intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không màu

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

40
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ý ngồi sưởi nắng ngoài ban công của phòng mình. Từng giọt nắng rơi bên hiên nhà như từng hạt ngọc sáng lấp lánh. Thế nhưng Ý hoàn toàn không thể nhìn thấy được điều đó. Cô chỉ có thể cảm nhận đó là những tia nắng ấm áp mà thôi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không màu

  1. Không màu Ý ngồi sưởi nắng ngoài ban công của phòng mình. Từng giọt nắng rơi bên hiên nhà như từng hạt ngọc sáng lấp lánh. Thế nhưng Ý hoàn toàn không thể nhìn thấy được điều đó. Cô chỉ có thể cảm nhận đó là những tia nắng ấm áp mà thôi. Vụ tai nạn xảy ra cách đây từ nhiều năm trước đã làm cho mắt của Ý không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, không thể nhìn thấy được gương mặt của người thân, bạn bè. Ý đã khóc thật nhiều, thật nhiều trong nhiều tháng trời, nhưng điều đó chỉ khiến cho đôi mắt của cô buốt nhói những cơn đau. Nó đau như chính tâm hồn bé bỏng thuở ấy của cô vậy... ...Hơn một năm sau vụ tai nạn ấy, Ý bắt đầu quen dần với bóng tôi, cùng với đó là việc thính giác của cô phát triển hơn. Tất cả mọi âm thanh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều đối với cô. Nhưng cuộc sống đối với cô vẫn chỉ là những chuỗi âm thanh được lặp đi lặp lại hằng ngày, chúng không hề có bất kì màu nào, ngoại trừ màu của bóng đêm bất tận là sẽ tồn tại mãi nơi đôi mắt của cô. Những tháng gần đây, cô suy nghĩ nhiều về mình, về những việc đã xảy ra, những người cô đã “gặp”. Cô thường tưởng tượng và vẽ về họ trong trí óc của mình. Cô nghĩ rằng những con người ấy hẳn sẽ rất đẹp, sang trọng...nhưng đối với cô tất cả mọi người không hề có màu sắc nào cả. Nhưng...từ khi Quân xuất hiện trong tâm trí cô, mọi thứ bắt đầu thay đổi… ...Mẹ Quân, cô Hạ Lan và ba của Ý là bạn của nhau. Và ngược lại, mẹ của Ý và bố Quân hiện là đồng nghiệp của nhau. Sau quãng thời gian sống tại Cộng hòa Séc, gia đình Quân về Việt Nam định cư. Với mối thân tình đã có sẵn nên vì vậy, nơi đầu tiên gia đình Quân ghé thăm sau khi hồ sơ nhà đất hoàn thành chính gia đình của cô. Hai gia đình gặp nhau vào một buổi chiều mùa xuân có nắng ấm áp tại vườn nhà Ý. Quân và Ý đã nói chuyện rất nhiều, những câu chuyện về gia đình, về bạn bè, trường lớp, thầy cô và về cả ánh sáng, bóng tối nữa. Từ sau lần ấy, Quân năng đến nhà Ý hơn, khi thì sang với lí do đem hồ sơ của bố sang cho mẹ Ý, khi thì đem quà của mẹ sang nhà Ý. Nhưng tất cả những lần ấy đều chung quy về một mối, đó là Quân muốn gặp Ý. Bố mẹ Ý biết điều đó và dường như họ nhận ra rằng Quân đã để ý đến cô con gái của họ. Lẽ tất nhiên cả hai gia đình đều rất mừng. Nhưng...Ý lại không. Bóng đêm đẽ đè nặng tâm hồn Ý, cô cho rằng một cô gái khiếm thị như cô hoàn toàn không hề xứng với Quân. Những cô gái hoàn toàn lành lặn mới thật sự xứng đáng với Quân. Làm sao một cô gái như cô có thể xứng đáng với một chàng trai có nhiều thành tính cả trong học tập lẫn các hoạt động ngoại khóa được cơ chứ. Chả phải khi về nước cậu đã được vào trường chuyên của thành phố là gì, trường chuyên Lê Hồng Phong. Còn cô, cô chả có gì cả, thành tích không, học tập bình thường, là một người lành lặn cũng không.
