intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

CƠN MÊ TỘI LỖI

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:18

54
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Giữa làn sương mờ ảo, Thuý thấy một đoàn người lúc ẩn lúc hiện, tất cả đều khoác lên mình một chiếc áo đen dài từ đầu đến chân, những gương mặt nửa quen nửa lạ, những đôi mắt nhìn chằm chặp vào Thuý như muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ quá đờ người ra không biết phải làm gì, tay chân như bị đóng băng, mồ hôi rịn ra ướt áo

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: CƠN MÊ TỘI LỖI

  1. CƠN MÊ TỘI LỖI
  2. Giữa làn sương mờ ảo, Thuý thấy một đoàn người lúc ẩn lúc hiện, tất cả đều khoác lên mình một chiếc áo đen dài từ đầu đến chân, những gương mặt nửa quen nửa lạ, những đôi mắt nhìn chằm chặp vào Thuý như muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ quá đờ người ra không biết phải làm gì, tay chân như bị đóng băng, mồ hôi rịn ra ướt áo… Làn sương càng lúc càng dày đặc, đoàn người càng lúc càng tiến gần, rồi một trong số đó nhoài người tới, hai bàn tay đưa ra toan chụp lấy cô, Thuý cảm thấy khó thở, cô sợ quá hét toáng lên: “Cứu tôi với!” Rồi giật mình tỉnh giấc, Thuý vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô thở hổn hển, miệng thì thào những lời vô nghĩa… Thiện nghe tiếng la của mẹ, nó hớt hãi chạy vào phòng, nhưng nó chỉ dám đứng nép ở cửa mà nhìn mẹ, vừa thấy con, Thuý chạy đến ôm chầm lấy mà mắt ầng ậc nước: - Mẹ sợ quá! Con ơi, mẹ sơ quá! - Mẹ lại gặp ác mộng nữa sao? - Đứa bé trai mười tuổi ngước hỏi mẹ. Thuý ôm chặt lấy con, gật gật đầu, cô cảm thấy sợ hãi và trống vắng hơn bao giờ hết. Cô hỏi: - Con ở lại đây ngủ với mẹ nhé! Đừng để mẹ một mình trong căn phòng này, mẹ sợ lắm! Thiện ngập ngừng giây lát, rồi miễn cưỡng nghe theo, nó “dạ” nhỏ một tiếng và leo lên giường, chui tọt vào góc giường, dường như nó vẫn chưa cảm nhận được hết
  3. những gì mà Thuý đang đối mặt, chỉ một lát sau, nó đã chìm vào giấc ngủ. Còn Thuý, cô cứ nằm đó, hai mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, cảm thấy mọi thứ nhoèn nhoẹt trong nước mắt, cô không dám ngủ nữa, vì sợ cơn ác mộng kia lại kéo đến, ba tháng nay, kể từ khi ông Hoành, chồng cô qua đời, đêm nào cô cũng gặp những cơn ác mộng như vậy. Thúy quay sang lần tìm chiếc gối mà lúc trước ông Hoành vẫn thường nằm, cô ôm chặt chiếc gối vào lòng, môi cắn chặt nấc không thành tiếng… ------------------------ Ông Hoành mất đột ngột trong một đêm mưa. Lúc đó ông được sáu mươi lăm tuổi. Cái chết của ông là một điều bất ngờ và sau này bác sĩ khám nghiệm cho biết ông mất vì suy sụp tinh thần trầm trọng, dẫn đến đứt mạch máu não. Ngày tang lễ, Thuý khóc như mưa để tiễn chồng về nơi an nghỉ, người thân họ hàng an ủi mấy cô cũng không dứt. Cho đến khi thân thể rã rời, mệt lã, hai hốc mắt trũng sâu, khô khốc, Thuý thẩn thờ bước về căn phòng nhỏ mà giờ đây đã vắng bóng người chồng… Mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên, một làn hơi lạnh quái lạ thoảng qua, Thuý cảm thấy rùng mình. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ của hai người là tấm hình được lồng trong khung kính, vẫn hai nụ cười hạnh phúc ấy, vẫn hai đôi mắt hân hoan ấy, nhưng lạ, lạ làm sao…! Thuý mơ hồ nhận ra điều gì đó rờn rợn toát ra từ tấm hình chụp vợ chồng cô, Thuý vội quay đi né tránh, rồi cô bất ngờ quay sang lật
  4. úp tấm hình xuống, vô tình làm rơi chiếc ly thuỷ tinh vỡ tan nát, chiếc ly mà cô vẫn thường dùng pha nước cho chồng uống mỗi đêm, tiếng ly vỡ như đánh thức cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào một thực tế xót xa… Ngày ông Hoành ra đi thật ảm đạm…Kể từ lúc đó, đêm nào Thuý cũng gặp ác mộng, một đám người mặc áo đen, xuất hiện trong làn sương mờ, đuổi theo cô, tìm cách túm lấy cô… đêm nào cũng thế, nhưng cảm giác kinh sợ mỗi lúc một tăng thêm, không đêm nào Thuý được tròn giấc. ------------------- -Vì em cứ ở một mình, Thuý à, em cần một người để nương tựa! - Người đàn ông trước mặt Thuý nói những lời tha thiết. Thuý im lặng, cúi xuống thở dài, tiếng nhạc du dương trong quán café cứ đều đều vang bên tai. Hồi lâu, anh ta đặt tay mình lên bàn tay Thuý, siết chặt: -Lấy anh đi em! -Không thể được! Thuý ngước lên, hai mắt mở to, cô cương quyết trước lời đề nghị: -Em không thể cùng anh được, Luân à, anh hãy quên em đi, hãy đi tìm cho mình một tình yêu khác, một tình yêu mới, sao cứ phải chờ đợi em? Anh không cảm thấy mòn mỏi sao? Đã mười năm rồi còn gì. Bàn tay Luân siết chặt hơn nữa: -Anh sẽ cứ chờ em, cho đến khi nào em đồng ý.
  5. -Anh đang làm khó em sao? – Thúy hỏi. Đôi mắt của Luân ánh lên, anh lắc đầu: -Anh không làm khó gì em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa cho em! Lão già đó đã cướp đi hạnh phúc của chúng ta, mười năm nay anh cứ mong có ngày này, ngày mà lão biến mất khỏi cuộc đời em! –Luân nói mà không dằn được cơn xúc động. Rồi anh thấy một bên mặt đau điếng, cái tát của Thuý thật bất ngờ. Thuý khóc, hai tay bưng mặt, đôi vai run run nức nở. Luân ngạc nhiên: -Em sao vậy? Em bắt đầu yêu lão già đó rồi sao? Em đừng quên đó là tên ******** đã cướp đi hạnh phúc của em, của anh, của chúng ta. Suốt mười năm em sống chung với lão trong sự ghê tởm tột cùng, chẳng phải em vẫn mong được sống cùng anh sao? Anh thật không hiểu nổi em! Vì sao vậy? Em thay đổi nhanh quá! Thuý vẫn khóc, trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh ly café và ly