intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

cô nàng Hot girl bất đắc dĩ

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hồng Ngọc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

150
lượt xem
24
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hot girl bất đắc dĩ Hai người ấy nhỡn nhau khoảng 5 giõy, và dường như tất cả những người chứng kiến đều nhận ra đó là 5 giây dài nhất trong lịch sử. Rồi Táo chạy ra ngoài, Mít đuổi theo chẳng kịp thằng bạn đó lờn xe phúng vỳt đi… 1221 Trờn sõn khấu bộ nhỏ của bar, Chanh khụng thể hỏt tiếp cùng Ớt. Tất cả mọi người hết nhỡn “ca sĩ” trờn sõn khấu rồi lại quay ra nhỡn người khách vừa đánh rơi ly Cocktail đặc biệt của bar hôm nay. Hai người ấy nhỡn nhau khoảng 5...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: cô nàng Hot girl bất đắc dĩ

  1. Hot girl bất đắc dĩ Hai người ấy nhỡn nhau khoảng 5 giõy, và dường như tất cả những người chứng kiến đều nhận ra đó là 5 giây dài nhất trong lịch sử. Rồi Táo chạy ra ngoài, Mít đuổi theo chẳng kịp thằng bạn đó lờn xe phúng vỳt đi… 1221 Trờn sõn khấu bộ nhỏ của bar, Chanh khụng thể hỏt tiếp cùng Ớt. Tất cả mọi người hết nhỡn “ca sĩ” trờn sõn khấu rồi lại quay ra nhỡn người khách vừa đánh rơi ly Cocktail đặc biệt của bar hôm nay. Hai người ấy nhỡn nhau khoảng 5 giõy, và dường như tất cả những người chứng kiến đều nhận ra đó là 5 giây dài nhất trong lịch sử. Rồi Táo chạy ra ngoài, Mít đuổi theo chẳng kịp thằng bạn đó lờn xe phúng vỳt đi… Khụng khớ trong bar bỗng trầm hẳn. Giờ trong quỏn chỉ cũn tiếng piano bản If rộo rắt vang lờn từ loa của quỏn. Ớt tần ngần nhỡn Chanh mặt mũi nghệt ra. Thật khú để cất lên lời an ủi. Thực ra vừa rồi hai đứa đang diễn tập cho buổi làm lành với Táo, có điều chúng nó diễn quá tốt mà thôi. Thật ra bây giờ một đứa đầy tự tin như Ớt cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng. Sao mọi chuyện cho Chanh lại phức tạp và khó khăn đến thế. Xưa nay Ớt chưa bao giờ quân sư sai cái gỡ, lại chẳng bao giờ rơi vào tỡnh cảnh “tội nhõn ” phỏ bĩnh đôi trẻ như thế này. Mớt tiếc nuối nhỡn theo thằng bạn. Nếu nú nhất quyết khụng để Táo đèo đi làm, nếu Táo đèo nó đi làm nhưng không vào, nếu… thỡ mọi sự đó chẳng đến nỗi này. Chắc gỡ bạn Chanh và ụng anh dễ ghột kia đó cú gỡ với nhau, nú cú thể tỡm hiểu, cú thể dàn xếp để mọi sự nếu chẳng may có kết thúc cũng không đến nỗi quá đau lũng cơ mà. Mớt và Ớt quả thực là khắc tinh của nhau, sao Mớt làm gỡ cũng bị ụng anh vụ duyờn ấy phỏ đám… Táo phóng xe nhanh. Tự dưng bây giờ Táo thấy mỡnh đến là ngu ngốc, việc gỡ phải chạy đi, việc gỡ phải mất bỡnh