YOMEDIA
Khoai tây nghiền rắc phomát
Chia sẻ: G G
| Ngày:
| Loại File: PDF
| Số trang:6
50
lượt xem
4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tôi đã để ý đến Kim trong buổi tiệc mùa xuân ở trường. Cô ấy thật dịu dàng với chiếc đầm dạ hội trắng. Sau đó, cô ấy thay một chiếc váy xòe trắng và góp vui bằng một tiết mục múa balê ấn tượng. Thứ bảy và chủ nhật hằng tuần tôi đều đặn đến trại trẻ khuyết tật thăm cô em gái nhỏ. Tôi luôn tự hỏi đứa em gái dù không phát triển bình thường nhưng nó rất xứng đáng được ở trong ngôi nhà của chúng tôi. ...
AMBIENT/
Chủ đề:
Nội dung Text: Khoai tây nghiền rắc phomát
- Khoai tây nghiền rắc phomát
Tôi đã để ý đến Kim trong buổi tiệc mùa xuân ở trường. Cô ấy thật dịu dàng với
chiếc đầm dạ hội trắng. Sau đó, cô ấy thay một chiếc váy xòe trắng và góp vui
bằng một tiết mục múa balê ấn tượng.
Thứ bảy và chủ nhật hằng tuần tôi đều đặn đến trại trẻ khuyết tật thăm cô em gái
nhỏ. Tôi luôn tự hỏi đứa em gái dù không phát triển bình thường nhưng nó rất
xứng đáng được ở trong ngôi nhà của chúng tôi. Vì nó là một đứa trẻ được sinh ra
bởi chính cha mẹ tôi. Thế nhưng nó đã bị tống khứ vào trại trẻ chỉ vài tháng sau
khi phát hiện nó không bình thường cũng như không thể sống lâu tới chục năm.
Khi ấy, tôi 14 tuổi. Bằng sức mạnh kỳ lạ của tình máu mủ, tôi đã lẻn đi thăm em
gái vào những ngày nghỉ. Cha mẹ tôi thường công tác xa nhà, ông bà luôn mệt mỏi
nhức đầu với những mối quan hệ làm ăn. Tôi không can thiệp vào chuyện của họ
và cũng chẳng có cơ hội gần gũi để hỏi han nhiều thứ. Tôi có thể một mình chăm
sóc em gái một cách hoàn hảo nếu nó được họ đồng ý cho ở nhà. Nhưng điều đó
thật là viển vông! Em gái sống trong trại trẻ là phương án tốt nhất. Nó sẽ không
phiền phức gây tò mò cho người khác khi nhìn vào. Và sẽ không quá đau đớn khi
nó ra đi. Mỗi tháng, cha mẹ tôi đều đặn gửi tiền đến trại nuôi trẻ khuyết tật.
Thời gian gần đây, tôi nghĩ nhiều đến Kim. Khi chuẩn bị vài thứ sẽ mang đến cho
Len - em gái tôi - cùng những đứa bạn khuyết tật của nó, tôi nhớ lại vũ điệu balê
của Kim trong buổi tiệc rồi bật cười thích thú. Nếu Len là một cô em gái bình
thường, chắc chắn tôi sẽ khuyên nó đi học balê vì điệu múa trông vừa mạnh mẽ
vừa uyển chuyển làm sao. “Len sẽ dẻo dai như một vũ công”, thật là một ý nghĩ
điên rồ! Len có đôi chân teo tóp chẳng khác gì đôi chân lúc nó vài tháng tuổi, dù
bây giờ nó đã 4 tuổi rồi. Len mắc chứng bại liệt kèm theo trí não chậm phát triển.
Nó chẳng thể nói tròn một câu và rất hay khóc nhè.
- Nhiều lúc, tôi đã bực bội trước tiếng khóc thé của nó rồi càu nhàu không tiếc lời.