cam vắt, là những mẫu khăn giấy thấm ướt nước mắt. Hồi lâu, cô ngước lên, nói trỏng trơ: -Vì đó là chồng em! Mưa vẫn cứ rơi, gõ bồm bộp vào ô cửa kính, dưới lòng đường, những con người nhỏ xíu như vô vàn hạt cát cứ chạy quanh quẩn bên cái vòng xoay, hối hả, xô bồ… Thuý thấy mình cũng thế, cũng lẩn quẩn loanh quanh trong hành trình kiếm tìm hạnh phúc, tìm mãi…nhưng giờ đây, cô biết chắc một điều, mãi mãi cô sẽ không tìm thấy, hạnh phúc với cô là một thứ gì đó viễn vông. Cô gỡ bàn tay ấm nóng của Luân đang đặt trên tay mình, một nụ cười nhẹ, nhưng nặng một nỗi buồn:
  6. -Tha lỗi cho em! Rồi Thuý đứng dậy bỏ đi, Luân nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai người. Thái độ của Thuý thật lạ, mới cách đây vài tháng, Thuý vẫn luôn tìm đến Luân và ao ước một ngày nào đó được hàn gắn mối tình chưa trọn vẹn. Luân ngẩn ngơ giây lát, cứ nghĩ Thuý sẽ chấp nhận lời cầu hôn như cô vẫn từng mơ ước, nào ngờ… Anh đứng dậy đuổi theo, nhưng không kịp, Thúy đã lên xe đi mất. --------------------- Thuý vừa bước vào nhà đã thấy Thiện đang lom khom dưới nền gạch, trên tay nó là chiếc giẻ lau, nó đang cố lau sạch vết mực màu vừa làm rơi ***. Thấy Thuý bước vào, nó vội ngồi bệt lên để che đậy, đôi mắt lấm lét nhìn cô. Thuý sà xuống ôm Thiện vào lòng, cô hôn thật nhiều lên gương mặt bầu bĩnh của thằng bé, vừa vỗ vỗ vào lưng vừa nói: - Con trai của mẹ, từ nay con không cần phải sợ mẹ la mắng nữa. mẹ thương con, mẹ xin lỗi con! Rồi cô lại tiếp tục hôn lên má, lên tóc nó. Bàn tay cô sờ vào da thịt đứa bé và nhận thấy những vết sẹo còn in hằn chi chít trên hai cánh tay, trên cổ… hầu như khắp thân thể đứa bé không chỗ nào là không có sẹo. Đó là hậu quả của những trận đòn roi mà Thuý dùng phạt con trai mình, những vết sẹo có thể đã lành, đã mờ đi, nhưng những tác động đến tâm hồn thơ ngây của một đứa trẻ thì mãi mãi giống như dấu ấn. Thế nên giờ đây, mặc cho Thuý có ôm ấp, hôn hít hay khóc lóc thì
  7. Thiện vẫn đờ người ra, gương mặt vô hồn không xúc cảm, hai tay buông thỏng, nó thậm chí không dám quàng tay qua ôm mẹ của mình. Thuý nhìn đứa con trai vô cảm trong vòng tay mình, cô vừa khóc vừa nói: - Con nói gì đi chứ! Sao cứ im lặng? Mẹ hứa là mẹ sẽ không đánh con nữa đâu, mẹ nói thật đấy, con nói gì đi chứ! Thiện à… Thiện vẫm im thin thít, nó chỉ biết cúi đầu và mút mút ngón tay, thấy thế, Thuý xô Thiện ra thật mạnh khiến nó té ngửa ra nền nhà, đầu nó đập xuống đất, nó khóc thét lên. Nghe tiếng khóc của Thiện, cô Vân, người giúp việc trong nhà, đang ở dưới bếp nấu nướng phải tất tả chạy lên xem sao, nhìn khối u to tướng phía sau gáy đứa bé, cô Vân nóng ruột nói: - Bà chủ ơi, nó là con nít có biết gì đâu, huống chi lại là con trai ruột của bà, sao lại đánh đập