intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hạ cánh

Chia sẻ: G G | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

59
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

“Cơ quan còn ít việc nhờ tôi”, ông bịa tạc câu trả lời, rảo bước. Ông Bột công tác ở văn phòng X, chuyên làm việc không tên. Viết bằng khen vì chữ đẹp, đánh máy vì theo đúng nguyên văn, báo đội xe ra sân bay đón anh Z., vì chả còn ai báo. Ngót bốn chục năm qua, vô số cán bộ đã “kinh qua” bên cạnh, người lên chức, người bị đá, anh khác lãnh kỷ luật, lại cả anh lãnh án, ông vẫn thủy chung, vững vàng với lặt vặt hằng ngày, không có người lo...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hạ cánh

  1. Hạ cánh “Cơ quan còn ít việc nhờ tôi”, ông bịa tạc câu trả lời, rảo bước. Ông Bột công tác ở văn phòng X, chuyên làm việc không tên. Viết bằng khen vì chữ đẹp, đánh máy vì theo đúng nguyên văn, báo đội xe ra sân bay đón anh Z., vì chả còn ai báo. Ngót bốn chục năm qua, vô số cán bộ đã “kinh qua” bên cạnh, người lên chức, người bị đá, anh khác lãnh kỷ luật, lại cả anh lãnh án, ông vẫn thủy chung, vững vàng với lặt vặt hằng ngày, không có người lo dễ cơ quan không tồn tại nổi. Kiểm điểm công tác cuối năm của ông thường có câu “đã góp phần tổ chức (ngần này) hội nghị, bằng 105, 96% so với năm trước; tham gia ban đồng ca khối liên cơ quan trong hội diễn”. Trụ lại ở chỗ nước chảy xiết, đơn từ kiện tụng, đề nghị bay như lá rơi, hằng ngày giáp mặt những chánh với phó rất dễ tai nạn, đấy là thành tích chứ. Là vì ông luôn nhắc mình không bao giờ được mắc khuyết điểm, cứ phải thật tận tụy mới được, thảng hoặc hai sếp trái ý nhau thì giả tảng câm điếc vâng vâng thôi. Lần bị nhắc nhở duy nhất chả giống ai, mà ám từng giấc ngủ, miếng ăn. Sau hai năm đầu, chánh văn phòng gọi lên. “Hôm qua cậu đã nói gì phải không?”, hỏi đủng đỉnh, không nhìn. - Nói gì ạ? - Bột như bị thôi miên vào cây bút chì đang xoay tít trong tay sếp. - Không nhớ gì à? Thế chiều qua làm gì sau giờ làm việc? - Em đi mua đậu phụ cho vợ, cắt ô phiếu số 43. - Thế thôi á? - Rồi ngồi đầu ngõ với vài bạn phổ thông, chỉ có một thằng bạn đại học. Thưa thủ trưởng, quả thật em không biết đã nói gì. Sao ạ? - Chả sao sất. Thôi về sao nốt tài liệu đi. “Lần sau nhớ rút kinh nghiệm đấy!”, chánh văn phòng vẫn chả nhìn, thủng thẳng. Quả là đáng lo, những kỳ nâng lương, kiểm tra nhân thân xếp loại công chức đang đợi. Bên phòng N vừa có người “đi suốt”. Nên dù không biết phải lo gì, cuối năm
  2. Bột vẫn tự kiểm điểm “phát ngôn không đúng lúc đúng chỗ”, có điều không cụ thể được nó ra thế nào. Danh sách nâng lương kỳ đó có tên anh. Chà, ra là sếp không trù ẻo. Mình phải mua cái khóa Việt Tiệp, à mà khóa Minh Khai tốt hơn, bít kín mồm lại rồi ra giữa sông Hồng vứt chìa xuống, mới được. Nhưng hình như làm vậy cũng phải trả giá. Ông Bột luôn năm chỉ lao động tiên tiến, sau này xếp loại “hoàn thành nhiệm vụ không sai sót” khi bình bầu thi đua cuối năm, chứ chả bao giờ chiến sĩ thi đua hay giỏi xuất sắc gì gì. Rồi hạ cánh. An toàn! Di sản để lại cho con cái vào đời có một lý lịch trong sạch, của quý đấy chứ còn đâu. Và từ nay ta thành con người tự do đếch sợ thằng nào với thằng nào. Ngán chăng là mụ vợ lắm điều. *** Ông Bột lượn vài vòng rồi về cất cặp, thay bộ xuềnh xoàng, xong thừ ra. Chả còn ai sai bảo treo hộ áo mũ tôi vội