intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đạo Ma Nhị Đế

Chia sẻ: Dongthao_1 Dongthao_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:1081

60
lượt xem
7
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chương 1 - Đất Bằng Dậy Sóng Suốt mấy ngày đêm, mưa phùn lất phất rồi đến gió bấc từng cơn se sắt lòng người. Vào khoảng giờ Mùi, cơn mưa tuyết lại bắt đầu đổ xuống, từng mảnh hoa tuyết như lông ngổng rụng trắng bầu trời. Quả là một cơn tuyết to ít khi có ở miền Giang Nam bốn mùa thời tiết hiền lành này. Chỉ khoảng một giờ sau, mặt đất đã phủ lên một lớp tuyết trắng xóa lóng lánh tựa pha lê dầy hơn tất. Núi, sông cảnh vật dường được trang điểm thêm một...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đạo Ma Nhị Đế

  1. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Đạo Ma Nhị Đế Tác giả: Trần Thanh Vân Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012 Trang 1/1.081 http://motsach.info
  2. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Chương 1 - Đất Bằng Dậy Sóng Suốt mấy ngày đêm, mưa phùn lất phất rồi đến gió bấc từng cơn se sắt lòng người. Vào khoảng giờ Mùi, cơn mưa tuyết lại bắt đầu đổ xuống, từng mảnh hoa tuyết như lông ngổng rụng trắng bầu trời. Quả là một cơn tuyết to ít khi có ở miền Giang Nam bốn mùa thời tiết hiền lành này. Chỉ khoảng một giờ sau, mặt đất đã phủ lên một lớp tuyết trắng xóa lóng lánh tựa pha lê dầy hơn tất. Núi, sông cảnh vật dường được trang điểm thêm một lượt phấn trắng ngọc ngà, khiến màn đêm dù đã hạ thấp từ lâu nhưng cũng luyến lưu chưa đành buông rủ. Bóng đen của dạ trần, so với thường nhật, xem ra tới chậm khá nhiều. Bên giòng Mịch Giang, cạnh ngọn Ngọc duẩn Sơn, một gian tửu lầu nho nhỏ xinh xinh, mà lối kiến trúc thật cầu kỳ thanh nhả, từ đỉnh cho đến vách phiên, rèm cửa toàn bằng trúc bông đánh bóng màu dầu. Trong đó, nơi chiếc bàn đặt ở hướng Nam, ba gã trẻ, tuổi tác khoảng hai mươi hơn kém, đang ngồi hướng ra cửa sổ say sưa thưởng thức tuyết động rừng mai bên ngoài. Cả ba cùng sắc phục: áo dài màu lam thẳm, lối trang phục đơn giản nhã nhặn ấy, càng tăng thêm giá trị nhân phẩm thoát tục, thần thái phi phàm của họ. Gã ngồi ở giữa, tuổi chừng hai mươi hoặc hai mươi ba, khuông mặt chữ điền ngay ngắn trắng trẻo, cử chỉ đỉnh đạc, nghi biểu trang nghiêm, bộc lộ một khí chất ẩn luyện sâu dầy. Gã nơi phía trái trông tuổi tác đứng vào thứ hai, cũng chỉ khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai trở lại, mặt tròn úc núc, miệng luôn luôn đính nụ cười, đúng là một dáng sắc của một tiểu thần hoan lạc. Gã ngồi nơi hướng phải tuổi trẻ nhất trong số, độ khoảng mười bảy, mười tám dung mạo vừa anh tuấn vừa hào sảng uy nghi, chừng như tất cả cái vẽ đẹp của nam nhi, đều un đúc hết ở bản thể gã. Thoáng nhìn qua gã, người ta có ngay một thiện cảm lẩn một sự nể nang đặc biệt, chỉ muốn đến để làm thân liền khi đó. Qua dáng cách đường lối xưng hô có thể đoán ngay được họ là ba anh em ruột thịt. Gã anh ngồi ở giữa vụt cười to lên và quay sang gã trẻ nhứt: - Tam đệ, mau cạn ly đi chứ, để còn về kẻo muộn! Gã được gọi tam đệ lắc đầu: - Khoan đã đại ca. Chúng ta ngồi nán lại một chút chả sao! Gã thứ hai cũng tiếp lời: Trang 2/1.081 http://motsach.info
  3. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân - Phải đấy đại ca, chúng ta mấy thuở được đi ra ngoài. Vả lại cũng ít khi gặp trận mưa tuyết hứng thú như hôm nay, nên chìu bụng tam đệ, ngồi chơi một lát cũng chẳng hề gì. Gã anh cả không đành lòng khước từ, liếc mặt nhìn hai em nhăn mặt ngần ngừ: - Cũng được, nhưng độ nửa tuần trà thôi nhé. Lâu thêm, sợ mẹ trông. Gã thứ hai cười xòa: - Chúng ta đâu còn phải là trẻ nít lên hai, ba mà mẹ lại lo lắng trông chừng quá nghiêm ngặt! Gã anh cả nhè nhẹ thở dài: - Đấy là lòng mẹ cha, bao giờ cũng thế! Gã em út nâng chung rượu lên, đánh trót một hơi cạn đáy và đứng dậy: - Nhị ca, mình cũng nên về là vừa. Vừa mới lên tiếng đề nghị cùng hai anh, chẳng hiểu do đâu, gã thình lình đổi ý và đầu tiên lên tiếng thúc giục hai anh. Người anh cả xem chừng rất hiểu rõ bụng em, gật đầu cười nhẹ: - Chú ba thật là hiếu thuận, rất sợ mẹ nặng lòng! Gã em út mặt đỏ bừng vì thẹn và vì sung sướng bởi lời khen. Gã thứ hai choảnh miệng cười toe toét: - Thật ra em cũng rất sợ mẹ lo buồn, nhưng có khi nào Đại ca khen em một tiếng. Đại ca, xem ra đại ca có chút thiên vị chẳng được công bằng đấy! Người anh cả không dằn được bật cười to: - Chà!... Nhị đệ còn nhỏ quá hè? Gã thứ hai nheo nheo mắt nhìn em: - Thế thì chú ba còn nhỏ lắm đấy, năm nay chỉ mới lên mười bảy, mười tám nè... Lời lẽ cùng như thái độ, biểu lộ rõ ràng một ý chế riễu vừa khôi hài. Thế là cả ba anh em cùng cười to lên và cùng đứng dậy, bước nhanh khỏi quán. - Này, tiểu nhị! Gần đây có gia đình nào họ Triệu không? Từ bên ngoài quán, một giọng nói the thé thô lỗ vọng vào. Cả ba anh em đều cùng lượt giật mình, bước nhanh hai bước đến tận cửa xem là ai. Trước mặt họ, nơi ngưởng cửa, một gã đàn ông sồn sồn độ bốn mươi ngoài, mặt choắt, mắt lộ dáng sắc phong trần, từ dung mạo bên ngoài đã nói lên hắn là một con người hung hăng thô lỗ. Gã tiểu nhị trỏ tay về phía ba anh em, cười đáp: Trang 3/1.081 http://motsach.info
