intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Đảo Tương Tư

Chia sẻ: Nguyễn Vinh | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:95

51
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trước cửa nhà hàng Hoa Hồng có cặp tân lang thật đẹp đôi khiến người đi đường phải dừng chân, trầm trồ khen. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng tinh khôi, với lối thiết kế hiện đại, không rườm rà, càng tăng thêm những đường nét nữ tính trên thân thể nàng. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn đen như mắt nai. Cái mũi thon thon cộng với đôi môi mọng đỏ xinh xinh trông nàng thật quyến rũ. Đứng bên cạnh là chú rể, trông gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Chàng mặc bộ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Đảo Tương Tư

  1. vietmessenger.com Vạn Thành Đảo Tương Tư 1 Trước cửa nhà hàng Hoa Hồng có cặp tân lang thật đẹp đôi khiến người đi đường phải dừng chân, trầm trồ khen. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng tinh khôi, với lối thiết kế hiện đại, không rườm rà, càng tăng thêm những đường nét nữ tính trên thân thể nàng. Gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt to tròn đen như mắt nai. Cái mũi thon thon cộng với đôi môi mọng đỏ xinh xinh trông nàng thật quyến rũ. Đứng bên cạnh là chú rể, trông gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Chàng mặc bộ veston màu xanh da trời, với dóc váng cao to, gương mặt điển trai rất đàn ông. Tất cả những nét chấm phá ấy làm cho họ nổi bật hơn trong khung trời rộn ràng của thành phố. Liếc nhìn qua tấm bảng trước mặt, người ta thấy dòng chữ: "Tiệc cưới của anh Nguyễn Hoàng Tuấn và cô Trần Hân Du". Bên cạnh là tấm hình chân dung của cô dâu, chú rể phóng to. Có ai đó la lớn trong đám đông: - Thật là đẹp đôi! Trăm năm hạnh phúc nha! Cả Hân Du lẫn Hoàng Tuấn đều bật cười và cùng đưa tay lên chào người khách đi đường vui tính. Hân Du kiễng chân nhìn ra xa, vẻ trông ngóng. Hoàng Tuấn nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô vợ mới, mỉm cười, nắm tay nàng hỏi: - Em chờ Mai Linh phải không? Hân Du xoay người qua, nhìn Tuấn với đôi mắt tròn xoe: - Sao anh biết ? - Nàng hỏi. - Sao lại không biệt - Tuấn cười. - Anh có thể đọc được suy nghĩ của em kia mà.
  2. Hân Du chớp chớp mắt: - Có thật không? Hay anh chỉ đoán mò ? - Còn lâu mới đoán mò. Đường đường là phu quân của em, mà không hiểu em thì còn ai hiểu em nữa. Nhìn bộ mặt dương dương tự đắc của đức lang quân, Hân Du lấy tay bẹo má Hoàng Tuấn rồi cười nói: - Bây giờ hiểu em chỉ là chuyện nhỏ. Làm sao sau này và mãi mãi hiểu được em mới là chuyện lớn. Anh có làm được không? Hoàng Tuấn gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột: - Điều đó em không phải lo, chắc chắn chồng em sẽ là người đàn ông duy nhất hiểu và yêu em suốt đời. - Tuấn ơi! Du ơi! - Tiếng gọi cắt ngang cuộc trò chuyện của đôi giai nhân. Quay lại, họ nhận ra bà Duyên, mẹ của Hân Du, đang vội vã đi tới. - Thế nào hai con? - Bà hỏi. - Khách đã tới đủ chưa, ta vào nhập tiệc thôi chứ. Đã trễ năm phút so với giờ mời rồi đó. Hân Du lại kiễng chân nhìn ra đường, giọng lo lắng: - Sao giờ này Mai Linh vẫn chưa đến ? Hoàng Tuấn thấy nét mặt lo lắng của vợ thì vội trấn an: - Chắc lúc sáng đi quay phim với em về, Mai Linh mệt quá nên đến trễ một chút. Bà Duyên nắm tay con gái: - Ôi thôi! Ai chứ cái cô Mai Linh thì mẹ biết quá đi. Cứ phải trang điểm đúng hai tiếng mới xong. Thôi, vào đi con. Linh nó đến trễ, nó sẽ vào sau. Để khách khứa chờ đợi coi không được con à. Hân Du miễn cưỡng bước theo chân mẹ và chồng vào đại sảnh, nhưng mắt vẫn hướng ra đường, mong nhìn thấy bóng dáng của người bạn thân. Không hiểu sao, Hân Du thấy lòng mình bồn chồn lo lắng kỳ lạ. Linh tính như mách bảo, có điều gì đó không may đang xảy ra cho người bạn thân của nàng. Tuấn ghé sát tai nàng vỗ về: - Em đừng lo quá, Linh sẽ đến ngay mà. Nào, vui lên, cười lên chứ, mọi người đang ngắm em kìa. Cô dâu gì mà nét mặt đầy âu lo. Nghe Tuấn nhắc nhở, Hân Du chợt nhớ tới vai trò quan trọng của mình, nàng mỉm cười, gật đầu chào quan khách. Đến giờ làm lễ, Hoàng Tuấn, Hân Du nắm tay nhau bước lên sân khấu lộng lẫy rực rỡ trong
  3. ánh đèn màu và những tia sáng lung linh của pháo bông. Người giới thiệu chương trình bước lên cúi chào quan khách và trân trọng tuyên bố lý do của buổi tiệc. Sau đó, anh ta mời hai bên sui gia bước lên sân khấu. Trông họ cũng thật xứng với câu "môn đăng hộ đối". Sau khi đôi bên phát biểu và cảm tạ quan khách. Đến lượt cô dâu và chú rể khui rượu sâm banh. Một tiếng nổ giòn vang lên, chiếc nắp chai bật tung, bay lên cao, kèm theo một dòng rượu trắng xóa tung ra. Mọi người vỗ tay hào hứng tán thưởng. Hân Du và Hoàng Tuấn cùng rót rượu vào tháp ly khi tháp sâm banh đã đầy, họ nhấc ly rượu mừng mời tất cả quan khách. Tiếng dô, dô vang lên như pháo nổ. Bữa tiệc cưới đã đến hồi vui nhộn nhất. Trên sân khấu, ca sĩ hát phục vụ. Phía dưới mọi người nâng ly, hò hét mừng cho ngày vui của đôi bạn trẻ. Cô dâu và chú rể đi đến từng bàn chào khách. Tranh thủ lúc mọi người nâng ly, Hân