tĩnh, giữa Tỏo và Chanh chẳng cú chuyện gỡ ngoài cái tai nạn ở Camp cả. Và Mít đó dặn Tỏo phải suy nghĩ kĩ, nhưng Táo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bạn Chanh đó cú… Tất cả lỳc nào cũng là do Tỏo khụng cẩn thận, khụng chu đáo… Sự mất tập trung ấy đó khiến Tỏo phải… trả giỏ. Trước hết là do đi xe ẩu, Táo đó đâm vào một anh thanh niên làm anh ấy ngó. Khi kịp nhận thức hành động của mỡnh, Tỏo vội xuống xe xin lỗi: Ôi xin lỗi anh tại em bất cẩn quá, anh có sao không để em đưa anh vào viện ạ… -
  2. Uhm, anh thỡ chắc chỉ xõy xước ngoài da thôi, có điều lap của anh chắc phải - đem đi sửa – Anh thanh niên nói điềm đạm và bỡnh tĩnh bất ngờ - Tỏo đó trụng đợi một trận chửi rủa như mưa theo đúng phong cách của thanh niên thời nay… Theo em anh vẫn nờn vào viện kiểm tra, cũn lap và xe anh mang sửa rồi hết bao - nhiêu em xin được thanh toán. Tất cả là lỗi ở em, thật tỡnh xin lỗi anh quỏ… - Tỏo kịp thời quan sỏt anh thanh niờn bị trầy xước và thấy quen quen… - Ơ anh ơi anh ở Fruits Camp phải không? – Táo đó đâm phải Mướp. Ừ đúng rồi.. À anh nhớ ra em rồi – Mướp định nhắc lại sự cố ở Camp nhưng - chợt ngừng lại để tránh cho Táo đỡ xấu hổ - Hóa ra là người quen – Mướp tươi cười nói tiếp. Thế em đưa anh vào viện nhá. - Ừ được rồi. Nhưng đợi người ta đến mang xe đi sửa đó. Anh bị cũng khụng - nặng mà. À thế anh định sửa lap ở đâu? - Thôi không sao đâu, anh có thể tự lo mà - Không được, thế em áy náy lắm. Tí nữa vào viện kiểm tra xong rồi em đưa anh - đi sửa luôn… __________________________________ 1 tháng sau khi vụ tai nạn xảy ra, mọi việc vẫn cứ giậm chân tại chỗ mà không có chút tiến triển. Hà Nội đó vào đông. Cái lạnh tê tái làm người ta xót xa. Nho vẫn bận bịu với công việc học hành. Cho đến một hôm con bé đến lớp học thêm Toán và được mọi người tặng cho sự chú ý đặc biệt. Nho rất ngạc nhiờn khụng hiểu vỡ sao. Đến cuối giờ, cô giáo gọi Nho ra và nói: Cô biết các em có thể có nhiều đam mê sở thích khác nhau, nhưng bây giờ - trọng tâm vẫn là việc học. Cô cũng biết em học rất tốt nên cũng yên tâm, có điều em vẫn nên cân nhắc xem cái gỡ là hợp lý nhất cho em vào thời điểm này. Thưa cô em không hiểu – Nho ngạc nhiên. Nó đó làm gỡ để cô giáo phải gọi ra - nói riêng thế này chứ? - Em không cần giấu, cô và các bạn ai cũng biết mà. Thôi, em về đi, cố đừng làm - ảnh hưởng đến việc học tập. Nho về mà băn khoăn không hiểu những gỡ cụ giỏo vừa núi. Ra hỏi cụ bạn cựng lớp, Nho bàng hoàng: Cậu đăng ảnh của mỡnh lờn đầy các trang web girl xinh, giờ đang nổi như cồn, - có gỡ mà phải giấu, cả lớp, mà khụng, cả trường ai cũng biết rồi. Nho làm gỡ cú thời gian và sở thớch chụp ảnh mỡnh đâu, lại càng không bao giờ có ý định post ảnh lên những chỗ như thế. Nho thực sự không hiểu. Con bé vội vó về nhà, mở