  4. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân - Khách quan hỏi vừa đúng lúc, ba vị thiếu gia đây họ Triệu! Gã đàn ông ngước mặt lên, ánh mắt như điện chớp quét nhanh lên mặt ba người, đoạn ngửa mặt nhìn trời, hỏi trỏng: - Lão già đó tên là Triệu Bồi Nhân, ba người có biết chăng? Lời lẽ vừa xấc xược vừa hàm ý chẳng lành. Gã em út nghe xong nhướng mày hừ khan một tiếng và vừa định mở miệng đáp lời. Người anh cả vội lừ mắt ngăn lại... Gã đành nén giận, lặng lẽ kéo tay người anh thứ hai, đi trước ra ngoài để tránh khỏi đối đáp lôi thôi với hạng người vô lễ như thế, càng thêm gai mắt. Người anh cả nhìn theo bóng lưng của hai em, nhè nhẹ lắc đầu... Và khi sắp sữa quay sang đáp lời cùng con người thô lỗ, chẳng ngờ hắn không đợi được, hét to lên: - Lời của ông hỏi, ngươi có nghe hay không? Kể ra sự tu dưỡng của người anh ả khá hay, tuy nộ tức đã cành hông, vẫn tươi cười nhã nhặn: - Tôn gia tìm Triệu tiên sinh có chuyện chi? Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng: - Tất nhiên phải có chuyện, không chuyện chả lẻ ông khùng mà chạy không từ ngàn dậm đến đây tìm lão chơi thôi? Người anh cả nhíu sâu đôi mày kiếm, cố dằn nén tức giận, nhưng lời lẽ đã phần nào gay gắt hơn: - Vậy phiền tôn giá theo tôi! Dứt lời nhấc mình lao đi trước theo hướng của hai người em đã bỏ đi khi nãy. Gã đàn ông lạ nhếch môi cười lạt, lắc vai bám sát phía sau lưng. Xuyên qua một cụm rừng hoang bên vệ đường, trước mặt hai người, gã thứ hai và người em út đang hầm hầm đứng đợi! Người anh cả vụt nghiêm trầm sắc mặt: - Chú hai chú ba có khách viếng nhà, sao hai chú chưa chịu về bẩm trước cha hay? Gã thứ hai cười cười nhìn anh: - Đại ca nói chi lạ? Cha xưa nay đâu chịu tiếp khách lạ! Gã đàn ông cười khan lên ặc ặc: - À!...Té ra các ngươi là con của lão già đó sao? Yên tâm. Ông đây duy nhất phải ngoại lệ, lão chẳng tiếp cũng chẳng được! Trang 4/1.081 http://motsach.info
  5. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Người em út mắt ngời giận trừng lên: - Mi là cái giống chi? Cha ta làm gì thèm gặp hạng như mi! Người anh cả nhìn ngay ra ý hai em mình định sinh sự vội thét trước ngăn ngừa: - Chú hai, chú ba còn chưa chịu về mau phải không? Ánh mắt đồng thời không ngớt ném nhanh cho hai em những tia nhìn đầy ẩn ý, dường như bảo hai em về đưa cha mẹ đến quyết định cách đối phó hiện thời. Người thứ hai và ba vốn đã thảo luận xong một chương trình dạy cho tên trang niên thất phu kia một bài học đích đáng nhưng giờ đây thấy người anh cả chẳng đồng ý họ đành thôi. Vì cả ba được mẹ cha rèn luyện điều hiếu thuận, nhịn nhường từ thuở nhỏ, vốn giờ trưởng huynh rất mực tôn kính, chưa bao giờ dám có chuyện trái lời. Người em thứ hai và thứ ba cùng thở khì một tiếng và khi nhấc bước định rời đi, gã đàn ông lạ chợt buông lên chuỗi cười lanh lảnh: - Đón này, tặng hai người một tín vật đem về trước cho lão già! Lồng trong câu nói, một tia sáng đen ngời từ trong tay áo gã vèo ra bay thẳng đến trước ngực người em út. Bằng thủ pháp "Phân Quang tróc ảnh" người em út khoát tay đón ngọn đạo ô quang nhếch mép cười khinh miệt: - Tép riu dám khoe mả trước tôm hùm, mi... Lời chưa kịp trọn, gã em út chợt kinh hãi kêu lên: - A!... có độc! Liền đó một tiếng "soàng" vang lên, từ trong tay gã rơi ra một tấm lịnh bài màu đen, và hai bàn tay của gã cũng lập tức trổ sang màu đen. Người anh cả giật mình quát to: - Chú hia hãy săn sóc chú ba, tên ác đồ lòng đen tay độc này, để mặc anh đối phó đủ rồi! Trước hiện tình ấy, dù căn cơ đạo đức tu dưỡng thế nào chàng cũng khó mà nhịn nỗi. Người anh thứ hai vội vả phong bế huyệt đạo cho em ngăn ngừa độc khí không lan tràn lên cơ thể. Chẳng ngờ chất độc xông lên quá nhanh chẳng những không thể ngăn chận được, mà còn làm cho cánh tay người em út càng lúc càng xưng dung và trổ dần màu tím. Thấy tình hình chẳng xong, người anh kế vội bồng lấy người em út phóng mình vun vút mất dạng. Bỗng không bị kẻ lạ ám toán em mình, người anh cả nóng tình ruột thịt, sát khí bừng bừng lên Trang 5/1.081 http://motsach.info
  6. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân đôi ánh mắt: - Cuồng đồ vô lễ, thiếu gia cần cho mi nếm chút lợi hại, đón chưởng. Cùng trong tiếng quát, thân ảnh chàng nhoáng lên như chớp xẹt vẽ một thế "Long Hình Nhứt Thứt" theo chưởng phải quật ra hư hư ảo ảo, chỉ còn cách ngực gã đại hán lổ mảng không hơn tấc. Dựa vào oai thế của chủ nhân, nên gã đại hán nọ đã quen nết hung hăng ngang ngược. Tuy vậy gã cũng là một tay công lực cao cường, trên giang hồ cũng đáng liệt vào hàng lợi hại khiến người nghe tên đã tránh xa, nên đối với ba chàng thanh niên nhỏ dáng dấp hiền lành kia, gã đâu xem ra gì. Lại nữa gã đã phô trương ra tấm lịnh bài của chủ nhân mà thiên hạ giang hồ thấy qua đều xanh mặt hãi hùng, gã tin chắc là thiếu niên