intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Lâu đài đi giữa đại dương

Chia sẻ: Thanhquy Quy | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:24

62
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Nhanh lên, nhanh lên em yêu! Coi chừng chúng ta lỡ mất chuyến tàu đấy. áp lại sự giục giã của Hiệu là một lớp son bóng lóng lánh và mời gọi như viên kẹo ngọt ngào, lướt nhẹ trên đôi môi căng mọng của Diên. Cô đủng đỉnh: - Anh thôi giục giã em một lần có được không? Em sắp dành tặng anh một điều bất ngờ đấy.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Lâu đài đi giữa đại dương

  1. Lâu đài đi giữa đại dương
  2. Nhanh lên, nhanh lên em yêu! Coi chừng chúng ta lỡ mất chuyến tàu đấy. áp lại sự giục giã của Hiệu là một lớp son bóng lóng lánh và mời gọi như viên kẹo ngọt ngào, lướt nhẹ trên đôi môi căng mọng của Diên. Cô đủng đỉnh: - Anh thôi giục giã em một lần có được không? Em sắp dành tặng anh một điều bất ngờ đấy. Chỉ hơn năm phút sau cô đã nhún nhảy bước ra với một chiếc đầm xòe hoa xanh lá thắm. Dải ruybăng màu sáng duyên dáng thắt ngang eo, nổi bật vòng hông nở nang của Diên. Vẻ đẹp cơ thể của Diên trở nên hoàn chỉnh khi cô xỏ chân vào đôi giày cao gót quai mảnh. Nghe tiếng còi taxi, Hiệu mừng rỡ xách hai chiếc túi du lịch lao ra cổng nhà Diên. Cô xịu mặt xuống. Và đến khi Hiệu trở vào để kéo chiếc vali kềnh càng của Diên ra, cô nén tự ái hỏi Hiệu: “Anh xem, em mặc chiếc váy này trông có được không?”. Rồi cô xoay một vòng điệu đàng. Hiệu cố nán lại, chờ cho hôn thê của mình dừng vòng xoay, nói vội một cách chiếu lệ: “Anh thấy tuyệt đẹp chứ không phải là được nữa”. Diên tươi lại một chút, líu ríu mang chiếc xắc tay theo Hiệu ra xe.
  3. Giữa bến cảng nắng chói chang, lúp xúp những con tàu hàng, tàu khách nhỏ bé, xấu xí, con tàu du lịch năm sao, 12 tầng lấp lánh ánh bạc nổi lên lừng lững như một hòn đảo mới trồi lên từ lòng đại dương. Trên boong tàu, thuyền trưởng và thủy thủ đoàn trong trang phục trắng tinh, cao, đẹp như một đội nam người mẫu, xếp hàng thẳng tắp, phất những lá cờ đuôi nheo nhỏ xíu trong tay chào đón đoàn khách du lịch đang bước lên cầu tàu. - Em không ngờ là nó đẹp tới cỡ này, anh há? Thủy thủ đoàn cũng đẹp mê hồn... Đại sảnh lộng lẫy của con tàu khiến Diên đờ cả người. Cô bấu chặt lấy cánh tay Hiệu: - Anh ơi! Nội thất con tàu này tráng lệ, sang trọng như điện Buckingham! (nàng chưa đặt chân vào điện Buckingham lần nào đâu, thật đấy). Trời ơi, lẽ ra em phải mặc chiếc đầm satanh màu mận chín chứ không phải là chiếc váy cotton xoàng xĩnh này. Em cứ tưởng như những chuyến du lịch khác. Trước khi nhận chìa khóa phòng, cô còn cố nhón chân, thầm thì với anh: - Cũng còn hên, em có mang theo chiếc đầm satanh màu mận chín trong vali.
