intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Em đã thấy mặt trời mùa đông này

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

49
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Tác giả:MinkLink. “Chúng ta chia tay đi” Tôi vùng dậy thoát khỏi cơn mê,những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi.Nó bám riết lấy tôi,ong ong trong đầu, xuất hiện trong mỗi giấc ngủ của tôi,muốn quên thì càng không thể quên được.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Em đã thấy mặt trời mùa đông này

  1. Em đã thấy mặt trời mùa đông này Tác giả:MinkLink. “Chúng ta chia tay đi” Tôi vùng dậy thoát khỏi cơn mê,những lời nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi.Nó bám riết lấy tôi,ong ong trong đầu, xuất hiện trong mỗi giấc ngủ của tôi,muốn quên thì càng không thể quên được. Tôi nhìn ra bên ngoài qua chiếc cửa sổ đang đóng kín mít vì trời mưa,tôi đoán giờ này chắc đang là nửa đêm bởi trời vẫn tối om.Vì hôm nay là chủ nhật nên Thanh Mai-bạn cùng phòng với tôi đã về nhà với bố mẹ rồi.Tôi cũng rất muốn được nằm trong vòng ôm của mẹ để thấy an tâm hơn,nhưng tôi lại không muốn để bố mẹ nhìn thấy bộ dạng thất tình tiều tụy này này của mình.Vậy là trong căn phòng ở khu ký túc xá chỉ có một mình tôi. Tôi co người kéo chăn ngồi thu lại cạnh một góc giường.Không hiểu là tiếng mưa bên ngoài đang rơi hay tiếng nước mắt tôi đang khóc.Những tiếng “tách,tách” cứ vô tình vang lên,kéo lại một mảng ký ức đau thương nhất. Mới vào đầu mùa đông mà những chiếc lá xanh hôm nào đã rụng hết,để lại nơi đây chỉ còn những thân cây gầy guộc cùng với những cành cây trần trụi khô cứng.Tôi
  2. với anh cùng đứng trên tầng thượng của ngôi trường đại học mà chúng tôi theo học,cùng nhau im lặng ngắm nhìn cái mùa đông mà tôi hay nói là lạnh lẽo và rét buốt này.Nhưng im lặng quá lại khiến cho tôi nghẹt thở,có cảm giác gì đó rất lạ xâm chiếm lấy các giác quan của tôi,sự yên bình này giống như dấu hiệu dự báo cho sự bình lặng trước cơn giông vậy.Tôi liếc nhìn anh vài lần,muốn lên tiếng nhưng lời ra đến miệng rồi lại không thể thốt ra.Bởi vì ánh mắt chăm chú của anh khiến tôi không cách nào nói được. “Chúng ta chia tay đi” Tôi giật mình nhìn anh,nhưng anh không hề nhìn tôi mà vẫn hướng ánh mắt ra bên ngoài kia.Tai tôi ù đi trong chốc lát,miệng lưỡi cứng đơ.Mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: -Thiên Vũ,anh…anh có biết mình vừa nói gì không? Lần này anh quay lại đối diện với tôi.Tôi cứ tưởng như vậy thì sẽ tốt hơn,rằng anh sẽ cười và nói rằng “anh đùa thôi mà,em có thấy buồn cười không?”, hay là ý gì đại loại như thế nhưng không,ánh mắt lạnh băng của anh lúc này đã hằn sâu trong trí nhớ tôi: -Nếu em chưa nghe rõ anh có thể nhắc lại.Anh nói chúng ta hãy chia tay đi. Tôi nghe thấy rồi,rất rõ là đằng khác.Thì ra anh không đùa,anh đang nói thật,sự thật mà tôi không thể tin nổi.Tôi nhìn thẳng vào mắt anh,cố tìm kiếm thứ tình cảm mà chúng tôi đã có suốt 6 tháng qua.Tìm mãi,tìm mãi cuối cùng cái tìm được chính là sự thất vọng.Tôi tự trấn tĩnh bản thân,không để cho tiếng khóc bật ra ngoài: -Là vì cô ấy phải không? -Xin lỗi,anh chỉ có thể nói lời xin lỗi với em thôi. -Tôi biết tình cảm 6 tháng của chúng ta không bằng tình cảm 12 năm của hai người.Khi cô ấy xuất hiện tôi không tin tưởng bản thân có thể níu giữ anh,nhưng thật không ngờ nó lại đến sơm như vậy -Xin lỗi.Em có được mọi thứ,nhưng cô ấy thì khác, ngoài anh ra cô ấy không có gì hết. -Anh đi đi.-Tôi hét lên.Em sẽ không níu kéo anh đâu,không có anh em vẫn sẽ sống
