Thông tin ebook<br />
Tên truyện : Lẻ Loi<br />
Tác giả : Lavyrle Spencer<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
Mục Lục<br />
<br />
Chương 1<br />
Chương 2<br />
Chương 3<br />
Chương 4<br />
Chương 5<br />
Chương 6<br />
Chương 7<br />
Chương 8<br />
Chương 9<br />
Chương 10<br />
Chương 11<br />
Chương 12<br />
Chương 13<br />
Chương 14<br />
Chương 15<br />
Chương 16<br />
Chương 17<br />
Chương 18<br />
Chương 19<br />
Chương 20<br />
Chương 21<br />
Chương 22<br />
Chương 23<br />
Chương 24<br />
<br />
Chương 25<br />
Chương 26<br />
Chương 27<br />
Chương 28<br />
Chương 29<br />
Chương 30<br />
Chương 31<br />
<br />
<br />
Chương 1<br />
<br />
Tình cảnh là như vậy đấy, thật mỉa mai là ngoài cái tên Clay Forrester ra<br />
Catherine Anderson chẳng biết gì thêm về con người này. Chắc hẳn anh ta là<br />
người giàu có, cô thầm nghĩ khi đưa mắt quan sát một lượt căn phòng đợi<br />
của gia đình anh ta. <br />
Cô đang ngồi trong một căn phòng khá lớn và sang trọng được trang trí bởi<br />
hai màu chủ đạo, vàng nhạt và vàng thẫm. Phía trên đầu cô là một bộ đèn<br />
chùm đồ sộ bằng thủy tinh trong suốt. Phía sau cô là cầu thang tuyệt đẹp dẫn<br />
lên tầng hai. Trước mặt cô là cánh cửa đôi, chiếc bàn chân quì tiếp mặt thảm<br />
bằng những cái chân thanh thanh như những ngón chân của một vũ nữ ba lê<br />
và chiếc đèn để bàn cổ bằng đồng soi mình trong tấm gương mạ vàng lớn.<br />
Bên cạnh cô là một chiếc bình có chiếc cổ cao ôm chít lấy một bó khuynh<br />
diệp khô. <br />
Cái mùi khuynh diệp hắc hắc ấy bắt đầu khiến cô buồn nôn. <br />
Cô đưa mắt nhìn đôi cánh cửa được làm bằng gỗ sồi với những đường nét<br />
trạm trổ tinh vi. Đôi cánh cửa đó cso những núm cửa trông rất lạ mắt không<br />
giống bất kỳ núm cửa nào cô từng nhìn thấy. Chúng được tiện công phu đến<br />
nỗi trông chúng giống như cán của những chiếc muỗng của một bộ đồ ăn giá<br />
trị. Catherine tự hỏi không biết nhà này phải mất bao nhiêu tiền mới có được<br />
những thứ cầu kỳ như những cái núm cửa đó, ấy là chưa kể tới chiếc ghế dài<br />
sang trọng mà cô đang ngồi lên. Chiếc ghế ấy được bọc bằng một loại vải<br />
nhung mịn, không có tay vịn - một thứ đồ nội thất xa xỉ mà chỉ những người<br />
rất giàu có mới dám bỏ tiền ra múa. <br />
Đúng, tòan bộ căn phòng là một công trình nghệ thuật và là một nơi phô<br />
trương sự phong lưu, giàu có của gia đình này. Mọi thứ trong căn phòng đều<br />
hòa hợp với nhau… ngoại trừ Catherine Anderson. <br />
Thực ra cô gái cũng rất hấp dẫn. Làn da hồng hào và mái tóc vàng óng mượt<br />
của cô tạo cho cô một vẻ đẹp khỏe khắn, tươi mát. Những đường nét trên<br />
khuôn mặt cô mang nét đẹp quyến rũ truyền thống của người gốc Scadinavi mủi thẳng với hai lỗ mũi xinh xắn; cặp môi cân xứng và đôi mắt xanh được<br />
viền bởi hàng mi cong vút. <br />
Bộ quần áo cô mặc trên người khiến cô trở nên lạc lõng trong căn phòng. Cô<br />
mặc chiếc quần màu hoa thạch thảo và chiếc sơ mi đã cũ. Chúng đều là đồ tự<br />
may lấy và đều được may bằng thứ vải rất thường. Chiếc áo khoác ngoài của<br />
cô đã đổ dáng và sờn gấu. Cô đi đôi giày được làm bằng chất liệu giả da,<br />
cũng đã mòn đế và sờn mũi. <br />
