intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cô gái tuổi Dần tôi quen...

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

50
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đến một ngày thứ bảy thật đặc biệt vào tuần thứ ba của tháng mười mà có lẽ Long chẳng thể nào quên… Đó là một lần anh chạy bộ quanh công viên trong khuôn viên khu Ngô Tất Tố, khi thấm mệt, anh đặt lưng lên chiếc ghế đá, dáo dác đưa tầm mắt nhìn quanh.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cô gái tuổi Dần tôi quen...

  1. Cô gái tuổi Dần tôi quen... Đến một ngày thứ bảy thật đặc biệt vào tuần thứ ba của tháng mười mà có lẽ Long chẳng thể nào quên… Đó là một lần anh chạy bộ quanh công viên trong khuôn viên khu Ngô Tất Tố, khi thấm mệt, anh đặt lưng lên chiếc ghế đá, dáo dác đưa tầm mắt nhìn quanh. Rồi bất chợt… sự chú ý của Long dồn vào con đường đầy đá và xà bần đằng sau khu chung cư Ngô Tất Tố, khúc hẻm cụt ngủn đó chẳng có gì là hấp dẫn Long, cứ nghĩ đến cảnh phải lê chân trên những “chướng ngại vật” gồ ghề, anh chẳng muốn bước. Nhưng mình đang thảnh thơi mà, Long thầm nghĩ và anh đi từ từ vào nơi mình chẳng khi nào để tâm đến ấy. Anh nhận ra, ở đấy không như anh nghĩ, chí ít có một điều gì sẽ níu chân anh quay trở lại lần hai, lần ba… Cuối con hẻm cụt là một quán sinh tố nho nhỏ, nó bán cho ai nhỉ, khu này làm quái gì ai biết mà vào, Long không khỏi thắc mắc về sự xuất hiện của một “vật thể lạ” mà anh đang chứng kiến. Nhưng thôi, đã lỡ đến thì thôi vào vậy, Long tìm cho mình một chỗ ngồi thoáng đãng trước quán (làm sao mà thoáng được khi đối diện toàn nhà và nhà san sát nhau, chỉ là Bảo Long đang tự lừa dối bản thân mình, nhưng tại sao? Xin hồi sau sẽ rõ!), cũng lạ là sao chẳng thấy ai phục vụ trà nước, hỏi han chi hết, chẳng lẽ vắng quá nên không bán nữa sao, Long lại nghĩ ngợi. Nhìn xung quanh không có người, Long tính hỏi nhưng lại ngượng ngùng, gì thì anh cũng mới vào khu này lần đầu mà. Long định đứng lên đi khỏi quán, chợt…
  2. - Anh gì ơi! Anh uống nước phải không ạ? – Giọng của một cô gái từ xa, tiếng âm nghe khá trong trẻo và có phần vồn vã. Đang tính bỏ vè, lại có người gọi lại, bất đắt dĩ, Long miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng trong bụng anh đã chấm quán này vào “sổ đen”, chắc chẳng có lần hai anh tới nữa… - Ừ, quán có bán buôn gì không em mà sao không ai hỏi han khách khứa chi hết vậy? - Anh thông cảm giúp, do có mình em tối nay, mấy người đi công chuyện hết, nãy giờ em chạy bở hơi tai luôn ạ! Có chú bảo vệ bên chung cư, gọi mấy ly cà phê, em phải bưng vào, xin lỗi anh nhiều ạ… Nhìn