tinh nghịch chạy sát xuống mép nước. Cô nói nhỏ với tôi rằng cô rất yêu biển. Đôi mắt trong veo của cô thật đẹp và cuốn hút một cách lạ lùng. Tôi cứ ngỡ rằng mình đã gặp được ánh mắt này ở đâu đó một lần rồi thì phải!… Sập tối. Chúng tôi mới trở về khách sạn để ăn tối. Đêm. Đúng dịp trăng tròn. Tôi và Vương Huệ leo lên tầng cao nhất của khách sạn, phóng tầm nhìn xuống phía bến phà Bãi Cháy đang rộn rịp người qua lại. Xong, lại thả tầm nhìn ra biển. Vầng trăng đã nhô lên đỉnh núi Bài Thơ. Cũng như buổi chiều, chúng tôi lại trò chuyện một cách tự nhiên như một đôi bạn đã thân nhau từ lâu. Thỉnh thoảng, tiếng cười của chúng tôi lại hoà vào nhau rồi tan theo những luồng gió biển… Trước mặt chúng tôi, biển vẫn lóng lánh những ánh trăng vàng. Và đêm nay sẽ thật khó quên. Vương Huệ đứng sát cạnh bên tôi. Lần đầu, tôi đứng ngắm trăng cạnh một cô gái trẻ ngoại quốc khá dễ thương. Cũng vui vui và hồi hộp lắm! - “Anh đã từng đến Trung Quốc chưa?” - Cô hỏi. Tôi bèn lắc đầu và hứa với Vương Huệ, nhất định, tôi sẽ đi thăm
  4. Trung Quốc vào một dịp gần nhất! Và nếu có thể, tôi sẽ đi du lịch Hồ Bắc, sẽ gặp lại cô ở Hồ Bắc! Cô mỉm cười không tin rằng tôi nói thật… … Đêm đã khuya lắm thì phải. Những làn gió từ phía biển thổi vào mát lạnh. Chúng tôi vẫn chưa muốn chia tay. Có một cái gì đó đang làm cho hai chúng tôi lưu luyến thực sự!… Sáng hôm sau. Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi những dãy đảo ngoài vịnh, chúng tôi lại lên xe, tiếp tục cuộc hành trình về Móng Cái. Thằng anh họ của tôi lại loay hoay với chiếc vô lăng của mình. Những du khách hình như còn thiếu ngủ, họ ngả người, ngủ gà ngủ gật… Có lẽ, chỉ có tôi và Vương Huệ không cảm thấy buồn ngủ. Mặc dù đêm qua chúng tôi thức rất khuya. Đường về Móng Cái hẹp và lắm đèo dốc. Thằng anh họ tôi khá vất vả khi phải liên tục điều khiển chiếc xe cua qua, vòng lại. Thỉnh thoảng tới đoạn đường thẳng, hắn lại thả lỏng vô lăng, liếc nhìn trộm tôi và Vương Huệ qua chiếc gương phản như có ý nói: “Chúng mày cứ tranh thủ trò chuyện đi! Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mỗi đứa phải về một nơi. Tha hồ mà… nhớ, mà tiếc!”- Quả thật, chúng tôi cũng đang nghĩ tới những giây phút ấy. Cuộc hành trình và cuộc gặp gỡ của chúng tôi thật quá ngắn ngủi. Vương Huệ lại tò mò nhìn ra ngoài khi xe chạy ngang một nhóm người dân tộc với những trang phục lạ mắt mà tôi đoán là người Dao đỏ. Cô đưa máy ảnh, bấm bừa một kiểu rồi ngoái cổ nhìn lại phía sau như còn nuối tiếc những hình ảnh cô vừa quan sát được… Trưa. Đoàn về tới cửa khẩu Móng Cái. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, những du khách có vẻ quyến luyến khi chuẩn bị rời khỏi Việt Nam. Vương Huệ cũng vậy. Tranh thủ vài phút giây còn lại, chúng tôi trao đổi địa chỉ cho nhau. Cô đưa tay ra cho tôi bắt rồi bật cái ô màu trắng, che những hạt nắng nhẹ trên đầu. Tôi liền đưa máy ảnh lên chụp. Tấm ảnh này, tôi sẽ giữ mãi làm kỷ niệm. Một cô gái Hồ Bắc với nụ cười duyên dáng dưới chiếc tán ô màu trắng trong một buổi trưa hè nắng nhẹ…
  5. Đoàn khách đã chuẩn bị qua cửa khẩu, Vương Huệ quay người lại, vẫy tay chào. Tôi cũng chào lại và một cảm giác buồn man mác khẽ thoảng qua. Chẳng biết rồi đây chúng tôi có còn gặp lại? Đứng nhìn theo đoàn khách đi xa dần… đến khi họ sang tới bên kia cửa khẩu và bóng dáng Vương Huệ biến mất, tôi mới chịu thôi. “Về! Về nhà tao làm một giấc. Chiều mày còn phải đi Trà Cổ nữa đấy!” - Thằng anh họ tôi hối thúc. Rồi hắn chép miệng: “Thế là nàng đi mất rồi! Biết đến kiếp nào mới gặp lại?” - Tất nhiên, chỉ có mình tôi quyến luyến với Vương Huệ. Còn hắn, lúc nào cũng khô như củi gỗ vậy! Tôi lại cảm thấy lòng mình trống trải như vừa đánh mất một cái gì đó. Một cảm giác man mác buồn khẽ thoảng qua trong tôi khi nghĩ đến cảnh chiều nay phải đi Trà Cổ… một mình. Mặc kệ thằng anh họ với những lời trêu ghẹo của hắn. Tôi lẩm nhẩm đọc bài thơ tình “Gửi phương xa” của Lý Bạch cho hắn nghe và bỗng cảm thấy bài thơ hay hay một cách lạ lùng… “Mày, quả là một kẻ… đa tình!” - Thằng anh họ tôi khẳng định sau khi nghe tôi đọc xong bài thơ. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh và mỉm cười… Nắng vẫn nhẹ nhàng đổ xuống mảnh đất vùng biên, nơi tôi vừa mới đến… Móng Cái, tháng 8.2003
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2