Chăm sóc Len, tôi cần phải thật kiên nhẫn. Dù ánh mắt không linh hoạt chút nào
nhưng Len thật sự đáng yêu bởi khuôn mặt bầu bĩnh và mái tóc lơ thơ vàng. Nó
bao giờ cũng mặc váy và đeo bỉm ở giữa hai cái chân quắp queo. Len mê trò dùng
tay nhúng màu và bôi nguệch ngoạc lên trang giấy trắng. Tôi đã chơi trò đó với nó
không biết bao nhiêu lần. Len kén ăn. Nó rất sợ uống sữa vì trong sữa có thuốc đặc
trị được pha cùng. Nhưng may mắn là nó đặc biệt thích món khoai tây nghiền mà
tôi tự chế. Vì thế, sau khi hỏi ý kiến của các cô bảo mẫu ở trại trẻ, tôi đã được phép
cho Len dùng món khoai tây nghiền vào ngày thứ bảy. Món khoai tây nghiền rắc
thêm ít phomát, hẳn nó không chỉ là món khoái khẩu với Len, rất có thể Kim cũng
thích dùng chúng cho bữa điểm tâm sáng. Tôi vừa làm khoai tây vừa mỉm cười.
Một lúc nào đó tôi sẽ mời Kim cái món tự tay tôi làm này. Nhất định thế!
Tôi bị thầy giám thị gọi lên làm kiểm điểm. Đơn giản là tôi nghỉ học gần một tuần.
Len sốt liên tục với cặp nhiệt kế lúc nào cũng dao động từ 38 đến 40,5 độ. Có nguy
cơ em sẽ ra đi bất kỳ lúc nào. Tôi không muốn để Len một mình khi ra đi. Len rất
cần tôi, tôi là anh Hai của Len. Tôi được trại trẻ báo cho biết tình hình sức khỏe tồi
tệ của Len. Hẳn nhiên, có thể cha mẹ tôi cũng được biết điều đó. Nhưng họ đang đi
công tác nước ngoài. Và tôi đã tự mình xoay xở trong mười ngày qua. Tôi chỉ tạt
về nhà vào khoảng chiều tối, lúc đó một cuộc điện thoại được nhấc lên để cha mẹ
tôi an tâm tiếp tục công việc. Chuyện tôi bị quẳng ở nhà một mình đã trở nên quen
thuộc. Tôi có thể hoàn toàn tự lập mà không cần nhờ đến bàn tay chăm sóc của
người giúp việc. Tôi muốn sống như thế. Họ đã chiều ý tôi. Người giúp việc chỉ
xuất hiện thời vụ khi cần tổng vệ sinh lại nhà cửa vào những dịp đặc biệt.
Thầy giám thị nhìn tôi, khuôn mặt nhăn nhó một cách khó chịu, giọng ông nặng
trịch:
- - Tôi cần được biết lý do.
Tôi im lặng. Không cần thiết để nói lý do, đó là việc của riêng tôi. Tôi nhìn chằm
chằm vào mắt ông, một cái nhìn đầy bướng bỉnh.
- Kỳ thi quốc gia đang ở trước mắt, tôi nghĩ trong thời gian này em cần phải tập
trung nhiều hơn chứ.
- Em cần dành thời gian để ở cạnh một người. Và có thể em sẽ không tham gia kỳ
thi quốc gia.
Sắc mặt thầy giám thị chuyển tái. Hẳn là ông rất ngạc nhiên về quyết định vừa rồi
của tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt ông.
- Em chào thầy.
Tôi nói và quay lưng chạy vội ra khỏi phòng. Cảm giác bứt rứt kinh khủng. Mắt tôi
nhòe đi. Tôi rất sợ. Len sẽ ra đi bất kỳ lúc nào. Tôi phải ở cạnh Len. Len là cuộc
sống của tôi, nó quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Tôi đụng phải Kim và làm rơi
xấp giấy tờ của cô ấy. Tôi rối rít xin lỗi, sau đó đâm ra lúng túng khi nhìn thấy nụ
cười thân thiện của Kim. Tôi cúi nhặt giấy cho Kim, cô ấy cũng cúi xuống, thì
thầm:
- Chào Khang, rất vui vì biết cậu.
Tôi tròn mắt nhìn Kim. Thật ngạc nhiên khi cô ấy cũng biết tôi. Hình như có một
mặt trời vừa mọc trên má, cảm giác nóng bừng khiến tôi quên hẳn những gì thầy
giám thị vừa khiển trách cũng như những tức tưởi trong lòng đã làm mắt tôi hoe
đỏ.
- - Chào Kim, rất vui vì biết cậu.
Bình tĩnh lắm tôi mới có thể trò chuyện cùng Kim. Cô ấy thật tuyệt với đôi má lúm
đồng tiền rất sâu và mái tóc xoăn bồng bềnh màu hạt dẻ. Giọng nói lại dịu dàng dễ
chịu. Chẳng bao giờ tôi nghĩ lại có chuyện như thế này, hai đứa đang đứng thật gần
nhau.
