intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Giữa lưng chừng....Viết

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:25

55
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lãng đãng Hôm nay, nắng. Nắng màu que kem đậu xanh mút dở, lợt lạt và nhão nhoét. Gió phơ phất mỏng tang, như ai đó cầm quạt nan phe phẩy giữa trưa hè, Chỉ vừa đủ để đẩy cái phong linh bằng tre khua lộc cộc đều đặn. Con bé thấy là lạ. Vì bây giờ đang là đầu tháng tư, mà nắng tháng tư thì phải vàng sóng sánh và đặc quánh như mật ong đựng trong lọ thuỷ tinh cao cổ, nó thầm nghĩ.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Giữa lưng chừng....Viết

  1. Giữa lưng chừng...
  2. Viết. Lãng đãng Hôm nay, nắng. Nắng màu que kem đậu xanh mút dở, lợt lạt và nhão nhoét. Gió phơ phất mỏng tang, như ai đó cầm quạt nan phe phẩy giữa trưa hè, Chỉ vừa đủ để đẩy cái phong linh bằng tre khua lộc cộc đều đặn. Con bé thấy là lạ. Vì bây giờ đang là đầu tháng tư, mà nắng tháng tư thì phải vàng sóng sánh và đặc quánh như mật ong đựng trong lọ thuỷ tinh cao cổ, nó thầm nghĩ. Trời đã sang hạ. Nhưng mưa vẫn chưa thấy về. Ngồi thu lu trên mái nhà, con bé khẽ nhắm mắt để mình trôi bạt đi theo gió. Con bé ấy, một đứa con gái với mái tóc hoe hoe như lông mèo, ngắn cũn cỡn đến độ những túm tóc trên đỉnh đầu dựng đứng cả lên, lỉa chỉa một cách vô tổ chức. Nhìn từ phía sau, trông nó còn giống con trai hơn một cơ số những thằng con trai khác. Mà con bé cũng chẳng thấy phiền chút nào về điều đó. Nó hay vò rối rung mớ tóc tai lởm chởm, đút một tay vào túi quần và bước đi nghênh ngang trên phố, thỉnh thoảng lại cười nhạt thếch với những mặt người xa lạ đến nhạt nhòa xung quanh Con bé ấy, hãy gọi nó là Du đi vậy. Nó cũng cần một cái tên rõ ràng, để những người khác nhận biết được nó là một bản thể độc lập, và vì đây là câu chuyện của riêng nó, không phải của tôi. Du sinh vào một ngày giữa tháng tư, cung Dương Cưu.
  3. Giống một củ hành có nhiều lớp vỏ, Du có nhiều phần bản ngã tách biệt hẳn với nhau, cứ như những con người hoàn chỉnh riêng rẽ, và hoàn toàn mâu thuẫn. Du sống như mây trời. Cứ lửng lờ lửng lờ. Trôi trong vô định. Rong ruổi khắp nhân gian, đôi lúc dừng lại mong tìm cho mình một bến đỗ đủ bình an. Nhưng rồi cuối cùng, Du vẫn cứ phiêu lãng đãng thế, giữ cho mình đứng ngoài mọi cuộc chơi. Chẳng liên hệ sâu sắc với bất cứ ai ngoài những câu chuyện xã giao vụn vặt không đầu cuối.Du là đám mây của một ngày tháng mười một trời nghèn nghẹn sắc mưa. Nặng nề, u ám và lúc nào cũng có thể biến mất không còn dấu vết. Mười tám năm sống đầy ắp những hoảng loạn và tổn thương. Mỗi ngày qua, Du rúc sâu thêm một chút vào sau lớp mặt nạ ngông nghênh và bất cần, hoặc đôi khi là nhạt nhẽo và vô cảm. Để chôn lấp phần người oặt ẹo và méo mó. Tự do của mây trời thực chất là một thứ tự do phụ thuộc. Không tự mình đi đến được bất kì đâu. Chỉ đưa đẩy, đẩy đưa theo gió. Còn tự do của Du là một cái lồng đèm đẹp được trang trí bằng xích sắt và những ổ khoá không chìa. Đủ rộng lớn để Du có thể giả vờ tin vào một thứ tự do huyễn hoặc. Và đủ chắc chắn để Du không thể tự mình thoát ra. Cứ loanh quanh lẩn quẩn mãi trong những phiêu lãng triền mien
  4. Nhưng rồi cũng có người chạm được vào tận cùng trái tim Du. Cậu yêu của Du, một cậu con trai cung Xử Nữ. Du hay gọi cậu là Tử, Tử Tử của Tiểu Du. Tử có nụ cười ấm. Không quá rực rỡ, nhưng đong đầy trong Du từng chút yên bình. Tử đến, dần gỡ Du ra khỏi vòng quấn của những cái bóng rối, và đem lại cho Du cảm giác là một người-đang-sống-bình-thường. Đủ rồi, Tử ạ. Đủ để Du gom nhặt lại những mảnh tim mình vỡ nát dồn hết về bên Tử. Tử sống bạt mạng và bất cần hơn cả Du. Tử quan tâm đến tất cả những người Tử coi là bạn bè. Và có đôi lúc, Tử dịu dàng như những ngày mưa lập hạ.