trước mặt sẽ điên người vì khủng khiếp hay ít nhất cũng xón tiểu trong người. Ngờ đâu đối phương tuyệt chẳng hiểu oai phong kinh người của tấm lịnh bài, đã thế công lực cao diệu của thiếu niên vượt hẳn ngoài ước liệu của gã, một phút sơ hở khinh địch, sóng chưởng của đối thủ đã giáng đến ngực mình. Trong cơn hoảng hốt, gã đại hán chỉ còn cách liên tiếp tràn mình để tránh khỏi vòng đai chưởng lực của địch. Nhưng thiếu niên đâu để buông gã thoát thân, từng bước tiến theo như bóng đuổi hình, chưởng phải năm ngón xòe rộng và từ từ nhấn tới. Vèo... vèo... Chưởng phong từng đợt nối đuôi như sóng sau đùa sóng trước lao thẳng vào ngực gã hung đồ. Tên Hán tử tự biết không thể nào trốn thoát, đành liều lên vận tụ chân khí bảo vệ tâm mạch đồng thời nương theo đà chưởng lực của thiếu niên ngã người về phía sau. Phản ứng khéo léo của gã tuy rằng hiệu giải được không chưởng lực ập tới, xong thân hình gã cũng bị văng bắn ra xa và chúi nhủi trên đất, máu tươi từ cửa miệng vọt bắn ra như tia suối nhỏ. Dù chưa chết nhưng đã trọng thương. Người thiếu niên anh cả không ngờ bộ vó đối phương hung hăng ngang ngược như thế lại không chịu nổi một chưởng của mình. Chàng thừ người ra tự trách mình đáng lẽ không nên nặng tay như thế mà trái đi lời giao huấn của mẹ cha. Vốn tính nết thuần lương, sau khi nhận sự lỡ tay của mình, cơn giận liền hạ nhanh, vội vòng tay tạ lỗi: - Tại hạ thu tay chẳng kịp làm tôn giá thọ thương, chẳng hay nặng nhẹ thế nào? Gã hán tử tròng mắt đảo tròn nham hiểm, tay móc vội ra một thanh ám khí hổn hển cất lời: - Tại... tại hạ... khó sống rồi... Trang 6/1.081 http://motsach.info
  7. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Thanh âm của gã nhẹ dần theo hơi thở, chừng như sắp đến lúc đứt hơi. Thiếu niên vốn dạ nhân từ, vội móc ra một hoàn linh dược tiến đến cạnh hán tử, khom mình xuống, để nhét viên thuốc tận miệng hắn, còn ôn tồn an ủi: - Đây là Tục mệnh đơn do gia mẫu đặc chế, du thương thế có nặng hơn cũng đỡ trong tức khắc. Tôn giá uống vào bệnh trạng sẽ thuyên giảm ngay. Nghe viên thuốc đối phương cho mình uống là Tục mệnh đơn trong võ lâm đều xem như thánh dược. Gã hán tử rúng động cả tinh thần, vừa định hả miệng để đón lấy viên thuốc. Chợt nhớ đến mười cấm điều của chủ nhân mình, gã vội cắn chặt lại đôi hàm răng, cố vận dụng mớ sức tàn, tay phải được vung lên, lồng theo với tiếng quát: - Ranh con. Hãy theo ông xuống Diêm la cho có bạn. Thân hình của người anh cả vốn đã khom thấp, trong cơn biến, vô phương tránh né kịp thời. Và phương cách duy nhất tự cứu mình chỉ còn cách liều, thuận thế ngã sắp xuống đè lên mình tên hán tử. Biện pháp cấp ứng nhanh và bạo ấy, khiến gã hán tử bị đè ghịt xuống đất. Thương thế trên người đã trầm trọng lại trầm trọng hơn, sau một tiếng rên khẽ, đôi mắt lập tức đứng tròng. Tuy vậy, dư lực của tay phải gã vung lên vẫn còn đà, từ phía sau lưng người anh cả. Bổng dưng lên một vừng khói đen ngòm, lan tỏa bốn phía. May là người anh cả trí cơ linh xảo, bằng không đã bị hứng trọn luồng khí độc. Khó còn sống sót. Dù thoát qua cơn hiểm ngặt, nhưng cơn kinh hoàng vẫn chưa hết, người anh cả tựa một con tôm lộn bắn mình ra tít xa mấy trượng thần sắc bàng hoàng, thở dài ngao ngán. Chàng quả không ngờ lòng dạ của võ lâm lại độc hiểm ra đến mức ấy! Chợt từ sau lưng chàng, vang lên một giọng hỏi thật ôn tồn chứa nhiều lo lắng: - Luân Nhi. Con có sao không? Tiếp theo dấy là một thiếu phụ trung niên rất đẹp, sắc diện hãi hùng, đáp nhẹ cạnh bên chàng, tà áo lụa trắng tinh phất phới theo cử động, trông dường một tiên nữ giáng phàm. - Mẹ... Người anh cả kêu lên và quay về phía thiếu phụ trẻ đẹp: - Con không hề gì cả. Nhưng người này trái lại bị con đánh chết tươi. Thốt xong chàng lấm lét nhìn mẹ, chỉ sợ mẹ rầy. Thiếu phụ khẽ cau mày bảo lại: - Mẹ tuy không thể trách gì con, nhưng con cũng sơ ý quá! Trang 7/1.081 http://motsach.info
  8. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Nàng ngừng lại thở dài cảm khái: - Phần lớn cũng tại cha con, thật ra trên giang hồ lắm xảo trá mưu mô, đáng lý cha và mẹ phải cho các con biết rỏ những điều ấy! Người anh cả kinh ngạc hỏi: - Cha con cũng biết võ công nữa à? Thiếu phụ mỉm cười mà không đáp thẳng câu hỏi của con, ánh mắt chăm chú nhìn tấm lịnh bài rơi trên mặt đất khi nãy, chân nhấc dần tới, một cái vẫy tai khe khẽ, tấm lịnh bài như một súc hút vô hình nằm gọn trên bàn tay ngà ngọc. Người anh cả vội kêu lên: - Mẹ cẩn thận, tấm lịnh bài đó có độc không nên sờ đến. Thiếu phụ tỉnh nhiên như không, dồi dồi tấm lịnh bài trên tay lẩm bẩm với mình: - Tấm "Vô tình lịnh" này lại nặng thêm một lương ba tiền đã thấy công lực của lão quỷ ấy càng tinh tấn hơn xưa nhiều. Người anh cả nhìn thấy chất độc trên tấm lịnh bài chẳng làm hại nổi mẹ mình, chàng càng thêm bàng hoàng sửng sốt. Không ngờ mẹ mình lại tài ba đến thế. Chàng buộc miệng kêu lên: - Mẹ... Dường như hiểu trước ý con định nói chi. Người mẹ liền ngắt lời: - Luân nhi. Con đến cạnh chân núi, chịu khó đào một