- Tôi thật sự ngưỡng mộ Khang, cậu bơi cừ lắm. Cầu mong kỳ thi sắp tới cậu sẽ
giành giải quán quân.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Một dấu hiệu nữa khiến tôi khó khăn hơn trong quyết định
từ bỏ cuộc thi. Tôi không muốn bị dồn vào thế bị động như lúc này, dù tôi rất
mong được gần Kim nhiều hơn nữa. Tôi đang nghĩ đến đứa em gái hấp hối của
mình.
- Xin lỗi Kim, tớ có việc gấp, thật gấp đó. Hẹn gặp Kim lần sau nhé.
- Hẹn lần sau!
Tôi vụt chạy đi và mường tượng đến bàn tay đang vẫy tạm biệt của Kim.
Chiều, tôi tạt về nhà tắm rửa, điện thoại đổ chuông. Đầu dây bên kia không phải là
giọng nói của mẹ, mà là giọng một cô gái hết sức dịu dàng. Tôi nhận ra ngay đó là
Kim. Nói chuyện qua điện thoại, tôi bớt run hơn rất nhiều. Kim đề nghị chúng tôi
hẹn hò với nhau. Sẽ là một buổi picnic hay xem phim, hay những thứ gì đại loại
như thế, chỉ với hai đứa thôi. Tôi sướng tê trước lời đề nghị hết sức ngọt ngào của
Kim. Lần đầu tiên, tôi hẹn hò.
- Thứ bảy này nhé, tớ và cậu sẽ tìm một chỗ thật lý tưởng - Kim nói.
- - Tớ nghĩ là mình sẽ nấu một món đặc biệt và đi đến một nơi thật đặc biệt.
- Đặc biệt ư? Chỗ nào thế?
- Ừ, rất đặc biệt. Bật mí sau nhé. Tớ sẽ đón cậu ở trường vào 7 giờ sáng thứ bảy.
- Ok!
Tôi nghĩ mình cần phải nói cho Kim biết về đứa em gái đáng thương bị bỏ rơi. Tôi
muốn Kim biết tất cả về cuộc sống của tôi. Ngoài sự quý mến dành cho Kim, tôi
mong cô ấy hiểu tôi tôn trọng cô ấy nhường nào bằng việc thổ lộ mọi sự thật.
Đón Kim đúng giờ kèm theo món khoai tây nghiền rắc phomát. Tôi đã gói khẩu
phần nóng hổi ấy trong một tấm khăn thắt nơ thật đẹp mắt. Kim thích thú món quà
sáng “tự tay tôi làm”. Đúng như dự đoán của tôi, cô ấy đã ăn rất ngon lành.
- Giờ tớ sẽ đưa cậu đi đến nơi thật đặc biệt.
Kim hớn hở cười, gật đầu đồng ý. Thế nhưng hộp khoai tây nghiền dành cho Len
đã làm cô ấy thắc mắc. Và tôi trả lời cô ấy rằng:
- Phần của người đặc biệt.
Tôi bật cười trước hành động xe tóc ra vẻ tò mò của Kim. Xe dừng trước trại nuôi
trẻ, Kim chau mày:
- Tại sao chúng ta lại hẹn hò ở đây? Trại trẻ khuyết tật, cậu biết đấy…
- Ở đây có những đứa trẻ rất đặc biệt.
- - Thật là kinh tởm! Tớ từng vào trại trẻ và phải chơi với những đứa èo uột, chúng
bị Down (hậm phát triển). Thật là kinh tởm! Chúng đã phun tất cả những gì tớ đút
cho chúng ăn vào mặt tớ.
- Kinh tởm lắm sao?
- Phải, kinh không tưởng tượng nổi. Chúng bẩn thỉu, ngu ngơ và đần độn.
- Nhưng, đó là em gái tớ! - tôi gào lên với Kim.
Kim hơi sững một chút. Bây giờ thì tôi hiểu. Không cần phải kể thêm cho Kim
nghe về Len. Tôi bước vào trong trại nuôi trẻ, bỏ mặc Kim cùng sự dịu dàng giả
tạo của cô ấy. Tình đầu tan vỡ ngay cuộc hẹn hò đầu tiên. Len đang hấp hối và chỉ
có nó là cần đến tôi cùng với món khoai tây nghiền rắc phomát không muối nhạt
thếch.
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
ERROR:connection to 10.20.1.100:9315 failed (errno=111, msg=Connection refused)
Đang xử lý...