intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không là tình đầu

Chia sẻ: E E | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:11

50
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Thụy biết giờ có bắt taxi phóng thẳng đến sân bay thì tôi cũng đã lơ lửng ở lưng chừng trời. Tôi có thói quen hoàn thành thủ tục check-in trực tuyến với hãng hàng không từ trước giờ bay. Thụy biết, một khi tôi đi thì bất kỳ ai, kể cả cô cũng không đủ sức níu giữ. Mặc dù vậy, lần này Thụy vẫn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi: Trong tình hình nguy cấp này mà tôi vẫn có thể ra đi sao?

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không là tình đầu

  1. Không là tình đầu Thụy biết giờ có bắt taxi phóng thẳng đến sân bay thì tôi cũng đã lơ lửng ở lưng chừng trời. Tôi có thói quen hoàn thành thủ tục check-in trực tuyến với hãng hàng không từ trước giờ bay. Thụy biết, một khi tôi đi thì bất kỳ ai, kể cả cô cũng không đủ sức níu giữ. Mặc dù vậy, lần này Thụy vẫn không khỏi ngạc nhiên tự hỏi: Trong tình hình nguy cấp này mà tôi vẫn có thể ra đi sao? Công ty đầu tư địa ốc của gia đình tôi đang lâm thế ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ sau một đêm, các đối tác Singapore đồng loạt tuyên bố khả năng sẽ rút chân ra khỏi các dự án hợp tác chiến lược. Mọi người cần tôi - giám đốc chiến lược - như một chiếc phao. Trong lúc khó khăn này, Thụy tin chỉ tôi mới đủ khả năng thuyết phục đối tác ở lại. Cuộc hẹn với đối tác phía Singapore đã được Thụy lên lịch vào đúng ngày tôi biến mất. Và tình hình hiện nay, cha tôi có thể nhập viện bất cứ lúc nào vì triệu chứng co thắt bất thường của cơ tim, một khi ông phát hiện tôi không phải cùng cô bay qua
  2. Singapore gặp đối tác mà là đi Nhật Bản để tìm gặp Vy ở trong một miền mộng tưởng hoang đường nào đó. Và nơi đó chỉ có tôi và những ảo ảnh của Vy dù là rất mờ nhạt. oOo Tôi đi không hình ảnh, không những dòng status phô bày xúc cảm trước những lạ lẫm, xa xôi trên facebook. Khám phá không bao giờ là mục đích những chuyến đi của tôi. Tôi chỉ ghi trong sổ nhật ký chỉ dành cho Vy: "Theo giấc mơ hoang đường em muốn thế, anh đã có mặt cùng em nơi đây. Tokyo ngày nắng đẹp rực rỡ. Dường như anh bắt gặp nụ cười em trong mỗi cánh anh đào…". Mỗi lần tôi biến mất, bất kỳ ai cũng tự hiểu từ phút đó trở đi, nếu cần liên lạc với tôi, họ chỉ còn cách duy nhất là đợi tôi chủ động gọi về từ một số điện thoại có mã vùng lãnh thổ lạ hoắc nào đó. Nhưng ngay cả khả năng đó tôi cũng chưa bao giờ để chúng xảy ra. Một khi tôi đã đi là như kẻ mất tích. Hệt như kẻ không công việc, không tình yêu. Và tôi có ít nhất bốn chuyến đi không báo trước như thế trong một năm. Kể cả sau khi buộc phải phụ giúp cha giữ chức giám đốc chiến lược của công ty, tôi vẫn giữ nguyên thói quen đi là mất tích ấy của mình. Và tôi thừa nhận mình có khả năng bỏ
  3. mặc Thụy phía sau đôi lúc rơi vào nỗi đau thất vọng. Và cũng chính Thụy là người duy nhất có khả năng và buộc phải gánh vác bất kể công việc nào tôi để lại. "Không phải em, mà cả công ty thực sự đang rất cần anh!", lần đầu tiên Thụy biết vô vọng nhưng vẫn nhắn tin cho tôi trên facebook. Có lẽ nhiệm vụ gặp đối tác tại Singapore lần này xem ra quá sức Thụy nghĩ cô có thể đảm đương. Vậy nên dù phần trăm rất thấp cô vẫn hi vọng sẽ được tiếp thêm một động lực nào đấy từ tôi. Sát giờ bay, Thụy vẫn phải nói dối cha mẹ tôi rằng tôi vẫn sát cánh bên cô. Trước mắt cô Singapore hiển hiện cùng những khó khăn là rất thật. oOo "Vy thân yêu! Anh không chắc Ohanami (*) cho anh cảm giác thân thiện hay chính vì em luôn hiện diện quanh đây nên anh thấy ấm áp lạ thường. Anh sẽ cùng em ngồi ở đây, nơi gốc anh đào bé nhỏ và lẻ loi này nhé. Em không tưởng được đâu nhỉ, gốc anh đào này là chỗ trống cuối cùng mà anh có thể tìm được ở đường hoa này…", tôi tiếp ghi những dòng nhật ký. "Em sẽ ở Tokyo mùa xuân này. Dù biết bao lần mơ tưởng nhưng em vẫn không hình dung được mùa hoa anh đào Tokyo sẽ đẹp đến thế nào! Em cũng không tưởng
