BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO<br />
TRƢỜNG ĐẠI HỌC SƢ PHẠM HÀ NỘI<br />
<br />
PHAN NGỌC THU<br />
<br />
ĐÓNG GÓP CỦA NHÀ THƠ XUÂN DIỆU<br />
TRONG LĨNH VỰC PHÊ BÌNH NGHIÊN CỨU<br />
VĂN HỌC<br />
Chuyên ngành: VĂN HỌC VIỆT NAM<br />
Mã số: 5. 04. 33<br />
<br />
LUẬN ÁN TIẾN SĨ NGỮ VĂN<br />
<br />
Người hướng dẫn khoa học:<br />
GS. Nguyễn Đăng Mạnh<br />
<br />
HÀ NỘI – 2002<br />
<br />
MỤC LỤC<br />
MỞ ĐẦU ....................................................................................................................... 1<br />
TỔNG QUAN ................................................................................................................ 5<br />
CHƢƠNG 1: QUAN NIỆM VỀ VĂN HỌC, VÀ PHƢƠNG PHÁP PHÊ BÌNH<br />
NGHIÊN CỨU VĂN HỌC CỦA XUÂN DIỆU ................................................................. 25<br />
1.1. Quan niệm của Xuân Diệu về văn học, chủ yếu là quan niệm về thơ .......... 27<br />
1.2. Phƣơng pháp phê bình nghiên cứu văn học của Xuân Diệu: ......................... 40<br />
CHƢƠNG 2: THÀNH TỰU TRONG LĨNH VỰC PHÊ BÌNH NGHIÊN CỨU<br />
VĂN HỌC CỦA XUÂN DIỆU QUA NHỮNG CHẶNG ĐƢỜNG ................................... 62<br />
2. 1. Nhìn lại một số tác phẩm tiêu biểu qua các thời kỳ ..................................... 62<br />
2.1.1. Thời Thơ Mới (1932- 1945) .................................................................. 62<br />
2.1.2. Những năm kháng chiến chống Pháp (1946 -1954): Tiếng thơ ............ 70<br />
2.1.3. Từ 1955 đến 1985 .................................................................................. 73<br />
2.2. Những mảng đề tài nổi bật ............................................................................ 85<br />
2.2.1. Xuân Diệu với sáng tác thơ ca dân gian: ............................................... 85<br />
2.2.2. Xuân Diệu với gia tài văn học cổ điển dân tộc: ..................................... 89<br />
2.2.3. Xuân Diệu với nền thơ Việt Nam hiện đại: ......................................... 112<br />
CHƢƠNG 3: PHONG CÁCH PHÊ BÌNH NGHIÊN CỨU CỦA XUÂN DIỆU . 125<br />
3.1. Nhà thơ trong nhà phê bình......................................................................... 126<br />
3.2. Bình và giảng .............................................................................................. 144<br />
3.3 "...Và cây đời mãi mãi xanh tƣơi"................................................................ 159<br />
KẾT LUẬN ................................................................................................................ 170<br />
DANH MỤC CÔNG TRÌNH CÔNG BỐ CỦA TÁC GIẢ ....................................... 141<br />
TÀI LIỆU THAM KHẢO ......................................................................................... 142<br />
<br />
1<br />
<br />
MỞ ĐẦU<br />
1. Lý do chọn đề tài:<br />
1.1. Xuân Diệu (1916-1985) là một trong những tác giả lớn của Văn học Việt Nam<br />
thế kỷ XX. Ông không chỉ là nhà thơ hàng đầu mà còn là một nhà hoạt động kiệt xuất trên<br />
nhiều lĩnh vực sáng tạo văn học.<br />
Ngay từ những năm tuổi trẻ, với hai tòa lâu đài thơ ca lộng lẫy: Thơ thơ (1938) và Gửi<br />
hương cho gió (1945) Xuân Diệu đã "đem đến một nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn<br />
nước non lặng lẽ này" [144, tr 212] và khẳng định vị trí văn học sử của mình: "nhà thơ mới<br />
nhất", "đại biểu đầy đủ nhất" cho phong trào Thơ Mới (1932-1945). Đồng thời, ông còn là<br />
