intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hỏa long thần kiếm - Phần 62

Chia sẻ: Tran Minh Thang | Ngày: | Loại File: DOC | Số trang:6

82
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thì ra những thế võ này thảy đều tương khắc với nhau và chế phục với nhau một cách tài tình. Thêm năm hiệp nữa trôi qua, chợt Mộ Dung Ngọc cất mình bay bổng lên ba trượng, dùng ngón chân xoi thẳng xuống như một mũi dùi tấn công và hàm hạ của Đường Luân. Cùng trong một lúc, thanh Thái nguyệt cổ kiếm tung ra một đòn Kim cang phục hổ, chém thẳng vào giữa đỉnh đầu của Đường Luân

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hỏa long thần kiếm - Phần 62

  1. Phần 62 Thì ra những thế võ này thảy đều tương khắc với nhau và chế phục với nhau một cách tài tình. Thêm năm hiệp nữa trôi qua, chợt Mộ Dung Ngọc cất mình bay bổng lên ba trượng, dùng ngón chân xoi thẳng xuống như một mũi dùi tấn công và hàm hạ của Đường Luân. Cùng trong một lúc, thanh Thái nguyệt cổ kiếm tung ra một đòn Kim cang phục hổ, chém thẳng vào giữa đỉnh đầu của Đường Luân. Bích Cơ nghe Đường Luân rú lên một tiếng, rồi nhún chân bỏ chạy. Trong lòng nàng thảng thốt kinh hoàng, chưa kịp kêu lên một tiếng thì bên kia Mộ Dung Kim đã thét lên : - Ngọc nhi, mau mau thu kiếm rút lui! Nhưng lời nhắc này đã trễ, thân hình của Đường Luân vừa tức tốc chạy ra ngoài ba thước, thình lình quay phắt trở về, và lưỡi Hỏa Long thần kiếm tỏa ra một đạo hồng quang sáng rực. Tức khắc, Mộ Dung Ngọc liên tiếp trúng hai nhát đòn, máu thắm đầm đìa. Thế ra đó là chiêu Phong Đàng Đại La, một đường gươm sát thủ cuối cùng của Đại la kim cang kiếm pháp. Mộ Dung Ngọc sắc mặt tái xanh, ôm lấy vết thương mà rên rĩ. Người ta thấy chiếc áo thư sinh của Mộ Dung Ngọc bị cắt đứt hai đường, máu trào ra cuồn cuộn. Thì ra với thế võ này Đường Luân có thể đâm suốt qua tim của Mộ Dung Ngọc một cách dễ dàng, nhưng chàng vốn có từ tâm nên khi chỉ đi một nửa đường gươm bất giác mềm lòng cắn răng đẩy lưỡi kiếm đi sang cánh hữu. Một tràng tiếng vang khua lên rổn rảng, thanh Thái Nguyệt bị thần lực của Đường Luân từ trong thanh Hỏa Long thần kiếm làm cho gãy tươi mấy đoạn và đường gươm cắt xéo thành hai vết thương nặng nề. Vào lúc đó thì “véo, véo, véo” ba đốm sáng lập lòe xé gió bay vù vào mặt Đường Luân. Thì ra Mộ Dung Kim nãy giờ đấu với Trần Như Phong, vì trong tay có báu kiếm lại thêm đối thủ là Trần Như Phong yếu hơn ông ta một bực, đồng thời trong tay chỉ có một chiếc võ kiếm nên Mộ Dung Kim hoàn toàn làm chủ tình hình. Tuy vậy, lấn áp ngón đòn Trần Như Phong không phải là một việc dễ vì lão già này cứ khôn ngoan lẫn trốn một cách hoạt kê, hài hước. Thỉnh thoảng ông ta lại thừa cơ điểm ra một ngón, tấn công các yếu huyệt của Kiếm Thánh. Mộ Dung Kim một mặt trổ hết những thế võ bí truyền để cầm chân lão già họ Trần, một mặt quan sát cuộc chiến giữa con mình và Đường Luân. Vì vậy mà đã mấy lần ông ta lên tiếng nhắc nhở, chỉ bảo cho con mình. Mãi đến lần cuối cùng, khi Mộ Dung Ngọc vì cấp công háo thắng nên tung ra một thế Kim Cang Phục Hổ và Đường Luân trả lại đòn Phong Đảng Đại La. Sự diễn biến quá ư mau lẹ, ông vừa nhắc thì đã trễ, làm cho Mộ Dung Ngọc phải thọ trọng thương. Lòng thương con tức tốc dâng lên, Tây Phương Kiếm Thánh nghiến răng kèn kẹt, cũng dùng hết sức mạnh của mình chém về phía Trần Như Phong một đòn Phóng Đảng Đại La. Chiêu thức thật là hùng hậu, đẩy Trần Như Phong bắn lùi năm bước. Thừa một chút rảnh tay đó, ông ta bắn vù ra ba mũi ám khí về phía Đường Luân để ngăn bước tiến của chàng, không cho truy kích Mộ Dung Ngọc.
