intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Khúc hát gọi hồn P2

Chia sẻ: Bao Dong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:18

205
lượt xem
19
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

T hấy Quang cứ suốt ngày sống thui thủi một mình, càng lúc càng ít nói, lánh mặt bạn bè, Quý đã chủ động hỏi nguyên nhân: - Cậu có chuyện gì vậy Quang? Hay trong anh em có ai làm gì cho cậu giận? Quang gượng cười: - Làm gì có chuyện đó, chỉ bởi mình... không được khỏe trong người. Mình thấy cậu bị ác mộng bởi lần ngất xỉu hôm trước. Mình hỏi thật, lần đó cậư gặp chuyện gì phải không? Quang đã giấu mọi chuyện, nên bây giờ anh cũng không muốn nói, anh tìm cách lái...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Khúc hát gọi hồn P2

  1. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Phần 2 T hấy Quang cứ suốt ngày sống thui thủi một mình, càng lúc càng ít nói, lánh mặt bạn bè, Quý đã chủ động hỏi nguyên nhân: - Cậu có chuyện gì vậy Quang? Hay trong anh em có ai làm gì cho cậu giận? Quang gượng cười: - Làm gì có chuyện đó, chỉ bởi mình... không được khỏe trong người. Mình thấy cậu bị ác mộng bởi lần ngất xỉu hôm trước. Mình hỏi thật, lần đó cậư gặp chuyện gì phải không? Quang đã giấu mọi chuyện, nên bây giờ anh cũng không muốn nói, anh tìm cách lái sang chuyện khác: - Thân thể mình gần đây hay bị dị ứng với gió, cả với nắng nữa, đặc biệt là những chất kích thích như trà, cà phê và rượu. Do vậy, mình tránh anh em là thế, chớ đâu phải... Quý chơi thân với Quang lâu nhất rong nhóm bạn, nên anh chưa tin hẳn lời giải thích. Anh đột ngột hỏi: - Có phải cậu vướng một rắc rối gì đó với cô nào? Quang hơi lúng túng: - Không... không hề! Quý hạ thấp giọng: - Mình đã nghe ông ttưởng thôn kể chuyện... Có phải như vậy không? Quang thầm trách Ião trưởng thôn lắm mồm, tuy nhiên anh vẫn cố chối: - Ông ta nói tào lao, chớ làm gì có... Giọng Quý ra vẻ nghiêm trọng: - Mình nghe người ta nói hễ ai vướng vào chuyện tình cảm với... vong hồn thì hậu quả sẽ không hay đâu. Nếu cậu... Đột nhiên, Quang nổi cáu: www.vuilen.com 25
  2. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Mình đã nói là không mà, sao cậu... Nhận ra là mình hơi quá, Quang đổi giọng: - Mình xin lỗi. Có điều mình không muốn... Hiểu ý, Quý đổi đề tài: - Thôi, cậu không thích thì mình không nói chuyện đó nữa. Nhưng có điều này, mình hỏi cậu là nhân dịp bà cô mình... Quang ngạc nhiên: - Chuyện gì quan trọng vậy? - Bà cô mình muốn mời cậu tới nhà ăn cơm... Quang nói ngay: - Cậu biết tính mình rồi, mình chúa ghét nhưng bữa tiệc mời. Xưa nay... Quý chặn lời: - Mình biết. Nhưng đây là chuyện hệ trọng. Bà cô mình muốn nói chuyện riêng với cậu. Nếu cậu từ chối thì e bà sẽ buồn lắm. Cô mình thương cậu nhất trong nhóm, chắc cậu biết mà. Quang trầm ngâm: - Mình biết. Nhưng mình... Anh định từ chối thẳng, nhưng nhớ lại tình cảm mà bà cô của Quý từng dành cho mình, Quang lưỡng lự một chút rồi quyết định: - Mình với cậu sẽ đi sang nhà cô. Quý vui lắm. Như vậy lời hứa của anh với cô mình đã thực hiện được, mặc dù anh biết cái kết quả cuối cùng mà bà cô muốn đạt được thì e hơi khó... Bà cô dã chuẩn bị bữa cơm gia đình khá chu đáo, nên khi Quang tới, bà đã mời ngay vào bàn ăn: - Chi có người trong nhà thôi, vậy các con cứ ngồi vào. Thấy có đến bốn chén, bốn đôi đũa mà chỉ có ba người, Quang lên tiếng hỏi: - Có khách nào khác chăng? www.vuilen.com 26