Du hỏi chồng: - Anh có nhìn thấy Mai Linh tới chưa? Hoàng Tuấn đưa mắt nhìn bao quát đại sảnh, rồi lắc đầu: - Chưa! Anh chưa thấy. - Sao em lo cho Linh quá. Em có cảm giác nó gặp chuyện không hay. Tuấn siết chặt tay Hân Du trong bàn tay của mình: - Em đừng nghĩ bậy. Không có chuyện gì đâu. Nào, vui lên, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến ngày vui trọng đại nhất của cuộc đời chúng ta. Cố cười vui để làm vừa lòng đức lang quân của mình nhưng thật ra, lòng Hân Du như lửa đốt. Mai Linh là cô bạn thân duy nhất của Hân Du. Hai người chơi thân với nhau khi còn nằm nôi, vì ba mẹ của Hân Du cũng là bạn thân của ba mẹ Mai Linh. Lớn lên, thân càng thân vì hai người rất hợp tính tình, yêu thương nhau như hai chị em ruột. Có người nói đùa, Hân Du và Mai Linh là một cặp bài trùng, gần nhau như hình với bóng. Nếu một trong hai người là trai, chắc có lẽ họ đã nên duyên vợ chồng. - Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc. Sống với nhau cho tới ngày đầu bạc, răng long nghe. Nào, dô trăm phần trăm đi các bạn. Dô... dô... Hoàng Tuấn uống cạn một hơi hết ly bia. Hân Du nhăn mặt: - Anh ơi! Anh uống như vầy sao chịu nổi. Mỗi bàn một ly, mà tới mấy chục bàn lận. Coi chừng anh xỉn đi không nổi tới bàn cuối cùng đó. Hoàng Tuấn choàng tay qua vai vợ. Anh nói to với mọi người:
  4. - Hôm nay là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời của Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn đã cưới được người con gái mà Tuấn yêu say đắm. - Rồi quay sang Hân Du, Tuấn nói tiếp. - Anh hứa với em nhất định hôm nay sẽ không say. Dù uống cỡ nào anh cũng sẽ tỉnh cho tới lúc bước vào phòng tân hôn của chúng mình. - Hay, nói hay quá. Nào cho chú rể một tràng pháo tay nào. Mọi người vỗ tay hoan hô, có ai đó la lớn: - Chú rể hôn cô dâu một cái đi! - Hôn đi... hôn đi... Tiếng la, tiếng cười vang trời, át cả tiếng nhạc trên sân khấu. Hoàng Tuấn nhìn Hân Du một lúc rồi nói: - Giải quyết chuyện này sao đây em? Hân Du đỏ mặt, mắc cỡ. Hoàng Tuấn khoát tay ra hiệu mọi người im lặng và nói: - Thể theo lời yêu cầu của mọi người, tôi xin hôn cô dâu một cái. Em đồng ý nha. Hỏi thì hỏi thế, nhưng chẳng đợi Hân Du trả lời, Hoàng Tuấn đã nhanh nhẹn đặt một nụ hôn lên má cô dâu. Mặt Hân Du đỏ bừng lên. Trông nàng càng xinh đẹp bội phần. Giọng một anh thanh niên vang lên: - Hôn mãi đi, ai lại hôn má như hôn trẻ con vậy. Hoàng Tuấn nhanh nhảu đáp trả: - Hôn môi ư? Được thôi! Nhưng hôn môi phải chờ vào tới phòng tân hôn mới hôn được. Còn bây giờ, - anh nhỏ giọng hài hước, - quý vị thông cảm, chỉ hôn má thôi. Hôn tượng trưng ấy mà. Mọi người bật cười. Cô dâu và chú rể xin phép đi sang bàn khác. Hoàng Tuấn nghe có ai đó gọi mình. - Tuấn ơi Tuấn, ra đây một chút. Lẫn trong đám đông ồn ào, Tuấn nhận ra giọng Nghĩa, một người bạn làm chung công ty với anh. Thấy Nghĩa đang vẫy tay rối rít, Hoàng Tuấn quay sang Hân Du: - Em đến bàn bên cạnh chào khách đi. Anh ra xem Nghĩa nói gì. Anh sẽ vào ngay. Nói xong Hoàng Tuấn vội bước đi, gặp Nghĩa, anh hỏi ngay: - Gì vậy Nghĩa ?
  5. Nghĩa không nói ngay mà nhìn về phía Hân Du. Rồi kéo Tuấn ra một góc thì thầm: - Mai Linh chết rồi! - Hả ? - Tuấn sững sờ giây phút tưởng như tai mình nghe lầm. Anh hỏi lại.- Nghĩa nói gì ? Giọng Nghĩa run run lập lại câu nói vừa rồi: - Mai Linh chết rồi! - Trời ơi! - Tuấn lảo đảo. - Sao lại có chuyện này ? Nghĩa đỡ tay bạn, rồi lau mồ hôi trên trán mình. - Mình cũng thật bất ngờ khi nhận được tin này. Người yêu của Mai Linh chở cô ấy đến đây dự đám cưới. Trên đường đi, xảy ra tai nạn giao thông. Mai Linh tắt thở trên đường đi cấp cứu. Còn Vũ, người yêu của Linh đang trong giai đoạn hôn mê. - Thảo nào Hân Du thấy lo lắng lạ thường. Cô ấy luôn miệng bảo với mình, linh cảm có chuyện gì không may xảy ra cho Mai Linh. - Tuấn thở hắt ra. Nghĩa gật đầu nói: - Mình rất hiểu mối quan hệ của vợ cậu và Mai Linh. Vì vậy mình mới tìm gặp và thông báo cho cậu hay trước chuyện này để còn lựa lời nói với Hân Du. Hoàng Tuấn lắc đầu: - Phải giấu chuyện này cho tới hết buổi tiệc. Nếu nói ra, Hân Du sẽ ngất xỉu ngay. Mình biết Hân Du rất thương Mai Linh. Tin này sẽ là một cú sốc thật sự với Hân Du. - Nhưng cậu cũng phải tìm cách mà nói. Nghĩa vừa nói vừa nhìn anh. Nghĩa vội đưa tay lên chào, miệng nở một nụ cười thật tươi. Nhằm đánh tan mọi nghi ngờ của Hân Du, Nghĩa đẩy tay Hoàng Tuấn. - Cậu vào đó với Hân Du đi, kẻo cô ấy nghi ngờ. Nhớ lựa lời mà nói. Chắc chắn chờ lâu Hân Du sẽ hỏi Mai Linh ngay. - Ờ! Mình biết rồi. Mình sẽ có cách. Cậu vào nhập tiệc với cánh công ty mình đi. Nói rồi, Tuấn vội vã đi ngay. Vừa gặp anh, Hân Du đã hỏi ngay: - Có chuyện gì mà anh Nghĩa gọi anh ra ngoài vậy ? Tuấn vờ như không có gì quan trọng, nói nhanh: - À, có gì đâu. Mai Linh nhờ Nghĩa tới nhắn, có lẽ cô ấy tới trễ vì mẹ cô ấy lên cơn đau tim sẽ nhập viện. Linh và anh Vũ đưa bác đi rồi. Hân Du nhíu mày: - Thảo nào mà nó đến trễ như vậy. - Bệnh của mẹ Mai Linh thì Hân Du có biết. Bác ấy đau tim gần cả chục năm nay, vậy mà Hân Du vẫn thốt lên. - Sao lại lựa cái ngày hôm nay mà nhập viện vậy nhỉ ?
