Chương 18<br />
<br />
Cô và Clay ngồi trong phòng đọc để ký giấy chứng nhận hôn thú dưới sự<br />
chứng kiến của Cha xứ. Họ không để lộ điều đáng nghi nào ngoài những<br />
ngón tay run rẩy, rồi thợ chụp hình xuất hiện, chớp ngay được cảnh họ đang<br />
ý giấy, và cảnh Catherine ôm hoa, sau đó dẫn họ ra phòng khách bảo họ<br />
đứng bên cửa sổ với những người khác để anh ta chụp tiếp. Trong suốt thời<br />
gian đó Catherine hoàn toàn thành công với việc giả vờ tự nhiên và sung<br />
sướng, như bất cứ cô dâu nào. Trong khi ôm nhau họ nói những lời thong<br />
minh, rồi cầm tay nhau hết lần này đến lần khác, nhiều đến nỗi việc đó trở<br />
thành vô thức. Và không biết từ lúc nào Catherine bắt đầu cảm thấy thích thú<br />
khi làm thế. <br />
Trên bàn ăn sâm banh tuôn như thác vào các ly sáng loáng. Clay và<br />
Catherine bị đẩy vào trong đó để cụng ly và bị ép ngoắc cánh tay vaò nhau<br />
cùng uống khi camera ghi hình. Những ông khách sang trọng đứng vây<br />
quanh Catherine. Cô bắt gặp ánh mắt Clay – anh đang nháy mắt với cô ư? –<br />
qua ly sâm banh anh đang uống. Rồi cô đi tới ban công tung bó hoa xuống.<br />
Một cô gái không biết là ai đã đón được bó hoa. <br />
Những chiếc bàn nhỏ được bày ra và những người phục vụ răm rắp làm<br />
nhiệm vụ. Angela cố gắng xem xét việc dọn bữa tiệc bằng một kỹ năng kín<br />
đáo để các vị khách luôn có ấn tượng là bà không hề bỏ khách mà đi cũng<br />
không hề lơ đễnh với họ. <br />
Angela biết cách làm thế nào để đạt được một kiểu điều hành. Chưa ngồi<br />
xuóng bàn đầu bên cạnh thì Catherine đã cảm thấy vô cùng khâm phục mẹ<br />
anh. Catherine hiểu tiền là một chuyện nhưng đạt được những gì Angela<br />
được tối nay quả là không dễ. <br />
Khách khứa được phục vụ món gà nhồi với một loại cực ngon của<br />
Minnesota có kèm theo một chút cải bông đào thái lát. Những đĩa đựng trông<br />
cũng ngon mắt như món ăn trong đĩa. Nhưng điều đáng khâm phục chính là<br />
sự nhanh gọn và lịch sự không chê vào đâu được. Toàn bộ đám cưới sắp trở<br />
thành một thành công trọn vẹn. Rất cảm kích, Catherine nghiêng người qua<br />
Clay để nói điều gì với Angela. Nhưng bà chỉ vẫy một bàn tay và quả quyết<br />
với Catherine rằng bà rất vui. Rồi bà khẽ vuốt ve tay cô. <br />
Ăn được nửa chừng Catherine bỗng nhớ đến chiếc chià khoá. <br />
– Clay, tôi đã nhận được quà của anh. Inella mang nó lên gác cho tôi, nhưng<br />
tôi không biết đó là chià khoá gì. <br />
-Hãy đoán xem. <br />
Cô sợ phải đoán. Buổi tối này đã có quá nhiều điều vượt quá sức tưởng<br />
tượng của cô rồi. <br />
<br />
-Chià khoá ngôi nhà dưới phố? – Cô đoán, nhưng có quá nhiều tiếng ồn ở<br />
xung quanh. Clay ghé đầu sang, tai anh kề ngay trước môi cô. <br />
-Gì? <br />
-Ngôi nhà dưới phố. <br />
Anh ngồi thẳng lại, mỉm cười láu lỉnh và lắc đầu. Cô nhìn thấy môi anh mấp<br />