  3. mỏy tớnh, và xem cỏc hỡnh ảnh của mỡnh trờn mạng với những lời bỡnh luận kiểu như “Em này trông nai nhỉ” “Xinh thế này làm người yêu mỡnh cú phải tốt khụng” “chụp ở đâu ý nhỉ” và hàng loạt những bỡnh luận đũi biết họ tờn danh tớnh của cụ gỏi trong ảnh. Nho bối rối. Làm sao mà những tấm ảnh này lọt ra ngoài được chứ? Đúng lúc ấy điện thoại reo… Em à, anh này… - Mướp gọi điện đến, giọng vẫn ấm và trầm như mọi khi. - Anh ơi… - Anh biết rồi, bộ ảnh anh chụp cho em hồi t rước Camp không hiểu sao lọt ra - ngoài, anh đoán là do hôm trước lap của anh hỏng phải đem đi sửa nên mới thế. Em cứ bỡnh tĩnh nhộ rồi anh sẽ tỡm cỏch giải quyết. Nhưng em biết làm thế nào đây, em biết nói với chị Mít và mọi người thế nào - đây? Em phải bỡnh tĩnh, tin ở anh nữa… - Chị Mít về rồi, em dập máy đây… - Ừ, cố lờn em nhộ, anh xin lỗi… - Nho nghe thấy tiếng chị Mít hỏi từ ngoài cửa nhưng cô bé chọn cách im lặng. Có thể nói được gỡ? Nếu núi thật nguồn gốc những tấm ảnh ấy thỡ lại lộ chuyện Nho và Mướp. Nếu không nói thỡ cũng khụng biết giải thớch thế nào cho chị hiểu nữa. Nho ngồi nghe Mớt tra hỏi cả 1h đồng hồ: Ai chụp ảnh cho em? - Một người bạn nhờ em thôi chị ạ - Bạn nào? - Bạn em. - Sao bạn em lại post ảnh em lờn mạng??? - Bạn em không post đâu, đó là một sự cố ngoài ý muốn thụi chị à… - Sự cố hả? Thế làm thế nào bây giờ? Chắc chỉ nay mai thôi là bọn họ biết em là - ai, tên tuổi ra sao, học ở chỗ nào, thành tích như thế nào. Em không nói rừ ràng làm sao giải quyết được. - Em… Thôi được rồi em cứ suy nghĩ đi. Chị sẽ cố gắng giải quyết. Trước hết em thay - số điện thoại đi để tránh bị mấy thằng điên nhắn tin lung tung. Cứ tập trung vào học hành và tỏ ra bỡnh thường nhé. Bạn bè có xỡ xào thỡ cũng cố chịu thụi.. Mớt ra khỏi phũng rồi. Nho bắt đầu cảm thấy có lỗi kinh khủng. Mít lúc nào cũng giành phần khổ sở, khó khăn và lo lắng về mỡnh và khụng bao giờ trỏch Nho lấy nửa lời. Mít
  4. càng như thế, Nho càng thấy day dứt… Dường như chuyện giữa Nho và Mướp chẳng thế kết thúc yên đẹp được… Ai đó đó núi trờn đời này không thể có bí mật… _______________________________________ 8h tối, Mít xin nghỉ làm và lang thang với một đống suy nghĩ lằng nhằng khó hiểu. Khi buồn Mít chỉ có một cách duy nhất để giải khuây là ăn. Mít đỗ xe xuống vỉa hố Lũ Đúc, dừng lại ở hàng đồ nướng quen thuộc. Mọi lần Mít và Táo thường đến đây ăn uống mỗi khi có chuyện gỡ vui. Hụm nay Mớt đi một mỡnh thụi. Giữa cỏi lạnh tờ tỏi