intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Một sự trùng hợp bất ngờ

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

60
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trong đêm sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, anh không thể nào chợp mắt được. Tuổi trẻ, bao nhiêu nhiệt huyết, háo hức, bồng bột dâng trào trong tim anh. Trí tò mò, đam mê, khát vọng. Thắng được người bạn thơ Lệ Giang thắp sáng mười ngọn nến lung linh trên mạng cùng bản nhạc Happy birthday. Thắng may mắn sinh trưởng trong một gia đình tri thức, cha mẹ là giáo viên.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Một sự trùng hợp bất ngờ

  1. Một sự trùng hợp bất ngờ TRUYỆN NGẮN CỦA DUY BẰNG Trong đêm sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, anh không thể nào chợp mắt được. Tuổi trẻ, bao nhiêu nhiệt huyết, háo hức, bồng bột dâng trào trong tim anh. Trí tò mò, đam mê, khát vọng. Thắng được người bạn thơ Lệ Giang thắp sáng mười ngọn nến lung linh trên mạng cùng bản nhạc Happy birthday. Thắng may mắn sinh trưởng trong một gia đình tri thức, cha mẹ là giáo viên. Cha còn là một nhà thơ nữa, nên anh mang gien di truyền ấy. Mấy năm nay ngoài công việc hàng ngày soạn bài, lên lớp, những lúc rỗi rãi anh đọc thơ, làm thơ là thú vui và nâng cao trình độ kiến thức giúp anh những buổi lên lớp tốt hơn. Nếu theo sách giáo khoa, vốn sống ít, dạy văn khô khan lắm. Nhất là thời buổi kinh tế thị trường bây giờ. Các em không mê giờ văn mấy. Anh trải lòng mình lên những câu thơ, tâm sự với các em bằng thơ, làm cho buổi dạy sinh động, các em tiếp thu bài tốt hơn. Anh nghĩ ra phương pháp dạy học mới này rất có hiệu quả. Anh đăng tất cả thơ vừa sáng tác lên blogs để các em học sinh và ai yêu thơ có thể đọc được. Thơ anh có hồn, ngôn từ mới lạ, lại có phong cách độc đáo, mang tính chất giáo dục cho trẻ nhỏ nữa, nên được nhiều bạn thơ yêu thích. Anh post thơ lên diễn đàn, bao bạn bè họa lại, nam có, nữ có, nhiệt tình đón nhận. Có ngày cả chục người vào blog thăm thơ anh, đó là niềm vui của người thầy giáo. Trong bạn thơ để lại, anh thấy gần gũi và cảm tình, ấn tượng nhất là Lệ Giang. Anh chưa gặp Lệ Giang bao giờ, nhưng cái tên cũng đủ nói lên cô ở miền sông nước. Chữ Lệ, chắc hồi nhỏ khóc nhiều nên cha mẹ đặt cho tên ấy làm kỷ niệm. Tên cũng đủ nói lên một con người đa sầu đa cảm. Thơ của cô rất trẻ, anh đoán tác giả chỉ mới hơn hai mươi tuổi là cùng. Nôi dung cũng tựa tựa thơ anh, nhưng mang đậm một phong cách riêng của con người
  2. đất Nam bộ, có tính chất triết lý giáo dục. Thơ cô còn chứa đựng một nỗi buồn sâu lắng một bí ẩn cô đơn thầm kín. Trong nỗi buồn sâu lắng ấy, thơ cô làm rung động lòng người và đồng cảm với tâm hồn những người làm công tác sư phạm. Thắng cảm thấy sự dịu dàng tươi mát chảy vào lòng qua những câu thơ trử tình. Thơ như ánh trăng đẹp mênh mang, đưa anh về nơi mơ hồ xa vắng. Anh yêu đời, yêu nghề hơn. Anh muốn tìm cái thú vui của thơ, của nghề dạy học. Tuy anh rất trẻ nhưng dáng dấp mang tâm hồn người thầy giáo nên nghiêm nghị và đứng đắn. Đầu tóc lúc nào cắt vừa phải không thấp