thấy cô chủ quán, Long hơi khớp vì cách xưng hô, hình như cô gái ấy chừng phải lớn hơn anh vài tuổi, nhưng nghĩ đến lời mấy thằng bạn dặn, nhất là Đông Huy, tụi nó bảo Long khi vào quán xá ăn uống hay đi nhậu nhẹt, gặp phụ nữ cứ gọi là em tất tật, còn hơi già (chừng vai bà cô, ba dì) tí thì gọi là chị, như vậy nghiễm nhiên mình sẽ được “bonus” cho thêm nhiều thứ hời, còn ghi điểm với trong mắt “phái đẹp” nữa chứ - nghĩ vậy Long lại càng cho phép mình gọi “anh – em’ ngọt xớt, tội gì không gọi khi được nhiều lợi ích như vậy chứ. Nói đi cũng phải nghĩ lại, là do người ta neo người chứ chẳng phải không muốn bán, thôi chấp nhận lời xin lỗi của người ta vậy… - Ừ, không có gì đâu em, anh vừa mới tới thôi hà! Quán mình có gì uống em? - Dạ, em lấy thực đơn cho anh xem nhé! Rất nhanh, cô bé ấy chạy vào trong mang cuốn thực đơn nhỏ ra cho Long… - Dạ đây anh… Long lật từng trang một, xem sơ cuốn menu của quán, chung quy là anh đã có thứ gọi từ trước, chẳng bao giờ anh gọi thứ gì khác ngoài “Sinh tố thanh
  3. long” – là loại trái cây Long thích nhất… Lật tới tờ cuối, Long khá ngạc nhiên, ô hay, quán cốc như này cũng có bán bánh mì bò né, hủ tiếu Singapore… nữa, phong phú như vậy thì sau này khỏi cần phải lếch xe chạy ra xa xa ăn nữa, Long ngấy đến tận cổ mấy quán ăn quanh khu này rồi, anh đã thử toàn tập và rút ra kinh nghiệm chẳng quán nào ngon và đặc sắc… - À, anh tính kêu món quán không có, không biết… - Dạ, anh cứ nói ạ, biết đâu em có, bữa sau em biên thêm vào thực đơn! – cô gái ấy trả lời rất nhanh nhẹn và khéo léo. - Ừ, vậy cho anh một ly sinh tố thanh long ít sữa nha! Không suy nghĩ lâu, cô bé “sinh tố” trả lời… - Dạ, may mà quán còn thanh long, anh có dùng thêm cái gì không ạ? - Ừ, vậy cho anh một “bánh mì bò né” luôn nha em. - Anh thông cảm giúp, quán em mới mở, sắp xếp chưa xong đâu vào đâu hết nên chưa bán mấy món đó… - À, thực đơn thức ăn “đang còn trong kế hoạch” hả em? - Dạ không, vài bữa nữa tụi em làm thôi anh. – cô nhìn anh với vẻ hơi ngại ngùng rồi nói tiếp - … Hay anh dùng bánh mì ốp la nhé! - Ừ, vậy thôi cũng được, em cho gì anh ăn vậy chứ biết sao giờ… - Long hơi trêu cô bé, nhìn thấy cô hơi bối rối, cậu cũng cảm thấy hơi quá nhưng… - Dạ, anh thông cảm giúp ạ! - Ừ, hổng có chi, em vào làm đi... Chờ tầm mười phút, Long lại ngó ngược vào nhà, chẳng lẽ mình bị em “sinh tố” cho leo cây nữa sao, lại một điểm trừ nữa cho quán này, nhưng thôi kệ từ từ thử ốp la với sinh tố đã rồi tính. Gần năm phút sau, cô bé đem món ăn và nước của Long ra… - Haizz… Anh chờ em đi Phan Thiết mua thanh long với trứng nên đói muốn xỉu rồi nè!
