intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Em không muốn làm em gái anh

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

65
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

bước chân cô bé cũng không còn vững nữa, đất trời như hoa lên. Bóng dáng bé nhỏ dần ngã xuống nền đất nóng như than. Cô bé tỉnh dậy thì trời đã về chiều, ánh nắng hoàng hôn đỏ quạnh chiếu lên bóng dáng ngồi trên một chiếc ghế bành gần cửa sổ

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Em không muốn làm em gái anh

  1. Em kh hông mu làm em gái anh uốn Tác giả: Phương Tử Minh : T Thể loại Truyện ngắn teen. i. n Warning không có g: ó truyện n mình vi lâu rồi. mong mọi người đọc và cho ý k nhe. Hơi nhảm m tí này iết kiến một bới vì lú viết nó mình mới h lớp 10 úc m học ~~~ ~~~~~~ “ Chị ch em xem hộ chiếu.” Cô nhân v nhã nh nói với Ly khiến n cảm thấy ho viên hặn nó y buồn cư Nó đâu đã già đến nỗi bị bà cô này gọi bằng chị. N mới có 16 tuổi đầu ười. u n Nó u chứ mấy Nghĩ vậy mà nó cũn vui vẻ đ cho cô ta quyển h chiếu được bọc bằn vỏ y. y ng đưa hộ ng da trắng có hình bô hoa lin lan, mỗi bông hoa l một viên đá trong s g ông nh là n suốt, lấp lán nh. “ Cảm ơ chị.” Cô nhân viên vui vẻ đón lấy quyển sổ, mắt sá lên. “ Ô món này là ơn ô n n áng Ô, y hàng hiế đây. Ch mua nó ở đâu vậy?” ếm hị ” Dĩ nhiên cô ta đang nói đến c bìa hộ c n g cái chiếu. Đúng vậy, đây l hàng làm bằng tay từ g là m da thật t trong một xưởng thủ c x công ở đâu đó trên nư Pháp. L cũng chẳ biết nh u ước Ly ẳng hiều hơn, chỉ biết nó là hàng độc v giá thì kh ỉ và hông mềm chút nào. “ Một m quà thô ạ.” Nó nh vai trả lời. Không thể không thấy cô nh viên ki món ôi hún g g hân ia thất vọn như thế nào. Cũng đúng thôi, bọn bạn nó đã gạ đổi cả con iph ng n ó hone đời mớ ới để lấy đ được món này mà. Nói thật là nó quá đẹp, n n những viên đá gắn ở tr đó nó c rên cũng không cchắc là đá giả đâu. g “ Gửi lạ chị.” Cô nhân viên t lại cuốn hộ chiếu c nó mà như không muốn rời. Ly ại n trả n cho g cầm lấy hộ chiếu, ngồi đại xu n uống một ch ghế, n không m hiếc nó muốn bon ch nên đã đến hen sớm đến hơn 1 tiến đồng hồ Chuyến b của nó khởi hành lúc 2h30 ch n ng ồ. bay hiều, bây ggiờ mới là 1 1h15, nó ng đợi giờ bay. gồi Lặng lẽ ngắm nhìn từng đoàn người đến và đi, Ly không khỏ thấy chạn lòng. Ai ai n n n ỏi nh i cũng có người đưa người đón Còn nó th sao? a n. hì Không c một ai. có Ly cười mà lòng ch xót. Ch hua hính nó mu thế còn gì? Chính nó đã tự đ những uốn n h đẩy người mmình yêu thương ra xa bây giờ còn trách ai được nữa? a, ? Vậy nên nó mới muốn ra đi, r xa khỏi mảnh đất này, mảnh đất nó đã s n m rời i sinh ra và l lớn lên, mản đất in dấ tuổi thơ của nó. Và mảnh đất có người ấ nh ấu à ấy. Bất giác Ly ngó xu c uống quyển hộ chiếu v cầm kh khư trên tay. Cái v hộ chiếu này n vẫn hư n vỏ u là do ng đúng và dịp sinh nhật l thứ 16 cùng với lờ nhắn và cái gười ấy tặng cho nó, đ g p lần ời nháy mắ tinh nghị “Hãy đ cho đôi c ắt ịch: để cánh mình tung bay, n không có cánh, em có nếu m
  2. thể dùng tạm …cánh máy bay cũng được.” Vương Nhật Linh. Cái tên luôn này khắc sâu trong trái tim Ly. Nó đã thề là sẽ cố quên người ấy, sẽ cố để xóa đi hình ảnh người ấy trong tim. Thế nhưng tại sao? Tại sao càng xóa càng sâu, càng cố quên thì nó lại càng nhớ người ấy đến da diết như thế này? Ly là một người con gái hết sức bình thường, rất bình thường. Gia cảnh bình thường, học hành bình thường, dung mạo bình thường. Nó chẳng có gì nổi bật cả, nếu không muốn nói là mờ nhạt. Vương Nhật Linh. Nghe cái tên đã thấy chẳng phải tầm thường. Đúng vậy, anh Linh là đích tôn tập đoàn hàng không lớn nhất châu Á, tư gia sở hữu gần 30 máy bay Boing, 5 máy bay riêng, 3 trực thăng và 1 chuyên cơ hiện đại nhất thế giới. Là độc đinh 3 đời, tương lai à mà không, bây giờ đây, khi mới 19 tuổi đã ngồi ở ghế phó giám đốc rồi. Được đánh giá là người rất có năng lực, xử lí công việc đâu ra đấy. Nhân viên công ti nhất loạt đều nghe lời anh ấy không dám sai lệch một li. Tại sao người bình thường như Ly lại quen người như anh Linh? Định mệnh. Mùa hè năm ấy, Ly mới lên 8. oOo Nắng mùa hè chói chang, cái nóng như thiêu đốt, có bóng dáng nhỏ bé xiêu vẹo bước đi trên hè phố không một bóng người. Nắng chiếu lên da cô bé bỏng rát, làn da trắng đã đỏ ửng, chiếc váy trắng đã ướt đầm mồ hôi và bị bụi đường vấy bẩn, bước chân cô bé cũng không còn vững nữa, đất trời như hoa lên. Bóng dáng bé nhỏ dần ngã xuống nền đất nóng như than. Cô bé tỉnh dậy thì trời đã về chiều, ánh nắng hoàng hôn đỏ quạnh chiếu lên bóng dáng ngồi trên một chiếc ghế bành gần cửa sổ, từng lọn tóc được ánh nắng chiếu vào gần như phát ra ánh sáng. Cô bé chưa kịp hỏi gì thì cậu bé đã mở lời trước: “ Bé con, sao em lại ra đường giữa trời nắng như vậy, có biết là bị say nắng nguy hiểm lắm không?” Giọng cậu bé rất ân cần, nhưng cô bé vẫn cảm thấy có chút gì đó lạnh lẽo và cô độc. “ Em không muốn về nhà, anh đừng mách với bố mẹ em nhé.” Cô bé khẩn khoản cầu xin, nhảy ra khỏi giường đền bên nắm tay cậu bé. Cậu bé khẽ cau mày.
  3. “ Em không về nhà bố mẹ sẽ lo đấy.” Cậu nhẹ nhàng nói. Cô bé lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt đã đầy trong khóe mắt nhưng tuyệt nhiên không rơi ra một giọt nào. “ Không, ở nhà đó không ai thương em, mọi người đều bỏ đi hết rồi, còn một mình em thôi, em sợ mẹ kế lắm.” Cô bé nhắm tịt mắt lại, đầu vẫn không ngừng lắc, tay vẫn nắm chặt tay cậu bé. “ Tại sao em lại sợ bà ấy? Em đã gặp bà ấy chưa?” Cô bé vẫn lắc đầu. “Vậy thì em sợ gì?” Cậu bé cười, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh nắng. “ Nàng bạch tuyết sợ mụ dì ghẻ, nàng lọ lem bị dì ghẻ *** hại, cô Tấm cũng bị dì ghẻ hại chết. Em ghét dì ghẻ, em không muốn giống các cô ấy.” Cô bé vẫn hướng ánh mắt cầu xin đến cậu bé. “ Anh giúp em trốn nhé.” “ Vậy mẹ em đi đâu rồi?” Cậu bé hỏi mà không nén nổi cười. Cô bé này quả thật rất đáng yêu. “ Bố mẹ em mới li dị, mẹ đi rồi, bố nói em không bao giờ được gặp mẹ nữa.” Cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại trút hết tâm sự cho cậu bé, nhưng cô vẫn kể, vì cô tin