Phần Ba: ĐÁNH ĐU CÙNG HẢO THỦ<br />
Chương 48<br />
BA NGÀY TRÔI QUA không có thêm vụ cướp nào. Một trong số đó là thứ Bảy, và tôi<br />
phải dành cả buổi chiều cho Thằng bé. Cuối cùng, vào khoảng bảy giờ, tôi đưa nó về cho<br />
Christine.<br />
khi chúng tôi vào nhà, tôi bế Alex đi quanh vườn hoa phía sau căn hộ của nàng ở<br />
Mitchellville. Tôi thích gọi nó là “điền trang nơi thôn dã” của nàng. Khu vườn thật đẹp.<br />
Chính Christine đã trồng và chăm sóc nó. Khu vườn trồng đủ loại hoa hồng: nào là hồng<br />
trà, nào là floribunda và grandiflora. Nó làm tôi nhớ đến nàng hồi nàng chưa bị bắt cóc tại<br />
Bermuda. Tất cả mọi thứ về khu vườn đều bắt mắt. Điều đó hẳn đã lý giải vì sao đến đây<br />
thiếu nàng lại có cảm giác buồn tê tái.<br />
Tôi dễ dàng bồng Thằng bé trên hông, vừa nói chuyện với nó, vừa chỉ vào thảm cỏ đã<br />
được xén tỉa, một cây liễu rủ, bầu trời, và vầng dương đang lặn. Sau đó tôi chỉ cho nó<br />
những nét tương đồng trên mặt chúng tôi: mũi giống mũi, mắt giống mắt, miệng giống<br />
miệng. Vài phút một lần tôi dừng lại hôn lên má, lên cổ hay lên đỉnh đầu Alex.<br />
“Hãy ngửi mùi hương hoa hồng đi con,” tôi thì thầm.<br />
Ít phút sau tôi thấy Christine hấp tấp bước ra khỏi nhà. Tôi có thể nói nàng đã nghĩ gì đó<br />
trong đầu. Cô em gái Natalie của nàng ì ạch theo sau. Để bảo vệ nàng ư? Tôi có cảm giác<br />
là họ sắp sửa hùa với nhau chống lại tôi.<br />
“Alex à, chúng ta phải nói chuyện,” Christine nói khi bước tới chỗ tôi ở trong vườn.<br />
“Natalie, em có thể trông cháu vài phút không?”<br />
Tôi miễn cưỡng trao tiểu Alex cho Natalie. Có vẻ như tôi không có nhiều lựa chọn.<br />
Christine đã thay đổi rất nhiều trong những tháng qua. Đôi khi tôi có cảm giác như tôi<br />
không hề quen biết nàng. Có lẽ tất cả chuyện này liên quan đến những cơn ác mộng của<br />
nàng. Chúng không có vẻ gì đang tiến triển khả quan hơn.<br />
<br />
Chương 49<br />
TÔI CỐ NÉN X CẢM CỦA MÌNH. Đó là tình trạng giữa hai chúng tôi bấy lâu nay. Tôi<br />
nhận thấy mắt Christine đỏ hoe. Nàng đã khóc.<br />
“Bây giờ anh lại thụ lý một vụ án mạng khác, Alex. Em cho rằng việc đó là tốt - đấy là lẽ<br />
sống của anh. Rõ ràng ở lĩnh vực này anh rất có năng khiếu.”<br />
Tôi không thể giữ im lặng nữa. “Anh đã đề nghị rời khỏi sở cảnh sát để hành nghề tư. Anh<br />
đã làm thế mà, Christine.”<br />
Nàng nhướng mày và lắc đầu. “Em rất lấy làm vinh hạnh.”<br />
“Anh không cố cãi vã với em,” tôi nói. “Anh rất tiếc, cứ nói tiếp đi. Anh không cố ý ngắt<br />
lời em.”<br />
“Ở Washington em không còn cuộc sống nữa. Em lúc nào cũng sợ. Chính xác hơn là kinh<br />
hãi. Lúc này em ghét đến trường. Em có cảm giác như thể cuộc sống của em đã bị tước<br />
đoạt. Đầu tiên là George, và sau đó là những gì xảy ra ở Bermuda. Em sợ rằng Shafer sẽ<br />
quay lại tìm em.”<br />
Tôi phải lên tiếng. “Hắn không thể, Christine ạ.”<br />
“Đừng nói thế!” nàng cao giọng. “Anh không biết đấy thôi. Anh không thể!”<br />
Không khí trong phổi tôi đang từ từ bị hút ra. Tôi không chắc cứ đà này Christine sẽ còn<br />
đi đến đâu, nhưng nàng dường như đang bị kích động. Nó giống như cái đêm nàng có cơn<br />
ác mộng rằng Shafer vào nhà nàng.<br />
“Em sẽ đi khỏi khu vực Washington,” nàng nói. “Em sẽ đi sau năm học này. Em không<br />
muốn anh biết em sẽ đi đâu. Em không muốn anh tìm em. Làm ơn đừng cố làm thám tử<br />
với em, Alex ại>Hoặc làm bác sĩ tâm thần.”<br />
Tôi không thể tin những gì tôi nghe được. Tôi không chờ đợi những điều như thế. Tôi<br />
đứng đó câm lặng, chỉ đăm đăm nhìn Christine. Tôi không nghĩ mình từng có cảm giác<br />
sững sờ đến thế, buồn đến thế và cô đơn đến thế trong đời. Tôi cảm thấy vô nghĩa và trống<br />