  4. Ái chà, trêu thì trêu vậy nhưng mà nhìn đĩa ốp la thấy hấp dẫn hẳn, trình bày khá là bắt mắt nữa chứ… Hai lòng trứng gà đỏ hỏn nằm gọn trong chiếc chảo nhỏ xinh, dầu còn sôi xèo xèo đến độ chốc chốc lại văng một giọt nhỏ ra ngoài, bên trên rắc chút tiêu cùng một bông hành nhỏ, nhưng đặc biệt nhất là có một miếng cá hộp nhỏ nằm gọn một góc, sát cạnh là một miếng paté màu hồng nhạt, tất cả quyện lại thành một mùi thơm lừng, kích thích vị giác đang đoi đói của Long… - Dạ, anh thông cảm, em làm hơi lâu với phải nướng bánh mì cho giòn nữa… Long cũng quên để ý tới hai ổ bánh mì nhỏ nhắn, khá dễ thương nóng hổi đặt trong một chiếc rổ mây, lại còn tương ớt vẽ thành hình mặt cười trong đĩa ốp la nữa chứ, bé tí thôi nhưng mà đặc biệt ghê ta ơi… - Ừ, nhưng mà anh kêu ốp la mà sao có cá hộp với paté nữa em? - Dạ, em khuyến mãi anh đó với cũng muốn mời khách quay lại nữa mà! – giọng cô gái trong trẻo với nụ cười rất duyên. - Ừ, vậy cám ơn em nhiều nhé!... À, em có bận bịu gì không, ngồi với anh nói chuyện cho vui. Cô gái thoáng bối rối, cô chưa kịp trả lời, Long đã nói chêm vào… - Thôi em bận thì thôi vậy, anh ngồi một mình cũng được. - … Dạ, không… Bận gì đâu anh!... Vậy em ngồi chơi, nói chuyện với anh tí cũng được với cũng vắng khách nữa… Nói rồi cô kéo chiếc ghế ngồi cùng phía hướng ra ngoài ngõ, cách Long một chập nửa thước, cô ấy giữ ý tứ kinh, Long thầm nghĩ… - Em mở quán lâu chưa? - Dạ chưa, quán em mới mở được hơn một tháng thôi anh… - Quán mình bán được không em? - Dạ, bán cũng tạm thôi anh, em hay bưng ra mấy nhà ngoài chung cư với
  5. mấy chú bảo vệ, giữ xe cũng ủng hộ nên em bán cũng được. Long vừa nói, vừa cắn miếng bánh mì kẹp cá hộp, ngon một cách kì lạ, cả ngày nay cậu chưa ăn món gì tuyệt vời như vậy… -… - Em bán một mình hay bán với ai? - Dạ em bán với chị em nữa, nhưng ban ngày em đi học với đi làm thì mình chỉ bán, còn tối về, em phụ… - Hai chị em thuê nhà này hả, hình như em quê khúc Nha Trang – Phú Yên phải không, nghe giọng em anh đoán vậy… - Dạ, em quê ở Đại Lãnh, Ninh Hòa, nhà này là nhà chị em anh… - À… Đại Lãnh, anh nhớ rồi, lúc về quê anh hay đi ngang qua, biển đẹp thì thôi luôn em ha… - Dạ, ủa… anh cũng không phải ở thành phố luôn hả? - Ừ, anh ở Bình Định em, khúc Phù Cát á, em biết không? Tên Long nhà mình “ba lém” thì thôi, hắn trùm sò nói mình ở Bình Định nữa cà, chẳng biết hắn ta nghĩ ngợi mưu kế gì đây, nhưng mà thật, ba mẹ Long quê gốc ở Bình Định, hồi sáu tuổi Long mới cùng ba mẹ rời Phù Cát vào Đà Lạt nhưng nói chung là Long cũng hơi quên quên mảnh “đất võ” quê mình rồi, vì cũng gần chục năm, anh chưa có dịp được về quê, mà nghe đâu khu nhà anh ở bây giờ nhà lầu mọc lên như “nấm sau mưa”, vậy trả lời quê Bình Định với cô ấy cũng không có gì quá đáng, nhưng giọng mình vẫn còn hơi hướm Bình Định mà, cứ về nhà đi, ba mẹ - con cái nói chuyện với nhau cứ y như là dân Phù Cát rặt vậy đó, đi học mình mới sửa bớt cho dễ nghe hơn chứ bộ, Long suy nghĩ… - Í… Vậy là cùng là dân miền trung hả, vui ghê! Mà anh ở gần đây hay sao mà biết quán em? - Ừ, nhà anh ở bên chung cư á em! À… mà em học trường nào?