  2. Tuy mắt trông chưa rõ, nhưng biết rằng lãnh lấy Phong đảng Đại la thì thương tích không nhẹ, Kiếm Thánh bắn vù về phía con mình, thò tay ra bế xốc Mộ Dung Ngọc lên vai. Trong khoảnh khắc đó lại thêm ba mũi ám khí xé gió vèo vèo, chia ra ba đường: thượng, trung, hạ, tấn công vào mình của Đường Luân. Ban nãy, Đường Luân vừa đảo mình trốn ba mũi ám khí thứ nhất chưa kịp đứng vững thì ba mũi nữa lại ào ào bay tới. Đường Luân tức tốc xử thân pháp Thiết Bản Kiều, ngã ngửa người ra trốn thoát hai mũi đi phía trên, đồng thời chàng vung tròn lưỡi gươm trong tay mình thành một thế Chỉ Thiên Hoạch Địa, gạt phăng mũi ám khí tấn công vào hạ bàn. Đến khi chàng lộn người đứng vững thì Tây Phương Kiếm Thánh đã vác Mộ Dung Ngọc lên vai, thoát ra ngoài hơn trượng. Trần Như Phong bỗng ngửa cổ cười dòn, tiếng cười ngạo nghễ của ông ta đưa bước chân của Mộ Dung Kim đi nhanh về phía xa xa. Trong bóng đêm mờ ảo, hai chiếc bóng của hai cha con Kiếm Thánh nhỏ dần... nhỏ dần... rồi mất hẳn. Bây giờ giữa chiến trường chỉ còn lại hai tay cao thủ đang chọi với nhau mãnh liệt, đó là Liên Hải Thiên và Vô Tông Khách. Mọi người trông thấy thân hình của Liên Hải Thiên tiến thoái nhịp nhàng, trông thật là ngoạn mục, toàn là dùng những chiêu thức vô cùng đẹp mắt. Còn bóng dáng của Vô Tông Khách lại thần kỳ biến ảo khôn lường. Bốn bàn tay đi trong gió nghe vi vừa như những đường gươm điêu luyện. Bỗng thình lình Liên Hải Thiên cất lên một tiếng hú thật hào hùng, đoạn cất mình bay vọt ra phía sau hơn hai trượng. Nga Mi nữ rú lên : - Hải Thiên... hãy nương tay... đừng hạ độc thủ với ân nhân... Nhưng tiếng hú chưa dứt, thân hình của Liên Hải Thiên đã liệng nhanh hai vòng giữa không trung rồi thình lình tống xuống hai chưởng liên hoàn. Vô Tông Khách nhìn thấy hai luồng chưởng lực từ trên đi xuống thật là kỳ lạ. Cánh tay hữu đi sau mà tới trước, cánh tay tả đi trước mà tới sau, hai luồng chưởng lực đi chéo vào nhau thật là lạnh lùng khó tả. Biết nguy, Vô Tông Khách vội vàng dụng thân pháp Hoàng hạc vô tông, thân hình của ông ta nhanh như một con hạc tung cánh giữa lưng trời, lướt nhanh ra khỏi vòng kìm tỏa sau khi kích ngược lên trời hai chưởng kinh thiên. Nhưng rồi một tiếng “toạc” như xé lụa vang lên, hai hình bóng của ba tay cao thủ xoắn tít vào nhau như hai chiếc chong chóng rồi lại tách rời ra trong khoảnh khắc. Người ta thấy Liên Hải Thiên và Vô Tông Khách đứng cách nhau ba trượng, mở mắt gườm nhau trừng trừng. Thì ra ban nãy Liên Hải Thiên đã tung ra một chiêu phi thường lợi hại của ông ta là Tứ Diện Sở Ca, hai đòn bằng tay từ phía trên giáng xuống chỉ là đòn giả, cốt làm cho đối phương rối mắt mà thôi. Quả thật Vô Tông Khách đã trúng kế, vội vàng lẩn tránh. Nào ngờ hai bàn chân của Liên Hải Thiên lợi hại còn hơn hai chiếc câu liêm, chập chờn giăng mắc bốn phương, phục sẵn để móc vào mình của đối phương một nhát cực kỳ hung hiểm. Vừa biết mình mắc kế, Vô Tông Khách vội vàng biến chiêu Hoàng hạc vô tông của mình ra thành Phong vân tề hội, năm ngón tay của lão thình lình trổ ngược ra phía sau như một cái vấu ó, chộp ra một đường cay độc vô song.
