intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Hoan ca

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

41
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vào những lúc cảm thấy màn hình máy tính làm mình nhức mắt và ong ong đầu, tôi thường ra đứng ở ban công cơ quan. Tôi thích nhìn đường phố. Từ vị trí ở ban công lầu ba, tôi có thể thấy một vụ va quệt, một cái vẫy tay rối rít xin đường, một người phóng xe hết tốc lực và ai đó thả xe đi chầm chậm như để chăn dắt những nỗi niềm trên cánh đồng lòng. Tôi cũng có thể nhìn thấy kẹt xe, thấy những dáng người lao đi dưới cơn mưa nặng trĩu......

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Hoan ca

  1. Hoan ca TRUYỆN NGẮN CỦA PHƯƠNG TRINH Vào những lúc cảm thấy màn hình máy tính làm mình nhức mắt và ong ong đầu, tôi thường ra đứng ở ban công cơ quan. Tôi thích nhìn đường phố. Từ vị trí ở ban công lầu ba, tôi có thể thấy một vụ va quệt, một cái vẫy tay rối rít xin đường, một người phóng xe hết tốc lực và ai đó thả xe đi chầm chậm như để chăn dắt những nỗi niềm trên cánh đồng lòng. Tôi cũng có thể nhìn thấy kẹt xe, thấy những dáng người lao đi dưới cơn mưa nặng trĩu... Chẳng hiểu sao vào những lúc ấy tôi lại thấy lòng mình thanh thản và bình yên như lụa trắng, chưa qua tay người thợ, chưa được tạo dáng hình. Tôi thấy như mình được tách khỏi dòng đời này trong chốc lát và cơ hồ tôi cũng tựa một quả bóng bay, lơ lửng và thản nhiên phản ánh những bóng hình trên làn da mỏng mảnh của mình. Dạo gần đây, tôi thích đứng ở ban công còn vì một lý do khác. Một lý do tươi ngần, thơm mát. Đó là một chậu hoa hồng. Ngay cổng cơ quan tôi có một khoảnh cỏ xanh nho nhỏ, cơ quan đã mua về những chậu hoa bày trong khoảnh cỏ. Có vài chậu cúc, vài chậu hồng và cả những chậu hoa trông quen quen mà tôi cũng không biết rõ tên. Những chậu hoa được xếp theo một cách thức nhất định. Khoảnh cỏ trông có vẻ tươi vui hơn nhưng cũng rườm rà hơn. Tất cả những chậu hoa đều có chỗ, trừ một chậu hoa hồng. Đặt chậu hoa này vào đâu trên khoảnh cỏ cũng có thể phá đi vẻ hài hòa của sự sắp xếp. Thế là chậu hoa được mang lên ban công. Nó đứng đây một mình, đỏ hồng như một ngọn nến. Ngày ngày, tôi đều cho chậu hồng uống nước trong bình đựng nước của tôi. Lớp đất khô như một nỗi đợi chờ hân hoan trong tình yêu ngọt lịm của nước. Và những nụ hồng nở hoa. Từng cánh non tơ như làn da trẻ nhỏ nũng nịu xoè ra, đỏ tươi và run rẩy như một nụ hôn đầu. Sức sống nhún nhảy trên cành cây, búp lá. Từ khi có chậu hồng, tôi luôn cảm thấy có một tâm hồn mong manh, thơ dại đang hướng về mình từ phía ban công. Kể từ
  2. đó, tôi mở cửa, đóng cửa phòng đều cố nhẹ nhàng và mỗi bước chân của tôi trên ban công đều thật khẽ như sợ làm giật mình một đứa bé vừa chợp mắt. Nhưng rồi chậu hồng dần tàn đi dù ngày nào tôi cũng cho em uống nước. Từng cánh hoa úa nhàu, khô lại. Giờ đây, xe cộ dưới lòng đường không còn làm tôi chú ý. Tôi thấy vang lên từ những đoá hồng phai bé bỏng, yếu ớt trăm ngàn giai điệu. Tôi nhìn xuống khoảnh cỏ. Những chậu hoa mà cơ quan tôi mua đều tàn úa. Ngày hôm sau, chú bảo vệ vất đi tất cả những chậu hoa trên khoảnh cỏ và mua về những chậu hoa mới. Hoa có linh hồn không? Tôi bỗng hình dung linh hồn những cánh hoa nhạt phai sẽ bay lên trời, rồi hoa sẽ mọc ra những cái cánh lấp lánh và trong suốt, đội những chiếc vương miện sáng trưng. Thiên thần hoa hát lên những khúc hoan ca vang khắp mây trời. Nhưng còn em thì sao? Còn chậu hồng lẻ loi ở ban công thì sao? Chú bảo vệ đã quên rằng có một chậu hồng ở ban công đã nở thắm tươi và đang dần chìm vào giấc ngủ. Tháng tư này, có một phái đoàn Thụy Điển sang cơ quan tôi tập huấn cho các nhân viên. Anh H. rủ tôi đi gặp những người nước ngoài ở đường Phạm Ngũ Lão, quận nhất, tập nói chuyện cho quen để sau này còn học với người Thuỵ Điển. Ngày thứ nhất, chúng tôi nói chuyện với một cô gái Thuỵ Sĩ vừa ghé Việt Nam được hai ngày và sẽ sang Campuchia tham quan đền tháp. Rồi chúng tôi gặp Michael. Chúng tôi ồ lên khi Michael tự giới thiệu rằng ở Chicago, quê hương anh, anh sống bằng nghề viết văn và viết báo. Michael 28 tuổi, sang Việt Nam dạy tiếng Anh cho Hội Việt Mỹ và sẽ ở đây một năm. Tóc Michael loăn xoăn vàng và đôi mắt xanh thăm thẳm. Nhìn mắt anh, tôi bỗng cảm thấy có lẽ bầu trời Chicago rất xanh và đầy nhung nhớ. Ngày đầu tiên gặp nhau, chúng tôi ngồi ở một quán nước, anh H. giới thiệu tên bằng cách nghịch ngợm lấy nước viết trên mặt bàn kính. Tôi cũng bắt chước anh. Và Michael thích thú chấm ngón tay vào vũng nước nhỏ đọng trên bàn... Michael sửa cách phát âm cho chúng tôi và chúng tôi chỉ anh cách nói một vài câu tiếng Việt như: Cám ơn, xin lỗi, chào bạn, tôi không hiểu. Khi chào nhau ra về, tôi nhìn lại mặt kính, nước chảy nhoè nhoẹt và ba cái tên cứ như đã bốc hơi từ lâu lắm rồi. Dường như chúng tôi đã thân nhau ngay từ buổi đầu gặp
  3. gỡ? Chúng tôi không hiểu hết tất cả những điều Michael nói. Nhưng có một điều chắc chắn rằng Michael có một người chị 38 tuổi, yếu đuối và trinh nguyên như một cô bé. Ngày thứ hai, chúng tôi lại gặp nhau như đã hẹn. Chúng tôi nói về xe cộ, về thời tiết, về sự khác nhau giữa Chicago và Sài Gòn. Rồi Michael lại nói về chị. Mỗi lần chị Michael đàn lên chiếc dương cầm, anh cảm thấy cả ngôi nhà đều xao xuyến. Dường như có một bầu không khí sạch trong toả ra từ người chị. Michael không ngồi gần chị vào lúc đó. Anh muốn để chị được một mình, được trọn vẹn trong niềm say mê thuần khiết. Anh thường sang phòng bên và lắng nghe tiếng dương cầm hát. Anh bảo đó cũng chính là khúc hoan ca của trái tim người chị. Ngày thứ ba, chúng tôi nói về mưa, về các quán cà phê, về việc học tiếng Anh. Rồi Michael lại nói về chị. Michael nói chị đẹp, đẹp lắm, đẹp như một thiên thần. Michael nhấn mạnh chữ “thiên thần” rồi đột ngột hỏi lại chúng tôi có tin không, có tin rằng chị đẹp như một thiên thần không. Anh H. xúc động trả lời: “Dĩ nhiên rồi, Michael!” Ngày thứ tư, chúng tôi không nói về xe cộ, về thời tiết, Sài Gòn, Chicago, mưa, các quán cà phê, việc học tiếng Anh. Anh H. bảo Michael hãy nói về chị. Michael nói: “Cám ơn”. Im lặng. Rồi anh chậm rãi: “Chị ấy 38 tuổi...” Anh dừng hẳn lại. Tôi muốn nói một điều gì đó, gì cũng được, về xe cộ, thời tiết, gì cũng được, mà không thể. Michael! Có phải Chicago không chứa nổi nỗi niềm anh mà Sài Gòn có lẽ còn nhỏ bé hơn thế nữa? Anh H. chở tôi về cơ quan. Tôi chạy ngay ra nhìn chậu hồng. Mỗi cánh hoa là một tiếng thở dài nhỏ nhẹ. Gần mười giờ tôi mới dắt xe ra khỏi cơ quan. Chú bảo vệ hỏi tôi sao làm việc khuya dữ. Tôi nói cám ơn, chợt nhớ đến chữ “cám ơn” của Michael mà se lòng. Tôi bước lên phòng mình. Bật đèn. Mở cửa sổ ra. Dường như tiếng dương cầm trong một ngôi nhà nhỏ ở thành phố Chicago xa xôi đang vượt những bức tường, những trang trại, núi cao và đại dương, chuồi mình vào một con hẻm hẹp, len vào ô cửa sáng đèn của phòng tôi và ngân nga. Tôi buông bức rèm mỏng tanh xuống, và trút bỏ quần áo, thay chiếc đầm ngủ. Khi vươn người mặc chiếc áo ngủ vào, bất chợt, tôi nhìn thấy bóng mình
  4. in trên vách. Trông giống như một cội cây. Hai tay tôi vươn cao như cành nhánh và những ngón tay cơ hồ như những lộc non. Phút chốc, tôi cảm thấy nhói lòng. Sáng hôm sau, tôi đi làm rất sớm, mở cửa ra ban công. Và tôi thấy một chú chim non đang hót say sưa bên chậu hồng mê ngủ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2