huyệt chôn cất tên Quách Hồ này tử tế, rồi mau quay về nhà. Mẹ và cha có điều cần muốn nói với các con. Dứt lời, tay cầm tấm Vô tình lịnh, đôi hài sen thoăn thoắt rời đi. Người anh cả hết sức lạ lùng, thì ra mẹ chàng đã biết tên hung đồ tử thương kia là Quách Hồ. Sau khi chôn vùi xác chết xong xuôi, chàng vội quay về. Nhận thấy trong nhà trừ cha mẹ và ba anh em chàng ra, lại còn có một cụ già lạ hoắc, da mặt hồng hào, tóc râu bạc phếu, vóc dáng khôi vi làm sao. Liếc mắt nhìn xem tam đệ, cánh tay của người em thứ ba đã trở lại bình thường, chứng tỏ là đã được chửa lành. Chàng vái chào cha mẹ xong, quay sang hướng cụ già định chờ cha mẹ giới thiệu họ tên người, để chàng tiện bề ra mắt, thì cụ già đã vui vẻ vẩy tay. Giọng ấm tợ chuông đồng. - Luân nhi đấy à. Cháu chưa nhận ra Hồng đại thúc sao? Người anh cả lại một phen bở ngở, vì cụ già tuổi ước bảy mươi hơn, mà cha mẹ chàng chỉ khoảng năm mươi trở lại, so về tuổi tác thì lớn hơn hai mươi tuổi. Do đâu ông ta lại hạ mình chỉ xưng là đại thúc chẳng chút ngượng mồm? Trang 8/1.081 http://motsach.info
  9. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Sự quen biết này tất nhiên rất thân mật, chàng moi óc nghĩ mãi vẫn không biết cụ già đó là ai? Người mẹ vội đở lời: - Hồng huynh sao chẳng nghĩ dùm cho cháu. Năm xưa Luân nhi gặp Hồng huynh cháu nó còn bé tí teo, làm sao mà nhớ ra Hồng huynh nổi. Cụ già vỗ trán cười ha hả: - Tiểu tử đó nói chí phải. Tiểu đệ càng già càng lẩn thẩn quá thôi. Lúc đệ cùng lịnh chủ đại ca giả biệt, Luân nhi chỉ độ hai tuổi hơn... Và ông bấm đốt tay đếm đếm, giọng cảm khái vô vàng: - Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần... hai mươi năm trôi qua như bông câu lùa khe cửa. Đại ca vì lời hứa ngàn vàng, nên ẩn tích chẳng ra mặt, tiểu đệ cũng già lụ khụ thành vô dụng rồi! Ba anh em không hẹn mắt cùng sáng ngời hào quang, quay về nhìn phía người cha yêu kính, mà xưa nay họ lầm tưởng chỉ là một nho sinh không đủ sức trói gà. Ngờ đâu xưa kia cũng là một lịnh chủ hùng trong võ giới. Sở dỉ ba anh em có được một thân tuyệt kỷ hiện thời hoàn toàn nhờ sự trau dồi của người mẹ. Từ thơ ấu đến lớn khôn, tuyệt nhiên họ không hề nghe cha mình bàn luận chỉ đến chuyện võ công. Trước thái độ ngơ ngác của ba anh em, cụ già không khỏi lấy làm lạ: - Ủa? Bộ các cháu không biết tiếng tăm anh hùng của lịnh tôn lịnh đường khi xưa à? Và nghiêm mặt quay sang hướng người cha: - Đại ca, cho phép tiểu đệ hơi nhiều chuyện một chút với các cháu nhé? Người cha chỉ mỉm cười mà không tỏ ý, người mẹ thấy thế gật đầu thay lời chồng: - Vợ chồng tôi vì hạn định lời hứa không tiện chính mình thốt ra. Hồng huynh đến thật đúng lúc, nhờ thay chúng tôi mà nói rõ cho các cháu biết. Được chủ nhân ưng thuận, cụ già hớn hở: - Các cháu hãy ngồi xuống đàng hoàng, để nghe chú kể chuyện năm xưa của cha các cháu. "Hai mươi năm trước đây, tình thế võ lâm trừ một bang, hai hội và bảy đại môn phái ra, còn có ba nhân vật võ công cao tuyệt, thanh thế lẫy lừng, cùng xưng là Lịnh chủ! Uy danh của ba vị Lịnh chủ ấy còn vượt xa cả một bang, hai hội và bảy đại môn phái. Ba vị Lịnh chủ đó là Long Phụng Lịnh chủ Triệu Bồi Nhân, Âm Dương Lịnh chủ Lý Tần và Vô Tình Lịnh chủ Tào Duy Ngã. Luận về tuổi tác, trong ba vị Lịnh chủ thì Long Phụng Lịnh chủ Triệu Bồi Nhân tuổi kém nhất, nhưng nếu so ở võ công thì họ Triệu được sắp vào đệ nhất. Trang 9/1.081 http://motsach.info
  10. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Thế nhưng trên đường sự nghiệp thì Long Phụng lịnh chủ Triệu Bồi Nhân lại là người không may hơn hết. Chỉ vì họ Triệu tâm tánh quá ôn hòa. Không thích tranh danh đoạt lợi, luôn luôn giữ đúng phong cách của một chánh nhân quân tử, rốt cuộc đành phải chịu cảnh mai ẩn giang hồ, buông trôi bao nhiêu hùng danh tuổi trẻ, vứt bỏ đi trách nhiệm bảo trì chánh nghĩa võ lâm..." Thuật đến đây, cụ già khôn khéo mượn lời chỉ trích người đại ca mình hằng lâu tôn kính, tại sao nửa chừng tuổi trẻ, vứt bỏ đi sự nghiệp một cách oan uổng. Nhưng vợ chồng của Triệu Bồi Nhân nghe xong, chỉ nhếch môi cười buồn bã chẳng chịu lên tiếng biểu lộ một ủy khúc khó nói nên lời. Ba anh em họ Triệu cùng bàng hoàng buộc miệng: - Mẹ... Người thiếu phụ mắt rưng lệ gật đầu, như gián tiếp nhìn nhận trình thân phận của hai vợ chồng, đồng thời thầm nói một khái xót xa của bậc mẹ cha không thể nói với con những gì mình muốn nói. Ôi! Còn khổ tâm nào hơn? Tất nhiên ba anh em họ Triệu không làm sao hiểu nổi ẩn khúc bên trong của cha mẹ cùng lên tiếng trách hờn: - Cha mẹ! Thế mà bao lâu nay cha mẹ cứ mãi dấu con... Người mẹ khoát tay ngắt lời con: - Các con chớ nói gì thêm, cha mẹ có miệng mà cũng như câm, không thể giải thích cho các con biết gì được, muốn hỏi gì hãy hỏi Hồng đại thúc của con là hơn. Lời lẽ ấy, chứng tỏ là vợ chồng Triệu Bồi Nhân đã hứa cùng ai tuyệt không đề cập thân thế của hai người dù chính với con cái ruột của mình. Ba anh em đành quay sang người đại thúc. - Hồng đại thúc... Nhưng vì những điều họ muốn hỏi qua rất nhiều, nhất thời họ bối rối chẳng biết bắt đầu hỏi từ đâu trước. Cụ già họ Hồng lắc đầu thở dài: - Cha các cháu là "Long Phụng lịnh chủ danh chấn võ lâm đã đành, mà mẹ các cháu cũng là tay cân quắc anh tài với danh hiệu "Nữ hoa Đa" Cổ mộ Liên tiếng tăm nức dội giang hồ... Và ông khẽ ngừng lời tự chỉ vào mình nói tiếp: - Còn Hồng đại thúc các cháu đây cũng chẳng phải hạng tiểu tốt vô danh chi, mà chính là thuộc hạ của "Long Phụng Lịnh chủ", một trong hai Hồng Bạch nhị tướng: "Phích Lịch Hỏa" Hồng Chấn. "Nữ hoa Đa" Cổ mộ Liên liền tiếp lời giới thiệu thân phận của lão ta: Trang 10/1.081 http://motsach.info
