intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Duyên phận.

Chia sẻ: Nguyen Van Khoai | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:9

52
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nó - Vũ Bạch Tuyết Sương là một con nhỏ 17 tuổi, học lớp 11 trường Hoàng Hoa Thám. Nó không đẹp, học thì giỏi, tính cách thì khá đơn giản nhưng nó luôn tin rằng mình là một kẻ nóng tính, nó còn được khá nhiều người nhận xét là khùng dù nó thấy nó rất là dễ thương và đáng yêu ( tự tin quá ). Nó nghĩ nó cũng khá là nhiều tài lẻ như nấu ăn rất ngon nè,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Duyên phận.

  1. Duyên phận. Nó - Vũ Bạch Tuyết Sương là một con nhỏ 17 tuổi, học lớp 11 trường Hoàng Hoa Thám. Nó không đẹp, học thì giỏi, tính cách thì khá đơn giản nhưng nó luôn tin rằng mình là một kẻ nóng tính, nó còn được khá nhiều người nhận xét là khùng dù nó thấy nó rất là dễ thương và đáng yêu ( tự tin quá ). Nó nghĩ nó cũng khá là nhiều tài lẻ như nấu ăn rất ngon nè, vẽ đẹp nè, biết trượt patin nè… Nhiêu đó cũng đủ thấy nó tài giỏi cỡ nào rồi.Nó thấy nó là 1 đứa con gái rất tuyệt ngoại trừ tính khùng.Và bây giờ cái đứa con gái rất tuyệt này đang phải hì hục đạp xe đến trường vì chỉ trong vòng 10 phút nữa là trường sẽ khai giảng.Chuyện bắt đầu từ đây. - Trời ơi là trời!!! Sao cái đồng hồ báo thức lại bãi công đúng ngày quan trọng vậy trời?!Mình điên mất thôi. Nó ngó cái đồng hồ đeo tay xinh đẹp của mình: - Á!!! Còn có 8 phút nữa thôi. Mình phải tăng tốc. Cố lên Vũ Bạch Tuyết Sương. Mày là number 1. Sau khi “ tự kỉ” , nó lại hì hục đạp. - Á!! Có hòn đá – Nó lạng qua phải. - Á!! Có người qua đường – Nó lạng sang trái. - Á!! Có kẹo cao su – Nó đánh võng giữa đường. Két…. Nó đã hoàn thành cuộc đua vượt chướng ngại vật với thành tích xuất sắc (tén ten) và thời gian còn lại là 3 phút 25 giây. - Ha Ha Ha…Mình quá tài giỏi. Khà Khà Khà… - Nó nhe răng cười sảng khoái. Nó xuống xe, dắt vào sân trường. Nó vẫn không ngừng cười một mình từ khi nó dắt xe qua cổng trường đến khi ổn định chỗ ngồi chuẩn bị làm lễ. Đang ngồi cười một mình bỗng tên Duy quay xuống nhìn nó chằm
  2. chằm rồi nói: - Trời ơi!!! Tui mới không gặp bà có 3 tháng hè mà sao tui thấy thời gian khùng của bà càng ngày càng dài vậy, Lại còn xấu hơn nữa chứ.Đầu năm học gặp bà xui phải biết.- Duy vừa nói vừa trề môi ra mặt tiếc rẻ. - Nè!!! Hình như tui thấy ông khùng còn nặng hơn tui đó, vậy ông mới biết tui bị khùng chớ . Và người khùng như ông thì thẫm mĩ sẽ ngược với người thường nên nếu như trong mắt ông tui xấu thì đối với người bình thường tui rất là đẹp nhá.- Mặt nó cong cớn lên nhìn chảnh phải biết.Lưỡi của nó thì lè ra lêu lêu Duy. - Thôi, tui không thèm đôi co với bà nữa. Nói chuyện với người khùng như bà riết tui điên theo luôn quá.- Nó vừa nói xong liền quay lên không dám chần chừ 1 giây. Mặt nó đỏ lên như Trương Phi.Tai nó xì khói dày đặc.Nó đang cố kìm chế cơn tức giận. “Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…”-Nó tự nhủ với chính mình. - Phù…Đúng vậy! Cơn giận của mình đã được thoát ra ngoài bay theo gió.