  4. Vừa mở cửa cabin của Diên, Hiệu thốt lên: - Woa, phòng rộng quá! Dư sức cho hai người nằm. Biết vậy thì chẳng việc gì chúng ta phải đăng ký phòng riêng cho tốn kém. Diên liếc yêu: - Ê, hôn phu vẫn chưa phải là chú rể nghe, đừng có tà ý mà gặp nạn đó. - Thôi, anh về phòng mình thu xếp đồ đạc đây. Chút nữa anh qua, đưa em đi thăm thú cái cung điện Buckingham của chúng ta. Khi Hiệu qua tìm Diên thì thấy phòng cô đã khóa. “Cô nàng chắc đang làm một tour thăm con tàu tráng lệ” - Hiệu thầm nghĩ. Và cũng như 3.000 khách du lịch khác mới lên tại bến này, anh đi tham quan con tàu, một công trình được ca ngợi là “Đỉnh cao của công nghệ đóng tàu Nhật Bản kết hợp với đỉnh cao phong cách decor khách sạn châu Âu”. Lên đến khu vực hồ bơi tạo sóng dập dìu người bơi kẻ lượn, từ xa Hiệu đã trông
  5. thấy bộ đồ tắm chấm bi hai mảnh quen thuộc của Diên. Cô vợ sắp cưới của anh mảnh mai, thon lẳn, eo nhỏ, hông nở, làn da nâu khỏe mạnh, trông như một tạo vật vô cùng xinh xẻo và hoàn mỹ trong bộ đồ bơi nhỏ xíu, nửa nằm nửa ngồi thoải mái, quyến rũ một cách không cố ý trên thành bể. Những người đàn ông ướt nước xung quanh nàng, rõ ràng là đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể của Diên. Bỗng dưng Hiệu muốn được nhìn ngắm Diên, ở một khoảng cách xa và vụng trộm như thuở anh còn là chàng sinh viên si mê theo đuổi nàng. Anh chọn một chiếc bàn trống ở khu vực quầy cà phê, gọi cà phê và nhấp từng ngụm thật nhỏ. - Xin lỗi, chiếc ghế này còn trống chứ? Một thứ tiếng Anh châu Á líu ríu cất lên bên cạnh anh, nhưng lại rất dễ nghe vì chất giọng phụ nữ sâu và ấm. Anh đưa tay ra hiệu “Xin cứ tự nhiên”. Không một tiếng động, người phụ nữ ngồi xuống, vắt chéo chân, phóng ánh mắt ra hồ bơi. Cô ta có nước da trắng, mắt một mí thông minh và toát lên sự sạch sẽ rất
  6. đặc trưng của dân Nhật. Không cố ý lưu tâm nhưng Hiệu vẫn bị thu hút về phía người ngồi cùng bàn. Mang giày da mềm, mặc quần kaki màu kem với áo sơmi carô ngắn tay, ở cô ta toát lên sự độc lập và trầm tĩnh đặc biệt. Một chốc, cô ta cất tiếng: - Cô gái mặc bikini chấm bi xanh trên bể bơi đẹp quá. Bạn gái anh phải không? Hiệu ngạc nhiên: - Trông giữa tôi và cô ấy có một mối liên hệ nào ư? Người phụ nữ cười khẽ: - Ánh mắt nhìn của anh tố cáo tất cả. Anh đang canh chừng cô ấy. - Không. Chúng tôi đã đính hôn, sẽ tổ chức hôn lễ sau chuyến du lịch này. - Tôi cũng đã tạm biệt vị hôn phu của mình trong một chuyến du lịch kiểu này đấy. Câu chuyện của người phụ nữ khiến Hiệu quan tâm:
  7. - Vì sự xuất hiện của một người đàn ông khác? - Không đơn giản như thế. Nhưng chắc không cùng lý do với cô bạn gái của anh. Cách nói chuyện hơi bí hiểm của người phụ nữ Nhật khiến Hiệu không thoải mái. Anh tạm biệt cô ta và dứng dậy đi về phía bể bơi. Đến sau lưng Diên, anh cất giọng trêu chọc: “Ham hưởng thụ quá đấy, cô em”. Diên mừng rỡ: “Anh về thay đồ, ra đây bơi với em. Phải tranh thủ hưởng thụ chớ, anh. Mình lên tới thiên đường rồi mà”. Khuấy khuấy đôi chân nhỏ nhắn xuống mặt hồ, nàng thêm: “Nhất là để mua được hai chiếc vé vào cổng thiên đường, chúng ta đã phải tiêu sạch số tiền để dành trong một năm”. Nói thật tất cả những gì mình nghĩ, không che giấu, không làm bộ sang trọng, đài các và duy lý, sòng phẳng, đó là nét tính cách nổi bật của Diên. Nàng cũng ưa thích những điều phù phiếm và những thứ “chói sáng, lấp lánh”, dù nàng không hề ít học chút nào. Những điều đó, cộng với vẻ đẹp rất dễ nhìn của cô, làm nên tình yêu của anh với Diên. Tuy đôi lúc Diên cũng làm anh bực mình vì sự hời hợt của cô nhưng
  8. không bao giờ anh có thể giận cô lâu. °°° Đêm dạ hội trên tàu đầu tiên của họ. Diên choáng ngợp với khu vực bar và sàn nhảy rực rỡ ánh đèn, còn Hiệu và nhiều người đàn ông khác lại choáng ngợp vì Diên. Trong chiếc đầm lụa đỏ thắm, trông cô yểu điệu như một bông hoa cẩm chướng bừng nở với chiếc nhụy trắng muốt, vươn cao thanh mảnh. Diên nhảy không biết mệt, mặt cô đỏ ửng và bấu vào cánh tay Hiệu, líu ríu: “Thật là một thế giới khác thường, một cuộc sống khác thường. Nó làm cho em cảm thấy bao nhiêu năm qua mình đã sống một cuộc sống tầm thường, xấu xí biết bao!”. Hiệu không muốn làm người yêu phải giảm bớt niềm phấn khích của mình, bằng cách nhắc cô rằng họ đang tham gia một hội chợ phù hoa. Khi có một người đàn ông cao và đẹp, trông lãng tử như một tài tử điện ảnh đến mời cô nhảy, Hiệu lịch sự nhường Diên cho anh ta. Hôn nhẹ lên má Hiệu, Diên thầm thì: “Em yêu anh nhất, vì anh luôn biết cách cư xử thật đúng mực” và theo người đàn ông xa lạ ra sàn nhảy, cuốn chân vào điệu flamenco.
