intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

họ đã thất bại như thế nào - phần 2

Chia sẻ: Loi K | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:43

53
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

"họ đã thất bại như thế nào" được đánh giá là giáo án cho những ai theo học mba (thạc sĩ quản trị kinh doanh), bài giảng về sự thất bại của các xí nghiệp trung quốc. Đây là lần đầu tiên có người dùng dao phẫu thuật và kính hiển vi tìm cho ra nguyên nhân, hay nói mạnh hơn là cái gene thất bại trong cơ thể xí nghiệp trung quốc.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: họ đã thất bại như thế nào - phần 2

Chuyện thứ sáu: Cự Nhân - “xin nhân dân hãy làm chứng”<br /> Năm 1992 một tờ báo lớn ở Trung Quốc đã tiến hành cuộc điều tra 10.000 thanh niên tại 10 thành phố<br /> lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu... Trong đó có câu hỏi: “Nhân vật trẻ tuổi nào mà bạn<br /> sùng bái nhất?” Kết quả trả lời, thứ nhất Bill Gatees, thứ nhì Sử Ngọc Trụ. Thời ấy Sử Ngọc Trụ quả<br /> là một trong những thanh niên có độ tuổi dưới 30 trứ danh nhất ở Trung Quốc. Nhưng bây giờ, sau hơn<br /> mười năm, nếu chặn hỏi một thanh niên trên 20 tuổi đang đi ngoài phố, “bạn có biết ai là Sử Ngọc Trụ<br /> hay không?” thì có lẽ hơn 90% sẽ lắc đầu.<br /> Cái thời khởi nghiệp sinh động và lạnh lùng khô khốc sớm qua nhanh, nhưng còn đó tấn bi hài kịch của<br /> Tập đoàn Cự Nhân do Sử Ngọc Trụ sáng lập - nỗi đau của tầng lớp thanh niên trí thức xông vào kinh<br /> tế thị trường lúc bấy giờ mà hôm nay, nếu xét từ một góc độ nào đó, không phải là chẳng có ý nghĩa gì.<br /> Chàng thư sinh ốm yếu, nhưng rất ưa cá cược<br /> Tháng 7-1989, Sử Ngọc Trụ, người An Huy một mình lang thang trên những dãy phố dài Thâm Quyến,<br /> rộng rãi, nhưng còn đó rất bộn bề và bẩn thỉu. Thâm Quyến đã có gần mười năm xây dựng đặc khu mở<br /> cửa, cả triệu thanh niên từ khắp nơi trong cả nước đổ về đây “đào vàng”, gió Nam quốc thổi lên thân<br /> hình mỗi chàng trai cô gái, làm cho “dã tâm” mang ít nhiều chất biển dám nảy mầm trỗi dậy giữa một<br /> rừng bao la bê tông cốt thép. Bảy năm trước Sử Ngọc Trụ với thành tích ưu tú số một của toàn huyện<br /> đã thi đậu vào khoa toán Đại học Triết Giang, ba năm trước anh lại trúng tuyển Đại học Thâm Quyến<br /> theo đuổi ngành quản lý khoa học phần mềm, sau khi tốt nghiệp được phân công nhận công tác ở Cục<br /> Thống kê tỉnh An Huy. Nhưng vì đẫm mình ba năm trong không khí khởi nghiệp ở Thâm Quyến, Sử<br /> Ngọc Trụ không thể chấp nhận cuộc sống buồn tẻ, phẳng lặng của cơ quan nhà nước và chỉ vài tháng<br /> sau đã xin từ chức, trở lại Thâm Quyến tìm cơ hội.