  2. Người như cô hoàn tòa không có đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt của Quân...Cô bắt đầu tách mình ra cuộc sống của gia đình, thu mình vào trong vỏ ốc (cái việc mà cô đã từng làm trong thời gian đầu sau vụ tai nạn). Tan học, Ý chầm chậm rút cây gậy bằng sắt được xếp gập lại làm tư ở trong cặp ra và từ từ ra về. Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm là một ngôi trường không ồn ào. Trong ngôi trường ấy, dường như tất cả học sinh đều im lặng. Chính vì vậy sẽ chả có gì ngạc nhiên khi tất cả mọi thứ trở nên quá im ắng. Nhưng _ Để mình dẫn cậu về! Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh khiến cho Ý ngạc nhiên. Và liền sau đó cô thấy bàn tay của mình trở nên ấm hẳn. Quân đã nắm tay Ý và dẫn cô đi. _ Sao hôm nay cậu lại qua đây? Từ trường cậu đến trường tớ cách nhau cả cây số. _ Hôm nay trường mình nghĩ. _ Thế sao cậu không về nhà đi? _ Mình qua nhà cậu và bố cậu nhờ mình đón cậu! Cẩn thận bậc tam cấp! Và thế là họ bắt đầu đi trong im lặng. Cái im lặng bao trùm lên cả hai thật nặng nề. Dù đã quen với việc không nhìn thấy gì cả và đôi khi hoàn toàn im lặng như lúc này. Nhưng Ý thực sự cảm thấy ngợp thở vô cùng. Cô mong được một lần nhìn thấy để đoán biết được những suy nghĩ của Quân lúc này và cô mong sao được nghe Quân nói nói lúc này bởi không khí xung quanh cô bỗng chốc trở nên đặc quánh đến lạ thường...Những ý nghĩ cứ chồng chéo đan xen vào nhau khiến cho cô cảm thấy choáng và bước những bước đi chếnh choáng khiến cho Quân phải vòng tay qua ôm lấy vai cô. _ Cậu không sao chứ?- Quân lên tiếng hỏi, chất giọng của cậu đong đầy lo lắng. _ Tớ không sao! _ Mình có xe đạp, để mình đưa cậu về. _ Đi xe đạp làm tớ cảm thấy mất điểm tựa. _ Vậy... _ Tớ sẽ về bằng xe buýt.- Ý trả lời ngay lắp lự. _ Vậy để mình dẫn cậu ra trạm xe buýt!- Chất giọng của Quân đong đầy buồn bả. Vừa dắt xe, Quân vừa nắm tay Ý đi trên con đường dài tưởng chừng như vô tận. _ Đừng quan tâm đến tớ nữa! _ Hả? Quân ngạc nhiên.- Cậu nói cái gì? _ Đừng quan tâm đến tớ nữa, xin cậu đấy. Phải cố gắng lắm Quân mới có thể nuốt được nước miếng xuống cuống họng. _ Tớ không hoàn hảo! Tớ không xứng đáng với cậu đâu. Vì vậy...cậu đừng quan tâm đến tớ nữa. _ Sao cậu lại nghĩ vậy? _ Bố mẹ tớ nó là...cậu...cậu thích tớ. Tớ không tin. Nhưng...thời gian đã chứng minh là bố mẹ tớ...đúng. Thật sự...việc cậu quan tâm đến tớ khiến cho tớ cảm thấy...ngợp thở và càng khiến tớ cảm thấy mặc cảm. Vì vậy...cậu đừng quan tâm đến tớ nữa.