  9. Hiệu rời sàn, đi thang bộ lên tầng chín của con tàu, vào thư viện. Không ngờ ở đó lại có cuốn sách mà anh đang tìm đọc. Hiệu mải mê đọc, khi anh đọc xong cuốn sách, nhìn lên đồng hồ tường thì đã 12 giờ đêm. Anh thoáng hoảng hốt, không biết Diên có đi tìm mình không. Nếu đã lật tung cả con tàu này mà vẫn chưa tìm thấy anh, thể nào chốc nữa nàng cũng sẽ nhấn chìm anh trong biển nước mắt và mớ ngôn từ nguyền rủa buồn cười của nàng. Anh chạy vội đến cabin của Diên, thấy cửa vẫn khóa trái. Hiệu tìm cô khắp những khu vực công cộng, vẫn biệt tăm. Vào lúc hai đầu gối anh mỏi rã rời và đầu óc bấn loạn vì không thấy Diên thì cô đột ngột xuất hiện. Cô chui ra từ khu vực dịch vụ của tàu, trên người chỉ quấn lửng lơ chiếc khăn bông to sù. Cô va phải anh. Và anh ngạc nhiên thấy người cô đỏ như một con tôm luộc. Giữa hành lang vẫn còn người lại qua, Diên cười nói oang oang, phấn khích tột độ: - Em vừa ở phòng grand bath ra, đã vô cùng. Phòng tắm tập thể, anh đã bao giờ tới chưa? Có tới chục phụ nữ cùng trần truồng ngồi tắm chung, thuộc đủ mọi quốc tịch. Vậy mà em vẫn cứ đẹp nhất. Chỉ có em thật gọn ghẽ và săn chắc vì em còn trinh. Thật bõ công em giữ gìn. Diên say rượu. Cô cười nói, ngả nghiêng đi giữa hành lang tàu. Cô ba hoa về chiếc
  10. áo đầm của cô. Rồi quay lại chuyện tắm truồng tập thể: “Ngay kế phòng tắm nữ là phòng tắm nam, mấy gã đàn ông cứ truồng như nhộng đi lấn sang khu vực chung. Ha ha ha, em mắc cười quá…”. Hiệu phải khom người xuống, xốc Diên lên vai, khẽ gắt: “Em say quá mất rồi. Em im đi. Để anh đưa về phòng”. Nhưng Diên vùng vẫy không chịu. Mặc kệ, anh cứ vác cô chạy dọc hành lang, nhắm đến khu chờ thang máy. Nhưng Diên lại rống lên: “Bỏ xuống, bỏ xuống. Em còn muốn đi bơi. Đi bơi…”. Trong số những người không nén nổi tò mò nhìn theo, có một người đàn ông mặc đồng phục ban điều hành chương trình dạ hội, lịch sự chặn Hiệu lại. Anh ta hỏi: “Xin lỗi, quí cô đây có cần sự giúp đỡ gì của chúng tôi không?”. Hiệu không nghe Diên trả lời, hóa ra cô đã ngủ ngon lành trên vai anh. Hiệu nói với anh ta: “Đây là hôn thê của tôi. Cô ấy uống hơi nhiều, tôi phải đưa cô ấy về phòng. Không có gì đặc biệt đâu”. Người đàn ông nhún vai, phân trần: “Thấy cô ấy phản ứng dữ quá, tôi cứ tưởng…”. Hiệu hiểu anh ta muốn nói gì. Vác được Diên về phòng, Hiệu nhẹ thả cô lên giường. Sửa gối, đắp chăn cho Diên xong, anh định quay đi thì nghe tiếng Diên gọi nhỏ:
  11. - Anh đừng đi. Ngồi với em thêm chút nữa. Hiệu dừng lại, ngạc nhiên: - Anh tưởng em ngủ? Diên cười bẽn lẽn, thú nhận: - Đâu có. Lúc nãy, khi anh chàng kia xuất hiện, em đã tỉnh rượu rồi. Em quê quá nên giả bộ ngủ luôn. Lỡ rồi, em làm bộ ngủ tiếp để được anh vác về tận phòng, khỏi đi mỏi chân. Hiệu véo mũi Diên, hỏi: - Suốt từ khi anh rời khỏi sàn, em làm những gì? - Nhảy. Anh chàng nhảy với em là thuyền phó của tàu đó, mới có 32 tuổi thôi, ghê chưa? Nhảy mệt, tụi em lên tầng tám coi phim. Rồi chơi game. Anh chàng đó còn dẫn em đi casino nữa. Sau đó nhập bọn với một nhóm khách khác, kêu rượu về
  12. phòng họ uống. Cả lũ say phát rồ. Con tàu này thật tuyệt vời. Em đi khắp nơi. Trong quãng thời gian đó em quên mất anh. Em xin lỗi anh nha, thiệt đó. Không muốn làm Diên áy náy, Hiệu chỉ nhắc cô: - Em vui chơi vừa đủ thôi. Em gấp gáp như vậy 13 ngày còn lại trên con tàu này chúng ta biết làm gì cho hết ngày hết đêm? Diên khoát tay: - Anh đừng lo. Em có thể sống cả đời trên con tàu này mà còn thấy cuộc đời ngắn ngủi đó, anh. - Bộ hết xót xa ba ngàn đô của mình rồi hả? Diên không trả lời Hiệu. Cô nằm cuộn tròn như một cái kén trên giường, một múi khăn lỏng ra, thấp thoáng khoảng ngực của cô. Hiệu rung động. Anh cúi xuống, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Diên vít cổ Hiệu xuống, lùa một bàn tay vào mái tóc rậm rạp của anh. Ghé sát môi vào tai Hiệu, hơi thở Diên nóng hổi: “Không nơi đâu xứng đáng cho chúng ta hưởng tuần trăng mật hơn trong tòa lâu đài nổi này.
  13. Anh yêu, anh có muốn chúng ta hưởng tuần trăng mật sớm hơn một chút không?”. Hiệu sững sờ với lời đề nghị của Diên. Điều đó đến bất ngờ, đột ngột vậy sao? Suốt năm năm yêu nhau, cô ấy luôn răn đe: “Ba mươi chưa phải là tết, đừng có ý nghĩ bậy bạ mà rớt chức phò mã đó nghe chưa, cưng!”. Nhưng hôm nay thì tết đã đến rồi. Hiệu đáp lại Diên bằng một nụ hôn nồng cháy. Nhưng, vào đúng lúc múi khăn trên ngực Diên tuột ra thì có một điều gì đó ngăn Hiệu lại. Diên, bằng sự nhạy cảm rất phụ nữ, cô hỏi: - Đây không phải là điều anh mong đợi…? - Không, anh yêu em, anh muốn được yêu em. Nhưng… hôm nay em có vẻ không được tỉnh táo. Nói rồi Hiệu kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho Diên, vội vã ra khỏi phòng. Hầu như Hiệu ở suốt đêm ngoài boong tàu, nằm dài trên chiếc ghế bố, nghe tiếng sóng vỗ oàm oạp, nhìn trăng sao và nghĩ ngợi. Rõ ràng có điều gì đó đang xảy ra với Diên của anh. Cô ấy biến đổi nhiều quá. Cộng tất cả mọi thay đổi trong năm năm anh quen biết Diên cũng không nhiều bằng những gì xảy ra mới hai hôm nay,