  3. Chính vào lúc đó thì hai tiếng “toạc” vang lên cùng trong một lúc, nhưng người ngoài chỉ nghe thấy một tiếng mà thôi. Tiếng vang thứ nhất vì ngón chân cái của Liên Hải Thiên móc nhằm vạt áo của Vô Tông Khách, tiếng vang thứ nhì bởi ngón tay của Vô Tông Khách móc nhầm ống quần của Liên Hải Thiên! Cả hai đều trốn thoát thế công của đối thủ đường tơ kẽ tóc, và bây giờ hai người đứng mở mắt trừng trừng gườm nhau, trong tay nắm mảnh vải rách của đối phương. Bốn mắt của hai người thảy đều đỏ ngầu lên vì tức giận. Đây là lần thứ nhất trong đời của hai người này vì đối phương tấn công nhằm chỗ yếu mà phải bị rách quần áo một cách buồn cười. Rồi hai tiếng hú hào hùng vang lên, hai tay cao thủ lại cất mình trờ tới, tấn công như vũ bão. Lần này cả hai thảy đều dùng phương pháp quyết tử để thanh toán chiến trường, vì vậy mà cương khí đến ào ào, quyền cước đi trong gió vang lên những tiếng cực kỳ rùng rợn. Trong chớp mắt, hai người đã trao đổi với nhau hơn hai mươi thế võ tân kỳ sắc bén. Ngoài Nga Mi nữ ra, những người đứng bên cạnh không ai đủ nhãn lực để bắt kịp động tác phi thường, nhanh nhẹn đó. Hai chiếc bóng mờ xoắn tít vào nhau thình lình vang lên hai tiếng nạt vang lừng, rồi cả hai đồng một lúc trụ hình đứng lại và so chưởng với nhau. Đường Luân trông thấy cả hai người đều đứng trong thế chữ Đinh, thò tay ra phía trước, thân hình im lìm bất động như hai pho tượng thép nằm trên bãi biển mênh mông bát ngát. Một bầu không khí nặng nề u uất lập tức bao trùm, từng đợt sóng từng đợt sóng từ ngoài khơi ồ ạt đổ xô vào bờ, tạo thành một bản nhạc âm thanh vô cùng hùng tráng. Rồi giữa lưng trời, tiếng sấm sét nổ lên ầm ỉ liên hồi. Trên nền trời đen thẩm nhiều tia chớp ngoằn ngoèo hiện lên, mọi người đều biết hai tay cao thủ này đang trổ hết sức bình sanh để so nội lực. Thật thế, bao nhiêu sức lực của hai người thảy đều dồn lên cánh tay của mình để tràn sang đối phương. Và hai luồng sức mạnh kinh thiên đó, giáp nối vào nhau giữa hai lòng bàn tay sắt thép. Bích Cơ thấy bốn bàn chân của hai người từ từ lún xuống bãi cát vàng trên bờ biển. Và mưa bắt đầu rơi. Gió bắt đầu thổi... Tiếng sóng bắt đầu vang lên như trời lòng đất lở... Từng đợt sóng khổng lồ vỗ tung vào bờ, làm cho bọt bay trắng xóa. Bọt sóng hòa lẫn với những hạt mưa rơi thi nhau đổ lên đầu mọi người, đổ lên đầu của hai cao thủ đang dốc hết sức bình sanh tử chiến. Bốn bàn chân từ từ lún sâu vào mặt cát, ban đầu đến mắt cá chân, rồi đến ống quyển, từ từ lún đến gối. Độ tàn một nén hương thì mưa càng lúc càng to, và hơi thở của hai người càng lúc càng gấp rút. Không ai bảo ai, mọi người đều biết cuộc đấu nội lực này đã đến hồi gay go nguy hiểm. Đường Luân và Bích Cơ không hẹn mà nên, cả hai từ từ tiến vào giữa đấu trường. Bích Cơ đứng bên cạnh Liên Hải Thiên, còn Đường Luân đứng bên Vô Tông Khách.