<br /> Trong hành trang Nam hạ của Sử chỉ vỏn vẹn 4.000 nhân dân tệ vay mượn bạn bè và phần mềm hệ<br /> thống dàn trang in ấn M-6401, kết quả chín tháng trời mày mò, tâm huyết nghiên cứu. Sử Ngọc Trụ cao<br /> gầy, ốm yếu, nét mặt xương xẩu nhác trông như thể thư sinh phương Nam, nhưng anh ưa cá cược đến<br /> kinh người, và thiên tính đó luôn thể hiện trên bước đường lập nghiệp sau này của Sử. Anh gọi điện<br /> thoại xin gặp tạp chí “Thế giới máy vi tính” yêu cầu đăng quảng cáo trị giá 8.400 nhân dân tệ, in mỗi<br /> câu “M-6401, đột phá của lịch sử!” với điều kiện trả tiền sau khi đã quảng cáo. “Nếu quảng cáo không<br /> có hiệu quả, nhiều nhất chỉ có thể trả nổi một nửa và đành chết yểu mà bỏ chạy” - Sử nhớ lại thời hàn<br /> vi, rồi kể như thế.<br /> Sau 13 ngày, tài khoản của anh ở ngân hàng đã được chuyển tới ba khoản thu tổng cộng 15.820 nhân<br /> dân tệ, hai tháng tiếp lên đến 100.000, có thể nói đó là “hũ vàng” đầu tiên trong cuộc đời kinh doanh<br /> của Sử Ngọc Trụ. Anh đem toàn bộ số “vàng” đó và não lực đổ vào các lò quảng cáo và đúng 120<br /> ngày Sử thắng cược, trở thành triệu phú thanh niên, kín tiếng phát tài. Tháng 1-1990 anh xin tá túc<br /> trong ký túc xá sinh viên Đại học Thâm Quyến, ngoại trừ thời gian mỗi tuần một lần xuống lầu mua mì<br /> <br /> gói, còn lại đều ôm máy vi tính và sau 150 ngày đêm sáng tạo Sử Ngọc Trụ đã cho ra sản phẩm thứ hai<br /> - phần mềm xử lý văn tự M-6402. Đó là cái đêm lạ lùng ở ký túc xá, đồ đạc trong nhà không cánh mà<br /> bay, kể cả người vợ mấy tháng liền chẳng gặp mặt giờ này cũng không biết đang ở nơi đâu, nhưng với<br /> Sử đây là vạch xuất phát trên đường đua sự nghiệp, anh rời Thâm Quyến bờ Đông sông Chu Giang<br /> sang Chu Hải bờ Tây, lập công ty kỹ thuật riêng cho mình, đặt tên rất kiêu - Cự Nhân (người khổng<br /> lồ), ôm mộng trở thành IBM của Trung Quốc.<br /> Cự Nhân ra đời không bao lâu thì Sử Ngọc Trụ lại công bố một quyết định tràn đầy màu sắc cá cược<br /> mà tất cả bộ hạ đều phản đối, rằng bất cứ hãng tiêu thụ máy vi tính nào trong nước nếu đặt hàng mua<br /> của Cự Nhân 10 bộ cạc chữ Hán thì sẽ được miễn phí mời đến Chu Hải tham dự hội nghị khách hàng<br /> do “bổn công ty” tổ chức. Trong “nháy mắt”, 200 đại biểu từ Nam chí Bắc đã tề tựu về với Cự Nhân,<br /> Sử Ngọc Trụ chi ra mấy trăm ngàn nhân dân tệ để dệt nên một mạng lưới tiêu thụ sản phẩm ngành máy<br /> tính lớn nhất lúc bấy giờ ở Trung Quốc. Năm thứ hai Cự Nhân đứng đầu cả nước về bộ cạc chữ Hán,<br /> lãi ròng lên đến 10 triệu nhân dân tệ. Đó cũng là năm Cự Nhân vươn vai trở thành tập đoàn, tốc độ<br /> tăng trưởng tiến lên theo cấp số nhân với nhiều sản phẩm đều dùng chữ Hán được người Trung Quốc<br /> ưa chuộng. Rồi từ 1992 Cự Nhân hiển hách bước lên ngôi báu “điện não quốc vương” (người Trung<br /> Quốc lấy hình tượng bộ óc điện để chỉ máy tính) và Sử Ngọc Trụ trở thành thần