  6. - Dạ, em học thêm mấy chứng chỉ thôi, em ra trường được ba năm rồi anh, em tốt nghệp bên đại học Ngân hàng ngoài Thủ Đức á anh! Trời đất, cô bé ấy còn “dừ” hơn Long tưởng nhiều, tưởng là cô ta mới năm ba, năm tư, ai dè ra trường được mấy năm rồi. Với lại, Long cũng đâu có bị “háp” lắm đâu mà sao cô ta cứ một xưng “anh”, hai xưng “em” vậy cà, làm anh ngại chết mất. Long nhìn kỹ lại “chị bé sinh tố” ấy một lần nữa, thật sự là cô khá xinh xắn, giọng nói cũng nhỏ nhẹ và nhất là cô rất trẻ trung so với tuổi thật của cô, cô lại trông khá có da thịt nữa, Long không thích những cô gái “mình hạc xương mai”, Long ưa những cô gái mũm mỉm, mum múp hơn. Nhưng điểm thu hút nhất nơi cô ấy làm Long phải chăm chú nhìn một lúc là cô sở hữu một chiếc hơi to, anh chú ý đến cô làm cô ngượng ngịu đến hơi hơi đỏ mặt… - Anh sao vậy? Sao nhìn em hoài à, em có gì hả?... – Đến câu hỏi như nhắc khéo của cô ấy, Long mới ngừng nhìn cô, nói là nhìn nhưng anh chỉ ngó trộm, liếc nhẹ qua thôi, chứ ngắm chằm chằm vào mặt mũi con người ta thì chắc chẳng cô nào dám ngồi nói chuyện hay tâm sự với anh nữa – Anh uống sinh tố đi, chứ không nó chảy nước đá, lạt lắm. Anh chờ em tí, em vào lấy thêm ly trà đá nhé! - Ừ… Khi cô bé ấy quay lưng đi, Long lại ngoái người nhìn… Ô… sao mà trùng hợp vậy, cũng bước đi hết sức nhẹ nhàng, rất ít nghe tiếng bước chân, dù cho so với “bản gốc” thì chưa được giống lắm. Long cứ ngắm hoài bước đi đó cho tới khi nó đi khuất tầm anh nhìn, lúc này, anh lại liên tưởng đến một người, tất nhiên là Nhã Lan, tuy cô bé “sinh tố” ấy không phải là bản sao “một chín, một mười” nhưng ít nhất hai điểm Long yêu mến nhất nơi Nhã Lan, Long đã bắt gặp nơi cô gái này. Những gì đang diễn ra làm anh quá đỗi bất ngờ, anh chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đi con đường ấy rồi đến nơi này,
  7. thấy được bước chân và cánh mũi “sinh tố” đó. - Anh nè, nãy giờ nói chuyện em không biết anh học trường nào, tên tuổi ra sao luôn đó? - Ừ… Giờ em muốn kêu chị hay kêu em đây? Cô gái “sinh tố” bật cười, rõ ràng là cô ấy biết anh chàng này nhỏ tuổi hơn cô nhưng cô vẫn cứ anh anh – em em làm cậu ta không biết xử trí sao cho thỏa đáng nữa. Biết xưng hô sao đây, nãy giờ gọi “anh – em” như vậy rồi, giờ chuyển sang “chị - em” nghe nó sao sao á… - Vậy anh nhỏ hơn em à? - Em tuổi con gì? - Con gián, còn anh? - Giỡn hoài, làm gì có tuổi con đó cô hai… - Ừ, vậy em tuổi con Dzoi! – cô bé cứ trêu Long vậy làm cậu muốn mếu máo luôn, nhưng cậu nhẩm tính chắc cô bé “sinh tố” tuổi Mẹo hoặc tuổi Thìn nếu như suy theo năm ra trường của cô… - Em sinh năm bao nhiêu, cứ cà rỡn, cà rỡn không hà! -… - Đùa chứ, em sinh năm 1986 anh! - Là tuổi con… - Con cọp… Trời, gái tuổi Dần, Long hơi bất ngờ, thật sự mà nói thì cô ấy lớn hơn Long nghĩ rất nhiều. “Sao lại tuổi Dần chứ? Sao lại là con cọp chứ không phải con gì khác chứ?...” – Long đang bị những câu hỏi này chi phối, chúng chạy quanh trong đầu anh, sao anh quan tâm như vậy, ngỡ ngàng như vậy, cô gái “sinh tố” tuổi Dần này đâu có liên quan gì đến anh đâu, anh lại suy nghĩ tiếp. Nhưng rồi… anh vẫn cứ nghĩ về cô, nghĩ về cái tuổi Dần của cô với quan niệm “Dần – Thân – Tỵ - Hợi” hoài hoài lúc này…