của Hà Nội một ngày đông mà ngồi cạnh bếp nướng thật chẳng có gỡ thỳ vị bằng. Cú lẽ cũng chớnh vỡ thế mà quán hôm nay đông quá. Tỡm mói chẳng cú chỗ ngồi. Mói rồi cụ chủ hàng mới chỉ cho Mớt một bàn trống khuất khuất sau đống xe cộ. Mít vừa ngồi xuống thỡ cú người bê một bếp than nóng hồng đến và nói: Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi em ạ. - Mớt ngạc nhiờn. Rừ ràng cụ chủ hàng bảo Mớt ngồi đây mà. Nhưng Mít chưa kịp phản ứng thỡ cụ chủ hàng đó đon đả: Hai đứa thông cảm nhá, có mỗi 2 đứa đến đây một mỡnh. Chịu khú ngồi chung - vậy chứ quỏn đông quá hết chỗ rồi. Mang vẻ mặt nhăn nhó khó coi, Mít chưa kịp gỡ thỡ cụ chủ hàng tiếp tục: À, hết bếp rồi nên 2 đứa chịu khó nướng chung. - Đến thế là cùng, thôi đành vậy chứ biết sao. Đó lỡ ngồi xuống rồi, cả hai đứa đều nhăn nhó. Trong ánh bếp hồng ấm bập bùng, hai đứa mới kịp nhỡn mặt nhau và ngớ cả ra: Ơ! - Ơ! - Đây không biết nên gọi là “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” hay “vô duyên tương ngộ bất tương phùng nữa”. Trước mặt Mít là Ớt, ông anh vô duyên phá đám. Trước mặt Ớt là Mít, con bé loi choi lanh chanh. Chỳng nú khụng cũn cỏch nào khỏc, đành phải chịu đựng tỡnh huống trớ trờu mà trỏi đất bé nhỏ và trũn trịa mang lại. Đến khi đồ nướng bê ra, tất cả mọi người đều mắt trũn mắt dẹt nhỡn hai cụ cậu thanh niờn, mỗi người đều gọi: 1 bạch tuộc, 1 nầm, 1 dạ dày, 1 bũ, 1 cỏi gỡ gỡ đó nữa không kể được. Chỉ biết là cô chủ hàng sai mang hết đĩa này tới đĩa khác. Con gỏi gỡ mà phàm ăn tục uống - Ớt nhếch mép cười - Người đâu mà cứ chừ mũi vào việc ăn uống của người ta – Mít cười khẩy. - Hỡnh như hai kẻ trai tài gái sắc ấy đang định tranh nhau trên cả mặt trận ăn uống nữa. Không biết, liệu chúng nó có định tranh nhau xem đứa nào ăn nhiều hơn giỏi hơn hay
  5. không nữa. Và chỉ cần ăn hết chỗ thức ăn mà mỗi người gọi thỡ cũng đó là đáng phục lắm lắm lắm rồi. Mít và Ớt ăn đều rất nhẩn nha từ tốn, ăn đúng kiểu hưởng thụ. Những kẻ ăn nhiều đều biết rằng để ăn được nhiều thỡ phải ăn hết sức bỡnh tĩnh. Những kẻ ăn ngon đều biết rằng ăn chậm nhai kĩ thỡ mới ngon. Và đây là hai kẻ vừa ăn nhiều, vừa thích ăn ngon, vỡ thế nờn cố nhiờn với chừng ấy thức ăn, đến 11h30’ đêm, chúng nó vẫn chưa ăn xong. Và cả buổi hai kẻ “phàm ăn tục uống” ấy chả nói với nhau lấy nửa lời, chỉ ăn thôi ^^’. Này không ngờ con gái mà ăn giỏi thế nhỉ? - Ớt cũng phải thán phục. - Sao con trai lỳc nào cũng cho mỡnh cỏi quyền ăn nhiều hơn, nói nhiều hơn - nhưng làm ít hơn thế nhỉ - Mít móc mỉa Sao lại có người người ta nói gỡ cũng mỉa được thế nhỉ? - Ớt chợt thấy thú vị. - Thôi anh ăn đi, đồ con rùa. - Sao tự dưng đi ăn một mỡnh? Ớt bắt đầu tũ mũ. - Không thích trả lời, cứ cho là cùng lí do với việc anh đi ăn một mỡnh đi – Mít - nhấm nhẳng. Ờ, thế anh thất tỡnh, húa ra em cũng thất tỡnh, cũng cú li anh nào chịu nổi một - em xinh tươi mà ăn nhiều thế này chứ - Ớt cố tỡnh núi để Mít phải tức mà nói ra lí do thật sự. Cứ cho là như thế đi cũng được, anh cũng vậy, đi ăn mảnh không rủ người yêu - thảo nào bị đá. Không anh đâu có bị đá, anh yêu đơn phương mà – Trong lúc chán đời như thế - này, trêu một cô bé như Mít quả là một thú vui tao nhá. Khụng bao giờ yờu sẽ khụng bao giờ bị thất tỡnh – Mớt lẩm bẩm, và bất ngờ - gọi cụ chủ hàng – Cụ ơi cho cháu rượu… Này con gái không nên uống rượu, nhất là đêm hôm thế này - Ớt bắt đầu sợ - Ai khiến anh lo? – Mít mỉm cười, nó đó uống trà đá cả buổi tối rồi, giờ phải - uống rượu để đêm cũn cú thể ngủ. Nếu khụng Mớt sẽ lại thức trắng đêm như đợt chăm Nho gần một tháng liền, và hơn nữa, Mít giống như một kẻ sinh ra để thưởng thức rượu, vỡ thế Mớt mới xin làm phục vụ ở bar, rượu cơ bản không làm người ta say, người ta có muốn say không mới là vấn đề… Ờ ai nói là lo đâu, chỉ khuyên cho phải phép thôi - Ớt nói thế nhưng cũng bắt - đầu thấy lo lo. Chắc hẳn Mít phải có nhiều tâm sự lắm thỡ mới thế này… Anh bảo anh thất tỡnh hả? Nếu như anh gặp em, à không, nếu như anh là bạn - của em, có lẽ không đến nỗi thất tỡnh đâu. - í em là sao? Nghĩa là ví dụ anh yêu đơn phương sẽ được chia sẻ và giúp đỡ - Mít mỉm cười - trong vị ngọt của li rượu vỉa hè tan nơi đầu lưỡi. Hơ anh sẽ đơn phương cả đời. Bởi anh chỉ yêu con gái mà vừa xinh đẹp, vừa - thông minh, vừa giỏi giang tháo vát, lại hiền dịu biết cư xử, biết nữ công gia chánh…
  6. À em hiểu rồi, anh bảo anh đơn phương là bởi anh cứ yêu một em trong trí - tưởng tượng phong phú của anh hả. Cũng không đến nỗi, anh sắp tỡm thấy rồi - Ớt chợt trong một thoỏng tỡnh cờ - nghĩ đến Nho – Cũn em, sao lại yờu đơn phương khổ thế? Lẽ thường Mít không bao giờ nói về mỡnh trong những chuyện tỡnh cảm rắc rối của tuổi trẻ bồng bột. Nhưng đêm Hà Nội lạnh và không khí nóng ấm tỏa ra từ bếp lửa cùng vị cay nồng của rượu làm Mít tự dưng muốn nói: Người không yêu thỡ đâu gọi là đơn phương được. - Sao lại khụng yờu? - Tỡnh yờu là một thứ không đáng tin – Mít mỉm cười. Nếu bất cứ “khách hàng” - nào của Mít từng nghe Mít kể về quan niệm tỡnh yờu của mỡnh, chắc đều chạy mất dép – Đơn giản là làm gỡ cú những chuyện lóng mạn như phim Hàn Quốc, làm gỡ cú những con người hoàn hảo, thế giới này đâu phải màu hồng, và tỡnh yờu bõy giờ nú vật chất và tầm thường lắm. Không thể thế