rỗng.<br />
<br />
“Còn con thì sao?” cuối cùng tôi nói trong tiếng thì thầm phát ra nghẹn ngào và khàn đặc.<br />
Nước mắt bất ngờ trào ra trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Christine bắt đầu nức nở và<br />
run rẩy. Không thể nào kiểm soát nổi. “Em không thể đem Alex đi cùng. Không thể trong<br />
hoàn cảnh của em. Không như thế này. Lúc này con phải ở với anh và Nana.”<br />
Tôi bắt đầu mở miệng, nhưng không thốt lên lời, không một lời nào. Christine nhìn thẳng<br />
vào mắt tôi một thoáng. Mắt nàng quá buồn đau và bối rối. Sau đó nàng quay đi và trở lại<br />
nhà. Nàng mất hút vào bên trong.<br />
<br />
Chương 50<br />
TÔI BUỒN BỰC và nén tất cả trong lòng. Tôi biết tốt hơn là không làm cái điều chỉ khiến<br />
cho tình hình tồi tệ hơn. Bác sĩ, chữa trị bản thân mình.<br />
Tôi tình cờ gặp Adele Finally, bác sĩ tâm thần của tôi, ở nhà thờ sáng ngày Chủ nhật.<br />
Chúng tôi tham dự buổi lễ chín giờ cùng gia đình. Chúng tôi ra rìa tiền sảnh để nói<br />
chuyện. Adele hẳn đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt tôi. Chị rất tỉnh và biết rõ về tôi kể từ<br />
khi tôi quen chị gần bốn năm<br />
“Mèo Rosie chết hay sao hả?” chị hỏi và mỉm cười.<br />
“Rosie vẫn ổn, Adele ạ. Tôi cũng vậy. Cảm ơn chị đã quan tâm.”<br />
“Chà. Vậy sao trông anh lại giống Ali vào cái buổi sáng sau khi hạ Joe Frazier ở Manila<br />
nhỉ? Anh có thể giải thích điều đó cho tôi không? Còn nữa, anh không hề cạo râu để đi<br />
nhà thờ nữa.”<br />
“Bộ đồ đẹp đấy,” tôi bảo chị. “Màu sắc rất hợp với chị.”<br />
Adele cau mày và có vẻ không tin vào điều đó. “Đúng đấy. Màu xám dứt khoát hợp với<br />
tôi, Alex ạ. Có gì không ổn ư?”<br />
“Không có gì.”<br />
Adele châm một cây nến dâng tạ ơn. “Tôi thích sự màu nhiệm,” chị thì thầm và mỉm cười<br />
tinh nghịch. “Alex này, lâu nay không gặp anh. Điều đó hoặc là rất tốt, hoặc là rất xấu.”<br />
Tôi cũng tự tay châm một cây nến tạ ơn. Sau đó tôi cầu nguyện. “Lạy Chúa lòng lành, xin<br />
hãy để mắt đến Jannie. Con cũng cầu mong Christine đừng rời khỏi Washington. Con biết<br />
người hẳn đang một lần nữa thử thách con đây.”<br />
Adele nhăn nhó như thể chị bị bỏng. Chị rời mắt khỏi ngọn nến đang cháy lung linh và<br />
nhìn vào mắt tôi.<br />
“Ồ, Alex, tôi rất tiếc. Anh không cần thêm thử thách nữa đâu.<br />
“Tôi không sao,” tôi nói với chị. Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện này, không hề<br />
<br />
muốn, kể cả với Adele.<br />
“Ồ, Alex, Alex.” Chị lắc đầu quầy quậy. “Anh biết rõ hơn thế. Tôi cũng vậy mà.”<br />
“Tôi ổn, thật đấy.”<br />
Adele có vẻ bực mình với tôi. “Ổn, được thôi. Sẽ mất một trăm đô khám bệnh. Anh có thể<br />
bỏ số tiền ấy vào giỏ tiền quyên góp.”<br />
Adele quay về với gia đình chị, họ ngồi ở khoảng giữa dưới lối đi trung tâm. Chị ngoái lại<br />
nhìn tôi. Lúc này chị không còn cười nữa.<br />
Khi tôi về chỗ của mình, Damon hỏi người phụ nữ xinh đẹp mà tôi vừa nói chuyện ở phía<br />
sau nhà thờ là ai.<br />
“Cô ấy là bác sĩ. Là bạn của ba,” tôi đáp, điều đó là khá đúng.<br />
“Cô ấy là bác sĩ của ba ư? Bác sĩ gì hả ba? Cô ấy có vẻ hơi giận ba đấy,” nó thì thầm. “Ba<br />
đã làm gì sai vậy?”<br />
“Ba không làm gì sai cả, con ạ,” tôi khẽ khàng đáp lời. “Ba không có chuyện riêng tư ư?”<br />
“Không phải thế. Vả lại chúng ta đang ở nhà thờ. Con đang nghe ba xưng tội mà.”<br />
“Ba không xưng tội cho con nghe đâu. Ba ổn. Ba vẫn ổn. Ba hòa đồng với thếBa không<br />
thể nào vui hơn thế.”<br />
Damon ném vào tôi cái nhìn bực bội hệt như Adele. Sau đó nó lắc đầu và quay đi. Nó<br />
cũng không tin tôi. Khi chiếc rổ đựng tiền quyên góp được mang tới, tôi bỏ vào đó một<br />
trăm đôla.<br />
<br />