quá, xách quà theo anh Y. đến chúc tết ban ngành này nọ. Ơ hay, thế ra chả ai cần mình sất a. Thế thì từ nay mình là thằng người gì, tồn tại thế nào cho có ý nghĩa? Đấy là những câu hỏi trọng đại khi ta “nghỉ theo chế độ sau thời gian đóng góp”. Nhưng không trả lời ngay được. Thôi cứ ra ngoài kia nếm náp thiên hạ xem ra sao đã. Ngoài cửa, hai người hàng xóm chào rất phải phép. “Ông xem, dâu con gì mà sai mẹ chồng như đứa ở”, một bà vãi lời sang khiến ông hãi, dính vào mâu thuẫn gia đình họ khéo phải vạ. Người thứ ba buôn điện thoại mải mê khiến ông buồn cười. Đàn bà hay thật, mua mớ rau rẻ năm trăm khoe mất năm nghìn, những thông tin mới đắt làm sao. Bèn sà vào “thông tấn xã vỉa hè”, là cái bàn tí teo dưới cây sấu mấy anh già gầy ấm chè mỗi sáng. Tối tối anh nào cũng canh tivi, sáng ra mua báo đọc sớm nên có đủ mọi chuyện để bình. Công an sao có thể mặc thường phục bắt kẻ vi phạm giao thông được nhỉ... Văn bản bộ X mới ra thằng chó nào soạn mà thậm ngu... Đại loại ý kiến đưa ra đều mang hơi hướng phê phán. Sáng nay thông tấn xã có màu không quá gắt gao. “A bác Bột thế là đã hưu rồi đấy nhỉ” - ông Sữa chào. - Thì đến tuổi phải nghỉ chứ còn gì nữa - ông Cháo khẳng định.
  3. - Chà, cái cây này chỉ rậm rạp mà hình như không cao lên, phải không các bác - ông Bột đận đà. - Không phải. Đấy là nó phát triển ngang - ông Cháo rất quả quyết, quay về đề tài đương bàn - Cái họng tôi dặm dặm ngàn ngạt, thầy thuốc bảo không phải do cảm lạnh mà là viêm tai nó thông sang mũi rồi xuống họng, mình lại nuốt nước bọt ấy vào. Phải uống limitixilin với nhỏ nước muối hằng ngày mới được. - Đúng quá! - ông Sữa cắt ngang - Nếu mà bị trĩ thì đừng cố rặn, rặn nhiều nó càng lòi ra. Ngâm thôi, ngâm nước nóng với dùng thuốc nam ông lang Või, mà đừng chè rượu gì nữa thì đỡ. - Bác nói chí lý! - ông Cháo tán thưởng - Bệnh họng mà rượu lắm nó càng nóng, có khi sinh ra ròn mạch máu tắc kinh mạch, xuất huyết não chưa biết chừng. Ông quay sang ông Bột: Thế bác đã có An cung ngưu hoàng hoàn chưa, tuổi này thể nào cũng phải vài viên để sẵn. Ông Bột lễ phép cảm ơn, rón rén đứng lên. Ông này đau họng, ông kia đau đít, sao có thể càm ràm mãi thế. Ôi mấy anh già, quá là mớ đời. Nhưng ông phải tránh xa một bộ ba, toàn loại chết sẽ được quàn bệnh viện oách nhưng lại đang phê phán một chủ trương cỡ vĩ mô. Trong đám đông có nguy hiểm. Lâu nay sếp nọ chê ông chậm, sếp kia ha ha trông vào anh mà anh chả nghĩ được điều gì mới à, những lời phê tạo động lực cho đời ông. Giờ tự do rồi tha hồ lựa chọn, tỉ như đội hình tán chuyện mỗi sáng phải vừa sướng mồm vừa khỏi lo tai vách mạch rừng. Rồi ông thấy đói. Tự do mà vẫn đói mới lạ. Về tỉ phú thời gian rồi, phải ăn sáng đủng đỉnh, phong lưu, như một nghi lễ mới được. *** Quán Liên Tươi có chiếc bốn bánh đậu, biển số quen quen. Đang tần ngần giữa tái và tái chín thì nghe ới. Bàn giữa nhô lên cái đầu trọc rất ngầu, gương mặt vừa láu cá vừa lấc cấc của Tý, thư ký sếp G. Trong “ngăn kéo cán bộ” của ông Bột, tên này thuộc loại hầm hố, giỏi việc, kiếm và tiêu tiền như mãnh hổ. Có tin đồn tỉnh miền núi nọ muốn gặp G để được phân bổ một dự án phải dành ngần ấy phần trăm cho thư ký. Trong nhà hắn cao hổ, cao ngựa bạch, sừng tê, rượu bao tử gấu... chẳng kể hết được. “May quá! Lại đây với bọn em” - Tý gọi, chỉ chai Hải Hậu còn nửa, bên cạnh là bát gầu mỡ còn nóng dầm đẫm chanh và tương ớt. Trước mặt Tý là Sửu, cũng