máy, nhưng đúng lúc đó có tiếng chạm cốc inh tai và cô cũng chẳng nghe<br />
thấy anh nói gì. Giờ đến lượt cô ghé tai cô sát môi anh, nhưng khi cô làm<br />
vậy, cố nghe câu trả lời, cô bỗng nhận ra rằng tất cả những tiếng nói trong<br />
phòng ngừng bặt và chỉ còn lại duy nhất những tiếng thià cầm trên thành ly. <br />
Cô hoảng hốt, vội nhìn để rồi nhận ra mọi con mắt đang dồn về phiá họ chờ<br />
đợi. Rồi cô nhận thấy bàn tay của Clay đặt lên gáy cô. Rồi sau đó bàn tay ấy<br />
rời gáy cô và anh vừa mỉm cười đứng dậy. Cô bắt đầu hiểu ra, nhưng cô vẫn<br />
ngần ngại, bỏ quên chiếc khăn ăn trong một tay và chiếc nĩa trong tay kia, và<br />
hoàn toàn chưa chuẩn bị cho một cuộc đột kích nữa vào các giác quan của<br />
cô. <br />
Clay đứng sau ghế của cô, cúi xuống sát tai cô thì thầm.. <br />
– Có lẽ họ không để cho chúng ta đi với những cái hôn chóng vánh mà một<br />
nửa số họ chưa nhìn thấy. <br />
Cái hôn chóng vánh, cô nghĩ, anh ta gọi cái hôn gần đây nhất của họ là cái<br />
hôn chóng vánh ư? <br />
Đó là một phong tục cổ, một phong tục mà Catherine không tính tới. Nụ hôn<br />
đầu tiên là một phần của buổi lễ. Nụ hôn thứ hai làm cô ngạc nhiên. Nhưng<br />
cái hôn này – cái hôn này là một điều gì đó rất khác. <br />
Từ phiá sau vọng đến lời mời vô tư của anh. <br />
-“Bà Forrester?” <br />
Nhưng Catherine ngỡ rằng nếu cô có thể nhìn thấy gương mặt anh cô sẽ thấy<br />
một bên long mày của anh nhướng lên một cách táo tợn, và khoé miệng đang<br />
mỉm cưòi của anh. Cô không có sự lựa chọn vì thế cô bật ra một tiếng cười<br />
cũng thẳng và đứng dậy. Lần này khi Clay thực hiện công việc của Valentino<br />
không có sự lẩn tránh nào hết. Ôi, anh diễn mới tự tin làm sao! Anh ghìm hai<br />
cánh tay cô sát hai bên sườn cô, nghiêng đầu sang một bên còn cô thì hơi lùi<br />
lại cho đến khi cô chắc cả hai người đã đứng vững trên sàn. Hai bàn tay cô<br />
xoè rộng, không tìm được gì để bám vào ngoài lưng áo anh. Và trong khi<br />
lưỡi của anh thực hiện xâm lược vào miệng cô, mọi người trong phòng nhìn<br />
và huýt gió, rú, và gõ thià nĩa ầm ĩ cho tới khi Catherine thấy rằng cô sẽ chết<br />
vì khổ sở hoặc vì ngây ngất hoặc vì cả hai hay không chết vì cái gì hết. Thay<br />
vào đó, cô cảm thấy một cảm giác kiêu hãnh dễ chịu. Anh rời môi cô, ngẩng<br />
đầu lên nhìn vào mắt cô cười mãn nguyện vì khách khưá, rồi vòng tay quanh<br />
eo cô khẽ kéo cô lại sát mình. <br />
-Ồ, Valentino, tôi chắc đấy – cô nói cùng một nụ cười. <br />
-Họ thích mà – anh nói qua những tiếng vỗ tay. Nếu cô có thể đảm bảo rằng<br />
<br />
đúng ra là Clay đã nói:”Tôi thích mà”. – Anh vẫn ôm côn trong cái dáng<br />
thoải mái tự nhiên ấy, ở cuối phòng nhìn lại có thể thấy họ là một đôi trai tài<br />
gái sắc đang tràn ngập hạnh phúc trong ngày hôn lễ. Anh thậm chí còn ghì<br />
sát cô vaò người anh thêm một lần nữa, rồi ghé môi gần tai cô thì thầm: Xin<br />