tượng, đại diện cho<br /> lớp thanh niên trí thức biết đổi mới, kinh doanh và làm giàu. Anh được bình chọn là một trong “mười<br /> nhân vật phong vân nổi tiếng cải cách ở Trung Quốc”, là một trong “mười nhà xí nghiệp khoa học kỹ<br /> thuật ưu tú của Quảng Đông”, nhận giải cống hiến đặc biệt khóa 2 cho tiến bộ khoa học kỹ thuật ở Chu<br /> Hải với giá trị 63.000 nhân dân tệ, một xe con nhập khẩu và một căn hộ rộng 100 mét vuông. Thủ<br /> tướng Lý Bằng ba lần về thăm Cự Nhân và để lại bút tích “Nhân tài khoa học kỹ thuật trẻ tuổi là hy<br /> vọng của đất nước”. Tháng 6-1994 Tổng Bí thư Giang Trạch Dân đã thị sát Cự Nhân, khi viết thử lên<br /> máy tính xách tay, ông vui vẻ nói: “Trung Quốc cũng nên làm cự nhân!”. Sử Ngọc Trụ chiếm lĩnh đỉnh<br /> cao sự nghiệp lúc vừa qua cái tuổi “nhi lập”, mới hơn 30 tuổi, trẻ như một “thần đồng”.<br /> Từ 38 tầng nâng dần lên con số 70<br /> Năm 1992, trong ngất ngây của sự thành đạt, tài sản của tập đoàn hơn trăm triệu, vốn lưu động dồi<br /> dào, không vay ngân hàng, Sử Ngọc Trụ quyết định xây cất Tòa nhà Cự Nhân. Ý tưởng ban đầu là làm<br /> văn phòng cho tập đoàn sử dụng, chỉ cần 38 tầng, chưa hề nghĩ tới việc kinh doanh địa ốc gì cả. Cuối<br /> năm ấy một vị lãnh đạo Trung ương về thị sát Cự Nhân, lúc Sử hướng dẫn tham quan vị trí của tòa nhà,<br /> ông nhìn bốn phía và tấm tắc khen chỗ này đẹp quá, sao đồng chí Sử không xây cao hơn một tý. Chấp<br /> hành chỉ thị Sử thay đổi thiết kế, nâng lên 54 tầng. Dạo ấy có tin đồn Quảng Châu có dự định xây tòa<br /> lầu cao nhất Trung Quốc, 63 tầng, người ta đề nghị Sử dành vinh quang cho Chu Hải, anh “OK” ngay,<br /> vậy “Cự Nhân đại hạ” phải là 64 tầng. Đầu năm 1994 lại một vị lãnh đạo từ Bắc Kinh xuống thăm Chu<br /> Hải, chẳng rõ ai đó kỹ tính, sợ cấp trên không khoái với “con số 64 lành ít dữ nhiều”, vì nó giống như<br /> tháng 6 ngày 4 năm 1989 ở Quảng Trường Thiên An Môn, Sử Ngọc Trụ nghe ra cũng có lý nên lập tức<br /> cử người sang Hồng Kông chốt lại nhiệm vụ thiết kế cuối cùng là 70 tầng!<br /> Đây là cột mốc số “0” bắt đầu chặng đường lao xuống của Sử Ngọc Trụ mà sau này phải thân bại danh<br /> liệt. Cột mốc ấy được dựng lên trong cơn lốc thời đại, cả nước như một dòng lũ cấp tiến, không có ai<br /> phát hiện ra cái chuỗi ngẫu nhiên, tùy ý kia đang thai nghén bao rủi ro, bất ổn và cũng không có ai nhìn<br /> <br /> thấy dây cháy chậm dẫn tới nguy cơ vừa điểm hỏa. Tòa nhà Cự Nhân cao 38 tầng thì vốn đầu tư là 200<br /> triệu nhân dân tệ, thời gian thi công là 2 năm đối với tập đoàn, nhiệm vụ này hoàn toàn có khả năng<br /> gồng mình chịu đựng được. Nhưng tôn cao 70 tầng, có nghĩa là 1, 2 tỉ tiền vốn và sáu năm thi công, bài<br /> toán đã khác hẳn, bởi ẩn chứa rất nhiều biến số.