intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

món quà của người lữ hành - phần 2

Chia sẻ: Loi K | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:74

124
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

“món quà của người lữ hành” là câu chuyện về cuộc hành hành trình xuyên thời gian và không gian gặp gỡ những vĩ nhân. tác phẩm đưa ra thông điệp về sự lựa chọn của một con người: quan điểm, thái độ mới là điều tạo nên sự khác biệt giữa thành công và thất bại.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: món quà của người lữ hành - phần 2

Bảy<br /> David cảm thấy con tàu Santa Maria lắc lư khi anh ngước nhìn lên chiếc cột buồm. Columbus quay<br /> lại nhìn khi David đứng lên và thấy anh không còn ở trong chiếc tổ quạ nữa, nhưng dường như đôi<br /> chân anh vẫn đóng chặt trong không trung và tách khỏi con tàu với một tốc độ ngày càng cao.<br /> Columbus mỉm cười và giơ tay lên. David cũng làm tương tự và đột nhiên chuyển động rất nhanh đến<br /> mức trong mắt anh hiện lên 1.000 hình ảnh của Columbus khi chiếc tàu Santa Maria trải dài như thể<br /> những vệt sáng lấp lánh trên đuôi của một ngôi sao chổi.<br /> Trong khoảnh khắc tiếp theo, David đang đứng trong một căn phòng nhỏ. Không khí nặng mùi nấm mốc<br /> và thoang thoảng mùi xà phòng. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng phát ra từ một bóng đèn trần treo<br /> trên sợi dây mắc ở trần nhà. Chỉ trong vài bước chân, David đã đếm được tất thảy bảy người. Anh cau<br /> mày. Không thể tin được, tất cả đều bất động. Một người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi ở chiếc bàn<br /> nhỏ. Hai thiếu niên, một nam một nữ, đang ngồi trên sàn nhà, ở giữa họ là một ván bài đang chơi dở,<br /> và ba người còn lại, gồm hai người đàn ông và một phụ nữ, dường như vừa mới dừng lại khi đang<br /> bước. Mọi người đều lộ rõ vẻ khiếp sợ trên gương mặt.<br /> David nghe thấy tiếng gõ lên bức tường sau lưng anh và những tiếng nói bị nghẹt lại. Khi anh quay lại<br /> thì nhận ra một cô bé mà anh chưa kịp nhìn thấy khi nãy. Cô bé trông mảnh khảnh và có đường nét rất<br /> sắc sảo với mái tóc sẫm màu lượn sóng và cặp mắt đen huyền sáng lấp lánh. Cô bé chỉ mới khoảng 12<br /> - 13 tuổi và đang mặc một chiếc váy màu xanh da trời đã bạc màu như thể vừa để trong một căn phòng<br /> bẩn thỉu.<br /> David hiểu lý do tại sao ngay từ đầu anh không thể nhìn thấy cô bé. Cô bé đứng ngay bên cạnh anh,<br /> đến mức anh thực sự đã nhìn qua đầu cô bé. David cũng thấy cô bé đang bất động, nhưng khi anh vừa<br /> nhìn vào mắt cô bé thì cô từ từ đưa một ngón tay lên môi mình.<br /> Tiếng gõ dường như truyền đi theo sơ đồ, đầu tiên âm thanh phát ra trên đỉnh bức tường, sau đó truyền<br /> đến giữa căn phòng và cuối cùng xuống sàn nhà. Những tiếng nói bị nghẹn lại thì di chuyển sang bên<br /> phải và tiếng gõ lại tiếp tục phát ra. Âm thanh đi từ cao, truyền ra giữa rồi xuống thấp. Suốt gần năm<br /> phút, David đứng yên lắng nghe những âm thanh phát ra từ phía bên kia của bức tường.