  3. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Bà cô cười to vừa gọi: - Khách đặc biệt này đây! Mỹ Hương từ trong bước ra và líu lo ngay: - Thượng khách đấy nhé! Quang vở lẽ: - Thì ra đây là khách đặc biệt! Vậy mời người đẹp! Bà cô phải giải thích thêm: - Bữa nay thượng khách chính là Quang mới đúng! Từ chiều đến giờ cô cứ sợ cháu không tới thì phí cả buổi chiều nay. Nhất là đối với con Mỹ Hương... Quỷ lựa đúng lúc, chen vào nói: - Mỹ Hương chờ cậu đó! Biết tính Quang ít nói, bà cô đã không rào đón: - Ý cô thế này, cô muốn... kết hợp cháu với Mỹ Hương. Điều này không phải mới đây mà là lâu rồi, cô đã có ý định. Như cháu biết đó, nhà cô đơn chiếc, con Hương lại là con một, quen được nuông chiều, nên cô sợ gả nó cho người lạ thì nó sẽ không hạnh phúc. Chỉ có cháu là người mà cô ưng ý, mà con Mỹ Hương cũng thích cháu nữa. Mỹ Hương vỗ vào vai mẹ: - Má hạ giá con gái má quá, làm cho anh Quang ảnh lừng, ảnh làm cao cho coi! Bà cô gắp thức ăn bỏ vào chén Quang: - Mai mốt nó về đây ở thì người mẹ bênh vực là nó chớ không phải con đâu! Hương trừng mắt nhìn Quang: - Anh xem đó, mẹ đã bắc cầu cho anh làm cao rồi đó! Chưa nghe Quang có ý kiến gì, Quý hơi lo, anh dò hỏi ý bạn: - Cậu thế nào, vui vẻ chớ hả? Quang hơi ngượng, nhưng vẫn lịch sự: www.vuilen.com 27
  4. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Ý cô Ià ý trời mà. Lâu nay cậu chẳng nói thế sao! Quý cười to: - Thằng Quang cần câu rồi cô ơi! Bà cô cũng vui hẳn lên: - Cô biết mà... Nhưng Quang đã làm cho họ cụt hứng: - Cháu xin lỗi, chuyện ấy để rồi cháu sẽ thưa với cô sau. Hôm nay cháu phải đi ngay có chút việc cần lắm... Quang cũng chẳng hiểu sao mình quyết định như vậy, tuy nhiên ngay lúc đó anh thấy mình cần phải đi, để tránh một câu trả lời mà lòng anh không muốn... Khi thoát ra được rồi, Quang mới cảm thấy nhẹ người. Đầu óc anh không còn lùng bùng như lúc nãy nữa. Lúc này Quang mới cảm nhận được một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng, mà hình như ai đó phản đối còn mạnh mẽ hơn chuyện vừa rồi! - Thanh Tuyền! Thì ra là như vậy. Quang bắt đầu hiểu, mỗi khi anh nói chuyện với người khác phái, đặc biệt là đứng trước chuyện mai mối như vừa rồi, thì y như là trong cơ thể nổi lên một thứ cảm giác thôi thúc, bồn chồn khó tả. Đích thị là do Thanh Tuyền phản ứng rồi! Không một hút khó chịu, mà trái lại Quang thích thú với cảm giác mình được nhắc nhở, quan tâm, và về phần mình, anh cũng đã thể hiện được tấm lòng thủy chung như nhất... Đi loanh quanh một lúc, chợt Quang nhớ ra, đầu óc anh sáng hẳn lên: - Miếu Thành hoàng! Tự trách mình sao từ lâu không nhớ ra địa điểm nơi hẹn của Tuyền! Mặc dù còn khá lâu mới tới thời điểm một năm, nhưng cần gì, miễn là biết chỗ đó thì ít ra cũng là chỗ mà Quang có thể có cảm giác là mình ước hẹn.. Không tìm được xe, Quang cứ như thế đi bộ về hướng bắc của thị trấn. Và mặc dù chưa một lần biết qua ngôi miếu Thành hoàng, nhưng việc tìm kiếm cũng không phải khó. Phải mất một giờ Quang mới tìm ra. Ban đầu anh hơi ngờ ngợ không biết có đúng là ngôi miếu đó không? Nhưng sau một lúc dò dẫm, Quang quyết định chui vào miếu. Đúng là ngôi miếu hoang, bởi khi Quang ước www.vuilen.com 28
  5. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN vào đã có nhiều chuột bọ chạy ra. Do tối đen không nhìn thấy gì, mà Quang thì không muốn bật diêm lên, ngại người ngoài để ý, nên cứ trong bóng tối, anh rìm cách dọn một khoảng trống dủ để ngồi xuống. Ngồi dó để làm gì, Quang cũng không xác định được, nhưng trong tâm thức anh ngầm hiểu mình cần phải đợi ở chỗ này. Đêm gần khuya. Trời khá lạnh, nhưng Quang lại cảm thấy ấm lòng. Anh cảm nhận như chính chỗ hoang vắng này mới có một thứ hơi ấm kỳ lạ, không hể giải thích được... Trong cơn mơ hồ nửa thức nửa ngủ, Quang chợt nghe như có tiếng ai hát nho nhỏ quanh đó. Tiếng hát nghe quen thuộc... Mở mắt ra nhìn, tuy không thấy gì, nhưng Quang cảm nhận được hơi thở của một người