Tuy nhiên vẻ đẹp trong sáng tự nhiên cùng là da tươi tắn đã khiến cô trông<br />
không hề có vẻ tầm thường chút nào. Và cả vẻ kiểu hãnh toát lên từ con<br />
<br />
người cô cũng vậy. <br />
Thế nhưng vẻ kiêu hãnh đó giừo đây đang dần mất đi khi mà cô phải ngồi<br />
đợi quá lâu trong căn phòng này. Bởi lúc này đây cô đang cảm thấy mình<br />
như một đứa trẻ hư bị bỏ lại đây để chờ người lớn trách phạt. <br />
Cô thở dài nhẫn nhục và từa đầu vào tường. Cô lơ mơ không biết liệu những<br />
người nhà Forrester có bực mình khi thấy một cô gái như cô để đaauf lên<br />
bức tường thanh nhã của nhà họ hay không. Tin là họ sẽ bực nhưng cô vẫn<br />
ngoan cố để đầu nguyên ở đó. Cô nhắm mắt lại, cố xua đi những hình ảnh<br />
sang trọng của căn phòng, nhưng cô không sao có thể bỏ ngoài tai những<br />
tiếng nói giận dữ vọng sang từ phòng đọc sách; giọng nói của bố cô, thô lỗ<br />
và hiếu chiến, theo đó là tiếng đáp trả lúng túng nhưng không kém phần<br />
nóng nảy của ông Forrester. <br />
- Tại sao mình lại ở đây chứ? Cô thầm hỏi mình. <br />
Nhưng cô biết câu trả lời; cổ cô vẫn còn đau và chắc là vẫn còn dấu vềt của<br />
những ngón tay thô bạo của bố cô. Và, tất nhiên, cả mẹ cô cũng ở bên phòng<br />
kia. Mẹ cô cũng có mặt ở đó cùng với những người nhà Forrester xui xẻo, và<br />
dù giàu có hay không, họ cũng chằng làm gì nên tội mà phải đối mặt với một<br />
lão điên như bố cô. Catherine không hề muốn điều này xảy ra. Cô vẫn còn<br />
nhớ vẻ mặt sửng sốt của ông bà Forrester khi bố cô xuất hiện phá vỡ buổi tối<br />
yên bình của họ bằng những lời buộc tội trần trụi. Thoạt đầu họ đã cố gắng<br />
đáp lại những lời thô bỉ của bố cô bằng thái độ lịch sự và họ đã đề ngị mọi<br />
người cùng vào phòng đọc sách để nói chuyện bình tĩnh với nhau. Nhưng chỉ<br />
trong chốc lát họ đã hiểu ra rằng họ đang lầm vào thế bất lợi và khi Herb<br />
Anderson chỉ tay vào chiếc ghế dài, quát vào mặt con gái ông ta, hãy để cái<br />
mông của mày xuống đó, con kia, và đừng có bỏ đi nếu không tao sẽ đập<br />
chết, thì họ đã phần nào hiểu được họ đang phải đối mặt với loại người nào. <br />
Không, ông bà Forrester chẳng làm gì nên tội mà phải chịu đựng con người<br />
điên khùng đó. <br />
Đột nhiên cửa trước bật mở, một cơn gió thu ùa vào trong phòng và vào<br />
cùng với cơn gió đó là một người đàn ông ăn vận trang nhã rất tương xứng<br />
với căn phòng. Anh ta ăn mặc rất hài hòa: chiếc quần may bằng vải phai len<br />
nhẹ màu lông lạc đà, hai ống quần may bó đùi rất kéo léo và dài vừa đủ để lộ<br />
một phần đôi giày màu lông bóng loáng; chiếc áo jacket được may bằng vải<br />
len có scọ màu nâu nhạt pha màu lông lạc đà buông nhẹ quanh vai anh ta<br />
như lớp đường caramen mịn phủ trên kem; một chiếc áo len mỏng dệt bằng<br />
len lông cừu màu nâu nhạt hơn mặc bên trong áo jacket; chiếc cổ áo sơ mi<br />
trắng không cài cúc để lộ sợi dây chuyền vàng lấp lánh ôm quanh cổ. Dù<br />
cách ăn vận như thế trông có vẻ tự nhiên, song rõ ràng trang phục của anh ta<br />
đã tạo nên một sự hài hào về màu sắc, rất hợp với nước da rám nắng và mái<br />
tóc màu vàng đỏ óng mượt của anh ta. <br />
Anh ta vừa đi vừa huýt sáo, không hề biết Catherine đang ngồi đó khuất sau<br />
<br />