không cao, ăn mặc gọn gàng. Đam mê làm việc. Có lúc anh cảm thấy mình bị thơ đày đọa. Vì quá mê thơ của Lệ Giang, nên một thời gian anh đã làm quen với cô ta. Một mối tình quen ảo trên mạng, trong mộng, trong thơ. Chưa biết nhà, chưa biết mặt vì hai bên chưa đến lúc, chưa có điều kiện để thổ lộ tất cả. Sáng nay ngày chủ nhật, cũng là ngày đầu năm mới, anh quyết định theo hương của thơ và địa chỉ của Lệ Giang mà anh nắm được (do bạn cung cấp). Anh đi tìm hiểu thực hư chủ nhân những câu thơ đầy quyến rũ ấy. Anh phóng xe thẳng một mạch về thành phố Trà Vinh, thăm người bạn thơ. Trước lúc ra đi anh đọc kỹ trên mạng, tìm hiểu về phong tục tập quán, tìm hiểu nền văn hóa mang bản sắc dân tộc của người Khmer (trà vinh đa số người dân tộc khmer). Anh muốn được thưởng thức đặc sản cháo ve sầu, dừa sáp của vùng sông nước Trà Vinh. Anh ao ước đến xem khu du lịch sinh thái ao Bà Om nổi tiếng như thế nào sau khi được đọc bài viết của nhà thơ Tú Yên đăng lên báo Văn Nghệ Thành phố Hồ Chí Minh số 79 ngày 10-9-2009. Anh muốn được kể cho học sinh nghe thêm về phong cảnh đất nước con người Trà Vinh. Từ thành phố mang tên Bác đến thành phố Trà Vinh cách xa một trăm hai mươi cây số đi theo đường tắt Bến Tre. Người ta cho biết anh phải qua hai phà bao nhiêu cầu và bao nhiêu làng mạc thân yêu mà anh chưa hề được đặt chân tới. Anh muốn biết vùng sông nước của đồng bằng sông Cửu Long. Nơi xuồng ghe ngày đêm xuôi ngược, quê hương
  3. mà đêm đêm những chén rượu nồng hòa câu vọng cổ ngọt lịm làm mê mệt khách thập phương. Anh muốn tích lũy thêm vốn sống của mình để tăng thêm kiến thức thực tế. Qua chuyến đi này anh sẽ hiểu và học tập được những gì ở nhà thơ Lệ Giang. Những tư liệu sống thu thập, sau khi về anh sẽ viết được những bài thơ hay, dạy môn văn hay hơn. Những ý nghĩ ấy cứ thôi thúc, đeo bám anh về thăm miền sông nước. Mười một giờ trưa Thắng tới Trà Vinh. Cái nóng hầm hập của mùa hè làm mồ hôi nhễ nhại, các quán cơm trưa bắt đầu đông khách, người vào ra tấp nập. Lần đầu tiên anh biết khí hậu của đồng bằng sông Cửu Long. Trời oi bức, anh dùng hết cả bịch khăn giấy lau má, cổ mà mồ hôi vẫn còn ướt đẫm. Bao ý nghĩ trong lòng cứ bùng lên, băn khoăn hồi hộp, con tim đập nhanh, tưởng như mình và Lệ Giang quen thân và hò hẹn từ lâu lắm rồi. (thực tình chưa có hứa hẹn với nhau gì cả). Tuổi trẻ thường bồng bột vậy đó. Anh muốn tạo sự bất ngờ khi gặp Lệ Giang. Thắng nghĩ miên man: Cô gặp mình chẳng biết là ai và ngược lại mình cũng vậy. Anh muốn tạo kịch tính cao như một vở diễn ở sân khấu cho buổi gặp gỡ đầu tiên thú vị này. Thắng lần theo địa chỉ mà anh nắm được. Anh đảo qua lại trước ngôi nhà của Lệ Giang nhưng cửa lại khóa, không biết chủ nhân đi đâu. Thắng băn khoăn, nhà này có phải của Lệ Giang không? Anh đi lòng vòng trong lối xóm. Gặp một bé đã xấp xỉ đến tuổi thành niên, anh hỏi thăm. - Ngôi nhà này có phải của cô Lệ Giang không em? - Không phải đâu anh, đây không có ai tên Lệ Giang cả. Cậu bé nhanh nhẩu trả lời. Anh lại hỏi tiếp: - Cô Lệ Giang hay làm thơ mà… - Anh là nhà thơ - cậu bé hỏi lại. - Ừ anh là người biết làm thơ.