tác giả hai tập văn xuôi Phấn thông vàng (1939), Trường ca (1945) và nhiều bài tranh luận<br />
văn học sôi nổi đăng trên các báo Ngày nay, Phong hóa, Tao đàn...<br />
Sau Cách mạng tháng Tám (1945), hành trình sáng tác thơ ca của Xuân Diệu lại rạo<br />
rực với một "nguồn thơ mới". Nếu kể từ hai bản tráng ca Ngọn Quốc kì (1945), Hội nghị non<br />
sông (1946) đến tập Thanh ca cuối cùng (1982), Xuân Diệu đã có hơn 13 tập thơ đƣợc xuất<br />
bản trong lòng xã hội mới, đó là chƣa kể đến nhiễu tập văn xuôi, thƣ dịch và hàng trăm buổi<br />
nói chuyện thơ trƣớc công chúng; Tất cả, đều chứng tỏ cho ta thấy một Xuân Diệu - nhà thơ,<br />
với một bút lực không hề vơi cạn, nhƣ "cây đời mãi mãi vanh tươi" nhƣ "sự sống chẳng bao<br />
giờ chán nản".<br />
Nhƣng, có lẽ, nói nhƣ nhà thơ Tế Hanh, hoặc Trần Đăng Khoa..."Về cơ bản, văn tài<br />
Xuân Diệu ở giai đoạn này phát triển chủ yếu theo ngả tiểu luận nghiên cứu, phê bình, chứ<br />
không phải là thơ" [71, tr 7 |. Hơn ba nghìn trang sách với gần hai chục công trình , kể từ<br />
Tiếng thơ (1951) đến bài viết cuối cùng: S ự uyên bác với việc làm thơ (1985)...chỉ tính riêng<br />
các tác phẩm lí luận, phê bình đã có thể gọi Xuân Diệu là một đại gia" [128, tr 136]. Đặc biệt<br />
những tác phẩm<br />
<br />
2<br />
Xuân Diệu bàn về "công việc làm thơ" tìm hiểu về "các nhà thơ cổ điển Việt Nam"...là những<br />
công trình tầm cỡ chỉ có những nhà phê bình lớn, nhà văn hóa thực sự uyên bác tài hoa mới<br />
vƣơn tới đƣợc.<br />
Chính vì vậy, đã đến lúc muốn tìm hiểu một cách toàn diện và sâu sắc sự nghiệp văn<br />
học của Xuân Diệu, cũng nhƣ những đóng góp lớn lao, đặc sắc của ông đối với nền văn học<br />
hiện đại nƣớc nhà, rất cần có những công trình nghiên cứu chuyên biệt từng tác phẩm, từng<br />
chặng đƣờng, từng phƣơng diện sáng tạo của ông. Và, tất nhiên, không thể không có những<br />
công trình chuyên sâu, khám phá vẻ đẹp và đóng góp của văn tài Xuân Diệu trong lĩnh vực<br />
phê bình, nghiên cứu văn học.<br />
1.2. V.G. Bi-ê-linxki, nhà phê bình văn học Nga nổi tiếng thế kỉ XIX, đã CÓ lần bàn<br />
về mối quan hệ giữa phê bình và sáng tác nhƣ sau: "Ở đây không phải nghệ thuật tạo ra phê<br />
bình, cũng không phải phê bình tạo ra nghệ thuật, mà cả hai đều xuất phát từ tinh thần của<br />
thời đại, có điều phê bình là ý thức triết học, còn nghệ thuật là ý thức trực tiếp" [66, tr 239].<br />
Từ sự phân biệt này có thể nhận thức đƣợc rằng, nếu đi sâu tìm hiểu sáng tác thơ ca của Xuân<br />
Diệu, ngƣời đọc có thể tiếp cận với con - người - ý - thức- trực - tiếp của nhà thơ, thì đi sâu<br />
tìm hiểu các tác phẩm tiểu luận, phê bình sẽ là dịp tiếp cận với con - ngƣời- ý - thức- triết học của tác giả. Tuy nhiên, đối với Xuân Diệu , con ngƣời""sống toàn tim, toàn hồn, sống<br />
toàn tâm" cho thơ, thì cả nghệ thuật và phê bình đều là nỗi niềm thổn thức, rạo rực của một<br />
Mái tim thơ luôn "khát khao giao cảm với đời", luôn gắn bó hết mình với con ngƣời và cuộc<br />
sống; hay nói cách khác, cả "ý thức trực tiếp" và "ý thức triết học" đều đã hòa quyện, giao<br />
thoa trong tâm hồn một nghệ sĩ bậc thầy để làm nảy sinh ra tài năng sáng tạo đa dạng trên<br />
nhiều lĩnh vực. Vì thế, tìm hiểu đóng góp của Xuân Diệu trong lĩnh vực phê bình, nghiên cứu<br />
văn học chỉ là công việc đi sâu tách bạch một cách tƣơng đối sự giao thoa ấy nhƣng lại có ý<br />
nghĩa mở ra thêm một hƣớng tiếp cận với thế giới nghệ thụât thi ca đầy "cảm xúc” và "huyền<br />
diệu" của chính ông.<br />
<br />