  5. Tử là gió. Gió thì phải được tự do. Nhưng Tử là cơn gió bị nhốt lại trong căn nhà rỗng không. Chỉ có thể rượt đuổi chính mình vòng quanh những bức tường rêu mốc. Cái tự do của Tử cũng giống của Du, là tự do trong trói buộc.
  6. Tử có yêu Du không, Du không biết. Tử khó nắm bắt, và không để bản thân mình bị ràng buộc bởi bất kì thứ gì. Du không giữ chân được Tử. Chẳng ai giữ chân được Tử cả. Tử quan tâm và lo lắng cho Du nhiều. Những cuộc nói chuyện về đêm giúp Du trút vơi những đứt gãy. Và từng chút một, Du giúp Tử kéo sập những bức tường cũ kĩ. Nhưng tất cả cũng chỉ có thế. Cả Du và Tử đều là những chuỗi chắp vá lãng đãng mơ hồ. Thế nên tình cảm dành cho nhau cũng mơ hồ lãng đãng. Tử hay chở Du vòng vèo qua những con hẻm nhỏ chằng chịt trong những buổi chiều nắng đẹp.
  7. Phố nhỏ. Phố dài. Và phố rất xa. Thường chỉ có sự im lặng. Hoặc những mẩu chuyện vụn vặt. Hoặc một vài bài hát buồn mênh mang nào đó qua giọng Du nghèn nghẹn. Gục đầu lên lưng Tử, những bình yên hiếm hoi như lôi tuột Du vào miền vô định của những vòng quay bất tận.
  8. Ngày trôi. Những buổi chiều như thế lướt qua nhẹ bẫng.
  9. Đó là một buổi chiều muộn đầy gió. Du và Tử ngồi cùng nhau trong góc quán nhỏ quen thuộc. Quán vắng, vương *** chút ánh sáng cuối ngày. Căn phòng chập chờn mùi khói Mild Seven Lights dìu dịu Tử hút. Tiếng nhạc trôi miên man về mãi đâu đâu. Tử gõ gõ mấy ngón tay lên nắp phin cà phê nóng sực, vừa đưa mắt nhìn ra dãy đèn lồng trước hiên đang đung đưa theo từng nhịp gió. Du mải miết khuấy những vòng tròn vô nghĩa trong cốc cacao nghi ngút khói, thỉnh thoảng châm thêm trà khi thấy hai cái tách nhỏ đã trống không. Như bất kì buổi chiều muộn nào khác. Nhung những khoảng lặng chơi vơi bất chợt bị Tử phá vỡ. Tử thôi những tiếng gõ, nhìn Du và chậm rãi nói bằng giọng thản nhiên nhất có thể: _Tiểu Du này, tớ sắp đi.
  10. Du ngước mắt lên, tay vẫn khồng ngừng những tiếng lanh canh. _Đi? _Ừh, đi. Đến một nơi khác, rộng lớn hơn và xa lạ hơn nơi này - Tử trả lời trong cái cười khe khẽ. _Để làm gì? - Những vòng tròn trong cái chất lỏng nâu nâu bắt đầu rối loạn.
  11. _Biến mất như tớ chưa từng tồn tại - Tử rút một điếu thuốc khác và lơ đãng mỉm cười. Rít một hơi thuốc dài, Tử đưa cho Du tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện. Du nhìn chăm chú vào tờ giấy trong im lặng, rồi quay lại với việc khuấy cốc cacao đã nguội ngắt. Tiếng thìa va mạnh vào thành thuỷ tinh khô khốc. Chất lỏng bên trong tràn tung toé ra ngoài thành những vũng lớn. Vùi mặt vào hai bàn tay. Du khóc. Vai run lên theo từng cơn nấc.
