intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một chút nữa

Chia sẻ: Haina Na | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:47

40
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Lại một ngày nữa đã tới, nó ngồi trên chiếc ghế sofa, kéo ngay ngắn lại cái áo xộc xệch, nhầu nhĩ, đầy mùi rượu và mồ hôi. Nó đã ngủ trên ghế cả đêm khiến lưng và vai của nó đau nhức nhối kéo theo sự khó chịu mỗi giây khi nó cố trở mình qua lại. Đám đàn em của nó mà đối với nó đúng hơn luôn là của chị đang nằm ngả ngốn theo mọi hướng trong cái căn phòng rộng 60 mét vuông mà chúng nó chuyên tụ tập này, mỗi thằng đang ôm ấp...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một chút nữa

  1. Một chút nữa
  2. Lại một ngày nữa đã tới, nó ngồi trên chiếc ghế sofa, kéo ngay ngắn lại cái áo xộc xệch, nhầu nhĩ, đầy mùi rượu và mồ hôi. Nó đã ngủ trên ghế cả đêm khiến lưng và vai của nó đau nhức nhối kéo theo sự khó chịu mỗi giây khi nó cố trở mình qua lại. Đám đàn em của nó mà đối với nó đúng hơn luôn là của chị đang nằm ngả ngốn theo mọi hướng trong cái căn phòng rộng 60 mét vuông mà chúng nó chuyên tụ tập này, mỗi thằng đang ôm ấp một ai đó hoặc tự ôm lấy chính mình mà ngủ. Mùi rượu vẫn nồng nặc khắp mọi nơi, hôm qua chúng nó đã uống rất nhiều để ăn mừng một vụ dằn mặt thắng lợi. Bên cạnh nó, một thằng con trai lạ hoắc lạ huơ do ai đó chèo kéo tới đây và cũng không biết rằng hắn đang tự rước tội gì vào thân. Bàn tay hắn đang đặt trên đùi nó vẫn mải miết lướt qua lướt lại trên làn da trắng mềm mại mà chiếc quần ngắn để lộ ra. Nó lim dim mắt, quanh nó thiếu gì những thằng con trai với những hành vi như thế nhất là khi chúng nó có cái suy nghĩ non nớt rằng nó đang say, nó đang say thì nó sẽ dễ dãi. Say? Một thứ trạng thái nó đã quên mà thật ra ra là không bao giờ có. Và nếu có kẻ cho rằng nó dễ dãi thì giờ đây kẻ đó sẽ phải nhớ cái sai lầm đó suốt đời.
  3. Nó nhếch mép cười khinh khỉnh rồi túm cổ áo thằng con trai đang tận hưởng cảm giác mà da thịt nó mang lại đó ném bịch xuống đất. Thằng con trai ngơ ngác nhìn lại nó và rồi hắn cảm thấy sống lưng tê buốt trước cái nhìn lạnh băng của đứa con gái có gương mặt non nớt hơn cả hắn và nhất là khi gót của đôi giầy cao đang đặt trên vị trí nhạy cảm. Đứa con gái không nói gì chỉ có cái gót giầy đang nhấn xuống và giọng của nó vang lên đều đều như một lời tuyên án đầy đe dọa: - Mày nên biết… những thằng đã từng đụng tay vào tao… đều “không còn nguyên vẹn”… không dưới 1 thằng giống mày được tao “chăm sóc”… tao vốn không thể phá lệ… Đôi đồng tử của thằng con trai mở to, đứa con gái trước mặt nó rút từ trong túi quần một đôi găng tay phẫu thuật màu trắng bằng cao su, phủ lên đôi bàn tay trắng ngần đó. Các cơ bắp của thằng con trai trở nên cứng ngắc, mặt nó bắt đầu biến dạng, méo mó và nhăn nhúm. Đứa con gái quẳng cái túi xách của nó sang một bên sau khi lấy được thứ nó muốn… một con dao mổ sáng bóng…
  4. - Mày hãy vĩnh biệt một “quả thận” của mày đi… Gương mặt nhăn nhúm của thằng con trai giãn ra cố nặn thành một thái độ hối lỗi đầy van vỉ, đứa con gái nhìn nó không có chút xót thương. Con dao trong đôi bàn tay đã xỏ găng xoay một góc, đứa con gái nắm chặt cái cán dao… đâm thẳng xuống… - Sau này vợ con mày sẽ biết ơn tao… … … … Thằng con trai thất thểu bước vào lớp… bạn bè hỏi thăm hắn sau mấy ngày mất tích… hắn cười yếu ớt… một ai đó trong lúc hắn không để ý dúi vào tay hắn một bọc giấy… Một thứ gì đó hình tròn… đen kịt… xấu xí… khô khốc… Một vài dòng chữ được đánh máy…