  11. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân - Hồng đại thúc vì cha các con, dám bỏ đi cơ hội tiếp nhận ngôi vị chưởng môn Hoa sơn mà không tiếc rẻ, không nệ tuổi tách tự nhận là em, nghĩa khí cao vời ấy các con nên ghi nhớ. Ba anh em cùng nghiêm chỉnh gật đầu: - Vâng! Chúng con không bao giờ dám quên nghĩa cả của Hồng đại thúc. Lời khen tặng của Cổ mộ Liên khiến da mặt của Hồng Chấn đã đỏ càng thêm đỏ, lão oai oái kêu lên: - Đại tẩu khen lão Hồng này chi lắm thế? Lão Hồng này tài cán chi mà chấp nhận ngôi vị chưởng môn Hoa Sơn, mà dù có làm chưởng môn Hoa Sơn đi nữa cũng đâu hiển hách bằng Hồng Bạch Nhị Tướng hầu dưới trướng của "Long Phượng lịnh chủ"? Lão ngừng lại liếc mắt nhìn ba anh em họ Triệu hì hì tiếp lời: - Đấy, như Bạch Diện Thư Sinh Tần Chung tam đệ đang làm chưởng môn của Chung Nam phái, mà cũng đeo đuổi làm thuộc hạ của lịnh tôn cho kỳ được, thế các cháu cũng đủ hiểu thế nào! Ba anh em nghe xong, cùng động bàng hoàng không ngờ cha của họ lại là một kỳ nhân ghê gớm của vũ lâm! Qua phút giây sửng sờ, người anh cả vụt hỏi: - Hồng đại thúc, nhưng tại sao cha cháu phải rời bỏ chốn võ lâm? Người em thứ hai và thứ ba cũng đều tròn mắt đợi chờ câu đáp, vì đấy cũng là vấn đề mà họ đang cần muốn biết. Sáu anh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào Hồng Chấn. Trang 11/1.081 http://motsach.info
  12. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Chương 2 - Chết Sống Nghĩa Nặng Khẽ cau mày trầm ngâm một lúc. Hồng Chấn mới thốt. - Chuyện này đại thúc cũng không được rõ cho lắm, mà chỉ nhớ rằng trước đây hai mươi năm, lịnh tôn cùng với lão "Vô tình" lịnh chủ Tào Duy Ngã có một cuộc ước hẹn. Vì cuộc hội ước ấy hội diễn tiến trong cuộc tuyệt đối giữ bí mật cho đến chú và Tần tam thúc cũng không có được tham dự. Sau cuộc ước hội đó, lịnh tôn liền giải tán chúng ta, rồi cùng quy ẩn luôn. Hai mươi năm trời biền biệt, cho đến hôm nay đại thúc mới gặp được gia đình các cháu. Lão lại ngừng lời, ném một cái nhìn thật nhanh về phía vợ chồng Triệu Bồi Nhân và buông lời ướm dọ: - Theo sự nhận xét riêng của đại thúc thì sự quy ẩn đó của lịnh tôn thì nhất định phải liên quan đến Vô Tình lịnh chủ Tào Duy Ngã. Vợ chồng Long Phụng lịnh chủ nhè nhẹ gật đầu tuy không thể bội ước dùng lời tỏ nội tình, nhưng họ vẫn có quyền dùng cử chỉ phát biểu điều họ không thể nói. Người con út bất bình kêu lên: - Lão Vô Tình lịnh chủ thật đáng ghét, có ngày tiểu điệt sẽ tìm lão đấu thử một trận! Người anh cả tánh nết thâm trầm hơn, chàng lại hỏi: - Hồng đại thúc chẳng phải nói công lực của gia phụ ăn đứt hai vị lịnh chủ kia đó sao? Vô Tình lịnh chủ làm sao có thể bắt buộc gia phụ quy ẩn? Hồng Chấn lắc đầu lia: - Cái đó đại thúc cũng bí luôn. Và hướng mắt sang Triệu Bồi Nhân như cầu khẩn: - Đại ca không thể dung hòa lời hứa nói sơ một vài điểm không quan trọng để các cháu hiểu cũng chẳng được à? Triệu Bồi Nhân nhè nhẹ lắc đầu, và đây là lần đầu tiên ông ta mới chịu lên tiếng: - Nhị đệ, hiện giờ chẳng có chuyện gì đáng để nói cả. Cũng may, chân tướng của sự thật sắp vạch rõ rồi, chỉ mong ngu huynh sau này còn cơ hội chính miệng thuật lại khúc nguồn cho nhị đệ nghe! Lời tuy không nói rõ, nhưng nổi đắng cay chất chứa trong lòng đã biểu thoát qua âm thanh. Người được mệnh danh Long Phụng lịnh chủ bổng nghiêm trầm sắc mặt: Trang 12/1.081 http://motsach.info
  13. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân - Nhị đệ tìm đến thật đúng lúc để giúp ta một tay! Hồng Chấn vụt nghe tinh thần phấn khởi: - Đại ca có điều chi dạy bảo? Phải chăng muốn đệ cùng lão Vô Tình lịnh chủ đấu chơi một trận? Triệu Bồi Nhân cười lắc đầu: - Việc Vô Tình lịnh chủ, để riêng ngu huynh giải quyết đủ rồi, không cần phải nhị đệ nhúng tay! - Vậy thì đại ca định bảo tiểu đệ làm chuyện chi? Trỏ tay về phía ba đứa con, Triệu Bồi Nhân đằng hắng nghiêm nghị: - Nhờ nhị đệ đưa Sĩ Luân, Sĩ Mẫn, Sĩ Nguyên, ba đứa con ta rời khỏi nơi này! Hồng Chấn ngạc nhiên tròn đôi mắt cọp: - Ba cháu tuổi đều chồng ngồng như thế, không lẽ đi một mình chẳng được lại bắt cho tiểu đệ phải đưa đi? Điều đó thật khó mà vâng lời, xin đại ca cho đệ được ở bên cạnh để canh thủ cho đại ca. Ba anh em Triệu Sĩ Luân cũng đồng van nài: - Chúng con không đành lòng rời căn nhà giữa lúc này, xin cha hãy bỏ đi cái ý định, để chúng con được chung chia xớt nạn nhà. Triệu Bồi Nhân sắc mặt