intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Khúc Nhạc Tình Yêu

Chia sẻ: Nguyen Ngoc Han | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:172

60
lượt xem
10
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nhược Lan ái ngại đưa tay nhấn chuông lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba... Cánh cổng của ngôi biệt thự 603 vẫn im lìm nhìn cô . Chắc hẳn nó cũng thông cảm với cô, nhưng vì chủ nhân của nó không có ở nhà. Nhược Lan nhẹ lắc đầu, rồi quay lưng bỏ đi . Cô không buồn nhìn lại căn biệt thự sang trọng ấy. Tin... tin... tin... Giật mình, Nhược Lan nép sát vào lề đường . Cô đưa tay chặn ngực, nhìn anh thanh niên bước xuống xe . Anh tiến...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Khúc Nhạc Tình Yêu

  1. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Khúc Nhạc Tình Yêu Tác giả: Thủy Trúc Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 23-October-2012 Trang 1/172 http://motsach.info
  2. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Chương 1 - Nhược Lan ái ngại đưa tay nhấn chuông lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba... Cánh cổng của ngôi biệt thự 603 vẫn im lìm nhìn cô . Chắc hẳn nó cũng thông cảm với cô, nhưng vì chủ nhân của nó không có ở nhà. Nhược Lan nhẹ lắc đầu, rồi quay lưng bỏ đi . Cô không buồn nhìn lại căn biệt thự sang trọng ấy. Tin... tin... tin... Giật mình, Nhược Lan nép sát vào lề đường . Cô đưa tay chặn ngực, nhìn anh thanh niên bước xuống xe . Anh tiến lại gần cô, giọng cộc lốc - Lần sau thận trọng hơn. Nhược Lan định thần lại, cô lúng túng: - Xin lỗi anh. Thế là Nhược Lan phải thuê phòng trọ, cô thở dài . Cứ tình trạng này, không biết đến bao giờ cô mới được nhận việc đây ? Vẫn chưa trả lời được câu hỏi thì cô đã thiếp ngủ vì quá mệt mỏi. Nhược Lan đa tươm tất với trang phục rất trang nhã, gọn gàng . Cô thở nhè nhẹ rồi khoá cửa phòng trọ. Đón tiếp cô là người đàn ông đã trạc tuổi lục tuần . Nhìn nét mặt vui vẻ, nhưng không kém phần phúc hậu của ông, Nhược Lan đã có cảm tình với ông . Cô hăng hái nhận việc, cô nói : - Ông Bân yên tâm . Cháu sẽ chăm sóc bà Bân thật chu đáo. Ông Bân mỉm cười : - Cháu có thể dọn đến ở đây . Có lúc bác phải đi công tác xa. Nhược Lan vui vẻ : - Dạ được. - Mình đi chưa ba ? Một câu hỏi không chút âm sắc tình cảm . Nhược Lan giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh sắc lạnh đó . Cô chợt nhận ra đã gặp anh ta ngày đầu tiên cô đến ngôi biệt thự này . Bỗng nhiên cô chợt rùng mình với giọng nói này. Ông Bân nhìn cô : - Cháu có thể nhận việc ngay bây giờ, được không Nhược Lan ? Nhược Lan gật đầu : Trang 2/172 http://motsach.info
  3. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc - Dạ được . Bác cứ đi công việc đi ạ. Nhược Lan nhìn hai cha con họ khuất dần mà lòng cô không khỏi thắc mắc . Cô vẫn chưa được hân hạnh biết quý danh của ông chủ trẻ . Ồ ! Cũng chẳng sao, miễn sao cô làm việc tốt, được trả lương công bằng là đầy đủ rồi . Nghĩ vậy, nên cô bước nhẹ lên lầu. Rẽ sang trái, căn phòng cuối cùng , Nhược Lan đưa tay gõ cửa . Cô hồi hộp chờ người trong phòng lên tiếng, nhưng hoàn toàn im lặng. Năm phút trôi qua, mà Nhược Lan vẫn không nghe tiếng nói nào . Cô nhìn cánh cửa khép hờ mà lòng không tránh khỏi tò mò . Cô đẩy nhẹ cửa, bước vào. Nếu không trấn tĩnh kịp thời, thì cô đã ngất đi trước cảnh tượng trong phòng . Một người thanh niên còn rất trẻ, nhưng gương mặt bơ phờ ra, hốc hác, tóc rối bù, tay chân thì bị xích vào một góc cột trong nhà, quần áo thì rách nát. Nhược Lan quá bàng hoàng . Cô không phải chăm sóc cho bà Bân sao ? Tại sao họ phải giấu cô chuyện này ? Một người như thế này, chắc không bình thường . Tại sao họ lại gạt cô rằng chăm sóc cho bà Bân ? - Ha... ha... ha. Sau tiếng cười ghê rợn đó là tiếng khóc bi thương đến não lòng. - Anh không cố ý đụng em đâu Yến Phi . Đừng có bắt anh . Anh yêu em thì làm sao anh giết chết em được . Tin anh đi Yến Phi . Đừng có bắt anh . - Nhược Lan không hiểu gì hết, cô hoàn toàn thất vọng lẫn tức