intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giấc mơ mang mùi hoa dại

Chia sẻ: Ong Va Buom | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

58
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cô nhấc chiếc ly cafe lên một góc nghiêng nhẹ, Vòng tròn màu nâu sữa trong ly kẽ nghiêng đi mộ lt chút, mùi thơm toả ra, vờn quanh như khiêu khích vị giác. Đôi mắt đen láy ngước lên nhìn anh mỉm cười, chỉ nói với anh đúng một câu. "Được."

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giấc mơ mang mùi hoa dại

  1. Giấc mơ mang mùi hoa dại Cô nhấc chiếc ly cafe lên một góc nghiêng nhẹ, Vòng tròn màu nâu sữa trong ly kẽ nghiêng đi mộ lt chút, mùi thơm toả ra, vờn quanh như khiêu khích vị giác. Đôi mắt đen láy ngước lên nhìn anh mỉm cười, chỉ nói với anh đúng một câu. "Được." Sâu trong đôi mắt ấy, anh chẳng nhìn ra tư vị gì. Truyện ngắn: Giấc mơ mang mùi hoa dại . . . Cô và anh yêu nhau bốn năm. Bắt đầu từ khi anh vẫn còn là chàng sinh viên nghèo và cô vẫn ngây thơ trong chiếc áo dài trắng mướt như làn mây trên bầu trời trong vắt. Lúc đó, cô bên anh như một lẽ tất nhiên. Anh mỉm cười khi nhìn gương mặt bánh bao của cô chun mũi bĩu môi trách cứ anh hoang phí khi bỏ tiền ra mua một bó hồng to tặng cô ngày Valentine, nhưng sâu trong mắt cô ánh lên một cỗ ngọt ngào. Cô ôm lấy bó hồng màu đỏ nhạt, trên gò má phiếm hồng khiến người ta nghĩ đến chiếc bánh dâu ngọt ngào, anh nhìn chỉ muốn cắn một ngụm. Tình cảm giữa anh và cô không gập ghềnh như điện tâm đồ, cũng không trắc trở như trong những tiểu thuyết tình cảm, tình yêu của cô và anh bằng phẳng như mặt hồ thu không gợn sóng, êm đềm, mềm mại đầy thanh tĩnh. Lúc còn là sinh viên, cô cái gì anh hỏi cũng lắc đầu, sợ anh tiêu phí vào rồi lại hết tiền ăn trưa hay mua sách. Anh gõ nhẹ lên làn tóc mây đó, trong lòng nảy lên một cảm giác êm ái, tự hứa sẽ bảo vệ người con gái này cả đời. Tốt nghiệp đại học, anh đi làm ở một tập đoàn lớn của Nhật. Lần đầu tiên anh dẫn cô đi ăn mừng ngày có việc, cô lại lôi anh vào một quán phá lấu nhỏ ven đường. Cô cười nhẹ, khoé mắt cong lại lấp lánh như sao đêm, anh nhìn như muốn chìm sâu vào trong đó. Anh còn nhớ những ngày mưa, anh dẫn cô đi dạo công viên Tao Đàn, gặp trời bỗng hứng cơn mưa bất chợt, hai đứa chạy không kịp ngồi co ro dưới gốc đại thụ trông đến tội. Anh cúi người siết lấy bàn tay búp măng đó hà hơi nhẹ. Tiếng cười
  2. của cô vang lên khúc khích. Nhìn thấy gương mặt lấm tấm những hạt nước mưa trông như ngọc trai rải trên tuyết trắng của cô, anh không kìm lại đặt xuống trên màu môi đào đó một nụ hôn sâu. Để khi dứt khỏi hương vị ngọt ngào đó, hai đứa mới phát hiện phía sau còn có cả đống người nhìn anh và cô đầy ngưỡng mộ. Anh cười trừ, còn cô thì đỏ mặt. Nhìn nhau một chốc, cả hai nắm tay nhau chạy đi, tiếng cười vang lên cả một góc trời u ám. Thời gian là thứ dễ làm người ta hoài niệm. Khi anh nhớ lại từng hồi ức, thì thoáng chốc mặt hồ yên tĩnh đã trải qua ba mùa lá rụng. Ánh mắt cô vẫn như trước. Sâu như đáy hồ êm ả. Đáy mắt ánh lên một tia nhìn dịu dàng mỗi khi anh bắt gặp, làm trái tim anh chảy dài dòng suối ấm áp mãi không thôi. Đi ra đời hai năm, anh dần thay đổi. Chững chạc hơn, thấu đáo hơn. Và cũng bận rộn hơn. Nhưng bất kể thế nào, mỗi khi quay đầu lại anh đều nhìn thấy cô đứng đó. Mỉm cười. Anh yêu nhất là những lúc gối đầu bên chân cô nhắm mắt dưỡng thần. Lúc đó cô sẽ dịu nhẹ vuốt sâu vào tóc anh. Ngón tay mềm mại trượt lên làn da thô ráp, đi theo cấu trúc xương hàm anh màn vuốt ve nhè nhẹ. Những mệt mỏi trong anh, khi ấy, đều tan đi