  6. Hoàng Tuấn lắc vai vợ đùa: - Cơn bệnh đâu có biết lựa ngày. Nó mà chiếu cố ghé thăm lúc nào, là phải đi ngay lúc đó thôi. Em đừng buồn nữa. Nếu xong tiệc mà Mai Linh vẫn chưa đến được, anh sẽ đưa em vào gặp bác gái và gặp cả Mai Linh của em nữa, chịu chưa? Hân Du thở phào: - Cũng may là mẹ của Linh nhập viện. Vậy mà hồi nãy giờ em cứ lo con Linh gặp chuyện chẳng lành. Hoàng Tuấn cười, day day đôi má của vợ: - Linh cảm của em lần này sai rồi. Đâu phải lúc nào cũng đúng "chăm phần chăm" ha? Hân Du cười với câu nói đùa của chồng. Nhưng cô chợt la khẽ: - Ơ! Sao trán anh toát mồ hôi ròng ròng vậy ? Hoàng Tuấn đưa tay lau nhanh: - Vậy hả ? Ừ mồ hôi nhiều ghê. Chắc tại anh không quen bận đồ vét. - Nhưng trong phòng máy lạnh mát rượi thế này mà anh vẫn thấy nóng sao? - Vừa nói Hân Du vừa lấy khăn thấm mồ hôi cho Tuấn. Anh len lén nhìn vợ thở hơi nhè nhẹ ra. "Làm sao mà không toát mồ hôi chứ ? Với cái tin kia thì chưa ngất đi là may lắm rồi". Hoàng Tuấn lo lắng nhìn người vợ mới cưới. "Trời ơi! Hân Du sẽ ra sao khi biết tin này ? Không ngờ hôm nay là ngày vui nhất trong đời nàng. Cũng là ngày đau đớn, tang thương nhất. Nàng đã phải vĩnh viễn rời xa người bạn thân đã từng kề cận bên nhau suốt hai mươi mấy năm qua. Niềm đau mất mát này liệu anh có bù đắp nổi không?" Nghĩ vậy Tuấn càng siết chặt tay vợ hơn. Đến độ Hân Du phải nhăn mặt: - Anh làm em đau. - Nàng khẽ nói. Tuấn vội nới lỏng bàn tay, kèm theo một nụ cười xin lỗi. Rồi những lời chào mời, những lời chúc tụng đã làm cho cặp vợ chồng son gần như quay cuồng trong không khí tưng bừng của ngày cưới. Đến lúc tiệc tan, tiễn người khách cuối cùng ra về, Hân Du gần như muốn ngất đi, nàng ngồi phịch xuống ghế, mặt bơ phờ. Hoàng Tuấn âu yếm nắm tay vợ hỏi khẽ: - Em mệt lắm phải không? Hân Du nhắm mắt lại gật đầu: - Em gần như muốn tắt thở luôn. - Nàng trả lời chồng. - Chân em đau quá. Không ngần ngại chút nào. Hoàng Tuấn liền quỳ xuống, nâng bàn chân Hân Du lên, tháo đôi giày cao gót để qua một bên, rồi nhẹ nhàng bóp chân cho vợ. Trước những cặp mắt vừa
  7. ghen tỵ vừa ngưỡng một của các cô tiếp viên trong nhà hàng. Có ai đó xì xầm: - Nhìn anh ta cưng vợ chưa kìa! Đàn ông trên đời này hiếm có mấy người như vậy. Có tiếng hứ nhẹ một cái, tiếp sau là giọng nói chua ngoa: - Mới mẻ thì làm màu làm mè như vậy. Liệu vài ba năm nữa mà còn được vậy tao mới phục. Đàn ông ai lại không dở ba cái chiêu này ra. Chưa được thì chiều chuộng lấy lòng. Còn được rồi đó hả, đè lên đầu, cưỡi lên cổ vợ mà sống chứ chẳng sai. - Chà, mày có vẻ hiểu rành đàn ông quá ha! - Quá hiểu là đằng khác. Bởi vậy tao đâu có ngu gì lọt tròng. Một cái đám cưới là coi như đã ký một bản án tù chung thân, không có lối ra. Một anh chàng hầu bàn đứng gần đó xen vào: - Quan niệm của em sai rồi. Có thể bây giờ em còn trẻ, còn sắc đẹp, nên em còn lựa chọn. Nhưng khi lớn tuổi rồi thì em sẽ hiểu thế nào là giá trị của một mái ấm gia đình. Hôn nhân là chuyện quan trọng của cả một đời người. Tất cả đều tùy thuộc vào cách chọn lựa người bạn đời của mình. Như anh chàng chú rể kia chẳng hạn. Anh bảo đảm, suốt đời anh ta sẽ chiều chuộng và thương yêu cô vợ như ngày cưới hôm nay. Hoàng Tuấn nháy mắt với vợ, giọng nói đầy tự hào: - Em nghe thiên hạ nói gì chưa. Anh sẽ là người chồng tốt của em suốt đời. Em có thích không ? Hân Du vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cho chồng. Âu yếm nhìn vào mắt anh và nói: - Lời nói của anh ta em không tin. Em chỉ tin vào lời nói của anh thôi. Anh có hứa là sẽ đối xử với em mãi mãi như thế này không? Hoàng Tuấn gật đầu: - Chắc chắn là như vậy. - Rồi anh xoa nhẹ chân vợ hỏi. - Em thấy có đỡ đau chưa? - Dạ rồi! Cám ơn anh. Hoàng Tuấn chỉ vào má mình và nói: - Trả công cho anh đi. Hân Du len lén nhìn chung quanh, thấy ai lo việc nấy, Hân Du bạo dạn cúi xuống hôn vào má chồng một cái thật nhanh. Vừa lúc đó bà Duyên bước vào: - Sao rồi, đã thanh toán xong tiền cho nhà hàng chưa? Về nhà chứ hai con? Hoàng Tuấn lễ phép thưa:
  8. - Dạ thanh toán xong hết rồi mẹ. - Vậy mẹ kêu taxi cho hai đứa về nhà nghe. Ba mẹ về bằng xe Dream. - Khoan đã mẹ ơi, - Hân Du kêu lên, - con chưa về nhà được đâu. Con phải vào bệnh viện thăm mẹ Mai Linh, xem Mai Linh có cần con giúp gì không? Bà Duyên vô tình hỏi lại: - Ơ! Mẹ của Mai Linh bị sao ? Hoàng Tuấn nhanh nhảu: - Dạ bác ấy lên cơn đau tim đột xuất phải nhập viện. - Thảo nào mà mẹ trông mãi vẫn không thấy vợ chồng bác ấy đến. Rồi lu bu lo khách khứa mẹ cũng quên béng đi mất. Rồi bà quay sang nhìn Hân Du: - Nhưng dù sao con cũng phải về nhà. - Bà nói với con gái. - Phải thay đồ, nghỉ ngơi một chút rồi mới vào bệnh viện được. Ai lại mặc váy cô dâu vào bệnh viện bao giờ. - Mẹ nói đúng đó. Em phải về nhà thay đồ chứ. - Hoàng Tuấn vội phụ họa theo. Hân Du mặc cả với chồng: - Về nhà thay đồ xong, anh hứa phải đưa em đi ngay, không nghỉ ngơi gì đâu nha. Hoàng Tuấn gật đầu, hứa