<br /> Dẫu vậy Sử Ngọc Trụ vẫn tự tin, sản phẩm 6303 của Cự Nhân cung không đủ cầu, năm sau cao hơn<br /> năm trước những 300%, cứ theo đà này thì vốn liếng cho Cự Nhân đại hạ là không có vấn đề. Sai lầm<br /> của Sử và nhiều nhà xí nghiệp trẻ khác chính là ở chỗ này, xem lợi nhuận dự kiến là hiển nhiên thực tế,<br /> lấy nó làm cơ sở vẽ nên bao quy hoạch chói ngời, ai can gián cũng không nghe.<br /> Thoạt đầu mọi việc rất thuận buồm xuôi gió, chính quyền thành phố Chu Hải vì để ủng hộ kiến trúc có<br /> tính biểu trưng “Toàn quốc đệ nhất cao lâu” nên đã bật đèn xanh, giá đất vốn dĩ 1.600 nhân dân tệ nay<br /> giảm còn 700, rồi cuối cùng còn 350, tựa hồ như cho không.<br /> Còn về vốn, Sử Ngọc Trụ định vay ngân hàng, nhưng các tham mưu đề xuất một diệu kế, bán nhà trên<br /> bản vẽ, chẳng khác nào như “góp gạo thổi cơm chung”. Thuở ấy Cự Nhân thật danh tiếng, tài sản hơn<br /> cả trăm triệu nhân dân tệ, 38 công ty con, mục tiêu giá trị sản lượng là 5 tỉ và đến 1995 sẽ niêm yết<br /> bán cổ phiếu. Một tập đoàn máy tính lớn nhất nước như vậy ai mà không tin, cho nên quảng cáo bán<br /> Tòa nhà Cự Nhân vừa tung ra thì khách hàng đứng xếp hàng rồng rắn. Đây là lần đầu tiên cuộc bán nhà<br /> trên bản vẽ đã diễn ra ở Hồng Kông, mỗi mét vuông sàn của Cự Nhân đại hạ lên tới 10.000 đô la<br /> Hồng Kông, cộng thêm phần tiêu thụ ở Đại lục Sử Ngọc Trụ đã nhanh chóng có một số vốn kha khá,<br /> chỉ còn chờ khởi công xây dựng nữa mà thôi. Lúc ấy chẳng ai ngờ tòa lầu có ý nghĩa như tượng đài<br /> thành công của Cự Nhân và Sử Ngọc Trụ cuối cùng lại bỗng nhiên dẫn anh, cùng tập đoàn đi tới tắt<br /> thở, lụi tàn!<br /> Cự Nhân “hạ lệnh tổng tấn công”<br /> Năm 1993, thị trường máy tính ở Trung Quốc nổi cơn sóng gió trước tấn công của bên ngoài, lệnh cấm<br /> xuất khẩu máy vi tính cho Trung Quốc đã bị dỡ bỏ, bấy giờ trên Đại lục bắt đầu xuất hiện những hàng<br /> hóa mang thương hiệu danh tiếng toàn cầu, Trung Quan Thôn, nơi được mệnh danh là Thung lũng<br /> Silicon của Trung Quốc thực sự chao đảo, còn dưới này Cự Nhân cảm thấy ớn lạnh, hoang mang.<br /> Nhiều năm sau không ít người đã bàn luận, nếu lúc ấy Cự Nhân cứ kiên trì ngành nghề máy vi tính thì<br /> chung cuộc chắc không ảm đạm như bây giờ. Tình thực mà nói thì khi chưa có hàng ngoại, sản phẩm<br /> của Cự Nhân là nhất đẳng, nhưng cũng chỉ quốc nội, dân tộc mà chưa phải là quốc tế, toàn cầu cho nên<br /> không đủ sức cạnh tranh trong điều kiện thị trường thực sự mở cửa. Dẫu biết Sử Ngọc Trụ thuộc tầng<br /> lớp trí thức, anh đã từng nói “quản lý cũng là sức sản xuất”, anh không giống như những nhà xí nghiệp<br /> trình độ văn hóa thấp chỉ dựa vào gan to, liều lĩnh mà rất căn cơ mưu lược, nhưng vì chưa được tập<br /> dượt trong môi trường toàn cầu hóa nên anh đành đề xuất “khởi nghiệp lần thứ hai” chứ không