người cứu cô không phải là kẻ xấu. “ Anh không thể để em lại đây.” Cậu bé dịu dàng nói. “ Nhưng anh sẽ bảo vệ em. Cô Tấm chẳng phải cuối cùng đã trở về bên vua sao? Nếu mẹ kế bắt nạt em, cứ đến nói với anh, từ bây giờ anh sẽ là anh trai em. Thế nhé.” Cậu bé giơ ngón tay út ra trước mặt cô bé. Cô bé do dự rồi cũng đưa ngón tay út ra. oOo Cái ngoắc tay giao kèo ấy đã gắn hai người lại với nhau. Nhưng Ly không bao giờ phải nhờ anh Linh bảo vệ mình. Mẹ kế của nó rất tốt với nó, không khác gì mẹ ruột cả, con riêng của mẹ, chị Hương chưa bao giờ mắng nó, trái lại luôn luôn bệnh vực nó không để nó bị mắng. Dù vậy, anh Linh vẫn giữ lời hứa, vẫn trở thành người anh trai của nó. 8 năm qua, anh Linh luôn che chở và bảo vệ cho Ly, anh ấy không chỉ là một người anh trai. Anh ấy đối với Ly là tất cả những gì nó cần cho cuộc sống này: là bố, là mẹ, là bạn và còn là đồng bọn nữa. Mọi trò nghịch ngợm trong trường đều do hai anh em bày ra. Nhưng người chịu phạt luôn là anh Linh. Ly chưa bao giờ bị ‘tóm’ cả. Anh Linh nói anh ấy sẽ không sao đâu, đúng là anh ấy không sao thật, vì thầy hiệu trưởng còn phải cung kính trước anh ấy, vì các giáo viên có bao giờ dám can thiệp vào việc của anh ấy, vì ngôi trường này do gia đình anh ấy xây dựng hoàn toàn. Anh Linh không bao giờ cho phép Ly đi ra ngoài trời lạnh mà không mặc ấm, không bao giờ để nó nhịn đói đi học, không bao giờ để nó phải lo lắng bất cứ điều gì, kể cả bài kiểm tra học kì. Nếu thấy cần, anh ấy có thể hoãn lại bài kiểm tra ấy vô thời hạn, không bao giờ để nó ốm mà đi học. Ly không bao giờ mang ô hay áo mưa? Anh Linh luôn thủ sẵn hai cái. Nó luôn luôn mang thiếu sách vở? Anh Linh luôn mang cả bộ sách lớp 10 của nó trong ôtô. Nó
  4. không mang giày thể dục hay mũ cối để học Quốc Phòng? Anh Linh mang những thứ đó suốt cả tuần. Nó dậy muộn? Anh Linh sáng nào cũng gọi điện đánh thức nó dậy, nếu không được, anh ấy còn cuốc xe đạp đến tận nhà nó. Nó không ăn sáng? Anh Linh luôn luôn dự trữ cả đống đồ ăn vặt vớ vẩn trong cặp. Ly không tưởng tượng được nếu thiếu anh Linh nó sẽ sống như thế nào. Nhưng chắc chắn là cuộc sống của nó sẽ trở nên rất hỗn độn với vô số rắc rối không tên mà bình thường khi có anh Linh nó không bao giờ phải lo lắng. Ly đang đánh cược cuộc sống bình thường của mình chỉ vì một ham muốn ích kỉ. Nó không muốn anh Linh chỉ là anh trai. Nó nghĩ nó điên mất rồi vì… đúng, nó đã yêu anh ấy. Yêu từ bao giờ? Chính Ly cũng không biết nữa. Tình yêu cứ như hạt giống nảy nở trong khu vườn tâm hồn của Ly mà nó không hề để ý, đến một ngày, khi nó phát hiện ra thì cây đã bám rễ sâu vào trái tim của Ly rồi, nó không đủ sức để nhổ cây ra và bỏ đi tình cảm ấy. Tình yêu là thứ thuốc độc ngọt ngào. Ly đã từng chế nhạo những lời này là chuối và sến. Nhưng bây giờ đây, khi đã biết cảm giác yêu một người là thế nào, nó lại thấy quả thật không sai. Tình yêu của nó, nó biết chỉ là đơn phương thôi, một người hoàn hảo như anh Linh sao có thể thích con bé như Ly được. Anh ấy xứng với một vị tiểu thư con nhà gia giáo, hiền