đứng rất gần, anh kêu lên khe khẽ: - Thanh Tuyền! Quang đưa tay sờ soạng chung quanh, không chạm được ai, nhưng anh cứ cố mở rộng phạm vi mò tìm. Cho đến khi anh nghe một giọng êm như ru bên tai: - Ở yên đó, và làm những gì con tim mình mách bảo. Lúc ấy, Quang mới thôi mò tìm nũa. Anh dựa lưng vào bức tường rêu phong của ngôi miếu, và bên tai lại tiếp tục nghe tiếng hát ru nho nhỏ. Lần này Quang lắng nghe thật kỹ. Bài hát rất lạ, nhưng lời ca dễ nhớ, nghe đến lần thứ hai là Quang đã có thể hát theo. Mà tại sao anh lại phải hát theo? Quang cũng không thể trả lời, chỉ biết là lúc ấy con tim anh nó bảo phải Iàm như vậy... Cho đến khi Quang ngủ thiếp đi, mà miệng vẫn còn hát như một người mộng du... - Này, ông kia, sao lại ngủ trong miếu? Có ai đó la Iớn bên ngoài, Quang giật mình mở mắt nhìn ra thì thấy một người đàn ông tay xách cây đèn bão, tay kia xách một xâu cá còn tươi. Có lẽ ông ta đi bắt cá. - Sao ngủ trong này cha nội, bộ điên rồi hả? Quang lúng túng đáp: - Tôi... tôi... www.vuilen.com 29
  6. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Đến khi nhìn thấy Quang còn trẻ và ăn mặc khá tươm tất, người đàn ông kia mới ngạc nhiên: - Cậu... cậu dám một mình ngủ trong miếu? Quang chưa kịp đáp thì ông ta đã bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm: - Chắc bị vợ đuổi rồi... Đi một quãng xa, ông ta còn nói với lại: - Cái miếu này linh lắm đó nghe cha nội, không giỡn mặt được đâu! Quang nghe rõ hết, nhưng anh chỉ mỉm cười. Rồi như một quán tính, anh lặp lại lời bài hát vừa học được lúc đêm. Quang thích thú reo lên: - Mình thuộc rồi! Và anh lẩm nhẩm hát cho đến lúc rời khỏi ngôi miếu. Đêm nào cũng thế, cứ hơn mười giờ là Quang đi bộ từ nhà đến ngôi miếu Thành hoàng. Anh hầu như ngủ ở đó, chỉ để làm mỗi một việc: Hát hoàt bài hát với lời ca rất lạ đó! Nếu có ai hỏi anh hát để làm gì, thì Quang đáp ngay: - Hát cho nàng ấy nghe! Vài người bạn tuy không biết rõ lắm về việc làm của Quang, nhưng thấy sinh hoạt bất thường của anh, họ đều kháo với nhau rằng Quang bi điên! Mặc cho họ nghĩ gì, Quang cũng gần như đóng cửa sống cô độc, và đêm dêm âm thầm tới miếu Thành hoàng. Có lẽ ông già bắt cá từng gặp Quang ngủ trong miếu cũng không thể nào ngờ anh chàng lại lì lợm tiếp tục lặp lại việc làm lạnh xương sống ấy, cho nên từ sau đó Quang không hề gặp ông ta. Và cũng để tránh sự chú ý của nhiều người, Quang ra về sớm hơn. Có hôm khi về tới phòng ngủ, anh đã bắt gặp trên gối của mình một mảnh giấy với dòng chữ. Cám ơn anh nhiều! Chữ tất nhiên là của Thanh Tuyền, nhưng sao nàng tới đây mà không gặp anh ở miếu Thành hoàng? Quang cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại nhiều lần, lòng vui khôn xiết. Nàng cám ơn, đúng là hiểu được tấm lòng của anh và quan trọng hơn là nàng vẫn còn ở đâu đây. Nhưng sao Tuyền không cho anh gặp để xem cái thai con anh được bao lớn rồi? Nàng sống ra sao với hoàn cảnh bụng mang dạ chửa đó? www.vuilen.com 30
  7. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Nhẩm tính lại thì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa đã tới thời điểm hẹn với Thanh Tuyền ở miếu Thành hoàng. Liệu anh có nên tiếp tục tới đó nữa, hay là để có khoảng trống cho cuộc hẹn đến một cách bất ngờ? Suy nghĩ kỹ, cuối cùng Quang ngừng không tới miếu vào ban đêm nữa, mà yên tâm nằm ở nhà chờ. Rồi ngày đó cũng tới. Chính xác vào đêm rằm tháng chạp, Quang ăn mặc chỉnh tề, thủ sẵn cả tấm chăn lớn dùng để úm đứa bé. Mới chín giờ tối, anh đã có mặt ở miếu. Một giờ sau trăng lên, tròn vành vạnh. Có mộ tiếng động khẽ, khi Quang nhìn ra cửa miếu thì đã thấy Thanh Tuyền đứng đó. Nàng mặc chiếc áo màu trắng tinh, khuôn mặt rạng ngời, khác với nét