nó dữ vậy? - Cái gì? – Thuý quay sang cô Vân, nheo nheo hai mắt – Bây giờ đến lượt cô dạy khôn tôi hả? Ông Hoành vừa đi là mấy người xúm nhau ăn hiếp tôi phải không? Muốn tạo phản hả? Được, vậy tôi sẽ cho cái nhà này thành bình địa! Nói xong, Thuý chụp ngay bình hoa trên bàn đập nát. Cô Vân thấy vậy, lắc đầu ẵm Thiện chạy ra nhà sau. Thuý lại khóc, bình hoa vỡ vụn dưới chân. Cô ngồi bệt xuống, gục mặt vào đầu gối khóc rấm rức: - Đồ của nợ! Đồ oan gia! Tại mày mà cuộc đời tao điêu đứng, tại mày mà tao không thể sống chung với người tao yêu, tất cả cũng tại mày, tại mày…
  8. Nước mắt Thuý cứ rớt lã chã xuống đầu gối, cảnh tượng này làm cô nhớ đến cái đêm kinh hoàng cách đây mười năm, cũng là cô, cũng ngồi bó gối, cũng khóc, chỉ khác lúc đó cô không một mảnh vải che thân, trước mặt là ông Hoành, đang đứng chống một tay lên hông, một tay xỉ vào mặt cô đe doạ: “ Nếu em đồng ý làm vợ tôi, thì chuyện này tôi sẽ giấu kín. Còn bằng không, người mang nhục là em!” Tánh ông Hoành đã nói là làm, nên Thúy sợ hãi trước lời đe doạ đó, cô lo cho bản thân và lo cho thanh danh của gia đình, cha mẹ. Thế là cô chấp nhận làm vợ ông Hoành khi cái bụng bắt đầu to, mối tình của cô và Luân đứt đoạn tại đấy, tuy nhiên mãi đến khi Thiện được sinh ra, Luân mới biết rõ mọi chuyện. Anh điên cuồng với ý định trả thù, nhưng Thuý cứ can ngăn, rồi hai người vẫn lén lút gặp mặt nhau như là hai kẻ ngoại tình. Lần nào cũng thế, Thuý hạnh phúc và mãn nguyện khi ở bên cạnh Luân, nhưng đến khi nằm chung một giường với ông Hoành, cô lại cảm thấy lương tâm mình bị cáo trách, vừa cảm thấy có lỗi với chồng, vừa cảm thấy căm hận vì chính người chồng này đã đẩy cô vào con đường như thế. Thuý quá rối reng với bao suy nghĩ, những mâu thuẩn trong lòng dần dà biến cô trở nên một con người khắc nghiệt, cô hay nổi cáu, hay quát tháo kẻ ăn người làm trong nhà… Theo thời gian, Thiện lớn lên, cô càng nhìn Thiện càng thấy oán hận, cô lạnh lùng, cay nghiệt, và sẵn sàng đánh đập không nương tay lên đứa con nhỏ của mình, cứ thế, suốt năm năm, Thiện lớn lên trong nỗi sợ hãi… ----------------------
  9. Kể từ ngày ông Hoành mất không lâu, Thúy bắt đầu có thói quen đi chùa. Cô sợ những cơn ác mộng. Thỉnh thoảng cô có gặp lại Luân, nhưng mỗi khi Luân đề cập đến chuyện kết hôn, tái gía thì Thúy gạt phăng, cô nói: “ Có thể sắp tới em sẽ đi tu.” Luân cười trước lời nói nửa đùa nửa thật của Thuý: “Em khờ quá! Sao lại đi tu? Cho dù không lấy anh, thì em vẫn phải nuôi con, vẫn phải lo cho gia đình, vả lại em đã chịu khổ quá nhiều rồi, hạnh phúc sắp đến với em rồi đấy!” Đáp lại câu nói của Luân là một câu hỏi mà có vẻ không giống một câu hỏi: “Hạnh phúc sắp đến ư?” Thuý cười nhạt: “Đời em còn gì là hạnh phúc.” Những