  4. - Em nghe nói nhà thơ đa tình lắm phải không anh? - Em có thích thơ không? - Em thích, nhưng em không biết làm thơ - Không phải thế đâu em, tùy theo người, có người đa sầu đa cảm thật. Thơ là tiếng nhạc của hương lòng, tiếng hát trăng trong. Thơ là tiếng nói của tâm hồn. - Nếu thế thì em thích quá. - Em nghe nói phụ nữ làm thơ lãng mạn lắm, chồng ghen chịu không nổi nên dễ chia tay nhau. Cậu ta đưa Thắng vào chỗ bí nên anh chỉ cười. Cậu bé lại hỏi tiếp : - Em nghe nói thi sỹ lãng mạn, lúc nào tâm hồn cũng trên mây trên gió nên vợ mấy ổng ghen ghê lắm phải không anh? - Em nghe ai nói mà sành thế, nó chỉ đúng một phần thôi. Cậu bé trông có vẻ dí dỏm, hài hước trả lời: - Xóm này toàn những người buôn bán có ai làm thơ đâu. Anh thử hỏi mấy người nữa xem sao. Nói xong cậu bé đi thẳng một mạch không ngoái cổ lại. Thắng thấy buồn chán và thất vọng. Ngọn gió lơ phơ mơn man trên ngọn cây mà anh chẳng dịu mát được tí nào. Anh tự xỉ vả mình là thằng ngốc nghếch không có số điện thoại , địa chỉ mơ hồ mà cũng đi tìm. Nhiều người nói nhà thơ lẩm cẩm là đúng. Mình đã già đâu hơn nữa mình đâu phải nhà thơ, vì quá mê thơ nên khờ khạo như thế này. Nghĩ vậy anh vẫn còn hy vọng. Anh hỏi thêm bà cụ già kề nhà bên : - Cụ cho cháu hỏi thăm ngôi nhà này có phải của nhà thơ Lệ Giang không ạ? - Đây không có ai là nhà thơ hết. Người ta nói nhà thơ nghèo lắm, nhưng nhà cô này khá giả, là cô giáo dạy học. Dân đây sống bằng nghề nông, buôn bán và đi làm cán bộ công nhân viên chức cho nhà nước.
  5. Thắng càng thất vọng. Anh nuôi mộng suốt cả tuần nay thế là tan biến như bọt xà phòng, như bong bóng mưa. Anh tiếc công đi đường sá xa xôi mà không gặp mặt. Anh thấy buồn tự trách mình và chán cả thơ luôn. Anh phóng xe đi. Trời đã quá trưa, anh mệt mỏi, bụng đói cồn cào miệng khát cháy cổ. Sau khi vào nhà hàng ăn cơm xong, uốn cạn ly cà phê đá người anh tỉnh táo. Thắng bắt đầu suy diễn: Có lẽ Lệ Giang biết mình đến thăm nên lánh mặt, hay cô ta là một người đã lớn tuổi, con cái nhếch nhác nên tránh mình. Hay cô ta có chồng hay ghen, nên không muốn gặp bạn nam. Nếu thật vậy mình không muốn gặp làm họ hiểu lầm, gia đình lục đục. Hay thơ Lệ Giang viết quá trẻ mà bản thân lại già khụ, nên mắc cỡ, mặc cảm không muốn lộ diện với bạn thơ. Nếu thật vậy mình cũng chả trách nhưng hơi buồn cho Lệ Giang, vì thơ không có tuổi, chỉ có thơ hay và không hay. Anh suy nghĩ miên man, cái đầu luẩn quẩn như gà mắc tóc. Những lúc anh dạy học có học sinh hỏi những câu hóc búa anh vẫn