thục, dịu dàng, biết quan tâm đến người khác, chứ không phải nó, hư hỏng, quậy phá và vô tâm. Có lẽ Ly nên an phận ở vị trí chỉ là một đứa em gái. Vì nếu là em gái, khi có vợ rồi thì anh ấy cũng sẽ không bỏ rơi nó. Nhưng mà nó lại không chấp nhận như vậy, nó thà hối hận vì đã nó ra lời không nên nói còn hơn là tiếc nuối cả đời. Và nó đã nói ra điều ấy. oOo Căn biệt thự sang trọng giữa lòng thành phố phù hoa. Bên ô cửa sổ kính rèm xanh, một bóng dáng thanh tú tựa người vào cửa sổ, đôi mắt lơ đãng ngắm nhìn đài phun nước phía ngoài nhà. Trên tay anh cầm một ly rượu vang đã gần hết. Gương mặt đẹp tựa tranh vẽ im lìm để ánh nắng chiếu vào làm cho người ta có cảm giác anh phát ra vầng hào quang thiên sứ. Vị quản gia già khẽ đẩy cánh cửa bằng gỗ nhưng chỉ đứng ngoài ngưỡng cửa, ông biết đây là không gian riêng của cậu chủ mình. Dù là ông, người đã chăm sóc cậu từ nhỏ nhưng khi chưa được phép cũng không được vào. “ Cậu chủ. Đã phát hiện ra nội gián của tập đoàn AT trong công ty ta.” “ Xử lí hắn đi.” Anh không thèm liếc lấy một cái, giọng nói thanh thoát nhưng lại mang ngữ khí lạnh lùng. “ Dạ vâng.” Ông quản gia cúi đầu rồi đóng lại cánh cửa gỗ, đôi mắt ông thoáng chút u buồn. Cậu chủ lại trở về là con người lạnh lùng cố dĩ. Từ khi cứu được Ly tiểu thư, ông tưởng cậu chủ của mình cuối cùng đã biết quan tâm người khác, nhưng không phải thế. Cậu chỉ tốt với một mình Ly tiểu thư thôi, những người khác cậu vẫn không
  5. thèm ngó ngàng tới. Dường như tất cả tình cảm cậu đều dành hết cho cô ấy, cô ấy có thể tự do ra vào thánh địa của cậu chủ, có thể đùa với cậu chủ, cậu chủ luôn hết mực quan tâm đến cô ấy, cái gì cũng lo cho cô ấy hết. Còn nhớ một lần tay lái xe cho cậu quên mất sách vở của Ly tiểu thư, cậu không nói không rằng đuổi việc hắn ngay lập tức, đến bây giờ hắn vẫn không thể xin được việc khác. Ôi cậu chủ của ông, con người lạnh lùng không biết đến tình cảm là gì mà lại giam mình trong xưởng thuộc da tại ngoại ô Paris suốt 1 tuần liền để học cách thuộc da làm cho Ly tiểu thư vỏ hộ chiếu, lại bỏ cả một tháng gia công mài giũa từng viên kim cương để gắn lên đó. Ông không thể hiểu nổi cậu ấy nữa rồi. Chàng trai vẫn lặng im đứng bên cửa sổ, ánh nắng vẫn như khảm lên anh vòng sáng chói lòa. Tháng 5, lúc ánh nắng chói chang nhất của 8 năm trước, anh đã thề sẽ bảo vệ và chăm sóc cho người con gái nằm bất tỉnh trên hè phố. Anh đã thực hiện đúng lời hứa, đã hết lòng chăm sóc cho cô ấy, vậy mà sao cô ấy vẫn bỏ anh mà đi? Tại sao những người anh yêu lần lượt bỏ rơi anh như vậy? Tại sao? Tại sao? “ Rắc rắc. Xoảng.” Ly thủy tinh trong tay anh vỡ nát, từng mảnh vụn găm vào bàn tay thon dài đẹp đẽ. Máu chảy rồi, máu chảy cả trong trái tim của anh nữa. Đau như vậy sao? “ Cậu chủ, cậu chủ.” Quản gia hốc tộc chạy vào, quên cả quy định không được phép vào phòng riêng của cậu chủ. Ông nhìn bàn tay cậu chảy máu mà đau xót, nhưng cậu phải nhanh lên, không kịp nữa rồi. “ Cậu chủ, Ly tiểu thư để lại cái này.” Ông đưa ra chiếc Mp3 hình con bò sữa. Đây là món quà đầu tiên cậu