lúc nói đến đấy, Thuý hay ngước mặt lên trời, đôi mắt đảo qua đảo lại trên mấy làn mây như tìm kiếm một điều gì đó, còn Luân thì đứng phía sau nhìn dáng người gầy gầy của Thuý, cô thật nhỏ bé, thật đáng thương, Luân muốn chạy đến ôm lấy Thuý như ngày nào vẫn thường làm mỗi khi không kiềm chế được tình yêu, nhưng nghĩ đến đôi mắt u buồn lạnh băng của cô, thốt nhiên Luân thấy sợ… -------------------- Tối nay vừa trở về nhà sau khi uống café cùng Luân, Thuý trở về phòng, bật nhạc lên inh ỏi, mở hết đèn, từ đè neon, đèn ngủ, rồi đến đèn ban công. Cả căn phòng sáng choang ánh đèn, xập xình tiếng nhạc, nhưng Thuý vẫn cảm thấy sợ, cô nằm im, cái chăn phủ kín đầu, thật khó lòng để đi vào gíâc ngủ khi mà nỗi sợ hãi cứ thắt thỏm bên lòng… Thời gian trôi qua, cái đĩa nhạc rock cô bật lúc nãy đã chạy hết list, không gian trở nên im ắng nặng nề, Thúy muốn ngồi dậy bật nhạc tiếp nhưng
  10. cô không thể, vì quá sợ. Nằm im được một chút, Thuý nghe lạnh lạnh ở sống lưng, có cả cái mùi tanh tanh khó chịu, Thuý thấy hai chân mình tê cứng, nhức nhối và lạnh buốt, cô chịu hết nổi, bật dậy. Thuý hãi hùng. Một đoàn người mặc áo đen, lại là đoàn người đó, những gương mặt nửa quen nửa lạ, nhưng lần này họ không đến trong ác mộng, mà họ đang lù lù tiến lên giường của cô, hướng vào cô những tia nhìn hằn học, hai bàn chân cô đang nằm gọn trong những bàn tay gân guốc lạnh ngắt, Thuý vẫy vùng: “Áaaaaaa….” Bàng hoàng, Thuý mở to hai mắt ra. Vẫn căn phòng sáng choang ánh điện, vẫn tiếng nhạc rock xập xình, Thuý biết mình vừa một lần nữa trãi qua cơn ác mộng. Mồ hôi tuôn ra như tắm, cô thở từng nhịp mệt mỏi. Thuý ngồi dậy tựa lưng vào tường, cô không muốn ngủ nữa. Hàng giờ đồng hồ trôi qua, Thuý vẫn trong tư thế đó, trên tay cô đang ôm chiếc gối của ông Hoành, cái mùi thân quen vẫn còn đây, bất chợt Thuý thấy trong lòng rạo rực. Đã ba bốn tháng nay rồi, cô một mình chăn đơn gối chiếc, cứ nghĩ là sẽ quen dần, nhưng đến hôm nay, ngửi thấy mùi đàn ông trên gối, nhu cầu của một người đàn bà trong Thuý lại chổi dậy… Thuý hết ngồi lại nằm, cơn rạo rực vẫn chạy trong huyết quản. Căn phòng mặc dù
  11. đã được bật máy điều hoà, nhưng Thúy vẫn cảm thấy ngột ngạt, cô biết mình đang khát một người đàn ông. Cô muốn bước xuống đường, để chạy trốn cái cảm giác này. Nghĩ thế, cô vội bước đến tủ quần áo, định thay đồ sửa soạn đi, thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là Luân: - Em ngủ chưa? - Chưa. Em đang buồn lắm! Chuẩn bị ra đường dạo phố cho khuây khoả. - Giờ này khuya rồi, em còn đi đâu? Nguy hiểm lắm! - Em muốn đi! Đừng cản em! - Thôi được, anh sẽ qua đó và đi cùng em! Nói đến đó thì Luân gác máy. Thuý đã chuẩn bị sẵn, cô ngồi đợi Luân đến rồi đi cùng, trong đầu