<br /> Một lần nữa, những âm thanh khó hiểu lại được cất lên và họ nghe thấy tiếng vài người đang chạy.<br /> Đúng lúc đó, người phụ nữ ngồi cạnh chiếc bàn đưa tay nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh. Cả hai<br /> người cùng nhắm mắt lại. Ngoài cô bé đặt tay lên môi mình thì đó là cử động duy nhất mà David nhìn<br /> <br /> thấy từ phía những người đó.<br /> Sau phút giây tưởng như bất tận đó, tiếng gõ bắt đầu dừng lại. Không còn tiếng người chạy, không còn<br /> những giọng nói, chỉ có sự im lặng tuyệt đối của căn phòng nhỏ. Và cứ thế không một ai cử động. Một<br /> phút, rồi hai phút trôi qua, cuối cùng thì người đàn ông cạnh bàn hít một hơi dài và thở ra thật mạnh.<br /> Anh ta nói khẽ: “Tất cả mọi người, mọi việc đều đã ổn rồi.” Sau câu nói đó, tất cả mọi người trong<br /> phòng đều lắc đầu và bắt đầu nói chuyện với nhau một cách nhẹ nhàng.<br /> “Điều này đang đến rất gần, con nghĩ như vậy”, cậu thiếu niên nằm trên sàn nhà nói: “Nếu như có<br /> những con chó...” Cậu bé dừng lại suy tư, câu nói còn chưa kịp hết.<br /> Một phụ nữ dáng cao, tóc cuộn chặt thành búi, bắt đầu khóc thút thít. Chồng cô vòng tay ôm lấy cô và<br /> nói: “Giờ thì Petronella ạ, chúng ta đã an toàn. Suỵt, yên lặng nào.” Anh quay về phía cậu bé và nói<br /> nghiêm khắc: “Peter, con đã nói quá đủ về những việc nên xảy ra rồi đấy. Con đã khiến cho mẹ con và<br /> gần như tất cả những người khác phải phiền lòng, cha cho là như vậy. Chúng ta sẽ không nói thêm về lũ<br /> chó nữa.”<br /> “Con chỉ định nói là...”, Peter bắt đầu.<br /> Đúng vậy”, người đàn ông ngắt lời: “Cha chỉ định nói là như thế đã đủ rồi!” David nhìn người đàn ông<br /> đưa vợ mình vào một căn phòng nhỏ ở bên trái. Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, anh nhìn thấy một<br /> tấm đệm trên sàn nhà và một chồng tạp chí điện ảnh. Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đẩy David ra một góc và thì<br /> thầm: “Bây giờ chú hãy đứng đây nhé, nhưng khi cháu ra khỏi căn phòng này thì chú hãy đi theo cháu.”<br /> Cô bé đi về phía đôi vợ chồng đang ngồi cạnh chiếc bàn. Trông người đàn ông có vẻ mệt mỏi, nhưng<br /> dù cho quần áo đã sờn, bộ râu của anh ta vẫn được cạo sạch sẽ ngoại trừ cặp ria mép nhỏ. Vài lọn tóc<br /> ít ỏi còn lại trên đầu anh ta được chải rất gọn gàng. David nghĩ anh ta là một người đàng hoàng. Người<br /> phụ nữ ngồi đối diện anh ta, với mái tóc cột thành búi giống người phụ nữ David thấy lúc trước, trông<br /> xanh xao, tiều tụy như thể vừa ốm dậy. Tuy nhiên, người phụ nữ vẫn nở nụ cười khi cô con gái nhỏ đến<br /> gần.<br /> “Cha”, cô bé nói: “Con xin phép cha đi lên gác được không ạ?”<br /> Người đàn ông mỉm cười: “Đã đến lúc con muốn ở một mình rồi phải không?”<br /> “Vâng, thưa cha!”<br /> <br /> “Thế thì con nên đi ngay bây giờ đi!” Anh nói. Cô bé nhìn David và bước đi dứt khoát lên cầu thang ở<br /> phía cuối căn phòng. Thấy con gái bước lên gác, người cha lại nói một lần nữa, nụ cười của anh nhạt<br /> dần.