giận . Tại sao họ có thể đối xử với một con người tinh thần bấn loạn như vậy ? Thấy lòng hơi nhói đau, Nhược Lan thu hết can đảm . Cô đảo mắt tìm kiếm chià khóa . Một con người không biết gì đến xung quanh, chẳng chú ý gì đến sự hiện diện của cô . Nhược Lan tìm mãi, nhưng chẳng thấy . Cô thất vọng quay lưng. - Cô làm gì ở đây ? Giọng nói lạnh băng vang lên . Nhược Lan nhìn anh thanh niên với vẻ tức giận. - Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy ? Còn bà Bân đâu ? - Cô quá tò mò . Ba tôi đã chỉ rõ phòng của mẹ tôi là rẽ phải, phòng cuối cùng . Đôi tai của cô cần phải kiểm tra lại. Nhược Lan càng tức giận : - Các người thật tàn nhẫn . Tôi không thể nào chấp nhận được. - Tôi không ép cô chấp nhận hay không chấp nhận . Ở đây, chỉ nói đến chữ tiền mà tôi phải trả lương cho cô thôi. - Yến Phi ! Đừng bỏ anh Yến Phi ! Tiếng kêu xé lòng làm Nhược Lan chùn bước . Bỗng nhiên, cô lại thương tâm trước một người Trang 3/172 http://motsach.info
  4. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc mà cô không hề hiểu gì và biết gì về họ . Nhược Lan muốn tìm hiểu nguyên nhân để giúp con người tội nghiệp kia trở về với cuộc sống thực tại. Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi giọng nói có âm sắc lạnh lùng, vô cảm. - Cô có thể nghĩ việc ngay bây giờ. Nhược Lan hấm hàm, nhìn anh : - Xin lỗi . Tôi không bỏ cuộc. Dứt lời, cô bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc của ông chủ trẻ. Nhược Lan quá mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không hay . Đến khi tỉnh dậy thì bà Bân đã ở ngay trước mặt cô , giọng bà nhẹ nhàng : - Nhược Lan ! Thạch Đình muốn gặp cô. Nhược Lan rất bất mãn khi nghe đến cái tên Thạch Đình . Cô chẳng muốn nghe, cũng chẳng muốn gặp con người vô cảm kia . Nhưng với thân phận người điều dưỡng giúp bà Bân hồi phục sức khỏe thì cô phải đối diện với Thạch Đình. - Dạ, cháu lên ngay . Bà về phòng nghỉ ngơi đi ạ. Nhẹ lắc đầu, bà Bân nói : - Tôi chờ cô ở đây . Tôi có chuyện muốn nói với cô. - Dạ, cháu sẽ xuống ngay. Làm vệ sinh cá nhân xong, Nhược Lan lên phòng khách . Cô ngồi đối diện với Thạch Đình. - Anh cần gặp tôi có chuyện gì ? Thạch Đình không nhìn cô, anh nói : - Tôi có chuyện phải đi Nha Trang . Cô chăm sóc mẹ và thằng Bằng chu đáo giùm tôi . Cám ơn nhiều. Nhược Lan chỉ gật đầu, cô không nói gì mà dứng dậy . Thái độ của cô khiến Thạch Đình nổi giận. - Nhược Lan ! Cô rất xem thường tôi. Nhược Lan nhún vai : - Tôi tiếp nhận yêu cầu của anh mà anh cho rằng xem thường . Thiết nghĩ, ngoài bổn phận điều dưỡng của tôi ra, tôi không có gì để nói với anh cả. Nhược Lan bỏ đi thật nhanh . Cô về phòng mình, nhưng không thấy bà Bân . Cô lên lầu tìm, vẫn không gặp, và cuối cùng, cô đành phải dừng lại nơi cửa phòng của Thạch Bằng . Nhe tiếng nói chuyện lẫn trong tiếng khóc, Nhược Lan nghe tim mình đập nhanh hơn. - Thạch Bằng ! Hãy tha thứ cho me. Trang 4/172 http://motsach.info
  5. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc -... - Yến Phi chết rồi . Biết con ra nông nỗi này, Yến Phi ở nơi suối vàng cũng đau lòng lắm. -... - Hãy tỉnh lại đi Thặng Bằng ! Mẹ chỉ có mình con thôi . Mẹ đau lòng lắm . Đừng bỏ mẹ, Thạch Bằng ơi. Tiếng khóc càng ngày càng lớn, Nhược Lan đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện . Thì ra Thạch Bằng bị cú sốc tâm lý lẫn tinh thần . Đối với bà Bân, cô giả vờ như không biết . Câu chuyện này chỉ có giữa Thạch Đình và cô biết thôi . Dẫu biết rằng đèn nhà ai nấy sáng, nhưng lòng cô vẫn thấy tội nghiệp cho mẹ con Thạch Bằng. ****** Thạch Đình ! Tôi xin anh hãy thả anh Thạch Bằng ra đi. - Không được đâu Tuyết Vân . Anh cũng muốn lắm, nhưng sẽ có hại cho Thạch Bằng. Cô gái có tên Tuyết Vân ăn vận rất model, ngồi đối diện với Thạch Đình . Cô nhẹ giọng hơn : - Anh làm như vậy, không sợ bác gái buồn sao ? Tôi thấy .. Thạch Đình ngắt lời cô : - Em thấy không bằng anh thấy đâu . Cũng tại Thạch Bằng mà Yến Phi mới chết. Tuyết Vân buồn buồn, cô nói chậm : - Đã hai năm rồi, anh vẫn không quên được chuyện ấy sao ? - Nếu nó không xuất hiện thì Yến Phi đã không đến nỗi như thế. Nhẹ lắc đầu, Tuyết Vân nói : - Anh cố chấp quá, Thạch Đình ạ . Thật ra, anh Bằng đã chịu nhiều đau khổ rồi. - Không phải anh không cho nó cơ hội, tự nó chuốc lấy thôi. Tuyết Vân đứng lên : - Tôi có chuyện phải đi . Hẹn gặp lại. Thạch Đình cũng đứng lên, anh nói : - Hôm nào rảnh, anh sẽ đến thăm hai bác. Câu chuyện giữa hai người chỉ có bấy nhiêu đó thôi, nhưng Nhược Lan đã vô tình hiểu thêm về Thạch Bằng. - Lúc nào cô cũng lấp ló. Nhược Lan biện minh cho mình : Trang 5/172 http://motsach.info