  3. Im lặng. Cái im lặng lại bao trùm lên cả hai. Quân không nói gì cả, cậu vẫn cứ vừa dắt xe đạp vừa nắm bàn tay của Ý đi trên con đường xa tít tắp đầy mây đen...Những điều cần nói, cuối cùng Ý cũng đã nói ra. Nhưng tại sao tâm trạng của cô cứ mãi nặng nề thế này. Một lần nữa, Ý lại khao khát được nhìn thấy gương mặt của Quân lúc này biết bao...Tiếng xe buýt mỗi lúc một gần... _ Xe đến rồi! Tớ về đây! Nói đoạn Ý vội buông tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Quân và rảo bước thật nhanh về phía xe buýt. _ Ý này!- Quân vội gọi Ý lại. Bước một chân lên xe buýt, Ý từ từ quay lại. _ Ai cũng có quyền được yêu thương cả Ý à. Xin cậu đừng xua đuổi tớ! Xin cậu hãy cho tớ một cơ hội Trong chốc lát Ý cảm thấy cả người mình nóng ran và cứng đơ cả ra. Ý vội quay đi, nhưng không hiểu sao ý nghĩ về ánh mắt phía sau lưng bỗng chốc đeo bám lấy cô, dù rằng cô không thể nhìn thấy đôi mắt đó... Công cuộc tìm lại ánh sáng cho Ý của bố mẹ cô đã được tiến hành từ nhiều năm nay nhưng hoàn toàn không có kết quả. Hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. Ban đầu cô cũng rất hi vọng và tin tưởng rằng một ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy ánh sáng. Những những kết quả mà cô nhận được cũng với việc bóng tối mỗi lúc một dày hơn trong mắt cô khiến cho những hi vọng ấy của cô dần tàn lụi và chìm vào trong bóng tối- thế giới không màu... _ Sẽ chả có kết quả gì đâu! _ Bố mẹ mình bảo vị giáo sư này đến từ Pháp.- Vừa nói, Quân vừa sắp bảng chữ Braille.- Ông ta đã phẫu thuật cho nhiều trường hợp nghiêm trọng hơn trường hợp của cậu. _ Kết quả... _ Kết quả là tất cả các trường hợp đều nhìn thấy ánh sáng trở lại.- Quân trả lời tắp lự. _ Họ thật may mắn! _ Và cậu sẽ là người may mắn tiếp theo.- Chất giọng của Quân đầy dứt khoát. _ Chuyện đó chỉ xảy ra trong mơ thôi Quân à! _ Tại sao cậu lại không tin vào những điều kì diệu thế nhỉ? _ Vì sự thật đang chứng minh là trên thế giới này chả hề có phép màu. _ Bởi vì cậu không nhìn thấy nên cậu mới nói thế. Khi cậu nhìn thấy rồi cậu sẽ thấy thế giới này có muôn màu sắc. _ Tớ nói là phép màu!- Ý nhận mạnh những từ cuối cùng. _ Màu sắc khiến cho thế giới trở nên đẹp đẽ rực rỡ và có hồn hơn, đó chính là phép màu. Cậu có thể không tin vào bất cứ điều gì. Nhưng cậu hãy nhớ rằng không màu không có nghĩa là không màu. Này! Nói đoạn Quân đưa bảng chữ cho Ý. _ Đoán xem mình viết cái gì.