đang suy tính xem sẽ đi đâu. Đi công viên? Không, mình và Luân bây giờ đâu còn là tình nhân nữa mà dạo công viên. Vậy thì đi đâu? Khuya quá rồi, còn nơi nào tiếp đón hai kẻ cô đơn này…Cuối cùng Thuý quyết định đi bar, cô nghĩ không khí quán bar nhộn nhịp sôi động sẽ làm cô tỉnh táo hơn. Trời bỗng tối sầm, mây đen che lấp ánh trăng, một tia sét loé ngang cửa sổ, rồi mưa tầm tã, dữ dội… Mưa lớn quá, Thuý cầm điện thoại lên định nhắn tin bảo Luân đừng đến, nhưng chưa kịp nhắn, đã nhận được cuộc gọi của Luân, anh đang ở trước cổng! Thuý tất tả ra mở cổng, nhìn Luân trong bộ quần áo ướt sũng, Thuý nói như phân
  12. bua: -Em xin lỗi! Định nhắn tin bảo anh đừng qua, nhưng không kịp… -Có gì đâu em. Anh ướt hết rồi, cũng tại cái tật ỷ y, tưởng đâu trời mát… Mình đi đâu đây? Thuý mở rộng cổng, nói: -Đi vào nhà chứ đi đâu. Mưa lớn thế này mà còn dám đi sao? Luân cười khì rồi dắt xe vào nhà… Thuý cầm tách trà nóng mang ra đặt trước mặt Luân rồi ngồi đối diện, cô nhìn Luân mà buồn bã: -Anh vừa đi uống rượu về phải không? Luân lại cười, một nụ cười buồn: - Không được sao em? Vì anh buồn quá mà! Uống rượu là cách tốt nhất để gỉai sầu. - Bọn đàn ông các anh…hay mượn cớ đó để biện minh cho tật say sưa, anh có thói quen uống rượu từ khi nào vậy? Luân im lặng. Đôi mắt như có nước, anh nhìn Thuý hồi lâu rồi nắm lấy bàn tay cô: - Thuý, vì em đó, vì em mà anh bắt đầu uống rượu, anh uống để quên em, nhưng khổ nổi, càng uống anh càng nhớ em, càng thương em hơn nữa! - Anh buông tay em ra! – Thuý vừa nói vừa tìm cách rút tay ra khỏi tay Luân. Luân càng nắm chặt hơn, siết chặt hơn, rồi Luân bất ngờ chồm đến gần Thuý, đặt
  13. một nụ hôn lên môi cô. Thuý ngại ngùng quay mặt đi nơi khác. -Em sao vậy? Tại sao em né tránh anh? Từ lúc ông Hoành mất, em khác lắm! Hay là em hết yêu anh nữa rồi? - Anh say rồi, anh bình tĩnh lại đi! – Thuý hét lên, gạt tay Luân ra, rồi đứng dậy toan chạy vào phòng. Nhưng bước chân của cô khựng lại khi vòng tay của Luân siết chặt ấm áp, mùi da thịt của Luân phả vào mũi làm Thuý thoảng cơn ngây ngất, phút đam mê của ngày xưa thoáng chốc lại ùa về. Một lần nữa, Thuý hạnh phúc trong vòng tay người mà cô yêu thương nhất, cái hạnh phúc mà cô những tưởng sẽ mãi mãi xa vời khi mà con tim của cô đã có sự can thiệp của lý trí, nhưng giờ đây, khi được trọn vẹn trong vòng tay anh, Thuý cảm thấy mình yếu đuối, cái lý trí kia không đủ sức để giúp cô chiến thắng bản thân mình. Thuý phải đấu tranh nội tâm một cách khốc liệt giữa cái được và không được, giữa cái nên và không nên, nhưng cơn rạo rực của Thuý và những nụ hôn ấm nóng đê mê của Luân cứ trói chặt lấy cô trên nền gạch mát lạnh... Ngoài trời vẫn cứ mưa không dứt, một tia sét lại loé lên chói rực một góc bàn thờ ông Hoành, Thúy kinh hoàng khi thấy đôi mắt ông Hoành đang giận dữ nhìn cô từ trong tấm di ảnh, cô bật dậy, đẩy mạnh Luân ra, rồi hét lớn: -Áaaaaa……Tha cho em! Tha thứ cho em!!!! Đừng giết em!!!!! Cô Vân nghe tiếng hét, chạy vội lên, bắt gặp Thúy và Luân đang trần truồng loi nhoi dưới nền gạch. Thuý lúng túng, nhục nhã và xấu hổ, cô giận dữ quát như để