  6. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc - Tôi vừa đến thôi, định nói với anh rằng bà chủ muốn đi cúng chùa. Thạch Đình nhếch môi: - Tại sao mẹ tôi không trực tiếp gặp tôi ? Nhược Lan đỡ lời luôn : - Bà chủ không được khỏe - Không được khỏe thì làm sao đi lễ phật được ? Chuyện này ngày mai hãy tính. Thạch Đình quay bước, Nhưng Nhược Lan đã lên tiếng . Cô giả vờ không biết. - Tại sao anh đối xử với mẹ của mình như vậy ? Chẳng lẽ anh chỉ biết đến mình thôi sao ? - Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa . Có những chuyện không biết thì hay hơn. Nhược Lan không kềm được sự xúc động của mình dành cho mẹ con bà Bân, nên đã quyết định nóii thẳng với Thạch Đình : - Thạch Đình ! Chuyện đã qua, anh hãy để cho nó qua luôn đi . Nhìn Thạch Bằng như vậy, anh không đau lòng sao ? Cùng một giọt máu thì làm anh sao nỡ nhẫn tâm nhìn nửa giọt máu kia càng ngày khô cạn chứ ? Cười nửa miệng, Thạch Đình nói : - Cô biết nhiều hơn tôi tưởng rồi đấy. Nhược Lan giữ ý kiến của mình, cô tiếp tục nói : - Ông trời sao quá bất công . Một người ung dung tự tại, còn một người lại cách ly với cuộc sống bên ngoài . Nếu vì yêu mà có tội, thì tội yêu một người có đáng như Thạch Bằng không ? Đột nhiên Thạch Đình cáu gắt : - Cô đến đây làm điều dưỡng hay điều tra vậy ? Cô phải nhớ mình là ai chứ ? Nhược Lan cũng không kém : - Chưa bao giờ tôi thấy ai vừa cố chấp , vừa bảo thủ như anh . Đối xử với em mình như vậy, anh có còn là người không Thạch Đình ? Bốp. Nhược Lan choáng váng vì cái tát tai nẩy lửa của Thạch Đình . Cô không khóc mà thẳng thắng hơn : - Rồi một ngày nào đó, anh sẽ hối hận. Kết thúc câu chuyện với Thạch Đình, Nhược Lan quay trở lên phòng bà Bân, vẫn không thấy bà Bân đâu . Như thường lệ, cô đến phòng Thạch Bằng. Trang 6/172 http://motsach.info
  7. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Nhược Lan rất đổi ngạc nhiên khi trong không có bà Bân và cũng không có Thạch Bằng . Cô vội tìm kiếm trong các phòng, nhưng vẫn không thấy hai mẹ con bà Bân đâu. Tìm khắp vườn hoa, Nhươ,c Lan cũng không thấy . Cô đến vườn hoa phong lan, nơi bà Bân thường đến . Vẫn không thấy hai người, Nhược Lan ngồi bệt xuống thảm cỏ . Cô thở ra vì mệt nhọc . Nhà giàu sao lắm chuyện khó hiểu. - Nhược Lan ! Nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ, Nhược Lan biết ngay là bà Bân . Cô nhìn quanh quất . Hai mẹ con họ đang ngồi dưới giàn hoa lan . Nhươc. Lan nhẹ thở ra nhẹ nhõm. Nhược Lan nhìn sang Thạch Bằng . Anh cũng nhìn cô với đôi mắt vô hồn . Mái tóc anh vẫn chưa cắt, duy chỉ có bộ quần áo là tạm được. Nhìn hai giỏ đồ của bà Bân, Nhược Lan đã hiểu ý định của bà . Cô đồng tình : - Bà chủ ! Tôi ủng hộ bà . Bà nên đưa Thạch Bằng đi để hồi phục tinh thần cho anh ấy . Cháu sẽ nói chuyện với Thạch Đình. Bà Bân nắm tay cô, giọng xúc động : - Ta cám ơn cháu nhiều lắm . Ta sẽ cho chau địa chỉ để liên lạc sau . Còn bây giờ, ta và Thạch Bằng phải rời khỏi chỗ này . Bởi vì trong mắt Thạch Đình, không bao giờ có mẹ con của ta cả . Và cháu hãy trao lá thư này cho ông Bân. Nhược Lan nhận lá thư . Cố nén xúc động, cô nhẹ nhàng nói : - Chúc bà may mắn . Bà ráng giữ gìn sức khỏe nha. Quay sang Thạch Bằng, bà Bân kéo tay con mà nước mắt đoanh tròng. Hai mẹ con bà Bân vừa khuất sau cổng rào, Nhược Lan quay vào phòng riêng của mình thu xếp đồ đạc. - Cô cũng đồng loã với mẹ tôi ? Nhược Lan nhìn Thạch Đình, cười nhẹ : - Có lẽ anh nên làm tiệc ăn mừng, vì cái gai trong mắt của anh đã không còn nừa . Mẹ con Thạch Bằng đã bỏ đi rồi . Anh hãy buông tha cho họ. - Cô lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của gia đình tôi chứ ? - Tư cách con người đối với con người . Chuyện bất bình như vậy, tôi không thể không lên tiếng. Thạch Đình lắc đầu : - Ba tôi đã sai. Nhược Lan nhìn xa xăm : - Tôi đến đây vì mưu sinh để sống, chứ tôi không đến đây để chia rẽ gia đình anh . Tôi thấy Trang 7/172 http://motsach.info