  14. trên con tàu du lịch năm sao đang lặng lẽ trôi đi. Trong một chốc, anh có cảm giác hối tiếc vì mình đã rủ Diên tham gia tour du lịch sang trọng này. Trong anh cồn lên nỗi lo lắng mơ hồ, về Diên, về đám cưới vào cuối năm nay của họ. Vừa về đến phòng, Hiệu đã nghe tiếng chuông điện thoại reo gắt gỏng. Tiếng Diên gấp gáp trong điện thoại: - Anh có nghe thuyền trưởng thông báo trên loa không? Tụi mình đang đi trên vùng biển Thái Bình Dương, đang có dolphin xuất hiện trước mũi tàu. Anh lên boong liền nha. Tầng bốn thôi, coi cho rõ. Hẹn anh trên đó nha. Hiệu nhìn lên đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Suốt đêm không chợp mắt được tí nào, đôi mắt anh cay xè. Chiều Diên, anh lấy máy ảnh, đi lên boong. Có hàng ngàn người chen nhau đứng bám dọc lan can tàu, suốt các tầng. Họ reo hò, cổ vũ náo nhiệt trước mỗi màn nhào lộn của hàng đàn cá heo đại dương. Sợ bỏ lỡ mất khoảnh khắc hiếm hoi đó, Hiệu không đi tìm Diên nữa, anh chọn một góc đứng thật tốt, chụp ảnh. Rồi thật tình cờ hình ảnh Diên lại rơi vào ống kính của Hiệu. Cô nhảy lên, vỗ tay, hò reo như trẻ con. Và khi có một chú cá phấn khởi phóng vọt lên cao, điệu đàng đáp xuống, rồi những con khác lại nối nhau phóng
  15. vọt lên, tuyệt vời như một màn biểu diễn đã được tập luyện thành thục, đám đông lặng đi rồi ồ lên thán phục. Diên, trong một phút cao hứng, ôm choàng lấy người đứng cạnh hôn vào má anh ta. Lấy cận cảnh hơn, Hiệu nhận ra đó là anh chàng thuyền phó vừa nhảy với Diên. °°° - Đi, anh, tụi mình đi hát karaoke. Diên níu tay Hiệu. Anh che miệng ngáp, năn nỉ: - Để chiều được không? Hồi tối anh khó ngủ. Bây giờ anh mở mắt không nổi nữa. Nhưng hầu như Diên không còn khả năng lắng nghe và hiểu lời Hiệu nói, cô lôi anh đi băng băng: - Vậy em với anh đi beauty saloon. Em bao anh một chầu gội đầu, cạo mặt. Em massage. Con gái Nhật phục vụ đàng hoàng nghe.
  16. Lên đến beauty saloon, liếc nhìn bảng giá niêm yết trước cửa, Hiệu đã nhăn mặt. Nhưng Diên cứ nhất quyết đẩy cửa bước ng vỗ oàm oạp, nhìn trăng sao và nghĩ ngợi. Rõ ràng có điều gì đó đang xảy ra với Diên của anh. Cô ấy biến đổi nhiều quá. Cộng tất cả mọi thay đổi trong năm năm anh quen biết Diên cũng không nhiều bằng những gì xảy ra mới hai hôm nay, trên con tàu du lịch năm sao đang lặng lẽ trôi đi. Trong một chốc, anh có cảm giác hối tiếc vì mình đã rủ Diên tham gia tour du lịch sang trọng này. Trong anh cồn lên nỗi lo lắng mơ hồ, về Diên, về đám cưới vào cuối năm nay của họ. Vừa về đến phòng, Hiệu đã nghe tiếng chuông điện thoại reo gắt gỏng. Tiếng Diên gấp gáp trong điện thoại: - Anh có nghe thuyền trưởng thông báo trên loa không? Tụi mình đang đi trên vùng biển Thái Bình Dương, đang có dolphin xuất hiện trước mũi tàu. Anh lên boong liền nha. Tầng bốn thôi, coi cho rõ. Hẹn anh trên đó nha. Hiệu nhìn lên đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Suốt đêm không chợp mắt được tí nào, đôi mắt anh cay xè. Chiều Diên, anh lấy máy ảnh, đi lên boong.