  12. Tử nhẹ nhàng lau những vệt bắn trên tay Du và xoa xoa đầu Du như đang dỗ một đứa con nít. _Một tuần nữa tớ đi. Ấy phải ngoan nhé, dù không có tớ ở đây. Cố gắng tự mình ổn định lại mọi thứ. Tớ sẽ mua nhà trên đó chờ ấy lên sống cùng - Tử bắt đầu cười thành tiếng Du nấc thêm mấy tiếng nữa rồi thôi. Chùi nhanh khuôn mặt giàn giụa nước mắt,
  13. Du nhìn Tử. Mắt ráo hoảnh, đỏ hoe. Và Du cười, nhạt thếch. _Tử Tử biết không, tớ từng nghĩ, nếu có người thu mua những giấc mơ vỡ, tớ sẽ trở thành một trong những người giàu nhất thế giới. Tử vẫn cười, bình thản trong ráng chiều nghiêng ngả. Nhưng buổi chiều muộn ấy, một phần người trong Du chết theo những tiếng cười. Một tuần sau đó, Tử và Du gặp nhau bất cứ khi nào có thể. Những buổi chiều
  14. muộn bên nhau như kéo dài đến tận cùng. Buổi chiều cuối cùng trước khi đi, Tử và Du ngồi trên góc hành lang thoát hiểm ở tầng mười của toà chung cư cũ kĩ, lặng im nhìn trời và biển ngả màu. Du gục đầu lên vai Tử, ngủ. Giấc ngủ tròng trành như đang đứng trên mũi thuyền vào một ngày gió lớn. Đến khi Du mở mắt dậy, chỉ còn sót lại lớt phớt chút dấu vết của ngày tàn. Tử vẫn ngồi đó, như mờ hẳn vào làn khói thuốc. Bóng chiều hắt từng vệt liêu xiêu trên khuôn mặt. Du cứ thế ngắm Tử một lúc lâu. Cái cảm giác sắp mất đi một thứ quan trọng làm Du vỡ nát từng chút một. _Tử Tử này, khi ấy đi, tớ sẽ không khóc – Du lắc nhẹ tay Tử – Vì tớ muốn ấy được
  15. tự do. Tớ không muốn Tử Tử yêu của tớ bị ràng buộc vì bất kì thứ gì. Bất chợt, Tử vòng tay sang ôm Du thật chặt. _Hứa với tớ, phải giữ gìn sức khoẻ, không được hút thuốc nhiều và cũng không được bỏ bữa. Có chuyện gì cũng phải báo cho tớ biết. Nghe chưa? – Du cười nhẹ bẫng.
  16. Sáng hôm sau, Tử đi. Tạm biệt nhau bằng những cái ôm siết. Du ở lại. Một mình. Mất Tử. Mất bình yên.
  17. Đất trời chuyển hẳn sang hạ. Những cái nắng nhàn nhạt vơi dần. Nắng tắt muộn. Trời chiều cũng vì thế mà càng lướt đi vội vã. Du vẫn giữ những thói quen cũ. Du vẫn đi loanh quanh trong những ngóc ngách nhỏ quanh co. Du vẫn ngồi ở cái bàn quen thuộc trên gác xép của quán cà phê quen thuộc, khuấy đều đều thứ chất lỏng nâu nâu ngòn ngọt. Du vẫn lên hành lang thoát hiểm trên tầng mười chung cư, ngồi một lúc lâu trong những cơn gió còn đẫm hơi muối thổi ngược từ phía biển và nhìn mãi về phía cái dải xanh xanh nhập nhoạng xa xa. Du nhớ Tử. Mùi khói thuốc Tử hút. Những cái ôm siết. Những buổi chiều muộn. Những câu chuyện nhỏ lan man. Những im lặng. Và những dịu dàng tràn đầy Tử
  18. dành cho Du. Tất cả làm Du nhớ đến phát khóc. Nhưng Du không khóc nữa. Tử hay gửi về những tin nhắn kể những chuyện vụn vặt. Và hay gọi điện về chỉ để nghe tiếng Du bắt máy. Nỗi nhớ trong Du cứ dày lên ngày qua ngày và mốc meo từng chút một. Du bắt đầu thắt sao. Những ngôi sao be bé thắt bằng những dải giấy đủ màu, nằm hiền ngoan xinh đẹp trong hộp thủy tinh. Những ngôi sao thắt bằng nhớ thương vụn vỡ. Du cũng viết thư cho Tử. Những lá thư dài không bao giờ được gửi, nằm ngay ngắn im lìm trong chiếc hộp vuông vuông thơm nhè nhẹ mùi gỗ thông.
  19. Những giấc ngủ của Du cứ xoay vòng trong từng mảng kí ức. Xoay vòng giữa những mặt người giống nhau. Đôi lúc thức giấc, chỉ mong có ai đó đến thu mua những vụn giấc mơ. Tử đi vào một ngày tháng bảy nắng gắt gao đặc quánh. Cái nóng râm ran của một ngày giữa hạ như đang hút đến cạn kiệt những giọt sống cuối cùng của loài người. Trời không mưa. Du nhận được tin báo từ một số máy xa lạ. Và cả tin nhắn cuối cùng từ số máy của Tử. “Tớ nhớ Tiểu Du”. Trong một thoáng, Du cảm thấy như tim mình nứt toác, và
  20. đầu óc rỗng không. Nhưng mắt Du vẫn ráo hoảnh. Du nhét vội vài thứ vào ba lô, lẳng lên vai và hướng xe đi về tòa chung cư cũ kĩ. Từ trên tầng mười nhìn xuống, chỉ thấy nhung nhúc những lo toan. Du rút những lá thư ra khỏi cái hộp vuông vức. Châm lửa đốt. Ngọn lửa chập chờn. Thiêu rụi cả những nỗi đau. Trả tất cả trở lại về thinh không. Và chỉ còn lại tro tàn. Du hốt đống vụn tro be bé thả vào lọ sao. Lắc đều. Rồi trút cả xuống. Những ngôi sao đèm đẹp, lấp lánh xoay xoay trong gió. Như một cơn mưa rực rỡ sắc màu. Khóc đưa Tử đi giữa nắng trưa chao chát.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2