  8. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Thạch Bằng rất đáng thương . Tại sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ con họ ? Anh có thấy mình hạnh phúc khi người thân của mình đau khổ không ? Thạch Đình xua tay : - Tôi không có thời gian . Cô có thể đến ngân hàng nhận tiền lương của mình. Nhược Lan lắc đầu . Cô nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Thạch Đình. - Anh hãy để số tiền đó mà đi mua lại lương tâm của chính mình. Dứt lời, cô bỏ đi . Thạch Đình buông rơi tờ chi phiếu . Anh ngỡ ngàng với chính mình . Chưa bao giờ anh bất lực trước một lời nói nào, mà hôm nay anh đành phải im lặng trước lời nói của một cô gái xa lạ . Thạch Đình cảm thấy nhức đầu quá . Lời nói của Nhược Lan như một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh . Anh như chợt tỉnh . Nhược Lan đã đánh thức suy nghĩ sai lệch của anh. Trang 8/172 http://motsach.info
  9. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Chương 2 - Ba năm sau... Thạch Đình nhìn cha nằm trên giường bệnh mà lòng anh quặn đau. Anh nhớ lại lời nói hôm nào của Nhược Lan. Bây giờ anh mới hiểu thấu lời nói của cộ Đã ba năm rồi, anh đã tìm cô nhưng vẫn không gặp. Anh muốn nói lời xin lỗi co, nhưng không có cơ hội. Còn mẹ con Thạch Bằng cũng vậy. Anh đã nhắn tin trên báo, tivi, nhưng vẫn không tin tức gì. Bây giờ, ba anh đã lâm bệnh nặng. Ông muốn gặp mẹ con Thạch Bằng làm tim anh càng thêm nhói đau. Giờ đây, anh đang là người hối hận. - Bệnh nhân phòng số 9 chuẩn bị khám bệnh. Thạch Đình nghe giọng nói sao mà quen thuộc. Anh có cảm giác nôn nóng, muốn cánh cửa phòng bật mở nhanh lên. Cửa phòng bật mở. Thạch Đình không thể nào thốt nên lời. Trước mặt anh là một gương mặt quen thuộc. - Thạch Đình! Nhược Lan lên tiếng, cô ngạc nhiên nhìn bệnh nhân trên giường bệnh mà lòng không khỏi xót xa. Lâu lắm, Thạch Đình mới thốt nên lời: - Nhược Lan! Tôi không ngờ gặp lại cô trong hoàn cảnh này. Nhược Lan cười nhẹ: - Để tôi khám bệnh cho bác trai và hẹn gặp lại anh ở quán nước bên kia bệnh viện. Nghe Nhược Lan nói, lòng Thạch Đình thầm mong. Anh đã có cơ hội nói lời xin lỗi cộ Anh cảm thấy tinh thần mình nhẹ đi phần nào. - Anh uống gì, Thạch Đình? Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Nhược Lan, Thạch Đình nói chậm: - Ba năm rồi, tôi thường uống cà phê đen. Nhược Lan cười cười, cô nhắc lại: - Anh thấy cuộc đời này đắng lắm sao? Thạch Đình xoa tay, anh nói: - Thật khó mà ngờ được. Nhược Lan thành thật: Trang 9/172 http://motsach.info
  10. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc - Ngày trước, tôi gặp anh vì kinh tế không thuận mái, tôi phải tự lực để hoàn thành ước nguyện của mẹ tôi. Bây giờ, tôi đã tốt nghiệp thành một bác sĩ, chắc mẹ tôi cũng yên lòng nơi chín suối. Thạch Đình nhìn cô, nể phục: - Cô thật là bản lãnh. Tôi thành thật xin lỗi cô Nhược Lan. Nhược Lan xua tay: - Tôi không còn nhớ chuyện ngày xưa nữa. Anh hãy để cho nó vào dĩ vãng đi. Thạch Đình nhìn cô chăm chăm: - Cô thật sự không nhớ chuyện cũ sao? Nghiêng đầu nhìn Thạch Đình, Nhược Lan đùa vui: - Anh nhớ sao? Thoáng buồn, Thạch Đình nói chậm: - Tôi đã sống trong giày vò, ân hận suốt ba năm rồi. Ngày nào chưa gặp mẹ và Thạch Bằng tôi không sao yên tâm được. Nhược Lan trấn an Thạch Đình: - Anh đừng lo lắng quá. Chắc bác gái và anh Bằng không sao đâu. Đất trời bao la, chắc chắn họ sẽ có chỗ dung thân mà. Hớp một ngụm nước, Thạch Đình thở nhè nhẹ: - Tôi vẫn nhớ như in lời nói hôm nào của cô. Nhược Lan cười thành tiếng: - Lúc đó, tôi cũng ngang bướng thật và vô duyên ghê. Thạch Đình tự nhiên hơn: - Cái tát tai của tôi mới vô duyên. Tôi thật tệ. Vẫn cười rất tươi, Nhược Lan nói: - Tôi biết mình không làm lại anh mà. - Cô thật thông minh. - Thông minh bẩm sinh mà anh. Chợt có tiếng máy nhắn tin, Thạch Đình đứng lên: - Xin lỗi. Tôi có chuyện phải đến công ty hẹn gặp lại nha. Nhược Lan vui vẻ: Trang 10/172 http://motsach.info