  3. tốt.Em sẽ giữ cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng. Anh nhìn tôi một lúc lâu,không nói gì rồi cất bước đi mất. Đi.anh đi thật sao?Tạo sao anh không ngoảnh lại nhìn em,chỉ một lần thôi cũng được.Nếu anh làm như vậy có thể em sẽ rút lại câu nói vừa rồi,sẽ không miễn cưỡng để bản thân ghét anh,sẽ nắm chặt tay anh,sẽ không để anh đi về hướng ấy. Gió đông thổi qua,trái tim tôi còn lạnh hơn cả băng tuyết. Tại sao lại đau thế này?Còn đau hơn cả vạn tên xuyên tim.Rõ ràng hôm ấy tôi thấy bản thân rất kiên cường,đến một giọt nước mắt cũng không có thì tại sao bây giờ tôi lại chốn ở đây để đau khổ về những hoài niệm đã đi vào dĩ vãng như thế?. Ngày đó anh nắm tay tôi đi trên con đường đầy lá vàng.Những chiếc lá rụng xuống tạo thành một tấm thảm lá giẫm lên êm ái như đi trên đệm vậy.Tiếng cười và sự vui vẻ của chúng tôi khiến những người đi qua ai cũng phải ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.Mỗi lần như vậy tôi đều thấy thật may mắn khi có anh bên cạnh..Tôi luôn tự hỏi trên đời mấy ai tìm được tình yêu đích thực giống như tôi đây. Bỗng bước chân của anh trở nên chậm chạp và cuối cùng là dừng hẳn lại.Bàn tay anh nắm lấy tay tôi tự nhiên chặt hơn.Thấy kỳ lạ tôi ngước lên nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn về phía trước đầy những cảm xúc.Tôi đưa anh nhìn theo anh,bất giác bản thân cũng thấy kinh ngạc.Một người con gái trong chiếc váy liền màu xanh dương,mái tóc dài được làm xoăn buông xõa tự nhiên.Ở người cô ấy toát lên một vẻ thanh cao và quý phái giống hệt cái tên của cô ấy vậy-Mộc Miên. Tôi chưa từng tiếp xúc với cô ấy nhưng không có nghĩa tôi không biết gì về cô ấy.Mộc Miên là bạn gái cũ của Thiên Vũ,hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.Anh nói cô ấy mồ côi từ nhỏ,may thay được cô của anh nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.Từ nhỏ đến lớn đều chơi đùa bên nhau,luôn tâm sự với nhau mọi chuyện nên không biết đã yêu từ khi nào.Cho đến khi cô anh mất vì tai nạn và Mộc Miên nhận được học bổng đi du học bên nước ngoài.Anh đã dùng mọi cách để cô ấy ở lại nhưng Mộc Miên vẫn đi theo mơ ước của mình,bỏ lại một tình yêu cùng người mình yêu.Tất cả những điều đó là do anh kể cho tôi nghe,anh không giấu tôi bất cứ một điều gì. Anh từng nói anh đã quên cô ấy rồi.Nhưng sao thái độ lúc này của anh lại khác?.Mộc Miên nở nụ cười tươi tắn,rồi anh mắt cô ấy di chuyển xuống dưới.Anh giật mình rồi như nhận ra diều gì liền buông tay tôi ra,bản thân trở nên lúng
  4. túng.Thời khắc ấy tôi nghe tim mình vỡ vụn. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi,tôi với anh cũng đã chia tay,không còn gì phải hoài niệm hết.Có câu nói rằng cái cũ không đi thì làm sao cái mới đến được,tôi sẽ không sống trong kỉ niệm nữa.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2