  14. khoả lấp: - Đêm hôm sao bà không đi ngủ? Bà thức khuya để rình xem tôi sơ hở món gì rồi lấy trộm hả? Tôi cho bà hay, chuyện hôm nay tôi cấm bà bép xép với ai, nhất là thằng Thiện, nếu không tôi đuổi cổ bà! Cô Vân giận tím mặt, cô hất hàm tru tréo: - Khỏi đuổi, bây giờ tôi cũng dọn đồ đi khỏi cái nhà này rồi. Lần đó tôi có nghe mà chưa tin lắm, bây giờ thấy tận mắt hai con nhộng rồi mới rửa mắt ra. Thôi tôi dọn đồ, bà chủ cứ việc thoải mái làm tình tiếp đi! Ôi trời cái thứ đàn bà…! - Nè, bà nói cái gì? – Thuý vừa mặc quần áo vào vừa hỏi với theo. Cô Vân quay ngoắt lại, nói: - Nói gì hả? Nói cô là cái thứ đàn bà *** loạn, ngoại tình, rồi giết chồng để rước trai về nhà chơi cho thoả. Ông chủ chết cũng là tại cô, đêm đó tôi nghe hết, nhưng tại cô không biết điều, nên tôi nói toẹt ra! Còn thằng Thiện bây giờ ngơ ngơ ngáo ngáo cũng là tại cô, cái nhà này tan nát cũng là tại cô… Thuý tái xanh mặt mày, hai tay ôm đầu, cô thảm thiết: - Đủ rồi! Đủ rồi! Bà im đi! Bà đi đâu thì mau biến đi! Đi đi!!!! Trời ơi…..! Luân ngồi thẩn thờ, gương mặt anh như tượng đá, không một chút biểu cảm, khô cứng như tượng đá. Thúy nhìn anh khóc tức tưởi: -Tan nát hết rồi, tan nát hết rồi, anh vừa lòng chưa? Rồi bất chợt cô nghe thấy tiếng khóc thút thít yếu ớt phát ra từ phía cầu thang,
  15. quay lại thì ra đó là Thiện, nó đã nghe hết mọi chuyện, chứng kiến hết mọi chuyện, nó khóc mà hai mắt mở to hơn bao giờ hết. Một thằng bé mười tuổi từ nhỏ đến lớn sống cùng những lằn roi thù hằn của mẹ, đến nỗi thành quen, nó không còn biết khóc mỗi khi bị đánh đau, nhưng lần này…không một vệt roi nào quất vào da thịt nó, thế mà nó lại khóc…!! Đôi mắt nó mở to nhìn chằm chằm vào Thuý, đôi mắt ướt nhem nước. Thuý hoảng sợ, nhìn đôi mắt đó, cô như nhìn thấy chính đôi mắt ông Hoành nhìn cô, buồn bã, tuyệt vọng, xoáy sâu vào cô… trong một đêm mưa gió… giống như đêm nay. ------------------- Ông Hoành hỏi lúc Thuý đang ngáy ngủ: -Đó là ai vậy em? -Ai? Ông hỏi ai? Để yên tôi ngủ! Ông Hoành rít một hơi thuốc : -Người thanh niên đã vào khách sạn cùng em suốt ba tiếng đồng hồ trưa nay. Thúy nghe đến đây, ngồi bật dậy: -Ông theo dõi tôi hả? Quá đáng! Ông muốn tôi trả lời làm sao? Ông muốn nghe kết quả thế nào? -Em cứ nói thật! Thúy thở dài, vuốt lại mái tóc loã xoã, cô hất mặt, nói gọn lỏn: -Tình nhân! -Rồi quay sang ông khiêu khích.