chủ của ông tặng Ly tiểu thư bằng chính những đồng tiền cậu kiếm ra. Anh nhíu mày nhìn chiếc Mp3 rồi nhanh chóng nhét tai nghe vào tai và ấn nút. Tiếng nói thân quen phát ra từ chiếc phone nhỏ. Đứng bên ô cửa sổ phòng cậu chủ, vị quản gia già khẽ mỉm cười nhìn theo bóng chiếc siêu xe thể thao màu trắng phi nhanh xuống đường. Cậu chủ của ông, cuối cùng cũng có được thứ mình khát khao mà không cần dùng đến tiền Anh à, khi anh nghe được những lời này có lẽ em đang ở thành phố sương mù rồi , Anh sẽ không buồn chứ? Em xin lỗi vì đột ngột ra đi như vậy, suốt 8 năm qua anh đã chăm sóc cho em, em cảm ơn anh rất nhiều. Em không thể ở lại đây được nữa, em biết là em ngu ngốc, em điên rồ. Nhưng em cần nói với anh một điều. Một điều thôi… Em yêu anh… Yêu anh nhiều lắm… Siêu xe lao như bay trên đường, anh nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là chuyến bay
  6. cất cánh, liệu anh có kịp không? Có thể níu cô ấy lại bên anh hay không? Hay lại để cô ấy ra đi như mẹ anh, như bà anh? “Được, cứ như vậy nhé.” Lão quản gia cất điện thoại đi, thở dài tiếc nuối. Cuối cùng thì cũng cần dùng đến tiền. Nhưng có sao đâu, đó là do ông dùng chứ đâu phải cậu chủ. “ Hành khách trên chuyến bay mang số hiệu 56 đến London xin mời bước ra cửa số 6.” Ly giật mình ngó quanh, đã đến giờ rồi sao? Nhanh thật. Đứng lên khỏi ghế, nó kéo lê chiếc vali đến chỗ gửi đồ. Trong vali không có gì nhiều, chỉ có vài bộ quần áo, mấy thứ đồ dùng cá nhân, tất cả những chỗ trống còn lại đều là quà của anh Linh tặng cho nó. Nó luôn giữ gìn cẩn thận từng món một. Nếu đã quyết định ra đi, Ly sẽ không trở lại. Tuy nó đủ dũng cảm để nói ra những lời đó, nhưng lại không đủ dũng cảm để nghe câu trả lời. Nó không muốn nhìn thấy tình cảm giữa nó và anh ấy sụp đổ trước mắt. Nếu thiếu anh Linh thì ở đâu cũng thế thôi. “ Ly, em phải đợi anh, có biết không?” Linh nắm chặt vô lăng và tự nhủ. Anh đang lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể, sân bay đã ở ngay trước mắt rồi, anh phải đến đó, càng nhanh càng tốt. Ly quay đầu nhìn lại lần cuối. Không có nước mắt, không có những cái vẫy tay thân thương. Nó gạt nước mắt vào trong, tiến ra đường băng. “ Rầm.” chỉ nghe có bấy nhiêu đã thấy cánh cổng sau để vào đường băng đã đổ sập. Bảo vệ định chạy ra tóm cổ gã điên đang phi xe vào thì chợt nhận ra biển số xe của thiếu gia tập đoàn nhà mình liền mỉm cười chào. Linh không quan tâm, anh mặc kệ tất cả, anh phải đến bên cô ấy, kéo cô ấy lại bằng mọi giá. “ Xin lỗi quý khách, xin mời quý khách sang phi cơ số 7.” Cô tiếp viên mỉm cười lịch sự dẫn đường cho Ly. Thế này có chết không cơ chứ, đổi phi cơ ngay phút chót mà chẳng thông báo cho hành khách gì cả. Không hiểu tại sao Tập đoàn nhà anh Linh lại ăn nên làm ra đến thế. Thôi chẳng sao, dù gì Ly cũng là người dễ tính, đi thêm một đoạn nữa chứ mấy. Phi cơ số 7, chiếc phi cơ mới tậu của tập đoàn Vương thị. Hehe, Ly cũng may mắn đấy, được đi máy bay mới. Mỉm cười một cái thật tươi, Ly bước vào trong máy bay. Ghế của nó số 34, cạnh cửa sổ. Quá tốt.