cho qua chuyện. Anh nghĩ trong đầu: "Tới đâu bày chuyện tới đó. Bây giờ cũng hết cách rồi". Sau khi ngồi yên trên taxi, Hân Du tựa đầu vào vai chồng, thiêm thiếp. Chiếc xe chạy về hướng nhà Hân Du. Chả là Hân Du là con gái duy nhất, nên trước khi cưới, ba mẹ Hân Du đã xin Hoàng Tuấn về ở rể. Bên Tuấn thì đông anh em, những ba người con trai và hai người con gái. Nhà Hân Du rộng rãi, nếu Hân Du đi rồi thì nhà vắng vẻ, chỉ còn lại hai ông bà già. Nghĩ hoàn cảnh neo đơn, nên bên nhà Hoàng Tuấn đã chấp nhận cho con trai đi ở rể. Ba mẹ Hân Du vui càng vui hơn. Từ nay coi như có thêm một đứa con trai trong nhà. - Mai Linh! Mai Linh!... Tiếng thét thất thanh của Hân Du, làm Hoàng Tuấn đang mơ màng phải giật bắn người. Tuấn ôm vội lấy vợ: - Gì vậy ? Gì vậy em ? Hân Du trán toát mồ hôi, giọng run run: - Em vừa thấy Mai Linh, nó chạy theo xe gọi em. Người nó bê bết máu, trông kinh khủng
  9. lắm. Hoàng Tuấn nghe nói giật cả mình, nghĩ thầm: "Ôi! Trời ơi! Có lẽ nào Mai Linh đi theo vợ anh thật". Tuấn nhớ mình chưa nói gì về cái chết của Mai Linh cho Hân Du nghe mà. - Chắc em mệt quá nên mơ thấy điềm gỡ thôi. - Tuấn vỗ vỗ vai vợ. - Không, em thấy rõ lắm, rõ ràng Mai Linh mặc váy đầm màu hồng mà em và nó đã đi mua để đến dự tiệc cưới của chúng mình. - Hân Du cắn môi. Anh tài xế xen vào: - Chắc chị mệt nên mới mơ bậy. Làm gì giữa ban ngày mà có ma. - Ma, - Hân Du cau mày, - ma là người đã chết rồi. Chẳng lẽ Mai Linh... - Nàng ngừng câu nói và quay sang nhìn chằm chặp vào Hoàng Tuấn. - Anh nói cho em nghe đi, Mai Linh xảy ra chuyện gì phải không anh? Linh tính em mách bảo nó xảy ra chuyện không hay rồi. Anh nói đi, đừng giấu em nữa. Trước lời van nài của vợ, vả lại biết chắc trước sau gì cũng phải nói, Hoàng Tuấn quyết định cho Hân Du biết sự thật. - Em phải thật bình tĩnh nha, - Hoàng Tuấn vừa nói, vừa nắm hai tay vợ, như cố truyền cho nàng một chút can đảm, - phải hứa với anh thật bình tĩnh anh mới nói. Hân Du nuốt nước bọt nghe đánh ực một tiếng. Nàng gật đầu hứa giọng run run: - Em hứa. Hoàng Tuấn ngập ngừng giây lát nói: - Trên đường anh Vũ chở Mai Linh đến dự tiệc cưới của chúng mình, thì xảy ra tai nạn giao thông. Đôi mắt Hân Du đã tròn xoe nay lại còn to tròn hơn khi chăm chú nhìn vào đôi môi của Hoàng Tuấn để chờ đợi từng lời, từng lời nói. - Tai nạn xảy ra, - Hoàng Tuấn nói tiếp, - anh Vũ bị thương nặng hiện đang hôn mê nằm trong bệnh viện. - Còn... còn... Mai... Mai... Linh thì sao? - Giọng Hân Du cà lăm đứt đoạn, trán nàng đổ mồ hôi thành dòng. Hoàng Tuấn bóp nhẹ tay vợ, anh cảm thấy khó khăn lắm mới thốt được câu nói này: - Mai Linh... Mai Linh đã chết rồi em à. - Trời ơi!... - Hân Du chỉ hét lên rồi ngất xỉu trong tay Hoàng Tuấn. Biết trước tình huống có thể xảy ra như thế, nhưng Hoàng Tuấn vẫn hốt hoảng, lay mạnh vợ: - Hân Du... Hân Du, tỉnh lại đi em.
  10. Anh tài xế vội vàng thắng xe lại, quay ra phía sau: - Bây giờ làm sao? Chị ấy ngất rồi. - Vào bệnh viện cấp cứu, nhanh lên. - Hoàng Tuấn nói như hét. Anh tài xế gật đầu: - Được... được... để tôi xem bệnh viện nào gần đây nhất. Bệnh viện Một trăm mười lăm. Đúng rồi, đúng rồi. - Anh ta vừa tự hỏi vừa tự trả lời. Chiếc xe băng nhanh qua đường Ba tháng hai, đánh một vòng tròn quanh bùng binh, sang đường Tô Hiến Thành. Chiếc taxi chạy thẳng vào cổng bệnh viện, Hoàng Tuấn nhấc bổng vợ trên tay, chạy như bay vào phòng cấp cứu. Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn cô dâu mặc áo cưới, họ xì xầm: - Sao lại ngất đi vậy ? - Ôi! Đẹp thật. Cô ta xinh quá! Hoàng Tuấn lách đám đông, miệng la lớn: - Bác sĩ ơi! Cứu vợ em với. Kíp trực gồm hai bác sĩ và các cô y tá chạy lại. Họ đặt Hân Du lên chiếc giường và làm các động tác cấp cứu. Một cô y tá thấy Hoàng Tuấn còn đang loay hoay giữa những chiếc áo trắng. Cô ta đây lưng anh: - Chú rể ra ngoài đi. - Cô ta đoán thế, vì trên bộ veston của Hoàng Tuấn vẫn còn cài hoa cưới. - Ra ngoài đi, để chúng tôi làm công tác chuyên môn. Anh có đứng đây cũng không giúp ích gì được cho cô ấy đâu. Hoàng Tuấn bối rối, nắm chặt hai tay vào nhau, lo lắng hỏi: - Chị ơi! Liệu vợ em có sao không? Cô y tá trấn an Hoàng Tuấn: - Không sao đâu. Bình tĩnh đi, các bác sĩ đang làm việc. Anh ra ngoài đi. Hoàng Tuấn bước ra ngoài nhưng cứ ngoái đầu nhìn vào phía trong. Hân Du đang nằm đó, trắng toát trong bộ áo cưới, trắng toát trên drap giường màu trắng của phòng cấp cứu. Một ý nghĩ rồ dại chợt xuất hiện trong đầu Hoàng Tuấn: "Lỡ Hân Du không tỉnh lại. Lỡ cô ấy ra đi mãi mãi theo Mai Linh thì mình sẽ ra sao đây?" Ý nghĩ vừa vụt xuất hiện, Hoàng Tuấn vội dập tắt ngay: "Mình điên vừa thôi, sao lại nghĩ quẩn như vậy. Hân Du chỉ bị sốc mà ngất đi chứ cô ấy đâu có bệnh gì. Mình với Hân Du sẽ sống với nhau đến trăm tuổi. Đến cái ngày mà cả hai đứa đều biến thành hai ông bà già với lũ con cháu đầy nhà mới chia tay nhau được. Chắc chắn là như vậy". Reng... reng... reng...