<br /> “Anne!” Cô bé dừng bước và quay đầu lại. “Hãy tránh xa cửa sổ, con nhé.”<br /> “Vâng, thưa cha!” Cô bé gật đầu và đi thẳng lên gác mà không nói thêm một lời, chẳng mấy chốc đã<br /> cách xa tầm mắt.<br /> David nhanh chóng đi theo cô bé, thận trọng để tránh vấp phải những người khác. Khi đang bước trên<br /> những bậc thang, anh thấy cô bé ra hiệu cho mình đi nhanh lên. Chiếc cầu thang tưởng như dẫn thẳng<br /> lên trần nhà, nhưng David nhanh chóng nhìn thấy một chiếc cửa sập ở trên đầu mở ra một lối đi lên gác<br /> mái.<br /> Ngay khi họ vừa vào bên trong thì cô bé liền đóng cánh cửa lại và nói: “Cháu rất vui khi gặp chú đến<br /> mức cháu gần như không thở được!” Cô vỗ tay thật nhanh nhưng nhè nhẹ: “Chuyện này quả là ly kỳ<br /> phải không chú?”<br /> “Đúng vậy”, David nói, nhe răng cười khi thấy sự nhiệt tình của cô bé. Anh đưa mắt nhìn quanh. Trong<br /> căn gác mái này chẳng có lấy một chút đồ đạc hay một chiếc hộp chứa đồ nào, chỉ có bụi bẩn mà thôi.<br /> “Chú cho rằng ly kỳ là cách dùng từ khá phù hợp.”<br /> “Cháu đã chờ chú đến, chú có biết điều đó không?”, cô bé nói: “Cháu đã mơ. Cháu thậm chí còn biết<br /> tên chú. Chú là chú Ponder. Cháu đã viết một bức thư cho chú mới sáng nay thôi. Cháu có nên lấy nó<br /> ra ngay bây giờ không nhỉ?”<br /> “Đừng, đùng làm thế!”, David cười: “Hãy từ từ một chút. Cháu đang có lợi thế hơn chú đấy. Chú thậm<br /> chí còn chưa biết mình đang ở đâu mà!”<br /> “Sao cơ ạ, chú đang ở Amsterdam”, cô bé nói. Rồi cô bé cầm tay David và kéo anh ra một ô cửa sổ,<br /> khẽ mỉm cười và nói: “Đi nào chú. Cháu sẽ chỉ cho chú thấy khung cảnh thành phố.”<br /> Bên kia căn gác mái trống trải hiện ra một cánh cửa sổ chín ô lớn. Ba ô cửa trong đó bị ngăn cách với<br /> sáu ô còn lại bằng một hàng gạch. Bản thân cánh cửa sổ rất bẩn và nhuốm một màu nâu giống màu của<br /> căn gác vậy. David hỏi cô bé: “Đây có phải là cánh cửa sổ mà cha cháu khuyên cháu phải tránh xa<br /> không?”<br /> <br /> “Đúng, đúng vậy”, cô bé vừa gật đầu vừa nói: “Nhưng nếu nhìn lén từ góc thì không vấn đề gì.” Thế là<br /> cô bé ngồi xuống và reo lên một cách nôn nóng:<br /> “Chú! Đi nào!”<br /> David cúi xuống và theo cô bé đi ra cạnh cửa sổ. Cô bé đang đợi anh ở dưới ngưỡng cửa. Khi đến<br /> chỗ cô bé, anh quay người và ngồi xuống sàn nhà, lưng dựa vào tường. Cô bé ngồi khoanh chân và dựa<br /> vai phải vào lớp thạch cao đầy bụi bẩn. David chuyển sang một tư thế thoải mái hơn, anh nói: “Chú<br /> thấy bố cháu gọi cháu là Anne.”<br /> “Vâng!” cô bé trả lời: “Còn chị gái cháu tên là Margot. Chị ấy rất trầm lặng. Chị ấy là người chơi bài<br /> cùng cậu bé ở dưới lầu. Tên cậu ấy là Peter. Peter Van Daan.”<br /> “Cháu họ gì?” David hỏi.<br /> “Frank”, cô bé trả lời ngắn gọn: “Cha cháu tên là Otto, còn mẹ cháu tên là Edith. Cha mẹ của Peter là<br /> chú Herman và cô Petronella. Cô ấy là người vừa khóc đấy, hầu như lúc nào cô ấy cũng khóc. Người<br /> đàn ông còn lại mà chú nhìn thấy là bác sĩ Dussel. Chú đã nhìn thấy chú ấy phải không? Lúc đó, chú<br /> ấy ngồi trên sàn nhà gần cửa phòng của cháu, nhưng vì chú chẳng biết phòng của cháu là phòng nào<br /> nên chắc là chú đã không nhìn thấy chú ấy. Nói một cách cụ thể thì chú ấy không thực sự là một bác sĩ.