intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Liệp Quốc-chương 1

Chia sẻ: Le Thuy Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

94
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hạ Á Lôi Minh được tính là một "dế nhũi" tiêu chuẩn. Dế nhũi ý là chỉ, hắn xuất thân từ lùm cỏ, hoặc nói rõ hơn là, hắn là một người vừa sinh ra đã là một người sơn dã cô lậu quả văn.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Liệp Quốc-chương 1

  1. Liệp Quốc Tác giả: Khiêu Vũ Chương 0: Hạ Á Lôi Minh Hạ Á Lôi Minh được tính là một "dế nhũi" tiêu chuẩn. Dế nhũi ý là chỉ, hắn xuất thân từ lùm cỏ, hoặc nói rõ hơn là, hắn là một người vừa sinh ra đã là một người sơn dã cô lậu quả văn. Tỷ như, hắn mỗi lần ăn cơm không có thịt thì sẽ không vui, tài nghệ am hiểu nhất là chẻ củi và săn thú, hơn nữa mãi cho đến khi hắn mười sáu tuổi, còn cho rằng nữ nhân trên đời này xinh đẹp nhất là trong cái thôn trấn kia. Phần eo thô to, chuyên bán thức ăn - Tác Phi Á đại thẩm, bởi nàng đã là mẫu thân của hai hài tử. Còn có tên của hắn: Hạ Á Lôi Minh. Tên này tựa như có pha thêm vài phần sắc thái thần bí của người phương đông, kỳ thật chẳng qua là lúc Hạ Á Lôi Minh ba tuổi, còn chưa có tên, cha hắn một ngày nào đó đang uống rượu bỗng vỗ đầu một cái, nhớ tới chức tránh phụ thân của chính mình, ngẩng đầu nhìn trời, ngày đó là mùa hạ, nhưng lại có sét đánh. Vì thế, Hạ Á Lôi Minh có tên của mình... Bởi vậy có thể tưởng tượng, người cha này của hắn vô trách nhiệm như thế nào. May mắn ngày đó là sét đánh, nếu là mưa đá hoặc là cát bụi nổi lên... Nói không chừng hắn chỉ có thể có cái tên linh tinh như "Xuân Cát Bụi Bạo" hoặc là "Đông Mưa Đá", chắc hắn chỉ có thể chui vào cái sơn động nào đó trốn tránh sự sỉ nhục cả đời. Đồng thời, sự thô bỉ của Hạ Á Lôi Minh còn biểu hiện ở chỗ; hắn cho rằng vải thô so với tơ lụa tốt còn rắn chắc và bền hơn. Liệp Quốc
  2. Đương nhiên, một nguyên nhân rất trọng yếu là Hạ Á Lôi Minh không có lấy một cắc, cơ bản không mua nổi một tấm tơ lụa. Ngươi có thể đem loại tâm tính này lý giải kiểu như ăn không được cây nho thì có ý định bôi xấu cây nho. Đương nhiên, nguyên nhân tối trọng yếu là, đại bộ phận tiền săn thú thu vào, đều hơn phân nữa cấp lão già này mua rượu - lão già nầy chính là cha của Hạ Á Lôi Minh - bất quá khi hắn tám tuổi, Hạ Á Lôi Minh chỉ biết lão gia hỏa này căn bản không phải là phụ thân thân sinh của mình, tám tuổi tuy không tính là quá lớn, nhưng ít nhất đã đủ khôn biết được một ít kiến thức. Ít nhất, theo di truyền mà nói, lão gia hỏa có con mắt màu lam, tuyệt đối không có khả năng sinh ra một đứa con có đôi mắt màu đen. Cho nên, sau tám tuổi, hắn liền cự tuyệt hô lão gia hỏa là "Cha". Về phần thân thế Hạ Á Lôi Minh, lão gia hỏa cũng không nói giỡn. Theo lời của hắn nói: "Nhiều năm trước, vào một tháng