  7. Ghế bên cạnh nó là một người con trai đang ngủ gục, chiếc mũ phớt sùm sụp che đi gần hết gương mặt. Cẩn thận để không chạm vào hắn, Ly rón rén chui vào chỗ mình và chống cắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hà Nội nhìn từ trên cao như một mô hình đẹp mê hồn, hồ Gươm giữa thủ đô như một viên ngọc xanh biếc. Vĩnh biệt Hà Nội. “ Chị có cần dùng gì không ạ?” Cô tiếp viên mỉm cười hỏi Ly. Nó còn chưa kịp trả lời thì gã con trai bên cạnh đã nói bằng cái giọng ngái ngủ. “ Hai capuchino, cảm ơn.” Ly có mơ không vậy? Hay tại nó nhớ anh Linh quá đến độ ảo giác thế này, giọng nói của hắn giống anh Linh một cách kì lạ. Vẫn còn đang ngẩn ngơ, hắn đã bỏ chiếc mũ ra và nhìn chằm chằm vào Ly. Nó không thốt nên lời nữa. “ Anh…anh…” Ly lắp bắp. “ Sao anh lại ở đây chứ gì?” Linh mỉm cười đắc ý, biết ngay là cô ấy sẽ ngạc nhiên mà. Anh phải cảm ơn lão quản gia mới được. Không thốt nên lời, Ly chỉ biết gật đầu. “ Ngốc ạ, không lẽ anh lại để đứa em gái quý hóa bỏ sang Anh không một lời từ biệt sao? Với lại, đây là hãng hàng không nhà anh mà.” Linh cười to, anh khẽ cốc yêu Ly một cái. Ly không biết nói gì hơn nữa, anh ấy đã không nghe được đoạn ghi âm đó. Thôi vậy, số trời đã định, nó mãi mãi chỉ có thể là em gái. Đột nhiên, Linh kéo tay Ly đưa nó ra khỏi chỗ ngồi, đến cửa máy bay, Linh dừng lại, với tay lấy một vật gần giống như chiếc balô khoác lên vai sau đó lấy một chiếc đai buộc chặt nó vào người anh. Ly tưởng như có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người Linh qua lớp vải sơmi. Nó với anh ấy đang ở trong tư thế gần như ôm nhau. Không nói không rằng, anh đưa tay mở cửa máy bay, gió thốc vào. Ly bất ngờ vì sự việc diễn đến quá nhanh, ngoái đầu nhìn ra bên ngoài cánh cửa máy bay đang mở tung, Ly run bắn. Độ cao này chắc phải mấy nghìn mét rồi, anh ấy định làm gì đây? “ Anh đang làm gì thế?” Ly hét lên, cố át tiếng gió vù vù, cơ thể nó dán vào người anh Linh, đôi tay nó bất giác ôm chặt eo anh ấy. “ Anh muốn nói câu này lâu lắm rồi. Ly à, ANH YÊU EM.” Linh hét lên rồi nhảy ra khỏi máy bay, ôm theo cả Ly nữa. Nó đang bất động hoàn toàn, hạnh phúc trào dâng, cánh tay nó đang ôm lấy Linh khẽ siết lại thêm một chút. Liệu đây có phải một giấc mơ? Nếu là mơ, thì nó sẵn sàng chết trong giấc mơ ấy. Chỉ cần nó và anh được bên nhau như thế này. Mãi mãi.
  8. oOo Lão quản gia đứng trên đồi nhìn chiếc dù bật tung trên không trung. “ Cậu chủ à, nhảy dù hai người như thế không an toàn chút nào.” Lão lắc đầu nhưng nụ cười vẫn nở trên đôi môi già nua. Cậu chủ của lão cuối cùng cũng đã dũng cảm nói ra được 3 từ đó. Lão thấy thật là sung sướng. Lão tuy không phải là họ hàng gì với cậu, nhưng lão chăm sóc cậu từ lúc cậu còn đỏ hỏn chẳng nhẽ lại không hiểu được tâm tư cậu hay sao? Cậu chủ lạnh lùng như vậy, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà thôi, cậu vốn dĩ yêu Ly tiểu thư lâu lắm rồi, trước cả khi cứu được cô ấy. Trước đó một năm, lão và cậu chủ nhỏ của mình thường đi qua nhà của Ly tiểu thư, mỗi lần nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn chơi đùa ngoài sân ánh mắt cậu chủ lại sáng lên một niềm vui khác thường. Nhưng cậu chẳng bao giờ dám dừng xe lại để bắt chuyện với cô bé nhỏ, chỉ biết ngắm cô từ xa. Định mệnh đã đưa cô ấy đến với cậu. Buổi trưa hôm đó, lão đã thấy cậu chủ của mình đưa cô ấy vào thánh địa của cậu, ngồi lặng ngắm nhìn cô bé rất lâu, ánh mắt trìu mến. Sau này, nhờ có Ly tiểu thư mà cậu chủ mới biết cười, mới biết quan tâm chăm sóc đến người khác. Lão thấy vui mừng thay cho cậu, cậu và cô ấy sẽ hạnh phúc. Nhất định là như thế.  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2