<br /> Chú ấy là nha sĩ...”<br /> David không dám chắc Anne đã nói chuyện trong bao lâu. Dù sao thì anh cũng không thực sự lắng<br /> nghe. Đầu óc anh là một mớ bòng bong những suy nghĩ và cảm xúc. Anh nghĩ: “Anne Frank. Mình đã<br /> đọc nhật ký của cô bé này hồi còn học phổ thông.”<br /> “... Thế là Peter mang nó đến đây với mọi người”, Anne kể tiếp, không mảy may để ý đến ánh nhìn<br /> sững sờ hiện trên gương mặt vị khách. “Mouschi mới tuyệt vời làm sao, tuy vẫn chưa dễ thương bang<br /> Moortje, chú mèo cưng rất hay ở nhà của cháu. Mouschi có bộ lông đen như bụi than vậy, trái lại,<br /> Moortje lại...”<br /> “Mình đang ở nhà phụ”, David nghĩ. Anh biết nhà phụ là một vị trí bí mật bao gồm một vài căn phòng<br /> liên kết với mặt sau của một nhà kho. Anne cùng gia đình cô bé là những người Do Thái gốc Hà Lan<br /> đang lẩn trốn trong suốt cuộc chiếm đóng của Đức Quốc xã ở Hà Lan.<br /> “... Chú có nghĩ như vậy không?”, Anne vừa nói vừa nhìn thẳng vào David, mặt cô bé lộ rõ cảm giác<br /> <br /> háo hức chờ đợi một câu trả lời.<br /> David sững sờ khi cô bé đột ngột dùng lại giữa mạch chuyện liên hồi. Anh bị những thứ xung quanh<br /> cuốn hút đến mức thực sự không nghe cô bé nói gì. “Chú xin lỗi. Cháu vừa nói gì cơ?”, anh hỏi một<br /> cách gượng gạo.<br /> “Cháu nói là Peter trông rất bảnh bao, chú có nghĩ như vậy không?”, Anne trả lời chậm rãi.<br /> “Peter à?”, David nhíu mày: “À chính là cậu bé dưới lầu, đúng rồi. Có, cậu ta rất bảnh bao!”<br /> “Cháu đã để cậu ấy hôn cháu mấy lần rồi. Dĩ nhiên là chỉ hôn vào má thôi.”<br /> “Dĩ nhiên”, David nói một cách nghiêm nghị: “Anne này, cháu đã ở đây bao lâu rồi?” David bắt đầu<br /> cố gắng chuyển chủ đề.<br /> “Một năm bốn tháng ạ”, cô bé trả lời thật nhanh.<br /> “Cháu có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?”<br /> “Tất nhiên cháu biết. Hôm nay là thứ Năm, ngày 28 tháng 10 năm 1943. Gia đình cháu bắt đầu trốn ở<br /> đây từ năm ngoái vào ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Bảy.” Anne ngước nhìn lên khung cửa sổ phía<br /> trên. “Đã lâu lắm rồi không có ai ra ngoài cả.”<br /> “Vậy làm cách nào mà mọi người đưa thức ăn vào đây được?”<br /> “Nhờ cô Miep.”<br /> “Là ai...?”<br /> “Cô Miep là thư ký của cha cháu. Cô ấy vẫn đến nhà kho làm việc hàng ngày. Cô Miep cùng với<br /> chồng là chú Henk mất nhiều giờ để di chuyển chiếc tủ sách trong phòng kế toán và đi qua cánh cửa<br /> đằng sau chiếc tủ.”<br /> “Anne này”, David nói: “Khi chú đến...”<br /> “Ồ, vâng”, Anne ngắt lời: “Lúc đó quả là đáng sợ! Chú xuất hiện ngay trước mặt cháu và cháu là<br /> người duy nhất có thể nhìn thấy chú! Chú đã từng làm một việc như thế bao giờ chưa? Như vậy có đau<br /> không ạ?”<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2