  11. Tiếng chuông điện thoại di động trong túi áo Hoàng Tuấn chợt vang lên. Cắt ngang luồng suy nghĩ của anh. Cầm máy lên, Hoàng Tuấn nghe giọng bà mẹ vợ bên kia đầy dây: - Alô! Tuấn hả con? - Dạ, con đây. - Sao giờ này hai đứa chưa về ? Mẹ chờ mãi, sốt ruột quá nên điện thoại cho con. - Mẹ ơi! Hân Du đang nằm trong phòng cấp cứu. - Phòng cấp cứu ? - Giọng bà Duyên hốt hoảng - Tại sao lại cấp cứu ? Hoàng Tuấn không tiện giải thích dài dòng nên nói nhanh: - Mẹ vào đây rồi con sẽ nói cho mẹ nghe. Mẹ mang cho vợ con ít đồ dùng cần thiết và một bộ đồ. - Ừ! Ừ! Mẹ vào ngay. - Giọng bà Duyên quýnh quáng. - À! Nhưng mà đang cấp cứu ở bệnh viện nào ? - Dạ, Một trăm mười lăm. - Được! Được! Ba mẹ tới ngay. - Con chào mẹ. Hoàng Tuấn cúp máy, quay lại phòng cấp cứu. Một vị bác sĩ vừa bước ra, Tuấn bám theo ngay: - Bác sĩ ơi! Vợ em tỉnh chưa? - Chưa! Nhưng không sao đâu, chúng tôi đã chích thuốc và đang truyền nước biển cho cô ấy. Anh đừng lo quá. Anh theo tôi để làm thủ tục giấy tờ, tiện thể nói cho tôi nghe nguyên nhân nào khiến cô vợ mới cưới của anh bị ngất. - Dạ. Hoàng Tuấn bước theo vị bác sĩ. Sau khi ngồi xuống bàn đối diện vị bác sĩ, Hoàng Tuấn khai tên họ, địa chỉ của vợ xong, anh nói: - Dạ, tiệc cưới vừa xong thì vợ em hay tin cô bạn thân bị tai nạn giao thông qua đời, nên vợ em đã ngất đi. - À! Ra thế! - Vị bác sĩ gật gù. - Cú sốc mạnh quá cộng với thể lực mấy ngày qua lo đám cưới mệt mỏi nên đã ngất đi. Vậy là đã rõ nguyên nhân rồi. - Bác sĩ! - Giọng Hoàng Tuấn nôn nóng. - chừng nào vợ em mới tỉnh hẳn vậy bác sĩ ? Vị bác sĩ nhìn đồng hồ rồi cười nói:
  12. - Chút xíu nữa thôi. Thuốc ngấm vào, nghỉ một chút sẽ tỉnh ngay ấy mà. Vợ mới cưới nên sốt ruột quá đi thôi phải không? Hoàng Tuấn cười gượng. Đưa tay gãi gãi đầu. Vị bác sĩ đùa: - Tôi ngày xưa... cách đây vài chục năm, cũng giống cậu bây giờ vậy. Hở một tí là ầm ĩ lên. Còn giờ thì khác, mọi việc đều từ từ mà giải quyết, không cần nôn nóng. - Vậy bác sĩ có còn yêu vợ như ngày mới cưới không? - Hoàng Tuấn hỏi. Vị bác sĩ đưa tay sửa gọng kính trắng trên mặt cười nói: - Yêu hả ? Cũng còn, nhưng không nóng sốt như các cậu bây giờ, già rồi sống với nhau vì cái nghĩa là chính... còn yêu hả ?... - Ông bác sĩ nhún vai, bỏ lửng câu nói. Hoàng Tuấn cố giết thời gian chờ đợi của mình bằng cách tán gẫu với vị bác sĩ vui tính: - Nói như vậy có nghĩa là già rồi không còn biết yêu nữa sao bác sĩ ? - Bây giờ tôi nói ra cậu không tin đâu. Nhưng thời gian sẽ trả lời cho cậu biết. Mọi thứ trên đời này đều dừng lại ở mức độ tương đối, chứ không tuyệt đối như chúng ta tưởng. - Vậy mà em tin rằng, tình yêu mà em dành cho vợ là tuyệt đối và mãi mãi đó bác sĩ. Vị bác sĩ bật cười lớn: - Ừ, thôi cũng được. Cứ tin vào những điều tốt đẹp ấy mà sống, để cuộc đời này còn có nhiều thi vị hơn. Một cô y tá đến thông báo: - Vợ anh tỉnh rồi. Hoàng Tuấn bật đứng dậy ngay: - Cho tôi vào thăm cô ấy ngay đi. Chắc chắn vợ tôi đang cần có tôi bên cạnh. Vị bác sĩ gật đầu với cô y tá và bảo: - Đưa anh ấy vào đi. Tôi hiểu tâm trạng của anh ta bây giờ. - Cám ơn, cám ơn bác sĩ. Hoàng Tuấn nhanh nhẹn theo chân cô y tá vào phòng cấp cứu. Hân Du đã tỉnh, mắt cô mở to nhìn lên trần nhà. Hình như cô vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu thì phải. Thấy Tuấn, nàng sợ hãi nắm chặt tay anh hỏi: - Em đang ở đâu vậy ?
  13. - Em đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện. - Cấp cứu ? - Đôi chân mày của nàng cau lại như dấu hỏi. - Sao em lại vào đây ? - Em bị ngất nên anh đã đưa em vào đây. - Hoàng Tuấn âu yếm hôn lên tay vợ. - Bây giờ thì mọi việc đã ổn rồi. Đừng lo gì nữa, bé cưng. Hân Du nhắm mắt lại, cố nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình. Trí nhớ dần dần trở lại. Hình ảnh của Mai Linh bừng sáng lên trong đầu. Hân Du òa khóc nức nở. Nàng gọi tên người bạn thân một cách đau đớn: - Mai Linh, Mai Linh ơi! Sao lại bỏ mình đi vậy ? Hoàng Tuấn ôm chặt vợ vào lòng, để mặc cho nàng khóc thỏa thích. Trên mặt anh nước mắt cũng lăn dài. Hân Du nức nở: - Anh ơi! Anh nói đi, không phải là sự thật, Mai Linh không chết phải không anh? Nói đi, nói anh đã nghe nhầm đi anh. Hoàng Tuấn cúi xuống hôn lên tóc vợ. Nước mắt anh rơi xuống mái tóc nàng. Anh vỗ về: - Đừng buồn nữa em. Mai Linh đã bỏ chúng mình thật rồi. Hãy để cho cô ấy thanh thản ra đi. Em luyến tiếc sẽ làm cho cô ấy đau khổ hơn. Linh hồn Mai Linh sẽ không về thế giới bên kia được. - Hân Du! - Tiếng bà Duyên hớt hải cắt ngang câu nói của Tuấn. Bà nhào tới nắm tay con, thấy nước mắt Hân Du ràn rụa, bà hốt hoảng. - Làm sao vậy con. Sao lại khóc như vậy ? Người con có bị sao không? Thấy vợ hỏi rối rít, ba Hân Du lên tiếng: - Mình đừng làm con rối lên. Từ từ, bình tĩnh đi mình. Hân Du choàng tay ôm cổ mẹ nức nở: - Mẹ ơi! Mai Linh chết rồi. - Hả ? - Bà Duyên khựng người lại. - Con nói sao ? Mai Linh chết ? Hân Du không nói được gì, chỉ khóc ròng. Cả ba mẹ Hân Du cũng bàng hoàng khi nghe tin này. Họ rất thương yêu và coi Mai Linh như đứa con thứ hai của mình. Bà Duyên bật khóc nấc lên. Còn ông Tâm thì quay đi giấu vội dòng nước mắt vừa trào ra. Hoàng Tuấn nói: - Cũng vì cái tin này mà Hân Du đã ngất đi. Hân Du ngả người vào vai chồng nức nở: - Anh cho em tới thăm Mai Linh đi, em muốn nhìn mặt Mai Linh lần cuối cùng.