như bọt nước xô bờ. Những lúc như vậy, khi anh mở mắt ra sẽ nhìn thấy ánh mắt cô. Nhẹ nhàng và sâu lắng đến vô tận nhìn anh. Cô sẽ cười nhẹ, vuốt lên làn môi anh thô ráp, rồi nhẹ chạm cánh mũi êm mềm lên má anh, một cảm giác rất dễ chịu. Đã đôi lần, anh muốn chìm sâu vào cảm giác đó mãi không rời. Kim giây đồng hồ cứ tích tắc trôi theo dòng thời gian hờ hững. Như một đám mây trôi, thời gian cũng chuyển biến thật chậm đủ để khiến người ta giật mình thảng thốt khi nhận ra sự thay đổi. Mà, tình yêu giữa anh và cô cũng giống như những đám mây đó. Ráng chiều rơi xuống mái tóc cô, xuyên qua khung cửa kính mỏng manh. Nhìn từ xa, trông cô như một nhân vật trong tranh thủy mặc. Tách cà phê vẫn còn vương hơi ấm, làn khói mỏng tỏa quanh bàn tay mềm mại. Anh nói. "Mình chia tay đi."
  3. Cô nhìn anh mỉm cười thật nhẹ, đôi môi đào mấp máy vang lên từng thanh âm mềm mại.Cô nói. "Được." Cô nhấc chiếc ly cafe lên một góc nghiêng nhẹ, Vòng tròn màu nâu sữa trong ly kẽ nghiêng đi một chút, mùi thơm toả ra, vờn quanh như khiêu khích vị giác. Đôi mắt đen láy ngước lên nhìn anh mỉm cười, chỉ nói với anh đúng một câu. "Được." Sâu trong đôi mắt ấy, anh chẳng nhìn ra tư vị gì. Anh ngước lên nhìn những đám mây ửng hồng cứ lờ lững trôi đi trên bầu trời hoàng hôn nhàn nhạt. Anh cúi mắt, thở dài. Bản thân thay đổi từ khi nào, anh cũng không biết rõ. Hay chính vì tình yêu quá bình lặng này mà trái tim anh dần đông lại tảng băng ngăn cách giữa anh và cô? Thế mà, cô vẫn cứ thản nhiên mà chấp nhận. Anh cảm thấy phổi mình như thiếu luồng không khí. Anh hít một hơi thật mạnh, mang cái vị se lạnh đầu đông khiến người ta rét buốt thấu xương vào người. Khi anh ngoái người nhìn lại, thì thân ảnh cô đã không còn đứng đó nữa. Trời chiều đông, đủ sương để làm ướt mi mắt. Anh kiếm tìm một bàn tay mới. Cũng mềm mại và ấm áp. Đầy những nụ cười sưởi ấm một mùa đông giá buốt. Anh cười với khuôn mặt trái xoan ấy, thích thú hưởng thụ đôi mắt tinh nghịch nhìn anh. Những nụ hôn nóng bỏng. Cảm giác mới mẻ khiến anh quên mất một bờ hồ cuối thu thanh tĩnh. Đến khi tiếngđiện tâm đồ vang lên nhè nhẹ, anh bỗng choàng mở mắt. Anh cảm thấy thái dương đau nhói. Anh gặp tai nạn. Chiếc xe với gã tài xế say xỉn lao vào anh với vận tốc không tin được. Phút cuối cùng, trong đầu anh vang lên một tiếng gọi thật nhẹ nhàng. Phía bên ngoài phòng bệnh vang lên một tiếng chát chúa. Một giọng nói anh vô cùng quen thuộc vang lên rắn rỏi, đến mức hốc mắt anh chỉ chực trào ra dòng lệ nóng.
  4. "Cô không thể ở bên anh ấy lúc hoạn nạn thì tôi không cho phép cô ở bên anh ấy." Giọng nói đó quen thuộc đến mức, trong mơ anh cũng nghe thấy được rõ ràng. Thế là, anh bật khóc. Đến khi anh tưởng chừng mỗi khi ngoái đầu lại sẽ không thấy cô nữa. Thì cô vẫn ở đó. Chưa bao giờ rời xa. Trái tim anh vỡ oà. Bàn tay mới đó, đôi mắt đó, khuôn mặt đó....tất cả đều là hình bóng của cô mà anh tưởng rằng là tình yêu mới. Nụ cười lanh lảnh khiến anh khó chịu chỉ vì nó không dịu nhẹ như cô, những cái ôm siết khiến anh chau mày vì nó không êm ái như cô. Những lần tay cô chạm vào tóc, những ngón tay nhẹ đan xen, sự bình yên của anh từng đánh mất. Anh kéo cô vào lòng, bật khóc. Anh yêu em. Anh yêu em. Một ngàn lần không ngừng nghỉ. Một vạn năm chẳng đổi thay. Đến tận lúc cuối cùng anh cũng đã nhận ra. Trái tim anh, đã nằm trọn trong nụ cười êm nhẹ của cô mất rồi. Mà, mặt hồ kia cũng gợn lên một tầng sóng nhỏ, đủ để cảnh thu thêm sống động muôn phần. Tình yêu, không cần quá kịch tính. . . . . . End.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2