hắc phong, lúc ban đêm, lão nhân gia ta ra bên ngoài nướng ăn, mới vừa nướng được một con gà rừng, mới đến gốc cây lớn tiểu tiện một tý, lúc trở về liền thấy tiểu tử ngươi đến bên cạnh đống lửa của ta, một cái chân gà đã nướng xong chỉ còn một nữa. Ngươi có biết lúc ấy ta thấy một tiểu tử đầu mới có vài cọng tóc đang ôm một nửa cái chân gà, trong đầu ta có một cái ý niệm gì không?" Mỗi lần nói tới đây, lão gia hỏa đều cố ý lắc lắc cái đầu, sau đó vẻ mặt thô bỉ nhìn Hạ Á Lôi Minh: "Ta nghĩ đến chính là... Ngươi tiểu tử này, tuổi nhỏ như vậy có thể ăn, tương lai nhất định sẽ làm cho lão tử ăn cùng!" Thuận tiện nói một chút, lão gia hỏa là một lão tửu quỷ, Hạ Á Lôi Minh cũng là một tiểu tửu quỷ. Nguyên nhân là bởi, lúc Hạ Á Lôi Minh còn nhỏ, một lần đói quá khóc lớn, lão gia vô sỉ này lại lười nhác, lấy rượu cấp cho tiểu tử này uống. Kết quả tiểu tử này còn chưa cai sữa, đã bị lão gia hỏa bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng thành tửu quỷ. Bởi vậy khiến cho tửu lượng tiểu tử này Liệp Quốc
  3. gia tăng cực kỳ khủng bố; lúc hắn mười ba tuổi, lão gia hỏa cũng uống không qua hắn. Cũng khiến cho hai năm trước, cái căn nhà khốn cùng này thật sự không thể đồng thời nuôi sống hai gã tửu quỷ, lão gia hỏa cũng cự kỳ vô sỉ tuyên bố cấm tửu lệnh với Hạ Á Lôi Minh. Lại thuận tiện nói một chút, một trong những bổn sự mà mỗi khi nghĩ tới Hạ Á Lôi Minh cảm thấy tự hào nhất chính là: chặt củi. Nhưng cũng bởi điểm này, cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến hắn khinh bỉ lão gia hỏa - cha hắn. Nguyên nhân là, lúc trước lão gia hỏa luôn không ngừng thổi phồng hắn là kiếm sĩ cường giả danh chấn đại lục, đáng tiếc Hạ Á Lôi Minh cả đời không thấy lão gia hỏa dùng qua kiếm. Trên thực tế trong nhà bọn họ cũng không có kiếm, trong nhà tất cả những cái có hình giống kiếm nhất, chỉ có cây hỏa xoa ( cái xiên ) để tại trong cái lò kia. Thời đó, khi lớn hơn một chút, nam hài tử luôn thích học võ cầm thương, kết quả Hạ Á Lôi Minh tin lời tự biên tự diễn của lão gia hỏa, tỏ vẻ muốn hướng lão gia hỏa học võ, lúc bắt đầu lão già kia còn kênh kiệu, nhưng rồi do không chịu nổi sự quấy rầy của Hạ Á Lôi Minh, mới rốt cục miễn cưỡng đáp ứng, Từ đó bắt đầu một đoạn thống khổ nhân sinh dài đến hơn mười năm. Nào là trạm cọc nấu nước, mỗi ngày dùng một loại dược thảo thối đến nỗi làm người ta bất tỉnh để tắm, Hạ Á Lôi Minh đều chịu đựng qua. Cái làm cho hắn thống hận chính là, lão gia hỏa rõ ràng tự xưng là kiếm đạo cao thủ, cũng không dạy hắn sử dụng kiếm! Tại tửu quán trên thôn trấn từng xuất hiện một thi nhân phóng thoáng tuần du qua, kể qua vài cái chuyện xưa về những kiếm khách nổi tiếng trên đại lục, lúc ấy Hạ Á Lôi Minh còn tuổi nhỏ nghe được như mê như say, nằm mộng cũng muốn giống kiếm khách cao ngạo trong các câu chuyện xưa; áo trắng như tuyết, Liệp Quốc