  4. được Ohanami vì sao lại hấp dẫn mình đến thế! Nhưng điều mà em biết chắc là anh cũng sẽ đến Tokyo cùng em trong mùa xuân này phải không?", giọng Vy êm, ngọt vang lên giữa đêm huyễn mộng đã hối thúc tôi lên đường vào thời khắc chẳng ai ngờ nhất. "Anh chưa bao giờ nghĩ đến em. Em biết và chấp nhận. Nhưng em mong anh sẽ nghĩ cho riêng mình chứ! Anh có đếm được từng có bao nhiêu cơ hội làm ăn đã vuột mất?", Thụy sau này rất lâu mới tâm sự với tôi về điều mà cô rất muốn nói nhưng chưa bao giờ bộc phát trước tôi ấy. Chính vẻ ngang tàng nhưng ẩn chứa đằng sau đó lại là mỗi nỗi day dứt về thứ trách nhiệm không tên từ phía tôi luôn khiến Thụy nín lặng. Thụy luôn hiểu ký ức của tôi vẫn là một vùng băng tuyết lạnh lẽo cô chưa thể đặt chân. "Nhưng người ta có cần phải nặng lòng với mối tình đầu đến thế không?", có lẽ Thụy luôn muốn dành cho tôi câu hỏi đó và trong suy nghĩ cô cũng tự hỏi mình. Hành trình tự giải đáp câu hỏi của chính mình cũng là chìa khóa giúp Thụy ngày càng cảm thông với những gì mà tôi đã và đang tỏ ra như thế: cứ cuồng nhiệt với những chuyến đi bất chợt để chỉ nhận về những thua thiệt trong sự nghiệp là quá rõ ràng.
  5. Nhưng cũng như tôi không thể ngừng những chuyến đi, Thụy không thể bỏ rơi những công việc bộn bề mà tôi để lại. oOo "Con có thể hứa với bác một điều không Thụy?", cha tôi nắm tay Thụy và chậm rãi hỏi. "Dạ, nếu là vì bác và vì công ty này thì bất cứ chuyện gì con cũng hứa với bác". "Tốt. Tốt lắm! Vậy… con có thể hứa với bác… sẽ ở bên cạnh thằng T. bất kể lúc nó thành công hay thất bại được chứ?". "Vâng con hứa. Con hứa với bác ạ". Ba năm trước, Thụy thốt ra lời hứa ấy không chút đắn đo. Khi ấy, với tư cách là giám đốc chiến lược, vậy mà tôi vẫn bất chấp mọi nguy cơ để vắng mặt trong một cuộc gặp một trong những đối tác quan trọng hàng đầu của công ty vào thời điểm đó. Lần đầu vấp phải hoàn cảnh tréo ngoe không lường trước ấy, cha tôi sốc nặng. Ông lên cơn co thắt tim kinh hoàng. Tưởng không qua khỏi nên những lời nhắn gửi ông dành hết cho Thụy. Lúc đó, chỉ mình tôi biết mình đang ở thiên đường Maldives (**). Nhưng lời hứa từ ba năm trước không là tất cả lý do níu Thụy ở lại công ty cùng cha và tôi. Với Thụy, lời hứa chính là cơ hội để cô có thể cận kề hơn với tôi không
  6. chỉ từ trong công việc mà còn trong một thứ trách nhiệm tự nguyện. Và quan trọng là trái tim Thụy từ lâu đã chấp nhận đập những nhịp bình lặng của kẻ đến sau. Dù Thụy biết hình bóng của kẻ đến trước vẫn chưa phút nào tan biến trong tôi. Thụy luôn nói cô đủ kiên nhẫn sẽ dần lấp đầy những khoảng trống và vực tôi dậy, sống đúng với những gì đang có trong hiện tại. oOo "Có những điều tưởng như ngoài tầm với nhưng người ta vẫn đạt tới sau những nỗ lực vượt khỏi giới hạn tự bản thân giăng ra. Chỉ cần con có niềm tin", tin nhắn của cha tôi đến đúng lúc Thụy cần một lời động viên nhiều nhất: cô đang trên đường từ khách sạn đến điểm hẹn gặp đối tác. Thụy có chút lo ngại nhưng cũng chính tin nhắn ấy chứng tỏ cha tôi đã vượt qua cú sốc khi phát hiện tôi đã biến mất. Không ai tin trong tình hình cấp bách này tôi vẫn có thể thay vì bay đến Singapore cùng Thụy vào giấc trưa đã tự mình đi Nhật Bản từ giấc sáng. Cũng chẳng ai tin nổi sau đó Thụy đã nhanh chóng đạt được thỏa thuận ngọt ngào dù phải đơn thân độc mã xoay trở mọi việc. Và riêng Thụy thì còn khó tin hơn nữa là trong hoàn cảnh này cha tôi có thể vượt qua cú sốc của riêng mình.