  11. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc - Anh cứ đi. Tôi trông bác giùm anh. Yên tâm lo chuyện công ty đi Thạch Đình. - Cám ơn cô nha, Nhược Lan. - Đừng khách sáo chứ. Nhược Lan dừng xe trước cổng nhà, cô ngạc nhiên nhìn ổ khóa nằm im như trêu chọc cô. - Nhược Lan! Con không mang chìa khóa theo sao? Giọng nói của bà Bân vang lên làm Nhược Lan quên đi cái nắng đang gay gắt nóng trên mái tóc mượt mà của cô. Nhược Lan dắt xe vào nhà. Cô nhìn bà Bân, mỉm cười: - Bác đoán thử xem hôm nay con gặp ai? Bà Bân cốc nhẹ lên đầu cô: - Gặp Mỹ Chi phải không? Ngả lưng ra ghế salon, Nhược Lan cười lớn hơn: - Bác đoán sai rồi. Ngày mai, Mỹ Chi mới về nước mà. - Chứ con gặp ai mà vui quá vậy? - Thạch Đình. Bác có tin không? Bà Bân nhắc lại: - Thạch Đình? Bác có nghe lầm không? Nhược Lan lắc đầu: - Con nói thật đấy. Bác trai đang ở trong bệnh viện. Bà Bân im lặng một chút rồi nói: - Ông ấy thế nào? - Bác trai bệnh phổi rất nặng, đến giai đoạn cuối cùng rồi. Bà Bân lặng đi. Ba năm rồi xa cách mà sao bà vẫn không quên được ông Bân. Nhưng vì Thạch Bằng, bà đành phải xa ông. Nhược Lan nhìn bà, dò xét: - Bác không sao chứ? Bà Bân xua tay: - Bác không sao. - Thật bác không có gì chứ? Trang 11/172 http://motsach.info
  12. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Bà Bân lảng sang chuyện khác: - Thạch Bằng không gặp con hả Lan? Nhược Lan tròn mắt nhìn bà: - Anh ấy đến rước con à? Đến ngồi bên cạnh Nhược Lan, bà Bân nắm tay cô: - Khi nãy Thạch Bằng về với gương mặt buồn lắm. Bác có hỏi, nhưng nó không nói gì hết. Nhược Lan bật cười: - Chắc anh ấy không gặp con chứ gì. - Giờ làm việc mà không gặp con sao? - Lúc ấy, con đang bận khám cho bệnh nhân mà. - Dạo này, Thạch Bằng nó bận rộn ở công ty, không có thời gian đưa đón con. Con có buồn nó không Nhược Lan? Cười thật tươi, Nhược Lan lắc đầu: - Con tôn trọng nghề nghiệp của anh Bằng. Người đàn ông phải lo sự nghiệp trước chứ bác. - Bây giờ, Thạch Bằng đã trở lại như xưa. Sự nghiệp đã ở trong tay cũng nhờ con một phần đó Nhược Lan. Chuyện tình cảm của hai đứa đã đến lúc kết thúc rồi. Nhược Lan nhìn bà, cô chậm rãi nói: - Anh Bằng không nói gì với con hết. Ngày nào ảnh cũng đến viếng mộ Yến Phị Con nghĩ anh ấy chưa quên được Yến Phị Còn chuyện tình cảm giữa con và anh ấy chưa rõ ràng thì làm sao kết thúc để bước vào ngưỡng cửa hôn nhân được hở bác. Con không có quyền để chia sẽ tình yêu của anh ấy dành cho Yến Phi, mặc dù cô ấy đã chết. - Bác sẽ nói chuyện này với Thạch Bằng. Nhược Lan xua tay: - Con nghĩ không nên đâu bác. Bác hãy thận trọng suy nghĩ và việc làm của anh ấy. Thạch Bằng vừa trải qua cú sốc tình cảm. Bác không còn nhớ sao? - Như vậy, thiệt thòi cho con quá. - Lúc nào con cũng ủng hộ anh ấy. - Nhược Lan à! Nhược Lan nắm tay bà Bân, cô lảng sang chuyện khác. - Chắc bác chưa dùng cơm trưa phải không? Trang 12/172 http://motsach.info
  13. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc - Chưa. Bác đợi con và Thạch Bằng. - Anh ấy vẫn chưa về, còn con thì đói rồi. - Hay là con ăn trước đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe, còn đi làm nữa. Nhược Lan vừa xuống bếp thì Thạch Bằng bước vào. Anh nhìn mẹ, hỏi: - Hôm nay mẹ không sang nhà bác Tư chơi sao? Bà Bân nhìn con trai, dò xét: - Con từ nghĩa trang về phải không? -... - Yến Phi đã chết năm năm rồi, con chưa quên được sao? Thạch Bằng gieo mình xuống salon, anh vuốt mặt rồi trả lời mẹ: - Đêm nào con cũng thấy Yến Phị Nhìn Nhược Lan là con nhớ đến Yến Phi. - Con sợ nó không tha lỗi cho con à? - Không đâu mẹ. Lỗi lầm không phải do con, mà con chỉ buồn tại sao người chết không phải là con