- Nó lại tự nói với chính mình bằng tất cả sự bình tĩnh mà nó thu nhặt được. Mặt nó đã bớt đỏ. Cơn giận đã được đẩy lùi.Yeah! “Toàn trường đứng dậy chuẩn bị làm lễ chào cờ…” @@@@@ Ngày đi học đầu tiên. Tiết 1 là tiết của thầy chủ nhiệm. Nó đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài vì ngủ không đủ.Cũng tại tối qua nó lo chơi game quá nên mới dẫn đến kết cục đau khổ như vậy. “ Cả lớp đứng dậy.” Nó lừ đừ đứng dậy. Ngáp 1 cái đến rách miệng rồi ngồi xuống. Bỗng từ đâu 1 tiếng nói lảnh lót như chim sơn ca vang lên: - Thưa thầy! Em muốn chuyển lên đầu bàn 1 ngồi. Hóa ra đó là Loan. « Chắc nó mới bị cận lại thêm cái dáng người như con mắm đó nên muốn chuyển lên đầu bàn 1 chứ gì. » – Nó nhủ thầm
  3. rồi lại nằm lăn ra trên bàn ngủ đơn giản vì chuyện này không liên quan đến nó. Nó ngủ ngon lành trong lớp đến khi có 1 tên nào đó cú cho nó 1 cái thật đau thì nó mới dần dần tỉnh dậy. Nó mắt nhắm mắt mở nhìn kẻ cú mình. - Không. Đây không phải là Duy.- Nó nheo nheo mắt cố cho mình tỉnh ngủ nhanh hơn. - Đương nhiên tui không phải là Duy. Bà ngồi gần nó lâu quá nghiền nó rồi hở. Nếu có yêu nó thì nói sớm để tui biết ngỏ mà nói thầy chuyển chỗ nó lại. Nghe chưa ?- tên lạ mặt huyên thuyên. - Vậy ông là ai ?- Nó vẫn chưa qua được cơn buồn ngủ, 2 con mắt của nó cứ thi nhau mà cụp xuống. - Ư Hừm… Tui xin trân trọng giới thiệu. Tui tên đầy đủ là Lê Huy Hoàng. Thấy cái tên là biết trước cuộc đời « huy hoàng » của tui sau này rồi.Tui lại còn là 1 học sinh xuất sắc trong lớp và là con nhà giàu chính hiệu. Bà được ngồi gần tui là diễm phúc lớn nhất của đời bà đấy. Bà có hiểu không ? Nó đã tỉnh ngủ hơn. « Vậy là Duy chuyển qua chỗ khác ngồi rồi »- Nó nhủ thầm.Nó quay qua quay lại tìm xem Duy ngồi ở đâu.Nó tròn xoe mắt khi thấy Duy đang ngồi giữa 2 con nhỏ Liên và Trúc. « Thầy sắp xếp cũng khéo nhỉ, cho Duy ngồi gần 2 bà đó là hợp rơ rồi còn gì. Ha Ha Ha… Vui quá đi, cuối cùng cũng thoát được tên khùng kinh niên đó.Ha Ha Ha… »- Nó vừa ngồi suy nghĩ thầm trong bụng vừa tự cười một mình. Nó bỗng thấy Duy đang nhìn nó chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó lè lưỡi quay lên, không dám nhìn nữa.Nó biết Duy sẽ phải chịu trận với 2 cái bà háo sắc nổi tiếng trong lớp này, dù sao Duy cũng là 1 mỹ nam, nhưng như vậy thì càng tốt. Nó lại quay qua nhìn kẻ ngồi gần mình, hắn ta nhìn cũng đẹp trai, đôi mắt của hắn rất đẹp nhưng lại có cái gì đó hơi buồn. - Này, làm cái gì mà bà nhìn tui dữ vậy ? Tui biết tui đẹp trai nhưng cứ từ từ mà ngắm, tui với bà còn ngồi chung lâu lâu. Mà bà nhìn cũng ý tứ
  4. 1 chút chứ, con gái con nứa đi nhìn con trai mà còn nhìn chằm chằm như vậy, cẩn thận lồi mắt ra lúc nào không biết đấy. Hầy, tui mắc mệt vì lũ con gái như bà quá. Háo sắc !!! - Hắn vừa nói vừa thở dài, ra vẻ rất chán nản. Nó ngượng quá liền quay mặt nhìn lên bảng. - Ủa ! Thầy đâu ?