  4. Cả hai người thảy đều đăm chiêu lo lắng, không biết kết cuộc rồi sẽ ra sao? Thình lình một tia chớp nổi lên sáng rực, tiếp theo đó vang lên một tiếng sấm như trời long đất lở. Tiếng sấm vừa dứt thì Vô Tông Khách cùng Liên Hải Thiên đồng một lượt thét lên hai tiếng rợn người, còn lại bao nhiêu tàn lực thảy đều tung hết ra, và cả hai người cùng một lúc ngã ngửa ra trên mặt cát. Đường Luân và Bích Cơ buông ra hai tiếng rú kinh hoàng. Bích Cơ đỡ Liên Hải Thiên vào lòng mình, còn Đường Luân thì ôm lấy Vô Tông Khách. Bên khóe miệng của hai đối thủ đồng rỉ ra hai dòng máu đỏ thẫm, máu hòa với nước mưa chảy ròng ròng xuống cổ. Cả hai người này thảy đều thọ thương, và Bích Cơ gác bàn tay của nàng ngang qua huyệt Hội Tông của Liên Hải Thiên để tiếp sức cho ông ta. Còn Đường Luân thì ém một tay vào huyệt Đan Điền của Vô Tông Khách truyền nội lực sang cơ thể của ông ta. Và độ tàn một nén hương nữa, mưa từ từ nhẹ hạt, tiếng sóng gió ngoài khơi cũng dần dần lắng xuống, và sắc mặt của hai người trở lại hồng hào. Vô Tông Khách thở dài nói : - Vết thương của ta nặng lắm... nhưng mà con người có sinh thì có tử, mọi việc có bắt đầu thì phải có hồi kết thúc. Chương 29 Châu Về Hiệp Phố Ngừng lại một lúc, Vô Tông Khách lại bắt đầu hổn hển : - Chúng ta đều là những người luống tuổi, hà tất phải đuổi theo bả hư danh. Hiệp Nghĩa tông của chúng ta thuở nay tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ đã tìm được một người nối chí, túc trí đa mưu... và tìm được một người sắc nước hương trời để sánh đôi. Như thế đủ mãn nguyện cho ta rồi. Ngừng lại một chút, ông lại nói tiếp : - Đường Luân... để ta kể rõ đầu đuôi công việc cho mi nghe. “Thiên La Nham vốn là một nơi hoang đảo, trên đó sống nhiều người mang phải chứng bệnh hủi nan y, trong nhóm người ấy có một bậc kỳ nhân, không muốn chứng bệnh này lan tràn ra ngoài nên mới tụ tập bệnh nhân lại mà truyền một thứ Bát trí đại pháp, muốn dùng nội lực thâm hậu để trừ chất độc trong người. Nào ngờ đó là một thứ chứng nan y nên nội công không thể nào xua đuổi nổi. Có những bệnh nhân sống lâu ngày trên hoang đảo, không chịu nổi cuộc đời cô độc nên lén trốn đi. Trong những người vượt ngục đó có một tay cao thủ lẫy lừng là... Thiên La giáo chủ! Bậc kỳ nhân trên đảo sợ Thiên La giáo chủ sẽ truyền nhiễm chứng bệnh này cho thế nhân nên mới tìm cách bắt lại. Bậc kỳ nhân này mang hết võ công của mình truyền cho một người ngẩu nhiên đến viếng hoang đảo và nhờ người này tróc nả Thiên La giáo chủ”. Đường Luân hốt hoảng hỏi : - Người ấy có phải là Liên Hải Thiên? Vô Tông Khách thở dài : - Chính thế, chính là Liên Hải Thiên! Liên Hải Thiên vì muốn bắt Thiên La giáo chủ