  7. Thực ra mọi nghi ngờ trên đây chỉ một người thấu rõ: cha tôi. Ông, với kinh nghiệm sau nhiều lần thắt tim của mình, đã biết chắc một điều là tôi chẳng bao giờ có mặt tại Sài Gòn vào đúng ngày này, tháng này từ bốn năm qua. Ở một diễn biến khác, ông đã từ lâu chuyển hẳn niềm tin vào tôi sang Thụy. Vậy nên ông tin chuyến công tác đơn độc của Thụy lần này không gì khác hơn chính là cơ hội để cô thể hiện mình một cách thuyết phục. Ngày này của năm năm trước, ký ức của tôi trở lại từ con số không sau khi trải qua cuộc ngoại phẫu rất nghiêm trọng. Mọi người bảo tôi tham gia đua xe rồi gặp nạn. Điều duy nhất lúc choàng tỉnh tôi còn nghe thấy từ trong ký ức mới đó đã thành xưa cũ là một giọng nói êm, ngọt của một người con gái: "Em muốn anh là đôi cánh đưa em bay đến khắp các vùng trời mơ ước. Em sẽ là cánh thiên di không đơn độc phải không?". Đến cả cha mẹ cũng phải trưng bày mọi bằng chứng để có thể đón tôi trở về. Vậy thì giọng nói vang vọng, da diết ấy là của người con gái nào quen tôi trước đó? oOo Suốt năm năm từ sau cú tai nạn dẫn đến mất ký ức của tôi, những giấc mộng huyễn hoặc xuất hiện đều đặn vào lúc chớm đông, đầu xuân, giữa hè và thu. Tôi luôn cảm nhận, dẫu mình có phục hồi trí nhớ thì người con gái ấy ngoài việc sẽ trở về từ
  8. trong ký ức còn hiện diện từ những gì mà tôi nghĩ nó thuộc về trách nhiệm. Trách nhiệm với từng lời hứa rằng tôi sẽ có mặt ở bất kỳ nơi đâu cô có mặt. Nhiều kẻ tin rằng tôi gặp phải chứng mộng du hết cách trị. Riêng tôi biết, nếu không hiện thực hóa những lời đã nghe và đã hứa từ trong những cơn huyễn mộng một cách chân thành là lập tức trong tim sẽ xuất hiện những cơn đau nhói lạ kỳ. Nhưng cô ấy - người con gái có giọng nói êm ngọt, nụ cười tươi - là ai? Cha mẹ tôi nhiều lần cũng đã lắc đầu tuyệt vọng trước câu hỏi của con trai mình và chính họ. Lục tung kho tàng dữ liệu cá nhân… Tôi không minh chứng được cho sự tồn tại của cô gái nào quá thân thiết với mình hơn ý nghĩa một người bạn. Chỉ có nụ cười và giọng nói êm ngọt là còn vang vọng mãi. Và đó chính là hai đặc điểm ám ảnh tôi nhất đến mức có thể mô tả nhưng không mấy chi tiết. Và cái tên Vy đã chỉ xuất hiện duy nhất một lần trong một cơn huyễn mộng của tôi sau đó khá lâu. "Ba mẹ có thể cho con biết Vy là ai không ạ?", câu hỏi giữa đêm bật ra từ phía tôi khiến cha mẹ nhìn nhau sững sờ! "Vy ư?", cha mẹ chau mày nhìn nhau tự hỏi. "Đó là cô bạn cấp ba của con. Con bé đã mất trong một tai nạn xe cách đây cả chục năm rồi con ạ. Nhưng tại sao lại là Vy? Con có mối quan hệ gì đặc biệt với cô ấy?", mẹ hỏi tôi. "Con không nhớ gì hết thì làm sao con biết", tôi nói.