- Nó ngớ mặt khi thấy trên bục giảng trống trơn, không có ai. - Trời ơi là trời ! Thầy đi gặp phụ huynh học sinh rồi. Tui sợ bà luôn rồi đó, ngồi trong lớp mà chẳng chịu để ý gì, chỉ lo ngủ mà thôi. Bà đúng là đồ heo lười chỉ biết ăn với ngủ thôi. - Này !!! Tôi nhịn cậu đủ rồi nhá. Từ nãy đến giờ cậu ngồi đây chưa đủ 10 phút mà sao cậu dám chửi tôi đủ điều thế hả ? Chưa tính tôi là tổ trưởng tổ này nữa chớ. Cậu có tin là tôi trừ điểm cậu vì tội nói chuyện trong lớp, sỉ nhục bạn bè không hả ???- Nó gầm lên, tai nó xì khói, mặt nó đỏ lên, nhìn nó bây giờ như 1 con sư tử Hà Đông. - Thôi thôi tui xin bà, bà nóng quá rồi đó.- Hắn biết hắn đã sai khi chọc tức…con sư tử cái này. - Nóng cái gì mà nóng. Trong 17 năm sống trên cuộc đời này chưa ai sỉ nhục tôi nhiều hơn cậu đấy.Cậu muốn chết phải không ? Mau xin lỗi tôi và rút lại những lời vừa nói ngay may ra tôi còn tha cho.- Nó điên lên. - Xin lỗi hả ? Rút lại những lời vừa nói hả ? Bà có bị điên không ? Tui nói cho bà biết.Trong 17 năm sống trên đời này tui chưa phải xin lỗi ai lời nào nói chi đến việc rút lại lời nói.Những lời tui nói ra đều là những lời vàng ngọc đáng phải trân trọng. Sao bà dám nói tui rút lại, bà muốn chết phải không ?-Hắn ta cũng bắt đầu nóng rồi đấy. Nó liếc hắn, hắn liếc nó, 2 đứa liếc nhau muốn lồi con mắt ra mà chẳng đứa nào chịu thua đứa nào. Mặt 2 đứa đỏ phừng phừng, tai thì xì khói dày đặc, khỏi phải nói thêm cũng biết mức độ điên tiết của 2 đứa này hiện tại. Hắn nhủ thầm : « Con nhỏ này cũng ghê thật, không biết trời trăng mây
  5. nước gì cả ? Trừ phi nó xin lỗi mình nếu không thì có chết mình cũng không tha cho con nhỏ này. Hừ. » Nó tự nghĩ : « Tên này chết chắc rồi. Dám đụng vào Vũ Bạch Tuyết Sương này thì chỉ có đường chết mà thôi.Tuần này hắn ta không loại D thì mình đi đầu xuống đất. Hắn thật là ngu xuẩn khi đụng vào mình. Hắn còn không mau xin lỗi. Chết với bản cô nương này.Hứ. » Bỗng 1 « thế lực » nào đó lôi nó ra ngoài trước những con mắt lồi ra vì kinh ngạc.Nó bị lôi đi ra ngoài hành lang rồi ra sân trường rồi ra sân sau. Nó cứ ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì đến khi cái « thế lực » đó dừng lại thì nó mới dần hoàn hồn, nhìn lại kẻ vừa lôi mình, hóa ra là Duy. Nó lại nổi giận : - Duy !!! Ông làm cái gì đó ??? Tự nhiên lôi tui ra đây làm chi ???Ông có biết là tui sắp thắng rồi không ??? - Tui không biết bà thắng thua cái gì hết. Nhưng mà tui có việc này nhờ bà.- Duy nhìn có vẻ tức giận nhưng đang kìm chế. - Chuyện gì ? Nói.- Nó ra lệnh 1 câu cộc lốc. Ngoài mặt thì nó ra bộ còn tức giận chứ trong bụng thì nó chẳng còn giận vả lại nó cũng đang thắc mắc tại sao Duy trông có vẻ tức giận như thế. - À…Ừm…Thì dù sao bà cũng là tổ trưởng, bà nói thầy chuyển chỗ cho tui được không ? - Ông muốn chuyển đến chỗ nào ? - Thì dù sao tui cũng quen ngồi với bà rồi thôi thì …cho tui ngồi cạnh bà luôn đi.Thằng Hoàng bên tay phải, tui tay trái. - Cái gì ? Ông có bị khùng không tự dưng muốn ngồi với tui là sao ? Bình thường ông chửi tui khùng mà.- Nó khá bất ngờ vì điều mà Duy nói. - Thì ít ra, bà cũng không háo sắc như mấy bà kia. - Chuyện này tui không hứa. Thôi tui vô lớp đây, có vậy mà cũng lôi người ta ra thiệt xa.- Nó nghĩ đến chuyện bị lôi ra ngoài này là lại thấy tức.