mà là Yến Phi chứ. Cô ấy nào có tội tình gì đâu. Bà Bân trầm giọng: - Thế còn Nhược Lan, con tính sao? Ba năm rồi, nó đã vì con, vì mẹ. Nếu không có nó thì làm sao con có được như bây giờ. Và ngay cả mẹ cũng không còn đến ngày nay nhìn con đầy đủ. Thạch Bằng bước đến tủ lạnh, anh mở cửa lấy một lon coca rồi nói chậm rãi: - Nhược Lan là một người con gái rất bản lĩnh. Cô ấy có một tâm hồn rất cao thượng, khoan dung, độ lượng và.. - Và cũng rất yêu con. Sao con không thấy điều đó? Bà Bân ngắt lời con trai. Thấy Thạch Bằng im lặng, bà tiếp: - Nhược Lan là một cô gái tốt. Nếu mà được một con dâu như vậy thì mẹ có chết cũng an lòng. Thạch Bằng đến bên bà Bân. Anh choàng tay qua vai mẹ, cười cười: - Số của mẹ chưa chết sớm đâu. Mẹ phải sống đến lúc con đàn cháu đống chứ. Bà Bân có vẻ giận con trai, bà nói: - Con như vầy thì làm gì mà mẹ có cháu ẵmbồng với người ta chứ. Thạch Bằng cười lớn hơn: - Từ từ chứ mẹ. Nhược Lan rõ hơn con mà. Bây giờ con kiến nó bò bụng con rồi. Trang 13/172 http://motsach.info
  14. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Bà Bân nói nhỏ với con trai: - Nhược Lan đang ở dưới bếp. Hai mẹ con xuống đến bếp thì Nhược Lan đã nằm nghỉ ở trong phòng. Cô biết Thạch Bằng đã về, nhưng cô không muốn gặp anh. Bởi đối diện với anh cô rất đau long, rất xót xa cho tình duyên của mình. Cô nghĩ mình không xóa nổi hình ảnh của Yến Phi trong trái tim Thạch Bằng. Reng... reng... reng... Nhược Lan nhấc ống nghe lên mà trong lòng không muốn nghe. - Alộ xin lỗi. Ai ở đầu dây ạ? Phía đầu dây bên kia, một giọng nam trầm ấm vang lên: - Nhược Lan! Thạch Đình đây. Nhược Lan thở phào nhẹ nhõm. Thạch Đình chớ không phải Thạch Bằng. Bởi cô rất sợ, mỗi khi Thạch Bằng gọi về là anh đang ở nghĩa trang. - Cô không sao chứ, Nhược Lan? Nhược Lan xua tan ý nghĩ của mình, giọng cô trở nên bông đùa: - Tôi không sao. Anh có tiết mục gì à? Giọng Thạch Đình cười trong máy: - Tiết mục "đền ơn" cô, được không? - Tôi có giúp anh chuyện gì đâu mà bây giờ đền ơn. - Nhược Lan! Tại cô không nhớ đó thôi. Nhược Lan chặc lưỡi: - Được rồi. Anh nói địa điểm đi. - Tôi đến rước cô. - Không cần đâu. Tôi tự đến được mà. - Lúc nãy, tôi có hỏi phòng trực, mấy cô không chỉ nhà. Năn nỉ mãi, mấy cô mới cho số điện thoại. - Thạch Đình à! Anh thấy sức khỏe của bác trai thế nào rồi? - Ba tôi yếu lắm. - Tôi sẽ đến thăm bác. - Tôi đợi cô nha Nhược Lan. - Bye... bye... Trang 14/172 http://motsach.info
  15. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Nhược Lan gác máy, cô vào phòng thay y phục. Vừa dắt xe ra đến cổng, Nhược Lan gặp Thạch Bằng, cô ngạc nhiên: - Anh không đến công ty à? Thạch Bằng lắc đầu, giọng anh chùng xuống: - Anh có gọi điện thoại về, nhưng điện thoại đang bận. Anh nghĩ em chưa đi làm, mới vội trở về. Nhược Lan dựng chân chống xe xuống, cô đi trở vào nhà. Thạch Bằng đi phía sau, anh nói: - Chiều nay, anh xin nghỉ. Em có rảnh không? Nhược Lan muốn trả lời ngay với Thạch Bằng là rảnh, nhưng cô không sao nói được nên lời. Cô biết mỗi lần cô nghỉ, anh đều rủ cô đến nghĩa trang làm tim cô đau nhói. - Nhược Lan! Em không sao chứ? Lắc đầu, cô nói mà không nhìn anh: - Em không sao. Chiều nay em bận họp. - Vậy anh không làm phiền em. Nói xong, Thạch Bằng bỏ về phòng. Nhược Lan đã nói dối anh, nhưng cô không muốn mình là cái bóng bên cạnh Thạch Bằng. Cô nào biết sau bóng dáng cô có một ánh mắt dõi theo, một ánh mắt buồn dịu vợi. Trong khi đó, Nhược Lan đến nhà Thạch Đình. Cô vào thăm ông Bân. Bệnh viện đã hết cách điều trị cho ông Bân. Bây giờ là lúc cô phải nói ra cho Thạch Đình biết mẹ con bà Bân hiện giờ đang ở đâu. Đến bên giường bệnh, Nhược Lan nhìn ông Bân gầy yếu xanh xao mà không cầm được nước mắt. - Bác Bân! Bác có nhận ra cháu không? Ông Bân nói yếu ớt: - Ta nhận ra con, Nhược Lan ạ. Bây giờ ta cầu xin con cho ta gặp mẹ con Thạch Bằng. - Cháu sẽ nói với mẹ con anh ấy. Nhưng còn chuyện bác gái và anh Bằng có gặp bác hay không, cháu không dám bảo đảm. - Hãy giúp bác một lần cuối cùng đi Nhược Lan. Ta xin con đấy. Nhược Lan trấn an ông Bân: - Bác yên tâm dưỡng bệnh đi. Cháu hứa với bác. - Cám ơn cháu. Bây giờ, cháu ra ngoài với Thạch Đình đi. - Dạ. Trang 15/172 http://motsach.info