bình tĩnh giải thích rõ ràng. Anh tự trách mình ngây ngô, biết thế này không đi. Thắng quyết định vòng quanh thị xã để thưởng lãm cảnh đẹp của miền sông nước. Bao nhiêu dự định đi thăm khu du lịch sinh thái và thưởng thức món ăn đặc sản của Trà Vinh. Giờ người anh mệt mỏi và muốn phóng xe trở về thành phố Anh ngồi nghỉ ngơi trong quán một lát, giọt cà phê đắng nghét rơi mơ hồ, như gợi nhớ những câu thơ mà Lệ Giang tặng. Thắng nhìn ra ngoài sân những cành lá đan nhau đến thơ mộng. Bầu trời lửng lơ làn mây trắng. Mấy con chim họa my trong lồng hót líu lo. Bản nhạc ru nhè nhẹ, những bài tình ca dìu dịu của Trịnh Công Sơn do ca sỹ Hồng Nhung hát, êm ả dịu ngọt. Tự nhiên anh nhớ đến trường lớp, nhớ các em hàng ngày gắn bó với mình. Nghị lực và thơ trong người anh thức dậy. Thắng dật nẩy mình, tên Lệ Giang là bút danh của cô ta, nên làm sao người lối xóm biết được. Thế tên thường gọi là gì anh cũng mù tịt. Điều đó sao mình không nghĩ ra.
  6. Giờ anh thấy người tỉnh táo và thông minh hơn. Thắng trở lại một lần nữa nếu không tìm được anh sẽ trở về thành phố cũng không ân hận. Anh vừa tới nhà cũ thấy cửa không còn bị khóa nữa. Anh hy vọng không nhầm Thắng dựng xe trước cửa và khóa cẩn thận. Anh đứng ngoài đường nhìn vào, một ngôi nhà không lớn nhưng sạch sẽ khang trang, lịch sự. Trước cửa có trồng những cây cảnh trong chậu và loáng thoáng điểm vài bông hoa sứ, hoa giấy màu hồng lơ rất đẹp mắt. Mấy giỏ phong lan treo lơ lửng, những vòi hoa buông dài như cần câu, nụ nở xòe khoe màu tím bay mùi hương thơm dìu dịu. Nhìn cách trang trí này anh cũng nhận ra chủ nó phải là người mê thời trang, một con người mơ mộng, thích đến với thiên nhiên. Có lẽ màu tím hoa len vào thơ cô một nét buồn lãng mạn. Anh mạnh dạn bấm chuông. Bà già chạy ra đon đả mở cửa Anh lễ phép: - Cháu xin chào bác! - Anh hỏi ai và có chuyện gì không? - Cháu muốn hỏi đây có phải nhà cô Lê Giang không ạ? - Đây không có ai tên Lệ Giang cả. Thêm một lần nữa Thắng thất vọng. Nét mặt đang vui, hồi hộp giờ bỗng chùng hẳn xuống buồn rười rượi. Nếu ai chụp được khuôn mặt anh lúc này trông buồn cười lắm. Anh quyết định phóng xe ra về. Từ trên lầu một cô gái nghe hỏi tên Lệ Giang nên vội vàng bước xuống. Anh nhìn vào nhà, cô trạc tuổi chưa tới ba mươi, trông dáng lịch sự. Cô không gầy cũng không mập, nước da trắng trẻo, tóc lưng lửng bỏ sau lưng, bước đi nhẹ nhàng. Thắng chẳng còn hy vọng nhưng vẫn mạnh dạn: - Xin chào chị, tôi muốn hỏi thăm ngôi nhà này có phải của nhà thơ Lệ Giang không?