  6. Nó hùng hùng hổ hổ đi vào lớp. Bỗng nó thấy ngạc nhiên vì mọi người cứ nhìn nó chằm chằm rồi nó quay lên bảng thì thấy thầy đang đứng ở đó và cũng nhìn nó chằm chằm bằng ánh mắt ngạc nhiên.Nó vội vàng xin thầy vào lớp rồi đỏ mặt chạy về chỗ ngồi.Một lúc sau thì Duy cũng vào lớp. Học 1 lèo đến giờ ra chơi.Nó cất sách vở rồi quay qua tên ngồi cạnh mình : - Cậu tên Hoàng đúng không ?- Nó cố dùng giọng bình tĩnh nhất để nói. Hắn quắc mắt nhìn nó rồi cũng gằn giọng trả lời : - Phải. Lê Huy Hoàng. - Tui nói trước với ông là cuối tuần này ông loại D chắc chắn luôn. Rõ chưa ? - Bà được lắm. Bà chờ đó.Có ngày tui sẽ trả mối thù này. - Trả được thì cứ trả. Đừng có giỏi khoác lác.- Nó nghênh mặt ra vẻ thách thức. Hoàng sầm mặt đi ra ngoài. - Sương ơi Sương ! Qua chỉ tui bài toán đi.- Liên cất giọng ngọt xớt làm nó rợn da gà. Bỗng… « Rầm… » Cái bàn đã bị đạp đổ bởi bàn chân của Hoàng. Nó tròn mắt nhìn hành động cộc cằn thô lỗ đó.Rồi như sực tỉnh nó hét lên trước khi Hoàng đi ra khỏi lớp : - Ông thêm tội phá hoại của công nữa. Loại D chắc nhé. - ĐM mày- Hoàng văng tục. Nó ngúng nguẩy mái tóc dài của mình rồi chạy xuống bàn dưới, nó chẳng thèm quan tâm tên khùng đó. @@@@@ Xì xào… Xì xào… - Khò… khò… Nó lại ngủ ngon lành trong lớp, rất may đây là tiết cuối của ngày thứ bảy
  7. nên không sao. Cốp… - Đứa nào cốc đầu bà vậy ? Muốn chết hả ? Có biết bà đang ngủ không ?- Nó điên tiết lên khi bị cốc đầu vô lí như vậy. - Con điên ! Lên bảng ghi xếp loại của cả tổ đi.- Hoàng nói, mắt lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ lớp. - Á à… Muốn thấy mình bị đứng loại D đẹp cỡ nào nên mới kêu tui lên ghi chứ gì ?!Nếu như ông muốn thấy như vậy thì tui sẽ lên ghi ngay lập tức. Nó phóng vọt lên bụt giảng, hí hoáy ghi xếp loại nhưng đến tên của Hoàng nó hơi khựng lại, nó nghĩ : « Dù sao hắn học cũng giỏi, cả tuần ngoại trừ ngày thứ 2 hắn chọc mình điên lên còn những ngày khác hắn đều im lặng lo học hành chăm chỉ thậm chí còn đạt được rất nhiều điểm 10 ở các môn học.Hay mình tha cho hắn ? Không, không được mềm lòng. Thôi cứ cho hắn loại A. Không ! Có ! Không ! Có !... » - Sương !!! Bà làm gì mà lâu dữ vậy ?Ghi lẹ lên coi. Thầy sắp vô rồi kìa.- Loan gào toáng lên nhắc nhở nó. Nó lật đật ghi chữ A vào sau tên Hoàng.Nó đã nghĩ thông rồi : « Dù sao Hoàng bị loại D cũng vì làm mình tức. Vậy là mình đang lạm dụng quyền chức quá rồi.Mình phải làm 1 tổ trưởng tốt.Cứ quyết như vậy đi. ». Nó chạy xuống chỗ ngồi, rồi lại ngủ. Cốp… - Trời ơi !!! Đứa nào cốc đầu bà ? Chết chắc đó nghe chưa ?- Nó sùng máu. - Thầy vào lớp rồi.- Hoàng thông báo, mắt vẫn lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ. Nó nghĩ thầm : « Sao hắn bình thường vậy ? Thái độ này là chưa biết mình loại A rồi. Đồ vô tâm !!! » - Tuần này lớp ta rất tốt. Không có ai bị loại B trở xuống. Cứ duy trì như vậy là tốt.- Thầy chủ nhiệm nhận xét.