  17. Có hàng ngàn người chen nhau đứng bám dọc lan can tàu, suốt các tầng. Họ reo hò, cổ vũ náo nhiệt trước mỗi màn nhào lộn của hàng đàn cá heo đại dương. Sợ bỏ lỡ mất khoảnh khắc hiếm hoi đó, Hiệu không đi tìm Diên nữa, anh chọn một góc đứng thật tốt, chụp ảnh. Rồi thật tình cờ hình ảnh Diên lại rơi vào ống kính của Hiệu. Cô nhảy lên, vỗ tay, hò reo như trẻ con. Và khi có một chú cá phấn khởi phóng vọt lên cao, điệu đàng đáp xuống, rồi những con khác lại nối nhau phóng vọt lên, tuyệt vời như một màn biểu diễn đã được tập luyện thành thục, đám đông lặng đi rồi ồ lên thán phục. Diên, trong một phút cao hứng, ôm choàng lấy người đứng cạnh hôn vào má anh ta. Lấy cận cảnh hơn, Hiệu nhận ra đó là anh chàng thuyền phó vừa nhảy với Diên. °°° - Đi, anh, tụi mình đi hát karaoke. Diên níu tay Hiệu. Anh che miệng ngáp, năn nỉ: - Để chiều được không? Hồi tối anh khó ngủ. Bây giờ anh mở mắt không nổi nữa. Nhưng hầu như Diên không còn khả năng lắng nghe và hiểu lời Hiệu nói, cô lôi
  18. anh đi băng băng: - Vậy em với anh đi beauty saloon. Em bao anh một chầu gội đầu, cạo mặt. Em massage. Con gái Nhật phục vụ đàng hoàng nghe. Lên đến beauty saloon, liếc nhìn bảng giá niêm yết trước cửa, Hiệu đã nhăn mặt. Nhưng Diên cứ nhất quyết đẩy cửa bước vào. Một tiếng sau, rạng rỡ như nàng công chúa ngủ trong rừng, vừa được hoàng tử thức dậy từ một giấc ngủ mười lăm năm, Diên nhảy lên hôn vào trán Hiệu, hạ lệnh: “Shopping, anh, ngay trên đầu mình nè”. Bộ đồ được khoác trên người manơcanh khiến Diên mê mẩn. Váy, áo, mũ, găng tay, khăn quàng cổ tất cả đều được may tinh xảo, bằng chất liệu dạ tốt, màu vàng nhạt, cộng thêm túi xách và đôi giày da rất hợp thời hớp mất hồn vía của Diên. Cô nói như người hụt hơi: - Anh, em mua nó nghen, anh? Hiệu choáng váng. Anh nhắc Diên:
  19. - Em đã cộng những cái biển giá đính trên ấy chưa? 1.199 đô chứ đâu phải 199 đô đâu em. Diên thầm thì: - Em biết chứ. Cái giá đó xứng đáng với bộ trang phục này mà. - Nhưng chúng ta chỉ có chừng ấy để chi tiêu cho suốt chuyến đi này, em quên sao? - Chúng ta có thẻ ATM. Khi tàu cập cảng Manila, chúng ta có thể rút tiền. - Nhưng đó là tiền để dành làm đám cưới kia mà, Diên? - Hiệu thảng thốt kêu lên, khiến cô bán hàng quay nhìn họ. Diên ra hiệu bảo anh nói nhỏ thôi, rồi cô nuốt khan nước miếng, lí nhí: - Tụi mình vẫn có thể đợi thêm một năm nữa, phải không anh? Một năm qua nhanh thôi... Hai tai Hiệu dần đỏ lên, anh không nói thêm một lời nào, mở cửa sải những bước dài ra khỏi cửa hàng. Diên líu ríu chạy theo anh, giọng ngạt đi, sắp khóc:
  20. - Em không ngờ anh lại keo kiệt với em đến vậy. - Em không thể làm anh tức giận hơn nữa đâu. Em muốn hoãn lễ cưới lại một năm để đổi lấy cái gì? Một bộ váy áo mà em hầu như không có dịp để mặc. Em không thấy như vậy là quá phù phiếm, điên rồ, ngu ngốc sao? Vừa nói, Hiệu vừa sải những bước dài, khi anh quay lại thì đã thấy Diên quay lưng đi ngược về phía khu mua sắm… °°° Như một điều tế nhị nhỏ nhất mà Diên có thể dành cho Hiệu, cô tránh diện bộ váy áo ấy khi có mặt anh. Cô đã có nhiều cuộc vui đi theo “những nhóm bạn mới quen”, những nhóm bạn thuê phòng ở tầng chín, tầng mười, giá đắt gấp chục lần giá thuê phòng của họ. Hiệu đốt nhiều thời gian hơn ở thư viện, nơi cất giữ nhiều bộ sách giá trị, yên tĩnh. Thỉnh thoảng anh có trông thấy người phụ nữ Nhật có đôi mắt một mí thông minh và phong cách độc lập gặp hôm ở hồ bơi ngồi lẫn trong số độc giả thưa thớt.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2