dám cá<br /> cược như trước đây. Người ta còn nhớ hai tháng sau khi Tổng Bí thư Giang Trạch Dân rời Cự Nhân<br /> trở về Bắc Kinh, Sử Ngọc Trụ đã gióng hồi chuông cảnh tỉnh nguy cơ, anh nói tập đoàn chúng ta đang<br /> lâm năm bệnh nặng: nhiệt tình khởi nghiệp đã nguội lạnh, cơ chế nồi cơm to vừa xuất hiện, trình độ<br /> quản lý thấp, ngành nghề và sản phẩm đơn nhất, năng lực phát triển thị trường chậm. Ngoại trừ căn<br /> <br /> bệnh “ngành nghề sản phẩm đơn nhất” được chữa trị một cách vội vàng như cứu hỏa, bốn căn bệnh còn<br /> lại cơ bản không hề động đậy cho tới khi Cự Nhân tàn lụi.<br /> Công nhận là Sử Ngọc Trụ khi lâm nạn khủng hoảng thị trường đã sáng suốt đề ra đa nguyên hóa,<br /> chuyển hướng từ độc tôn máy vi tính sang cả ngành nghề thuốc bảo vệ sức khỏe đang phát đạt lúc bấy<br /> giờ. Nhưng anh liền mắc sai lầm, lại đơn nhất, đơn nguyên loại sản phẩm mới mà Sử là người “ngoại<br /> đạo”. Nếu Sử thực hiện đa nguyên hóa một cách đích thực, song song cả ba tuyến: máy vi tính, xây<br /> dựng Tòa nhà Cự Nhân và hơn 100 chủng loại thuốc bảo vệ sức khỏe thì chắc tình hình đã diễn ra theo<br /> một hướng khác, đôi khi khả quan hơn. Song đáng tiếc là Sử Ngọc Trụ lại gộp chung độc tuyến và<br /> bỗng chốc Cự Nhân máy vi tính “lột xác” thành Cự Nhân thuốc bảo vệ sức khỏe, đua chen với Phi<br /> Long, với Thái Dương Thần.<br /> Anh thân hành đứng ra thống soái, thành lập bộ tổng chỉ huy ba chiến dịch lớn và tám phương diện<br /> quân Hoa Đông, Hoa Trung, Hoa Nam, Hoa Bắc, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc và hải ngoại. Hơn 30<br /> công ty con của Cự Nhân nay biên chế thành quân đoàn, sư đoàn, các cấp giám đốc bây giờ được<br /> phong chức là tư lệnh. Trong lệnh động viên Sử Ngọc Trụ ghi rõ: Đầu tư mấy trăm triệu nhân dân tệ<br /> cho ba chiến dịch lớn, quân số trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia khoảng trăm ngàn người, sử dụng<br /> phương thức tác chiến tập đoàn quân nhằm đạt tới lợi nhuận mỗi tháng tính bằng trăm triệu. Tổ chức<br /> đội ngũ kinh tiêu 10.000 người, sau hai ba tháng rèn luyện sẽ trở thành tầng lớp “sĩ quan”, những thanh<br /> niên sung sức sẽ được đào tạo làm “quân đoàn trưởng”, “sư đoàn trưởng” có khả năng chỉ huy chiến<br /> đấu lâu dài.<br /> Ngày 18.5.1995 Sử Ngọc Trụ hạ lệnh tổng tấn công, đồng loạt quảng cáo trên 100 tờ báo lớn trong cả<br /> nước giới thiệu Tập đoàn Cự Nhân kinh doanh tiêu thụ 30 sản phẩm mới thuộc ba ngành máy vi tính,<br /> thuốc bảo vệ sức khỏe, dược phẩm, trong đó có 12 loại chủ yếu như giảm béo, bổ não, cường thận,<br /> sáng mắt, khai vị... Có lẽ đây là một chiến dịch quảng cáo bán hàng dày đặc, cấp tập nhất trong lịch sử<br /> thương mại ở Trung Quốc, mạnh mẽ như mưa sa bão táp, xối xả không thua gì đạn bom. Song