lạnh băng cương quyết, quay sang bảo Cổ mộ Liên: - Liên muội hãy mang đồ chúng ra đây! Cổ mộ Liên chẳng lên một tiếng, và quay bước vào phòng chẳng mấy chốc đã bước ra với ba gói hành lý trên tay, trao cho ba đứa con, nàng dặn dò: - Uy danh Long Phụng lịnh chủ của cha con, không phải ngẩu nhiên mà có được. Vậy các con nên hiểu rằng, việc làm của cha con cũng như sự sắp xếp hiện tại cho các con phải có nguyên do. Nhẫn nại việc nhỏ để không làm hư đại sự tận trung, trọng hiếu là biết gạt bỏ tiểu tiết, để mắt vào việc to, đừng học theo thói bận bịu thường tình mà dù cha con vào cảnh khó xử. Đó mới xứng đáng là con của cha mẹ. Người con cả đón lấy gói hành lý, cúi đầu buồn bả: - Con xin tuân lời mẹ dạy! Người anh cả làm gương, Sĩ Mẫn, Sĩ Nguyên chỉ còn cách noi theo người anh, ríu ríu đón lấy bọc hành lý trên tay mẹ. Long Phụng lịnh chủ nở nụ cười thỏa mãn, rút trong mình ra ba chiếc túi gấm, tự tay phân phát cho ba con: - Nơi mà các con đi, cha đã sớm an bài cho các con đi rồi. Sau khi rời khỏi nhà độ trăm dặm, các con nói theo chỉ thị trong cẩm nang mà hành sự. Trang 13/1.081 http://motsach.info
  14. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Ba anh em nén lệ đón lấy ba chiếc cẩm nang, và quay sang "Phích Lích Hỏa" Hồng Chấn, chờ đợi sự quyết định tối hậu của lão. Trước diển tiến thái độ của ba anh em họ Triệu, Hồng Chấn ngửa mặt buông tiếng cười bi trang, thanh âm rền dội khắp bốn bề. Lão vụt ngưng ngang giọng cười, chỉnh nghiêm sắc diện: - Đại ca, tiểu đệ không sao cưỡng nổi ý anh, đành vâng theo mệnh lệnh. Triệu Bồi Nhân cười buồn: - Ta biết thế nào nhị đệ cũng không nở trái lời ta. Dứt lời quét nhanh tia mắt vào ba đứa con, đoạn lặng lẽ quay vào nội thị, để dấu nhanh một cảm xúc đang dâng trào. Cổ mộ Liên âu yếm vẫy tay giả biệt ba con: - Cha các con không đành thốt lời từ biệt, vậy các con lên đường ngay! Và nàng vội vả quay lưng lại, trên khuôn mặt lệ nóng đã trào rơi lã chã. Để khỏi kéo dài thời gian biệt ly buồn bả, Phích Lích Hỏa Hồng Chấn gắng gượng quát to: - Lên đường! Và xoay người bước trước ra cửa. Ba anh em Triệu Sĩ Luân cùng đau xót kêu lên: - Mẹ!... Đôi bờ vai Cổ mộ Liên run run qua tiếng nấc âm thầm, nhưng nàng cố dằn lòng không lên tiếng đáp. Ba anh em đành hướng về phía lưng mẹ lạy đủ ba lạy, rồi gạt lệ nhún mình vút ra khỏi cửa. Cổ mộ Liên chợt bắn người đến ngưởng cửa, ánh mắt tiển theo bóng lưng của bốn người khuất dần ở nẻo xa, cuối cùng không dằn được nổi bi thương, nàng ôm lấy bệ cửa khóc ngất lên. Đột nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng, cùng với giọng ôn tồn của Triệu Bồi Nhân vang khẽ bên tai: - Các con nó có chuyện riêng của chúng nó, vợ chồng ta cũng có chuyện riêng của chúng mình. Phu nhân chớ buồn nhiều. Hãy dằn bớt tâm tình đợi lão Tào Duy Ngã tới. oOo Phích Lích Hỏa Hồng Chấn sau khi bái biệt vợ chồng Long Phụng lịnh chủ dẫn theo ba anh em Triệu Sĩ Luân, bốn người đều riêng mang một tâm tình trìu trịu, nên suốt lộ trình mạnh ai nấy cấm cổ bước đi chẳng buồn mở miệng chuyện trò một câu. Do đấy, chỉ nửa ngày trời, đoàn người đã vượt xa hơn trăm dặm đường. Trang 14/1.081 http://motsach.info
  15. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Hồng Chấn nhìn thấy bên đại lộ, dưới cột cây to có che một mái quán nhỏ bán trà bánh, để khách bộ hành tạm dừng chân thấm giọng hay đụt nắng tránh mưa trên dặm đường dài thẳm. Loại quán cóc ấy, trên địa giới Tam Tương rất thường thấy, cứ cách khoảng năm, ba dặm đường, thổ dân dựng lên một mái quán như thế, tùy tiện theo cước trình dài vấn của lử khách tha hồ ghé tạm đấy nghỉ ngơi. Hồng Chấn chợt dừng chân lại, thở khì một hơi dài, như để trút đi những uất khí trong lòng ngực, quay ra sau bảo ba anh em Sĩ Luân: - Các cháu, hiện giờ chúng ta đã cách Mịch La hơn trăm dặm rồi, chúng ta đã có quyền mở cẩm nang của lịnh tôn ra để hoạch định lại lộ trình kế tiếp... Vừa lúc ông vừa dắt tay ba người vào quán. Chủ quán là một lão bà lụ khụ với đứa cháu bé gái độ mười hai mười ba tuổi để giúp việc lặt vặt bán buôn. Vừa thấy nhóm Hồng Chấn đặt bước vào quán, cô bé gái nọ liền trao cho ông một mảnh giấy nhỏ. Hồng Chấn liếc mắt đọc thoáng qua, sắc mặt vụt hiện lên nét mừng rỡ vẫy tay bảo ba anh em họ Triệu: - Chúng ta khoan uống trà đã! Và chẳng đợi ba anh em Sĩ Luân tỏ ý thế nào. Hồng Chấn vội lôi ba người theo cửa sau của mái quán, xuyên qua một khu rừng trúc, đến cạnh một giòng sông, nơi ấy đã đậu trực sẵn chiếc thuyền con. Hồng Chấn gọn gàng nhảy xuống trước, ba anh em họ Triệu cũng lục tục nhảy xuống theo. Từ trong khoang lập tức một gã đàn ông vạm vở chui ra chẳng nói chẳng rằng, lầm lỳ nhổ sào chống ra giữa giòng. Ba anh em trước sau vẫn chưa nói tiếng nào, Sĩ Luân, Sĩ Mẫn dù sao tâm tính khá trầm lặng hơn. Chỉ có Sĩ Nguyên vì tuổi nhỏ, không dằn được buộc miệng hỏi: - Hồng đại thúc định đưa chúng cháu đi đâu thế? Hồng Chấn cười cởi mở: - Tần tam thúc của các cháu cũng đã đến rồi. Ý rất túc trí đa mưu, chúng ta gặp y trước rồi hãy tính chuyện khác. Lòng sông càng rộng dần, cuối cùng bát ngát nước với trời, chẳng biết đâu là bờ. Thì ra thuyền đã lọt vào giới phận hồ Đồng Đinh. Thuyền ven theo bò hồ tiến tới. Không mấy chốc chui vào một bãi sậy um tùm. Đi sâu thêm một lúc, thuyền từ từ cập sát vào bờ và đổ lại. Nơi đây vẫn lau sậy cao ngất bốn bề. Hồng Chấn nhìn quanh quan sát địa thế, đoạn vẫy tay gọi Trang 15/1.081 http://motsach.info