được - Ớt phản đối, và ngỡ ngàng khi những lời ấy được thốt ra - từ miệng của một cô bé 18 tuổi – Em chưa yêu nên không thể biết, con người không thể sống nếu thiếu tỡnh yờu… Anh là người theo chủ nghĩa lóng mạn siờu thực. Anh cứ nghĩ thử mà xem, thứ - tỡnh yờu tuổi teen mà người ta ngợi ca là trong sáng cũng sặc mùi vật chất. Nếu anh không tặng em quà gỡ đặc biệt vào ngày sinh nhật, y như rằng em sẽ dỗi. Nếu em khụng nhớ ngày kỉ niệm gỡ đó của hai đứa và chuẩn bị quà, y như rằng anh sẽ buồn. Nếu hai đứa chia tay thỡ kỉ niệm chỉ cũn là những mún quà mà anh và em lỳc bấy giờ đem trả hết cho nhau. Đấy là tỡnh yờu trong sỏng, vụ t ư sao? Ớt im lặng. Khụng phải vỡ Ớt không thể phản bác, mà với một kẻ antilove hết thuốc chữa như thế này thỡ cú núi gỡ cũng vụ ớch. Cuộc trũ chuyện của hai vị quõn sư đến đó là kết thúc. Hóa ra quân sư Mít lại chẳng hề tin vào tỡnh yờu. Và húa ra quõn sư Ớt quá tin vào tỡnh yờu đến nỗi trở thành tín đồ của chủ nghĩa lóng mạn siờu thực. Họ đúng là sinh ra để làm những kẻ đối đầu. Khi hai đứa đứng dậy khỏi bếp nướng thỡ đó là 1 giờ sỏng. Mớt lờn xe đi về trước. Ban đầu Ớt định mặc kệ. Nhưng lũng trắc ẩn của một người-đàn-ông-chân-chính đó buộc Ớt phải đi theo cái cô bé rắc rối chếnh choáng và xinh đẹp đi một mỡnh giữa đêm hôm khuya khoắt. Cũn Mớt thỡ chẳng hề mảy may suy nghĩ đến những nguy hiểm cận kề, cho đến khi Mít cảm thấy có kẻ đang đi theo mỡnh, rừ ràng sự nhắc nhở lỳc nóy của Ớt là cần thiết. Mít bắt đầu cảm thấy sợ và phóng xe nhanh vút lên, nhưng cô bé vẫn cảm thấy có kẻ bám đuôi. Vỡ đi quá nhanh, Mít không nhỡn thấy một hố sõu trờn đường và phải phanh gấp. Hậu quả tất yếu, là Mít ngó. Như thế, coi như là kẻ bám đuôi đó thành cụng. Mớt sợ vỡ ngó thỡ ớt, mà sợ vỡ… thỡ nhiều.
  7. Ơ nhưng mà vỡ Mớt ngó nờn cỏi tờn bỏm đuôi đáng sợ kia cũng ngó, mà cú khi cũn ngó đau hơn cả Mít: Này em đi cái kiểu gỡ đấy, đang đi nhanh phanh gấp như dở hơi ý - Ớt càu - nhàu khi phủi tay đứng dậy và chạy ra đỡ xe cho Mít. Ủa là anh à – Mít ngạc nhiên thở phào – Ai bảo anh đi theo, sợ quá nhỡn thấy - cỏi hố phanh gấp. Xin người, con gái đi đêm một mỡnh lại cũn uống rượu, nhỡ bị làm sao thỡ tụi - chả ăn năn cả đời mặc dù chả có lỗi gỡ. Ờ thỡ – Mớt cũng đứng dậy. Kể ra ông anh này cũng không đến nỗi vô duyên - lắm, chỉ hơi nhiều chuyện thôi, nó nghĩ bụng – Dù sao cũng cảm ơn và xin lỗi anh. Thôi lên xe đi về nhanh cũn ngủ. - Thế là chúng nó về cùng nhau. Mít đành liều hỏi Ớt một chuyện: Này anh, anh yêu đơn phương bạn Chanh hả? - Câu hỏi đột ngột của Mít làm Ớt tí nữa lăn quay xe ra ngó thờm lần nữa. Sao em nghĩ như