intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Không yêu đừng lấy

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

59
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Chị cười. Nụ cười rõ ràng là chị đang rất vui. Mà niềm vui không dễ dàng giấu trước mặt tôi, hoặc là với tôi hẳn chị không muốn giấu. Lúc chị cười, mái tóc mong mỏng hơi có vẻ phóng khoáng chứ không bị cột chặt, gọn ghẽ như các bà cùng tuổi của chị cũng rung rung, vài sợi lòa xòa trước trán. Tôi đoán chị đang có chuyện gì vui lắm chứ không chẳng khi nào chị cười tới cỡ đó. Đợi chị kết thúc cuộc gọi, tôi chọc: - Hôm nay có gì mà chị tôi...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Không yêu đừng lấy

  1. Không yêu đừng lấy TRUYỆN NGẮN CỦA THUỶ HƯỚNG DƯƠNG Chị cười. Nụ cười rõ ràng là chị đang rất vui. Mà niềm vui không dễ dàng giấu trước mặt tôi, hoặc là với tôi hẳn chị không muốn giấu. Lúc chị cười, mái tóc mong mỏng hơi có vẻ phóng khoáng chứ không bị cột chặt, gọn ghẽ như các bà cùng tuổi của chị cũng rung rung, vài sợi lòa xòa trước trán. Tôi đoán chị đang có chuyện gì vui lắm chứ không chẳng khi nào chị cười tới cỡ đó. Đợi chị kết thúc cuộc gọi, tôi chọc: - Hôm nay có gì mà chị tôi như hoa thế hả? - À, lát nữa về nhà chị nhá, bố thằng Tâm ra. Ông ấy đang ở nhà rồi. - Ô vậy sao? Thế thì chị em mình về ngay thôi. Chứ để ông chờ sao đành? Tôi giục chị. - Đừng lo, đã có thằng Nguyên nó giữ. Thằng Nguyên giỏi giữ người lắm em ơi. Chị nói bằng cái giọng chứa chan tự hào, sung sướng. Này, lát em về dòm mặt bố thằng Tâm nhé. Ổng kém chị mười tuổi. Chị giơ mười ngón tay lên, khua khua trước mặt tôi. Tôi không tin vào tai mình hỏi lại. Mười tuổi á? Sao… sao lại kém nhiều thế? - Hừ. Thế đấy, thế mới có chuyện để nói chứ. Chị em tôi mới chơi với nhau vài tháng nhưng chẳng hiểu sao rất hợp nhau. Chị ít nói về mình, nhưng tôi biết chị là người rất nghị lực và có bản lĩnh. Không nghị lực thì làm sao chị một mình nuôi được ba đứa con của ba người chồng ngoan ngoãn, trưởng thành đến vậy? Nhìn chị, vẻ ngoài giản dị, áo quần không phải dạng model lắm nên có thể nhiều người sẽ nghĩ giống như tôi lúc đầu mới gặp là chị cũng sẽ nhàn nhạt, sẽ chẳng có gì đáng phải chú ý.. Nhưng phải gần gũi, gần gũi nhiều lắm mới hiểu được chị là người có kiến thức
  2. khá rộng về nhiều lĩnh vực nhất là những gì liên quan tới ngành học Nông nghiệp cho dù chị mới ra khỏi rừng mới vài năm. Bố thằng Tâm bỏ Sài Gòn về Ban Mê cũng là vì chị. Cứ nhìn vào cách ứng xử đầy nhũn nhặn của người có học vấn và cách nói năng điềm đạm của chị, tôi cứ tự hỏi sao chị đủ can trường dám bỏ cả ba người chồng để một thân, một mình như vậy. - Có gì khó hiểu đâu em? Quan điểm của chị, không yêu thì đừng lấy. - Chị không yêu, sao còn có thằng Tâm? - Cô bé ơi. Ngày đó ở trong rừng, chị đã có thằng Trung và thằng Nguyên rồi. Ba mươi bảy tuổi, hai đứa con, lại là phụ nữ có trình độ đại học duy nhất ở rừng và không xấu. Ở trong xó rừng, ba mẹ con chỉ có cái nhà nhỏ xíu bằng lỗ mũi con voi, xung quanh là bạt ngàn café, bạt ngàn rừng, bạt ngàn của âm vang cồng chiêng của người Ba Na, Ê đê. Thế là chị lọt vào tầm