sầu buồn trước đây. Vừa nhìn thấy Quang, nàng đã nhoẻn miệng cười rất ươi. Nhưng khi Quang định bước tới gần thì nàng xua tay: - Chưa được, đừng tới gần em khi anh chưa chạm vào con chúng ta. Không thấy đứa bé trên tay nàng, Quang lo lắng: - Đứa bé đâu? Thanh Tuyền đưa mắt nhìn gói đồ đạc Quang mang theo để đón con, lúc ấy nàng mới nhẹ giọng: - Anh xứng đáng nhận con! Nói xong, nàng quay đi ngay. Quang hốt hoảng: - Thanh Tuyền, con chúng ta đâu? Nàng nói vọng lại: - Con thì phải nhận ở nhà chứ! Rồi nàng biến rất nhanh. Quang lao theo, anh chỉ có chạy và không dừng lại bước nào. Lát sau, vừa về tới cửa phòng, anh đã nghe tiếng trẻ con khóc bên trong. - Đứa bé! Mở cửa ra, Quang trố mắt nhìn một đứa trẻ đang nằm gọn trên giường, nó đang khóc, có lẽ đang đòi sữa. Vừa khi ấy có tiếng Thanh Tuyền phía sau lưng: - Anh hãy tới ôm nó lên, nếu nó ngừng khóc và không rời khỏi tay anh thì coi như anh được nhận con về cho mình, và cả cho em nữa! Quang không chần chừ một giây, anh cúi xuống ôm ngay đứa bé vào lòng, và nó nín khóc lập tức! www.vuilen.com 31
  8. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Đội ơn Trời Phật! Vậy là... Thanh Tuyền cũng lao tới, nhưng có lẽ do quá xúc động nên vừa cất bước nàng đã ngã. Quang đang ôm con cũng kịp đưa một tay ra đỡ được Tuyền. Thế là ngẫu nhiên mà trong tay Quang có được cả hai người mà anh mong chờ nhất! Đứa bé đưa mắt nhìn lên, và rồi nó nhoẻn miệng cười như hoa hàm tiếu! Quang sung sướng quá, anh không kiềm chế được đã kêu to lên: - Con của ta! Thanh Tuyền từ từ mở mắt ra, nàng vòng tay qua ôm cả hai cha con vào lòng. - Chúng ta sống rồi. Quang còn chưa hiểu gì thì nàng đã cầm lấy bàn tay bé xíu của đứa bé đặt vào lòng bàn tay Quang: - Chính tấm lòng thành của anh, sự chung thủy hiếm có của anh, đã kinh động cõi âm, nên người ta đã chấp nhận cho em cùng con về dương gian cùng anh chung sống. Quang kêu to lên: - Cám ơn! Cám ơn! Nàng ôm cả hai vào lòng, siết chặt. Nàng thì thầm: - Đúng ra tới hẹn, em đem con tới giao cho anh rồi đi và không bao giờ còn có thể trở lại được nữa! Nhưng nhờ tấm lòng thành của anh, qua những khúc hát hằng đêm của anh ở miếu Thành hoàng đã khiến cho người giữ hồn em cảm động. Họ phải cho em trở lại kiếp người. Nhờ anh cả đấy… Quang tưởng như mình vẫn còn trong giấc mơ. Anh biết sẽ có ngày này. Họ vạch một kế hoạch, sẽ trở lại khu rừng thượng nguồn dòng sông để thăm bà mẹ già tội nghiệp... ĐƯA DÂU VỀ ÂM PHỦ www.vuilen.com 32
  9. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN T ại thôn An Lý có một ngôi nhà hoang, đã vắng người hàng chục năm rổi mà chẳng thấy ai là chủ tới viếng thăm. Người trong vùng đồn ngôi nhà đó có ma, nên càng cho thiên hạ thêm sợ và lánh xa. Vậy mà vào một đêm đầu mùa đông, lại có một anh chàng xách chiếc túi cũ, đi bộ vào ngôi nhà tối đen như mực. Anh ta dò từng bước, đi tới đâu, lũ dơi đan đeo bám trên trần nhà bay ra ào ào. Nếu Ià người khác thì sợ hết vía, nhưng anh chàng này thì lại bật cười và lẩm bẩm: - Chắc ai cũng tưởng tao sợ chúng mày, hóa ra tụi bay lại sợ tao phải bỏ chạy! Anh ta có vẻ thích thú chuyện những con dơi vỗ cánh bay đi. Nhưng thích nhất là khi anh ta bật diêm quẹt lên soi sáng cả một vùng, thì đủ Ioại côn trùng, rắn rết thi nhau chạy thục mạng! - Tao lại chiến thắng! Tìm được một số que nhỏ, anh ta gom lại thành một bó, như cách ngườí ta làm đuốc, rồi châm lửa đốt lên. Lát sau, ánh sáng từ cây đuốc tự tạo đó đã giúp cho căn phòng rộng đầy bụi và mạng nhện đã có vẻ ấm cúng hơn. Anh chàng lại tự nói: - Có thế chứ! Dùng mấy tấm bìa cũ rơi vãi dưới đất Iàm chổi, anh ta quét nhanh một vùng to hơn chiếc giường, Cả lớp bụi dày, nhờ bóng đêm nên không thấv bụi bay lên, nhưng hít vào khiến anh ta phải hắt hơi liến mấy cái. Tiếng hắt hơi mạnh lại một lần nữa khiến lũ dơi còn lại bay ra loạn xạ, có con bay vèo qua mặt, suýt nữa đã đập vào mắt anh ta. - Bay hết đi, để ông mày nghỉ ngơi cho yên tĩnh! Lát sau, không khí trong phòng trở lại yên ắng đến lạ thường. Để nguyên cả quần áo, giày và chiếc mũ lụp xụp trên đầu, anh chàng ngã lưng đại xuống nền nhà, lấy chiếc túi cũ làm gối. Thế là anh ta có một chỗ nghỉ ngơi tuyệt vời! www.vuilen.com 33