  16. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân ba anh em Sĩ Luân cùng theo ông nhảy lên bờ, chiếc thuyền nọ do gã đại hán chèo lui về bến củ. Hồng Chấn vạch lau cỏ đưa ba anh em theo một con đường mòn, quanh qua quẹo lại gần buổi trời mới ra khỏi vùng lau sậy, trước mắt hiện ra một khoảng đất bằng phẳng với năm, sáu ngôi nhà của ngư dân. Đám ngư phủ đang vá lưới phơi giây ngoài sân nhà, chợt thấy bóng Hồng Chấn họ cùng rần rần đứng dậy nghiêm chỉnh vái chào. Ba anh em họ Triệu rất đổi lạ lùng, định lên tiếng gặn hỏi, Phích Lích Hỏa Hồng Chấn đã quay đầu lại giải thích trước: - Đây hoàn toàn do sự sắp đặt của Tần Tam thúc các cháu, cốt che dấu để cha mẹ các cháu không biết! Triệu Sĩ Mẫn mỉm cười hỏi: - Tại sao mà nhị vị đại sư thúc lại che dấu với cha mẹ của chúng cháu à? Hồng Chấn cười buồn: - Vì nếu để cha mẹ các cháu biết, chúng ta không làm sao ở gần được cạnh người. Và sợ ba anh em họ Triệu chưa được hiểu. Ông thòng thêm một câu: - Lịnh tôn là người chính trực, mà hành động của chúng ta chó thể phương hại đến nguyên do quy ẩn của người. Cho nên chúng ta bất đắc dĩ phải dấu vậy! Triệu Sĩ Nguyên lại hỏi: - Đại thúc đã biết là gia phụ chẳng bằng lòng. Tại sao còn làm trái ý người. Hồng Chấn vốn lòng dạ thẳng ngay, không một chút dấu diếm, đáp liền: - Vì chúng ta ngầm điều tra, biết được công lực của lịnh tôn hoàn toàn mất hẳn, chúng ta không sao yên tâm để mặc một mình người. Ba anh em cùng thất sắc buột miệng: - Công lực của gia phụ bị mất hết? - Ồ! Nhị ca, những điều bí mật ấy đâu thể tùy tiện nói ra như thế? Kèm theo giọng nói lạ, một cụ già thần thái thanh kỳ, từ trong một ngôi nhà như phủ chậm rải bước ra. Nghe đúng là giọng nói của Tần tam đệ mình, Hồng Chấn xoay người lại, niềm nở chào! - Tam đệ về đây thật đúng lúc, nếu mà tam đệ chưa về ngu huynh thật chẳng biết đâu đi tìm. Bạch Diện Thư sinh Tần Chung biết có việc quan trọng vội hỏi: - Nhị ca đã gặp đại ca lịnh chủ rồi chứ? Trang 16/1.081 http://motsach.info
  17. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Hồng Chấn gật đầu: - Đã gặp qua, nhưng đại ca không cho chúng ta xía tay vào chuyện đó, lại còn giao ba đức cháu cho ngu huynh mang đến đây, tam đệ tính sao bây giờ? Ánh mắt như điện chớp của Tần Chung dời sang anh em họ Triệu. Lập tức ba anh em cùng nhích bước lên, cúi đầu thi lễ: - Tiểu điệt Triện Sĩ Luân, Sĩ Mẫn và Sĩ Nguyên xin bái kiến Tần tam thúc! Nhìn thấy ba anh em họ Triệu đều phẩm mạo hơn nguời, thứ nhất là Triệu Sĩ Nguyên, người em út trong bọn, thật là rồng trong nhân thế! Tiền đồ của chàng nhất định còn hiển hách hơn cả cha ông. Lịnh chủ đại ca được một người nối dõi sự nghiệp như thế dù nhắm mắt cũng hài lòng. Nghĩ đến đây Tần Chung khoái trá cười ha hả: - Ba hiền điệt miễn lễ, chúng ta cùng vào nhà trò chuyện. Sau khi phân ngôi chủ khách ngồi yên xong, Hồng Chấn đem mọi việc nghe thấy nơi Mịch La thuật lại cho Tần Chung rõ. Sau một hồi trầm ngâm, Tần Chung chợt hỏi: - Theo ý nhị ca thì sao? Hồng Chấn lắc đầu: - Ngu huynh đầu óc chậm chạp lắm. Không ý kiến gì cả, tùy tam đệ đấy! Tần Chung mỉm cười: - Chúng ta mở mấy chiếc cẩm nang ra xem trước rồi hẳn hay! Hồng Chấn gật đầu đồng ý: - Ngu huynh trước đây cũng nghĩ như thế! Chiếc cẩm nang của Triệu Sĩ Luân được mở ra trước nhất. Bên trong là hai phong mật thơ có niêm khẳn hẳn hoi. Tần, Hồng hai người vừa liếc mắt nhìn dòng chữ ngoài một trong hai phong bì đều giật bắn mình sửng sốt. Vì trên phong bì nọ để tên của họ rõ ràng. Cả hai cùng vội bóc ra xem. Bên trong chỉ là một phong thư rất ngắn: "Nhị vị hiền đệ anh giám Hai mươi năm nay, nhị vị hiền đệ đã khổ lòng về ngầm hộ vệ cho vợ chồng, ngu huynh vô cùng cảm kích..." Hồng, Tần hai người không hẹn cùng ngẩn nhìn nhau cười héo hắt và cúi đầu đọc tiếp: "Còn như lần đến này của Vô Tình Lịnh chủ, ngu huynh biết là nhị vị hiền đệ tất có những hành động thích ứng. Chính vì lẽ đó mà ngu huynh đặc biệt dặn dò nhị vị hiền đệ, cần phải tỏ ra đức Trang 17/1.081 http://motsach.info