ngắm của Tám Luông - Giám đốc Nông trường. Ổng mấy lần cho quân đánh xe tới tận nhà chị kêu chị lên gặp ổng. Chị không lên, ổng đích thân xuống nói “em làm vợ nhỏ anh đi, mọi việc anh lo hết, đừng có ngại thị phi, anh ở đây, đứa nào dám…”. Chị bảo “nếu em nói không thì sao?” Ổng bần thần, rồi đỏ mặt lớn giọng “không thì đi đóng gạch!” . Đóng thì đóng, chị sợ gì. Từ ngày hôm sau chị cơm nắm, cơm đùm xuống với công nhân nông trường. Không dè, bà cô thị thành - kỹ sư bằng đỏ đóng gạch năng xuất gấp ba công nhân giỏi. Kể đến đây, chị phá lên cười giòn tan. - Sao lại chịu khổ quá vậy? Sao chị không lấy phứt ông Giám đốc cho rồi. - Cái cô bé này, tưởng nhà văn, nhà thơ là phải nhạy cảm lắm chứ. Không yêu sao lấy? - Ờ, ờ… rồi sao lại lấy bố thằng Tâm? - Thì ngày nào chị cũng đi đóng gạch, người ngợm lúc nào cũng bẩn thỉu, hôi rình. Bố thằng Tâm người Sài Gòn, mới được điều về đây công tác, bởi vậy ngày nào cũng chạm mặt đôi ba lần. Không ngờ ổng mê mình hồi nào, cứ lẽo đẽo theo về nhà. Chị không thèm
  3. để ý vì nghĩ làm gì có chuyện anh con trai cao tới mét tám, trắng trẻo, hiền lành lại kém chị mười tuổi lại đi mê cái bà nạ dòng. Ấy thế mà ổng gan lắm, chị đuổi cỡ nào cũng không đi, tối đến ổng dọn dẹp nhà cửa, đỡ thằng Trung, thằng Nguyên học hành, lấy nước. Tối đến đi ngủ, ba mẹ con nằm dưới sàn nhà, chị cho ổng nằm giường. Nhà hẹp, giường với sàn sát sạt nhau. Ban ngày đi làm mệt nên đêm đến chị đặt mình xuống là ngủ không biết trời đất là gì, không biết có mặt ổng luôn. Đến hôm thứ ba thì ổng mò xuống, lần tìm chị. Chị sợ, xua ổng mà không dám to tiếng vì sợ các con dậy. Thế là chị cứ ngồi ngủ để cảnh giác. Bố thằng Tâm bảo chị: “Để xem mẹ thằng Nguyên ngồi ngủ như thế được bao lâu, tôi cứ ở đây, mẹ nó đuổi tôi cũng không đi, vì tôi đã trót thương mẹ nó rồi”. Chị không ghét bố thằng Tâm vì ổng dễ thương lắm nhưng thật tình chị ngại, ngại như con chim đậu cành cong, ngại như con voi rừng một lần sa xuống hố. Kiểu này là dai dẳng đây. Chị báo cáo ông Tám Luông, có người quấy rầy mẹ con em, anh giải quyết đi chứ đàn bà con gái, biết làm sao? Ông Tám Luông giận lôi đình, mình đã không lấy được mụ đàn bà nạ dòng, lại có thằng dám qua mặt mình ư? Ông gửi thông báo tới toàn nông trường, những ai vi phạm chuyện vợ con ngoài luồng, ban ngày đi làm, tối đến phải tập trung vào một chỗ, điểm danh đàng hoàng, có người kiểm tra giám sát đàng hoàng, đêm ngủ ở đó, sáng thả ra đi làm tiếp. Sáu người trong nông trường bị vào sổ đen, trong đó có bố thằng Tâm duy nhất chưa vợ. Chị yên ổn được chừng hai tháng. Sau đó mấy ông giám sát những người đàn ông vi phạm chuyện vợ con ngoài luồng coi mãi cũng nản, vòng giám sát lỏng lẻo dần. Bố thằng Tâm lại tìm cách về nhà chị. Lần này ổng quyết tâm dữ lắm. Thế nào cũng thức chờ cho tụi nhỏ đi ngủ hết, ổng mới lẹ làng bế thốc chị ra khỏi hai đứa. Giãy giụa, chống cự chỉ bằng thừa, chẳng nhằm nhò gì với con người to lớn gần tám mươi ký, lại đang sức trai ba mươi. Khi chị có bầu thằng Tâm lùm lùm chừng bảy tháng, bố thằng Tâm bảo “phải đóng cái chuồng gà, nuôi ít con tẩm bổ cho mẹ nó ở cữ”. Chị cười. Để yên xem ổng làm cách gì.