  4. huyền y như sắt, tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén, khoái ý ân cừu... Đó là loại phong cách nào a! Nhưng lão gia hỏa tự xưng là cao thủ kiếm đạo, lại chỉ cho Hạ Á Lôi Minh dùng một loại vũ khí duy nhất là: Búa! Đừng hiểu lầm, không phải giống như cao nhân trong truyền thuyết dùng chiến phủ hoặc hay phủ thương. Búa hắn dùng chính là sản phẩm của tiệm rèn trên trấn bán; loại búa này sáu đồng tiền một thanh; sơn dã, thôn phu phụ cận, dân trong thôn lên núi đốn cùi đều dùng. Về phần phủ kỹ luyện như thế nào, rốt cục Hạ Á Lôi Minh cũng không biết. Lão gia hỏa từng nói qua, hắn dạy Hạ Á Lôi Minh bộ phủ kỹ này, kỳ thật chính là không có chiêu số, người dụng búa chỉ cần hai tiêu chuẩn là chuẩn và tàn nhẫn, mà lão nhân lại nói với Hạ Á Lôi Minh rằng: - Ngươi chừng nào thì có thể đem búa luyện ra một cái chữ "Xảo", thì hẵng về đến nhà. Chuẩn cùng với tàn nhẫn, Hạ Á Lôi Minh biết là có ý tứ gì. Lúc hắn mười ba tuổi, đã có thể ở ngoài năm mươi bước, một búa liền có thể đem cái đuôi của một con thỏ đang chạy trốn chặt đứt. Còn rốt cuộc như thế nào mới xem như luyện ra được chữ "Xảo", mỗi người lại một ý. Ít nhất, dựa theo lão nhân nói, phải cầm một cái búa nặng trên hai mươi cân, từ trên đậu hũ điêu khắc ra một đóa hoa cúc - cái này rõ ràng là làm khó dễ người khác mà. Kỳ thật Hạ Á Lôi Minh đối với bộ phủ kỹ lão gia hỏa dạy mình có chút hoài nghi. Bởi vì, mỗi ngày hắn luyện công toàn bộ nội dung chỉ là: bổ củi, khắc đậu hủ, cộng thêm đem con mồi bắt được mổ bụng phá bụng, đem con mồi trở về róc thịt và xương cốt. Liệp Quốc
  5. Tuy rằng trong lòng hoài nghi, bất quá bộ "Phủ kỹ" này Hạ Á Lôi Minh luyện được ước chừng mười năm. Hắn luyện tập thực chăm chỉ, nhưng mỗi lần vào thời điểm hắn luyện công, lão nhân cũng không thèm đánh giá, nhiều nhất chỉ là ôm cái bình rượu ngồi chồm hổm ở một bên vừa uống vừa xem, trong ánh mắt không có tán thưởng hay bất mãn gì, vĩnh viễn là ánh mắt say lờ đờ mông lung. Thẳng đến hơn một năm trước, chính là trước khi lão gia hỏa bệnh mà chết, hắn mới rốt cục mở miệng đánh giá một chút vũ kỹ của con nuôi hắn. Chỉ là, lời hắn nói lúc ấy lại làm cho Hạ Á Lôi Minh suy nghĩ ba ngày cũng không hiểu, lão gia hỏa rốt cuộc là khen mình, hay là chửi hắn nữa đây. Thật ra hắn hoài nghi loại dự đoán thứ hai hơn. Bởi vì ở quãng thời gian cuối cùng lão gia hỏa ốm đau ở trên giường kia muốn uống rượu, Hạ Á Lôi Minh lo lắng đến thân thể của lão gia hỏa nên cự tuyệt loại yêu cầu này – một phần do tròng nhà quá nghèo nữa. Đại khái bởi vậy mà khiến cho lão gia hỏa thêm oán giận a. Ân, lão gia hỏa trước khi chết nói như vậy. Lúc ấy hắn dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn con nuôi mình, thở dài: "Bộ ‘ phá sát thiên quân ’ ngươi có thể luyện đến mức này, coi như có sáng ý - sau khi ta chết, ngươi không được dùng búa, ngoài nó ra đao, thương, kiếm, côn cái gì ngươi cũng có thể dùng, chính là không được dùng búa, miễn cho lão tử chết không nhắm mắt." Chương 1: Đi ra thế giới bên ngoài Hạ Á Lôi Minh vì lời đánh giá của lão gia hoả mà đau cả đầu. Liệp Quốc
