Mục Lục<br />
• Chương 1<br />
• Chương 2<br />
• Chương 3<br />
• Chương 4<br />
• Chương 5<br />
• Chương 6<br />
• Chương 7<br />
• Chương 8<br />
• Chương 9<br />
• Chương 10<br />
• Chương 11<br />
• Chương 12<br />
• Chương 13<br />
• Chương 14<br />
• Chương 15<br />
• Chương 16<br />
<br />
Chương 1<br />
Tuổi thơ<br />
Nơi tôi sinh ra!<br />
Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo của vùng duyên hải miền Trung.<br />
Tuổi thơ chỉ gói gọn trong hai chữ: “Nghèo” và “Khổ”. Nói nghe chua<br />
chát nhưng sự thật là vậy, không dễ dàng gì để người ta chấp nhận<br />
nó. Ở nơi đó, tôi đã lớn lên cùng với gió, cát, những cơn bão và cái<br />
nóng hỗn hào của quê hương.<br />
Tôi sinh ra ở một làng chài luôn mặn mùi biển, luôn tanh mùi cá<br />
sống. Tuổi thơ tôi ướp bằng tiếng sóng rì rào và những mảnh lưới<br />
giăng cá của những bà thím như mẹ tôi ngồi rạp bờ cát – Nơi họ vẫn<br />
ngày ngày ngồi đợi chồng, đợi con họ về.<br />
Cái nôi của tôi!<br />
Gia đình tôi làm nghề chài lưới nhỏ, mặc dù quanh năm cha luôn<br />
đầu tắt mặt tối với những chuyến ra khơi kéo dài hàng tuần lễ, có khi<br />
là cả hàng tháng trời nếu cha đồng ý theo thuyền lớn ra tận giữa khơi,<br />
nhưng cuộc sống vẫn rất bấp bênh, bữa no bữa đói. Mẹ tôi là một<br />
người phụ nữ mà trong vốn từ ít ỏi lúc này của mình, tôi chỉ có thể<br />
gọi theo kiểu là rất tuyệt vời. Bà yêu thương chồng con hết mực, sẵn<br />
sàng làm tất cả cho cha, cho chúng tôi. Bà chưa từng nề hà bất kỳ việc<br />
gì, lớn – nhỏ, nặng – nhẹ… chỉ miễn là anh em chúng tôi có đủ cái bỏ<br />
miệng mà no bụng. Nhưng rồi sau một cơn bạo bệnh, sức khỏe bà<br />
giảm sút và chỉ còn có thể làm những việc nhẹ trong nhà.<br />
Nhà tôi có bốn anh em. Anh hai hơn tôi bốn tuổi. Tôi bước chân<br />
vào lớp 10 – Cái ngưỡng mà cha, mẹ và anh hai luôn bảo tôi rằng, tôi<br />
phải bằng mọi cách đi qua cho bằng được. Sau tôi là hai đứa em nhỏ,<br />
một đứa học lớp 6 và một đứa chỉ mới sáu tuổi.<br />
Tuy gia đình không khá giả gì hay nói đúng hơn là nghèo đến<br />
thảm hại nhưng chúng tôi được cha giáo dục rất nghiêm khắc bằng<br />
tất cả khoảng thời gian hiếm hoi ông có mặt ở nhà sau những tháng<br />
<br />
ngày kiếm cơm cho anh em tôi. Với cha, có sáu chữ mà chúng tôi<br />
không bao giờ được quyền quên, “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”!<br />
Tuy nghèo, tôi vẫn có thể khẳng định rằng gia đình mình sống rất<br />
hạnh phúc bên nhau.<br />
Những ký ức quên – nhớ và không thể nào quên!<br />
Có nhiều lần, trong cơn đói cồn cào của những ngày thiếu cơm<br />
hay của những lần ngồi co ro trong nhà tránh bão, sáu chữ cha dạy là<br />
những thứ tôi không thể quên nhưng lại không muốn nhớ. Những lúc<br />
ấy, tôi tự hỏi mình rằng, nếu sống gian dối, bẩn thỉu mà bụng được<br />
no, nhà cao cửa rộng vậy thì “sạch” làm gì, “thơm” làm chi?<br />
Tuổi thơ với tôi là mảng ký ức mơ hồ, không rõ ràng và có quá<br />
nhiều điều không nên nhớ! Tôi không nhớ, hay nói đúng hơn tôi<br />
không muốn nhớ để mà kể về nó. Tôi chỉ mong sao mọi thứ cứ thế<br />
đều đặn trôi đi để tôi ngày ngày sau giờ học lại ra bãi cát ngồi cùng<br />
mẹ, cùng các thím ngóng ra biển đợi tìm bóng cha, bóng anh hai!<br />
Nhưng một biến cố bất ngờ ập tới làm thay đổi toàn bộ cuộc sống của<br />
chúng tôi.<br />
Năm ấy là một năm đầy giông bão. Gió giật từng cơn nặng nề như<br />