  5. “Tao muốn lấy nốt cho đủ… một đôi”. … … … … … Ngọc quẳng bao Mallboro cho một thằng trong đám đàn em. Nó đang chán thuốc. Trước đây, nó hút để quên, để giết thời gian, để có việc mà làm nhưng giờ đây việc ngậm thứ đắng ngắt gây kích thích lên hệ thần kinh đó đã không còn làm nó thấy thoải mái như trước. Nó thôi không hút thuốc hơn một tháng nay, việc đó khiến nó thấy chút bực bội, nhàm chán và uể oải. Đám đàn em lấm lét đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn nhau mà không dám ho he tiếng nào. Chúng thừa biết phó thủ lĩnh của chúng đáng sợ đủ để chúng không dám làm trái ý của nó lấy một lần nếu không hậu qảu nhận được sẽ alf không tưởng. Còn nó, những ký ức xưa cũ bắt đầu quấy rầy tâm trí nó, làm phiền nó khiến sự bực bội trong lòng nó dâng lên.
  6. Hôm nay là ngày giỗ của bố nó. Một sự thật khôi hài làm sao. Một ông bố mà nó biết đến vào đúng lúc nó không gọi thêm được tiếng bố nào cho chính bố nó nghe. Nó thấy cục tức đang ức nghẹn trong cổ họng, nó tức thay cho chính mình. Nó tức nó đã không bao giờ hỏi mẹ bố là ai, nếu không còn nữa sao không cho nó một bức ảnh. Nó tức sao nó lại nói nặng lời với chính bậc sinh thành của mình khi ông trốn viện
  7. để đi tìm mẹ con nó, khi ông cố giải thích rằng ông phải ra đi để mẹ con nó không khổ. Nó tức khi nó chậm trễ gọi cấp cứu để chính người cha mà nó vừa có được, người cha mà nó luôn mong được làm nũng lạnh dần đi trên chính đôi tay mình. Người ta lôi nó khỏi bố nó, người ta bỏ mặc nó gào thét gọi bố đến lạc giọng, người ta để bố nằm thật thoải mái trong cái hộp gỗ dài. Mẹ nó khóc không ra hơi trước cái quan tài giá lạnh, ngất xỉu khi người ta phủ những xẻng đất lên cái hộp dài ấy và van vỉ nó hãy tha thứ cho những lời nói dối suốt bao năm qua, cho sự thờ ơ dành cho bệnh tình của bố nó. -Ích kỷ, các người chỉ nghĩ tới các người! Nó tức. Nó hận. Tất cả.
  8. Rác rưởi! Và nó còn hơn cả rác rưởi. Nó đứng đó trong những cơn gió khô khốc tại nghĩa địa, cười như một con nhỏ khờ khạo trước khuôn mặt bố nó. Sao nó nhẫn tâm đẩy bố mình tới một nơi hiu quạnh như nơi này? - Bố, con không định tới một mình, lẽ ra… con muốn đi cùng… một vài người khác… Sau ngày phát tang, trời đổ mưa tầm tã, nó phát ngán những lời mà mẹ nói ra rả, những lời van xin ngập nước mắt, nó bỏ nhà đi bụi. Dưới mái hiên tuôn trào nước, nó gặp chị, phì phèo điếu thuốc trên tay:
  9. - Hút thuốc có vui không? Chị nhìn nó, cái khăn tang còn quấn trên đầu, đưa cho nó điếu thuốc: - Cũng thú vị… Suốt một thời gian dài, nó đi theo chị, được đào tạo thành vệ sỹ riêng cho chính chị. Chị nói nó có điểm thu hút nhất chính là đôi mắt vô cảm và chị luôn yêu quý nó. Nó cũng quý chị, người thay mẹ chăm sóc nó khi nó bị ốm, người lo lắng cho nó dù đã bắt nó tập luyện đến kiệt sức và nó biết, có một điều khiến nó muốn ở bên chị, chị không bao giờ hỏi về quá khứ của nó. Nó nghĩ nó có thể lãng quên, có thể không cần nhớ tới, nó chỉ cần làm tốt những công việc được giao, đảm nhận vai trò mà chị giao phó, đối với nó thế là đủ. Rồi chẳng có gì là vui mãi trong cuộc đời này, chị bị bắt trong một phi vụ làm ăn, băng của nó nhốn nháo, nó miẽn cưỡng trở thành vệ sỹ của một thủ lĩnh mới thế chỗ tạm thời cho chị rồi thành phó. Nhờ sự lạnh lùng, khả năng quyết đoán và gai góc như một sát thủ thực sự ấy nó đã thành công trong công cuộc trấn áp những kẻ muốn làm loạn và duy trì sự tồn tại của cả băng.