  6. Lấy trình độ văn hóa không quá cao của hắn, chỉ có thể biết “có sáng ý” tựa hồ là một loại đánh giá ca ngợi, nhưng “chết không nhắm mắt” hình như lại là một từ không tốt lắm thì phải. Lão gia hỏa đối với việc giáo dục văn hóa cho hắn phi thường không quan tâm. Với trình độ đó vẻn vẹn chỉ có thể để cho hắn nhận ra được tám phần chữ trên cuốn sách đã ố vàng mà lão gia hỏa lưu lại cho hắn, về phần xem hiểu, không vượt quá một nửa. Lão gia hoả cấm Hạ Á Lôi Minh lật xem tàng thư của mình, vì thế hắn chỉ có thể lợi dụng lúc lão gia hoả uống rượu say mê man lén vụng trộm lấy ra xem chốc lát. Trong sách chỉ có một ít thứ, phần lớn là những từ ngữ linh tinh như “Kỵ binh”, “Chuyển tiến”, “Vu hồi”, “Bọc đánh”, …, còn lại một ít là những cái gì mà phương án tác chiến, đồ quân nhu vận chuyển thế nào, phương thức bố binh trên các loại địa hình, tác chiến trên sông, bình nguyên, phục trên khe sâu, … Lúc mới bắt đầu, Hạ Á Lôi Minh nghĩ những thứ này là cố sự chiến tranh, cũng giống như những truyền thuyết về các chiến dịch xưa mà người hát rong trong trấn hay hát. Nhưng sau đó hắn nhận ra, nội dung trong tàng thư của lão gia hoả tuyệt không phấn khích như người hát rong, thậm chí có thể nói là rất nhạt nhẽo vô vị. Hạ Á Lôi Minh từng có hai lần lớn gan đến hỏi lão gia hoả, kết quả lần đầu bị hắn trực tiếp dùng gậy gõ lên đầu sưng đến ba ngày. Lần thứ hai, lão gia hoả uống rượu, không có dùng gậy gõ hắn mà là một cước đem hắn đá bay ra ngoài, trừng con mắt mắng: - Nếu như năm đó lão tử mang binh gặp phải tiểu tử không nghe lời như ngươi, sớm đã chém bay đầu ngươi rồi… Được rồi, dựa theo những thứ vớ vẩn mà lão gia hoả này từng nói, năm đó hắn chẳng những “từng” là một kiếm sĩ nổi tiếng đại lục, thậm chí còn “từng” là một tướng quân cầm binh đánh giặc. Thật như vậy sao? Ít nhất, Hạ Á Lôi Minh rõ ràng, một tướng quân tuyệt đối sẽ không đến nỗi ngay cả uống rượu lại không dậy nổi. Mà lão gia hoả, rượu cũng chỉ có thể uống hắc mạch tửu, thứ rượu không Liệp Quốc
  7. chẳng những cay độc mà còn mang theo mùi vị chua xót. Hơn nữa, chút rượu ấy cũng là từ Phùng Lý răng nanh khấu trừ ra. “Nếu hắn là tướng quân, vậy lão tử chính là hoàng đế của đế quốc. ” Đây chính là kết luận của Hạ Á Lôi Minh. Bất quá, về việc đánh giá phủ kĩ của mình, rốt cuộc lão gia hoả là khen hay là chửi vậy? May mắn, hắn không cần phải đau đầu vì chuyện đó, bởi vì một ngày sau khi nói xong những lời này, lão gia hoả đã chết. Dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình mà