  8. Hoàng quay ngoắt lại nhìn lên bảng, thoáng ngạc nhiên trên khuôn mặt rồi lại trở về trạng thái ảm đạm. Nó thấy lạ : « Thái độ gì kì vậy ? ». Nó bỗng nhớ ra 1 chuyện. - Thưa thầy ! Bạn Duy nói với em là mắt bạn ấy yếu không thẻ ngồi bàn 4, bạn ấy mong được lên mấy bàn gần bảng thầy.- Nó nói giúp Duy. - Uả ?! Vậy à ? Sao thầy thấy Duy không đeo kính ? - Dạ bạn ấy đeo kính áp tròng. - Vậy thì…Tuấn em xuống bàn chỗ Duy ngồi, còn Duy ngồi bên trái Sương đi.- Thầy phán 1 câu xanh rờn. - Thầy…- Nó lỡ lời. - Sao vậy Sương ? - Ơ… Dạ… Không có gì. - Vậy thì tốt. Nó quá đỗi ngạc nhiên : « Gì vậy chứ ?Sao thầy chia chỗ ác vậy ?Đáng lẽ mình không nên giúp Duy, mà ai biết thầy chuyển chỗ Duy ngồi gần mình.Trời ơi !!! Cuộc đời của tui… Mình đã ngồi gần 1 thằng nóng lạnh khác thường rồi, giờ lại thêm 1 thằng khùng kinh niên nữa . Làm sao sống được ?... Làm sao chịu nổi ?... Hu hu hu… » Duy hí ha hí hửng chuyển cặp lên gần chỗ nó.Nó thì lại đau khổ vì Duy chuyển lên. Nó biết rồi cuộc đời nó sẽ không ổn khi ngồi với hai con người không ai ổn định về thần kinh này. Tùng… Tùng… Tùng… Ba tiếng trống báo hiệu giờ ra về đã đến.Cả lớp lục đục đi ra như đàn ong vỡ tổ, nó cũng chuẩn bị đi ra thì : - Sương… - Hoàng gọi nó. - Có chuyện gì ?- Nó dùng chất giọng bình thường nhất để hỏi, không cong cớn như thường ngày nó hay nói chuyện với Hoàng vì thái độ của Hoàng rất lạ khi gọi tên nó. - … Cảm ơn.- Hoàng nói bằng giọng rất nhỏ, rất khẽ. Nó chưa kịp nói gì thì Hoàng đã đi mất hút. Nó đứng sững ở đó, nó chưa
  9. bao giờ nghĩ rằng Hoàng sẽ cảm ơn nó vì thực sự thì Hoàng mà biết cảm ơn ai, nó chỉ mong Hoàng dừng việc cãi lộn với nó đi thì được rồi nhưng Hoàng lại cảm ơn nó. Diều này có thể coi như điều lạ lùng nhất đối với nó. Hoàng đã cảm ơn nó… Yeah !!! Có thể Hoàng đã chịu khuất phục.Nó có thể đã thành công.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2