  18. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân độ thương người của bậc quân tử, nhị vị hiền đệ không nên làm những điều mà ngu huynh không muốn. Mong thấy! Ngu huynh: Triệu Bồi Nhân Thủ khải Ngày... thánh... năm" Ngày tháng mà Triệu Bồi Nhân đề trên phong thư và bó sẵn trong cẩm nang, đúng là ngày mà Hồng Chấn tìm đến gặp ông, đủ thấy tiên kiến sáng suốt của vị Long Phụng lịnh chủ, không những biết rõ nổi lao tâm của Hồng Chấn và Tần Chung. Mà còn thấu hiểu từng hành động của Vô Tình lịnh chủ định đối phó với ông. Hồng Chấn xem xong, lắc đầu kêu lên: - Tần tam đệ hẳn cũng hiểu rõ tánh nết của đại lịnh chủ, người đã căn dặn như thế, chúng ta tính sao bây giờ? Bạch Diện Thư sinh Tần Chung không đáp mà hỏi lại: - Còn theo ý nhị ca? Hồng Chấn trợn to đôi mắt cọp: - Ta đã chẳng nói là không có ý kiến đó sao? Tam đệ nói thử ý mình ta nghe! - Chờ xem xong cẩm nang mà đại ca sắp bày riêng cho Sĩ Luân hiền điệt, rồi tiểu đệ nói sau! Dứt lời bóc phong thơ thứ nhì có đề tên của Sĩ Luân ra, nhưng bên trong lại còn một lớp phong bì thứ hai và bên trên đề rõ. "Chờ đến khe Lạc Hồn núi Quát Thương mới được mở ra!" Bạch Diện thư sinh Tần Chung xem xong thoáng rung động. Lại mở cẩm nang của Sĩ Mẫn, bên trong cũng là một phong thư, bên trên đề: "Đến Mặc Đàm bên giòng Hồng thủy Hà hãy mở xem." Mục tiêu mà hai người phải đến là hai trong năm tuyệt địa mà nhân vật giang hồ nghe qua đều phải khiếp sợ chẳng dám bén mảng tới. Thế tại sao Triệu Bồi Nhân lại chỉ định cho con mình tới huyệt địa ấy làm gì, quả là một hành động bí hiểm khó nghĩ ra. Tần Chung dù chưa mở phong cẩm nang của Sĩ Nguyên ra nhưng cũng thầm đoán được mục tiêu của Sĩ Nguyên cũng chẳng hơn gì hai anh. Hết còn hứng thú để xem tiếp chiếc cẩm nang thứ ba. Tần Chung buồn so bảo Sĩ Nguyên: - Cháu Nguyên tự bóc cẩm nang ra xem phải đi về hướng nào? Vì chưa lịch lãm giang hồ, Sĩ Nguyên làm sao biết trong dãy núi sông gấm vóc miền Trung Nguyên lại có những nơi mà võ lâm giang hồ liệt kê vào hạng cấm địa, bước vào là mạng sống kể như chẳng còn. Cho nên chàng bình tĩnh xé cẩm nang móc phong mật thư của mình ra xem và đọc to: "Sau khi đến Quân sơn hãy mở!" - Đến Quân sơn? Trang 18/1.081 http://motsach.info
  19. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân Tần Chung như không tin hẳn ở thính giác mình. Vội giằng lấy phong mật thư trên tay Sĩ Nguyên. Xem kỷ lại, mới thở phào một hơi dài nhẹ nhỏ bớt lo cho số phận Sĩ Nguyên. Chính Sĩ Nguyên cũng rất đổi hân hoan, vì mục tiêu chàng sắp phải đến rất gần với gia đình, như vậy chàng có thể thỉnh thoảng quay về viếng thăm song thân. Bạch Diện thư sinh Tần Chung sau một lúc trầm ngâm chợt ngẩng đầu lên thốt: - Hồng nhị ca việc của đại ca lịnh chủ, chúng ta quả thật không thể xen vào rồi! Hồng Chấn ngẩn ngơ giây phút chợt rống lên: - Hừ, tam đệ kể ra cũng là bạn tri giao của đại ca lịnh chủ, không lẽ tam đệ tham sống sợ chết, không dám ăn thua đủ với tên khốn Vô Tình lịnh chủ à? Nếu vậy, bắt đầu từ nay chúng ta cắt đứt tình nghĩa đệ huynh, ngươi không cần gọi ta bằng nhị ca nữa. Vốn là người tánh như lửa đốt, Hồng Chấn mỗi khi nổi giận là quá vang lừng, bất cần phân phải trái. Cũng may Tần Chung đã quen với lão, chỉ điềm đạm phân trần: - Nhị ca... Hồng Chấn gạt ngang: - Ai là nhị ca của ngươi nữa! Tần Chung vẫn từ tốn tiếp lời: - Nếu quả nhị ca sợ không dám đến Mặc Đàm sông Hồng thủy thì tiểu đệ luân phiên mà đưa Sĩ Luân, Sĩ Mẫn hai cháu đi vậy! Phích Lích Hỏa Hồng Chấn lại rống lên: - Ai sợ chẳng dám đến Hồng Thủy Hà Mặc Đàm chứ? Tần Chung cười ha hả: - Nếu quả nhị ca có gan đưa cháu Sĩ Mẫn đến Mặc Đàm tiểu đệ xin hỏi nhị ca làm thế nào để lo việc xảy ra nơi nhà đại ca lịnh chủ? Hồng Chấn thộn người và sắc mặt liền dịu lại: - Ừ hé! Tam đệ... sao mà chẳng nói rõ, chọc ngu huynh nổi giận ba láp. Hề hề... hề hề cái ông em gì mà không biết nể nang nhị huynh chút nào... Tần Chung nghiêm trang nói tiếp: - Đến hai tuyệt địa khe Lạc Nhạn núi Quát Thương và Mặc Đàm sông Hồng thủy cũng nguy hiểm bằng như đối phó với Vô Tình lịnh chủ. Chúng ta vẫn có thể vì đại ca mà trãi mạng mình. Bởi thế, tiểu đệ nhận thấy chúng ta nên theo chỉ thị của người là hơn. Nhị ca đưa Mẫn hiền điệt đến Hồng thủy Hà, phần tiểu đệ hộ tống Sĩ Luân tới khe Lạc Hồn. Đại ca đã chủ định như thế tất có thâm ý. Chúng ta dù phải chết cũng quyết phải làm tròn sứ mạng của người giao phó. Hồng Chấn buông chuổi cười hào sảng: Trang 19/1.081 http://motsach.info
  20. Đạo Ma Nhị Đế Trần Thanh Vân - Tam đệ nói chí lý! Chúng ta lên đường ngay kẻo phí mất thời giờ. Ba anh em họ Triệu tự nãy giờ lắng nghe câu chuyện đôi bên, đã vở lẽ nơi mà cha họ bảo đến là một miền địa dữ dằn, nhưng lịnh cha không thể chẳng đến. Điều mà họ không đồng ý là: chẳng muốn hai người đại thúc vì họ mà mạo hiểm vào chổ chết. Người anh cả thay mặt hai em lên tiếng khước từ, xin để tụ y đến đó mà thôi! Hồng Chấn bất cần nghe phải trái, lôi tay Sĩ Mẫn băng băng chạy đi miệng hét: - Đi ngay, chẳng lôi thôi gì cả! Tình thế ấy, dù có năn nỉ cũng chẳng được, Sĩ Mẫn chỉ biết ngoái mắt nhìn hai người thân mà rưng rưng lệ nóng giả từ. Bạch Diện thư sinh Tần Chung trước khi lên đường, sai thuộc hạ dùng thuyền đưa Sĩ Nguyên đến Quân sơn, sau đó mới cùng Sĩ Luân trực chỉ hướng núi Quát Thương khe Lạc Hồn. Trong khi ấy, giữa vùng sông nước bát ngát của hồ Động Đình, một chiếc tiểu thuyền tráng lệ, bên trên chở "Vô Tình lịnh chủ" Tào Duy Ngã và một đôi gái trai trẻ tuổi, rẻ nhanh vào cửa sông Mịch La. Trang 20/1.081 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2