  8. - Anh sợ con gái tuổi Dần không? – thấy Long hơi ngạc nhiên, cô hỏi Long, làm Long ngại một cây, Long không biết trả lời sao đây. Hình như giọng cô hơi trầm lại và thoáng buồn thì phải… - - Không, anh sợ gì đâu em, anh khoái con gái tuổi Dần lắm! – Long trả lời một cách dứt khoát vì anh không muốn làm cô buồn và tủi thân hơn nữa, sinh trong năm Dần mà lại là phụ nữ nữa, tủi lắm chứ, nhất là khi câu “tuổi Dần cao số, khó lấy chồng” cứ nhang nhảng, nhang nhảng… Mà tính ra cô gái ấy năm nay 27, 28 rồi, còn nhỏ nhắn nữa đâu nhưng nhìn cô ai mà nghĩ đã từng tuổi đó cơ chứ, 23, 24 là cùng thôi… - Thôi, anh nói sao, em nghe vậy, chứ biết sao giờ. Mà anh tuổi gì ha? - Anh hả… Anh tuổi Thìn em, anh sinh năm 1988. - Vậy giờ kêu sao đây ta, chị - em nha! - Ừ, kêu sao cũng được, tùy em à! - Giỡn anh thôi, với mặt anh già thí mồ luôn, kêu anh cũng được! Hú hồn, Long mà không nhanh trí nói chệch tuổi anh là anh phải gọi cô bé ấy bằng chị có khi ấy chứ, tuổi thật anh là tuổi Ngọ, chứ chẳng phải là tuổi Thìn và anh sinh năm 1990… Chắc cô gái này đang giữ thể diện cho anh thôi, mặt anh ai chả kêu là “baby” – ai gặp cũng bảo anh chừng nào thi tú tài, hay học lớp mấy rồi, họ đâu biết anh từng kinh qua hai trường đại học đâu… -… - À, mà nãy giờ em tên gì, anh quên hỏi? - Dã, em tên Lam, Hải Lam không phải Thanh Lam đâu à nha! Tưởng lại có thêm một sự trùng hợp nữa chứ, Lam, Lam, Lam chứ không phải Lan, Hải Lam chứ không phải Nhã Lan, tỉnh lại, bớt khùng, bớt liệu Long… Nhưng mà công nhận cái tên Hải Lam đó nghe hay và cá tính phếch chứ, nghe cứ như nhân vật nào trong phim bộ Hồng Kông á…
  9. - Ừ, Hải Lam anh nhớ rồi… - Còn anh, anh tên gì? - Anh tên Long, Bảo Long, Phạm Phú Bảo Long, bạn bè hay gọi thân mật là Long “lểu” – lêu lổng! - Trời, ai kêu anh nói hết tên họ đâu chứ, anh Long “lểu”, nhưng mà công nhận là tên anh nghe rất hay và ý nghĩa… Chưa kể, Long ghét cay, ghét đắng cái tên Long “lểu” do Hữu Khánh đặt, mấy lần anh dọa “tay đôi’ hay “búp xô” Khánh, Bình với Huy vì gọi cái “tên cúng cơm” trời đánh đó của anh rồi đấy chứ (dù cho Long chưa bao giờ đánh lại ba “ông thần” đó), nghĩ sao tên Bảo Long hay ho là thế mà cứ bị tụi nó lấy ra một hai Long “lểu”, lêu lỏng, nghe mà muốn sùng gan, sùng mật… Nhưng lạ thay, anh chẳng hề giấu cái “nghệ danh” với Hải Lam… Ý gì đây?... - Anh còn đang học hay đi làm rồi? - Còn đang học em, bên Huflit á, học dốt quá nên bốn, năm năm rồi mà chưa ra trường đây! - À, em có thằng em cũng học bên Huflit mà nó cũng sắp ra trường rồi, ủa anh sinh 1988 chắc ra trường lâu rồi chớ?... - À, ừ… anh thi rớt đại học năm đầu, năm sau mới đậu nên học trễ em… - Dạ! -… - À, của anh bao nhiêu tiền em ha? - Dạ, ba mươi lăm ngàn tất cả anh. - Ừa, đây em… Thôi anh về nha Lam, bữa sau anh ghé qua chơi ha! - Dạ, anh Long dzìa ạ! ---------- Tối đó, Bảo Long hồi tưởng về câu chuyện vừa qua, nói giấc mơ cũng không