  5. nên mới dùng hết tài sức của mình đánh bại quần hùng mà cưỡng chiếm một giải giang sơn ngót nghìn dặm dọc theo bờ biển. Sự dụng tâm của Liên Hải Thiên thật là cao thâm, nhưng võ lâm Trung Nguyên chẳng hiểu nên mới mời ta ra mặt khống chế Liên Hải Thiên. Nhưng Thiên La giáo chủ lại rất thông minh. Ông ta mượn truyền thiếp làm cho chúng anh hùng hào kiệt thảy đều về đây, và Liên Hải Thiên trở thành một kẻ thù chung của mọi người. Lúc bấy giờ Trần Như Phong đã tiến đến bên cạnh, ông ta hỏi rằng : - Vậy thì sự hủy diệt Thiên La Nham là do... Vô Tông Khách trả lời : - Những người trên đảo vì mang chứng bịnh hiểm nghèo, không muốn tiếp xúc với thế nhân nên đặt chất nổ trên đảo vì liên tiếp mấy lần bị người ngoài xâm nhập. Ban nãy thấy Địa Ngục môn lướt sóng mà ra, ngỡ rằng người đời sẽ đến đó mà tấn công hải đảo vì vậy đã cho những chất nổ nổ tung tự hủy diệt lấy hòn đảo chứa đựng mầm bệnh nhơ nhớp, ghê tởm đó. Nói đến đây, ông ta nghỉ một lúc khá lâu rồi bỗng cất lên một tiếng cười sang sảng, nói : - Nay đầu đuôi công việc ta đã rõ... nhưng ta đã không may thọ thương như vầy... vậy ta cần phải lui vào một nơi vắng vẻ để tịnh dưỡng. Từ đây ngôi chưởng môn Hiệp Nghĩa tông xin truyền lại cho người mới là Đường nhi. Lúc bấy giờ, phương Đông từ từ rựng sáng, mặt biển mênh mông bát ngát, phẳng lì không một gợn sóng. Từ chỗ xa xăm, một vầng hồng le lói từ từ lố dạng giữa nơi mây nước muôn trùng. Vô Tông Khách hớp một hơi dài dưỡng khí, ngẩng đầu lên nhìn trời cao rộng, nói rằng : - Đêm dài u ám đã qua, một ngày mới lại bắt đầu. Những người lớn tuổi như ta đều phải lui về trong dĩ vãng. Giải non sông gấm vóc này nên để lại cho những người trẻ tuổi tha hồ ngang dọc tung hoành. Đường Luân và Bích Cơ tay trong tay thong thả đi trên biển vàng tươi chạy tít đến chân trời. Cả hai đều say sưa ngây ngất thả hồn trong cảnh trí thiên nhiên tươi đẹp của cảnh trời cao biển rộng. Họ dường như quên đi tất cả mọi sự vật trên đời này, dường như quên di thời gian mà họ đang tồn tại. Họ thủ thỉ trao đổi với nhau những câu thú vị thâm trầm. Bỗng bước chân của Đường Luân từ từ dừng lại, chàng ghì Bích Cơ trong vòng tay sắt thép của chàng, giữa khoảng trời gió lộng, Đường Luân chân thành đặt trên má của Bích Cơ một chiếc hôn nồng cháy. Thình lình sau lưng cặp uyên ương bỗng vang lên một tiếng thét rợn người, cắt đứt mẫu chuyện tình say đắm của cặp thanh niên và làm tan vỡ một chiếc hôn đằm thắm. Có một giọng nói cất lên sang sảng : - Ta đến đây, thằng họ Đường kia... Đường Luân quay đầu lại, thấy sư phụ, sư thúc và song thân của Bích Cơ cùng với Tần Kiệt và Lệ Quân thảy đều im lìm rời khỏi nơi này hồi nào mà chàng không rõ... Chỉ có một gã thư sinh mày tầm mắt phụng, mặt trắng môi son, uy nghi lẫm liệt đang đứng cách mình ba trượng. Bích Cơ bỉu môi hỏi : - Người này là ai?
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2