  9. Tôi săm soi trở lại bức ảnh kỷ niệm trong hộc tủ mà có lẽ tôi đã ghi phía sau nắn nót: Lớp 12A1 thân yêu. Trong ảnh có một cô gái bé nhỏ ngồi xe lăn nhưng trên môi là nét cười rạng rỡ! Không lẽ đó chính là Vy sao? oOo "Điều mong ước lớn nhất của T. ở Vy là gì Vy biết không? Là T. muốn mỗi ngày đều thấy ở Vy nụ cười và giọng nói êm và ngọt. Còn Vy có ước mong gì từ T. không?". Vy hẹn dành câu trả lời ấy trong cuộc trò chuyện của hai đứa vào ngày hôm sau. Vy luôn như thế: đắn đo thật kỹ những điều cô muốn và cần nói. Nhưng ngày hôm sau đã mãi mãi không còn cuộc gặp nào nữa giữa hai đứa. Chuyện của hai đứa chưa bị bất cứ một đứa bạn nào phát hiện và la toáng lên giữa lớp rằng: "Chúng bay biết gì không? T. nó nói với tao là đã thầm thương trộm nhớ con Vy từ đầu năm học". Hay đại loại là những trò trêu chọc không lường trước kết cục giữa những thằng con trai như tôi với đám bạn. Và dĩ nhiên không một ai biết Vy còn nợ tôi một câu trả lời vào ngày cô bị xe đụng. Mọi người kể, năm năm từ sau khi Vy mất đến trước khi tôi bị tai nạn mất trí, tôi dần biến thành một kẻ lạ: lạnh lùng và nổi loạn. Tôi ăn chơi, quậy phá đủ trò và kể cả đã đua xe. Nhưng cậu ấm là tôi khác chúng bạn chơi bời của mình là hoàn toàn
  10. không màng đến chuyện cặp bồ cặp bịch. Đó là điều mọi người ngạc nhiên vì chẳng ai tưởng nổi mối liên hệ giữa cái chết của Vy và sự biến đổi của tôi. "Vy, Vy!", trong cơn huyễn mộng cách đây năm năm, tôi gặp Vy thật rõ ràng ở một nơi vô định. "Mừng quá, cuối cùng thì anh có thể nghe Vy trả lời câu hỏi học trò năm đó: Vy có ước mong gì ở T.?". "Không. Em nghĩ anh không nên có thời gian ở nơi này". "Không, Vy phải nói anh nghe. Bằng không anh sẽ ở đây mãi mãi". "Không, anh nên trở về"… "Không được! Nếu muốn anh trở về thì Vy trả lời anh". "Em…". Choàng tỉnh giấc, tôi không nhớ vì sao mà khắp cơ thể mình đau nhói và được băng bó những vết thương. Còn giọng nói êm ngọt đang vang vọng là của ai? oOo Từ Tokyo, lần đầu tiên tôi nghe lời Vy, không cho phép mình mất tích mà đã chủ động gọi về thú tội trước cha và nhờ ông nhắn cho Thụy một tin nhắn mà tôi biết là cô thực sự cần. Vy nói với tôi thời gian của cô đã hết và Ohanami vì thế là ước nguyện cuối cùng cô muốn được cùng tôi trải nghiệm, dù rất mơ hồ. Thời gian sau đó đã chứng minh lời Vy nói là thật. Dù là trong những giấc mộng huyễn hoặc nhất, tôi đã không bao giờ gặp lại cô nữa.
  11. "Dù ra sao đi nữa em vẫn sẽ đợi anh, T. ạ", Thụy không phải ghi thêm bất cứ lần nào nữa câu mà cô đã ghi dày đặc trong cuốn nhật ký cho riêng mình. Tôi đã trở lại cuộc sống bình yên không mộng mị. Thụy không phải là mối tình đầu đầy thi vị nhưng tôi biết cô là bến đỗ an toàn, vực tôi dậy, sống xứng đáng với tất cả những gì mình đang có. (*): Ohanami là một phong tục truyền thống của người Nhật. Mỗi độ hoa anh đào nở, các gia đình người Nhật lại tụ họp để cùng nhau vừa ăn uống, chuyện trò, vừa ngắm hoa. (**): Maldives: một quốc đảo ở Ấn Độ Dương.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2