song với<br /> quảng cáo trên phương tiện truyền thông thì hàng hóa của Cự Nhân đã được đưa tới 500.000 cửa hàng,<br /> tiệm buôn, thương trường, siêu thị trên khắp Trung Quốc. Chưa tới nửa năm, từ 38 công ty con nay<br /> bành trướng lên kỷ lục 228, tuyển dụng thêm hàng ngàn nhân viên và lấy hàng của 150 hãng gia công,<br /> chế tạo, bào chế. Tờ báo nội bộ là “Cự Nhân báo” cũng phối hợp chiến trường đã xuất bản mỗi kỳ một<br /> triệu số, thật là điều xưa nay hiếm và được đưa vào sách kỷ lục của thế giới. Với chiến thuật chớp<br /> điện như vậy, chỉ 15 ngày sau hạ lệnh tổng tấn công, Sử Ngọc Trụ nhận được tin thắng trận, đơn đặt<br /> hàng được đột phá quan ải 1,5 tỉ nhân dân tệ, Cự Nhân lập tức trở thành tiêu điểm của giới truyền<br /> thông. Đến như “Nhân dân nhật báo” vốn dĩ vô cùng cẩn thận lúc đưa tin, vậy mà trong vòng nửa tháng<br /> đã đăng in bốn bài phóng sự ca ngợi Cự Nhân. Sử Ngọc Trụ lại ngất ngây như trong “kỳ trăng mật”<br /> còn ngọt ngào, êm ái hơn nhiều lần so với trước kia khi tung ra thị trường bộ cạc chữ Hán.<br /> Nhưng rất nhanh, nhanh tới mức mà hôm nay nhớ lại người ta vẫn cảm thấy đau lòng vì không kịp trở<br /> tay - chiến trường bỗng xuất hiện hỗn độn mà khả năng chỉ huy, điều phối không tài nào ứng phó nổi.<br /> Nhân viên Cự Nhân chưa hề có kinh nghiệm kinh doanh hàng tiêu dùng thường nhật, một vài trận thắng<br /> lớn vừa qua là nhờ số tân binh lôi kéo từ các xí nghiệp, cửa hàng dược phẩm, họ như lính đánh thuê,<br /> thiếu hẳn lòng trung thực và qui phục Cự Nhân. Khi chiến trường thắng lợi thì đám người này hò hét<br /> <br /> đòi tăng lương, nhưng cảm thấy có xu thế thất bại liền đánh bài chuồn sớm nhất. Chỉ sau hai tháng hạ<br /> lệnh tấn công, Sử Ngọc Trụ không thể không tuyên bố “chỉnh đốn khởi nghiệp”.<br /> Đầu năm 1996, Sử bắt đầu từ xuất kích toàn diện chuyển sang chủ trương chiến dịch trọng điểm. Nhận<br /> thấy tiềm năng thị trường của sản phẩm giảm béo rất lớn, Sử quyết định toàn lực cho chiến dịch mới<br /> với tên gọi “To mà không béo” thân hành chỉ huy ba “dã chiến quân”, mỗi “dã chiến quân” có tám<br /> “binh đoàn”, dưới các “binh đoàn” là “tung đội”. Ngoài ra tổng bộ có “đội xung phong” khá tinh nhuệ.<br /> Tháng 2-1996, Sử đưa ra khẩu hiệu “Xin nhân dân hãy làm chứng” và hô hào ba quân vào chiến dịch.<br /> Đây là lúc thiên tính ưa cá cược, say doanh lợi của Sử Ngọc Trụ thể hiện rõ nét nhất. Đúng như một<br /> thuộc hạ của anh đã nhận xét: “Tài năng trí thức nơi người thanh niên đó đối với hiểu biết của dân<br /> chúng thì hết sức miệt thị, nhưng lại vô cùng tự tin, hào hứng rót vào quảng cáo tấn công lợi nhuận.”