nói, hắn chết phi thường “có sáng ý”. Lúc Hạ Á Lôi Minh đi đánh củi trở về đã thấy lão gia hoả quỳ rạp trên mặt đất, không còn thở nữa. Hắn chết trên đường từ giường đi đến cái ngăn tủ chứa bình rượu. Đáng tiếc hắn đã quá già, quá suy nhược rồi, đi tới nửa đường liền tắt thở. Lúc sắp chết, tay vẫn với về phía bình rượu. Từ điểm đó mà nói, lão gia hoả thật là một người rất có cá tính, ngay cả phương thức chết cũng rối tinh rối mù, bởi vì hắn không biết rằng, bình rượu trên ngăn tủ đã hết từ lâu rồi. Hạ Á Lôi Minh đem lão gia hoả đi hoả táng. Ở triền núi phía sau nhà, hắn tìm được một cái ao, đào một cái hố, lấp ít đất cùng với mấy tảng đá. Nhưng đến thời điểm lập bia, Hạ Á Lôi Minh gặp một phiền toái. Hoang đường là sống chung nhiều năm như vậy nhưng hắn thậm chí không biết tên lão gia hoả là gì. Trước tám tuổi, hắn gọi là “cha”, sau tám tuổi, hắn gọi là “lão gia hoả”, về phần người trong trấn thì gọi là “lão tửu quỷ” hay “lão hỗn đản”, … Ở trước phần mộ ngồi một buổi tối, Hạ Á Lôi Minh thở dài, bổ một khối gỗ, ở trên mặt khắc một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. “Lão gia hoả táng vu thử địa, nguyện cho linh hồn hắn an nghỉ. ” Hắn chạy tới thôn trấn, đem thứ đáng giá nhất trong nhà - chiếc phá phủ nọ, đổi lấy ba đồng tiền, lại dùng ba đồng tiền này mua một bình rượu. Ba đồng tiền một bình rượu, không thể nghi ngờ đây là là bình rượu “xa hoa” nhất mà Hạ Á Lôi Minh đã từng mua trong nhiều năm qua. Nhưng bình rượu này toàn bộ bị hắn đổ xuống mộ phần của lão gia hoả, trơ mắt nhìn rượu ngấm vào trong đất, chính hắn Liệp Quốc
  8. cũng không uống một ngụm. Tới lúc hừng đông, Hạ Á Lôi Minh cả người lúc này đã cứng lại rốt cuộc đứng lên. Hắn đứng trước mộ phần, nhìn khối mộc bài, trong mắt có một chút gì đó không thể nói rõ được. “Được rồi, lão gia hoả, ngươi đi rồi, hiện ta chỉ còn có một mình mà thôi. . ” ………… Vấn đề đầu tiên cần giải quyết đó là no bụng. Tuy rằng hắn cũng là một tên thợ săn. Không, thậm chí không chút khoa trương rằng, trong vòng phụ cận vài trăm dặm hắn là thợ săn ưu tú nhất. Lúc mới mười ba tuổi, hắn một mình lên núi chặt củi, đã từng dùng phá búa chém chết một con thị huyết cuồng lang. Loại lang này là một loài ma thú cấp thấp sinh sống tại Dã Hoả nguyên, ở trạng thái công kích, da lông của nó so với vỏ rùa còn cứng rắn hơn, răng nanh thậm chí có thể cắn đứt trường mâu của thợ săn, hơn nữa động tác cực kì nhanh nhẹn. Nhưng lần đó, Hạ Á Lôi Minh chỉ dùng một búa đã chém bay đầu con lang đó. Một búa rất nhẹ nhàng. Kì thật lúc đó, Hạ Á Lôi Minh mới mười ba tuổi sợ đến tè cả ra quần. Thời điểm lang kia đánh về phía mình, hắn cơ hồ đã mất đi ý thức, chỉ là dựa theo bản năng ngày thường luyện búa, đưa tay bổ về phía trước. Sau đó, hắn cảm giác được một dòng máu nóng hừng hực bắn lên trên mặt mình. Khi