  14. Bà Duyên lo lắng: - Con còn yếu quá, làm sao đi được. - Không, con đi được mà. - Hân Du quả quyết. - Con sẽ không sao đâu. Nếu mọi người không cho con đi, con sẽ chết mất. Hoàng Tuấn vội vàng chiều theo ý vợ: - Được... được... anh sẽ xin phép bác sĩ, nếu được anh sẽ đưa em đi ngay. Nhưng phải hứa với anh là hết sức bình tĩnh. Nếu em ngất đi, anh lại phải đưa em vào đây. Hân Du hứa trong nước mắt: - Em hứa... em hứa mà. Hãy cho em đến với Mai Linh đi. Hãy cho em đi ngay, đừng chần chờ nữa. Cái chết của người bạn thân đã làm cho trái tim Hân Du tan vỡ. Một nỗi mất mát mà không có gì bù đắp được. 2 Khi quan tài của Mai Linh vừa chạm lòng đất, cũng là lúc Hân Du ngất đi, nàng quá đau khổ trước cái chết bất ngờ của bạn. Ba ngày qua, Hân Du không hề rời nửa bước khỏi cổ áo quan của Mai Linh. Mặc cho mọi lời khuyên nhủ, nàng gần như không thiết ăn uống, không ngủ nghĩ gì. Ngay cả Hoàng Tuấn, người chồng mới cưới của mình, Hân Du cũng gần như quên luôn. Cả cái tuần trăng mật đầy hứng thú của một đôi vợ chồng son cũng bị Hân Du từ chối. Nàng không thể sống hạnh phúc khi thân thể của người bạn thân nằm bất động nơi đây. Bao nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ tình cảm của đôi bạn này thắm thiết, thân tình tới đâu. Vì yêu vợ và hiểu được những tình cảm của nàng, nên Hoàng Tuấn hoàn toàn thông cảm. Anh chẳng hề bực bội vì cơ hội của tuần trăng mật bị bỏ qua, hay ganh tị với tình cảm mà vợ mình dành cho người bạn thân ấy. Điều đó chứng tỏ, Hoàng Tuấn là người đàn ông rộng lượng. Anh âm thầm đứng bên cạnh, lo lắng, chăm sóc cho vợ từng li từng tí. Thấy Hân Du ngất đi, Hoàng Tuấn vội vã xốc vợ lên tay, chạy ra chiếc taxi đã chờ sẵn. Đưa nàng về nhà, đặt Hân Du lên chiếc giường êm ái, tháo bỏ giày và nới lỏng quần áo cho nàng. Xong anh bước đến mở tung tất cả các cửa sổ trong phòng ra. Ánh nắng ùa vào phòng, sáng lấp lánh nhảy múa lung tung. Hoàng Tuấn nhanh nhẹn, nhúng vội một cái khăn và cẩn thận lau mặt cho Hân Du. Có thể không khí thoáng mát và cái lạnh của chiếc khăn đã làm cho Hân Du tỉnh lại. Nàng mở mắt nhìn Hoàng Tuấn và hỏi rất tỉnh táo: - Lễ tang của Mai Linh đã xong chưa hả anh? Hoàng Tuấn vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán vợ, trả lời: - Chắc là xong rồi. Lúc em ngất đi, anh đã đưa em về thẳng đây. Có lẽ bây giờ ngoài nghĩa
  15. trang mọi việc đã xong. Hân Du đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt nàng ráo hoảnh, Hân Du không còn nước mắt để khóc cho bạn nữa. Nỗi đau đã làm cho đôi mắt ấy gần như tối sầm lại. Hoàng Tuấn rót một cốc nước bưng tới bên cạnh vợ: - Em uống một chút nước nha? Hân Du khẽ gật đầu. Hoàng Tuấn nâng đầu vợ lên, kề ly nước tận môi cho nàng: Uống nước xong, Hân Du nằm xuống. Hoàng Tuấn nắm tay vợ âu yếm hỏi: - Em đã thấy khỏe hơn chưa? Hân Du gật đầu. Hoàng Tuấn hỏi tiếp: - Anh làm một chút gì cho em ăn nhé ? Hân Du lắc đầu, mệt mỏi nói: - Em không muốn ăn gì. Anh có thể để em một mình được không? - Được... được... - Hoàng Tuấn tôn trọng ý kiến của vợ, anh đứng lên rồi lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hân Du. - Em chắc là mình ổn chứ ? - Vâng! Em không sao đâu. Anh đừng lo. Hoàng Tuấn bước đi, còn ngoái đầu lại dặn dò: - Có gì gọi anh nhé. Anh ở ngay bên ngoài phòng khách. Hân Du khẽ gật đầu và nhắm mắt lại. Bao nhiêu hồi ức với người bạn thân chợt ùa về. Hân Du nghe như có tiếng cười rộn rã của Mai Linh đâu đây. Hai người luôn có cái thú là lên giường, cùng trò chuyện, cùng nhai bắp rang và cười ầm lên với những câu chuyện tiếu lâm. Trước khi có Hoàng Tuấn, chiếc giường này luôn có hơi ấm của Mai Linh. Hầu như cách vài ngày, Mai Linh lại xin phép ba mẹ đến đây ngủ lại với Hân Du. Họ lại cùng nhau vui đùa, cùng nhau kể những chuyện bí mật riêng tư của mình cho nhau nghe. Mặc cho những kỷ niệm hồi sinh, Hân Du nhắm nghiền mắt lại, hai giọt nước mắt lăn dài xuống gò má. Nàng thiêm thiếp đi. Nửa mơ, nửa tỉnh, Hân Du thấy rõ ràng, Mai Linh bay từ ngoài vào cửa sổ. Cô ấy mặc một bộ áo trắng toát. Nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh giường Hân Du, Mai Linh nở một nụ cười buồn: - Chào cô bạn thân của tôi. Mới xa nhau mấy ngày mà mình thấy bồ xanh xao hẳn đi. Hân Du mừng rỡ nắm lấy tay bạn. Chợt nàng cau mày: - Sao tay Linh lạnh quá vậy ?