  10. Giờ thì bọn chúng chỉ cần tới nó cho những công việc đặc biệt cần sự liều lĩnh và cả liều mạng nữa, chúng không dám quấy rầy hay làm phiền nó khiến nó tự cười nhạo cho cái danh phó thủ lĩnh của mình, suy cho cùng cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Giờ đây, mỗi ngày trôi qua là những ngày nhàm chán nhất của Ngọc, đôi khi chỉ được thay đổi không khí bằng những vụ làm ăn hay đi trấn áp băng khác, nó đang bị chính đàn em của nó gạt khỏi băng, nhưng nó chẳng mảy may quan tâm. Với nó, khi cái băng này không còn chị thì cũng chẳng có lý do gì để nó phải lưư luyến. Nó giữ lại bọn chúng và không để băng tan vỡ chẳng qua cũng để công sức của chị đối với băng của chúng nó không tan biến mà thôi, những thứ khác nó bận tâm làm gì cho mệt. Rồi một ngày kia, sự lạ kỳ không bao giờ có thể đoán trước của cuộc đời này đã khiến nó – một con người không bao giờ chú ý tới những điều lạ ấy - chú ý tới một người kỳ lạ. To be continued...
  11. Không nghĩ là lại viết fic dài thế, post dần vậy, mọi người thông cảm nhé, chừng đó hình như chỉ là 1/5 thôi. Trích Dẫn+ Trích Dẫn Trả Lời Báo bài xấu Các bài viết khác cùng chuyên mục  Gió tuổi thơ  Ngày tình yêu  Anh Là Quá Khứ Hay Giấc Mơ..  Tháng 5 chia tay  Tình cảm học đường, hài hước, hành động 29-02-2012, 17:18 #2
  12. rie_S2_princess Mới Biết Zing Tham gia: 13-02-2012 Bài gởi: 85 Sao mà em mãi không viết one short được như ROse và anh bear nhỉ? Bất công quá! Truyện hay tuyệt, đọc cứ thế nào ấy! Trích Dẫn+ Trích Dẫn Trả Lời Báo bài xấu 29-02-2012, 19:09 #3
  13. rie_S2_princess Mới Biết Zing Tham gia: 13-02-2012 Bài gởi: 85 Em đọc hết cả 5 serie A bit rùj, suy cho cùng thì vẫn thích "Cửa sổ không đóng" nhất Trích Dẫn+ Trích Dẫn Trả Lời Báo bài xấu 29-02-2012, 19:19 #4
  14. anhbeardeptrai Super Moderator Zing Truyện Đọc Tham gia: 21-03-2010 Đến từ: Hà Nội Bài gởi: 1,467 Kinh nghiệm tích lũy dần mà có đó em, anh cũng đâu có cao siêu gì. Cảm ơn em nhiều, thích được "Cửa sổ không đóng" đã là rất giỏi rồi, nhiều khi anh cũng không rõ mình đang viết gì và viết rồi liệu người đọc có hiểu hết những gì muốn truyền đạt hay không. Nhưng viết thì sẽ viết đến cùng. Post tiếp nào. Trích Dẫn+ Trích Dẫn
  15. Trả Lời Báo bài xấu 29-02-2012, 20:23 #5 anhbeardeptrai Super Moderator Zing Truyện Đọc Tham gia: 21-03-2010 Đến từ: Hà Nội Bài gởi: 1,467 Một chút nữa