  16. Ông Hoành không giằng được cơn nóng giận, Thuý lãnh một cái tát. Ông hất tung chăn nệm, gào lên: - Đi ra khỏi nhà tao! Đồ quỷ cái! Đi mau! Đồ ** ! Thúy vẫn thái độ ngông nghênh: -Ông đuổi tôi hả? Ông dám đuổi tôi sao? – Cô cười nhạt - nếu ông đuổi tôi tức là ông dám chấp nhận nhục nhã khi cái tin ngài tổng giám đốc công ty địa ốc Trần Hoành bị vợ cắm sừng được loan ra ngoài. Còn nếu không, thì ông vẫn ung dung. Ông chọn cái nào? Ông Hoành đỏ mặt tía tai, ông vun tay lên định tát Thuý một cái nữa, nhưng rồi ông khựng lại, bất lực, ông nói bằng giọng nghèn nghẹn: - Em uy hiếp tôi sao? - Phải! Đó là cách mà ông dùng để buộc tôi lấy ông cách đây mười năm, cũng là uy hiếp đó, ông nhớ không? – Thúy cười khanh khách- Đúng là quả báo nhãn tiền. - Nhưng mười năm nay, ngoài chuyện đó ra, tôi có làm gì cho em buồn đâu? Thậm chí một cái tát tôi còn không dám, rồi gia đình em, người thân của em, tôi đều lo chu tất mọi bề, sao em lại nỡ phản bội tôi? Chẳng lẽ những gì tôi đối với em suốt mười năm qua chưa đủ để em nhận ra được hai chữ bao dung sao? Thuý nhìn ông Hoành đang nghẹn ngào, hai tay bấu chặt tấm drap giường, cô thở dài rồi quay lưng ngủ, trong đầu cô suốt đêm đó không thể nào quên được đôi mắt ông Hoành, đôi mắt chứa những mãnh vỡ đau thương rịn nước.
  17. Ông Hoành bước ra ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong lòng ông rối reng nhiều suy nghĩ, ông bất lực nhìn vợ trong vòng tay người khác mà không biết làm gì. Thanh toán hắn ư? Dằn mặt hắn ư? Làm thế để được gì, có chiếm giữ được trái tim người vợ không? Hay chỉ gây thêm rắc rối tới thanh danh,. Mà bỏ mặc cũng không đành, làm sao ông có thể chịu đựng nổi… Đêm cứ thế trình trịch trôi qua trong nặng nề… Rồi ông chết ngay trong đêm đó. ------------------------ Tiếng sét đánh rầm vào mái hiên nhà, làm Thúy sực tỉnh người, cô thoát ra khỏi dòng suy tưởng. Căn nhà vắng lặng không một bóng người, cô vẫn đang ngồi bẹp dưới nền gạch, đầu ngửa ra tay vịn của ghế sopha, một giọt nước lăn dài trên má, cô như người vừa thoát ra khỏi cơn mê, một cơn mê dài mà ở đó chỉ có cái ích kỷ, thù hằn và oán giận...Thuý cười điên dại... Cô nhớ đến ánh mắt ông Hoành, rồi nhớ đến ánh mắt của đứa con trai, những mãnh vỡ đau thương đó xoáy thẳng vào cô, nứt nẻ, bể nát… Như vô thức, cô đứng lên đi khắp nhà tìm kiếm, mở hết cửa phòng ngủ đến toilet, cô tìm mà không biết mình đang tìm cái gì, đang tìm ai, cô cứ đi lòng vòng khắp nhà, miệng không ngớt lời xin lỗi: “Xin lỗi mà… xin lỗi...” Thuý bước lên sân thượng, nhìn xuống lòng đường, phố xá vắng hoe, mưa vẫn tầm tã như oán giận. Thuý bước từng bước như một kẻ mộng du...
  18. ...từng bước… ...từng bước… ...ra khoảng không chênh vênh… Thúy lại thấy một đoàn người mặc áo đen với những gương mặt hận thù, sấm chớp làm lộ rõ những gương mặt bí hiểm, hoá ra đó là gương mặt của cô Vân, của Thiện, của ông Hoành, và của vô số những người thân trong họ hàng bè bạn, những bàn tay xương xẩu vươn tới chụp lấy cô, nhưng lần này Thúy không bỏ chạỵ, không la hét, Thúy bất động, để mặc, phó thác…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2