  16. - Ừ! Vậy đó. Mình có còn là người của dương gian nữa đâu mà có hơi ấm. Hân Du lại đưa mắt nhìn bộ áo trắng của bạn, tò mò hỏi: - Sao bồ ăn mặc kỳ cục vậy ? Mai Linh đứng lên xoay một vòng, làm cho chiếc áo trắng bay bay, phấp phới trong không khí: - Có đẹp không? - Mai Linh cất tiếng cười khanh khách. - Áo mới mẹ may cho mình đó. Hân Du lắc đầu: - Mình chẳng thích Linh mặc đồ này chút nào. TRông lạnh lẽo thế nào ấy. Tiếng cười của Mai Linh chợt tắt ngấm, cô ngồi xuống cạnh Hân Du, đôi mắt long lanh ngấn lệ: - Bộ Hân Du tưởng mình thích mặc bộ đồ này lắm à. Mình ghét, ghét lắm. Nhưng biết làm sao được. Người ta tự mặc cho mình chứ mình có tự ý mặc đâu. Còn trẻ như vầy, ai lại mặc cái áo chết tiệt này chứ. Hân Du ngồi dậy, ôm bạn vào lòng. Toàn thân Mai Linh lạnh như một tảng băng. Hân Du không kềm được tiếng nấc của mình, nàng nói, giọng ướt đẫm nước mắt: - Tại sao Linh nỡ xa mình sớm vậy. Những tưởng tháng ngày chúng ta bên nhau là mãi mãi. Không ngờ... Hân Du thật không ngờ... Mai Linh vuốt ve tóc bạn: - Du tưởng mình thích xa bạn sao? Thích xa những người thân sao? Nhưng số phận mình đã như vậy phải đành chịu thôi. Nhưng có ai hiểu được nỗi khổ hiện nay của mình. Hân Du đẩy bạn ra và hỏi: - Có khó khăn gì nói cho mình nghe với. Mình có thể giúp gì được bồ không? Mai Linh buồn rầu lắc đầu: - Bồ chẳng có cách gì để giúp mình được đâu. - Nhưng ít ra Linh cũng phải chia sẻ với mình chứ. Nói đi, hãy nói đi... Những lời năn nỉ của bạn đã làm cho Mai Linh động lòng. Lẽ ra nàng không nên nói ra điều này. - "Thiên cơ bất khả lộ" lẽ ra mình không nói đâu. Nhưng thôi được, thấy bồ lo lắng quá, mình sẽ nói cho bồ nghe đây. Mình bị chết oan. Hiện thời mình sống lênh đênh giữa hai thế giới. Không nơi nào thu nhận mình cả. - Chết oan? - Hân Du kêu lên.
  17. - Phải! - Mai Linh gật đầu. - Số mình chưa chết. Khi hồn mình xuất ra khỏi xác, lẽ ra phải có thần chết đến đón. Nhưng không, mình đã đi lang thang mãi. Đến cửa của Diêm vương, Quỷ sứ mở sổ ra, không thấy tên mình, nên họ đã đuổi đi. Thế là từ nay, mình chẳng có nơi nương thân. Người sống thì coi như mình đã chết. Nhưng thế giới âm hồn thì vẫn không thu nhận mình. Hân Du vuốt ve gương mặt buốt giá của bạn: - Thật tội nghiệp cho bạn của tôi. Sao số bạn lại khổ đến như vậy ? - Hân Du. - Mai Linh chợt đẩy mạnh bạn ra nói nhanh. - Chết, anh Tuấn nấu ấm nước dưới bếp, nó sôi gần cạn rồi. Dậy tắt bếp nhanh lên, không cháy nhà bây giờ. Cái đẩy của Mai Linh mạnh đến độ Hân Du gần như ngã bật ra khỏi giường. Nàng tỉnh giấc, thấy thân mình nằm nửa trên giường, nửa dưới đất. Nhớ tới lời Mai Linh vừa bảo đi tắt ấm nước. Lại nghe có mùi khen khét bốc lên. Hân Du vùng dậy, xô cửa chạy ngay xuống bếp. Nàng thấy trên bếp ga, ấm nước đang bốc khói nghi ngút. Vội vàng tắt bếp, Hân Du sững sờ một lúc. Da gà nổi lên cùng người, lời cảnh báo của Mai Linh sợ cháy nhà còn văng vẳng bên tai. Hân Du sợ hãi, vội vàng chạy lên nhà trên. Nàng trông thấy chồng mình đang nghẹo đầu, ngủ trên ghế salon. Hân Du bước đến, nàng nhẹ nhàng nâng đầu Hoàng Tuấn áp vào vai mình. Nhìn gương mặt ngủ mê mệt của chồng, Hân Du biết Hoàng Tuấn mệt mỏi lắm. Bao ngày qua anh đã cùng thức trắng bên Hân Du, để lo tang sự cho Mai Linh. Hoàng Tuấn chợt thức giấc. Nhìn thấy Hân Du bên cạnh, anh choàng dậy: - Ủa, em ra đây hồi nào ? Sao em không nằm nghỉ đi? - Em ra tắt bếp ga. Suýt một chút nữa là cháy nhà rồi. Hoàng Tuấn vỗ trán kêu lên: - Ôi thôi! Chết anh rồi, anh bắt một ít nước để nấu mì ăn. Ai ngờ lên đây ngồi và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng sao em biết mà ra tắt bếp giùm anh. Hân Du lấm lét nhìn xung quanh nhà. Nàng hạ giọng: - Nói ra không biết anh có tin không. Chính Mai Linh đã gọi em dậy đi tắt bếp ga đó. - Mai Linh? - Hoàng Tuấn cau mày hỏi lại. - Mai Linh báo em? - Rồi anh đưa tay sờ trán vợ. - Em có mệt mỏi đến độ mê sảng không hả Hân Du? Gạt tay chồng ra, Hân Du lắc đầu: - Em chẳng mê sảng gì đâu. Em thấy Mai Linh về thật mà, nó đã hất em ra khỏi giường, bảo rằng anh nấu nước mà ngủ quên. Coi chừng cháy nhà. - Thật không? - Mắt Hoàng Tuấn lộ vẻ nghi ngờ.