  4. Tò mò Ý đưa tay lên lần mò theo những đường nét và cô bắt đầu vẽ chữ tronng đầu mình. _ M...i...l...u...j...u...Cậu viết tiếng Séc đấy à? _ Uhm! Đọc tiếp đi! _ T...e...dấu á....v...i...dấu sắc...c...e...Nó có nghĩa là gì thế? _ Mình sẽ nói cho cậu biết khi cậu nhìn thấy nhìn thấy mình. Quân cười. Không hiểu sao Ý lại cảm nhận được điều dó và cô cảm thấy tâm hồn mình bắt đầu le lói những tia sáng ấm áp... Gần một tháng bịt mắt sau ca phẫu thuật. Cuối cùng, ngay tháo băng cũng đã tới. Hi vọng, niền hạnh phúc đang lên đến đỉnh đang tràn ngập trong căn phòng bệnh này. Cô y tá từ từ quấn từng vòng băng lại. Ý từ từ mở mắt. Khe sáng hẹp và mỏng dần hiện trước mắt cô, Ánh sáng nhập nhòe dần trở nên rõ hơn, từng đường nét và từng cử động được mắt của cô ghi nhận. Từng gương mặt hiện lên rõ nét hơn, nét mong chờ của bố mẹ cô bên cạnh đó là một cặp vợ chồng, cùng với họ là một chàng trai cao ráo có làn da trắng. Tất cả đều trông chờ. Mở hẳn mắt ra, cô nhìn thấy tất cả mọi người. _ Ý? _ Mẹ! Bố! _ Con nhìn thấy rồi! Con tôi nhìn thấy rồi!- Mẹ cô thốt lên và ôm lấy cô gái nhỏ đầy yêu thương. _ Bác sĩ cần kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng mọi việc đều ổn.- Cô ý tá nhẹ nhành lên tiếng. Mẹ vội buông ty cô ra và vị bác sĩ người Pháp tiến đến kiểm tra mắt cô lần cuối cùng. Sau khi hoàn thành vị bác sĩ quay sang nói gì đó với cô y tá. _ Bác sĩ nói là mắt cháu đã hoàn toàn nhìn thấy nhưng cháu cần phải tĩnh dưỡng đôi mắt vài tuần để hoàn toàn bình phục. Trong thời gian này, cháu nhớ là tránh xúc động mạnh khẻo ảnh hưởng đến mắt. Mọi người có thể cho cháu xuất viện ngay bây giờ. Nét mừng rỡ hiện ra trên từng gương mặt. Khi vị bác sĩ cùng cô y tá mỉm cười rời khỏi phòng bệnh cũng là lúc niềm vui vỡ òa. _ Con!- Mẹ Ý ôm lấy cô và khóc. _ Thôi nào!- Bố của cô mỉm cười.- Em phải vui mới phải chứ?! _ Đúng thế, cô phải cười lên chứ!- Bố Quân lên tiếng. _ Đúng thế! Mẹ nên mừng, Tại mẹ vui quá đấy mà. _ Mẹ! Ý ôm lấy mẹ của mình và chàng trai đứng lặng lẽ ở cuối giường lọt vào nhãn giớ của cô, cậu khẽ nở một nụ cười. _ Để bố đi làm thủ tục xuất viện. Nói đoạn bố Ý vội ra ngoài. _ Phải rồi! Để mẹ đi thu xếp đồ cho con. _ Uhm! Để chúng ta đi gọi xe!- Bố Quân lên tiếng. Mọi người ra ngoài cả. Ý nhìn theo bóng mọi người cho tới khi họ khuất hẳn sau cánh
  5. cửa. Cô quay về ph chàng t đứng cu giường. hía trai uối _ Vậy...cậu là Quâ ân! _ Uhm!- Quân khẽ gật đầu.- V cảm giác của cậu sau khi nh thấy thế nào? - ẽ Vậy u hìn ế _ Khác lắm, kể cả cậu. Quân nh trán kh hiểu. hăn hó _ Cậu kh xa so với trí tưởn tượng củ mình. hác v ng ủa _ Là xấu hơn hay đẹp hơn?- Q u đ Quân mỉm cười. _ Không biết nữa! Uhm...cậu g u...cậu nợ tớ một câu t lời. ớ trả _ Tớ biế Nụ cườ của Quân dãn rộng ra.- Này! ết!- ời n Nói đoạ Quân đư cho Ý mộ tờ giấy t ạn ưa ột trong đó ch ghi vỏn v một câu “Miluju tě hỉ vẹn u více”. _ Nó có nghĩa là gì thế?- Ý m cười. mỉm _ Đó là điều mà bố mẹ cậu kh ố hông ngừng nói với cậu về mình g h. Ý khẽ m cười và cô cảm th gò má m mỉm à hấy mình đang đỏ lên. Án nắng từ t chiếu và nh từ ào phòng q ô cửa sổ đã được c màng đ qua ổ che đang dần kh cho că phòng bừ sáng. M hiến ăn ừng Một thứ ánh sáng trong suốt và đẹ đến kì lạ g ẹp ạ...  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2