lỗi. <br />
Catherine bỗng cảm thấy như thể cô đã ăn quá nhiều món cá hồi của Inella.<br />
Nhưng trước khi cô có thể tập trung vào cảm giác đó, người thợ ảnh lại xuất<br />
hiện, và yêu cầu họ bón cho nhau ăn. Thật là bối rối khi nhìn miệng Clay há<br />
ra nhận thức ăn, nhìn đầu lưỡi ươn ướt của anh, đầu lưỡi mà mới chỉ một<br />
phút trước đã liều lĩnh tấn công lưỡi cô. <br />
Bữa ăn vẫn tiếp tục, nhưng Catherine không thể ăn thêm miếng nào nữa.<br />
Clay rót thêm rượu vào ly của cô và cô chìm vào thứ rượu ngọt ngào ấy như<br />
thuỷ thủ của một con tàu đang bốc cháy. Rượu khiến cho đầu óc cô lâng lâng<br />
và chếnh choáng và cô tự nhắc mình phải hết sức cần thận. <br />
Nhưng những bọt rượu chưa kịp biến mất trước mắt cô thì các ly đã lại kêu<br />
leng keng và Clay liền đứng dậy, cầm cánh tay cô kéo cô đứng lên cùng. Lần<br />
này chuyện đó dễ hơn, tốt hơn, rượu đã bốc lên đầu cô, và những lời tự nhắc<br />
nhở mình của cô cứ đuối dần một cách thảm hại trong khi Clay lại trao cho<br />
cô một cái hôn khiến xương sống cô muốn nhủn ra. <br />
Đúng là địa ngục, cô nghĩ, thì cứ cho họ cái họ muốn và quên nó đi. <br />
Cái hôn kết thúc. Clay cười với mắt cô. <br />
-Làm tốt lắm, bà Forrester. <br />
-Anh cũng không tồi, ông Forrester ạ - Trong lúc cô nói thì cô cảm nhận rõ<br />
cái cách hông anh cọ vào hông cô qua lớp vải nhung và cái cách bụng cô áp<br />
sát vào chỗ mở giữa hai vạt áo của anh – Nhưng tôi nghĩ anh đừng nên rót<br />
thêm vào cốc của tôi nữa. <br />
-Tại sao giờ tôi cứ muốn làm một việc như thế nhỉ? – Anh cười ranh mãnh,<br />
nhướng mày lên đầy ẩn ý. Hai bàn tay anh lướt nhẹ từ trên xuống và dừng lại<br />
trên hông cô. Cô không biết đó là do cô tưởng tượng ra hay là do anh tự ép<br />
mình làm thế. Nhưng rồi cô quyết định rằng đó là do cô tưởng tượng ra. Suy<br />
cho cùng, anh đang diễn kịch - giống như cô – vì tất cả những người đang gõ<br />
ly kia. <br />
Bánh cưới được đưa vào phòng bằng một chiếc xe đẩy. Đó là một cái bánh<br />
lớn hình tháp và đôi chim câu đậu trên đỉnh với những vải nơ vắt qua hai cái<br />
mỏ, và đó lại là một sự bổ sung vào tài chuẩn bị của Angela. Clay và<br />
Catherine được hướng dẫn cầm dao cắt bánh. <br />
Máy ảnh chớp lia lịa khi con dao thực hiện hành trình của nó trên cái bánh,<br />
và cô dâu được nhắc xúc bánh cho chú rể. Anh liếm chỗ bánh dính trên ngón<br />
tay cô trong khi đôi mắt xám của anh nheo lại. Cảm giác nhột lan xuống đến<br />
tận những ngón chân Catherine và cô vội nhìn đi chỗ khác. <br />
-Hừm…..ngon quá - lần này anh nói. <br />
<br />
-Không tốt cho răng của anh đâu – cô nhìn lên cười, người ta đồn rằng còn<br />
dễ gây sung huyết nữa đấy. <br />
Anh ngả đầu ra sau cười thích thú và một lần nữa họ ngồi xuống. <br />
-Hãy để chú rể cho cô dâu một miếng nào – tay thợ nhiếp đề nghị, và nhăm<br />
nhăm hướng ống kính vào họ. <br />
-Chúng ta còn phải làm thế này bao nhiêu lần nữa – Catherine hỏi, cảm thấy<br />
bồng bềnh, nhưng không hoàn toàn không thích trò chơi họ đang chơi. <br />
-Tôi sẽ làm lẹ thôi – Clay hứa bằng một giọng nói dịu dàng. Nhưng khoé<br />
miệng và đuôi mắt anh lại nheo lại vẻ táo tợn. Anh đưa một miếng bánh tới<br />
và cô nhận nó, thưởng thức vị ngọt của nó và nuốt, rồi cô thấy anh vẫn còn<br />
đứng đưa ngón tay trỏ dính bánh mà chờ đợi. <br />
-Như thế này thật trơ trẽn - với một nụ cười ngọt ngào như nhân bánh cô nói<br />
– Nhưng tất cả những gì cô có thể làm là liếm ngón tay trỏ của anh, và cô<br />
nhận thấy nó hơi mằn mặn. <br />
-Những khách quí của chúng ta thấy cảnh này thú vị đấy. <br />
-Anh, ông Forrester, láu cá đến không thể tha thứ được.<br />
Nhưng đúng lúc đó cô bắt gặp cái liếc mắt sắc sảo của Elizabeth<br />
Forrester, và cô băn khoăn không biết bà già đó có nghi ngờ gì hay không. <br />
Không khí trở nên nghiêm túc khi Claiborne đứng dậy tuyên bố chính thức.<br />
Ông đi vòng qua bàn đến chỗ cô, dành cho cô một cái ôm và một cái hôn<br />
cùng lời khen ngợi cho tất cả những gì ông đã chứng kiến. Cô nhận thấy<br />
Clay đã trở lại nghiêm túc khi anh chống một khuỷu tay lên mép bàn và đưa<br />
ngón tay trỏ ngang qua môi, ngôì nhìn chăm chú. Rồi anh đứng dậy bắt tay<br />
bố anh. Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng và Clay ngồi xuống. Về phần<br />
Claiborne, Clay và Catherine đạt được thành công đầy hứa hẹn và khi ánh<br />
mắt họ giao nhau, cả hai đều hiểu điều đó. <br />
-Tôi nghĩ lại rồi, anh nên rót cho tôi thêm một ly nữa – cô nói – và hãy mỉm<br />
cười. Bà nội của anh đang theo dõi từng cử chỉ của chúng ta đấy. <br />
-Vậy thì cái này cho bà ấy, cho bố và mẹ nữa – Clay nói, dùng một ngón tay<br />
nàng cầm lên và đặt lên cô một cái hôn nhẹ. Rồi anh đưa tay với chai sâm<br />
banh. Những nụ cười và tâm trạng vui vẻ của anh không quay trở lại nữa. <br />
Bữa ăn kết thúc và phần khiêu vũ bắt đầu. Catherine gặp nhiều người họ<br />
hàng của Clay và dành cho từng người một khoảng thời gian vừa đủ. Rồi cô<br />
tìm cách đến với mẹ cô, bác Frank và bác Ella. Buổi hôn lễ sắp kết thúc,<br />
Catherine cảm nhận rõ từng phút đồng hồ đang trôi qua. <br />
Đứng trong phòng khách với Bobbi, Catherine nhìn thấy Clay đang ở trong<br />
phòng đợi. Anh đứng với một cô gái rất đẹp có mái tóc màu nâu đỏ buông<br />
dài đến ngang lưng. Cô gái đó đang cầm ly rượu như thể cô ta được sinh ra<br />
cùng với nó vậy. Cô ta cười với Clay, lắc lắc mái đầu như để hất tóc về sau<br />
lưng. Nhưng tóc cô ta vẫn xoà ngang má. Rồi cô gái đó quàng tay quanh cổ<br />
Clay trong khi vẫn cầm ly rượu, và hướng đôi môi cô lên môi anh và hôn<br />
<br />
anh theo một cách không giống như bất kỳ cách nào mà những cô gái mắt<br />