  10. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Cây đuốc tự tạo chỉ cháy được không mười lăm phút thì tàn. Ánh sáng yếu dần đi và đến lúc nó tắt phụt, trả căn phòng về với bóng tối cố hữu của nó. Nhưng đâu hề gì, bởi anh chàng đã thở đều đi sâu vào giấc nồng. Có thể do anh ta đi đường xa quá mệt, hoặc cũng có thể do có chút hơi men trong người. Lúc gần sáng, bỗng nghe có tiếng cự cãi giữa hai người, một nam một nữ. Đầu tiên là tiếng của anh ta: - Yêu cầu cô đi chỗ khác, nơi đây là của tôi. Giọng nữ không vừa: - Ai nói nơi đây là của anh? Anh có biết ngôi nhà này đã bỏ hoang từ bao giờ không? Nó hoang tàn lúc nào thì tôi có mặt từ lúc ấy. Nó là chỗ của tôi! - Không đúng. Nhà hoang là nhà vắng chủ, vậy ai xí được chỗ nào thì là của người ấy! Cô cần chỗ ngủ thì hãy đi tìm phòng khác, tôi đang ngon giấc tại đây, không chuyển đi đâu cả! - Anh biết đang nói chuyện với ai không? Anh còn muốn sống nữa không? Một tràng cười phát ra, cùng với câu nói dứt khoát của anh chàng ngông cuồng: - Sống cũng được, mà chết cũng đâu có sao. - Anh... Giọng người nữ chợt dừng lại. Rồi một lúc sau, không còn nghe tiếng cãi vã nữa. Chỉ có những tiếng động đậy và thì thầm rất lạ tai. Việc ấy kéo dài cho đến khi gà gáy rộ. Sáng, trong lúc anh chàng lãng tử còn đang ngủ say như chết thì có một người bước vào phòng. Đó là một lão nông. Ông ta ngước nhìn lên trần nhà rồi buột miệng: - Trúng to rồi. Thì ra ngay trên đầu ông ta có giăng một tấm lưới to và trong lưới có nhiều con dơi mắc kẹt, đang cất tiếng kêu chí chóe. - Sao bữa nay lũ dơi này lọt bẫy nhiều dữ vậy cà? Thì ra lão ta là ngươi giăng mẻ lưới thưa kia, nhằm bắt đàn dơi khi chúng vô tình bay ra bay vào ngôi nhà này. Bữa nay tha hồ cung cấp tiệm bán cháo dơi. Lũ dơi toàn con mập. www.vuilen.com 34
  11. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Lão ta dặt chiếc giỏ mang theo xuống đất, chuẩn bị gỡ tấm lưới xưống. Vừa lúc ấy, lão ta phát hiện có anh: - Ai vậy? Tiếng hỏi của lão khá lớn khiến anh chàng đang ngủ giật mình. Anh ta nheo mắt nhìn Iên, phần thì bị ánh sáng chiếu vào, phần mới vừa tỉnh ngủ, nên phải mất hơn chục giây anh ta mới cất tiếng hỏi: - Ông là ai vậy? - Tôi hỏi cậu là ai mà dám vào đây ngủ? - Có gì mà không dám! Anh ta vừa trả lời vừa bật ngồi dậy. Bỗng anh ta ngơ ngác hỏi: - Người cửa tôi đâu rồi? Ông già bắt dơi hỏi lại: - Còn có người khác nữa sao? - Có chớ. Nàng ngủ với tôi suốt đêm rồi. Mới đây mà... Lão già xẵng giọng: - Thì ra tụi bay là thứ mèo mả gà đồng, dẫn nhau vào đây làm bậy phải không? Gã kia trợn tròn mắt: - Ông chửi ai vậy? - Cậu đó. Cậu dẫn gái vào đây phải không? Anh chàng phát cáu: - Dẫn gái thì sao? Nhà này của lão chắc? Thấy thái độ trịch thượng của anh ta, ông lão cũng nổi nóng: - Nhà của tao, được chưa! Chẳng ngờ anh ta lại tưng tửng: - Có nhà sao không ngủ giữ, lại để cho lũ dơi và rắn rết làm ổ? www.vuilen.com 35