  16. Rồi một ngày kia, sự lạ kỳ không bao giờ có thể đoán trước của cuộc đời này đã khiến nó – một con người không bao giờ chú ý tới những điều lạ ấy - chú ý tới một người kỳ lạ. Người kỳ lạ ấy xuất hiện trước nó một cách kỳ lạ, khiến nó yêu một cách kỳ lạ và… chết một cách kỳ lạ. Nó gặp người kỳ lạ ấy bên hồ, khi mặt hồ lăn tăn sóng và cho tới khi đèn đường bật sáng. Anh ta ngồi im ở đó, đôi mắt buồn nhìn về xa xăm bất định ấy khiến nó lưu tâm, khiến nó nhớ, khiến nó khó chịu, luôn luôn như thế khi nó nhìn anh, người con trai luôn ngồi trên chiếc xe lăn câm lặng. Nó không hiểu nổi vì sao nó lại chú ý anh ta tới vậy, hay là bởi có những giây phút nó nhìn chính nó trong gương nó cũng thấy ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm nhưng thoáng buồn ấy. Thật là khó chịu, nó không thích có người bắt chiếc nó, dù cho anh ta có lý do riêng đi chăng nữa. Cho tới một ngày, Ngọc không chịu nổi ánh nhìn đó nữa, nó tiến tới bên anh, ánh mắt vẫn lạnh băng như thường ngày. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó kéo tầm nhìn của anh khỏi mặt hồ để mắt anh nhìn thẳng vào mắt nó và anh ta vẫn giữ
  17. nguyên khuôn mặt như thế khi nó cúi xuống chạm môi lên má anh. Rồi nó bỏ đi. Vài ngày sau, nó gặp anh trên con phố đông đúc, cái xe chầm chậm lăn trên đường khi đèn cho người đi bộ bắt đầu nhấp nháy. Nó tiến tới thật nhanh đẩy cái xe lăn băng qua đường khiến cái xe va lên vỉa hè một cách thô bạo tạo ra một cú xóc dội thẳng lên người ngồi trên nó. Anh vuốt ngực để thở cho ra hơi còn nó thì quay đi. Khi nó quay lại nhìn anh, nó thấy anh đang mua báo, một tờ polyme trượt khỏi tay. Nó bước tới nhặt tờ tiền dúi vào tay anh không quên lẩm bẩm: - Cầm tiền cũng không xong! Anh ngước lên nhìn nó, con người kỳ lạ và những điều ẩn chứa trong ánh mắt ấy cũng thật kỳ lạ khiến nó đột nhiên phải dịu giọng: - Nhà ở đâu để đưa về? Anh không nói gì, anh im lặng để nó đẩy cái xe lăn lọc cọc trên vỉa hè chỉ thỉnh thoảng chỉ tay báo hiệu lối rẽ. Nó dừng lại bên cánh cổng sắt xanh, quay lưng đi thẳng:
  18. - Tự vào đi! Nó đứng nơi góc khuất, chờ đợi cho tới khi tiếng cánh cổng sắt đóng lại rồi mới bước đi. Vài ngày sau đó, bên hồ, có một cái xe lăn ở cạnh một cái ghế đá, nó ngồi trên ghế đá, mắt lơ đãng nhìn về phía trước, anh ngồi trên xe lăn, hai bàn tay anh nắm chặt lấy nhau, đôi môi không hề mấp máy. Gió thổi. Mặt hồ lăn tăn. Lá cây rì rào. Tiếng người nói lao xao. Nó và anh im lặng.
  19. Cuối ngày. Nắng tắt. Màu trời thay đổi. Đèn đường toả sáng. Gió vẫn thổi. Mặt hồ long lanh. Nó đẩy xe đưa anh về. Dừng chân trước cánh cổng xanh, nó cúi xuống chạm nhẹ môi lên gương mặt anh, cười nhạt: - Chẳng để làm gì cả! …
  20. … … Cái xe lăn ở cạnh cái ghế đá thường xuyên hơn. Vẫn im lặng. Nó không cầm tay anh, đầu nó không tựa lên vai anh. Anh không mỉm cười với nó, anh không nói gì với nó, anh không hôn nó. Một tuần như thế. Hai tuần như thế. Rồi một buổi chiều anh không tới, nó thấy chút hờn giận con gái đầu tiên trong lòng, nó quyết định nó cần đi tìm anh.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2