nai ở Horizons đã làm với anh. Catherine nhận thấy rõ vẻ mặt buồn của Clay<br />
khi anh nói gì đó với cô gái mà ánh mắt lại hướng xuống sàn nhà, rồi anh<br />
ngước mắt lên nhìn vào mắt cô gái với lời xin lỗi hằn in trên từng đường nét<br />
của khuôn mặt anh. Nếu Catherine không công nhận cái chạm tay của anh<br />
lên cánh tay cô gái đó là một sự vuốt ve thì chắc cô đã tự lừa dối mình. Anh<br />
nói với đôi mắt cô gái đó, vuốt ve cánh tay cô ta, rồi anh cúi xuống đặt một<br />
cái hôn không hề vội vàng lên má của khuôn mặt hoàn hảo đó. <br />
Catherine vội quay lưng lại không nhìn họ nữa. Nhưng cảnh anh hôn cô gái<br />
cứ làm cô nhức nhối, và cô cảm thấy có gì đó chẹn họng cô lại khiến cô đã<br />
đưa ly rượu lên môi mà không tài nào nuốt nổi một ngụm. <br />
-Cô gái đứng kia với Clay là ai vậy? <br />
Bobbi liếc về phiá phòng đợi và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Bobbi chợt<br />
tắt. <br />
-Có phải là cô ta không? – Catherine hỏi – Jill Magnussion ấy. <br />
-Đúng, đúng vậy, có chuyện gì sao? – Bobbi vội quay lưng lại phiá phòng<br />
đợi. <br />
-Không có gì. <br />
Mặc dầu cố gắng hết sức để lờ đi, Catherine vẫn không thể nào không quay<br />
lại nhìn họ để rồi thấy Clay giờ đây đang đứng đút một tay trong túi quần với<br />
vẻ thư thái trong khi Jill thì quàng cánh tay cô ta qua cánh tay anh và tựa<br />
ngực cô ta lên cánh tay phiá trên của anh một cách thoải mái. Catherine đâu<br />
phải loại người không thể chấp nhận được một sự đụng chạm như thế. Thay<br />
vì xem đó là hành động dơ bẩn cô lại vội coi đó là cử chỉ lịch lãm. Một ông<br />
già đi tới chỗ họ và Jill Magnussion cười thành tiếng, nghiêng người hôn lên<br />
môi ông ta mà vẫn không buông cánh tay Clay ra. <br />
-Ông ấy là ai? – Catherine hỏi, cố giữ giọng tự nhiên. <br />
-Đó là bố của Jill. <br />
Catherine bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng và buồn bã. Cô ước gì cô<br />
không nhìn thấy Jill ngả người lên cánh tay Clay ngay trước mắt bố cô ta,<br />
ước gì không thấy cô ta vòng tay quanh cổ Clay hôn anh theo cái cách khác<br />
thường ấy. Nhưng Catherine còn ngạc nhiên hơn, trong lúc cô nhìn họ, cô<br />
thấy Elizabeth bước tới chỗ họ vả Jill Magnussion tỏ ra thân mật với bà già<br />
sắc sảo ấy y như cô ta thân quen với ly rượu và anh chồng mới cưới của<br />
Catherine. Bà già đầy uy quyền ấy chẳng khiến Jill hoảng sợ chút nào.<br />
Người con gái có mái tóc màu nâu đỏ ấy khoác cánh tay còn lại của mình<br />
qua vai Elizabeth, cười rất quyến rũ trước bất cứ điều gì bà già đó nói. Rồi –<br />
không thể tin nổi – bà già khó tính ấy cũng bật cười thành tiếng. <br />
Và cuối cùng Catherine cũng quay đi. <br />
Lúc đó Clay ngước mắt liếc sang phòng khách nhận thấy Bobbi đang nhìn<br />
họ, và ngay lập tức anh bỏ tay ra khỏi túi quần, xin lỗi những người đang nói<br />
<br />