  12. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Tại vì.. tại.. Thấy lão ta ấp úng, anh chàng lại cố tình trêu chọc: - Nếu muốn tìm cỗ nghỉ chân thì tôi nhường cho căn phòng bên trái đó, vào dọn dẹp đi, trách chỗ để quan anh ngủ thêm chút nữa, rồi sáng mat dậy ta sẽ mời đi ăn cưới! Nghĩ mình gặp một tên tâm thần, nên lão già nạt ngang: - Im đi, để người ta làm việc! Lo bắc chiếc ghế củ đứng lên và gở từng con dơi cho vào giỏ. Anh hàng kia có ý theo dõi, cuối cùng phát hiện ra việc bắt dơi ngộ nghĩnh của ông ta, anh không còn nói ngang nữa: - Thì ra bác giăng bẫy. Vậy mà nãy giờ không nói. Cháu xin lỗi. Anh ta tích thú với công việc nên vội đứng lên phụ một tay. Lão già cũng không còn gay gắt nữa, lại hỏi: - Cậu là người ở đâu tới đây, sao lại đám ngủ chỗ này? - Cháu ở xa, đi bộ hơn chục cây số, vào tới đây thì trời tối, tiện thấy chỗ này vắng nên ngã lưng đại. - Thì ra là vậy. Nhưng Iúc nãy cậu nói còn có ai nữa? Anh chàng định kể thật, nhưng kịp nghĩ lại nên nói khác đi: - Cháu chỉ đùa.. Ông lão chợt cười: - Hỏi chơi vậy chớ tôi thừa biết con gái nào dám theo trai vào chốn này. Khi bắt hết số dơi dính bẫy, lão hỏi: - Cậu có muốn lấy ít dơi làm thịt nấu cháo không? Anh chàng cười ngất: - Cháu trên răng dưới.. quần đùi thế này lấy gì nấu nướng. - Rồi đây cậu đi đâu? Anh ta lại phá lên cười: www.vuilen.com 36
  13. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Có lẽ cháu sẽ ở lại đây một thời gian. Lào già lắc đầu liền: - Đâu có được! Cậu chưa biết, chứ nơi này... Lão ngạt nên không nói tiếp. Nhưng anh chàng thì hầu như đoán được, anh ta tiếp liền: - Bác muốn nói tới ma chớ gì? Vậy thì cháu đă gặp rồỉ. Gặp ma nữ nữa kìa! - Cậu đừng có đùa. Người vùng này chưa một ai ngoài tôi dám vào đây, chớ đừng nói là ăn nói bạt mạng như cậu. Không nên đâu... Trước khi ra về, lão còn dặn với lại: - Tốt hơn hết là cậu nên tìm một chỗ nào đó mà ở. Nơi này không phải dành cho người ở. Anh chàng không đáp, chờ lão đi khuất rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Cả anh ta và lão gìa lúc nãy cũng không để ý, ngay bên cạnh chỗ anh chàng nằm có một tấm khăn lụa màu lục, còn rất mới, đang nằm vắt vẻo ở đó. Chiếc khăn chắc chắn là của một nữ nhân, mà phải là người sang trọng! Chuyện ngôi nhà hoang có người lạ đến cư ngụ chẳng mấy chốc đã loan truyên ra khắp xóm. Cho đến trưa hôm đó thì từ ngoài vòng rào đã có rất đông ngươi tự tập để xem kẻ to gan. Trong khi đó, anh chàng kia vẫn không hay biết gì, cứ ngủ li bì. Nhiều người bàn nhau: - Chuyện này phải đi trình báo mới được, biết đâu là... Người khác lại nói: Nếu là kẻ gian thì không vào đó mà nằm ngủ! Ắt là kẻ tâm thần. Người ta đứng đợi mãi mà không thấy gì thì cũng chán, nên lần lượt ra về. Người còn lại sau cùng chính là ông lão bẫy dơi đêm qua. Ông ta đợi cho mọi người đi hết mới lẻn vào bên trong. Đó cũng là cách vào nhà thường khi của ông ta. Đi vòng ra phía cửa hông, thay vì đi cửa trước như lệ thường, ông lão nhấc một cánh cửa gỗ ngụy trang ra, rồi chui tọt vào bên trong. Đã rành đường đi, nên lão đi trong bóng tối không có gì khó khăn. Lát sau thì vòng ta tới căn www.vuilen.com 37
  14. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN phòng lớn mà ông ta đã gặp chàng trai. Không đốt đèn, lão ta chỉ nhẹ đẩy một cánh cửa sổ ra, ánh sáng lọt vào khiến cắn phòng sáng lên soi rõ mọi vật. - Cậu... Ông ta kêu lên kinh ngạc, khi thấy trước mặt mình là anh chàng kia đang nằm ngủ, nhưng trong vòng tay lại đang ôm một con chó. Đúng hơn dó là một con chó rừng... - Cậu... Ông ta chưa kêu hết tiếng thứ hai thì đã ngã lăn ra. Trong lúc mọi ngườl còn đang xôn xao bên ngoài với đèn đuốc sáng choang, thì cừ bên tong có người nói: - Tôi đây này, mọi người kêu gào gì dữ vậy? Đám nười tụ tập kia với mục đích đi tìm ông lão bắt dơi. Sau khi ông ta vào đó cả ngày không thấy ra! Vừa nghe tiếng người thì mọi người mừng rỡ: - Ông Năm Lành kìa! Ông ta bước thẳng ra cổng ngôi nhà hoang