mở to hai mắt, trên mặt đất trước mặt, một đầu sói dữ tợn vẫn đang nhe hai hàm răng đã lìa khỏi cổ từ lúc nào rồi, thân thể theo quán tính đã vọt ra sau lưng hắn. Đối mặt với chuyện này, ước chừng phải một hồi lâu hắn mới hoàn hồn trở lại, sau đó chính là hưng phấn. Nguyên lai…ta lợi hại đến thế sao? Nhưng khi đem xác con lang trở về, lúc đang kích động đem chuyện này kể cho lão gia hoả nghe, hắn liền cụt hứng. Hắn cụt hứng có hai nguyên nhân, thứ nhất là: - Ngươi luyện lâu như vậy, nếu như ngay cả một con tiểu lang cũng giết không được, vậy thì nên tìm một khối đậu hủ đâm vào đó chết đi. Mà câu nói thứ hai mới là nguyên nhân trọng yếu nhất. - Tên ngu xuẩn này, ngươi có biết chặt đứt đầu sói, bộ lông sẽ Liệp Quốc
  9. không còn đáng giá nữa không? Vốn bộ da sói này có thể đổi lấy hai đồng bạc, đủ chúng ta uống rượu ba tháng, hiện tại nhiều nhất cũng không được một phần mười giá nữa rồi. Lão gia hoả nói đúng như vậy. Lần đó, Hạ Á Lôi Minh đem con lang đó tới thôn trấn để bán, từng có không ít người hứng thú đến hỏi giá, nhưng thấy lông sói bị tổn hại liền không có người hỏi thăm nữa. Kết quả bộ lông sói kia đến giờ cũng vẫn không bán được, Hạ Á Lôi Minh đã dùng nó làm một chiếc áo da, mà thịt lang thì hắn cùng lão gia hoả ăn vài ngày mới hết. Ách, không thể không nhắc đến thịt lang. Thịt của thị huyết cuồng lang rất khó ăn, còn có một mùi thối rất đặc trưng, dù hiện tại với cái bụng đói một ngày một đêm, lại còn bị đông cứng toàn thân, Hạ Á Lôi Minh vẫn khó có thể chịu được. Hạ Á Lôi Minh quyết định sẽ không lên núi săn thú. Hắn không muốn làm thợ săn. Người trẻ tuổi luôn có rất nhiều ảo tưởng, hắn muốn đi ra ngoài xông xáo một lần. Ít nhất, trong mắt hắn, đến thôn trấn tìm một công việc làm thuê, cũng so với việc ở trên núi tịch mịch một mình như lão gia hoả mạnh hơn nhiều lắm. Đến thôn, tìm một công việc nhỏ, cho dù là làm một tên đánh xe cũng được. Nói không chừng, bằng vào một thân khí lực, có thể được một cái dong binh đoàn coi trọng, làm một cái phụ việc cũng nên. Dù bụng đói sôi sùng sục, tay chân lạnh lẽo, Hạ Á Lôi Minh vẫn hào hùng nghĩ đến tương lai. Không còn chiếc búa vốn dùng rất thuận tay làm vũ khí, Hạ Á Lôi Minh từ trong lò lôi ra một thanh sắt đen sì cắm ở trên vai, mặc chiếc áo da sói đã thủng vài lỗ, lại mang chiếc hài rơm, trong lòng mang hi vọng đi xuống núi. Đây là bước đi đầu tiên hướng ra thế giới bên ngoài của Hạ Á Lôi Minh. Dựa theo cách nói của người ngâm thơ rong về các câu chuyện truyền kì, hẳn phải gọi là: “Bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động.” Nhưng mà diễn viên chính của chúng ta thời điểm xuống núi, Liệp Quốc
  10. không có cái gì gọi là “bánh xe”, ngay cả giày mòn sắp đứt, đồng thời, bụng lại đói đến choáng váng. Liệp Quốc
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2