  16. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Nhược Lan nhìn Thạch Đình trong làn khói thuốc, giọng cô đều đều: - Chuyện công ty thế nào rồi, Thạch Đình? Có khó khăn gì hay sao mà anh trầm tư quá vậy? Rít một hơi thuốc, Thạch Đình nhìn thật sâu vào đôi mắt Nhược Lan. - Liệu cô có bỏ tôi ra đi như họ không? Nhược Lan còn chưa trả lời thì Thạch Đình tiếp tục với giọng trầm buồn: - Dì Hảo và thằng Bằng đã bỏ đi, bây giờ ba tôi cũng sắp bỏ tôi mà đi luôn. Có phải tôi đáng ghét lắm không Nhược Lan? Lần đầu tiên Nhược Lan thấy Thạch Đình có tâm trạng buồn, giọng nói của anh hông vô hồn, vô cảm như trước nữa. Cô có cảm giác rằng anh đã thay đổi cách nhìn và cách sống của mình. Nhược Lan nhìn thẳng vào Thạch Đình: - Gặp lại anh hôm nay, tôi thấy anh khác xưa nhiều lắm. Tôi hy vọng dì Hảo và Thạch Bằng sẽ hiểu được thiện cảm của anh. Thạch Đình sáng mắt: - Nói vậy, cô biết họ Ở đâu? Nhược Lan gật đầu. Cô viết cho Thạch Đình địa chỉ rồi hỏi: - Khi nào anh đến, hãy gọi điện thoại cho tôi nha Thạch Đình. Đứng lên, Thạch Đình đưa tay xem đồng hồ, anh vui vẻ nói: - Hôm nay tôi đãi cô, được không? Nhược Lan nhún vai, cô đùa: - Được thôi, ít khi tôi có lộc ăn như vầy. Thạch Đình trở nên tự tin hơn. - Tôi nghĩ ngược lại thì có. Nhược Lan chỉ cười, cô không nói gì. Đi song đôi bên cạnh Thạch Đình, Nhược Lan hóm hỉnh: - Đi với tôi hoài, anh không sợ "người ta" buồn sao? Mở cửa xe, Thạch Đình cười cười: - Sau khi người yêu của tôi chết, tôi không còn ham thích chuyện trai gái nữa. Cô tin hay không thì tùy, nhưng tôi chỉ ngại về phía cô thôi. Nhược Lan thoáng buồn. Cả hai anh em họ đều chung tình với hai người con gái đã chết. Nhưng Thạch Đình có vẻ cứng rắn hơn Thạch Bằng. Anh sôi nổi hơn cô tưởng, còn Thạch Bằng trầm tư quá. Sống chung một nhà, nhưng cô chưa nghe anh tâm sự. Mới có hai ngày gặp Thạch Đình mà cô có cảm giác dễ chịu và thư thái hơn. Trang 16/172 http://motsach.info
  17. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Cho xe chạy ra khỏi cổng, Thạch Đình đùa vui vẻ: - Cô nghĩ ra món ăn nào hợp khẩu chưa? Nhược Lan bật cười thoải mái: - Những quán nhỏ bên lề đường rất hợp với khẩu vị của tôi. Còn anh thì chắc không phải rồi. Thạch Đình cười tươi: - Nhà hàng sang trọng chỉ là nơi tôi đãi khách bàn việc làm ăn thôi. Lúc rảnh rỗi, tôi thường đi ăn một mình ở những quán ăn bình dân. - Thật khó tin. - Tôi có thể kể cho cô nghe. Bún bò Huế, cháo lòng, mì hoành thánh, hủ tiếu gõ nè và... Nhược Lan ngắt lời anh, cô cười lớn: - Tôi tin. Những món anh kể nghe thật hấp dẫn, nhưng tôi có một món hấp dẫn hơn, đó là món... Thạch Đình chỉ tay ra dấu cho Nhược Lan im lặng. - Để tôi đoán xem món gì nhạ Món gỏi cuốn chấm tương. Đúng không? Nhược Lan cười: - Sao anh biết hay vậy? - Tôi thường thấy các cô gái ăn món đó. Tôi nghĩ cô cũng thích. Nhược Lan nghiêng đầu: - Thời đi học, tôi cũng thường ăn món ấy lắm. Nhưng khi có việc làm rồi, lúc nào tôi cũng bận rộn. Có thể cũng ba năm rồi, không biết cái quán nhỏ ấy còn không nữa. Thạch Đình bật cười: - để tôi chở cô lại quán ruột của tôi. Bảo đảm cô sẽ ngon miệng. Nhược Lan gật đầu: - Để xem. Bước xuống xe, Nhược Lan nhìn cô chủ quán rồi nheo mắt: - Chị My! Còn nhớ em không? Cô chủ quán có tên My đặt cái gỏi cuốn đang cuốn dở dang xuống đĩa rồi cầm tay Nhược Lan, cô kêu lên mừng rỡ: - Nhược Lan! Ngọn gió nào thổi em đến đây vậy? Trang 17/172 http://motsach.info
  18. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Thạch Đình hóm hỉnh. Anh chỉ vào người mình, nói tỉnh bơ: - Ngọn gió này nè chị My. Chị My nhìn hai người, chị vui vẻ mời: - Ngồi đi Thạch Đình, Nhược Lan. Hôm nay chị khao hai đứa. Thạch Đình nheo mắt nhìn chị My. - Nhược Lan là khách rất đặc biệt đối với em. Chị My khao bữa khác đi. Hôm nay em phải đãi cô ấy. - Người yêu hả Thạch Đình? Nhược Lan vội đáp lời thay Thạch Đình. - Đừng hiểu lầm chứ chị Mỵ Em và anh Đình là bạn thường thôi. Thạch Đình đẩy chén tương về phía Nhược Lan, anh cởi mở hơn: - Tôi không ngờ cô cũng thích đến đây. Nhược Lan rất tự nhiên, cô cắn gỏi cuốn một cái rồi vừa nhai vừa nói: - Vừa ngon, vừa rẻ, vừa hợp túi tiền. Anh nghĩ có thích không chứ? Thạch Đình bật cười nho nhỏ: - Cô thật có tính khôi hài. Trang 18/172 http://motsach.info