thế? - Ờ thỡ nóy nghe anh miờu tả cú vẻ giụng giống bạn ý. - Trí tưởng tượng của em phong phú đấy, không có chuyện ấy đâu - Ớt nói thế và - nghĩ bụng, ờ nhỉ, kể ra con em lanh chanh của nó cũng ho àn hảo ra phết. Chỳng nú chỉ núi mỗi 3 cõu ấy trong suốt quóng đường đi về cùng. Và Ớt cũng chả hiểu sao, sau khi Ớt nói xong Mít cứ phấn khởi ra mặt. __________________________________________________ Từ lúc những bức ảnh chụp ở góc sáng rất lạ tại những nơi rất quen của Nho được truyền bỏ rộng rói trờn mạng, Nho đó trở thành một Hot girl bất đắc dĩ. Là một Hot girl, có nghĩa là làm gỡ cũng bị soi múi, nhũm ngú, hơi một chút là bị đặt điều nói xấu. Là một Hot girl, có nghĩa là thầy cô nhỡn thấy đó khụng thớch, thi thoảng lại mỉa mai chua chát một vài câu. Là một Hot girl, nghĩa là Nho bước ra hoàn toàn khỏi thế giới bỡnh yờn và phẳng lặng. Mớt và Mướp đều biết vậy, nên luôn sát cánh cùng Nho vượt qua những khó khăn. Đặc biệt là Mướp. Bởi vỡ thực ra ngọn nguồn cơ sự của chuyện này là do Mướp mà ra cả, nên Mướp rất ân hận đó gõy ra đủ rắc rối cho Nho, nhưng tất cả mọi sự, chỉ là xuất phát từ sự áy náy mà thôi. Thế nhưng làm Hot girl cũng có nghĩa là nổi tiếng, có nghĩa là đi đâu mọi người cũng biết đến. Là một Hot girl, có nghĩa là thông tin về bản thân được update thường xuyên, thi thoảng lại được các báo phỏng vấn. Là một Hot girl, có nghĩa là có vô số lời mời chụp hỡnh quảng cỏo, rồi làm MC,… Đối với Nho mà nói, đó hóa ra lại là một sự trải nghiệm
  8. mới mẻ và thú vị. Nho đó sống quỏ lõu trong sự bao bọc của người thân, và đây là cơ hội tốt nhất để Nho bước ra khỏi thế giới ấy. Sự xa cách của bạn bè và thầy cô cùng sự hấp dẫn mà chức danh “Hot girl” mang lại cho một cô bé mới chớm 18 đó khiến cho Nho đôi khi không thể giữ nổi bản lĩnh của mỡnh. Nho đó dần dần, từng bước một, thay đổi theo cách mà Nho cũng không thể lường trước được. Cho đến một lần, khi trả lời một bài phỏng vấn: Có thể nói, bạn nổi tiếng như ngày hôm nay là nhờ sự thành công đặc biệt của - bộ ảnh đầu tiên: “Mộc”. Bạn có thể bật mí ai là tác giả của bộ ảnh này không? À, đó là người yêu của mỡnh, anh ấy hơn mỡnh 3 tuổi, hiện đang là sinh viên - và cũng là phóng viên ảnh của báo… - Khi nói như vậy, Nho chỉ coi đó là một cách khác để PR tên tuổi. Và việc Mướp luôn ở bên cạnh dường như đó làm cho Nho nghĩ mọi sự đó trở về quĩ đạo cũ… Và lời đó núi ra chẳng thể rỳt lại được, Nho không ý thức được rằng cô bé sẽ gây ra biết bao nhiêu phiền toái, và Nho cũng không biết điều đó làm Nho sẽ mất đi nhiều thứ quí giá trong đời…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2