trước sự ngạc nhiên của mọi người. Họ hỏi dồn: - Sao ông ở cả ngày trong đó vậy, làm cả nhà ông chạy tìm nháo nhác. Ông già chỉ tay vào trong: - Để cho người ta nghỉ ngơi! Mấy nười kia quá đỗi ngạc nhiên: - Ai ở trong dó? Ông ta đáp tỉnh bơ: - Thì khách lạ! - Nhưng mà... Ra dấu cho mọi người đừng gây ồn, Năm Lành leo rào ra ngoài rồi mới nói: - Đó là người tốt, tôi phải giúp cậu ta làm một chuyện trọng đại cái đã... Trước những câu nói kỳ lạ của ông ta, nhiều người không thể tin được, đã phải cầm tay lão lay mạnh, như sợ lão bị mê sản. Nhưng Năm Lành rất tỉnh táo: www.vuilen.com 38
  15. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Tôi không bị gì đâu! Chỉ có điều ta phải giúp con người đó. Anh ta sắp lấy vợ! Câu nói đó càng làm cho mọi người ngơ ngác thêm. - Ông Năm nói rõ đầu đuôi coi! - Thì nói rồi, người ấy mờí chúng ta đến dự đám cưới vào tối mai. Vậy bà con về đi, không có chuyện gì đâu. Đời nào mọi người chịu nghe, họ cứ hỏi mãi: - Ông gặp ai trong đó? Sao lúc nãy ông nói có người tâm thần, rồi bây giờ lại nói đám cưới là sao? Lão Năm Lành vẫn bình tĩnh: - Có gì đâu, biết được đó là người đàng hoàng nhưng nghèo họ cần mình giúp thì cứ gíup thôi! Phải mất gần nửa giờ sau, ông ta mới kể được rành mạch. Đó là một anh chàng từ xa tới, anh ta gặp được một người phụ nữ cùng cảnh ngộ nên thương, và họ đồng ý sống cùng nhau, cho nên vừa rồi khi tôt vào gặp họ thì họ chính thức nhờ tôi đứng chủ hôn cho họ. Đám cưới tổ chức ngày mai. Có người cươi to: - Làm đám cưới trong ngôi nhà hoang, chắc là cưới ma! Năm Lành lừ mắt nhìn anh ta: - Đừng nóì bậy mà mang tội và... và... Lời Năm Lành chưa dứt thì đột nhiên gã kia trợn trừng đôi mắt rồi há hốc mồm như hình nộm. Mọt người lay gọi nhưng anh ta đã chết đứng, không cử động được. - Ông Năm, coi thằng Tình sao kìa. Năm Lành thở dài: - Tôi đã nói rồi, chuyện này đâu phải chuyện đùa. Ông vỗ lên vai anh chàng kia một cái, tự dưng anh ta cử động được, rồi đột nhiên vùng bỏ chạy như ma đuổi. Ông Năm lẩc đầu bảo mọi người: - Mọi người cứ nghe tôi, chuyện gì giúp được ta cứ giúp. www.vuilen.com 39
  16. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Rồi ông căn dặn từng ngườì, như một giạ chủ cặn gia nhân trong nhà. Cuối cùng, ông ta nói: - Mọi người về đi, rồi tối mai đúng tám giờ tới đây để dự lễ cưới. Nhớ có quà gì mang theo quà nấy, giống như trong đám cưới bình thường. Chẳng hiểu sao mọi người lại răm rắp nghe theo. Không mấy người tin đó là chuyện thật, nhưng cũng theo lời Năm Lành, tối hôm sau họ tề tựu về ngôi nhà hoang dự đám cưới. Tối hôm ấy mọt việc diễn ra là thật! Ngôi nhà hoang đang tối sầm, bỗng đèn đuốc nổi lên sáng choang, tiếng nhạc vang lừng! Mọi người lũ lượt kéo vào cổng ngôi nhà hoang, chẳng biết do ai mở cổng mà sự đi lại được dễ dàng. Khi vào nhà, họ ngạc nhiên vô cùng khi nìn thấy gian đại sảnh của ngôi nhà lộng lẫy như một tư thất của đại phú hào! Có người chưa tin lắm, hỏi người bên cạnh: - Thật không vậy? Anh ta vừa mở miệng thì đã bị ngay một cái tát nảy lửa vào một bên má! Anh ta kêu lên: - Sao đánh tôi? Lại một cái tát nữa ở má bên kia. Lần này, những người đứng gần đều không một ai có hành động nhấc tay lên, nên chắc chắn không phải là họ đánh. Anh chàng bị đánh có lẽ hiểu mình bị trừng phạt vì câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi, nên sợ thất thần, đứng im như thóc! Vừa lúc đó, người ta nhìn thấy một thanh niên trẻ, quần áo chỉnh tề, đi bên cạn một mỹ nữ, bước ra đứng giữa nhà. Tất cả đều buột miệng khen: - Đẹp đôi quá! Lời khen thì không sao, nên mọi người không ngớt tán tụng nhan sắc cô dâu. Năm Lành trở thành người chủ hôn, ông ta khăn đóng áo dài nghiêm chỉnh, dõng dạc tuyên bố. - Hôm nay là ngày trọng đại của chú rể Bá Thông và cô dâu Thùy Hương. Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừnh. Lạ một điều là trên tay mọi ngườl đều cầm một ly đầy rượu. Họ cùng cạn ly mà không dám chần chừ. www.vuilen.com 40