  4. Ổng kỳ cạch đóng từ sáng tới tối mịt. Đóng xong, ổng gọi chị về coi. Một cái chuồng gà to hoành tráng, chắc chắn. Ổng xoa tay cười hài lòng, vui hết biết. Chị xoa bụng, đi vòng vòng xung quanh cái chuồng gà: - Vậy bố thằng Tâm định đưa cái chuồng này ra khỏi nhà bằng cách nào? - Ơ… ừ nhỉ – bố thằng Tâm vỗ tay lên trán đét một cái – Ủa, sao mình ngu. Ngu quá! Ổng liếc nhìn cái cửa bé “bằng cái cửa tò vò” tiếc rẻ. Bất ngờ ông vung búa đập cái chuồng gà tan nát. Trong giây lát, cái chuồng gà thành những mảnh vụn tung tóe khắp nhà. Mùi gỗ thông xực lên khiến chị muốn ói. Chị khệ nệ bê bụng ào ra ngoài. Chị nhìn về phía thác Không tên. Ngọn thác sừng sững, ngất ngư nhìn lại chị. Buồn. Ở cái miền rừng này, chị đã từng gắn bó với nó biết bao. Vài giò lan này, có giò chị biết tên cũng có giò chị chưa biết, chị mang chúng về từ vạt rừng phía bên kia ngọn thác. Lại còn ruộng café với những cánh hoa màu trắng đến mê say. Chị đã từng phải tìm cách đưa nước về tưới cho cây café để mỗi sáng chị cảm nhận những chiếc lá café rung rinh tắm đẫm dưới tia nước lẫn tia nắng ngời lên khuôn mặt chị. Chị nhớ cả những lần phải xù lông như gà mẹ chống trả lại mấy đứa người Thanh Hóa hè nhau phá rừng café của chị. Lúc chị về vùng đất này là lúc chia tay bố thằng Nguyên – bố của đứa con trai thứ hai của chị chỉ vì một chút hiểu lầm nho nhỏ mà hai người tự ái nhất định không tha thứ cho nhau. Thật lòng mà nói, đến giờ chị vẫn yêu bố thằng Nguyên lắm lắm, chị trân trọng nhưng để về với nhau thì chị không thể. Chị bảo, nếu gọi là yêu thì đó chính là tình yêu trong lòng chị. Thằng Tâm trong bụng chị bỗng đạp mạnh. Chị cúi xuống xoa nhẹ chỗ bàn chân nó vừa thúc. Chị khóc. Không phải chị khóc vì thằng Tâm làm chị đau mà chị khóc vì ông trời cứ đùa chị mãi. Chị chia tay người chồng đầu tiên sau chín tháng chung sống, chóng vánh, không tiếc nuối. Tiếc gì khi không yêu. Chị đưa bàn tay búp măng trắng đẹp như tay nàng Kiều trong truyện lên lau nước mắt. Kể cũng lạ, ở rừng đủ thứ vất vả mà đôi tay
  5. ấy vẫn như chưa bao giờ phải nếm trải phong sương. Bây giờ, nước mắt làm đôi tay chị ướt lạnh, khiến chị rùng mình. Chị quày quả quay lại ngôi nhà có bố thằng Tâm đang dọn dẹp đống “thành quả” đổ vỡ. Nhìn dáng vẻ chị mang cái bụng bầu trở lại có lẽ ai cũng có thể đoán được chị đang có một quyết định dứt khoát lắm và quyết định này chẳng ai có thể làm chị thay đổi, kể cả Thượng đế. Phố Hà Nội ào ào những gió. Chị miên man nói cười. Tôi miên man trôi theo dòng suy nghĩ. Tôi nhìn chị, nói cho đúng hơn tôi đang muốn mở tung tâm hồn chị. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy khiến tôi không đành giữ chị bên tôi lâu hơn được nữa nên tôi đưa chị về. Sáng hôm sau chị gọi cho tôi, “gần mười năm xa Ban Mê, xa bố thằng Tâm… thế mà bây giờ ông ấy vẫn trách chị đã lừa cho ông ấy lấy vợ để trốn ra Bắc em ạ”. Chị còn nói, tuần này bố thằng Tâm sẽ đánh xe đưa cả nhà chị về thăm bên nội thằng Tâm. Bố thằng Tâm lấy vợ, sinh thêm đứa con gái, gia đình hạnh phúc như thế này là chị yên tâm rồi. Chị cười, tiếng cười thật lạ lùng, tiếng cười còn rổn rảng, nhảy nhót xung quanh tôi cho dù tôi đã buông máy điện thoại đến mấy phút. Không yêu, đừng lấy. Câu nói đó ám ảnh tôi mãi đến bây giờ.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2