  10. đúng vì mọi chuyện rõ mồn một rồi mà, nhưng tất cả không giống thật, nó cứ như là Long vừa lạc vào một thế giới khác vậy. Hải Lam – cái tên nghe thánh thót, du dương, chẳng phải là Nhã Lan mà là hình ảnh cô bé bán sinh tố, “già như trái cà” ấy cứ chạy trong tâm trí Long lúc này… Thôi chết, Long đang yêu sao? Bậy, làm quái gì có chuyện Long yêu, mà nếu có yêu sao lại chọn Hải Lam cơ chứ, cô quá lơn hơn Long, lại còn tuổi Dần nữa, lại nữa rồi, đã nói đừng quan tâm đến tuổi tác con người ta mà, tuổi Dần thì có sao đâu… Không sao, vậy chẳng phải là Long đang yêu à, tội chàng Long này thật, mà ai mượn đi vào “con ngõ cụt” ấy chi giờ hết lối ra. Nhưng, chắc là trong con người Bảo Long, anh có một phần nào quý mến, nhớ nhung Hải Lam… Vâng! Chẳng ai hiểu Long bằng chính anh cả, nhớ thì cứ nói nhớ, yêu thì bảo yêu, việc gì phải giấu giếm... Phải chăng anh đang yêu tới hai người con gái mà một người trong đó là Hải Lam?... Cứ nghĩ như vậy, chàng trai đương “say nắng” món “sinh tố” kia lại tự vã chan chát vào má, lại tự vò đầu bứt tóc cho mình tỉnh lại. “Không, không yêu!” – chàng ta tự nhủ, nhưng đâu đó trong tim chàng lại nói “Có!” – sao cứ phải giằng co bản thân vậy chàng Long tội nghiệp… Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng và kì diệu đến độ Long cũng chẳng ngờ tới, hằng ngày, hơi quá phải nói là hằng tuần, Bảo Long “uống sinh tố thay cơm” tới bốn, năm lần. Với anh, còn gì vui và thú vị hơn việc được ngắm nhìn Hải Lam thoăn thoắt tay nào xay, nào ép, nào gọt, rồi cười đùa, trò chuyện với cô, mấy lần Long còn đưa hết Trương Bình, Hữu Khánh rồi cả Đông Huy tới để mục kích cô gái “sinh tố” ấy. Dĩ nhiên, với bọn họ, sinh tố thì thường thôi chỉ cô chủ thì dễ thương thật, nhưng họ cũng khyên Bảo Long: “Cái gì cúng là cúng, cái gì ăn là ăn!”… Tưởng Bảo Long sẽ ăn “đồ cúng” nhưng không, Hải Lam đã đi Nhật học thạc sỹ ngành tài chính trong một chuyến bay có báo trước với Long, cô đi
  11. du học sau hai tháng biết anh lần đầu tiên… Chia tay Hải Lam, Long bịn rịn, lưu luyến một cái gì khó nói, thật lòng anh mong là chẳng có cuộc chia ly nào hết, anh không biết rồi đây anh còn đi uống quán sinh tố đó nữa không (quán sinh tố đó nghỉ luôn trước Tết mấy ngày, chắc vì không có Hải Lam phụ bán nên chị cô dẹp, nhưng công bằng mà nói quán không đắt khách, nếu không có Bảo Long với thêm bạn bè do anh dắt tới thì quán đó cũng ế lắm!), vì mỗi lần như vậy, nụ cười, dáng đi và nhiều thứ đẹp đẽ về cô lại ùa vè, anh