muốn xé nát căn nhà tranh xiêu vẹo của chúng tôi. Mưa to, gió lớn,<br />
thị xã không cho tàu thuyền ra khơi đánh bắt vì sợ tai nạn, cha không<br />
đi biển được. Chúng tôi đói đã ba hôm nay, trong nhà cũng đã hết gạo<br />
dự trữ, mấy ngày nay chỉ có cháo và nước để cầm hơi. Người lớn như<br />
chúng tôi thì còn chịu được vài ngày nữa nhưng mấy đứa em nhỏ thì<br />
làm sao? Mẹ đã nhiều lần chạy vay mượn gạo từ khắp nơi nhưng<br />
nghiệt nỗi, xung quanh chúng tôi cũng toàn những người bữa no bữa<br />
đói, mượn ai bây giờ? Đói quá thì đầu gối cũng phải bò, một liều, ba<br />
bảy cũng liều, cha và anh hai quyết định cùng vài người trong làng<br />
chài lén ra khơi để kiếm cái ăn.<br />
Hôm ấy trời vẫn mưa rất to và gió lớn. Tôi, mẹ, hai đứa em ngồi<br />
trong căn nhà lá, nghe tiếng gió gào thét ngoài kia, vừa lo sợ nhưng<br />
cũng vừa hy vọng. Rồi, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập đi như chạy<br />
về phía nhà mình, tôi thấy cửa nhà mở bung. Anh hai đứng đấy, mình<br />
mẩy ướt sũng nước mưa. Tôi không còn nhớ mình đã nghe những gì<br />
từ anh, trong đầu tôi chỉ là những từ rời rạc: “Gió lớn… thuyền lật…<br />
không tìm được cha…”. Và hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là mẹ tôi<br />
<br />
gục xuống trong vòng tay tôi.<br />
Mảng ký ức này, trong tôi không lưu giữ lại nhiều vì nó đau lắm.<br />
Cứ mỗi lần nhớ về nó, nỗi sợ hãi trong tôi lại cứ thế mà âm ỉ dày vò<br />
nên tôi cứ lướt qua nó nhanh một chút, như người ta cố gắng vứt bỏ<br />
đi những nỗi buồn không muốn gợi lại.<br />
Bước trưởng thành!<br />
Cha mất, gia đình tôi gồng mình lên chịu đựng sự đe dọa của cái<br />
đói. Mọi gánh nặng gia đình đều dồn lên vai anh hai! Mặc dù chỉ hơn<br />
tôi vài tuổi nhưng anh hai nhìn già dặn và chững chạc hơn tôi rất<br />
nhiều. Và từ cái đêm mưa gió ấy, gương mặt anh hằn lên sự khắc khổ<br />
của người làm chủ gia đình như cha ngày trước.<br />
Mẹ cản. Anh hai cản. Tôi vẫn quyết bỏ học ở cuối năm lớp 10.<br />
Nhà tôi vầy, làm gì nuôi nổi ba đứa đi học? Tôi đành cãi lời mẹ, cãi lời<br />
anh hai, cũng là lời cha ngày cha còn sống để đi đến cùng cái ham<br />
muốn được san sẻ nhọc nhằn với mẹ, với anh hai và tìm được gì đó –<br />
Những thứ mà anh hai và giờ là tôi không thể làm hoặc không thể có,<br />
cho hai đứa em tôi!<br />
Những ngày lênh đênh trên biển, lòng tôi lại dâng lên một cảm<br />
giác sợ hãi mơ hồ… Chúng tôi vẫn chưa tìm được xác cha tôi. Anh hai<br />
và tôi phải nói và thuyết phục rất rất nhiều lần mẹ mới đồng ý để một<br />
tấm hình cha lên bàn thờ để ngày ngày hương khói. Nhưng anh em<br />
tôi biết rằng, trong lòng mẹ vẫn còn niềm hy vọng không bao giờ tắt<br />
rằng, ở một nơi nào đó, cha vẫn còn sống. “Có thể cha bây được<br />
người nào đó vớt lên rồi nhưng ổng bị mất trí, không nhớ về nhà<br />
này…” – Cứ hễ mỗi lần nhìn anh em tôi đốt nhang cho cha trước khi<br />
rời nhà là mẹ lại nói thế. Anh hai và tôi cũng chỉ biết lắc đầu cười<br />
buồn.<br />
Đổi khác!<br />
Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi đi, mới đó mà tôi đã đi phụ<br />
anh hai được ba năm. Có lần mẹ nói với tôi.<br />
- Đi biển ngó chừng hợp với thằng ba. Hồi xưa ốm nhom, đi phụ<br />
anh hai mấy năm là bự chần dần, ra dáng đàn ông lắm rồi! Khi nào<br />
dắt bạn gái về ra mắt má đây?<br />
<br />