  4. chuyên viên dưới quyền G.. Cặp bài trùng này nổi tiếng ỡm ờ, nửa đùa nửa thật chả biết thế nào mà lần. - Toàn những thứ hại dạ dày... Ông Bột nhăn nhó, nghĩ mình tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhưng Tý rất trịnh trọng. “Bọn em đang nghĩ tới anh. Cái thằng công chức bố láo này, hắn chỉ Sửu, phải lấy anh mà noi theo thì mới nên người được”. - Em vừa bảo anh như người học võ bốn mươi năm không nghỉ chủ nhật nào - Sửu tủm tỉm - Anh về thì chả ai viết giấy khen với các văn bản đẹp đẽ, rõ ràng nữa. Chuẩn không cần chỉnh, có khi văn phòng phải triệu lại mới được. Có một chút hân hoan làm ông Bột đi cạn chén cay sè. “Thiếu gì người tài mà các ông nói vậy”. Đang lâng lâng trên cao, ông tụt hủm khi Tý ghé tai: “Thế anh định giải quyết cái vụ “phòng nhì” thế nào?”. - Phòng nào? - ông lo lắng nhìn quanh - Đừng có nói to thế! - Anh khéo giấu. Em trẻ bốn hai đang rừng rực hồi xuân, chỉ có bà chị không biết. Bọn em còn phải đứng xa lạy bố. - Đừng bịa thế phải tội ra. Đây gần nhà tôi... Hai thằng ông mãnh khen ông cảnh giác cao, hoạt động bí mật giỏi rồi chuyển sang chuyện thời tiết, những dự định của ông Bột, có định viết hồi ký thì đừng đưa thằng em này vào thành nhân vật tiêu cực đấy nhé. “Thôi không đùa nữa! - Sửu bỗng nghiêm giọng - Sếp G. giao nhiệm vụ bọn em đến dặn anh đừng buông lỏng ý chí, tiếp tục phấn đấu”. - Phấn đấu cái gì? - Thì anh tự biết lấy chứ. - Tôi làm sao biết được. Về nghỉ. Thế thôi. - Anh nói thế nào... Hay là giấu bọn em như giấu bà chị? - Khổ quá - ông Bột khổ sở - Có gì mà giấu. Thế sếp bảo gì? - Cũng không cụ thể. Bảo là anh tự biết cả.
  5. Bắt đầu cuộc tự kiểm điểm. Đâu như hội nghị ấy để lỗi trong phát biểu khiến sếp thành trò cười. Đâu như hôm thu công đoàn phí chỗ G. nói năng không dịu... Mặt mũi đang đẫn ra thì Tý lại thì thầm: “Anh nghĩ không ra đâu. Đây là do anh G. áy náy thôi. Sếp bảo không biết tôi đắc tội gì mà mời anh Bột đi ăn cưới con trai không được. Anh đừng nói là không được mời nhá. Em tra bảng lương phát thiếp mà”. Đục thủng óc cũng không có chỗ nào chứa vụ mời mọc ấy, ông Bột nhăn nhó: “Có lẽ hôm ấy răng sâu nó hành...”. Thì Sửu bô bô: “Hay anh tiếc tiền mừng?”. - Đừng nghĩ xấu cho anh Bột thế - Tý can - Thôi quên vụ này đi. Đại để là anh G. muốn anh giữ vững những phẩm chất khi còn làm việc, không giao du a dua kẻ xấu, chữa răng cẩn thận, lau sạch mồm sau khi ăn vụng. Không phải về rồi là muốn làm gì thì làm đâu. Cơ quan cũ và địa phương phối kết hợp nhau, vẫn có sự quản lý, anh đi đứng cử động nói năng gì biết cả đấy. Thế thế, anh ạ. Giọng nhẹ nhàng mà ông Bột cứng người lại. May quá từ sáng đến giờ chưa mắc khuyết điểm gì. Phải tỏ cho đâu đó biết mình không có chuyện gì, không có ý làm cái gì đây. Bèn chỉ bát gầu còn lấp xấp: “Thế này nhá, để tôi trả. Coi như mời hai ông sáng nay”. “Anh làm thế bằng xúc phạm tụi em” - Tý nói. Nhưng ông đã phắt dậy, xăm xăm ra chỗ dao bổ phầm phập xuống thớt. Chia tay nồng hậu. Bên này cảm kích được bữa sáng, bên kia hứa quán triệt rồi biết để mà tránh. Tý, Sửu cười phớ lớ giờ này hội thảo khoa học dưới vụ C sắp kết thúc để phát phong bì rồi liên hoan mừng thắng lợi. Ông Bột tỉnh hẳn rượu. Tiền ăn sáng tuần tới thế là toi. Ai mà ngờ tự do cũng có vị đắng...
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2