sẽ không kiềm nén được cảm xúc. Tới lúc cô đi, anh vẫn tin là mình không yêu cô, chỉ đơn giản anh nghĩ là có một sự đồng điệu nho nhỏ nào về cảm xúc, họ nói chuyện hợp gu, nhiều khi người ta nói cứ vài cái nhỏ nhặt đó tạo nên tình yêu, còn Long thì nói không phải. Anh thích tới quán sinh tố vì Hải Lam, nhưng cũng vì cô có chiếc mũi to, có cách đi đứng gần giống một người mà anh mới thật sự yêu. Vâng! Khi yêu thật lòng một ai, bạn hay cố gắng tìm kiếm những người có nét hay đặc điểm tương tự như cô ấy hoặc anh ấy của bạn, rồi sẽ có một lúc nào đó (hay không bao giờ) bạn tìm được một cá biệt nào hơi giống (nhấn mạnh là chỉ hơi giống thôi nhé!) người thương của bạn, bạn sẽ vỡ òa vui sướng. Hãy thật lòng đi, bạn yêu ai hơn, người bạn vừa tìm được kia hay “bản gốc” của bạn? Cũng phải kể thêm, Hải Lam nói với Long cô đi Nhật khoảng bốn năm rồi về, sau này, Bảo Long có gặp lại cô một hai lần, họ nhận ra (và nhất là Long nhận ra điều đó) vì họ quý nhau chứ không phải yêu nhau, khi Long đã tìm thấy một tình yêu thật sự… Phần Bảo Long, trong Facebook của anh, anh lưu Hải Lam vào danh sách mà anh gọi là: “Em trong mắt tôi!” – tên của một bài hát anh chẳng ấn tượng lắm, nhưng cái chính là anh thích cái tên thôi. Danh sách đó có face của ba người: Hải Lam, H. – cô gái Long từng yêu lúc nhỏ và một người nữa, cô ấy cũng chỉ là người anh quý – họ là những “người em”, em trong mắt Bảo
  12. Long mà lắm khi anh tưởng đã yêu (mà lắm khi yêu thật) nhưng sau cùng nhìn lại, họ chỉ đi ngang đời anh, để lại những dấu ấn, những kỷ niệm, những vết thương lòng thật nhỏ bé. Và với anh, họ thật đặc biệt vì… họ có những nét giống người mà anh đã quá yêu trong cuộc đời… Long có lần kể cho mẹ anh nghe về chuyện anh từng “trồng cây si” nơi quán sinh tố hai tháng liền vì một cô gái tuổi Dần, mẹ anh cũng chỉ lắng nghe và khuyên anh hãy làm theo điều anh suy nghĩ là đúng… Tất nhiên với sự từng trải và tinh tế của một người mẹ, cô cũng chỉ nhìn qua và đoán sơ là trong một phút bốc đồng nào đó, Long mới suy nghĩ vậy thôi, thôi cứ để Long “thương thầm, nhớ trộm” người con gái ấy cũng được; với con trai cô còn trẻ con, non dại mà (với mẹ, Long còn “con nít” lắm, nhất là trong mấy chuyện “gà bông” này), có mấy khi anh được đắm chìm trong cảm giác yêu, được ai đó quan tâm hay ngược lại, chắc cô cũng muốn Long cứ yêu đi, yêu bất kỳ ai anh thích vì cô không ở bên Long lúc này, vì cô quá yêu con và luôn mong mỏi con mình sẽ luôn vui và hạnh phúc… “Con muốn yêu ai cũng được!...” – mẹ có nói với Long như vậy, biết là vậy, và bất cứ điều gì anh làm, anh cảm thấy tốt, mẹ lúc nào cũng ủng hộ anh, nhưng… giá mà anh có thể nói với mẹ những lời từ đáy tim mình, rằng người anh yêu chẳng phải H., cũng không phải Hải Lam hay một ai khác mà… chỉ có một người thôi… đó chính là…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2