  17. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN Có cả một toán nữ vũ công vừa xuất hiện. Họ nhảy múa thật vui. Trong phút chốc đã vây quanh cô dâu chú rể, kéo họ cùng xoay tròn theo tiếng nhạc chẳng biết vọng ra từ đâu, nhưng nghe rất gần và rất lạ tai. Đám cưới kỳ lạ kéo dài đến canh hai mới chấm dứt. Đèn trong nhà tắt dần. Mọi người lần lượt kéo nhau ra về. Tuy nhiên, vẫn còn vài người do quá tò mò đã lén nán lại, nấp vào cửa để tiếp tục nhìn xem. Họ vừa nhìn thấy cô dâu chú rể kéo nhau vào phòng riêng thì bỗng tất cả bọn họ đều ngã lăn ra hôn mê... N gày hôm sau, khi lý trưởng và một số dân làng vào ngôi nhà hoang thì chỉ còn thấy một cảnh hoang tàn như nó vốn có. Giữa gian phòng chỉ còn lại duy nhất một bộ hài cốt! Cùng đi theo đoàn người còn có một vị đạo sĩ. Ông được thỉnh tới một từ ngôi chùa nổi tiếng cách đó không xa. Hòa thượng Chơn Thiện. Ông nhìn kỹ bộ hài cốt một lúc rồi thở dài: - Ta chậm quá rồi. Người đàn ông đó đã chết! Có người hỏi: - Thầy nói ai? Nhà sư lại thở dài: - Tội nghiệp anh chàng lang thang nào đó, do số đã tận nên lọt vào đây mà không may gặp phải lũ yêu tinh này. Chúng đã hại chết cậu ta. Năm Lành lúc đó đã tỉnh táo, nói như người đồng lõa: - Biết cậu ta bị oan hồn sai khiến mà tôi không làm được gì để cứu, trái lại còn bị sai khiến... Vị đạo sĩ nhân từ: - Không trách ông đâu. Ông không bị hại đã là may rồi. Nhà sư Chơn Thiện nói tiếp: www.vuilen.com 41
  18. Tác giả: Người Khăn Trắng KHÚC HÁT GỌI HỒN - Mọi người hãy theo tôi ra ngoài này sẽ rõ. Ông tới bên bờ tường vòng rào ngoài của ngôi nhà, dùng gậy cày xới lớp đất, lát sau nơi đó lộ ra một bộ xương trắng. Vừa trông thấy, mọi người đã kêu lên: - Xương người! Nhưng nhà sư đã lắc đầu: - Không phải xương người đâu, xương chó đó. Và đây chính là nguyên nhân của sự việc... Ông còn chỉ tay ra ngoài: - Ngày xưa nơi đây là một nghĩa địa. Người chủ ngôi nhà này không xem kĩ đã xây ngôi nhà trên nền nghĩa trang hoang phế đó, nên từ lúc xây xong đã không ở được, nên đành phải bỏ hoang. Chỉ vì cái bộ xương này. Ông dừng lại như nén xúc động, sau đó mới tiếp: - Ngày xưa, có lẽ cách dây đã hơn ba mươi năm, một hôm có một đám đưa dâu đi ngang qua đây để về nhà chồng bên kia thôn xóm, khi ấy vùng này còn hoang vu lắm, nên hùm beo thú dữ rất nhiều. Và bi kịch đã xảy ra, kiệu hoa cô dâu bị một đàn linh cẩu tấn công. Chúng xé xác cô dâu ra rồi chia nhau ăn thịt. Cô gái đó chết oan, nên hồn phách cứ lang thang đâu đó... Và có lẽ vì còn vương vấn người chồng còn lại chốn trần gian, nên vong hồn cô gái cứ lẩn quất quanh đây, đêm đêm đi tìm đàn ông, mà cô nghĩ đó là chồng của mình! Ngôi nhà hoang này là nơi chốn cô ta nương thân và chờ đợi. Chẳng may cho anh chàng xấu số này, khi anh ta vào đây và ngủ lại... Nhà sư ngừng kể, đứng lên và bảo mọi người: - Sau khi bắt được hồn anh chàng tội nghiệp kia đi, thì coi như mọi chuyện kết thúc. Từ nay oan hồn cô gái kia sẽ chẳng còn quấy phá ai nữa đâu. Thôi, mọi ngươi hãy về đi... Ông đi trước, mọi người cũng ùn ùn đi theo, bởi chẳng một ai đủ can đảm nán lại. Họ rùng mình khi nhớ lại hình ảnh bộ xương nằm chỏng chơ giữa nhà của chàng tai tội nghiệp! Giữa trưa hôm đó, chẳng hiểu sao tự dưng ngôi nhà hoang bốc cháy dữ dội. Chẳng một ai dám tới cứu chữa. Mà thật ra họ cũng muốn thiêu hủy những gì còn lại của một bi kịch... www.vuilen.com 42
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2