  7. Cô nhìn Thắng từ đầu đến chân, thấy đầu tóc hơi rối. Người dong dỏng cao, không mập nhưng cân đối khỏe mạnh, nước da hơi đen nhuộm áng nắng mùa hè. Cô nghĩ thầm, cũng có người biết đến bút danh của mình. Chưa quen biết nên cô dịu dàng hỏi lại: - Anh là ai từ đâu đến và có việc gì không? Bây giờ Thắng mừng thật, thôi đúng trăm phần trăm rồi. Con người này không có dáng vẻ gì buồn sao lại có những câu thơ cô đơn đến thế. Đôi mắt cô ánh lên một niềm tin hy vọng và tuyệt đẹp. Những câu thơ làm anh say đắm và ngưỡng mộ, có lẽ chỉ có đọc thơ mới hiểu được lòng tác giả. - Tôi tên Thắng, bút danh Hoàng Vương. - Trời ơi! Cô thoát ra trong miệng giọng trong trẻo nhỏ nhẹ và cảm động. (Thắng như muốn nuốt lấy từng câu từng lời). Từ lúc nãy giờ sao anh không nói. Đường sá xa xôi thế này làm sao anh đến được. Anh vào nhà em đi, lúc nãy là mẹ em đó. Thắng như được uống một ly đá chanh mát rượi. Thắng tươi tắn hẳn lên nở nụ cười rạng rỡ. - Sao anh không gọi điện thoại báo trước để em ra đón. - Số điện thoại có đâu mà gọi. Ừ nhỉ xin lỗi anh, em vô tình quá. - Tôi đến đây lúc mười một giờ trưa, nhà cửa khóa, hỏi tên Lệ Giang ai cũng không biết. Định phóng xe trở về rồi, nhưng linh tính báo nên quay trở lại. - Cô phân trần: hôm nay họp phụ hunh lớp em phụ trách. Thắng nói đùa một câu: - May mình còn có duyên, rồi nói tiếp: - Anh đi loanh quanh hỏi Lệ Giang, chẳng ai biết. Lệ Giang cảm động tâm sự: - Ngoài thời gian tập trung cho soạn bài và lên lớp em còn phải đi phụ đạo thêm cho các em còn yếu. Anh nghĩ coi giáo dục bây giờ có nhiều chuyện lạ lắm. Học trò đánh thầy
  8. giáo. Cô giáo sỉ nhục học trò. Học trò quay lén ghi âm phát tán lên mạng. Có người xài bằng cấp giả để len lỏi, đi thi hộ. Nạn chơi game tràn lan, học sinh trốn học. Phụ huynh không biết. Buồn lắm nên lúc rỗi rãi em làm thơ chỉ post lên mạng chơi, không gửi đăng báo. Mẹ cũng chẳng biết tên Lệ Giang nữa huống chi người ngoài. Cô cười đùa hóm hỉnh, Lệ Giang là bút danh, còn tên gọi hàng ngày Phương Mai. Anh hỏi cô giáo Phương Mai thì ai cũng biết. Thắng ngồi lặng thinh không nói một câu nào. Chiếc quạt máy quay sè sè, ly cà phê đá tan loảng ra, làn gió mát nhè nhẹ thấm vào người làm dịu đi cái nóng bức của mùa hè. Mấy com chim sâu ngoài sân chuyền cành hót líu lo. Nó như hiểu và vui với người. Cử chỉ lịch thiệp thật thà của Thắng cọng với duyên ăn nói của người chuyên đứng lớp. Sau một lúc tiếp xúc ngắn ngủi, họ kể cho nhau nghe về kinh nghiệm dạy học, về đời sống khó khăn của người thầy giáo. Hai người không cảm thấy xa lạ. Dù mới lần đầu gặp gỡ mà trong tâm tưởng đã đồng cảm thân nhau, gần gũi nhau từ lâu rồi .Có lẽ cùng tâm hồn đồng điệu, cùng ngành nghề phấn trắng bảng đen, cùng các em nhỏ ngây thơ, cùng tâm hồn thi sỹ, sợi dây vô hình đó đã đưa họ xích lại gần nhau hơn.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2