<br /> Mãi sau này người ta mới biết về bài báo tuyên truyền “Ba ba không nhiễm bệnh ung thư” ký tên tiến<br /> sĩ Viên Lâm Đại học California - Mỹ mà Cự Nhân tung ra để quảng cáo cho thuốc bảo vệ sức khỏe<br /> “Xương mềm ba ba”, là do một sinh viên ngoại ngữ xào xáo chấp bút. Tương tự với nhiều sản phẩm<br /> khác của Cự Nhân, đám văn nhân được đặt bài đã tưởng tượng sáng tác nên các tuyệt chiêu quảng cáo<br /> lạ lẫm, giật gân, hấp dẫn. Chủ nhiệm phòng nghiên cứu khoa học và phát triển công nghệ của Sử Ngọc<br /> Trụ chẳng là thạc sĩ, hay tiến sĩ gì cả, mà do giám đốc bộ môn, quảng cáo kiêm nhiệm.<br /> Sau khi cục diện thất bại đã rõ ràng Sử tự kiểm thảo và đổ lỗi cho nhà nước chỉnh đốn thị trường thuốc<br /> bảo vệ sức khỏe mà lẩn tránh nguyên nhân quảng cáo không trung thực. Thực tình thì thuốc bảo vệ sức<br /> khỏe là loại hàng hóa tiêu dùng lấy công hiệu để kích cầu, quảng cáo chỉ có tác dụng mở màn sức mua,<br /> muốn duy trì hay phát triển sức mua thì dựa vào hiệu quả uống thuốc. Bằng chiến thuật quảng cáo kiểu<br /> ném bom mà chiếm lĩnh thị trường chẳng khác nào xây lầu cao trên cát, không có chân móng vững<br /> vàng. Sau này có người đã hỏi Sử Ngọc Trụ mấu chốt của kinh doanh thuốc bảo vệ sức khỏe là gì, thì<br /> anh lại trả lời rất bài bản, một là phải được khoa học chứng minh hàng tốt, hai là phải được người tiêu<br /> dùng công nhận và cảm thấy có hiệu quả. Đáng tiếc là hai điều này năm 1995 Sử Ngọc Trụ không ngộ<br /> ra, ngược lại phạm phải một sai lầm rất tiểu nhân, đặt chuyện nói xấu đối thủ cạnh tranh, rằng nước<br /> dinh dưỡng cho nhi đồng Oa Ha Ha có độc tố, khiến hãng này giảm mất doanh thu những 50 triệu nhân<br /> dân tệ, tổn thất 6,7 triệu. Oa Ha Ha phát đơn kiện lên tòa án trung cấp thành phố Hàng Châu. Tháng 11996 Cự Nhân (người khổng lồ) điều đình với Oa Ha Ha (tiếng cười con trẻ) giải quyết tranh chấp<br /> không qua xử án, và “tớ sẽ đền cho cậu” 2 triệu nhân dân tệ. Oa Ha Ha kiên quyết ra tòa, tháng 1-1997<br /> Cự Nhân họp báo xin lỗi Oa Ha Ha.<br /> Xin lỗi Oa Ha Ha là một sự kiện gia tốc quá trình lao xuống dốc của Cự Nhân, trong khi đó đám lính<br /> đánh thuê cho Sử Ngọc Trụ đã ngửi thấy mùi nguy cơ của “người khổng lồ” bèn âm thầm tư túi, họ nói<br /> với nhau “Chiến dịch to mà không béo” là “bữa tiệc cuối cùng”, và “Cự Nhân báo” của tập đoàn phải<br /> hô hoán lên rằng, tài sản đang bị thất thoát. Sử Ngọc Trụ vô kế khả thi, chỉ còn cách tổ chức cho cán<br /> bộ trung cao cấp của Cự Nhân đi tham quan nhà ngục trọng án ở thành phố Cao Minh tỉnh Quảng Đông.<br /> Còn công trình Tòa nhà Cự Nhân thì như cái tàu há mồm, mỗi ngày không biết ngốn biết bao nhiêu là<br /> nhân dân tệ mà vẫn chưa thấy nhô lên khỏi mặt đất. Sử Ngọc Trụ đã đi một nước cờ hạ sách, giật gấu<br /> vá vai, không ngừng điều động vốn lưu động của công ty thuốc bảo vệ sức khỏe nhét cho đại hạ 70<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2