  19. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc Chương 3 - - Em vẫn còn thức đọc sách à, Nhược Lan? Nhược Lan giật mình quay lại, Thạch Bằng nhìn nàng mặt đỏ gay vì rượu, giọng anh lè nhè: - Anh có chuyện muốn nói với em. Để quyển sách "Điều dưỡng nhi khoa" xuống bàn, Nhược Lan ngước nhìn Thạch Bằng, cô thật buồn khi thấy anh trong tình trạng say rượu thay lời, để rồi anh nhầm lẫn cô và Yến Phị Và bằng giọng dứt khoát, cô đứng lên, nói rõ ràng: - Anh say rồi, ngày mai hãy nói. Nhược Lan nói xong và đứng lên, quay lưng định đi nhanh ra cửa, nhưng cô đã bị giữ lại. - Tại sao em phải dấu anh chứ? Anh Đình là anh trai của anh mà. Nhược Lan lau nhanh những giọt nước mắt đang đọng quanh mi: - Đó là một sự tình cờ. Ba của anh bị bệnh phải vào bệnh viện và chính em đã khám bệnh cho ba anh. - Nhưng sao em không nói sớm với anh? Hai người thật thong thả, còn đi ăn với nhau trong khi ba của anh nằm chờ chết ở nhà. Nhược Lan bật khóc: - Anh đã theo dõi em. Thật ra, anh không tin em. Thạch Đình mời em đi ăn thì có gì đáng nói đâu mà anh lại nặng lời với em như vậy chứ? Giọng Thạch Bằng đanh lại: - Không phải đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với anh ấy. Em phải biết là anh Thạch Đình không đơn giản như anh ấy nói chuyện với em đâu. Mắt Nhược Lan chợt nhòa nhoẹt: - Em biết giữa anh và anh Đình có chút hiểu lầm, nhưng em xin anh đừng lôi em vào sự mâu thuẫn giữa hai anh. Em đã quá mệt mỏi rồi, Thạch Bằng ạ. Bỗng nhiên Thạch Bằng nâng cằm Nhược Lan âu yếm nhìn vào mắt cô: - Anh rất lo cho em, Nhược Lan ạ. Anh biết rõ tính tình của anh Đình. Nếu lần sau có đi anh sẽ cùng đi với em. Nhược Lan lại rưng rưng nước mắt, cô nói: - Em không cần biết anh đang say hay anh đang tỉnh, nhưng em phải nói cho anh hiểu rằng em là Nhược Lan, chứ không phải là Yến Phị Em không muốn mình là cái bóng bên lề tình cảm của Trang 19/172 http://motsach.info
  20. Khúc Nhạc Tình Yêu Thủy Trúc anh. Thạch Bằng vỗ nhè nhẹ lên tay cô: - Anh nghĩ mình không xứng đáng với tình cảm của em, chứ không bao giờ anh nghĩ em là cái bóng của Yến Phi cả. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi Nhược Lan. Nói đến đây, Thạch Bằng dừng lại. Anh vòng tay ôm chặt Nhược Lan vào lòng, thủ thỉ bên tai cô: - Em có đồng ý làm vợ của anh không? Nhược lan ngước lên nhìn Thạch Bằng nước mắt cô chảy dài: - Có vội vàng quá không Thạch Bằng? Em muốn anh suy nghĩ thật kỹ. Lúc nào em cũng ủng hộ anh. Thạch Bằng bật cười: - Không còn gì phải suy nghĩ nữa. Có chăng là nghĩ suy nên cưới em ngay lúc này hay ngày mai, anh phải hét lên cho cả thế giới này hay là anh rất hạnh phúc khi cưới được em. Nhược Lan ngọ nguậy trong vòng tay anh: - Anh không hối hận chứ Thạch Bằng? Vòng tay Thạch Bằng siết chặt thân người Nhược Lan hơn, anh giả vờ gằn giọng: - Sau này, em muốn gặp ai cũng phải cho anh biết, không được tự nhiên đi một mình. Nghe chưa bà xã? Nhược Lan cũng không vừa, cô lườm anh: - Nếu anh độc tài và ích kỷ như vậy, thì em không chịu làm vợ anh đâu. Thạch Bằng bật cười nho nhỏ: - Không chịu cũng phải chịu, bông hoa bây giờ đã có chủ rồi. Nhược Lan le lưỡi trêu anh: - Hoa đẹp không là của riêng ai mà phải để cho mọi người chiêm ngưỡng và.. Thạch Bằng xô nhẹ Nhược Lan ra: - Và duy nhất chỉ có anh mới được quyền thưởng thức thôi. Nhược Lan ngượng ngùng: - Người sành điệu phải biết cách thưởng thức hoa. Nếu không, gai hoa hồng không nể một ai đâu. Nhược Lan vừa dứt lời, cũng là lúc Thạch Bằng cúi xuống, lướt nhẹ bờ môi của Nhược Lan một cách trân trọng. Trang 20/172 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2