  18. Hân Du gật đầu quả quyết. Rồi thuật lại toàn bộ giấc mơ của mình. Nghe xong, Hoàng Tuấn thấy gai nổi lên trên hai cánh tay. - Nếu cô ấy báo mộng cho em là đã chết oan thì rõ ràng cô ấy sẽ linh lắm đó. Người ta nói đối với những oan hồn, họ không đi vào thế giới bên kia được. Thường hay lẩn quẩn ở trần gian nên hồn họ thiêng lắm đó. Hân Du thở dài: - Ai nghĩ số phận của Linh lại oan nghiệt như vậy. Đến cả lúc chết rồi, thân xác đã hoàn toàn về cát bụi, mà linh hồn vẫn chưa yên. Hoàng Tuấn ôm vợ vào lòng: - Vậy là từ đây Mai Linh sẽ theo phù hộ cho em. Em có sợ không? Hân Du lưỡng lự giây lát rồi nói: - Mới đầu em cũng hơi sợ, nhưng nghĩ lại Linh là bạn thân của em mà. Sao lại sợ nó chứ. Em không sợ đâu. Hoàng Tuấn động viên vợ: - Ừ! Có gì đâu mà sợ. Người sống cũng như người chết. Mình không hại ai, thì ai hại mình. Ép đầu vào ngực chồng, Hân Du nghe rõ tiếng sôi ột ột phát ra từ bụng của Hoàng Tuấn. Nàng ngẩn lên cười và nói: - Anh đói bụng lắm hả ? Hoàng Tuấn cười, gật đầu thú nhận: - Ừ! Anh đói lắm. Hân Du đứng lên, nàng nhanh nhẹn: - Để em nấu cho anh tô mì nha. Hoàng Tuấn níu tay vợ lại: - Thôi khỏi, em cứ nghỉ đi, để anh tự nấu cho, em còn mệt mà. Hân Du gỡ tay chồng ra, âu yếm tát nhẹ vào má anh: - Em không sao đâu, anh đừng lo. Hãy để cho em được chăm sóc anh một chút. Mấy ngày qua, anh vất vả với em nhiều quá rồi. - Anh yêu em mà. - Hoàng Tuấn âu yếm hôn lên tay vợ. Hân Du quay đi với một nụ cười hạnh phúc trên môi. - Nàng nghĩ thầm: "Trời đã ban cho mình một người chồng tốt như vậy, sao mình lại nỡ mang đến ưu phiền cho anh ấy. Hãy cố nén lòng cho cái chết của người bạn thân. Dù sao thì Mai Linh cũng đã ra đi vĩnh viễn rồi. Có đau buồn, có cố níu kéo Linh vẫn không sống dậy được. Bây giờ mình phải sống cho
  19. những người thân còn lại của mình. Lỡ mai kia mình có ra đi đột ngột như Mai Linh, thì mình sẽ không ân hận gì, vì khi sống tự thân đối đãi với mọi người không tốt. Sống chết hai thế giới tưởng như thật xa, nhưng lại hóa ra gần trong gang tấc. Người mới cười nói đây, giây phút sau đã xuôi tay nhắm mắt ra đi vĩnh viễn". Cái triết lý này tự dưng ở đâu đó bật ra trong đầu Hân Du. Có lẽ bắt nguồn từ cái chết đột ngột của Mai Linh. Khi tô mì nóng bốc khói nghi ngút được bưng lên là lúc Hoàng Tuấn tỉnh ngủ như sáo. Đôi mắt anh hau háu nhìn vào tô mì, mùi thơm của mấy củ hành thật quyến rũ. - Chà ngon quá. - Hoàng Tuấn chun mũi hít hít. - Thơm ơi là thơm, không ngờ vợ anh khéo tay thật. Hân Du vắt thêm một miếng chanh vào tô mì và nói: - Đừng có nịnh đầm quá. Mới ngửi mà đã khen ngon. Lỡ đâu ăn vào mà không vừa miệng thì sao hả ông xã ? - Không đâu. - Hoàng Tuấn cầm đôi đũa trộn đều tô mì lên vừa hít hà, vừa nói. Nghe mùi là đã biết được vị ngon dở rồi. Chắc chắn là phải ngon. - Anh làm như anh là đầu bếp xịn vậy, chỉ cần ngửi mùi là biết mặn lạt ra sao à ? Hoàng Tuấn vênh mặt lên: - Ơ! Vậy là em lầm to rồi. Hồi còn trẻ anh là một đầu bếp trứ danh, nổi tiếng lắm đó, từng được mời sang nấu ăn cho bếp ăn của Hoàng Gia Anh. Nhưng vì.. ăn cắp bột ngọt nhiều quá nên mới bị đuổi việc. Hân Du bật cười giòn tan trước câu nói đùa của chồng. Chờ cho nàng ngưng tiếng cười, Hoàng Tuấn mới nói: - Em cười trông đẹp làm sao! Có lẽ từ hôm đám cưới tới nay, đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười của em. Hân Du hôn nhẹ lên má chồng: - Xin lỗi, vì chuyện riêng của em mà ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng mình. Từ nay, em sẽ cười thật nhiều cho anh vui nha. - Em nói vậy không đúng, chuyện riêng của em cũng là chuyện của anh. Em quên rằng từ nay chúng ta tuy hai mà một sao? Hân Du nũng nịu: - Em biết rồi ông xã ạ. Thôi ăn mì đi kẻo nguội hết. - Em ăn chung với anh nhé. - Em chẳng thấy đói tí nào. Hoàng Tuấn gắp một đũa mì lên, đút vào miệng vợ:
  20. - Nào ngoan, bé cưng, nghe lời anh ăn vài miếng đi. Ăn cho anh vui. Thấy chồng tận tâm săn sóc mình, Hân Du cảm động vô cùng. Nàng ngoan ngoãn nghe theo. Vừa lúc đó, ba mẹ Hân Du về tới nhà. Trông thấy cảnh này, mẹ Hân Du vui vẻ ra mặt: - Các con ăn gì đó ? Hân Du hơi đỏ mặt: - Dạ, tụi con ăn mì. Ông Tâm, ba của Hân Du đùa: - Phải tự ăn đi chớ. Lớn rồi sao lại bắt người ta đút. Hân Du ôm mặt la lớn: - Ba! Ba ghẹo con nữa rồi. Thấy con gái mắc cỡ, nên bà Duyên nói đỡ lời: - Ông này, vợ chồng mới cưới thì phải tình cảm vậy chứ. Ngày xưa tôi với ông cũng thế thôi. Ba Hân Du trợn mắt lên: - Hổng dám đâu. Tôi mà đút cho bà. Trời ơi! Có nước mà trời sập. Cưới vợ mà cho tới ngày cưới mới biết mặt. Nhìn thấy bà tôi run còn hơn thỏ đế nữa. Có đâu mà dám tình cảm như tụi nó bây giờ. Bà Duyên cười tủm tỉm: - Trông thấy sắc đẹp nghiêng thành, nghiêng nước của tôi, ông cũng run phải thôi, đệ nhất hoa khôi trường Trưng Vương lúc bấy giờ, có giá lắm chứ. Ba của Hân Du cũng không vừa: - Còn bà tưởng tôi xoàng lắm sao. Đại công tử xứ Bạc Liêu. Con trai trưởng của một địa chủ giàu có, ruộng cò bay thẳng cánh, đồn điền cao su bạt ngàn. Hân Du nhéo nhéo tay Hoàng Tuấn: - Đã đến giờ khẩu chiến của hai ông bà già rồi đó. Nhắc lại một thời vàng son oanh liệt là không ai chịu nhường ai. Cãi một lúc, bà Duyên đứng lên: - Thôi, tôi không thèm tranh luận với ông nữa. Mấy chục năm nay rồi, vẫn bất phân thắng bại. Cãi làm chi cho mệt hơi. Bà Duyên đi vào phòng ngủ, ông Tâm quay lại nói với con rể:
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2